Chương 70: Anh nguyện ý về nhà cùng em không
Có lẽ là do ngày hôm trước mệt mỏi, nên sớm ngày hôm sau, Park Jihoon đã bị động thai tỉnh lại, đỡ bụng thở gấp.
Park Woojin sợ hắn gặp ác mộng, cả đêm vẫn luôn ôm hắn, chỉ cần một chút động tĩnh liền phát hiện. Y nhẹ giọng hỏi Park Jihoon: "Dậy rồi à?"
Park Jihoon không thoải mái hừ nhẹ: "Nó đạp em."
Park Woojin biết hắn còn chưa tỉnh ngủ, đem hắn ôm vào lòng nhẹ nhàng vuốt ve bụng hắn: "Không sao, em ngủ tiếp đi, anh dỗ nó." Nói là dỗ con nhưng một tay khác của Park Woojin vẫn đặt trên ngực Park Jihoon vỗ về hắn.
Được Park Woojin trấn an, Park Jihoon lại nhanh chóng ngủ lại, ngoài cửa lại truyền đến tiếng gõ cửa ồn ào, là Đồng Hoa.
Hơi thở của cô ta rõ ràng gấp gáp, hoàn toàn mất đi phong độ lúc trước, âm thanh bén nhọn ngoài cửa: "Park Woojin anh nói rõ cho tôi, anh làm gì Đồng gia?"
Park Jihoon không thoải mái, vừa ngủ lại bị đánh thức, cả người ngẩn ngơ, nhưng lại nghe thấy tiếng Đồng Hoa bên ngoài tức giận, còn có thể nghe thấy tiếng Y Đằng đang khuyên can bên cạnh, miễn cưỡng tinh thần tốt lên, nói với Park Woojin: "Anh đi xem đi."
Sắc mặt Park Woojin trầm xuống, vỗ về Park Jihoon trấn an: "Em ngủ thêm một lúc nữa, anh sẽ nhanh chóng quay lại." Nói xong liền đứng dậy đi ra cửa.
Park Jihoon làm gì còn ngủ được, chăm chú lắng nghe động tĩnh ngoài cửa.
Park Woojin mở cửa, khí thể của Đồng Hoa liền bay đi một nửa, khẩu khí cũng từ phẫn nộ chuyển thành đáng thương: "Anh họ, có người cố ý ly gián quan hệ của chúng ta."
Khí thế lạnh lẽo trên người Park Woojin ngưng đọng, vẻ mỉm cười vạn năm bất biết trên người biến mất: "Có chuyện gì cũng không thể làm phiền người khác nghỉ ngơi." Y quay qua phía Y Đằng, nói như ra lệnh: "Mang Đồng tiểu thư ra ngoài sảnh chờ tôi, đừng để cô ta quấy rầy chúng tôi nghỉ ngơi."
Sắc mặt Đồng Hoa vô cùng khó coi, nhưng lại không dám nói gì ngỗ nghịch, nếu sáng nay cô ta không nghe lầm thì chính là toàn bộ Đồng gia đều đã nằm trong tay Park Woojin.
Park Woojin không nặng không nhẹ đóng cửa lại, bên ngoài nhanh chóng lấy lại yên tĩnh.
Thấy Park Jihoon ngồi dậy, nét lạnh băng trên mặt Park Woojin tan biến sạch sẽ. Y ngồi bên mép giường, ôm người vào lòng vỗ về: "Còn khó chịu không? Em không ngủ nữa à?"
Park Jihoon lắc đầu: "Không ngủ được, chúng ta không nhanh chóng chấm dứt mọi việc sao?"
Park Woojin lại thong dong: "Chuyện của Đồng Hoa xong rồi, còn phía Tri Lang vẫn chưa tới thời cơ. Mọi chuyện đã có anh, Jihoon chỉ cần chăm sóc chính mình là được."
Park Jihoon không bị định lực của Park Woojin lay động, trong lòng vẫn không yên, thúc giục Park Woojin: "Em đói, em muốn ăn cơm."
Park Woojin thấy Thái Sơn sập trước mặt cũng không biến sắc, vừa nghe Park Jihoon kêu đói liền lập tức lấy quần áo trên đầu giường cho hắn thay: "Đến đây, giơ tay lên."
Park Jihoon nhìn Park Woojin mang dáng vẻ như đối phó với kẻ địch, thả lỏng một ít, cười nói: "Anh muốn làm đến mức này sao? Em tự mình mặc được."
Park Woojin vừa mặc đồ cho hắn, vừa nói: "Đương nhiên, em bị đói thì phải làm sao đây?"
Park Jihoon tủm tỉm cười nhìn y: "Bạn nhỏ, sao anh.... chuyện khiến anh lo lắng lại không giống người khác thế?"
Park Woojin đỡ hắn đứng lên, từ phía sau ôm lấy Park Jihoon, nhẹ nhàng mặc quần cho hắn, lại ân cần che lại bụng hỏi: "Không tốt sao?"
Park Jihoon lắc đầu: "Khá tốt."
Park Woojin giúp Park Jihoon mặc xong quần áo, lại đỡ hắn ngồi sang mép giường, tự mình quỳ một gối xuống đất, đặt chân Park Jihoon lên đầu gối mình, mang tất giúp hắn.
Park Jihoon hơi ngửa về phía sau, chống tay lên giường, chờ Park Woojin đeo xong. Kết quả một lát sau vẫn không thấy Park Woojin nhúc nhích, cúi đầu nhìn y: "Anh sao thế?"
Park Woojin nắm cố chân hắn, đau lòng vuốt ve: "Lại sưng lên rồi, rõ ràng tối qua không sưng nhiều như thế này."
Park Jihoon còn tưởng y bị làm sao, mang thai chân bị sưng không phải chuyện lạ, hắn lấy mũi chân dẫm dẫm Park Woojin: "Chuyện bình thường mà, anh nhanh lên."
Kết quả Park Woojin lại dùng tay vội vàng lau mặt, Park Jihoon ngây ngẩn cả người. Hắn ngồi thẳng dậy, nâng mặt Park Woojin lên, quả nhiên có vệt nước mắt khiến hắn dở khóc dở cười: "Bảo bối nhỏ sao lại khóc rồi?"
Lần đầu tiên Park Woojin nghe Park Jihoon gọi mình như vậy, ngơ ngác nhìn hắn, nước mắt trên mặt không còn nữa, khác hắn Park Woojin sấm rền gió cuốn trước mặt người khác.
Park Jihoon cười cười: "Đúng là bạn nhỏ."
Park Woojin đỏ mặt, cúi đầu giúp Park Jihoon đeo giày, chân Park Jihoon sưng lớn, mang dép lê có chút không hợp. Park Woojin luyến tiếc, một đường ôm hắn từ phòng tới ngoài sảnh.
Đồng Hoa một mình chờ Park Woojin ngoài sảnh, như đứng trên đống lửa, như ngồi đống than. Lúc Park Woojin tới, cũng không quan tâm y đang bế Park Jihoon, nhanh chóng chạy lên đón: "Anh họ, ba em mượn anh không ít tiền, có phải sự thật không?"
Park Woojin tránh cô ta, vững vàng đi đến chỗ ngồi, nhẹ nhàng đặt Park Jihoon xuống như bày biện đồ gốm sứ quý trọng, lại ngồi bên cạnh ôm hắn, gió êm sóng lặng nói: "Đúng vậy."
Đồng Hoa có chút tuyệt vọng tiếp tục hỏi: "Bọn họ còn nói anh muốn.... anh muốn rút vốn?"
Park Woojin nhún vai, giọng nói như đang xử lý công việc: "Có rất nhiều chỗ cần tiền, mà tiền của tôi để ở Đồng gia cũng quá lâu rồi. Đến anh em còn phải tính toán rõ ràng, em họ, cho dù cô không tham gia kinh doanh cũng không phải chưa gặp qua người trên thương trường. Tôi có thể giúp Đồng gia, nhưng tôi không phải nhà từ thiện, cũng không thể hy sinh lợi ích Park gia."
Đồng Hoa giận dữ phản bác: "Anh mới nuốt mấy công ty ở Đông Nam Á, sao có thể thiếu chút tiền này!"
Park Woojin cười, lộ ra dáng vẻ vô tình của thương nhân: "Tiền, ai lại không thích nhiều tiền? Còn nữa, cũng như cô nói, gần đây Park gia càng lớn, cũng yêu cầu vốn quay vòng càng nhiều, tôi hy vọng cô có thể hiểu được." Ngừng lại một chút, Park Woojin lại như nói đùa: "Đương nhiên nếu mọi người không thể hiểu, cũng không ảnh hưởng gì đến tôi."
Đồng Hoa khó tin, nhìn Park Woojin một lúc lâu, nhưng cô ta cũng xuất thân từ gia tộc lớn, cũng từng gặp qua sóng gió, qua hai ba câu đã thay đổi lại sắc mạt, yếu đuối đáng thương lôi kéo Park Woojin: "Anh họ, lần này em cầu xin anh, nếu điều bọn nọ nói là thật, anh có thể cứu nhà em không? Máu mủ tình thâm, anh họ, anh sao có thể thấy chết mà không cứu chứ?"
Park Woojin hất tay cô ta ra, như sợ bẩn: "Tôi đương nhiên có thể, lúc cô hao tổn tâm tư phá hoại tình cảm gia đình tôi, sao không thấy nói đến máu mủ tình thâm?"
Đồng Hoa trừng mắt nhìn Park Jihoon: "Quả nhiên tôi đoán không sai, anh họ biến thành như vậy đều tại anh!"
Park Woojin che chắn trước người Park Jihoon: "Nếu tôi là cô, tôi sẽ triệu tập hội đồng cổ đông của Đồng gia tìm đối sách ứng phó, chứ không phải ở chỗ này miệng nhanh hơn não."
Đồng Hoa vẫn còn tự cho rằng mình có thể đánh Park Woojin một đòn sát thủ, nhìn qua Park Jihoon, lại quay lại nhìn Park Woojin: "Được, Park Woojin, tôi đương nhiên không có tư cách để nói anh, nhưng có người có thể. Anh muốn loại bỏ tôi, cũng đừng quá kiêu ngạo, tôi chuẩn bị cho anh một niềm vui bất ngờ, mong rằng anh sẽ thích."
Park Woojin thậm trí không thèm liếc nhìn cô ta một cái, rung chuông gọi Y Đằng: "Hôm qua tôi mang đến hai phần sủi cảm tôm đông lạnh, nhờ ông làm nóng rồi đưa tới giúp tôi." Nghĩ một chút lại nói thêm: "Phiền ông mang thêm hai đãi dấm, tôi muốn giấm Sơn Tây, không phải giấm Trấn Giang."
Đồng Hoa tức giận xoay người rời đi, Park Woojin lại mở miệng: "Chiếc xe cô đậu ở trước cửa kia, cũng là ba cô mượn từ tôi. Nếu tiện thì để xe lại đây đi, tôi cũng sẽ kêu Từ Thành mang xe về, không cần lo lắng."
Đồng Hoa đột nhiên quay đầu lại, giọt nước thuỷ tinh trên bông tai nhảy nhót, cô nàng tức giận đến phát run: "Anh biết nơi này cách đường lớn bao xa không? Anh muốn tôi đi giày cao gót về sao? Anh bắt nạt một đứa con gái, có đáng làm đàn ông không?"
Park Woojin hoàn toàn không dao động: "Nếu bây giờ cô đi luôn, nhanh chân còn có thể đuổi kịp phương tiện giao thông công cộng buổi sáng, bằng không phải đợi đến 5 giờ chiều."
Park Jihoon từ sau lưng Park Woojin nhìn Đồng Hoa rời đi, hoàn toàn bị một Park Woojin vô tình làm cho chấn động, năm lấy áo Park Woojin, ngước lên nhìn y.
Park Woojin xoay người, cho rằng lại doạ hắn sợ, ngồi xổm xuống, xoa tay hắn: "Jihoon đừng sợ, bên phía Đồng Hoa anh lo liệu xong hết rồi."
Park Jihoon không sợ, hắn thích. Hắn duỗi tay ôm lấy em Park Woojin, thân thiết cọ cọ vài cái: "Park Woojin."
Park Woojin không hiểu vì sao, cúi đầu sửa tóc Park Jihoon: "Sao vậy?"
Park Jihoon dựa vào ngực y, hỏi: "Anh ép cô ta như vậy, có khi nào cô ta.....?"
Park Woojin giải thích: "Cô ta không còn năng lực đánh trả, càng tức sẽ càng thêm mắm dặm muối phía Tri Lang, ngược lại lại có lợi cho chúng ta."
Park Jihoon chỉ "à" một tiếng, tuy rằng Park Woojin mang lại cho hắn cảm giác an toàn ngày càng nhiều, Park Woojin cũng nói cho hắn biết coi những việc không tốt chỉ như trò chơi, nhưng ảnh hưởng của Tri Lang với Park Woojin không thể đo đếm được, hiện tại hoạ lớn chưa trừ, trong lòng hắn ít nhiều vẫn còn thấp thỏm.
Park Woojin cảm nhận thấy cảm xúc của hắn dao động, xoa xoa lưng hắn: "Thả lỏng một chút, có anh ở đây."
Y Đằng nhanh chóng đem sủi cảo tôm lên. Sủi cảo tôm này cũng là do đích thân Park Woojin gói, vỏ ngoài bị hấp hơi gần như trong suốt, cơ hồ có thể nhìn thấy thịt tôm hồng nhạt bên trong.
Park Jihoon dùng đũa gắp một miếng, chấm giấm, cho lên miệng thổi thổi, đưa cho Park Woojin: "Cho anh."
Park Woojin cắn một miếng, cau mày nói: "Bị đông lạnh, quả nhiên làm giảm đi mùi vị rất nhiều."
Park Jihoon đem nửa cái Park Woojin vừa ăn bỏ vào miệng, vỏ sủi cảo mỏng dai tinh tế, thịt tôm vừa phải. Hắn vui tươi hớn hở gắp một miếng nữa lên ăn: "Thật vui."
Park Woojin thấy hắn ăn đến phồng má, trong lòng tràn ngập cảm xúc nhẹ nhàng: "Vì sao lại vui?"
Park Jihoon liếm liếm khoé miệng, thoả mãn cười: "Bởi vì vị giác với khứu giác của Woojin khôi phục rồi nha."
Park Woojin nhìn lúm đồng tiền của Park Jihoon, cũng nhợt nhạt nở nụ cười: "Trung thu tới, em muốn làm gì?"
Park Jihoon nhớ đến kiếp trước Park Woojin chưa từng cùng người nhà đoàn viên, trong lòng hơi chua xót: "Anh nguyện ý về nhà cùng em không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro