Chương 49: Một lời thành thật
Park Jihoon thật sự là kiểu người thích yên tĩnh, nhưng hai ngày nay không biết vì sao hắn lại cảm thấy trong nhà an tĩnh quá mức. Từ sau khi nói chuyện với Bae Jinyoung ngày hôm đó, liền ở phòng đối diện không ra khỏi nhà.
Bae Jinyoung vẫn luôn lo lắng cho hắn, sợ Park Jihoon ngủ không ngon, suốt ngày hỏi đông hỏi tây khiến Park Jihoon thấy phiền liền trực tiếp chuyển đến nhà Park Sungwoon.
Park Sungwoon lớn hơn Park Jihoon 3 tuổi, diện mạo cũng không xuất sắc như Park Jihoon, nhưng cũng thuộc nhóm người đẹp trai anh tuấn, chỉ có một khuyết điểm, tình cảm không được lâu dài.
Park Sungwoon xem chuyện tình cảm của Park Jihoon cũng giống như của mình, chẳng qua suy nghĩ của người này là người có tình chắc chắn sẽ kiểu tình chàng ý thiếp, còn tình cảm đã hết thì hảo tụ hảo tán.*
*hảo tụ hảo tán: yêu đương hay chia tay trong hoà bình.
Nhưng Park Jihoon biết, từ lúc học cấp 3 Park Sungwoon đã có đến 16, 17 mối tình. Trai thẳng như anh trai hắn nhìn qua không có thủ đoạn gì nhưng lại có thể chia tay trong hoà bình với bất cứ người nào, sau đó dứt khoát cả đời không qua lại với nhau nữa.
Park Jihoon từng hỏi anh trai hắn: Làm sao có thể chia tay mà không gây tổn thương cho cả hai người? Lúc ấy nghe thấy Park Sungwoon dựa vào mắt nhìn, Park Jihoon nghe hiểu nhưng sự thật để làm được như vậy quá khó.
Anh trai hắn nói anh có một đôi mắt tốt, nhìn ra được người nào giống mình chỉ theo đuổi tình cảm mà không theo đuổi hôn nhân, những người như vậy thường cao ngạo, mặc kệ hai bên vì lý do gì mà chia tay cũng sẽ không muốn miễn cưỡng. Sau khi chia tay giống nhau, làm sao có thể không tổn thương, chỉ là không ai muốn để lộ ra.
Khi ấy, Park Jihoon còn chưa gặp Park Woojin, hào hứng hỏi Park Sungwoon: "Anh thấy em thế nào? Anh nhìn xem em có giống tra nam* như anh không?"
*tra nam: đàn ông có nhân cách xấu xa, chuyên lừa gạt người khác....
Park Sungwoon cướp lấy chai nước mật đào trong tay hắn: "Nói bậy bạ gì đấy? Anh sao lại là tra nam được?"
Park Jihoon thấy không đúng: "Được, được, được, anh không phải là tra nam, anh mới vừa yêu đương với người ta đã nghĩ làm cách nào chia tay mà không dây dưa, thật sự không xấu xa một chút nào."
Park Sungwoon nói: "Nhóc con, biết nhiều nhỉ, có cần anh nói cho mày biết mày chính là loại người không có mắt nhìn người không? Cũng không biết nhìn sắc mặt người khác. Mày coi trọng người nào, nếu người đấy không cần mày, thì chính là mày tự suy diễn, thiêu thân lao đầu vào lửa."
Một lời thành thật.
Kiếp này Park Jihoon không còn làm thiêu thân nữa, nhưng Park Sungwoon vẫn như cũ giữa nghìn bụi hoa cũng không vương lại chút phấn.
Park Sungwoon làm bên tài chính, một giây cũng kiếm được không ít, nhưng vì quan tâm đến Park Jihoon, mà hai ngày nay đều ở nhà với hắn. Park Jihoon cuộn người trên sô pha nhà anh trai hắn, ăn sữa chua. Sữa chua bị Park Sungwoon lấy từ tủ lạnh ra lại cho vào lò vi sóng quay thành nhiệt độ bình thường, ăn vào có chút khó chịu.
Park Jihoon rầu rĩ không vui, oán giận: "Chocolate ở đây cũng bị tan hết rồi."
Park Sungwoon đang suy nghĩ trưa nay cho hắn ăn gì, mở tủ lạnh nhìn xem: "Park Jihoon, mày sống yên ổn bình thường không được à, bác sĩ nói thế nào? Không thể ăn đồ lạnh, cũng không thể bị cảm lạnh."
Park Jihoon không nói gì, lại nghe tiếng Park Sungwoon vọng từ trong bếp ra: "Park Jihoon, anh cảm thấy mày không ổn lắm."
Park Jihoon đang chọn chocolate, không để ý nói: "Chỗ nào không ổn?"
Park Sungwoon đóng tủ lạnh, nghi ngờ đi tới: "Mày có chuyện gì giấu anh?"
Park Jihoon ghét bỏ bôi chocolate bị chảy lên giấy ăn, ngẩng mặt nhìn anh trai hắn: "Anh cảm thấy có chuyện gì?"
Park Sungwoon do dự nói: "Anh nghe nói mày làm giải phẫu... kia rồi, mới làm xong sao có thể giống như người bình thường được...."
Park Jihoon không hé răng, buồn đầu quấy sữa chua, nửa ngày cũng không nói chuyện.
Park Sungwoon ngồi xuống bên cạnh hắn: "Park Jihoon, mày đừng doạ anh, chuyện kia, mẹ nó chính là hại sức khoẻ!"
Park Jihoon nhìn anh trai hắn, nhàn nhạt nói: "Không."
Park Sungwoon suýt khóc, đánh vào chân hắn: "Nhãi con, thiếu đòn!"
Park Jihoon không muốn ăn sữa chua nữa, câu được câu không, lấy thìa khuấy sữa chua: "Park Woojin cũng cho rằng em phá thai, anh ta đồng ý ly hôn."
"Cái gì?" Giọng Park Sungwoon cao lên một chút: "Không có đứa nhỏ, Park Woojin liền đồng ý ly hôn? Cậu ta dám nói thế!"
Park Jihoon bị anh trai hắn ồn ào đau cả đầu, lại không muốn nghe, vẫn thay Park Woojin giải thích: "Anh ta cũng không đơn giản là vì không có đứa nhỏ, có lẽ anh ta thật sự nghĩ thông rồi, hai người dây dưa mãi cũng không có kết quả."
Biểu tình của Park Sungwoon vẫn nghiêm trọng như cũ, nhưng cũng bớt tức giận: "Nói cách khác, chủ yếu là mày muốn ly hôn, có phải hay không?"
Park Jihoon biết Park Sungwoon sợ hắn tổn thương nghiêm túc gật đầu.
Park Sungwoon nghĩ: "Vậy ly hôn đi, mày tốt là được. Anh vẫn luôn cảm thấy chúng ta không giống nhau, cho nên vẫn luôn mong mày..... Thôi, làm sao mày thoải mái thì làm. Nếu mày đã quyết tâm không cần Park Woojin, vậy quên đi."
Park Jihoon không muốn nói chuyện này, sờ sờ bụng: "Anh, em đói."
Biểu cảm của Park Sungwoon thay đổi lập tức vui tươi hớn hở, nói: "Bảo bối nhỏ nhà chúng ta muốn ăn gì nào?"
Park Jihoon bị lời nói của anh trai hắn làm cho buồn nôn, giật mình: "Bớt bớt lại đi Park Sungwoon, em muốn ăn trứng gà xào cà chua."
Park Sungwoon thừa kế tay nghề của ba, thật sự nấu ăn rất ngon, một lát liền làm xong một bàn thức ăn nhỏ, một đĩa cà chua xào trứng gà, một đĩa bắp cái xào, một chén nhỏ tôm nõn xào đậu Hà Lan, cơm trắng thơm nức.
Ngày trước còn ở nhà, ba mẹ Park đi công tác, Park Jihoon đều do một tay Park Sungwoon lo. Tuy rằng Park Sungwoon nuông chiều Park Jihoon, nhưng anh trai hắn cũng rất nhiều quy tắc, ăn cơm phải ngồi thẳng, không được vừa đọc sách vừa xem TV, khi ăn không được chép miệng.
Park Jihoon ở chỗ khác quỷ không biết người không hay làm trò, vẫn là Park Sungwoon đến uốn nắn vào quy tắc. Cho nên lúc Park Sungwoon bưng đồ ăn lại, hắn theo thói quen ngồi thẳng dậy.
Park Sungwoon thấy hắn như vậy, vẫy vẫy tay: "Dựa vào dựa vào, ngồi sao cho thoải mái là được."
Park Jihoon vẫn ngồi thẳng, bĩu môi nói: "Sao mà anh đối xử với đứa nhỏ tốt hơn với em thế? Anh nhìn anh thiên vị xem."
Park Sungwoon ngồi bên cạnh, nghiêm túc nhìn Park Jihoon, có chút chua xót: "Tổ tông, chỉ cần mày đừng tự làm mình bị thương, anh trai này thế nào cũng được. Mày muốn sao, anh cũng hái cho mày, được không?"
Park Jihoon không dám nhìn anh trai hắn, còn cố ý cười: "Cái gì mà tổ tông, danh phận này quá lung tung rối loạn rồi anh trai ạ."
Trước khi ăn, Park Jihoon rất đói nhưng ăn được hai miếng lại thấy no rồi.
Park Sungwoon ăn cơm bên cạnh hắn, cứ ăn một miếng lại nhìn hắn: "Sao thế? Trước kia không phải mày thích ăn cơm anh nấu sao?"
Park Jihoon lắc đầu: "Không phải không thích ăn, mà là dạ dày hơi khó chịu."
Park Sungwoon vừa nghe thấy liền lo lắng, buông chén ngồi xổm trước mặt hắn: "Có chuyện gì? Khó chịu lắm sao?"
Park Jihoon lắc đầu: "Không sao, bác sĩ nói đây là bình thường, nhiều người còn có phản ứng nghiêm trọng hơn em, đứa nhỏ này vẫn luôn rất ngoan. Có thể do lúc nãy ăn hơi nhiều sữa chua." Nói xong lại gắp một miếng trứng gà trong chén, từ từ ăn.
Park Sungwoon không nuốt nổi cơm nữa, xem em trai mình ăn đến khổ, vò đầu bứt tai: "Ăn không được thì đừng ăn, lúc nào đói lại ăn."
Park Jihoon buông chén, đang lột vỏ cà chua: "Park Sungwoon, anh nói xem, có khi nào đợi đến khi đứa nhỏ này sinh, anh cũng bạc hết cả đầu?"
Park Sungwoon không hiểu: "Có ý gì?"
Park Jihoon vui vẻ: "Anh cũng đừng lo lắng quá, em chỉ ăn cơm chậm một hút thôi, anh xem bộ dạng anh này? Nếu anh đem sự lo lắng này đặt một nửa lên bạn gái anh, hiện tại ba mẹ cũng có cháu ôm rồi, anh còn cần bảo bối của em?"
Park Sungwoon tức giận, lại không có chỗ xuống tay, chỉ có thể trừng mắt nhìn hắn: "Ai thương mày đúng là thật không có mắt."
Park Jihoon cầm chén nhìn anh trai, đáng thương vô cùng: "Không cho em lột vỏ cà chua sao?"
Park Sungwoon nhận chén, vừa thở dài vừa tỉ mỉ lột vỏ cà chua. Lột xong nửa chén cà chua, đã thấy em trai mình mơ hồ buồn ngủ. Park Sungwoon cẩn thận gọi hắn: "Jihoon, lên giường ngủ, nằm sô pha không thoải mái."
Park Jihoon không mở nổi mắt, mơ hồ nói: "Em nhắm mắt một lúc thôi, không muốn ngủ."
Park Sungwoon chỉ có thể cầm chăn lại, cẩn thật đắp cho hắn.
Park Jihoon giống như hồi nhỏ, cuộn tròn trong chăn, nhẹ nhàng cọ cọ, giọng nói mơ màng, có chút tủi thân không nên lời: "Anh, em khó chịu, anh kể chuyện xưa cho em nghe đi."
Park Sungwoon thật sự lo lắng cho hắn, nhẹ nhàng hỏi: "Muốn nghe chuyện gì?" Nếu Park Jihoon muốn nghe truyện như hồi nhỏ nào là tiểu bạch thỏ cùng sói xám, hay là Tôn Ngộ Không đánh Bạch Cốt Tinh, thì đúng là muốn mạng mình.
Kết quả Park Jihoon tủi thân như cũ: "Em muốn nghe chuyện của anh với bạn gái cũ."
"......" Park Sungwoon bỗng nhiên cảm thấy không nên lo lắng cho đứa nhỏ xấu xa này, nhẹ nhàng vỗ lưng hắn: "Ngủ đi!"
- ----
Park Jihoon ngủ một mạch đến khi tỉnh lại, trời đã tối đen. Park Sungwoon không ở nhà, trên bàn có tờ giấy note, nói công ty mình có việc nên phải ra ngoài, tủ lạnh có đồ ăn, đói thì có thể lấy ra bỏ vào lò vi sóng quay lên.
Park Jihoon mở tủ lạnh, ngoài cơm từ lúc trưa vẫn còn, Park Sungwoon còn làm thêm hai món mới cho hắn, đều để trong hộp, chỉnh tề ngăn nắp.
Park Jihoon lấy đồ ăn đi hâm nóng, cảm giác ăn uống so với lúc trưa tốt hơn một ít, nhưng đồ ăn vào trong miệng vẫn không có vị gì, hắn đổ lỗi cho mang thai nên vị giác thay đổi.
Park Jihoon đang dọn cơm, điện thoại có tin nhắn đến, mở ra là tin nhắn của Kang Daniel.
[ Đang bận sao? ]
Từ lần tan rã không vui ở tiệm thịt lừa kia, Kang Daniel cũng không liên lạc với Park Jihoon, trong lòng Park Jihoon cũng thấy áy náy, nghĩ rằng mình đã đắc tội người kia.
Park Jihoon nghĩ một lúc, nhắn lại: [ Không bận lắm, có chuyện gì sao? ]
Bên kia nhanh chóng hồi âm: [ Không có gì, chỉ là cảm thấy chuyện lần trước là tôi không đúng, vẫn luôn muốn tìm cơ hội đền bù cho anh. ]
Park Jihoon thấy người kia không để ý đến chuyện kia, cũng hào phóng nói: [ Địa điểm, vấn đề không phải do cậu. ]
Kang Daniel lại nhắn: [ Rạp hát lớn Bắc Kinh ngày mai có 'Salome', đúng lúc tôi có hai vé, có hứng thú không? ]
Bởi vì chuyện lần trước, Park Jihoon cũng ngại từ chối, hơn nữa hắn cũng thích cho nên đồng ý.
Park Jihoon nghĩ: Đi ra ngoài giải sầu có lẽ cũng là một chuyện tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro