Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

end

1.
Nhớ lại lần đầu tiên gặp Quỳnh Anh, Minh Hằng vẫn cảm thấy trong lòng chua chát khó tả.
Chỉ là vị chua quá dính, khiến môi em dính chặt vào nhau, từ nay trở đi khó nói được lời nào.

Em vẫn còn nhớ buổi tối Quỳnh Anh với nụ cười khó hiểu nói với em rằng nàng sắp kết hôn, niềm vui của Minh Hằng đã hoàn toàn bị tan vỡ bởi một câu nói ngắn ngủi như vậy.

Em nhìn Quỳnh Anh một hồi lâu, cuối cùng nhẹ giọng hỏi: "Cô giáo, cô có vui không?"

Khóe miệng nàng cong lên, mỉm cười trả lời em: "Tất nhiên rồi."

Vì vậy, Minh Hằng 18 tuổi nhìn chằm chằm vào Quỳnh Anh 25 tuổi, cuối cùng dưới vẻ mặt bình thản, em điềm tĩnh gật đầu.

Nhưng sau này, Minh Hằng 28 tuổi luôn tự hỏi: Cô ấy có thực sự hạnh phúc không?

2.
Nhân dịp kỷ niệm 10 năm tốt nghiệp cấp 3, Minh Hằng, người luôn miễn cưỡng tham gia các hoạt động như họp lớp, không thể cưỡng lại sự thuyết phục vô tận mỗi ngày của cô bạn thân và đã tham dự buổi họp lớp cùng cô ấy.

Em đã chuẩn bị tinh thần trước khi đi, nhưng vào khoảnh khắc em thực sự nhìn thấy Quỳnh Anh, nhịp tim của Minh Hằng vẫn bất giác ngừng lại trong vài giây.

Mười năm.

Em chợt nghĩ, đã mười năm em tốt nghiệp cấp 3, đây là lần đầu tiên em trở lại họp lớp. Về phần Quỳnh Anh, người bạn thân nói năm nào nàng cũng sẽ tham gia, thậm chí còn tổ chức mấy lần họp mặt, tập hợp cả những gương mặt thân quen và lạ lẫm rải rác khắp các lớp.

Mỗi năm, mỗi buổi họp mặt càng có đông người hơn, mọi người dần dần tụ tập lại, ngoại trừ Minh Hằng, người lần nào cũng mất tích. Nhiều khi cô bạn thân có nói thế nào em cũng không đến, thà ở nhà xem phim nhàm chán đến sáng còn hơn là vội vội vàng vàng đi gặp Phạm Quỳnh Anh.

Minh Hằng biết rằng so với thái độ tự do thoải mái của Quỳnh Anh thì tâm thế của em thực sự có hơi xấu hổ.

Nhưng cũng không thể làm gì được, Minh Hằng nghĩ thế.

Giống như em không thể quên được Phạm Quỳnh Anh dù đã mười năm, mọi thứ về nàng đều trở thành sự quen thuộc của Minh Hằng.

Em không thể tùy ý thích Quỳnh Anh, cũng không thể ở bên cạnh nàng. Khi còn trẻ, em đã yêu một người mà bản thân không nên yêu, đối mặt với nàng, em hụt hẫng và chỉ có thể để nàng nàng kết thúc câu chuyện của cả hai một cách đột ngột.

3.
Trong vài năm qua, Minh Hằng đã hẹn hò với nhiều người, cả nam lẫn nữ, nhưng không ai trong số họ mà em có thể ở bên cạnh dài lâu.

Những người trước đó ít nhiều đều có bóng dáng của Quỳnh Anh. Bằng cách lấy ra một phần cơ thể, tính cách của mỗi người, một Phạm Quỳnh Anh tạm bợ có thể được ghép lại với nhau.

Nhưng đó không phải là điều mà Minh Hằng mong muốn.

Thời gian trôi qua, những phẩm chất giống như Phạm Quỳnh Anh ở mỗi người đều khiến Minh Hằng càng nhớ về nàng.

Càng giống nhau, em càng nhận ra rõ ràng rằng không ai ngoài Quỳnh Anh có thể chiếm được vị trí trong trái tim mình. Em đã giấu vị trí quý giá của nàng trong góc trái tim mình suốt mười năm. Phạm Quỳnh Anh trở thành điều cấm kỵ không thể nói ra đối với Lê Ngọc Minh Hằng, và không ai dám nhắc đến nữa.

Điều cấm kỵ này dần dần phát triển thành một vết thương trong lòng Minh Hằng, nếu em không nghĩ đến nàng, em sẽ coi như nó không tồn tại, nhưng một khi tên nàng được nhắc đến, sẽ tự động rỉ máu.

Vì vậy Minh Hằng đã cố gắng hết sức để tránh gặp Quỳnh Anh, nhưng sau khi trốn tránh quá lâu, đôi khi vẫn không thể tránh khỏi.

4.
Em cùng bạn thân bước vào. Quỳnh Anh hơi ngẩng đầu lên, lông mày hơi nhếch lên thể hiện sự bất ngờ

Nghĩ mà xem, mười năm ai mà không thay đổi cơ chứ?

Quỳnh Anh đang ngồi ở bàn rượu, vây quanh là rất nhiều bạn học cũ. Nàng rõ ràng rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Minh Hằng từ xa nhưng vẫn mỉm cười nhẹ với Minh Hằng. Nụ cười có chút xa lạ và trái tim của Minh Hằng lại cảm thấy đau đớn.

Cơn đau âm ỉ và nặng nề lan đến mọi ngóc ngách trên cơ thể em, từng tế bào trong cơ thể đều cố gắng hết sức để hét lên cái tên của nàng, Phạm Quỳnh Anh.

Minh Hằng xuyên qua đám đông, em nhìn vào mắt nàng, cười khổ, không còn cách nào khác, em đi đến bên cạnh nàng thì thầm nói: "Cô Quỳnh Anh."

"Minh Hằng, đã lâu không gặp." nàng nhẹ nhàng đáp lại, nhìn Minh Hằng từ đầu đến chân, khóe miệng tươi cười, giọng nói trở nên ôn hòa hơn, "Em đã lớn rồi."

Minh Hằng tự động lọc ra tiếng người ồn ào, cẩn thận lắng nghe lời nói nhẹ nhàng của Quỳnh Anh. Em mở miệng định nói điều gì đó, nhưng nhận ra mình khó có thể nói được điều gì.

Thế là em cầm ly rượu vừa rót trên bàn lên, ngẩng đầu uống cạn. Em nhìn vẻ mặt kinh ngạc của nàng, cười toe toét: "Cô ơi, dù bao nhiêu tuổi em cũng sẽ luôn là học trò của cô."

Tương lai tươi sáng và mọi việc diễn ra tốt đẹp. Em sẽ luôn là học trò yêu quý của cô.

Đây là những lời Quỳnh Anh viết trong sổ kỷ yếu Minh Hằng khi em tốt nghiệp.

5.
Quỳnh Anh là giáo viên cấp 3 của Minh Hằng.
Khi em gặp nàng lần đầu vào năm lớp 10, em 16 tuổi và nàng 23 tuổi. Nàng buộc tóc đuôi ngựa gọn gàng và trông tràn đầy năng lượng, còn giống một học sinh cấp 3 hơn là em.

Lúc đó Minh Hằng không thích nói nhiều. Trong môi trường mới, người duy nhất em có thể gọi là quen biết chính là cô bạn thân hiện tại, người học cùng trường cấp hai với em. Sở dĩ em nhớ đến có thể ghép mặt với tên cô là vì cô có đôi mắt không thể mở to sau khi thức dậy. Nhìn cô từ trong đám đông, Minh Hằng đặc biệt ấn tượng với cô và thế là cả hai chơi cùng nhau đến tận bây giờ.

Còn Quỳnh Anh là giáo viên dạy Ngữ Văn của em, nàng mới tốt nghiệp được một năm. Nàng thích đùa giỡn với các bạn trong lớp. Vậy nên mọi học sinh trong lớp đều rất thích nàng.

Theo lời thầy cô thì giáo viên Quỳnh Anh là người Hà Nội nên giọng nói của nàng có nhuốm vẻ nhẹ nhàng đặc trưng của người miền Bắc. Minh Hằng luôn chú ý đến những gì Quỳnh Anh nói trong lớp. Em không hề tập trung về nội dung được nói mà chỉ lắng nghe giọng nói của nàng.

Giọng nói của Quỳnh Anh ngọt ngào, xen lẫn chút âm thanh nghèn nghẹt, khiến người ta mủi lòng.

6.
Minh Hằng thực sự không thích các tiết học Ngữ Văn khi còn học trung học cơ sở. Lúc đầu, em cho rằng nguyên nhân là do đó là một môn học nhàm chán và cứng nhắc, thực sự không thể thu hút được sự quan tâm của. mình.

Nhưng phải đến sau này, khi gặp Quỳnh Anh, cảm thấy mùi sách và mùi mực tỏa ra từ nàng, em mới chợt nhận ra rằng Ngữ Văn không hẳn là nhàm chán đối với em, nó chỉ phụ thuộc vào người dạy.
Quỳnh Anh đương nhiên thu hút sự chú ý của Minh Hằng hơn là người đàn ông trung niên đầu trọc béo ngậy lúc dạy em thời cấp hai Nhưng mặc dù em dần dần quan tâm đến môn học này hơn vì nàng thì xét cho cùng Ngữ Văn vẫn là môn học yếu nhất của Minh Hằng. Tiếng Anh của em tốt hơn Ngữ Văn rất nhiều.

Quỳnh Anh mỗi ngày đều đến trường rất sớm, bất kể ngày hôm sau có tiết tự học hay không, mỗi buổi sáng khi Minh Hằng đi ngang phòng giáo viên thì luôn có thể nhìn thấy Quỳnh Anh đang ngồi trên ghế đọc một cuốn sách.

Cứ thế mỗi sáng em đều sẽ đi ngang qua nhìn nàng, và sân trường sáng sớm như thế, chỉ có cả hai, Quỳnh Anh khi nhìn thấy em sẽ luôn đặt sách xuống và mỉm cười với em. Dần thì Minh Hằng phát hiện ra rằng Quỳnh Anh luôn đọc cùng một cuốn sách và nàng dường như không bao giờ cảm thấy mệt mỏi khi đọc đi đọc lại nó. Em tò mò nên lợi dụng việc hỏi bài để xem cuốn sách trên tay Quỳnh Anh.

Em mơ hồ nhìn thấy tựa đề cuốn sách bằng tầm nhìn có hạn của mình, có vẻ như nó tên là "Cấm kỵ".

Minh Hằng cảm thấy đã giấu hành động xem trộm của mình rất kỹ cho nên sau khi Quỳnh Anh mỉm cười nhìn ra những suy nghĩ nhỏ nhặt của mình, em cảm thấy xấu hổ và đỏ mặt.

"Em tò mò à?" Nàng mỉm cười hỏi em.

Minh Hằng gãi gãi má, khẽ gật đầu.

"Đây là một cuốn tiểu thuyết kể về một mối tình bị cấm đoán, chuyện ngoại tình, đạo đức và cách sống."

"Cấm kỵ?" Minh Hằng trầm mặc hồi lâu, sau đó thấp giọng hỏi: "Cấm kỵ là cái gì? Cái gì nên coi là cấm kỵ?"

Quỳnh Anh đặt cuốn sách trong tay xuống, thả lỏng người và tựa lưng vào ghế. Nàng nhìn Minh Hằng, ánh mắt giao nhau vài giây rồi chớp mắt: "Những điều cấm kỵ là những lời nói và việc làm bị cấm hoặc không được quyền làm, nó chạm đến bất cứ điều gì được xem là điểm mấu chốt đạo đức của con người hay đi ngược lại các nguyên tắc và quy tắc sẽ bị coi là cấm kỵ."

Trên thực tế, Minh Hằng đột nhiên muốn hỏi: Điều cấm kỵ này cũng bao gồm cả con người sao?
Nhưng em không dám hỏi, chỉ gật đầu như đã hiểu, em tạm biệt Quỳnh Anh rồi rời khỏi văn phòng.

7.
Về chủ đề "cấm kỵ" mà em đã thảo luận ngắn gọn với Quỳnh Anh, Minh Hằng lơ đãng suy nghĩ cả buổi sáng và vẫn còn bối rối.

Em đã suy nghĩ rất nhiều, và cuối cùng mọi câu hỏi của em đều chỉ vào một chỗ: Điều được gọi là cấm kỵ có phải là sai không? Minh Hằng rất quan tâm đến điều này.

Trên thực tế, câu hỏi này rất khó để đưa ra câu trả lời chính xác. Cả buổi sáng em không tìm ra câu trả lời thỏa đáng nên Minh Hằng phải suy nghĩ thêm một buổi chiều. Cho đến khi được bạn thân mời về nhà sau giờ học để làm bài tập, Minh Hằng vẫn đang ngồi trong lớp học và cắn bút suy nghĩ. Em xua tay từ chối lời mời của, nán lại một mình trong lớp cho đến khi mọi người về hết.

Minh Hằng đặc biệt thích những khoảnh khắc như vậy. Em tránh xa đám đông ồn ào, sự im lặng và thoải mái khi ở một mình là không thể thay thế đối với em, bất kể tâm trạng của em có như thế nào. Em thích quá trình độc thoại nội tâm thầm lặng của em với chính bản thân mình trong tâm trí. Đó là cách duy nhất để em giao tiếp với chính mình.

Vì vậy, từ khi nhận thức được điều đó, Minh Hằng thường không thích bị làm phiền khi đang suy nghĩ chuyện gì đó. Nhưng kể từ thời cấp 3, Quỳnh Anh đã là một ngoại lệ đối với em.

Quỳnh Anh là một chất xúc tác cho suy nghĩ của Minh Hằng. Ngay cả mỗi khi nàng xuất hiện đột ngột, dòng suy nghĩ của em cũng sẽ không bị gián đoạn.

Vậy nên, khi Minh Hằng nằm dài trên bàn, nhìn ra ngoài cửa sổ, xa xa có sân chơi và những bạn học đang đá cầu, đá bóng hay đơn giản là chỉ trò chuyện với nhau, những âm thanh quen thuộc giúp em suy nghĩ thì khi giọng nói của Quỳnh Anh truyền vào tai, em cũng không hề ngạc nhiên hay khó chịu.
Quỳnh Anh dựa vào bàn làm việc phía sau, mỉm cười với Minh Hằng khi nàng nghiêng đầu: "Em đang nghĩ gì vậy?"

Minh Hằng do dự một chút, sau đó nói ra sự thật:

"Em đang suy nghĩ về lời cô nói sáng nay, em còn có một vấn đề đang thắc mắc."

"Có vấn đề gì?"

"Điều cấm kỵ thì nhất định là điều sai ạ?" Minh Hằng với vẻ mặt bình tĩnh nhìn Quỳnh Anh, ánh mắt chân thành đầy thông minh, trong đó có một tia sáng ngời đầy khó hiểu.

8.
Quỳnh Anh nhìn vào mắt em, hơi sửng sốt, nàng im lặng một lúc, mí mắt hơi cụp xuống, giọng nói luôn ngọt ngào của nàng lúc này trầm thấp dị thường khi trả lời câu hỏi của em.

"Minh Hằng," nàng nhẹ nhàng gọi tên em, "Cô cho rằng đây là một mệnh đề sai lầm, điều cấm kỵ chưa chắc đã sai. Có một vài điều quả thật là chúng ta không nên làm, không nên nói như vi phạm pháp luật nhưng có một vào điều bị gán mác là 'điều cấm, việc không nên làm, điều sai' là do con người chúng ta ghê tởm nó. Vậy nên đây là một vùng xám và cũng lệ thuộc vào suy nghĩ của mỗi người."

"Nhưng thật không may, trong mắt hầu hết mọi người, đây lại là một định kiến đúng."

"Tại sao?" Minh Hằng nhẹ giọng hỏi.

"Bởi vì đôi khi, khi em nhìn thế giới bằng đôi mắt bình thường, những quy tắc và điều cấm kỵ được đặt ra từ khi em sinh ra đã giới hạn suy nghĩ của em trong một phạm vi hạn hẹp."

"Đúng sai trong thế giới của em vốn đã có khuôn mẫu cố định để em phán xét. Cho nên sau này, cho dù một vài "điều cấm kỵ" bản chất không thực sự sai, thì tư duy vốn đã rập khuôn cũng sẽ nói cho em biết đó là điều sai, là điều không nên."

"Khi em nghĩ về nó, những điều cấm kỵ đã được sinh ra trước cả em."

Trên mặt Quỳnh Anh mất đi nụ cười thường ngày, đôi mắt hơi nheo lại, nhìn có chút xa lạ và xa cách.
Minh Hằng mở miệng, lại do dự không muốn nói một lúc lâu thì em mới nhẹ nhàng hỏi điều mình muốn hỏi.

"Bao gồm cả việc yêu thích ai đó?"

"Bao gồm cả việc yêu thích ai đó."

Đó là lần đầu tiên Minh Hằng mười sáu tuổi học được từ giáo viên của mình rằng "thích" được coi là một điều cấm kỵ.

9.
Thực tế, người trẻ không nên động chạm sớm đến những chủ đề nặng nề như cấm kỵ.

Minh Hằng phải mất cả năm trung học mới tiêu hóa được mấy đoạn không dài cũng không ngắn của Phạm Quỳnh Anh.

Mối quan hệ giữa em và nàng đã được cải thiện nhanh chóng kể từ cuộc trò chuyện đó. Kiểu trò chuyện sâu lắng này thường có thể dễ dàng rút ngắn khoảng cách giữa hai người.

Mối quan hệ của họ không giống như một giáo viên và một học sinh bình thường mà giống như hai người bạn cùng tuổi. Quỳnh Anh sẽ đặt mình ngang hàng với Minh Hằng để tương tác với em, và Minh Hằng không giả vờ như một người khác trước mặt nàng như trước mặt các bạn học.

Nhiều lần khi tan học, bạn thân em lại nằm trên bàn chán nản nhìn em quấy rầy nàng để nói lời tạm biệt.

Minh Hằng thực ra trông trẻ con hơn trước mặt Quỳnh Anh so với trước mặt các bạn cùng lứa. Ít nhất Minh Hằng chưa bao giờ nở nụ cười thoải mái như vậy trước mặt cô bạn thân của mình.
Vì vậy, trên đường về nhà, cô không khỏi trêu chọc Minh Hằng, cô nói: "Cậu thích dính vào cô Quỳnh Anh như vậy thì tốt nhất nên ở nhà cô luôn đi."
Đây chỉ là một trò đùa cô tình cờ nói ra nhưng hóa ra lại là sự thật.

10.
Minh Hằng chuyển đến nhà Quỳnh Anh vào học kỳ thứ hai của năm lớp 11.

Cha mẹ em đã ly hôn và họ đang tranh giành quyền nuôi con. Minh Hằng đã mệt mỏi với những cuộc cãi vã, chửi bới và nói nhảm cứ lặp đi lặp lại bên tai mình hàng ngày dưới cùng một mái nhà.

Tình trạng này kéo dài từ khi em lên tám đến mười lăm tuổi, lúc đó bố mẹ Minh Hằng còn chưa ly hôn, nhưng cứ ba ngày lại xảy ra một cuộc cãi vã nhỏ, năm ngày một lần lại cãi nhau lớn. Bố mẹ như nổi điên và đập nát mọi thứ trong nhà.

Vì vậy, khi em mười bảy tuổi, khi họ cuối cùng đã ly hôn và bắt đầu tranh giành quyền nuôi con, Minh Hằng đã tự mình chuyển ra ngoài sống mà không cần ai khác, và chỉ yêu cầu người đàn ông cùng người phụ nữ đã sinh ra em phải trả chi phí sinh hoạt đúng hạn cho em hàng tháng.

Minh Hằng không biết nàng biết chuyện này từ đâu mà đã nói với em rằng con gái sống một mình bên ngoài là không an toàn, và Quỳnh Anh khuyên em ở cùng với nàng.

11.
Căn nhà của Quỳnh Anh hơi khác so với trí tưởng tượng của Minh Hằng.

Quỳnh Anh sống một mình. Có những miếng sticker được Quỳnh Anh cẩn thận dán lên tường, có những tờ giấy note nàng dán trên tủ lạnh, còn có vài con gấu bông trên ghế sofa.

Ngôi nhà nhỏ này chứa đầy dấu vết của Phạm Quỳnh Anh.

Lúc đầu, Minh Hằng hơi khó chịu với điều đó. Cảm giác bị phụ thuộc vào người khác luôn khiến em rất khó chịu, nhất là khi người em dựa vào lại là giáo viên của mình, cụ thể hơn là Phạm Quỳnh Anh, cảm giác lúng túng và bất ổn này càng trở nên mãnh liệt hơn.

Sau khi sống chung với nàng được hai tuần với những cảm xúc như vậy, có lẽ Quỳnh Anh đã nhận ra điều gì đó.

Minh Hằng vẫn còn nhớ một tối tự học khi Quỳnh Anh về nhà, nàng đã xoa đầu em một cách dịu dàng nhất có thể và nói:

"Minh Hằng, nhà của cô cũng là nhà của em."

"Không cần phải cảm thấy khó chịu khi trở về nhà."

Trái tim của Minh Hằng bay lên trời theo những lời nói nhẹ nhàng của Quỳnh Anh, rồi lại nặng nề rơi xuống.

Trong niềm vui dâng lên trong đầu sau vài lời nói của Quỳnh Anh, em chợt nhớ ra rằng dù em và nàng có thân thiết đến đâu thì giữa họ vẫn có một mối quan hệ cô trò đang hiện hữu rất rõ ràng.

Điều này làm cho Minh Hằng mười bảy tuổi nắm lấy tay Quỳnh Anh, đầu ngón tay bắt đầu cảm thấy mát lạnh, nhưng dần trở thành sự lạnh lẽo xuyên thấu đến tận cùng trái tim.

12.
Minh Hằng nhận ra rằng em có một số suy nghĩ khác về Quỳnh Anh vào học kỳ một của năm lớp 11.

Khi đó, mối quan hệ giữa em và Quỳnh Anh vô cùng hòa hợp.

Nàng rất hiểu em, không phải nói điêu, Quỳnh Anh là người hiểu rõ nhất tính tình của em trong những năm phổ thông. Với tư cách là một giáo viên, Quỳnh Anh có thể hiểu em như một học sinh và nàng có thể hiểu em hơn những người bạn cùng lớp với tư cách là bạn bè dành thời gian cho nhau cả ngày lẫn đêm, chỉ điều này thôi cũng đủ để Minh Hằng dành hết tâm huyết cho Quỳnh Anh.

Vì vậy, ngay cả trong cuộc sống hàng ngày, Minh Hằng vẫn dán chặt mắt vào Quỳnh Anh, sau đó đã vô tình hình thành một thói quen mà không nhiều người biết đến.

Em đã quen tập trung mọi sự chú ý vào Quỳnh Anh khi nàng xuất hiện, quan sát nụ cười, niềm vui và nỗi buồn của nàng.

Thời gian trôi qua, Minh Hằng nhận thấy rằng em không chỉ thích những trò nhàm chán như vậy mà còn cảm thấy Quỳnh Anh trông rất ổn khi nghiêm túc sửa bài tập về nhà và nàng rất xinh đẹp khi đang giảng bài. Lúc ăn cơm thì cảm thấy Quỳnh Anh rất dễ thương.

Minh Hằng cảm thấy suy nghĩ của mình có chút không ổn, nhưng thật khó để khống chế bản thân không chú ý đến nàng.

Quỳnh Anh cũng thích đọc sách, Minh Hằng luôn cùng nàng đến thư viện trường đọc sách mỗi buổi chiều.

Quỳnh Anh đọc rất nhiều sách với nhiều thể loại. Đôi khi là Những Người Khốn Khổ, đôi khi là Trăm Năm Cô Đơn, và thỉnh thoảng nàng lấy một cuốn Phù Thủy Xứ Oz và vô cùng thích thú đọc cho Minh Hằng nghe.

Quỳnh Anh có một vẻ ngoài rất mọt sách và quen với việc đeo một cặp kính gọng đen mảnh khi đọc sách. Nàng thường buộc tóc đuôi ngựa thấp và ngồi bên cửa sổ cầm một cuốn sách, tắm mình trong nắng xuân được phản chiếu màu sắc dịu nhẹ khiến cả người trông ấm áp và mềm mại.

Minh Hằng thường ngồi đối diện nàng, dùng hai tay cầm một quyển sách che nửa khuôn mặt mình, sau đó giả vờ thản nhiên nhìn Quỳnh Anh bằng tầm nhìn hạn hẹp của mình.

Đúng vậy, Quỳnh Anh.

Quên mất từ khi nào, Minh Hằng phát hiện ra em không còn gọi nàng là cô Quỳnh Anh nữa mà thay vào đó gọi nàng bằng cái tên êm ái là Quỳnh Anh.
Đối với một từ đơn giản như vậy, Minh Hằng đã phải trải qua một loạt quá trình lập trình trong đầu và cân nhắc kỹ lưỡng trước khi dám nói ra.

"Quỳnh Anh." Em gọi nàng.

"Sao vậy?" Quỳnh Anh ngẩng đầu, đôi mắt dịu dàng.

"Không có gì."

Minh Hằng cắn môi, sau đó lắc đầu.

13.
Với suy nghĩ như vậy, ban đầu Minh Hằng đương nhiên cảm thấy không thoải mái khi chuyển đến nhà Quỳnh Anh.

Nhưng sau khi ở bên nhau vài tuần và dần dần quen với cuộc sống yên bình như vậy, Minh Hằng cũng cảm thấy khá tốt.

Thay vì những cuộc cãi vã và chửi bới hàng ngày xung quanh cha mẹ, em tìm thấy sự ấm áp và ổn định mà có được từ Quỳnh Anh.

Nhưng trên thực tế, đôi khi Minh Hằng cũng cảm thấy có chút bất an trước cuộc sống đơn giản và ấm áp như vậy. Em luôn cảm thấy mọi thứ đều không có thật, kể cả Quỳnh Anh, em lo lắng một ngày nào đó Quỳnh Anh sẽ biến mất khỏi cuộc đời mình mà không báo trước.

Những lo ngại như vậy không phải là không có cơ sở.

Em biết gia đình Quỳnh Anh thúc giục nàng tìm bạn đời để kết hôn, và Quỳnh Anh luôn đồng ý. Quỳnh Anh năm nay 25 tuổi, thực sự là thời điểm thích hợp để tìm bạn đời. Nhưng mỗi lần nghe lén cuộc trò chuyện điện thoại của Quỳnh Anh, Minh Hằng luôn cảm thấy trong lòng có một lớp sương mù màu xám, nhìn gì cũng cảm thấy nặng nề.

Nhưng em có thể làm gì? Em chỉ là một học sinh ở nhờ Quỳnh Anh, hơn nữa em chỉ là một người bạn tốt của nàng. Bản thân có tư cách gì mà xen vào chuyện của người khác? Minh Hằng cảm thấy chán nản và lo lắng nhưng vẫn tự an ủi mình hãy bình tĩnh vì em là một cô nàng thư giãn.

Sau khi Minh Hằng hoàn thành bài tập về nhà vào các buổi tối từ thứ Hai đến thứ Sáu, em sẽ giúp Quỳnh Anh pha một tách cà phê đen hoặc sữa nóng, thỉnh thoảng giúp nàng chấm một số bài kiểm tra.

Minh Hằng đã cố gắng chứng minh bằng một số chi tiết trong cuộc sống với nàng rằng em không phải là kẻ gây rối ngu dốt ở độ tuổi của mình. Em có thể trưởng thành hơn họ, đủ trưởng thành để tự chăm sóc bản thân, để Quỳnh Anh không phải lo lắng cho mình.

Em đang chứng tỏ bản thân theo cách trẻ con như vậy, nhưng em không biết Quỳnh Anh có hiểu không.

Những ngày cuối tuần rảnh rỗi, em và nàng thường ngủ đến khoảng mười giờ mới từ từ thức dậy, sau khi tắm rửa xong sẽ ăn sáng đơn giản, Minh Hằng làm bài tập, còn Quỳnh Anh ngồi bên cạnh em, bắt đầu soạn giáo án cho tuần tiếp theo.
Họ có đủ sự hiểu ngầm để không làm phiền nhau khi bận rộn, đồng thời họ cũng hình thành thói quen gác lại mọi công việc bận rộn vào buổi chiều để cùng nhau xem phim.

Minh Hằng vẫn còn nhớ loại phim em và Quỳnh Anh đã xem vào buổi chiều đầy nắng hôm đó.
Tên phim là "Điều cấm kỵ", là nguyên mẫu của cuốn tiểu thuyết mà Quỳnh Anh thường đọc khi em còn là học sinh lớp 10.

Chiều hôm đó, Minh Hằng tùy ý nắm lấy vạt áo của Quỳnh Anh nói, cứ xem cái này đi.

Quỳnh Anh im lặng nhìn em một lúc rồi gật đầu.

14.
Đó là một câu chuyện đơn giản về một cuộc tình ngoài hôn nhân.

Nam chính yêu nữ chính đã có gia đình và đang mang thai, cả hai đều biết rằng mối quan hệ này không nên xảy ra, nhưng họ vẫn ngày càng lún sâu hơn vào nó. Cho đến khi nữ chính vô tình giết chết bạn của nam chính và được chồng tìm lại nên hai người chia tay nhau và suốt đời không bao giờ gặp lại nhau.

Trong mắt người thường, tình yêu như vậy đương nhiên được gọi là cấm kỵ. Nó đã chạm đến điểm mấu chốt của đạo đức và làm những điều không phù hợp với nguyên tắc của con người và đáng bị hắt hủi vì vô liêm sỉ.

Nhưng Minh Hằng xem xong lại im lặng hồi lâu, em khoanh chân ngồi trên ghế sô pha, đột nhiên hỏi:

"Đây là cấm kỵ sao?"

Quỳnh Anh không nói gì.

Sau đó, Minh Hằng tự mình tiếp quản cuộc trò chuyện: "Em nghĩ là có và không."

"Tại sao?" Quỳnh Anh hỏi.

"Điều này xuất phát từ hai khía cạnh, tình yêu và hôn nhân."

"Người ta nói đó là điều cấm kỵ vì nó gây ra những điều vi phạm vô lý, nhưng tình yêu không bị người khác điều khiển. Đây không thể gọi là điều cấm kỵ trong tình yêu."

"Tốt nhất có thể coi là một điều cấm kỵ trong hôn nhân. Điểm mấu chốt của hôn nhân là sự chung thủy, nhưng nữ chính này đã không làm được điều đó nên đã vi phạm điều cấm kỵ trong hôn nhân."

Suy nghĩ Minh Hằng quá sâu sắc, còn trưởng thành hơn nhiều học sinh trung học phổ thông cùng tuổi.
Nàng nhìn Minh Hằng và nghiêm túc gật đầu.

"Lấy mẹ em làm ví dụ." Minh Hằng không chút do dự nói ra điều này. Em nhìn chằm chằm vào mắt Quỳnh Anh, hơi nhướng mày: "Khi em còn nhỏ, mẹ em đã ngoại tình. Đó là với một người đàn ông. Sống gần nhà em, bố em đã bao nhiêu năm không hề nhắc đến chuyện này và coi đó là một điều đáng xấu hổ".

"Nhưng em không xấu hổ về điều đó." Minh Hằng bình tĩnh nói.

Quỳnh Anh hơi kinh ngạc mở mắt ra.

"Nghĩ kỹ thì mẹ em chắc chắn đã vi phạm điều cấm kỵ trong hôn nhân. Nhưng lý do bà làm như vậy là gì? Đó là vì bố em, một người dốt nát và không có việc làm, suốt ngày uống rượu, thậm chí có khi còn say đánh nhau với bà ấy, ông ấy đánh bà rất mạnh tay, khắp người bà đều có vết bầm tím, có lẽ mẹ em đã hoàn toàn buông xuôi và yêu sự dịu dàng của một người đàn ông khác."

"Bây giờ bọn họ vẫn còn liên lạc với nhau. Em đã tận mắt nhìn thấy, nhưng bố em không biết và em cũng không định nói cho ông ấy biết."

"Đây cũng là điều cấm kỵ, thưa cô."

Minh Hằng hiếm khi gọi thưa như vậy nhưng giọng điệu và vẻ mặt của em lúc này vô cùng nghiêm túc nhìn nàng và nàng suy nghĩ một lúc trước khi gật đầu.

"Nhưng trên thế giới có rất nhiều điều cấm kỵ, nhịp sống hối hả khiến mọi người đều quá bận rộn mà quên đi chăm sóc bản thân, vậy làm sao họ có thể có nhiều sức lực đến vậy để quan tâm đến người khác?"

"Ngoại tình, đồng giới, thầy trò cùng những điều cấm kỵ khác. Chẳng lẽ mọi chuyện đều không dẫn đến hạnh phúc và kết thúc trong bi kịch sao? Sức mạnh của tình yêu có phải quá yếu đuối đến như vậy không?"

Minh Hằng hỏi với đôi mắt sáng rực ngày nào dường như bây giờ sắp vụt tắt.

Lời nói của em đầy ẩn ý, ​​Quỳnh Anh nghe được vài câu liềm trầm ngâm, cuối cùng nàng lắc đầu, thở dài.

Nàng nói: "Minh Hằng,, tình yêu thật sự không có sức mạnh gì cả. Lớn lên em sẽ biết."

Ánh sáng trong mắt Minh Hằng mờ đi.

15.
Đây là phép thử đầu tiên của Minh Hằng đối với Quỳnh Anh.

Câu trả lời của Quỳnh Anh đã cho Minh Hằng một bản phác thảo sơ bộ về câu trả lời cho câu hỏi trong lòng em.

Trên thực tế, trước đây em gần như tự tin rằng Quỳnh Anh khó có thể tiếp nhận những cảm xúc như vậy.

Giữa em và nàng không chỉ chênh lệch bảy tuổi mà còn có một rào cản rất lớn trong mối quan hệ cô trò, thậm chí còn có rào cản giữa họ là cùng giới tính.

Minh Hằng biết rằng đây là một mối quan hệ gần như không thể xảy ra. Khả năng không thể xảy ra cao tới 99%, nhưng Minh Hằng vẫn ôm 1% hy vọng và chờ đợi điều không thể xảy ra.

Vì vậy em vẫn lấy hết can đảm để thử lần thứ hai.
Minh Hằng đã chuẩn bị tinh thần cho lần thử thứ hai trong cả học kỳ. Trong học kỳ đầu tiên của năm cuối trung học, em đã viết một bức thư thật dài sau đó nhét bức thư đó vào giáo án của nàng trong khi Quỳnh Anh đang nghỉ ngơi.

Minh Hằng cả ngày hôm đó đều lơ đãng trên lớp, nhưng Quỳnh Anh vẫn không nói gì.

Bạn thân từng nói với em rằng đôi khi im lặng là cách từ chối tốt nhất.

Minh Hằng có lẽ hiểu ý của Quỳnh Anh, nhưng Minh Hằng vẫn cảm giác không phục. Đó là lần đầu tiên em trốn học trong ba năm trung học phổ thông, em cũng trốn tiết Ngữ Văn của Quỳnh Anh.

Em kéo cô bạn thân lên sân thượng của trường học, từ trong túi cô ấy lấy ra một điếu thuốc bị nhàu nát và cái bật lửa. Đó là điếu thuốc đầu tiên mà Minh Hằng hút sau mười tám năm, trong miệng tràn ngập vị đắng.

Em nghẹn ngào và ho đến mức nước mắt trào ra nhưng vẫn không thể dừng lại. Cô bạn thân một tay vỗ lưng để em bình tĩnh lại, tay kia cầm điếu thuốc trên tay Minh Hằng, đưa vào miệng rồi thoải mái thả ra một làn khói.

"Có chuyện gì với cậu vậy?" cô ấy hỏi.

Minh Hằng mím môi không nói gì, sau đó cô vỗ mạnh vào lưng em một tiếng lớn.

"NÓI."

"...Cậu sẽ làm gì nếu thích một người mà cậu không nên thích?"

Cô đầy ẩn ý liếc nhìn Minh Hằng, lại thoải mái rít một hơi thuốc: "Tôi có thể làm gì đây? Tôi thích thì sao có thể hối hận được?"

Lời nói của cô dường như chỉ ra phương hướng cho Minh Hằng, em trầm ngâm vỗ vai cô, đứng dậy chạy ra ngoài.

16.
Em chặn Quỳnh Anh ở cửa văn phòng giáo viên. Lớp học đã bắt đầu vào tiết. Minh Hằng không những trốn học mà còn không đến lớp tiếp theo, em vội vã đến cửa văn phòng của nàng.

Quỳnh Anh mặt không biểu tình nhìn em, không nói chuyện, cũng không hỏi em buổi học trước đi đâu, ánh mắt lạnh lùng hơn bình thường một chút.
Minh Hằng bắt gặp ánh mắt của nàng, một lúc lâu mới bình tĩnh nói: "Cô, em muốn hỏi cô về lá thư đó..."

"Tôi không thấy lá thư nào cả."

Quỳnh Anh dứt khoát nói xong liền đẩy Minh Hằng sang một bên rồi bước ra khỏi văn phòng.
Minh Hằng ngơ ngác nhìn bóng lưng cô, trong lòng cảm thấy đau xót.

17.
Khi Quỳnh Anh trở về nhà vào đêm hôm đó, nàng không để ý nhiều đến Minh Hằng.

Quỳnh Anh là một người hiền lành và hiếm khi nổi giận. Đây là lần đầu tiên nàng tức giận với Minh Hằng nhưng điều đó cũng đủ khiến Minh Hằng cảm thấy bất an.

Tình yêu trẻ con đáng yêu và trìu mến đó đương nhiên không thể sánh được với ánh mắt giận dữ và thất vọng của Quỳnh Anh.

Minh Hằng chỉ coi đó là tình yêu đã mất, không còn điều tra xem lá thư đã đi đâu, Quỳnh Anh đã nhìn thấy nó chưa, và liệu tình cảm khiêm tốn của em có thể được đáp lại hay không.

Những chuyện này, bao gồm cả sở thích của em, đều không đáng nhắc đến trước mặt Quỳnh Anh, bởi vì bản thân Quỳnh Anh đã là điều cấm kỵ đối với em.

Lý do tại sao những điều cấm kỵ lại gây khó chịu đến vậy. Chỉ cần nhìn em thôi đã thấy kinh hãi rồi chứ đừng nói đến những suy nghĩ lố bịch của em.
Minh Hằng cẩn thận gấp lại những suy nghĩ dư thừa đó, cất vào một góc trong lòng, không nói một lời yêu thích hay thực hiện bất kỳ thử nghiệm không cần thiết nào.

Quỳnh Anh thực sự không nhìn thấy bức thư hay chỉ giả vờ, em đã nhìn thấy câu trả lời rõ ràng.

18.
Người ta thường nói yêu thì dễ nhưng từ bỏ thì khó.

Mãi cho đến khi Minh Hằng kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học và lấy hết can đảm để tỏ tình trong sự tuyệt vọng lần cuối, lời chưa kịp nói ra thì Quỳnh Anh đã trực tiếp nói với em rằng nàng sắp kết hôn.
Minh Hằng không biết Quỳnh Anh có bạn trai từ khi nào. Có lẽ đó là khi em rời khỏi nhà Quỳnh Anh sau kỳ thi, hoặc có thể là vào một thời điểm khác khi Quỳnh Anh không ở bên em, hoặc có thể là vào một thời điểm khác.

Em cầm lấy tin nhắn tốt nghiệp mà Quỳnh Anh viết cho mình trong văn phòng giáo viên, sau khi xem qua không khỏi cười khổ.

Em ngẩng đầu mỉm cười nhìn Quỳnh Anh, vừa cười vừa nghe nàng kể tin tức về cuộc hôn nhân của mình. Em cho rằng nàng thật là tàn nhẫn.
Quỳnh Anh thật sự vô cùng tàn nhẫn. Minh Hằng nghĩ.

Nhưng em vẫn như cũ, nhìn chằm chằm Quỳnh Anh, ánh mắt bình tĩnh và mộng mơ, hạ giọng hỏi nàng:

"Cô giáo, cô có vui không?"

"Tất nhiên rồi." Quỳnh Anh gật đầu.

Đây là lần cuối cùng trong sự nghiệp trung học phổ thông mà nàng được gọi là giáo viên Quỳnh Anh.

19.
Đó chính là ký ức của Quỳnh Anh trong ba năm cấp 3.

Lúc này, Minh Hằng đang ngồi bên cạnh Quỳnh Anh, em nhìn quanh các bạn học cũ thỉnh thoảng nâng cốc chúc mừng nàng, em là người duy nhất cúi đầu, không nghịch điện thoại hay nói chuyện với người khác.

Minh Hằng vẫn dùng tầm nhìn hạn hẹp của mình quan sát Quỳnh Anh như trước.

Quỳnh Anh tiếp nhận tất cả các vị khách đến nâng cốc chúc mừng và sẵn sàng đồng ý uống cạn ly. Minh Hằng nhớ rõ ràng, Quỳnh Anh trước đây chưa từng uống rượu, nhưng mười năm sau, nàng có thể uống mấy ly rượu mà sắc mặt vẫn không thay đổi.
Thời gian thật đáng sợ.

Khi những vị khách xung quanh Quỳnh Anh dần dần tản đi, chỗ ngồi của họ lại trở nên vắng vẻ.
Nhiệt độ điều hòa được cài sẵn trong phòng có hơi cao, Minh Hằng cảm thấy quá nóng nên em cởi áo khoác ra và treo lên lưng ghế. Sau một hồi vang lên tiếng xào xạc, em quay đầu lại, phát hiện Quỳnh Anh đang nhìn mình.

Minh Hằng mím môi, cảm thấy mình nên nói gì đó để xoa dịu bầu không khí này, em mỉm cười hỏi: "Cô dạo này thế nào rồi?"

Đó chỉ là một lời chào hỏi lịch sự. Minh Hằng tưởng rằng Quỳnh Anh sẽ tự nói với mình rằng nàng đang hạnh phúc với giọng điệu điềm tĩnh và khẳng định như mười năm trước, nhưng nàng do dự một lúc trước khi gật đầu và nói với Minh Hằng rằng nàng vẫn ổn.

Thật là một cuộc sống tốt đẹp, Minh Hằng chế nhạo.

Không phải mấy năm nay em không có tin tức gì về Quỳnh Anh, em nghe bạn thân nửa năm trước nói rằng Quỳnh Anh đang chuẩn bị ly hôn, nàng và chồng đang tranh giành quyền nuôi con, đến nay vẫn chưa có kết quả.

Chồng của Quỳnh Anh không tốt với nàng, anh ta chỉ tốt hơn người cha vô dụng của Minh Hằng một chút.

Nhưng Quỳnh Anh vẫn phải chịu đựng những lần lên cơn của người đàn ông này mỗi khi say rượu, cùng những lời phàn nàn và chửi bới vô cớ.

Tại sao? Khi nghe cô bạn thân nói về chuyện này, Minh Hằng thường nghĩ: Tại sao?

Tại sao những bất hạnh, ác ý của cuộc đời lại xảy đến với những người như Phạm Quỳnh Anh? Minh Hằng cảm thấy thật kỳ lạ.

Nhưng bây giờ em nhìn nụ cười còn đọng lại trên khóe miệng Quỳnh Anh, em mở miệng định nói gì đó, nhưng lại bị một cơn chua chát trong cổ họng chặn lại, không nói được lời nào.

Nếu đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, Minh Hằng nghĩ rằng vào lúc này em chắc chắn đã bộc lộ hết cảm xúc của mình với Quỳnh Anh.

Quỳnh Anh nhìn cô hồi lâu mới thận trọng gọi tên em: "Minh Hằng."

"...Vâng?" Minh Hằng gần như không kiềm chế được cảm giác muốn khóc và chỉ đáp lại nàng bằng một âm thanh mũi đơn giản.

Quỳnh Anh rõ ràng muốn nói điều gì đó, nhưng điện thoại của nàng lại reo lên. Nàng liếc nhìn màn hình và để lại cho Minh Hằng câu nói "Em sẽ gặp được một người tốt hơn", rồi vội vã rời khỏi phòng ăn.

Là chồng nàng gọi. Minh Hằng nhìn thấy, lẽ ra em nên yêu cầu nàng quay lại nói rõ hơn. Nhưng Minh Hằng nhìn theo bóng lưng nàng, hơi ngẩng đầu lên, cảm thấy thật yếu ớt.

Quỳnh Anh, nàng thật tàn nhẫn, y như 10 năm trước.

Nàng biết rõ rằng sẽ không có ai tốt hơn nàng, vậy tại sao lại phải nói những lời nhàm chán và khó chịu như vậy.

20.
Minh Hằng đã say khướt trong buổi họp lớp này sau mười năm.

Bạn thân em ngồi ở chỗ của Quỳnh Anh, lặng lẽ nhìn em uống hết ly này đến ly khác.

"Cậu đã uống đủ chưa?"

"Hãy về nhà thôi."

21.
Em đang nằm trên giường ở nhà, đèn trong phòng đã tắt, chỉ có ánh sáng mờ nhạt từ cửa sổ chiếu vào.

Minh Hằng thở dốc, người nồng nặc mùi rượu, đầu óc hỗn loạn của em vẫn đang nhớ lại những lời bạn thân nói với em trên xe về nhà.

Cô ấy đang lái chiếc SUV của mình, Minh Hằng nghiêng đầu vào cửa sổ trên ghế phụ nên cô tưởng rằng em đang ngủ.

Thế là cô bắt đầu nói một mình.

Cô nói cô không biết trên đời này có nhiều quy tắc khó giải thích như vậy, tại sao một người tốt bụng như cô Quỳnh Anh lại không thể hạnh phúc.

Cô nói rằng cô đã nghe chú của mình, người làm việc trong trường, kể rằng khi nhà trường thường xuyên kiểm tra giáo án của giáo viên, người ta đã tìm thấy lá thư tỏ tình của một học sinh trong giáo án của giáo viên Quỳnh Anh. Ban đầu, nhà trường định đuổi học nữ sinh này nhưng cô giáo Quỳnh Anh đã đến cầu xin sự thương xót, nói rằng nữ sinh này sắp thi đại học và hy vọng sẽ không ảnh hưởng đến em ấy. Nàng sẽ tự mình từ chức giáo viên sau khi khoá này tốt nghiệp.

Cô còn nói, người học trò đó chính là cậu.
Cô ấy im lặng một lúc, thở dài một hơi và nói: Minh Hằng, cậu thật may mắn.

22.
Minh Hằng nhắm chặt mắt lại, ánh đèn nhiều màu sắc ngoài cửa sổ ô tô chiếu vào mặt khiến em cay mắt, làm em bật khóc.

23.
Sau này, mỗi khi Minh Hằng nhớ lại từng chi tiết của Quỳnh Anh, em lại cảm thấy lỗ hổng trong lòng mình càng mở rộng hơn.

Bạn thân còn hỏi em có từng nghĩ đến việc đến gặp Quỳnh Anh không. Minh Hằng nhấp một ngụm bia, im lặng hồi lâu rồi mới cười.

Em nói: "Cô ấy không còn là Quỳnh Anh của tôi nữa, cô ấy là Quỳnh Anh của cuộc đời. Cô ấy có thể là Quỳnh Anh của bất kỳ ai, nhưng cô ấy không thể là của tôi."

"Bất cứ ai cũng có thể ở bên cô ấy, dù tốt hay xấu đều được, nhưng không phải tôi, chúng tôi là điều cấm kỵ."

"Mười năm trước, tôi dùng tình yêu non dại của mình để trách cô ấy. Mười năm sau, tôi cuối cùng cũng hiểu được lúc đó Quỳnh Anh đang nghĩ gì. Nhưng, có phải đã muộn rồi?"

Minh Hằng hỏi, bạn thân không đáp lại em, chỉ uống mà không nói một lời.

24.

"Khoảng cách gần nhất và xa nhất giữa chúng tôi chính là cô Quỳnh Anh cực kỳ uyển chuyển, biết làm gì và nói gì. Mọi mối quan hệ đều dựa trên điều này. Chúng tôi có thể xa nhau hơn nhưng không thể lại gần hơn." Minh Hằng lại tiếp tục nói.

Đồng giới, cô trò, cái gì cấm kỵ, cái gì không. Mọi thứ đều là điều cấm kỵ, không chỉ đối với Minh Hằng mà còn đối với Quỳnh Anh.

25.
Sau này, khi Minh Hằng nghĩ đến lá thư ố vàng được bí mật nhét vào giáo án của Quỳnh Anh vào năm em tốt nghiệp, em vẫn cảm thấy ngột ngạt trong giây lát.

Những dây leo mọc hoang từ tận đáy lòng quấn lấy trái tim em đến nỗi không còn chỗ trống. Em càng vùng vẫy muốn thoát ra thì sự kiềm chế càng chặt chẽ.

Vì thế em cho phép mình nhớ lại, và em nhớ ra trong đó có một câu, đó là câu nặng nề nhất mà em từng viết trong đời.

Sức nặng của từng từ đó nặng đến mức cả đời này em gần như không bao giờ có thể nhặt lại được nữa.

Khi còn trẻ, em đã sử dụng những nét chữ non nớt để viết về nó. Dòng chữ có lẽ sẽ đi theo em đến cả cuộc đời.

Trong thư em viết:
"Cô ơi, trên đời này có vạn loại cấm kỵ và cô là một phần vạn trong đó mà em không thể chạm vào."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro