Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3: Ác mộng

Chờ đến khi Park Jihoon bưng sủi cảo từ phòng bếp ra, thấy Park gia gia đang diễn theo TV, Park Woojin ngoan ngoan ở một bên cầm tách sứ Thanh Hoa có nắp, miệng nhỏ ngoan ngoãn thưởng trà.

Park Jihoon mang sủi cảo đặt lên bàn: "Gia gia, Woojin, ăn cơm thôi."

Sủi cảo mới ra khỏi nồi, khói trắng vẫn còn bỗ nghi ngút mơ hồ khăc hoạ bóng dáng Jihoon, nụ cười với đôi mắt đào hoa kia trong sương mù lại đặc biệt trong trẻo.

Park Woojin nhìn hắn, đột nhiên chút đắng trong trà lại hoá ngọt.

Park Jihoon mang ghế dựa ra, kêu Park Woojin ngồi gần ông nội, bản thân thì ngồi xuống đối diện: "Gia gia, lúc nấu con có nếm thử rồi, nhân vừa đủ, thịt lại nhiều, mùi vị đúng chuẩn. Là ông làm phải không?"

Lão nhân vui vẻ mà cười: "Cái miệng nhỏ khó tính của con, ta làm sao dám để người khác làm!"

Kiếp trước, trước lúc Park Jihoon xảy ra chuyện, ông nội bởi vì một lần ngoài ý muốn mà té ngã, bệnh tình nguy kịch.

Park Jihoon không nghĩ tới mình còn có cơ hội ăn sủi cảo do chính tay ông làm. Lại kẹp miếng sủi cảo cũng không cần chấm trực tiếp cho lên miệng, dùng tay quạt quạt "a..a...a.." vừa hít thở vừa che dấu nước mắt: "Nóng quá, bỏng chết mất."

Lão nhân gia cầm ly nước ấm đưa cho hắn: "Con xem con, cái tiền đồ này, mau nhả ra."

Park Jihoon lau nước mắt: "Đây là ngon đến phát khóc."

Park Woojin lấy tờ giấy đưa cho hắn: "Lau đi."

Park Jihoon nhìn hắn đưa tay lại, đốt ngón tay nhỏ dài có lực, cổ tay đeo đồng hồ bản giới hạn, nhắc nhở bản thân giữa hai người bọn họ không thể vượt qua được khoảng cách.

Trước đây là thế, một đời cũng không thay đổi.

Park Jihoon không muốn nghĩ tiếp.

Hắn hướng Park Woojin cười cười: "Khô rồi, không cần."

Park Woojin xấu hổ, tay buông cũng không thể, thu lại cũng không thể, cuối cùng đem khăn giấy nắm chắt trong lòng bàn tay, ngượng ngùng cúi đầu ăn sủi cảo.

Park gia gia nhìn Park Woojin trìu mến hỏi: "Từng ăn ở đâu rồi à? Ở nước ngoài chắc không có chỗ ăn đâu?"

Park Woojin trong lòng còn khó chịu vì chuyện khăn giấy, chỉ trả lời: "Thói quen thôi ạ, ăn rất ngon."

Park gia gia lớn tuổi ăn không được nhiều, ăn năm sáu cái liền buông đũa nhìn 2 người bọn họ ăn.

Park Jihoon rất thích ăn, có loại cảm giác mất đi rồi mà tìm lại được thật may mắn. Hắn biết bây giờ ăn nhiều, buổi tối dạ dày chắc chắn đau, nhưng vẫn như cũ không tim không phổi mà ăn đến đổ mồ hôi đầm đìa.

Park Woojin trong lòng nghẹn tức, vùi đầu ăn cho hả giận.

Chờ 2 người ăn xong, Park gia gia sai Park Woojin: "Mau đem chén đĩa đi rửa, khó có một lần sai bảo được con."

Park Woojin tuy rằng vẫn luôn sống trong nhung lụa, nhưng ở nước ngoài một mình, vẫn phải làm việc nhà.

Y cầm sủi cảo thừa cùng chén đĩa đi vào phòng bếp.

Park Jihoon biết Park gia gia có chuyện muốn nói với hắn nên yên tĩnh ngồi chờ.

Lão nhân gia mười ngón tay đan vào nhau, ánh mắt sau kính viễn thị lướt qua, dừng ở mặt Park Jihoon: "Hai đứa cãi nhau?"

Park Jihoon cười cười: "Sao có thể chứ, ông đừng....."

Park gia gia ngắt lời hắn: "Con còn muốn giấu ta, con biết vì sao ta không gọi thẳng con tới mà kêu Woojin gọi không?"

Park Jihoon thuận theo mà lắc đầu.

"Ngày hôm qua, cơm tất niên con không tới, điện thoại cũng gọi không được, ta liền biết có chuyện. Cho nên hôm nay gọi 2 đứa đến đây. Ta ở nơi này nhìn con lớn lên, còn không biết con trong bụng nghĩ gì à?" Thấy Park Jihoon không đáp, hướng phòng bếp nói tiếp: "Nó bắt nạt con?"

Park Jihoon định lắc đầu, nhưng hốc mắt nóng lên làm ăn ngừng lại.

"Hoonie à" Gia gia xờ đầu hắn: "Ta ban đầu cảm thấy 2 đứa bên nhau là chuyện tốt, giờ lại sợ con ở Park gia chịu uỷ khuất."

Park Jihoon lo cho sức khoẻ của ông, sợ ông hao tổn tinh thần, cắn răng cười: "Không uỷ khuất, ông nói gì vậy."

Park lão gia nhìn hắn yêu thương: "Là ta ích kỷ, muốn nhìn 2 đứa thật tốt. Đứa nhỏ Woojin này còn chưa thông suốt, con chờ nó một chút. Nếu nó là gỗ mục, con cuối cùng không cần nó nữa, ta cũng không trách con."

Park Woojin vừa rửa chén xong, tay còn ướt đứng ở nhà ăn, đúng lúc nghe thấy ông nội y nói lời này, biểu tình trên mặt một lời khó nói hết.

Park Jihoon rút 2 tờ giấy trên bàn ăn, đi đến bên cạnh Park Woojin, lau tay cho y, lại hướng phía gia gia nói: " Ông nói gì vậy, Woojin tốt thế này, con làm sao lại không cần chứ."

Lão nhân gia nhìn Jihoon thân mật lau tay cho Park Woojin, gánh nặng trong lòng vơi đi một chút, liên tục gật đầu nói tốt.

Ăn cơm xong, hai người cùng ông nội xem TV, tâm sự một chút, đảo mắt đã đến 8 giờ.

Giúp việc lại thúc giục Park gia gia nghỉ ngơi, Park Jihoon đứng lên trước: "Ông ngủ sớm đi, bọn con về trước."

"Hai đứa tới đây kiểu gì.?" Park gia gia gật gật đầu hỏi.

Park Woojin nhanh miệng trả lời: "Con lái xe tới, lát nữa theo Jihoon cùng về."

Park Jihoon ngừng một chút rồi nói: "Là chúng con cùng về."

Park gia gia có chút mệt, bảo giúp việc xách 2 túi một đỏ một xanh ra: "Ta tìm người may 2 chiếc quần bông, lúc nào lạnh nhớ mang."

Park Jihoon xem như bảo bối mà nhận, kêu ông về phòng nghỉ ngơi rồi cùng Park Woojin một trước một sau ra cửa.

Park Jihoon vừa ra khỏi cửa đã thấy chiếc Mercedes màu bạc của Park Woojin, không nói gì, đem túi màu xanh ném cho y rồi trực tiếp đi về phía xe của mình.

Park Woojin ở phía sau yên lặng đi theo, đang chuẩn bị kéo cửa ghế phụ, lại thấy cửa bị khoá từ bên trong. Hắn có chút buồn bực vòng qua ghế lái, gõ gõ cửa kính xe.

Park Jihoon khởi động xe, kéo cửa kính xuống một chút, không thèm nhìn y: "Làm gì?"

Park Woojin chất vấn hắn: "Em vừa rồi còn nói với ông nội là chúng ta cùng về."

Park Jihoon chậm rãi nâng mắt, không mang theo cảm xúc: "Anh cũng nói là anh lái xe đến."

Park Woojin không rõ: "Em vì sao phải giả vờ trước mặt ông nội."

Park Jihoon hững hờ nói: "Anh cũng biết là tôi giả vờ."

Nói xong liền đem cửa xe đóng lại, chân ga cực kỳ quen thuộc mà đem xe ra khỏi nơi đỗ, lưu lại Park Woojin tức hộc máu mà đứng hứng gió lạnh thấu xương.

Đi được 1km, Park Jihoon liếc kính chiếu hậu, quả nhiên chiếc Mercedes không gần không xa theo sau, lại đạp chân ga, phát gia âm thanh oán hận.

Park Jihoon đỗ xe trước cửa Thư Ba, nhảy xuống, mở của đi vào.

Park Jihoon đại khái đã đem Thư Ba dọn dẹp lại một chút, so với đêm qua có thêm mùi vị con người.

Hắn ở lầu trên nấu nước, nghe thấy tiếng chuông gió vang lên, thầm mắng chính mình tự cõng rắn cắn gà nhà.

Hắn ghé vào lan can tầng trên nhìn xuống dưới nói: "Park Woojin, đây là nhà tôi, phiền anh không phận sự miễn vào."

Park Woojin ngẩng đầu nhìn hắn: "Chúng ta kết hôn rồi, tôi đến nhà em không phải là nhà người lạ."

Park Jihoon dạ dày lại bắt đầu đau, không có sức cùng y cãi nhau, không quan tâm nữa, tắt ấm nước, sau đó dựa vào so pha đọc sách.

Cũng may Park Woojin chỉ ở dưới lầu, không lên tìm hắn.

Park Jihoon ngồi một lát vẫn thấy không thoải mái, chính là Park Woojin không đi, trong lòng hắn ít nhiều có chút cảm giác, cố tập trung tinh thần đọc sách.

Park Jihoon cảm thấy ánh đèn loé vài cái, hắn hoang mang nhìn đèn bàn bên cạnh, cảm thấy chắc do đèn lâu quá rồi, đây tóc không còn tốt nữa.

Không quá để ý nữa, tiếp tục đọc sách. Đột nhiên, đèn phòng đồng loạt loé lên rồi tắt ngấm.

Park Jihoon thấp thấp oán giận: "Tết nhất, đây là đường bộ quá tải sao?"

Hắn đang định đứng dậy đi xem có phải bị ngắt cầu dao hay không, một chùm ánh sáng mạnh mẽ đánh tới, hắn phát hiện mình đang bị buộc chặt trên ghế.

Hắn tránh không tránh được, động không động được, trong lòng dâng lên một trận sợ hãi.

Một người đàn ông xăm đầy tay từ trong bóng tối đi ra, nắm lấy tóc hắn hung hăng kéo về phía sau, khiến hắn ngẩng đầu lên: "Nghĩ kỹ chưa?"

Park Jihoon nuốt nuốt nước miếng: "Nghĩ kỹ cái gì?"

Cách tay xăm kín của người đàn ông nặng nề tát hắn một cái, đến mức tai ù đi, âm thanh nghe như lẫn tiếng nước: "Nghĩ sẽ ly hôn với Park Woojin."

Park Jihoon đem máu trong miệng nuốt xuống: "Tại sao tôi phải ly hôn với Park Woojin?"

Người đàn ông dữ tợn: "Ví sao ư? Mày cùng hắn kết hôn hơn 2 năm, thái độ của hắn với mày thế nào trong lòng mày tự hiểu."

Park Jihoon nỗ lực nhớ lại những chuyện vui vẻ của mình cùng Park Woojin, có rất nhiều nhưng dường như chỉ có chính mình thực sự vui vẻ.

Người đàn ông thấy hắn không trả lời, cành càn rỡ: "Park Woojin căn bản không quan tâm mày, sẽ không đến tìm mày." Lại lấy ra cái đồng hồ đếm ngược: " Còn nửa tiếng, vẫn chờ sao? Nếu hắn không tới, mày chết chắc. Nếu chủ động ly hôn với hắn, đứa trẻ trong bụng cùng mày sẽ sống." Hắn cầm dao nhọn chỉ lên bụng Park Jihoon.

Park Jihoon lúc này mới nhận ra bụng mình to lên không ít, không biết là tự nói với mình hay người đàn ông kia, lẩm bẩn: "Anh ấy sẽ đến, nhất định sẽ đến...."

Người đàn ông cười, khinh thường lại mang theo chút thương hại: "Park Woojin căn bản không thích đàn ông."

Park Jihoon đột nhiên ngẩng đầu: "Mày nói bậy! Anh ấy chỉ là...... Anh ấy chỉ là không biết cách biểu đạt......"

Người đàn ông lấy ra một cái điện thoại, lướt lướt vài cái, ném lên đùi Park Jihoon: "Xem đi, xem hắn có phải hay không có biết cách biểu đạt."

Park Jihoon kháng cự, nhưng lại bị người trên màn hình hấp dẫn, đây là một đoạn video được quay lén.

Park Woojin đang cắt một miếng bò bít tết, rồi bỏ vào đĩa cô gái ngồi phía đối diện.

Y đang cười, cười đến ôn nhu, nụ cười mà Park Jihoon trước giờ chưa từng nhìn thấy, Park Woojin vui vẻ.

Video kết thúc, Park Jihoon không dám ngẩng đầu, nước mắt không ngừng rớt trên màn hình.

Người đàn ông ngồi xổm xuống, vẫn cười: "Xem đủ rồi? Mày xem còn gì có thể níu kéo Park thiếu gia? Bất quá ỷ vào Park lão gia cũng không được rồi, ông ta cũng sắp chết."

Park Jihoon rốt cuộc ngẩng đầu, kích động nói: "Mày cút đi!." Dưới thân một dòng nươc ấm chảy ra, căn phòng nhỏ hẹp tràn ngập mùi máu tươi.

Người đan ông cười ha hả: " Xem ra tao không cần động tay, mày thật yếu đuối. Nếu mày đã tự làm, tao cũng thấy ngại mà khoanh tay đứng nhìn." Hắn ngồi xổm xuống, cởi dây thừng trên đùi Park Jihoon.

Park Jihoon hoảng sợ nhìn hắn, ra sức giãy giụa lùi về sau: "Không! Không cần!...."

Dưới thân vết máu càng ngày càng lớn, dần dần chiếm cứ toàn bộ tầm nhìn.

Park Jihoon đau đớn muốn chết mà kêu: "Không không không không không!!"

"Park Jihoon! Park Jihoon! Park Jihoon!" Park Woojin thanh âm từ bên tai truyền đến, Park Jihoon thong thả mà mở hai mắt, nước mắt thấm ướt một góc chăn.

Park Jihoon xuyên thấu qua nước mắt nhìn Park Woojin, nháy mắt thuỷ quang lại theo khoé mắt lại chảy xuống, hắn nỉ non: "Anh sao bây giờ mới đến."

Park Woojin không rõ nguyên do, nhíu mày hỏi: "Em gặp ác mộng sao?"

Park Jihoon che mặt, nước mắt không ngừng từ khe hở ngón tay tràn ra.

Park Woojin chưa từng thấy qua đàn ông nào lại khóc thương tâm đến như vậy, có chút không biết làm sao mà quỳ ở sô pha, không nói một lời.

Qua thật lâu, tiếng khóc mới dần dần giảm xuống, Park Jihoon đưa tay đỡ trán, nói với người trước mặt: "Xin anh, xin anh đi đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro