Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 30: Tôi không muốn em rời xa tôi

"Park Woojin, bỏ tôi xuống!" Park Jihoon dùng sức đẩy Park Woojin, giọng nói vô cùng tức giận.

Park Woojin ôm chặt hắn, giống như không cảm thấy hắn đang cố giãy giụa, máy móc đi vào bãi đỗ xe. Y nhét Park Jihoon vào ghế lái phụ, mạnh mẽ cài chặt dây an toàn.

Park Jihoon vẫn luôn đẩy y ra, nhưng Park Woojin lại xem như không có chuyện gì, còn cố chấp đè Park Jihoon dựa vào ghế, dùng đầu gối giữ hắn lại.

"Buông tôi ra, Park Woojin. Anh làm vậy có ý nghĩa gì không?" Park Jihoon một lần nữa cố tháo dây an toàn.

Park Woojin lặp lại cột chặt dây an toàn, không nói một lời.

Park Jihoon bực bội ngửa đầu, vậy mà lại có thứ gì đó đột ngột rơi xuống mặt hắn, ấm áp, nhanh chóng chảy xuống cằm. Hắn ngạc nhiên nhìn về phía Park Woojin, lại phát hiện y nước mắt giàn giụa.

Đôi mắt màu hổ phách sâu không lường được giờ phút này lại vô thần ngước lên, giống như vốc nước trong lòng bàn tay, trong trẻo thấy tận đáy, lại trống không, không chứa bất kỳ thứ gì.

Nước mắt lại tuôn rơi, dường như chủ nhân của đôi mắt ấy hoàn toàn không biết gì cả, một tay nắm chặt tay Park Jihoon, một tay nỗ lực cài dây an toàn, mặt không chút gợn sóng.

Nước mát của Park Woojin so với uy nghiêm của y có tính uy hiếp hơn nhiều, Park Jihoon đột nhiên không còn dũng khí để giãy giụa nữa, lửa nóng trong đầu cũng dần dần nguội lạnh.

Park Woojin cài xong dây an toàn, đảm bảo Park Jihoon ngồi im, nhẹ nhàng đóng cửa xe lại.

Suốt dọc đường, Park Woojin cũng không nói chuyện, lang thang vòng quanh Bắc Kinh không có mục tiêu, nước mắt vẫn không ngừng chảy. Chuyện này với Park Jihoon áp lực quá lớn, hắn không nghĩ tới loại người như Park Woojin năng lực chịu đả kích lại kém như vậy. Hắn càng sợ Park Woojin nghĩ quẩn, khiến cả hai vào viện cấp cứu.

"Woojin." Park Jihoon nhẹ nhàng mở miệng, lại sợ kích thích Park Woojin: "Anh dừng xe đi, chúng ta tìm một chỗ nói chuyện."

Park Woojin chớp mắt, một giọt lệ đọng nơi khoé mắt bị động rơi xuống, thanh âm rất thấp: "Nếu tôi dừng lại, em sẽ đi sao?"

Park Jihoon nhìn sắc mặt Park Woojin kém đến mức đáng sợ, không dám trực tiếp từ chối: "Chúng ta tìm một chỗ nói chuyện trước."

Park Woojin nghe lời, dừng xe ở ven đường, xuống xe, vòng qua phía Park Jihoon, giọng nói cứng rắn lại mờ mịt: "Em lái xe được không? Tôi không biết tìm chỗ nào."

Park Jihoon khó tin người trước mắt hắn là Park Woojin, hắn chưa từng gặp qua một Park Woojin như vậy.

Vốn dĩ Park Jihoon muốn đưa Park Woojin về Park gia, nhưng vừa lái xe tới gần nhà đã thấy xung quanh bị vây đầy xe của phóng viên, chỉ có thể quay đầu nhìn Park Woojin: "Nếu tôi muốn xuống xe ở đây, anh có thể tự mình trở về không?"

Park Woojin không nói gì, xe còn chưa dừng lại đã mở cửa muốn ra ngoài, may mà cửa xe có khoá chốt an toàn, không mở được. Chỉ là y kiến Park Jihoon hoảng sợ: "Anh muốn làm gì hả? Không muốn sống nữa à?"

Park Woojin buông cửa xe, quay đầu nhìn hắn, nhưng đôi mắt lại không có tiêu điểm. Park Jihoon thở dài, quay đầu xe, hắn cũng không biết nên đi đâu.

Hắn nghĩ tửu lượng của Park Woojin không tồi, hai người vừa uống rượu vừa nói chuyện coi như chính thức chia tay. Nhưng trên người hắn lại không mang nhiều tiền, mang Park Woojin đến quán bar sợ rằng không trả nổi.

Cuối cùng, vòng đi vòng lại vẫn là đi siêu thị, chuẩn bị mua hai lốc bia. Chưa vào siêu thị được mấy bước, Park Jihoon đã hối hận. Park Woojin đi theo hắn nửa bước không rời, trên mặt không có biểu tình gì, chỉ hững hờ nhìn theo bóng dáng Park Jihoon. Nếu bỏ qua nước mắt không ngừng tuôn rơi trên mặt thì Park Woojin vẫn mang khí thế tuổi trẻ anh tuấn như cũ.

Trang phục của Park Jihoon cũng khá lộng lẫy, hai người ở chung một chỗ có chút nổi bật. Người phía trước nhan sắc tuyệt mỹ cũng không giấu được nét xấu hổ trên mặt, người phía sau lại là người ở Bắc Kinh này không ai không biết, thái tử Park Gia, một đường đi, một đường rơi lệ, không có chút cảm xúc gì giống như chỉ là do mắt không thoải mái, không phải vì đau khổ mà khóc thút thít.

Không ít người lén lút móc điện thoại ra chụp ảnh, nhỏ giọng bàn tán: "Hai người này lại cùng xuất hiện một chỗ, quay lại rồi à?"

"Lạ nha, nhưng mà cậu nhìn xem Park Woojin đang khóc sao? Không có khả năng."

"Buồn cười, loại người như anh ta sẽ khóc sao? Loại người này từ lâu đã không còn tình cảm nữa rồi."

"Cái khác tôi không nói, nhưng ở Bắc Kinh này có ai không biết sau khi kết hôn Park Woojin căn bản không hề coi trọng Park Jihoon, chỉ là giữ mặt mũi thôi."

"Nói bóng nói gió, nói như thật. Cậu xem không phải bây giờ Park Woojin đi theo sau Park Jihoon không rời sao? Nhìn giống như không để ý đến Park Jihoon không? Còn giống như bị câu mất hồn rồi ý."

......

Nhìn dáng vẻ của Park Woojin, Park Jihoon cũng hoài nghi có phải mình hơi quá đáng rồi không? Người làm tổn thương hắn là Park Woojin của kiếp trước, mà Park Woojin ở kiếp này tuy chưa lưu lại ấn tượng gì tốt nhưng cũng không có tội, còn chưa nói đến hảo tụ hảo tán.

"Đừng khóc nữa được không?" Park Jihoon chưa gặp qua trường hợp thế này, làm trò trước mặt nhiều người như vậy, thật sự ngại, nhẹ giọng hỏi Park Woojin.

"Hả?" Park Woojin có vẻ không hiểu, hơi cúi đầu, bình tĩnh nhìn Park Jihoon, chỉ là chớp mắt một cái, một giọt nước mắt chảy xuống.

"Thôi." Park Jihoon không biết bây giờ Park Woojin có thể nghe hiểu lời hắn nói hay không, cầm bia nhanh chóng tính tiền.

Park Jihoon do dự mãi, nhìn bộ dạng ngây ngốc của Park Woojin, cuối cùng vẫn mang người về nhà.

Hai người mỗi người lót một miếng sô pha ngồi xuống. Park Jihoon lấy một lon bia, đưa cho Park Woojin: "Uống đi, anh muốn nói gì với tôi, nói hết một lần đi. Từ nay về sau chúng ta hướng về phía trước, mỗi người một đường."

Park Woojin trầm mặc uống mấy ngụm bia, nước mắt chậm rãi ngừng rơi, vô cùng bối rối mở miệng: "Em chỉ là mơ sao?"

Park Jihoon không nghĩ y lại hỏi như vậy, trong lòng nhói một cái, cũng uống một ngụm bia: "Có ý gì?"

Park Woojin đem bia trong tay uống hết, yên tĩnh nắm lon rỗng, âm thanh bình thản: "Tôi luôn mơ thấy em đã chết. Tôi luôn cảm thấy là tôi hại em phải chết. Chính là tỉnh lại từ giấc mơ, em vẫn ở đây."

Park Jihoon không nói gì, lại đưa cho Park Woojin một lon bia khác.

"Tôi cũng mơ thấy chính mình, tôi biết tôi sai rồi, nhưng lại không biết tôi làm sai cái gì. Jihoon, rốt cuộc tôi sai ở đâu?" Park Woojin ngước mắt lên, khô ráo, bình tĩnh nhưng lại đầy tơ máu.

"Tôi đã từng cho rằng em vì tiền, vì thanh danh mới ở bên cạnh tôi. Khi đó tôi cảm thấy tôi không thích em, Park Jihoon." Giọng Park Woojin nghẹn ngào: "Tôi cũng không thích bất cứ ai hay bất cứ chuyện gì. Cho nên tôi luôn cho rằng.... tôi cũng không thể yêu em."

Park Jihoon vẫn luôn cho rằng lúc hắn nghe thấy Park Woojin nói không yêu mình sẽ không có cảm giác gì nữa, không phải giống như hiện tại nghẹn ở cổ. Hắn nuốt xuống một ngụm bia: "Vậy vì sao anh còn không đồng ý ly hôn?"

"Tôi... Tôi không muốn rời xa em." Park Woojin giống như đang nhận sai, lại giống như muốn che giấu nơi mềm yếu nhất: "Tôi không muốn em rời xa tôi."

Giọng Park Jihoon không che giấu châm chọc, không biết là châm chọc Park Woojin hay là châm chọc chính mình: "Anh rõ ràng không yêu tôi, lại không muốn tôi rời xa anh?"

Park Woojin không thích kiểu bộc bạch này, nắm chặt lon bia hơi dùng sức, bia mang theo bọt trào ra ngoài rơi trên sàn nhà.

"Tôi không rõ lắm. Tôi cũng không phải không thích em." Trong ánh mắt Park Woojin lập loè một tia sáng nhàn nhạt: "Lúc nãy ở trên sân khấu, tôi thấy em đi ra ngoài cửa, tôi chỉ cảm thấy nếu để em đi như vậy, tôi sẽ.... không chịu nổi."

Park Jihoon cúi đầu lẳng lặng nghe y nói, bả vai lại bị nắm chặt. Một hơi thở mang theo vị lúa mạch hôn lên, Park Jihoon cho rằng mình sẽ đẩy Park Woojin ra, nhưng tuy rằng không còn tình cảm nữa nhưng thân thể lại vẫn vì Park Woojin hôn mà run rẩy.

"Tôi sai rồi, xin lỗi em." Giọng Park Woojin âm trầm lại nghẹn ngào: "Tôi...thực sự xin lỗi."

Cần xin lỗi Park Jihoon không phải là Park Woojin này, hắn cũng không để ý đến tình cảm, càng không muốn nghe xin lỗi.

Ý thức thu hồi, hắn đột nhiên đẩy người ra, nhưng lại không thể đẩy nổi Park Woojin, chỉ có thể khiến hai người ngã xuống sàn nhà, bia lạnh xuyên qua quần áo, kích thích làn da nóng bỏng.

Park Woojin hô hấp dồn dập, y ôm Park Jihoon, xác nhận nhiệt độ cơ thể hắn. Luôn miệng nói không yêu hắn, nhưng lại có sức hấp dẫn trí mạng với hắn.

"Anh không yêu tôi, vậy bây giờ anh đang làm gì?" Park Jihoon thở hổn hển, chất vấn.

"Jihoon, nếu tôi nói tôi yêu em." Ngón tay Park Woojin chạm nhẹ vào đầu lông mi y luôn hoài tưởng, che mắt Park Jihoon lại: "Jihoon, tôi nên làm gì bây giờ?"

Y cảm nhận được đầu ngón tay ướt át, như là an ủi, hôn lên cánh môi khẽ nhếch lên kia. Park Jihoon có chút hận chính mình, vì sao đi tới bước này, hắn vẫn còn chấp niệm với việc Park Woojin yêu mình hay không?

Hắn cho rằng mình có thể không thèm để ý đến. Park Woojin thờ ơ với hắn, một tháng gặp mặt 3 lần, quan tâm người con gái khác, hắn đều có thể thờ ơ lạnh nhạt, không thèm để ý. Nhưng hiện tại Park Woojin lại hoang mang hỏi hắn, nếu y yêu hắn thì nên làm gì bây giờ? Hắn vậy mà vẫn còn vì mấy lời này mà tim đập nhanh.

Park Woojin cũng không thực sự trải qua chuyện kia, thứ y chấp nhất chẳng qua chỉ là một giấc mộng. Park Jihoon hy vọng có thể cho Park Woojin thấy rõ, tình cảm của bọn họ chỉ có một mình y không cam lòng.

Có lẽ đây là một nghi thức đi, coi như một lần trịnh trọng chia tay.

Park Jihoon bị làm đau, bất lực múa may đôi tay, khua vấy lon bia đổ xuống, tiếng kim loại ma sát mới sàn nhà tạo ra âm thanh trống rỗng. Hắn không tìm thấy nơi tựa vào, cuối cùng chỉ có thể bất lực nắm lấy bả vai của Park Woojin. Giống như mỗi lần làm cùng Park Woojin ở kiếp trước, lại càng thêm nhiệt tình hơn so với kiếp trước.

Trí nhớ của thân thể đúng là kinh người, Park Jihoon không tự chủ được mà hùa theo Park Woojin. Quả thật giống như lực hấp dẫn của mặt trăng, phập phông lên xuống.

Park Woojin nhấp một lần lại kêu tên Park Jihoon một lần, mới đầu không được đáp lại, hắn càng hung ác hơn, thẳng đến khi nghe thấy giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở "Ư..."

Park Jihoon nhục nhã thừa nhận, cho dù hắn có lảng tránh thế nào, thân thể hắn cũng đều nhớ rõ, thuận theo Park Woojin.

Cuối cùng Park Jihoon ngất đi.

Ý thức giống như cá dưới mặt nước, lúc ẩn lúc hiện, Park Jihoon mơ hồ nghe thấy Park Woojin nói với hắn: "Jihoon, để tôi giúp em lấy thứ đó ra, nếu không bụng sẽ không thoải mái."

Hắn có thể cảm nhận được Park Woojin ôm hắn vào phòng tắm, muốn giãy giụa một chút nhưng lại không có sức lực. Hắn có thể cảm nhận được thân thể bị người khác ôm vào lòng, bị dòng nước ấm áp bao vây.

"Sắp xong rồi, đừng lộn xộn." Park Woojin cong gối ngồi ở bồn tắm, đỡ eo ôm Park Jihoon lên người mình.

Park Jihoon theo bản năng dùng ngón tay đẩy y ra, nhưng lực lại như mèo nhỏ cào.

Park Woojin nắm chặt tay hắn, xem như bảo bối ôm vào ngực, một bên giúp hắn tắm sạch, một bên nhỏ giọng nói: "Em ngủ đi, tắm xong tôi ôm em vào giường."

Ý thức càng ngày càng mơ hồ, lời nói ấp ám của Park Woojin ngày càng mai một dần. Park Jihoon không muốn ngủ, nhưng cả thân thể lẫn tinh thần của hắn đều không hẹn mà cùng rời bỏ ý chí.

Sáng sớm một sau, Park Woojin một mình đơn độc tỉnh lại, bên người chỉ còn trống rỗng cùng an tĩnh, hắn xoay người ngồi dậy, chân trần chạy ra khỏi phòng ngủ.

Phòng khách, phòng bếp, toilet đều trống không. Chỉ có một tờ giấy đặt trên bàn ăn, bên trên là nét chữ y không quen: Nếu anh dậy rồi thì mau rời đi, xem như không có chuyện gì.

Chữ là dùng bút máy viết, mảnh khảnh lại có lực, thản nhiên phảng phất ưu thương không thể vãn hồi. Park Woojin đem tờ giấy gấp lại bỏ vào túi áo, suy nghĩ một lát, rũ mắt lấy điện thoại tìm một dãy số.

Park Jihoon chậm rì rì đến tiệm thuốc gần nhất, không phải hắn thích dáng vẻ của lão cán bộ về hưu này, mà là hắn thật sự... không thoải mái.

Đêm qua hắn mơ màng tỉnh lại ngủ, cũng không biết là mơ hay là thật, Park Woojin thế mà đang xoa bóp cơ bắp đau nhức cho hắn. Chỉ là loại người như Park Woojin sao có thể hầu hạ người khác được? Xoa tới xoa lui càng khiến hắn ngủ không ngon.

"Tôi muốn mua miếng dán." Park Jihoon kéo khẩu trang, hàm hồ nói.

Trông cửa hàng là một cậu nhóc, nhìn có vẻ đang học cấp 3, cuối tuần giúp gia đình trông cửa hàng.

"Thuốc gì?" Đứa nhóc vội vàng chơi game trên điện thoại, hỏi xong cũng không nghe hắn trả lời đã gào vào điện thoại: "Hướng 6 giờ! Sau gốc cây, ngay đầu cầu, mũ 3, mau cướp xe.... đứng im, đứng im đấy, mẹ nó, bảo các cậu đứng yên trước đã! Chúng ta lui một chút, trở về."

Park Jihoon vừa đợi vừa xem bản đồ, phát hiện tiệm thuốc gần nhất cũng cách đây 3km, hắn eo đau, chân đau, chỉ muốn mua thuốc rồi nhanh về nhà nằm.

"Này anh, muốn mua miếng dán gì?" Đưa nhóc buông điện thoại, vẻ ủ rũ khi nãy biến mất, vui vẻ cười, rất ra dáng người buôn bán.

"Tiệm thuốc này của nhà cậu?" Park Jihoon cười ha hả nói.

"A, Ba mẹ tôi bảo tôi trông giúp." Đứa nhóc lấy dưới quầy thuốc phía dưới ra năm sáu hộp miếng dán loè loẹt: "Nguồn gốc của y vẫn là y học truyền thống Tây Tạng, tăng cơ, giảm đau. Anh bị thế nào? Không bị trật khớp chứ?"

Park Jihoon bị đứa nhóc ồn ào một hồi phát ngốc, hàm hồ nói: "Lúc vận động, không cẩn thận hơi quá sức nên bị thương."

Đứa nhóc lấy ra hộp thuốc dán bên ngoài in hình lão hổ, vỗ ngực nói: "Hộp này, hiệu quả đặc biệt nhanh."

Park Jihoon cầm lấy hộp thuốc nhìn nhìn, hỏi: "Bao nhiêu?"

"88" Đưa nhỏ nói dối mặt cũng không biến sắc.

Park Jihoon hơi mỉm cười, đặt hộp thuốc xuống, nhấc rèm cửa chuẩn bị ra ngoài.

"Anh à, anh này! Anh mở hàng cho tôi đi." Đứa nhóc hạ quyết tâm vỗ tay: "Được rồi, anh muốn mua gì khác không? Tôi giảm giá cho."

Park Jihoon nghĩ một hút nói: "Thuốc tránh thai."

Đứa nhóc nhìn lại một chút, ánh mắt nhìn Park Jihoon có chút khâm phục: "Nữ dùng?"

Park Jihoon dở khóc dở cười: "Nam dùng."

Biểu cảm của đứa nhóc thay đổi trong chớp mắt, than một tiếng: "Người tốt lớn lên không giống nhau." Nói xong lại chạy đến tủ thuốc lấy ra một bình nhỏ màu nâu: " Đây là thuốc tốt nhất trong tiệm chúng tôi đấy, hàng Mỹ nhập khẩu. Loại này bán không cần kê đơn, hiệu quả mạnh nhất, đảm bảo không để lại hậu hoạ. Cho người yêu anh dùng, không hại sức khoẻ."

Park Jihoon nhìn chữ in trên vỏ bình thuốc, dường như giống như cậu bạn nhỏ kia nói, "Nghĩ kỹ rồi nói giá."

Bạn nhỏ cắn chặt răng, "Ba...350."

Park Jihoon buồn cười: "Thuốc dán kia đâu?"

Đứa nhóc vui vẻ vung tay: "Nhìn anh là biết người có tình có nghĩa, tặng anh."

Park Jihoon cầm thuốc, tìm một hàng ăn sáng, gọi sữa đậu nành cùng bánh bao chay, tim một góc ngồi xuống.

Đối với chuyện phát sinh đêm qua, thật ra Park Jihoon không nhớ rõ lắm, chỉ cảm thấy Park Woojin nói với hắn rất nhiều, lẩm nhẩm lẩm nhẩm, lại giống như vừa khóc vừa xin lỗi hắn.

Thật ra nếu hỏi hiện tại hắn hận Park Woojin bao nhiêu, cũng không nhiều lắm, bởi vì Park Woojin không giống trước kia, không trải qua sự việc giống như kiếp trước.

Kiếp trước hắn cảm thấy Park Woojin còn trẻ con, cũng có thể là tìm lý do giúp y, trẻ con không hiểu chuyện, vô thức làm tổn thương người khác.

Một đời cho đến bây giờ, lần đau tiên hắn lại cảm thấy Park Woojin như đứa trẻ, bất đồng với kiếp trước. Hắn cảm thấy Park Woojin căn bản không hiểu yêu là gì, cũng không biết thế nào mới được gọi là yêu. Nếu Park Woojin không thể phân rõ yêu hay không yêu, thì không được yêu cũng không có gì khác nhau. Đối với hai bên mà nói, đều là bất hạnh.

Park Jihoon nhìn hướng dẫn sử dụng của bình thuỷ tinh màu nâu kia một chút, mở nắp, bên trong có tổng cộng 10 viên hình tròn màu hồng giống như đường.

Trong lòng Park Jihoon tự nhiên có chút khổ sở, nhớ tới đứa con không thể gặp mặt kia lại có chút thanh thản. Dường như không chỉ qua một đời mà cách mấy thế hệ.

Park Jihoon đổ 10 viên màu hồng ra lòng bàn tay, một viên lại một viên rơi trên đống giấy ăn, trong nháy mắt cảm thấy có chút yếu đuối. Vì sao đêm qua vẫn xảy ra chuyện này, còn muốn hắn uống thuốc? Cho dù là vì chia tay.

Hắn lấy ra một viên đặc biệt trong số các viên thuốc, dùng sữa đậu nành nuốt xuống. Cơm nước xong đứng dậy ra khỏi hàng ăn sáng, ném số thuốc còn lại đi.

Dù sao sau này cũng không dùng đến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro