Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 42: Đứa nhỏ này vốn dĩ là một loại thương tổn

Khi Park Jihoon tỉnh lại, rèm cửa phòng đã được kéo kín, ánh sáng bên ngoài không thể xuyên thấu, không biết là ngày hay đêm. Máy làm ẩm không khí ở đầu giường phun ra hơi nước màu trắng, trong phòng ngoài giường bệnh lớn này còn có sô pha và bàn trà, thậm trí có cả nhà vệ sinh. Đây chắc hẳn là phòng VIP của bệnh viện.

Ánh mắt Park Jihoon quét một vòng, cuối cùng dừng lại ở người bên cạnh giường. Park Woojin ngồi trên ghế, một tay đỡ trán, như thể đang ngủ nhưng lông mày lại hơi cau lại.

Park Jihoon nghiêng người muốn dậy mới biết mu bàn tay vẫn còn kim châm, không khỏi khẽ rên một tiếng. Gần như ngay lập tức Park Woojin tỉnh lại, ngẩn người nghiêng về phía Park Jihoon: "Em tỉnh rồi sao? Còn đau không?" .

Park Jihoon vẫn hơi bối rối: "Sao tôi lại phải truyền chất lỏng? Park Sungwoon đâu?"

Park Woojin nâng giường bệnh lên, lại cẩn thận đỡ Park Jihoon nằm xuống: "Ba mẹ và anh trai sáng nay có tới, nhưng tối nên tôi bảo họ về rồi. Chỉ còn tôi ở đây với em."

Đôi lông mày xinh đẹp của Park Jihoon nhếch lên: "Tôi đã ngủ cả ngày sao? Nhưng tôi chỉ bị cảm lạnh, không cần nằm viện." Nói xong hắn ngẩng đầu nhìn chai truyền dịch, vẻ mặt ngưng trọng.

Park Jihoon từng nhìn thấy loại thuốc này rồi, chính là loại thuốc dùng để ổn định thai nhi trong giai đoạn đầu của thai kỳ. Hắn không thể tin được nhìn Park Woojin, lời nói khó khăn: "Tôi rốt cuộc bị làm sao vậy?"

Yết hầu của Park Woojin khẽ di chuyển, giọng nói nhỏ nhẹ như sợ sẽ đánh thức một giấc mơ: "Chúng ta sắp có con."

Từng chút từng chữ Park Jihoon nghe thấy như thiên quân vạn mã đâm thẳng vào hắn, khiến hắn bẹp dí. Nhưng lại từ từ được dựng thẳng dậy, như chiếu lại một thước phim của kiếp trước, từ lúc hắn mừng rỡ như điên khi phát hiện mình mang thai đến khi Park Woojin nói với hắn "Quan hệ của chúng ta vốn không rằng buộc", xong lại đến hình ảnh người đàn ông dơ bẩn kia nói cho hắn biết Park Woojin căn bản không thích đàn ông.... Tại sao hắn dùng trăm phương nghìn kế tránh Park Woojin mà vẫn đi đến bước này?

Park Jihoon giống như một con côn trùng bị kích thích bởi nọc độc, đột nhiên bị đánh thức trong đau đớn, phát hiện ra rằng một nửa cơ thể đã rơi vào miệng của thợ săn.

Đại ý là, sao sự việc có thể hoang đường đến mức này!

Sau khi trầm mặc một lúc lâu, Park Jihoon chầm chậm chớp mắt, nét mạt lại bình thản, thờ ơ: "Không có khả năng."

Park Woojin như bị trúng đạn, thân hình hơi lung lay, chầm chậm nâng mí mắt lên, thanh âm nhẹ nhàng nhưng nghẹn lại: "Cái gì không có khả năng?"

Park Jihoon đón nhận ánh mắt y, một đôi mắt đen nhánh căn bản không nhìn ra được có bất cứ cảm xúc gì: "Tôi và anh, không thể nào có con được."

Park Woojin ngồi xổm xuống, nắm lấy ngón út, quật cường nói: "Đây là con của tôi."

Park Jihoon nghiêng đầu, nhìn về phía rèm cửa đen kịt, hơi lạnh nhạt nói: "Chúng ta cũng chỉ lên giường một lần, tôi uống thuốc rồi, anh đừng nghĩ quá nhiều."

Park Woojin nắm tay càng ngày càng chặt, bình tĩnh nói, trong thanh âm toát ra một chút khẩn cầu nhàn nhạt: "Em thật sự có con, tuy nó còn rất nhỏ nhưng lại rất xinh đẹp."

"Xinh đẹp?" Park Jihoon quay đầu hỏi Park Woojin: "Sao anh biết là con của anh? Chúng ta vẫn luôn ở riêng. Nói như thế nào nhỉ? Quan hệ của chúng ta không có rằng buộc."

Park Woojin mờ mịt ngẩng đầu nhìn hắn, lẩm bẩm lặp lại: "Quan hệ không rằng buộc?" Ánh mắt y chuyển sang sắc bén, như là muốn xác nhận với chính mình: "Chính là con của tôi."

Park Jihoon nhẹ nhàng cười một tiếng: "Anh nghĩ như thế nào thì tuỳ, dù sao tôi cũng không giữ lại."

Park Woojin như là không hiểu hắn nói gì, ánh mắt hơi run rẩy, đột nhiên nhào người lên ốm lấy hắn, rồi lại cẩn thật không ép buộc.

Hô hấp của Park Woojin hơi bất ổn, thật lâu sau, hắn mới nghi ngờ hỏi Park Jihoon: "Jihoon, rốt cuộc tôi sai ở đâu? Tôi phải làm gì mới được? Em vì sao, vì sao em vẫn luôn muốn trừng phạt tôi?"

Park Jihoon không muốn thừa nhận hắn nghe thấy lời chất vấn của Park Woojin, trong lòng vô cùng chua xót. Hắn biết, kiếp này Park Woojin chưa làm sai bất cứ chuyện gì, nhưng hắn biết giải thích như thế nào đây? Nói cho Park Woojin biết y không làm gì sai, nhưng tương lai sẽ sai sao? Hay là nói vì yêu y mà hắn phải bỏ hai mạng, đời này không dám yêu thêm lần nữa?

Park Woojin chôn mặt ở vai Park Jihoon, thân thể không chịu được run rẩy khóc lớn. Park Jihoon từng thấy Park Woojin rơi nước mắt, nhưng chưa từng thấy y khóc lớn, nhất thời không biết phải làm sao, chỉ ôm lấy y.

Chờ đến khi Park Woojin chậm rãi bình tĩnh lại, Park Jihoon bình thản nói với y: "Anh không làm gì sai cả, chỉ là chúng ta không hợp. Anh cứ nắm chặt không buông tay, cũng chỉ nhận lấy tổn thương. Woojin, anh buông tay đi, đối với tôi và anh đều là giải thoát."

Park Woojin buông Park Jihoon ra, tay nắm mép giường, cúi đầu chăm chú nhìn ngón tay tái nhợt của Park Jihoon: "Tôi sẽ không để bất cứ ai làm tổn thương em cùng con của chúng ta, kể cả chính em."

"Đứa nhỏ này với tôi vốn dĩ là một lại thương tổn!" Park Jihoon rốt cuộc không nói ra được áp lực trong lòng, ảo não rút kim truyền dịch ném xuống đất.

Park Woojin thấy tay Park Jihoon chảy đầy máu tươi, vội vàng dùng áo sơmi của mình chặn lại miệng vết thương, cọ mặt vào cổ Park Jihoon như là cầu xin: "Em đừng nóng giận, thân thể em quan trọng, em đánh tôi cũng được, tôi xin em, đừng nóng giận."

Park Jihoon thật sự không hiểu, kiếp trước hắn cố chấp đổi lại một cái quay đầu của Park Woojin, cuối cùng chặt đứt sinh mạng. Vậy mà kiếp này, hắn chỉ muốn bình yên mà sống, Park Woojin lại nguyện ý hạ thấp mình trước hắn, giống như là... một chú gấu... không tìm thấy hang của mình, bất lực và do dự.

Park Woojin ở trên vai Park Jihoon giống như khóc xong lại cố gắng nén lại, không nghĩ vẫn bị Park Jihoon phát hiện ra. Cũng chỉ trong nháy mắt, hắn có chút không đành lòng, không tiếp tục tranh cãi về chuyện đứa nhỏ nữa.

Park Jihoon thật sự không muốn có con, đặc biệt là con của Park Woojin. Hôn nhân của bọn họ cũng chỉ là đang có kéo dài chút hơi tàn, con cái chỉ là một cái cớ, chờ đến khi hắn mang thai 6, 7 tháng, có một kẻ điên lại xuất hiện muốn cướp vị trí bà Park, mọi chuyện sẽ lại tái diễn. Vậy hắn trọng sinh còn có ý nghĩa gì nữa?

Nhân dịp mọi thứ vẫn còn có thể quay đầu, Park Jihoon nhất định phải chấm dứt trò đùa này. Dù sao Park Woojin cũng không thể suốt ngày ở bên cạnh nhìn hắn, chờ đến khi Park Woojin không ở đây, hắn sẽ tự nghĩ cách.

"Được rồi, đừng khóc. Anh đi rửa mặt đi." Thái độ Park Jihoon nhẹ nhàng hơn, đẩy Park Woojin ra một chút.

Park Woojin nghe lời vào nhà vệ sinh rửa mặt, lúc ra đã khôi phục dáng vẻ như bình thường. Y trở lại gần giường bệnh đắp chăn cho Park Jihoon, lại hạ giường xuống: "Bác sĩ nói em tỉnh lại rồi quan sát hai ngày là có thể xuất viện. Bây giờ vẫn còn sớm, em ngủ thêm một lát đi, tôi gọi y tá đến đổi kim tiêm cho em."

Park Jihoon cũng biết nhất thời không thể nóng lòng, trước mắt chỉ có thể án binh bất động. Hắn nhẹ nhàng gật đầu, vẫn hơi choáng váng, lớn như vậy rồi vẫn bị hoảng sợ đến phát ngốc, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Park Woojin nhìn khuôn mặt say ngủ của Park Jihoon, thần thái nhu hoà khó gặp, giống như chỉ có thể nhìn hắn gần như vậy mới an tâm.

Trời sáng, Park Sungwoon nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.

Park Woojin vẫn luôn đứng bên cạnh giường nhìn Park Jihoon không ngủ, nghe thấy động tĩnh liền quay đầu lại nhìn.

"Thế nào?" Park Sungwoon đi đến bên giường, sờ trán em trai.

Park Woojin nhẹ giọng: "Có tỉnh một lần."

Park Sungwoon nhìn nét mặt Park Woojin, hỏi: "Cậu nói với nó rồi?"

Park Woojin không đáp lại, gật đầu.

Park Sungwoon nhẹ giọng thở dài: "Nó không muốn giữ lại đúng không?"

Tay Park Woojin không khỏi nắm chặt lại, nói không thành lời.

"Tôi hiểu nó. Bây giờ nó không muốn có rằng buộc gì với cậu, chứ không có ác ý với đứa nhỏ." Park Sungwoon vén tóc trước trán Park Jihoon sang một bên, lại ngẩng đầu nhìn Park Woojin: "Tôi là người ngoài cuộc, nhưng tôi hiểu Park Jihoon. Tôi nhìn ra nó yêu cậu, nhưng rất lạ, nó lại không cần cậu. Ngược lại, cậu luôn miệng nói cần Park Jihoon, nhưng lại không thừa nhận yêu nó. Nếu bây giờ tôi hỏi cậu vì sao, cậu có thể trả lời không?"

Park Woojin cắn răng, như ép buộc phải trả lời: "Không thể."

Park Sungwoon giống như suy nghĩ gì đó, gật gật đầu, hỏi tiếp: "Làm sao tôi có thể đảm bảo nếu nó gặp nguy hiểm gì, cậu sẽ vì nó mà ra mặt?"

Ánh mắt Park Woojin nặng nề, màu hồ phách dường như biến thành màu nâu, y nghiêm túc nhìn Park Sungwoon, nhẹ giọng đến mức chỉ hai người họ có thể nghe thấy: "Anh trai, Jihoon đối với tôi mà nói, còn quan trọng hơn mạng sống của bản thân mình."

Park Sungwoon nhìn thật kỹ Park Woojin, giống như xem xem lời hứa của y có bao nhiêu thật lòng, mở miệng lại nhẹ nhàng hơn: "Được. Bây giờ tôi tin cậu. Nhưng thời gian có hạn, Park Jihoon tình tình ôn hoà, nhưng việc nó muốn làm mười người cũng không cản được. Tôi không thể giúp cậu khuyên nó, nhưng nếu cậu muốn giữ lại đứa nhỉ này, phải tốn chút tâm tư. Vẫn là câu nói kia, với tôi, Park Jihoon hạnh phúc vui vẻ là quan trọng nhất."

Park Woojin cúi người nghe Park Sungwoon nói từng câu từng chữ, khiêm tốn rũ ánh mắt: "Cảm ơn anh."

Park Sungwoon xua xua tay: "Cậu ở đây suốt hai ngày cũng chưa nghỉ ngơi đầy đủ. Tôi còn thấy cậu ban ngày ở đây làm việc nữa. Cậu về đi, tôi ở đây thay cậu."

Park Woojin lại lưu luyến tham lam nhìn người trên giường, không nhúc nhích.

"Buổi tối cậu lại qua đây, tôi ở đây trông nó, sẽ không xảy ra chuyện gì." Park Sungwoon nhìn dáng vẻ bất động của Park Woojin, có chút động lòng.

Park Woojin thu lại ánh mắt, quy củ chào Park Sungwoon: "Tôi sẽ sớm quay lại."

Ra khỏi phòng bệnh, tất cả ôn nhu trên mặt Park Woojin lập tức biến mất, y mở điện thoại tìm một dãy số, trên mặt lộ ra vẻ lạnh lùng của kẻ săn mồi.

Điện thoại nhanh chóng có người bắt máy, giọng Park Woojin lạnh như băng: "Không cần dài dòng, bây giờ tôi tới tìm cậu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro