Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 55: Hóa ra...CẦU VỒNG LẠI LÀ EM

Park Woojin chui vào lồng sắt.

Trước mắt mơ hồ giống như tín hiệu TV bị nhiễu. Park Woojin vuốt lên người Billy, nó chỉ còn da bọc xương giống như người y, không biết là còn sống hay đã chết, vẫn chưa quá lạnh.

Park Woojin sờ đến mũi nó, nơi đó còn ẩm ướt, mang theo hơi ấp nhợt nhạt. Y không còn sức để nói chuyện, nâng tay lên cũng cảm thấy cố hết sức.

Một chút ướt át đọng trên ngón tay y, nó nhỏ liếm tay y, không bằng nói là nó đang an ủi y. Park Woojin muốn khóc, y đem ngón tay nhét vào trong miệng nó, Billy lại dùng đầu lưỡi đẩy tay y ra ngoài.

Lúc này một chút ánh sáng rọi vào, hình ảnh trước mắt Park Woojin trở nên ró ràng hơn, y nhỏ giọng gọi: "Ông ngoại."

Người đàn ông ngồi xổm xuống nhìn y: "Thế nào, Mitchell? Có đói không?"

Park Woojin gật đầu, lòng bàn tay nắm lồng sắt: "Ông ngoại, đây là trò chơi gì? Không vui chút nào."

Trên mặt người đàn ông có chút tiếc nuối cũng có vui mừng: "Mitchell không thích trò chơi của ông ngoại sao?"

Park Woojin quay đầu nhìn chú chó đang nằm bò trên mặt đất: "Con cảm thấy Billy không thoải mái, chúng ta có thể cho nó một chút canh thịt không?"

Người đàn ông vui vẻ gật đầu: "Đương nhiên có thể." Nói xong liền móc chìa khóa từ trong túi ra, mở lồng sắt, mang Park Woojin ra, truyền cho y một bịch glucose: "Mitchell, lên giường ngủ một lát đi, ta đi cho Billy ăn canh thịt."

Park Woojin đói đến muốn hôn mê, vừa truyền nước vừa ngủ.

Đợi đến khi y tỉnh lại, người đàn ông bưng một bát canh thịt nóng hổi lại: "Con cũng nên ăn một chút đi, Mitchell."

Vốn dĩ Park Woojin cũng chỉ truyền một chút đường, hiện tại bị mùi thơm kia câu hồn, không chờ nổi mà cầm lấy chén, đặt môi lên miệng chén định uống lại thấy ảnh ngược bóng dáng của Billy trong đó.

Người đàn ông vô cùng ôn hoà, lại không cho phép từ chối: "Mau uống."

Park Woojin muốn nôn, y thấy Billy từ trong canh đi ra kêu gâu gâu hai tiếng với y, vui sướng chạy theo đuôi mình, ngậm một cái đĩa bay, muốn y chơi cùng nó. Nước mắt Park Woojin rơi xuống chén canh, xua tan bóng dáng Billy.

"Mùi vị của Billy rất thơm phải không?"

....

Park Woojin muốn chai nước hoa đàn hương.

Y chạy khắp nơi, hạ lệnh cho mọi người phải tìm bằng được, nhưng tất cả mọi người không tìm thấy.

"Park tiên sinh, đàn hương trên toàn cầu đã không còn nữa."

"Park tiên sinh, đàn hương trên toàn thế giới bị lửa thiêu rụi rồi."

....

"Park thiếu, cậu vĩnh viễn không chiếm được Park Jihoon."

"Em ấy từng yêu tôi, trong mơ em ấy từng yêu tôi." Park Woojin cố chấp cãi cọ với không khí.

Giống như cố tìm kiếm một chứng cứ, trong đầu Park Woojin nhảy ra một đoạn phim.

Trong đoạn phim ngắn kia, Park Jihoon mặc đồ ở nhà bằng lụa màu xám, dựa vào lòng y xem TV.

Đồ ở nhà đều là quần ngắn đến đầu gối, ống quần rộng rãi, lộ ra cẳng chân trắng thon dài của Park Jihoon.

Park Jihoon bóc hạt hướng dương, một lát sau trong tay đã đầy nhân, dơ đến bên miệng y: "Woojin, ăn."

Park Woojin ngoan ngoãn cúi đầu ăn, còn nhẹ nhàng liếm lòng bàn tay Park Woojin, khiến Park Woojin ngứa ngáy.

Đến đây, hình ảnh có chút bị bóp méo.

Park Woojin còn nhớ, lần đầu tiên y mơ thấy cảnh này, y né tránh, nói với Park Jihoon: "Em ăn đi, tôi không thích."

Sau đó hai người lại xem Tv, Park Jihoon ngồi trên đùi y, hơi sợ sệt kéo tay y đặt lên bụng mình: "Anh sờ thử một chút, có phải to lên hay không?"

Dưới lòng bàn tay Park Woojin là bụng nhỏ đáng yêu phồng lên, y ôm lấy Park Jihoon, giống như sợ hắn bị ngã, đỡ hắn trong ngực: "Em ăn nhiều một chút, quá gầy."

Park Jihoon dịu dàng ghé vào lồng ngực y, vòng tay y qua eo: "Woojin."

Hình ảnh lại dừng lại giống như lúc trước.

Park Woojin không muốn hồi tưởng lại quá khứ nữa, y ôm Park Jihoon nghĩ: Cứ ở đây cũng tốt. Cứ ôm Park Jihoon như thế này cũng tốt. Ở đây còn có Park Jihoon cũng còn có con của hai người. Là mơ thì sao chứ? Tỉnh lại cũng không còn Park Jihoon bên cạnh nữa.

.....

"Viện trưởng Yoon, bệnh nhân có dấu hiệu suy nhược." Nữ bác sĩ mặc áo blouse trắng cau mày, nhìn mấy số liệu, giọng nói trở nên nghiêm trọng: "Chúng ta đã làm hết tất cả những gì có thể rồi."

Yoon Jisung nhìn Park Jihoon đứng ở phía xa chờ mình, phân phó nói: "Sắp xếp cho người nhà vào đi."

Nữ bác sĩ khó hiểu: "Chính là........"

Yoon Jisung nhanh chóng quyết định: "Chính là, nếu y dược không cứu được cậu ta, thì đến thần tiên hạ phàm cũng vô dụng."

Park Jihoon mặc đồ bảo hộ, một mình vào phòng bệnh.

Chỉ ngắn ngủi một ngày mà Park Woojin cứ an tĩnh nằm trên giường như vậy, trên người cắm đủ các loại ống, giống như đang sạc điện.

Park Jihoon đi đến mép giường, lại giống như không biết phải làm sao. Ký ức về Park Woojin ở cả hai kiếp với Park Jihoon là một người không gì không làm được, chưa từng có dáng vẻ yếu ớt. Park Jihoon cho rằng y khóc trước mặt hắn cũng là một loại thủ đoạn, mà không phải là tình cảm thật.

Thật ra hiện tại bản thân hắn muốn gì, hắn cũng không rõ.

Park Jihoon biết không phải hắn rung động vì một Park Woojin hoàn mỹ. Park Woojin có thể chinh phục đại đa số người khác, không chỉ vì ngoại hình hay tiền tài, y còn có một loại hấp dẫn trí mạng, giống như không gì ngăn cản được, cũng bởi vì loại mị lực này khiến người khác cảm thấy y đáng tin cậy.

Park Jihoon kiếp trước bị loại mị lực này hấp dẫn đến đánh mất chính mình, cho nên kiếp này hắn tránh còn không kịp.

Nhưng từ khi nghe Từ Thành và Yoon Jisung nói, hắn lại thấy một Park Woojin hoàn toàn khác, cũng cảm thấy rõ ràng loại hoàn mỹ này lại là một thiếu sót.

Park Woojin không thể thích bất cứ thứ gì, cho nên y đem toàn bộ khả năng hoàn thiện chính mình, giống như một mô hình sống, biết sử dụng ngôn ngữ, biết chơi đàn, biết cưỡi ngựa,... chỉ duy nhất không biết yêu.

Park Jihoon nhìn Park Woojin tái nhợt như tờ giấy nằm trên giường, Yoon Jisung nói không sai, Park Woojin tự biến mình thành hình tượng có thể hô mưa gọi gió trong lòng mỗi người. Nhưng chung quy y cũng mới chỉ hơn 20 tuổi đầu, nếu so với nhiều người khác cùng tuổi, rất nhiều người còn chưa thể độc lập kinh tế.

Khi Park Woojin đỡ nhát dao kia cho hắn, y nghĩ gì? Park Woojin không biết đứa nhỏ vẫn còn, kể cả y có biết hay không chắc cũng không nghĩ một dao kia sẽ khiến mình mất mạng. Park Woojin vì sao thà mất mạng cũng muốn cứu hắn? Chẳng lẽ đây cũng là một loại thủ đoạn sao?

Park Jihoon mím môi ngồi ở mép giường, trong lòng mềm nhũn. Phòng bệnh vô cùng an tĩnh, chỉ có vài thiết bị phát ra tiếng rất nhỏ.

"Anh nói.... " Park Jihoon thay đổi tư thể thoải mái hơn một chút, ghé vào cạnh giường: "Anh nói anh muốn làm thiêu thân, nhưng thiêu thân sẽ chết. Tôi không muốn anh chết, Park Woojin, anh không được chết."

Park Jihoon tránh thiết bị đo lường kẹp ở đầu ngón tay Park Woojin, nắm lấy tay y: "Park Woojin, đứa nhỏ đói bụng rồi, dậy nấu cơm đi."

Park Woojin có một bí mật, y thích cầu vồng*. Đây là sở thích của con gái, y vừa xấu hổ vừa thừa nhận. Nhưng đây là lúc hấp hối trong mơ, y muốn làm gì cũng không đáng xấu hổ nữa. Cho nên trong mơ y nhận được một loạt lời khen ngợi, y không chút do dự liền đi theo.

Park Woojin luyến tiếc Park Jihoon, nhưng y cũng hiểu rõ chính mình không đợi được.

Trực giác nói cho Park Woojin biết người mù bẩm sinh so với người sau này vì tác động gì đó mới mù may mắn hơn nhiều. Bởi vì người trước chưa từng biết mình mất đi thứ gì nên cũng sẽ không quá luyến tiếc. Còn người sau lại toàn dựa vào ký ức cứu rỗi, nhưng những ký ức này lại chậm rãi phai nhạt, mà chủ nhân của nó chỉ có thể bất lực nhìn nó từng đoạn từng đoạn biến mất, không thể nào giữ được.

Lúc Park Woojin chưa gặp Park Jihoon, y giống như một cái xác không hồn sống qua ngày, nhưng vận mệnh lại cố tình để y gặp Park Jihoon. Giống như người mù thấy được một tia sáng, nhưng lại không có người đó đến được. Cả đời Park Woojin trải qua đủ loại tra tấn trừng phạt, nhưng lại không cái nào đau như hiện tại.

Người chưa từng yêu đối với tình yêu khịt mũi coi thường, từng yêu rồi lại như đánh mất bản thân nơi địa ngục.

Park Woojin đuổi theo cầu vồng*, đầu ngón tay lại cảm thấy một chút ấm áp, gióng như trong mơ, được Park Jihoon hôn lên, mềm mại lại ngọt ngào.

*ở bên trung rắm cầu vồng được chỉ như kiểu mấy lời khen ngợi, tâng bốc...

Park Woojin muốn nắm lấy chút ấm áp kia, nhưng lại sợ doạ nó chạy mất, cũng chỉ dám buồn rầu đi theo nó. Càng đi thân thể càng nặng, giống như treo ngàn cân, nhưng Park Woojin vẫn cắn răng đi về phía trước, y luyến tiếc chút hơi ấm kia.

Phía sau lưng truyền đến cảm giác đau âm ỉ, bên tai là tiếng hô hấp đều đều.

Park Woojin vừa động ngón tay, Park Jihoon ở mép giường liền tỉnh, hắn thả lỏng vai lưng, quay đầu xem xét người trên giường.

Park Woojin chưa tỉnh, nhưng mí mắt hơi hơi run, lông mì dài khẽ rung động như cỏ lau trong gió.

"Woojin?" Park Jihoon kề sát tai y nhẹ nhàng gọi tên.

Cặp mắt hẹp dài kia mở ra, cũng không có tiêu điểm.

So với mấy tiếng trước, trạng thái của Park Woojin chuyển biến tốt đẹp, đổi sang phòng chăm sóc đặc biệt, thiết bị kiểm tra đo lường trên người cũng bỏ đi một nửa.

Park Jihoon vuốt ve ngón tay y, lại gọi tên y: "Woojin, anh tỉnh rồi sao?"

Park Woojin còn mang theo mặt nạ dưỡng khí, hơi thở phả ra ngưng lại một tầng sương trắng nhàn nhạt rồi nhanh chóng biến mất. Trong ánh mắt hắn chậm rãi có ánh sáng, giống như tia sáng di chuyển, chậm rãi rơi rụng trên người Park Jihoon.

Park Jihoon nhìn Park Woojin vẫn không nói nên lời, hơi sốt ruột.

Yoon Jisung đã nói trước với hắn, tình huống mất máu quá nhiều, thường thường sẽ tạo thành triệu chứng não thiếu oxy, lúc tỉnh lại có khả này ý thức không rõ. Có người một hai tuần sẽ khôi phục bình thường, nhưng có người cả đời cũng không khôi phục được.

Park Jihoon học theo trong phim, giơ hai ngón tay ra trước mặt Park Woojin: "Đây là mấy?"

Khoé môi Park Woojin cong cong, ánh mắt dịu dàng nhìn Park Jihoon giống như mang theo một loại may mắn.

Park Jihoon thấy y há miệng thở dốc, vội vàng ghé tai lại gần, hoảng loạn như trẻ con. Tiếng Park Woojin sau mặt nạ bảo hộ, đứt quãng nhưng Park Jihoon lại nghe ra âm thanh.

Y nói: "Hoá ra.... Cuối cùng cầu vồng lại là em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro