Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6: Hồi tưởng 2

Hwang Minhyun nhìn Park Jihoon trên ghế lái phụ, gương mặt tái nhợt, mở điều hoà ấm lên, có chút li lắng hỏi: "Hoonie, cậu không sao chứ?"





Park Jihoon lắc đầu dựa vào ghế, nhìn ánh đèn loé qua cửa sổ chìm vào bóng đêm.





Hwang Minhyun biết điều không nói nữa, chỉ có tiếng nhạc "hoa hồng nhân sinh" chầm chậm cất lên, giọng nữ hơi khàn khàn, trầm thấp lưu luyến.





Park Jihoon nhớ lại từng màn vừa rồi, làm hắn sợ hãi không phải Park Woojin mà là bản thân mình.





Trải qua đủ truyện kiếp trước, tâm đã quyết định rời đi, thân thể lại vì cái ôm ấp kia mà tim đập nhanh.





Park Jihoon đã từng từ nhất kiến chung tình đến vướng sâu vào trong vũng lầy, vô dụng trống rỗng gả cho Park Woojin.





Park Jihoon từ nhỏ đã biết mình thích con trai, nhưng trước nay không nghĩ tới một ngày lại kết hôn với Park Woojin.





Suốt hôn lễ Park Jihoon đều bị vui sướng làm cho mờ mắt, cho nên đêm tân hôn cũng không phát hiện ra Park Woojin cứng đờ.





Không có khúc dạo đầu, Park Woojin giống như là hoàn thành nhiệm vụ. Park Jihoon nói đau, y liền dừng lại chờ. Đến nửa đêm, Park Jihoon bị làm đến cả người đau nhức động cũng không động nổi mà tựa vào trên giường.





Park Woojin đứng dậy tắm rửa, mặc xong quần áo giống như muốn chuẩn bị ra cửa.





"Anh muốn đi đâu đã trễ thế này rồi?." Park Jihoon xoa bụng có chút trướng đau, vô lực hỏi y.





"Tôi đi mua thuốc cho em." Park Woojin ôn nhu trả lời.





"Thuốc gì?" Park Jihoon cảm thấy người khó chịu, chậm lại ghé bên giường, đợi chút nữa tắm rửa rồi đem thứ kia ra ngỏi người liền không có việc gì.





Park Woojin kiên nhẫn mà giải thích: "Thuốc tránh thai, chúng ta bây giờ không cần có con."





Park Jihoon mơ mơ màng màng cảm thấy y nói cũng đúng, hai người họ còn trẻ, cần thời gian riêng cho hai người.





Từ đó về sau mỗi tháng hai lần, Park Woojin cũng sẽ chú ý phòng hờ, dù là y hay Park Jihoon.





Thẳng đến sau hơn một năm kết hôn, có một lần hai người uống quá nhiều rượu, sảy ra lần thứ 3 trong tháng. Lần đó Park Woojin không dùng bao, cũng không nhắc Park Jihoon uống thuốc.





Park Jihoon trong lòng trộm vui vẻ, cảm thấy khả năng Park Woojin muốn mình có con nhưng lại ngại nói trực tiếp.





Park Jihoon mỗi ngày đều trông ngóng, dùng hết một đống que thử thai, cuối cùng cũng được như mong muốn.





Ngày đó Park Woojin đi công tác về, Park Jihoon đón ở cửa, ôm eo y: "Woojin, em có chuyện vui nói với anh."





Park Woojin đưa áo khoác cho giúp việc, ôn nhu hỏi hắn: "Chuyện vui gì?"





Park Jihoon ngẩng đầu, cọ cọ vai y, mắt cong như vầng trăng: "Em có thai rồi."





Park Woojin dừng lại, mặt có chút hoang mang khó phát hiện ra, liếm liếm môi, trầm mặt trong chốc lát hỏi: "Đây coi như là con của chúng ta?"





Huyết sắc trên mặt Park Jihoon rút hết, buông Park Woojin ra hỏi: " Anh nói như vậy? Là có ý gì?"





Park Woojin sửa sang lại áo sơmi bị Park Jihoon cọ nhăn nhúm, bình tĩnh: "Tôi không phải muốn chỉ trích em, nhưng chúng ta vốn dĩ chỉ là một mối quan hệ mở, do tôi bận tâm đến danh dự gia tộc cho nên....."





"Cái gì mối quan hệ mở?" Park Jihoon che lại bụng ẩn ẩn đau, run rẩy ngắt lời Park Woojin.





Y căn bản không nhớ. Park Jihoon có chút tuyệt vọng nghĩ: y không phải ngượng ngùng nói muốn có con sao? Thật sự là sai sót lúc say rượu?





Trong nháy mắt Park Jihoon thấy một ý nghĩ đáng sợ: Park Woojin chẳng lẽ căn bản không nhớ rõ đêm đó người cùng y phát sinh quan hệ là Park Jihoon hay muốn cùng với người khác.





Park Jihoon có chút đứng không vững, toát mồ hôi, ấn bụng chậm rãi ngồi xuống: " Anh không biết đây có phải con anh hay không?"





Park Jihoon thấy Park Woojin trầm mặc, gằn từng chữ mà nói: "Tháng trước anh mang em đi dự tiệc tối, còn nhớ không?" Hắn nuốt một chút, từng chữ từng chữ như đem một cây dao găm trên ngực: "Ở bữa tiệc chúng ta đều uống một chút rượu, sau đó anh lại tham gia một cái party nửa đêm mới về, giống như uống rất nhiều. Sau khi tắm xong anh liền không.... anh quên mang...."





"Đủ rồi." Park Woojin tựa hồ không nghĩ lại tiếp tục truy cứu vấn đề này, trực tiếp ngắt lời hắn: "Em muốn giữ nó? Là con em, quyền quyết định ở chỗ em."





Park Jihoon nhìn thảm nhung mềm mại, tầm mắt mờ đi vì nước mắt, chậm rãi ngẩng đầu nhìn Park Woojin: "Woojin, trong lòng anh có để ý đến em một chút nào hay không?"





Park Woojin từ trên cao nhìn xuống, ôn hoà cười cười, như trả lời một vấn về ngớ ngẩn: "Em là vợ tôi, tôi đương nhiên để ý em."





Nước mắt lăn xuống, bụng Park Jihoon truyền đến đau đớn như vị kim đâm, một cỗ chất lỏng ấm áp ướt sũng quần ngủ, không khí tràn ra nhàn nhàn vị rỉ sắt.





Park Jihoon mất đi trọng tâm, quỳ gối trên mặt đất, trước khi ngất xỉu bắt lấy Park Woojin đang cau mày bên cạnh như bắt lấy cọng rơm cứu mạng, nghẹn ngào nói: " Đứa bé, thật sự là con anh, cứu cứu nó, cầu xin anh, cứu cứu nó...." Sau đó trìm vào biển đen vô tận.





Thời điểm Park Jihoon tỉnh lại, Park Woojin ở bên giường bệnh nắm lấy tay hắn.





Park Woojin thấy hắn mở mắt ra, mới rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Thực xin lỗi, ngày hôm đó tôi có nhiều việc phải suy nghĩ, đầu óc không minh mẫn, nói bậy. Không phải cố ý làm tổn thương em."





Park Jihoon giãy giụa hỏi: "Đứa bé đâu?"





Park Woojin chân thành cười: "Con của chúng ta vẫn tốt, ở trong bụng em." Nghĩ nghĩ lại bổ sung thêm: "Vất vả cho em rồi, Jihoon, anh yêu em."





Cách một năm rưỡi, cũng là cách cả đời. Park Jihoon nhớ lại, có chút không rét mà run.





Làm sao mà một người ý trí sắt đá như vậy, lại có thể nói dối người mới suýt nữa sinh non dễ như trở bàn tay?





Một đời Park Jihoon như một thước phim, bị Park Woojin từ đầu đến cuối làm thành một vở diễn. Người này còn diễn như thật, bởi vì y không cần kỹ thuật diễn, chỉ cần đúng lúc mang lên mặt nạ mỉm cười, liền có thể lừa gạt Park Jihoon.





Mà Park Jihoon đời trước giống như một kẻ hèn mọn, mỗi ngày tràn đầy tình yêu với cái mặt nạ kia nói: Chào buổi sáng, ngủ ngon. Chỉ cần cái mặt nạ kia cười với hắn một cái, tim liền run lên, hận không thể tràn ra.





Mà những người khác cũng hoà vào vở kịch này, vừa là diễn viên cũng vừa là người xem. Một nửa phối hợp cùng Park Woojin, một nửa xem kịch. Có người vui sướng khi người khác gặp hoạ, cũng có người giúp đỡ, nhưng tuyệt nhiên không một ai nói ra chân tướng.





Park Jihoon dùng bàn tay đầy mồ hôi lạnh bưng kín mặt, cảm thấy sỉ nhục cùng phẫn nộ. Vì Park Woojin cũng vì chính mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro