Phiên Ngoại 1: Ongniel
Thật sự không thể tin được trên đời này chuyện phi thường và quá vô lý này lại có thể xảy ra, mà quan trọng hơn là nó xảy ra ngay chính bản thân mình.
Sau cơn mơ màng, Seong Woo cuối cùng cũng mở mắt ra và thấy bản thân đang nằm trong căn nhà của chính mình. Seong Woo vẫn còn nhớ rất rõ những chuyện xảy ra trước lúc chìm vào gíấc ngủ. Trong đầu bây giờ cậu chỉ có một suy nghĩ duy nhất là cậu đã may mắn thoát khỏi bàn tay tử thần và trở về từ cõi chết.
Seong Woo đưa tay lên chạm vào
ngực mình, chỗ bị trúng một viên đạn. Nhưng kì lạ là không có chút đau đớn nào cả. Seong Woo bỗng tự vạch áo mình ra thì phát hiện chỗ đó không hề được băng bó vết thương hay gì cả . Seong Woo liền nghĩ " chẳng lẽ bản thân mình đã hôn mê lâu đến nổi vết thương tự lành khỏi rồi mới tỉnh dậy sao? "
Càng kì lạ hơn là chỗ ấy lại không có một vết sẹo nào cả, da rất trơn lán không giống như đã từng bị trúng đạn. Nhưng rồi cũng không suy nghĩ nhiều nữa, thời công nghệ hiện đại ngày nay để mất một cái sẹo chỉ là chuyện đơn giản như trở bàn tay thôi mà ,không có gì là phải ngạc nhiên cả.
Seong Woo đứng dậy đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt. Khi soi gương cậu bất ngờ phát hiện mình trẻ ra rất nhiều, cậu lấy tay chà chà lên mặt mình rồi tự luyến
- Chà!!! Không ngờ nha...Ong Seong Woo, hình như mày trẻ ra thì phải, hahaha Không uổng công ngủ lâu một chút. haha
Tính ra một người nam nhân 26 tuổi khi trở về 8 năm trước thì tất nhiên sẽ trẻ đi rất nhiều.
Sau khi vệ sinh cá nhân xong, bụng tự nhiên đánh trống hỗn loạn buộc cậu phải ra ngoài mua đồ ăn. Trên dọc đường Seong Woo sực nhớ ra Daniel, Lúc trước Seong Woo đỡ hai viên đạn cho anh rồi bất tỉnh nhân sự cho đến tận bây giờ mới tỉnh lại .Mọi thứ xung quanh xảy ra như thế nào, cậu cũng chả thể nào biết được.
"A....Đúng rồi, Daniel!!! không biết anh ấy bây giờ đã ra sao nhỉ? Đêm đó có thoát được bọn họ không? Có còn nhớ đến....à mà thôi, mình là cái thá gì để cho người ta nhớ đến chứ!! Ong Seong Woo, mày đúng là đang mơ tưởng mà haizzz...."
Khi Seong Woo đi ngang qua khu đô thị. Nơi này vẫn tấp nập như hôm nào. Cậu đưa mắt quan sát mọi thứ mà hình như nó có cái gì đó không bình thường.
" Mình nhớ là ở đằng kia có hai cái toà nhà cao ốc mà ta, chẳng lẽ trong thời gian mình hôn mê nó đã bị giải toả, thật quá vô lý...."
Seong Woo đứng trầm ngâm một hồi rồi lại thấy trên chiếc màn hình lớn kia phát sóng trailer của một bộ phim truyền hình . Cậu cau mày.
"Ểh??? Phim này 8 năm trước chiếu rồi mà....ai lại rãnh hơi cho phát sóng lại zậy cơ chứ ...Đúng là bị thần kinh "
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại reo lên, màn hình hiện lên số người gọi tới , là một trong số thuộc hạ của Yoon Ji Sung . Seong Woo lập tức trợn mắt, tay hơi run, cậu nhớ lần trước mình đã phản bội tổ chức để cứu lấy Daniel, Woo Jin và Jihoon. Cậu vẫn chưa dám nghĩ khi bị bọn họ xử lý sẽ trông như thế nào ? Mà tại sao họ lại gọi cho mình cơ chứ, không phải chỉ cần một phát súng lấy mạng cậu luôn thì tốt hơn sao ?
Seong Woo chần chờ một lát , không biết có nên bấm nút hay không? nhưng rồi cậu cũng bắt máy
- Tôi Nghe.
- Anh Seong Woo, Chủ Nhân có lệnh anh hãy nhanh tới căn cứ nhận nhiệm vụ tiếp theo!
- Cái gì??
Seong Woo lập tức hoảng hốt hét lớn làm đầu dây bên kia cũng ngạc nhiên.
- Anh Seong Woo, anh bị sao vậy?
- À không.... Tôi......tôi biết rồi, tôi sẽ đến ngay.
Sau khi đầu dây bên kia tắt máy, Seong Woo cứ nghi hoặc mãi. "Sao lại như vậy?? Bọn họ không thủ tiêu mình sao? Hay đây là một cái bẫy...Không đúng, đây không phải là cách làm việc của tổ chức. Vậy rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra? "
Dù chuyện có như thế nào thì cậu vẫn phải đến đó thử một chuyến. Trực tiếp đối đầu còn hơn là thay vì né tránh.
Trong đại sảnh của một toà nhà cao ốc thuộc sỡ hữu của Yoon Jisung , thấp thoáng thấy một bóng dáng tao nhã, diện bộ vest màu đen hợp với chiếc kính mát bóng loáng trên mặt, toàn thân cậu phát ra ánh sáng hấp dẫn trí mạng
Seong Woo ung dung đi vào trong thang máy, nhấn số lên tầng 58, thang máy một đường nhanh chóng đi lên, không tới hai mươi giây, cửa thang máy tự động mở ra, cậu bước ra thang máy. Vẫn như thường lệ chỉ chốc lát sau, hàng loạt người đàn ông mặc âu phục đứng trong dãy hàng lang , khi nhìn thấy cậu liền lễ phép cúi đầu.
- Anh Seong Woo. !!!
Toà nhà cao ốc này chính căn cứ lúc trước thường được giao nhiệm vụ cho các sát thủ để thực hiện. Bên trong một căn phòng , phát ra một giọng nói tức giận, không cần nghĩ cũng có thể đoán ra được đó là ai.
-Bọn mày là một lũ bỏ đi, mười người mà không giải quyết nổi một thằng nhãi ranh , chẳng những vậy còn tổn thất mất 6 người, tao thật uổng công khi nuôi một dám ăn hại như chúng mày.
- Chủ Nhân , thật xin lỗi. . . . . .
Đám người kia ai nấy đều run rẩy, thanh âm lộ ra sự khủng hoảng, lo lắng.
-Xin lỗi cái rắm gì, có ăn được không? Mau cút ra ngoài cho tao, nếu không tao chỉ cần một phát súng là giết chết cả đám bọn mày.
Nghe thấy vậy, bốn người kia liền nhanh chóng rời khỏi, tránh việc ở lại sẽ mất mạng. Lúc này Seong Woo mới bước vào. Jisung thấy cậu gương mặt liền giảm bớt căng thẳng.
- Chủ Nhân !!
- Seong Woo, Thời gian qua cậu ăn không nhàn rỗi rồi, đã đến lúc cậu nên nhận nhiệm vụ mới.
- Mục tiêu lần này cậu phải điều tra và theo dõi một người nam nhân, Cậu ta tên là Kang...Daniel !!! .....
Seong Woo nghe thấy liền phát hoảng, Kang Daniel??? Không phải nhiệm vụ này 8 năm trước cậu đã nhận rồi sao? Không những thế cậu còn vì anh ấy mà phản bội lại tổ chức. Rốt cuộc chuyện này là sao?
Seong Woo ấp a ấp úng, mặt biểu lộ vẻ không tin được.
- Ông có lầm không?....Tôi...tôi Nhiệm vụ này.... tôi đã nhận rồi cơ mà...
Jisung cau mày
- Nhận hồi nào, cậu đang đùa với tôi đấy à. Cơ mà không phải bây giờ cậu đang đi học sao? Đến sớm thế.
- Học gì ?
- Thì là đi học, không phải dạo này cậu không chịu nhận nhiệm vụ vì muốn hoàn thành kì thi lớp 12 sao?
- Lớp 12 gì chứ! ...tôi đã 26 tuổi rồi... sao có thể....Ah..Khoan đã
Đột nhiên Seong Woo nhận ra điều gì đó, tất cả những sự việc xảy ra xung quanh đều tương ứng với khoảng thời gian của tám năm trước. Không lẽ, bản thân cậu đã quay trở về quá khứ mà không hề hay biết.
Seong Woo trở nên kích động, chạy tới sát bên một tên thuộc hạ của Jisung hét lớn.
- Nói....mau nói...hôm nay là ngày nào, tháng nào , năm nào....Mau nói....Nhanh lên.
Cậu liên tục nắm lấy vai hắn lay chuyển mạnh bạo.
- Ờ....Anh Seong Woo...hôm nay là.....ngày xx tháng x năm xxxx đó thưa anh.
Seong Woo sau khi nghe xong liền buông lỏng tay ra, ánh mắt trở nên điên dại một mạch chạy ra khỏi công ty, rồi tiếp tục chạy mãi không ngừng nghỉ.
Yoon Jisung và tên thuộc hạ đó ngây người nhìn nhau.
- Seong Woo, cậu ta hôm nay ăn trúng cái gì sao?
- Dạ thưa Chủ Nhân, tôi cũng không biết....
_______________________
Giải thích một chút : Sở dĩ Seong Woo không biết mình trùng sinh giống Woo Jin vì trước lúc ẻm chết ẻm đã bị bất tỉnh nha.
Dạo này mị đi chơi nên hơi lâu ra chap, thông cảm nhá kkkkk
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro