1
Gió đông thổi mạnh qua vạt áo mỏng chuyền cái rét thấu xương tuỷ đến đánh thức cô khỏi cơ mộng mị . Chỉ là cô vẫn đang nghĩ về bản thân sau buổi gặp mặt vừa rồi, mẹ cô giới thiệu cho cô một đối tượng thật sự tốt: nam nhân 30 tuổi chững chạc có tiền tài sự nghiệp nhưng rồi thì sao chứ cô cũng có sự nghiệp riêng trong cái ngành thiết kế khó khăn như bây giờ. Cái cô cần là một sự rung động. Nói sao nhỉ từ hồi cô biết nhận thức biết buồng vui hình như cô chưa từng rung động trước người khác nếu có cũng không phải là rung động tình yêu. Cô từ bé đã luôn mạnh mẽ hơn người khác mặc dù là nữ nhưng cô có chiều cao vượt trội 173cm tinh ranh từ bé lên cô không cần sự giúp đỡ trở che của bất cứ ai. Cô mạnh mẽ tự mình đi trên con đường đời nhưng để khi không có bạn bè, người thân bên cạnh cô chìm vào một nỗi cô đơn lạ thường - một cảm giác cô chưa từng trải qua. Khi mệt khi gục gã cô cần lắm một lời động viên một bờ vai nhưng cô không thích sự tạm bợ. Cô cần san sẻ nỗi cô đơn này . Đó là nỗi lòng không ai hiểu được của - Hạ Triệu Vy .
Một mình đi trên con phố vắng cô bị cái lạnh khéo về với đống bản vẽ thiết kế trên bàn, cô thực sự cần nguồn cảm hứng thứ kiến tác phẩm của cô trở lên hoàn hảo. Cô nhìn lên bầu trời thành phố với những toà nhà cao tầng che đi bầu trời đêm. Cô quyết định đi lên sân thượng của khu chung cư cao cấp 73 tầng mà cô chờ cùng lon bia để gặm nhấm suy nghĩ của chính mình. Đi qua siêu thị gần nhà cô thấy một chú chó gao Tây tạng to béo lông mềm mại ngồi ngoan ngoãn trước cửa hàng tiện lời. Lướt qua nó cô đi vào trong của hàng cùng lúc với một người đàn ông cao lớn mặc bộ thể thao đen đội mũ che hết khuôn mặt đi qua và dắt chú chó đi.
Cô không vào nhà mà lên luôn tầng thượng với hộp cơm và lon bia ở cửa hàng tiện lời. Ngồi lên chiếc ghế đá lạnh băng thấm hơi sương, ngước mắt nhìn trời và cố gắng để ........ khóc nhưng cô chả khóc được. Cuộc sống này thật mệt mỏi, thật sô bồ, khiến cô muốn khóc thật to oà khóc nhưng lại chả thể rơi một giọt nước mắt vì cô quá mạnh mẽ. Thật buồn cười nhưng là thế đó. Nhìn lên trời và lặng lẽ hoàn thành bữa ăn đang dần nguội lạnh thì bỗng có tiếng chó sủa ngày càng gần và một đố lông to đùng vàng ấm mềm mại nhảy bổ lên người cô và dành mất miếng đùi gà duy nhất trong hộp cơm. Nhưng cũng chẳng sao dù sao cô cũng không muốn ăn, đặt hộp cơm xuống rồi cô nhìn chú chó hoá ra là chú cún cô nhìn thấy trước cửa hàng tiện lợi. Vuốt ve lông nó cô đảo mắt xung quanh tìm chủ nhân của chua nhưng cô lại không thấy đâu cả lên đành ngồi thêm một lát bên chú cún và lại chìm trong mớ suy nghĩ linh tinh trong đầu. Thì bỗng cục lông mềm mại kia lại chạy đi mất, cô cũng hơi bất ngờ nâng mắt lên và nhìn thấy chàng trai mặc áo phông ướt đẫm mồm hôi đang tiến tới vuốt ve chú cún. Chắc anh ta vừa tập gym dưới tầng xong. Cô cũng không để ý thu dọn hộp cơm dưới chân vừa bị chú cún ăn gần hết, chuẩn bị đứng lên rời đi. Thì anh chàng kia lên tiếng: " Không làm phiền cô chứ, Béo rất tham ăn chắc nó ăn hết phần ăn của cô rồi. Thật xin lỗi cô tôi có thể đổi lại cho cô bằng một bữa ăn chứ???" . Tôi hỏi gẩn ra nhưng cũng chả lời nhanh chóng:" không cần đâu, tôi ổn mà dù sao tôi cũng không ăn hết " cô định bước đi thì anh ta lại quay ra giới thiệu: " ak quên chưa giới thiệu tôi là Phong, ở tầng 13. Rất vui được làm quen ". Cô đành phải đáp lại :" tôi là Linh tôi cũng ở tầng 13, rất vui được làm quen tôi còn chút chuyện lên đi trước, hẹn gặp lại" . " ak về bữa ăn tôi sẽ mời cô sau nha, bye" . Haiz anh ta còn chả cho cô cơ hội nói không.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro