Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 9 :Một đêm hạnh phúc

Hôm nay trời ban đêm bỗng lạnh hơn bình thường, từng cơn gió cuốn theo những cánh hoa anh đào rơi rãi khắp Seoul. Khung cảnh hai bên đường trở nên mơ hồ thành một mảng , dòng người vội vàng lướt qua.

Chí Huân trên đường về nhà, vừa tới cổng đã thấy thân ảnh chống đỡ của một người cao lớn dựa trên chiếc siêu xe màu đen . Ngón tay thon dài kẹp một điếu thuốc, làn khói mờ ảo từ trong miệng thở ra khắp xung quanh tạo một không gian huyền bí. Vũ Trấn còn mặc chiếc ao sơ mi trắng, chỉ cài cúc phía dưới, bên trên một khoảng phần ngực được phơi bày. Khi thấy cậu, Hắn còn nở một nụ cười quỷ mị, tựa như ngọn lửa ấm áp xưa tan cái giá lạnh đêm tối. Cậu thật khó hiểu, giờ này hắn còn ở ngoài này làm gì cơ chứ .

-Sao em không vào nhà đi....Ngoài này lạnh lắm đó.

-Tôi đợi anh.

Chỉ ba chữ ngắn gọn từ miệng Vũ Trấn phát ra cũng đủ khiến cho trái tim Chí Huân như ngừng đập trong vài giây. Hắn đang đợi cậu, chuyện này thật quá vô lý mà. Cậu cứ đưa đôi mắt ngơ ngác đó nhìn hắn, mãi cho đến khi hắn cười một cái rồi kéo cậu vào nhà.

-Anh lúc nào cũng về trễ vậy sao?

-..........*gật đầu *

Giờ Vũ Trấn mới nhận ra chờ đợi một người vào đêm tối như thế này khá là mệt mỏi. Vậy mà lúc trước, hắn đi chơi mua vui thoả thích rồi mới về nhà thì cũng đã muộn , có lúc còn tới sáng, khi nào mở cửa ra y như rằng là thấy hình ảnh người con trai nhỏ bé đó đang ngồi chờ hắn. Lúc đó hắn không hề lấy làm cảm động dù một chút mà chỉ đáp trả bằng cái sự lạnh lùng mà thôi.

Chí Huân về phòng, Vũ Trấn cũng đi theo về phòng cậu. Cậu thật không hiểu nha. Phòng hắn đẹp hơn, rộng hơn, với lại năm năm nay luôn có người dọn dẹp đàng hoàng. Có phải để bụi bặm gì đâu mà hắn cứ qua phòng cậu ngủ mãi.

-Vũ Trấn.......em......không........về phòng......của mình sao. ?

Chí Huân hơi sợ khi nói chuyện với hắn , chỉ nói lí nhí, không dám nhìn thẳng mặt .

-Anh đuổi tôi.?

Cậu run rẫy kịch liệt. Tay chân quơ loạn xạ.

-Không.....không phải....đâu.....

Vũ Trấn nhìn biểu hiện của cậu mà không khỏi nhịn cười. Rất ngây thơ. Hắn chỉ mới gằng giọng một tí thôi là cậu liền rồi bời cả lên. Chí Huân không biết làm gì để xua tan đi cái bầu không khí ngột ngạt đến khó thở này, lục lọi trong ba lô lấy ra một thanh sôcôla rồi thưởng thức chúng. Chí Huân quay sang hắn, miệng còn nhai lép nhép


-Em có muốn ăn không ? Ngon lắm đó

-Được

Vũ Trấn lại nở một nụ cười, ngũ quan anh tuấn giãn ra , mang hơi thở xâm lược nồng đậm. Tiến lại gần , đẩy cậu lùi lại khoá chặt bên tường. Tay phải giữ sau gáy, tay trái vẫn giữ chặt lấy tay cậu để tránh cậu vùng vẫy mà đẩy hắn ra. Môi Vũ Trấn đặt lên môi Chí Huân. Lưỡi mạnh mẽ tách khớp hàm của cậu ra rồi tiến vào do xét hương vị bên trong.

Hương thơm ngọt ngào của thanh Socola hoà quyện giữa hai người. Nụ hôn không hề có một chút vị đắng nào như trong quá khứ.

Hôn sâu đến khi Chí Huân chịu không nổi, hắn như hút hết dưỡng khí của cậu rồi mới chịu buông ra. Mặt cậu cũng vì thế mà đỏ bừng lên, cả thân hình như được đặt trong phòng xông hơi vậy, nóng cùng mồ hồi chảy ra ướt cả hai bên thái dương.

-Đúng là rất ngon.

Vũ Trấn đưa tay lau nước bọt còn dính trên khoé miệng. Cậu thì lúng túng vội chạy vào nhà tắm, lại bị hắn bắt lấy mà kéo ngã xuống giường. Cậu nhìn ra ý muốn bây giờ của Vũ Trấn, rất sợ ,cố vắt não suy nghĩ, lựa đại một lý do gì đó để né tránh chuyện sắp sửa diễn ra, được chừng nào hay chừng đó.

-Em ........muốn làm gì?

- Anh biết là tôi muốn gì mà ....

-À.....hay để anh đi tắm đã.....anh hôi lắm......để anh đi tắm đã nha...nha...

-Không sao....... anh rất thơm....

Vũ Trấn cuối thấp xuống sát bên tai, cảm nhận được mùi hương nhẹ nhè bên cánh mũi từ người Chí Huân. Vũ Trấn thật khó kìm lòng hơn nữa ,cho tay cởi từng cúc áo cậu ra để lộ hai bên nhũ hoa đỏ hồng.

-Đừng mà........dừng lại......đi

Chí Huân ngượng ngùng mà quay mặt đi nơi khác, đôi mắt cũng có vài tia sợ hãi ,nước mắt ngắn dài tuôn ra. Hắn hôn lên má trấn an.

-Đừng sợ......tôi sẽ không làm anh đau đâu.

Vũ Trấn hôn lên phần cổ trắng tinh khiết rồi đến xương quai xanh tinh xảo của Chí Huân. Mỗi nơi đi qua đều để lại dấu đỏ. Bất giác rên nhẹ lên một tiếng đầy mị hoặc. Ngay sau đó Chí Huân nhanh chóng đưa tay bịt miệng mình lại. Cậu không ngờ mình có thể thốt ra những thứ âm thanh như vậy. Khoái cảm dồn dập khiến cậu thích thú, không kìm được mà ưỡn cong cơ thể lên đón nhận.

Vũ Trấn lấy chai gel trong túi áo ra, khống biết nó có từ bao giờ 😂😂. Hắn có xài gel sao? Kể từ lúc hắn trở về Chí Huân đã hết ngạc nhiên này rồi đến ngạc nhiên khác , đúng là cậu không thể nào hiểu nổi được con người của hắn. Vũ Trấn đổ gel lên tay một ít rồi cho ngón tay vào cúc huyệt. Sự xâm nhập lạ khiến cho cậu hơi đau và khó chịu, cố gắng vùng vẫy thoát thân. Hành động cứng đầu đó , làm cho hắn bắt đầu có chút bực bội, hắn vì cậu mà phải tự kiềm nén thực hiện cho xong bước dạo đầu rắc rối này. Mà cậu cứ tỏ ý từ chối là sao?

-Thôi.....đừng làm....nữa.....đau...lắm..

-Nếu anh còn như vậy, tôi sẽ trực tiếp đâm thẳng vào bên trong đấy nhé.

Giọng điệu hắn thay đổi, làm cho Chí Huân lại nhớ đến lúc hắn tàn ác, toàn thân run rẫy cầm cập.

-Ngoan nào.....một chút nữa thôi..sẽ hết đau ngay

Xong màn dạo đầu, Vũ Trấn chen giữa hai chân cậu đem phân thân của mình tiến vào nhẹ nhàng. Chí Huân khẽ nhíu mày một cái, nơi tư mật yên tĩnh suốt năm năm qua giờ lại bị khai phá. Đau quá đi, cái gì mà sẽ không đau chứ, đau muốn thấy ông nội tui luôn. Nhưng lại không dám kháng cự vì sợ hắn sẽ tức giận. Vũ Trấn không kiên nhẫn được nữa, xô đẩy kịch liệt , cứ thế mà thúc mạnh đến tận sâu cùng.

-Chậm.....lại......ah..........chậm lại......chút đi....ah......

Toàn thân tê dại, phó mặc cho hắn trừu sáp. Hắn mất đi kiểm soát và vận động mạnh hết cở. Cậu thì cứ mở miệng liên tục xin hắn nhưng không được .Bụng dưới đau nhức kinh khủng, nhưng cơn đau này không hề giống lúc trước. Cậu có thể cảm nhận được khoái cảm dần dần xâm chiếm. Thấy cậu có hơi nhíu mày, hắn ôn nhu hỏi thăm

-Đau lắm không?

Cậu lắc đầu rồi mỉn cười, vòng tay qua cổ hắn. Cả hai đều hoà quyện vào nhau làm thành một. Sau một hồi cuồng loạn , Vũ Trấn nắm chặt eo cậu, thúc sâu đến đỉnh điểm cho đến khi chất lỏng ấm nóng được phóng thích. Khắp căn phòng ngập tràn mùi hoan ái kích tình. Chí Huân đã tìm ra được câu trả lời cho trái tim mình . Thì ra trước đây tất cả tình cảm cậu dành cho hắn đều là vượt qua giới hạn bình thường mà cậu không hề hay biết.

"Vũ Trấn, tôi không biết những hành động ôn nhu cùng với những lời nói cậu đã nói với tôi có thật hay không? Có xuất phát từ đáy tim của cậu hay không? Nhưng tôi không quan tâm điều đó....bởi vì.....bởi vì trái tim tôi đã yêu cậu mất rồi. Thật sự......rất yêu cậu. "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro