một kiếp đợi ai
nếu một mai ta đi biệt xứ,
người ở đó có đợi ta không?
.
chuyện đôi ta như muôn trùng vĩ dặm,
ta đợi người, người có chịu về chăng?
.
ta nhớ kẻ thư sinh nho nhã,
bộ bạch y làm xao xuyến con tim.
làn mi cong tựa liễu hồ tây rủ
đôi mắt người đẹp như nước mùa thu...
.
há chăng người tương tư, lòng không đặng
tại sao người chẳng chịu tới bên ta?
ta vẫn đợi, dù trăm năm có đổi
vạn vật suy tàn, lòng này chẳng lung lay.
.
đã chớm đông, bao nhiêu mùa lá rụng
đông qua đi, trời lất phất mưa xuân
hạ, thu, đông, cứ đi rồi lại tới.
sĩ tử kia, đàn hẵng gảy,đợi ai?
.
ta nhớ kẻ đại thần dã chiến
áo giáp cùng khiên, vấy máu, đỏ au
người từng hỏi, cớ sao ta chẳng sợ?
ta mỉm cười, tình - điên lắm ai ơi?
.
nơi chiến trường ngươi đổ bao nhiêu máu
thì ở nhà, lòng ta cắt bấy nhiêu
ta tự hỏi, nếu như ngươi có chết
mắt nhắm rồi, còn nhớ tới ta chăng?
.
ta chẳng biết, đã bao nhiêu mùa lá
tình vẫn còn, nhưng người chẳng thấy đâu.
ngươi có phải, đã chết nơi chiến trận
một kiếp này, ngươi sao nỡ phụ ta?
.
nâng chén rượu, ta mỉm cười khóc lặng
chiến thần ơi, tiếng đàn có còn đâu
chút độc trần, được chuẩn bị bấy lâu
đợi ta nhé, ta cùng ngươi siêu thoát.
.
một kiếp người, ngươi dùng để đợi ta
một kiếp người, ta dùng để phụ ngươi,
bạch y ơi, sao thân người lại lạnh
ta về đây, mang hơi ấm cho ngươi.
.
máu chiến trường hãy còn chưa khô hết
ta về đây, muốn đoàn tụ với ngươi
mang sắc nóng, đỏ au nơi tiền tuyến
đợi một tiếng đàn, khắc khoải bao năm
.
nâng chén rượu bên mộ người, khóc lặng
xin người đợi ta, lần này, chút nữa thôi
khi rượu độc đã hòa vào làm một
người ơi người, vĩnh biệt chốn nhân gian.
.
written for jeon woong ( bạch y) và park woojin (chiến thần)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro