chương 2 : khoa thần kinh
"Ê chó, chủ mày tới nè", Trần ổn sang sảng trước cửa sau khi đập cửa vài cái cho có lệ.
"Sao mày không bắt loa cho cả xóm nghe luôn đi?", Ngụy Châu từ nhà tắm ra, mặc vội chiếc quần vào, vừa mở cửa vừa giơ nấm đấm trước mặt Trần Ổn kèm theo một cái lườm đe dọa.
Chàng trai cao một mét bảy lăm với cái miệng oang oang đó là bạn thân của Ngụy Châu từ năm nhất đến giờ, thân đến mức nhiều người hiểu lầm là một cặp. Năm ngoái, mọi động tĩnh của hai đứa đều được cập nhật trên confession của trường: "Cầu hôn sao?" - kèm theo là tấm hình Trần Ổn tặng hoa khi Ngụy Châu đang hát cho một sự kiện, "Nếu hai bé là một cặp, chị sẽ chụp cho hai bé bộ ảnh cưới hoàn toàn miễn phí. Ai thích like và chấm nhé!" - kèm theo hình hai đứa đang ăn tối trước cửa kí túc xá... Những việc đó Ngụy Châu cũng không quan tâm lắm, vì bó hoa đó là tên kia mua tặng mẹ ngày 8/3, ngồi xem Ngụy Châu hát ngứa ngáy tự dưng nhảy lên tặng rồi khi xuống sân khấu lại đè đầu ra mà đòi lại. Ngụy Châu cũng không có thói quen ăn một mình, không biết từ khi nào hai đứa lúc nào cũng đợi nhau đi ăn. Cùng ở kí túc xá nên lâu lâu còn qua ngủ chung, nếu cảnh đó được đăng lên chắc lại hút về bão like, khoa lý lại dậy sóng. Ăn chung, ngủ chung, đá banh chung, đánh liên minh chung... quả thật mối quan hệ này không hề đơn giản là bạn xã giao như hầu hết các mối quan hệ ở đại học. Là tri kỷ.
Trần Ổn mang theo một bọc KFC vào phòng, tự động bày ra bàn, khoe ra nụ cười rạng rỡ: "Mừng gặp lại, mừng phòng mới".
"Màu mè", Ngụy Châu vừa lau nhanh tóc vừa trưng bộ mặt không quan tâm.
"Vậy đừng ăn"
Ngụy Châu nhếch môi, mặt vẫn không quan tâm, ngồi vào bàn bắt đầu chiến.
Căn phòng này Ngụy Châu vừa thuê được hơn tháng. Sở dĩ Ngụy Châu dọn ra khỏi kí túc xá vì Ngụy Châu thích ở một mình và kí túc xá không có chỗ để Ngụy Châu mang những thứ linh tinh về. Thứ-linh-tinh thường là đồ handmade do câu lạc bộ tình nguyện của Ngụy Châu làm, những thùng đồ quyên góp, những vật dụng cần thiết cho các hoạt động sắp diễn ra... Căn phòng Ngụy Châu thuê này khá rộng, rộng hơn phòng tám người trong kí túc xá, có nhà tắm chung với nhà vệ sinh sạch đẹp đặt ở góc phòng, có ban công phơi đồ, ngắm cảnh, còn trang bị sẵn giường gỗ và một bộ bàn ghế inox. Lúc chuyển phòng, Trần Ổn đang nghỉ hè trên Đà Lạt nên hôm nay mới có bữa KFC này.
Sau một hồi đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, đôi tri kỷ ngàn năm gặp lại đã cơ bản quét sạch số gà rán. Trần Ổn buột miệng hỏi:
"Mày với Thạch Tuệ sao rồi?"
"Mày biết rồi mà, chia tay", Ngụy Châu thản nhiên trả lời, lưỡi vẫn tiếp tục truy lùng những vụn gà mắc vào kẽ răng.
Thạch Tuệ là "cựu" bạn gái của Ngụy Châu, chính thức quen nhau từ năm nhất đại học. Hai người tình cờ gặp rồi quen nhau. Chỉ sau thời gian ngắn cả hai đã bắt đầu có những mâu thuẫn, tần suất cãi nhau ngày càng dày, cứ chia tay rồi quay lại như chưa có gì xảy ra không biết bao nhiêu lần rồi.
"Tụi mày vẫn vậy mà. Lần này 2 tháng rồi chưa làm lành à?", Trần Ổn cũng không lạ gì thứ tình trạng này của người anh em.
"Lần này là thật", Ngụy Châu vẫn bình thản.
"Tại sao?"
"Vì người ta là con nhà quyền quý"
"Mày cũng là..."
"Là ông nội mày, ha ha", Ngụy Châu cắt ngang sự truy quét của Trần Ổn, cậu không hứng thú việc bình luận sau lưng người khác.
Ngụy Châu nhanh chóng chuyển đề tài, không để Trần Ổn tiếp tục: "Kì này mày học gì vậy, ngày nay không thấy mày"
"Mạng trường lag tao đăng ký lớp có được đâu. Lớp nào còn trống lại thì tao bị nhét vô thôi"
"Mày lúc nào cũng vậy. Đúng số con chó", Ngụy Châu bật cười khoái chí, đánh bay những suy nghĩ về người bạn gái đã bỏ mình đi.
---
"Nè nha, nay đốt nhang rồi nè nha. Đừng có như hôm qua nha mấy ba!". Ngụy Châu lẩm nhẩm trong miệng, mong cho hôm nay đừng gặp loại mặt dày nào như hôm qua. Cắm cây nhang vào góc cửa, Ngụy Châu ra bến xe buýt bắt đầu một ngày đẹp trời.
Cảnh Du uể oải ngáp một hơi dài chuẩn bị bước vào lớp thì hơi khựng lại, khẽ nhếch môi để lộ hàm răng khểnh trắng sáng cùng chút tươi tỉnh. Ngụy Châu cũng hơi khựng lại khi trước mắt mình là tên mặt dày hôm qua tuy nhiên mặt vẫn lạnh băng, tiếp tục bước vào trong sự buồn bực của tiếng lòng: "Đốt nhang cũng không hiệu quả, vong mạnh vậy sao?"
Đây là môn của khoa toán, Ngụy Châu đăng ký học tự chọn môn này để hỗ trợ cho giải toán vật lý, luc này cậu thoáng cảm thấy hơi thiếu sáng suốt. Cảnh Du nhanh chóng ngồi vào đám đông chiến hữu, huyên thuyên chuyện liên minh, thể thao, gái gú. Ngụy Châu đang định xuống cuối lớp an phận thì âm thanh có phần quen thuộc í ới:
"Ngụy Châu, lại đây nè". Là Lê Tuyền, bí thư chi đoàn Toán 3A.
Ngụy Châu mỉm cười tiến lại ngồi kế bên người vừa nhiệt tình kêu gọi. Lê Tuyền liên tục huyên thuyên đủ thứ chuyện đoàn hội mặc cho Ngụy Châu tỏ ra khá hờ hửng. Bất giác Ngụy Châu đưa mắt lên phía trước thì chạm ngay ánh mắt của tên mặt dày đang nhìn mình. Ngụy Châu vẫn giữ ánh mắt kiên định, trong trường hợp như vậy, chắc chắn người kia sẽ bối rối đưa mắt sang hướng khác. Lần này Ngụy Châu đã thật sự gặp phải đối thủ ngang ngửa, ánh mắt của Cảnh Du không hề nao núng, trái lại còn ngạo mạn đưa ngón tay giữa lên làm vẻ mặt lưu manh khiêu khích.
Ngụy Châu khó chịu lầm bầm trong miệng: “Biến thái”.
"Hả, nói gì?", Lê Tuyền đang mãi huyên thuyên, không nghe rõ lời Ngụy Châu vừa nói.
"À, không có gì", Ngụy Châu cười trừ, "Cậu biết Hoàng Cảnh Du không?"
“Chi hội trưởng lớp tôi đấy. Sao vậy?”, Lê Tuyền trước mặt Ngụy Châu cố giữ lấy một chút phong độ, không dễ gì thừa nhận Cảnh Du chính là người cô âm thầm theo đuổi trước mặt người khoa khác được.
"Học chung tư tưởng thôi"
"À. Cậu ta là nhân vật đình đám khoa tôi đó nha. Không tham gia hoạt động đoàn nhiều nên chắc cậu không gặp trước đây. Hàng top khoa tôi đấy, mặt không góc chết, không lên tiếng thì thôi, đã lên tiếng là cả lớp răm rắp nghe theo, còn có thể lực phi phàm nữa nha..."
Lê Tuyền không ngừng PR cho chi hội trưởng của mình. Ngụy Châu không khó nhận ra nhỏ Tuyền này cũng mê mệt tên mặt dày lắm, gì mà không góc chết, gì mà hát hay, gì mà lạnh lùng soái ca... "Con này mắc bệnh não", Ngụy Châu khẽ buột miệng.
"Hả, nói gì?"
"À tôi nói hắn như cơn bão", Ngụy Châu lấp liếm
"Đúng vậy. Hắn lay động toàn bộ khoa toán, ha ha".
Ngụy Châu chợt có suy nghĩ bâng quơ "Một thằng điên mà bảo lạnh lùng, một thằng mặt dày mà bảo chuẩn soái...". Từ tên mặt dày và Lê Tuyền, Ngụy Châu rút ra kết luận về khoa toán: "Khoa tâm thần".
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro