Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4: Trà xanh Tô Diệu Văn

Dịch: Nhà có ba con mèo

Do đó Tô Mậu Dụ đặt đôi đũa trong tay xuống, nhìn về phía Tô Tịch Vãn nói: " Tịch Vãn, mẹ con nói chuyện với con đó, con đây là thái độ gì?"

Tô Tịch Vãn nghe mặt không đổi sắc, đôi mắt bình tĩnh lại kiên định nhìn thẳng Tô Mậu Dụ, chậm chạp nói:

"Mẹ? Tô tiên sinh không biết sao, lúc tôi còn rất nhỏ, Tô phu nhân đã cấm tôi gọi bà ta là mẹ, lúc trước tôi không biết nguyên nhân còn bây giờ biết rồi, thì ra tôi vốn không phải là con ruột. Chỉ là Tô phu nhân lẽ nào đã sớm biết tôi không phải là con ruột rồi sao?"

Phương Thanh Hủy vào lúc Tô Tịch Vãn hỏi câu này thì trong mắt hiện lên một tia hoảng loạn nhưng bà cố gắng bình tĩnh, nhanh chóng hồi phục vẻ mặt giả vờ tức giận nói:

"Sao có thể, tôi... tôi là bởi vì cho rằng do lúc sinh cô khó sinh nên mới không thể lại có thai, mới tức giận với cô!

Khoé miệng Tô Tịch Vãn nhếch lên châm biếm, cười lạnh nói: "Ồ? Thì ra là thế, vậy bây giờ Tô phu nhân biết bản thân trách nhầm tôi rồi, bây giờ trong lòng có phải sẽ thấy hơi hổ thẹn không? Còn có, người hại bà khó sinh, không thể tiếp tục có thai nhưng là cô con gái ruột bà mới tìm về đấy!"

Tô Tịch Vãn vừa nãy không có bỏ qua hoảng loạn trong mắt Phương Thanh Hủy, mà vừa rồi cô cũng nhìn tướng mặt của cô thiên kim thật mới về, thắc mắc trong lòng cuối cùng cũng có đáp án. Cô cuối cùng cũng biết vì sao phong thủy của nhà họ Tô xảy ra thay đổi lớn như vậy chỉ trong một đêm.

Xem ra, ngày tháng sau này của Tô gia sẽ càng ngày càng náo nhiệt đây, Tô Tịch Vãn có hơi châm chọc nghĩ. Người mà, không thể làm quá nhiều chuyện xấu, người đang làm trời đang nhìn, xem xem ông trời sẽ trách tội ai lại tha cho ai đây.

Phương Thanh Hủy bên này nghe Tô Tịch Vãn nói thì nháy mắt nghẹn họng, trong lúc nhất thời không biết nên nói lại như nào. Sau đó vẻ mặt bà ta trở nên hơi tức giận, lớn giọng nói:

"Cô làm sao có thể so với Diệu Văn của chúng tôi, tâm tư cô sao lại xấu xa như vậy, cô chiếm thân phận của Diệu Văn mười tám năm, không biết cảm ơn không nói lại còn khích bác quan hệ của chúng tôi với Diệu Văn, cô thật ác độc!"

Giọng nói của Phương Thanh Hủy vừa dứt thì thấy mắt Tô Diệu Văn cũng đỏ lên tủi thân nói:

"Cha mẹ, có phải là con không nên đến thế giới này không, như vậy cơ thể của mẹ sẽ không có vấn đề gì, đều tại con, là do con không tốt!"

Phương Thanh Hủy nhìn thấy Tô Diệu Văn tủi thân khóc thì lập tức đau lòng. Bà vốn cho rằng đứa con gái này sẽ trải qua cuộc sống tốt đẹp trong gia đình đó, chỉ là không ngờ rằng lại ở trong cô nhi viện, chịu đựng cô đơn đáng thương khổ cực mười mấy năm.

Phương Thanh Hủy càng nghĩ trong lòng càng tức giận, càng thêm đau lòng cho đứa con gái mới về lại vô cùng giống bà này. Bà ôm lấy Tô Diệu Văn dịu dàng an ủi nói:

"Con gái ngoan, sao lại trách con được, con đừng nghe Tô Tịch Vãn cô ta nói lung tung!"

Tô Diệu Văn nghe Phương Thanh Hủy nói như vậy thì trước tiên đắc ý nhìn Tô Tịch Vãn một cái, sau đó giả bộ cảm động làm nũng với Phương Thanh Hủy nói:

"Mẹ, tìm được mọi người con rất vui, lúc nhỏ ở cô nhi viện, con hâm mộ nhất là những bạn nhỏ được cha mẹ yêu thương."

Phương Thanh Hủy nghe con gái mình nói như vậy thì càng đau lòng, bà vô cùng yêu thương vỗ về lưng của Tô Diệu Văn nói:

"Văn Văn ngoan, sau này con cũng có cha mẹ anh trai thương yêu rồi, sau này con chính là công chúa nhỏ được yêu thương nhất của Tô gia!"

Tô Tịch Vãn nhìn hai người mẹ con tình thâm thì chỉ cảm thấy vô cùng giả tạo mắc cười. Cô lúc này cũng lười nhìn bọn họ biểu diễn liền nhìn về phía Tô Mậu Dụ nói:

"Tô tiên sinh, vậy tôi đi đây, ồ đúng rồi, có lòng tốt nhắc nhở mọi người một câu, Tô gia sau này có thể sẽ không thuận gió thuận nước nữa đâu, Tô tiên sinh tốt nhất nên tìm thầy phong thủy xem thử đi."

Tô Tịch Vãn nói xong thì vác ba lô rời khỏi Tô gia. Mà Phương Thanh Hủy đang an ủi Tô Diệu Văn nhìn thấy Tô Tịch Vãn rời đi như vậy trong lòng có chút không cam tâm, nhưng nghĩ đến người mình ghét mười mấy năm cuối cùng cũng rời đi thì trong lòng nhịn không được thở phào nhẹ nhõm. Người một nhà bọn họ cuối cùng cũng đoàn tụ, không còn người ngoài đến làm phiền nữa.

Phương Thanh Hủy nghĩ đến đây liền nói với hai đứa con trai vừa ăn cơm vừa chơi điện thoại:

"Hách Hiên, Hách Minh, bây giờ em gái hai đứa về rồi, sau này hai đứa phải đối xử tốt một chút với em gái biết chưa?"

Bên này Tô Hách Hiên với Tô Hách Minh nghe Phương Thanh Hủy nói xong thì đầu cũng không ngẩng lên mà mất kiên nhẫn nói:

"Biết rồi, không phải bọn con mua quần áo trang sức cho em gái rồi à, Tô Tịch Vãn kia bọn con còn chưa từng mua gì cho nó cơ!"

Tô Hách Hiên với Tô Hách Minh bình thường đều ở chung với đám bạn xấu ăn chơi sa đoạ, quen thói vung tay tiêu tiền cho nên bọn hắn biết, bọn hắn nếu như muốn có được càng nhiều tiền tiêu thì phải khiến cho mẹ bọn hắn vui vẻ.

Sau khi Tô Diệu Văn được đón về, bọn hắn thấy Phương Thanh Hủy vô cùng để ý Tô Diệu Văn, cho nên bọn hắn vì để lấy lòng Phương Thanh Hủy cũng đã tự giác mua một số trang sức cho Tô Diệu Văn.

Phương Thanh Hủy nghe hai đứa con trai cam kết thì yên tâm kéo Tô Diệu Văn ngồi xuống tiếp tục ăn sáng. Sau khi Tô Tịch Vãn đi khỏi, Phương Thanh Hủy cũng cảm thấy đồ ăn hôm nay ngon hơn nhiều, hôm nay bà ta cũng ăn nhiều hơn so với bình thường.

Phương Thanh Hủy gọi mấy người hầu trong phòng ăn đến nói: "Chị Trương, đồ ăn hôm nay mọi người nấu rất ngon, tháng này thưởng thêm cho mỗi người hai trăm tệ."

Chị Trương nghe Phương Thanh Hủy nói thì vô cùng vui vẻ vội vàng nói cảm ơn: "Cảm ơn phu nhân, cảm ơn phu nhân!" Mấy người hầu khác thấy thế cũng theo đó nói cảm ơn.

Phương Thanh Hủy đối với biểu hiện của mấy người này rất là thoả mãn, bà ta rất thích cảm giác cao cao tại thượng có thể khống chế vận mệnh của người khác.

"Mấy người trước tiên lui xuống đi, chỉ cần mấy người chăm chỉ làm việc, Tô gia chúng tôi tự nhiên sẽ không bạc đãi mọi người."

Mấy người hầu nghe Phương Thanh Hủy nói xong, không thèm để ý đến đau đớn ở miệng nữa lại liên tục nói mấy lời tán dương thổi phồng Phương Thanh Hủy rồi mới rời đi.

Bọn họ cũng không biết chuyện gì xảy ra, trong đám người bọn họ có rất nhiều người tối qua miệng đột nhiên xuất hiện các loại tình huống, có người trong miệng bị loét nặng, có người khoang miệng bị viêm, có người lợi sưng răng đau....

Nếu như chỉ có một hai người bị thì còn đỡ, đằng này bọn họ một đám bảy tám người đều xuất hiện tình trạng này, điều này không thể không khiến người khác nghi ngờ có phải là đồ ăn của bọn họ xuất hiện vấn đề.
………

Tô Tịch Vãn sau khi đeo ba lô rời khỏi Tô gia thì quay đầu nhìn ngôi nhà bị ẩn ẩn sương mù đen vây quanh, có một loại cảm giác cuối cùng cũng thoát khỏi. Tình thân vây khốn cô nhiều năm như vậy, hôm nay rốt cuộc cũng triệt để cắt đứt.

Tô Tịch Vãn nhẹ nhàng bước từng bước ra khỏi tiểu khu , ngồi lên tàu điện đi về nhà thuê. Cô thuê một ngôi nhà hai phòng ở gần trường, chuyện này người nhà họ Tô đều không biết.

Hình như từ cấp hai trở đi, người nhà họ Tô không còn hỏi han gì đến chuyện của cô, bây giờ chuyện cô may mắn chính là có được không gian thần bí, học được bản lĩnh trong không gian, không thì bây giờ cô cũng không biết làm sao để nuôi sống bản thân.

Về đến nhà thuê Tô Tịch Vãn thu dọn đơn giản một chút, vẫn còn nửa tháng nữa là thi đại học, rời khỏi Tô gia, cô sau này cuối cùng cũng không cần phải che giấu bản thân nữa, ví dụ như thành tích lại ví dụ như diện mạo.

Nghĩ đến diện mạo, Tô Tịch Vãn đi đến trước gương trong phòng tắm, cô nhìn tóc mái ngang dày với cặp mắt kính nặng trịch của bản thân, chậm chạp gỡ xuống cặp kính xấu xí, lại lấy kẹp tóc kẹp phần mái tóc lên, lúc này người ở trong gương giống như biến thành người khác.

Cô gái trong gương không có tóc mái che lấp, cả người hiện ra vẻ đẹp sáng sủa hào phóng, lông mi cô mỏng dài mà cong, đôi mắt to tràn đầy linh khí, không có mắt kính che đậy giống như ngàn vạn vì sao lấp lánh. Sóng mũi cao thẳng, môi hồng răng trắng, xinh đẹp khiến người khác không nỡ dời mắt.

Tô Tịch Vãn nhìn bản thân quen thuộc lại xa lạ trong gương trong lòng nhẹ nhõm, cô sau này có thể làm chính bản thân cô rồi, cũng có thể quang minh chính đại dựa vào bản lĩnh của bản thân kiếm tiền, theo đuổi cuộc sống bản thân mong muốn.

Tô Tịch Vãn thu dọn xong ba lô thì ngồi vào bàn bắt đầu làm đề thi thử, cho dù trí nhớ của cô lợi hại, nhưng sắp thi đại học cô cũng không dám xem nhẹ, cô muốn thi vào đại học Bắc Kinh, muốn chọn chuyên ngành huyền pháp mới mở hai năm nay.

Dù sao kiến thức huyền học của cô đều là tự học từ trong không gian, cô cảm thấy bản thân vẫn còn nhiều chỗ cần hiểu rõ hơn. Cho nên cô mới muốn đi đại học Bắc Kinh nghiên cứu thêm một phen, cũng muốn thông qua giao lưu học tập kiến thức chuyên ngành xem xem kiến thức huyền thuật bản thân học được, ở trong lĩnh vực chuyên ngành rốt cuộc là trình độ nào.








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro