Chương 2: Park gia gia
Park Woojin sau khi ăn cơm tất niên ở nhà hàng về, vẫn luôn ở trong văn phòng xử lý công việc, đếm muộn còn họp hội nghị qua điện thoại, hiện tại trong đầu cũng hơi mơ hồ.
Park Woojin nhìn chằm chằm Jihoon một lát, ngữ khí bình đạm hỏi: " Em thiếu tiền à?"
Park Jihoon cảm thấy dạ dày vừa mới hành quân lặng lẽ bị câu hỏi của Park Woojin làm trào lên, tay ấn bụng, sắc mặt có chút trắng, lười giải thích với y: " Không thiếu."
Park Woojin nhếch một bên lông mày: "Thế vì sao em lại cáu kỉnh?"
Park Jihoon dạ dày vô cùng đau đớn, không nghĩ tất cả mọi chuyện có thể giải quyết bằng tiền, đơn phương muốn làm rõ: "Woojin, anh cảm thấy hôn nhân của chúng ta thế nào?"
Park Woojin không nghĩ hắn sẽ hỏi vấn đề này, nhấp miệng không nói gì.
Park Jihoon thở dài: "Tôi muốn ly hôn không liên quan đến tiền bạc."
Park Woojin nghiêng đầu, như muốn xem lời hắn nói là thật hay giả. Park Jihoon nói đến bình thản lại lưu loát, có ý tứ: Sống với anh không vui, tôi không cần anh nữa. Park Woojin sống 23 năm chưa từng có ý nghĩ có người chối bỏ y hoàn toàn như thế này.
Park Woojin rũ mắt, che lại chút hoảng loạn, nói sang vấn đề khác: "Ông nội nói lâu rồi không gặp em, tối nay còn chuẩn bị hồi hương nhân sủi cảo mà em thích ăn." Như lại sợ Jihoon cự tuyệt, do dự nói thêm một câu: "Ông nội càng ngày càng yếu, hồ đồ rồi cứ nhắc em mãi."
Park gia gia là người nhiệt tình đối đãi với Park Jihoon nhất Park gia, thật sự xem hắn là con cháu trong nhà. Sinh nhật Jihoon mỗi năm cũng đều gửi quà tặng cho hắn, thời điểm sức khoẻ tốt còn tự mình đến thăm hắn. Hồi nhỏ mỗi lần Jihoon nghe thấy Park gia gia đến thăm hắn đều cảm thấy vui vẻ không thôi.
Park Woojin từ nhỏ đã bị gia đình đưa ra nước ngoài, cơ hội y cùng ông nội gặp mặt còn không nhiều bằng Park Jihoon. Park Jihoon thích cái gì ăn cái gì, Park gia gia là người rõ nhất. Thật ra đứa cháu trai mới về nước được 2 năm này, Park gia gia cũng không biết phải đối xử như thế nào mới tốt, liền thống nhất yêu thương như Park Jihoon. Đáng tiếc, Park Woojin không phải Park Jihoon, ăn không được, chơi cũng không xong, ngược lại làm Park Woojin không biết đáp lại như thế nào.
Park gia gia tuổi đã lớn, mấy năm nay có chút đãng trí, có đôi khi sẽ lôi kéo Park Jihoon nhưng lại nhầm thành baba hắn, nói lão thỉ trưởng không còn nhưng còn có ông, chỉ cần ông còn sống một ngày sẽ không để con cháu Park gia chịu gió táp mưa xa.
Park Jihoon có thể không quan tâm đến người khác ở Park gia, nhưng Park gia gia muốn gặp hắn, hắn không thể từ chối.
"Buổi chiều tôi sẽ tới." Park Jihoon kéo chăn trên người, đè lại dạ dày nằm trên sô pha, nhắm mắt coi như Park Woojin không tồn tại.
Park Woojin đứng bất động, y chưa từng thấy Park Jihoon lãnh đạm như vậy.
Park Jihoon luôn chủ động nói chuyện với y, luôn quá mức chủ động làm mọi thứ như có mưu đồ gì khác.
Park Woojin quá lý trí, lại thích phân tích người khác, y không yêu đương cũng không biết thích một người là cảm giác gì.
Park Jihoon lớn tuổi hơn y, so với y được ngừoi lớn yêu thích hơn, cũng hiểu chuyện hơn nên nói Jihoon cùng y kết hôn không có tình yêu, không phải vì tiền cũng là vì địa vị.
Y xem nhẹ Park Jihoon, đông ý chuyện hắn cùng mình kết hôn, bất quá là thuận theo Park gia an bài.
Hiện tại, Park Jihoon nằm ỳ trên sô pha mấy trăm tệ, môi hồng mấp máy nói kết hôn cùng y là trói buộc, Park Woojin trong lòng có chút tức giận, nắm chặt tay không đi.
Park Woojin đứng đó, Park Jihoon vậy mà không thèm nhìn y, vẫn cuộn tròn trong chăn nhắm mắt dưỡng thần.
Một cỗ buồn phiền dâng lên trong lòng, Park Woojin chuẩn bị xoay người rời đi, lại phát hiện người trên sô pha sắc mặt trắng bệch bất thường, mí mắt cũng phiến phiến hồng.
Tức giận trong lòng Park Woojin thoáng cái mất sạch, có chút không tình nguyện ngồi xổm xuống: " Em có phải không thoái mái hay không?"
Park Jihoon mở mắt, ánh mắt hơi lạnh: " Park thiếu gia, hình như chuyện này không liên quan đến anh."
Park Woojin tuổi còn nhỏ lại không hiểu nhân tình, bị Jihoon trách móc không biết nói như thế nào, cố chấp hỏi lại lần nữa: "Em không thoải mái à?"
Park Jihoon lấy chăn chùm kín đầu, không muốn nói chuyện với y.
Park Woojin lại nổi giận, trực tiếp xốc chăn của Jihoon lên, đang chuẩn bị nói chuyện lại bị Park Jihoon đột nhiên ngồi dậy, đẩy y một cái: "Park Woojin, anh nghe không hiểu tiếng người à? Tôi muốn ly hôn, thoải mái không thoải mái, chúng ta một chút quan hệ cũng không có, không thấy anh tôi càng thoải mái."
Park Woojin bị hắn đâm một cái vào lòng, nhấc mày nói gần nói xa: "Em tối nay còn đến nhà ông nội tôi ăn tối, ốm rồi làm sao tới được."
Park Jihoon thấy y ấu trĩ có chút buồn cười, duỗi tay bóp cằm y: " Em trai, rõ ràng không thích con trai. Còn ở chỗ này dây dưa với tôi làm gì?"
Park Woojin giật mình, không biết vì sao Jihoon lại có suy nghĩ này. Đến y còn không biết chính xác mình có phải không thích con trai hay không.
Nhưng Park Jihoon biết, kiếp trước, một người cầm dao chỉ vào cái thai đã 6 tháng trong bụng hắn, một người cho hắn xem đoạn video kia, đã giải thích cho hắn, Park Woojin chỉ thích con gái, hắn không cần vướng bận nữa. Park Jihoon đến giờ còn nhớ rõ, Park Woojin ở trong video kia một bên thân thiết cắt bít tết một bên ngẩng đầu nhìn cô gái có má lúm đồng tiền cười đến sủng nịnh, ôn nhu ấy cả đời này hắn chưa từng thấy qua.
Park Woojin trầm mặc làm lòng Park Jihoon càng thêm vài phần chua xót, hắn buông y ra, chỉ ra cầu thang: " Đi"
Park Woojin cơ hồ chạy trối hết, hắn đứng lên, hướng cầu thang đi càng ngày càng nhanh, cuối cùng chạy, cầu thang phát ra tiếng kẽo kẹt.
Chuông gió ở cửa vang lên một tiếng, toàn bộ Thư Ba trở lại yên tĩnh.
Park Jihoon không khỏi lộ ra châm chọc cùng chua xót cười cười, dạ dày đau đớn đến hôn mê.
***
Tuy rằng Park gia sản nghiệp lớn, nhưng Park gia gia vẫn khăng khăng ở lại nhà ngang trong nội thành, nói nơi này náo nhiệt, không giống như đống biệt thự dương lâu, lẻ loi làm người ta phát lạnh.
Ba Park vì muốn lão gia nhà mình thoải mái, nên đem toàn bộ tiểu khu ôm lại đây, toàn bộ bất động sản ở đây đều thuộc tập đoàn, đem tiểu khu lao công đổi thành tuổi trẻ lao động. Park lão gia sau khi biết chuyện tức giận vô cùng lớn, mắng Ba Park không được làm bậy. Ba Park chỉ có thể đem tiểu khu lao công trở lại như cũ.
Tiểu khu được xây dựng từ thập niên 90, được xanh hoá ngay từ đầu, hai bên đường là hàng cây ngô đồng cao lớn, dưới bóng râm mùa hè cũng trở nên mát lạnh. Hiện tại lá cây cũng rụng đi nhiều rồi, có vẻ tiêu điều nhưng vẫn làm cho người ta thấy được cảm giác được bảo vệ an toàn.
" Đánh tay lái sang bên này một chút, ai, không được không được, thêm một chút nữa!" Bảo vệ cau mày, ưu sầu nhìn Park Jihoon: " Tôi nói này Hoonie, ngần ấy năm rồi mà một chút tiến bộ cậu cũng không có, tôi không để ý, cậu bao giờ mới đỗ được xe."
Park Jihoon luống cuống tay chân, khó khăn đem xe bình an nhét vào vị trí, mồ hôi đầy đầu: "Không phải có anh rồi sao? Anh không làm ở đây nữa tôi thật sự không biết đỗ xe kiểu gì."
Lão bảo vệ nghe hắn nói vậy, cong mắt cười: "Tiểu tử thật biết nịnh người, đi nhanh đi, lão gia đang đợi cậu đấy."
Park Jihoon vui tươi hớn hở lấy bột túi quà nhét vào tay bảo vệ: " Ăn tết vui vẻ."
Lão bảo vệ nhận gói quà, vỗ vỗ lưng Park Jihoon: " Ăn tết vui vẻ."
Park gia gia ở tầng 2, Park Jihoon trực tiếp lấy chìa khoá mở cửa, một hai bước mà chạy lên, chưa tới cửa đã ầm ầm: "Ông nội, tiểu Hoonie đến rồi."
Tuy là trong nhà có giúp việc nhưng Park gia gia lỗ tai càng ngày càng kém, Park Jihoon cố tình gọi thật to để ông nghe thấy, mỗi lần như thế ông đều tự mình mở cửa.
Quả nhiên, đợi một lúc lâu của mới mở, quân nhân năm nào 1m8 mấy uy vũ giờ đã bị tháng năm bào mòn thành một lão nhân.
Park gia gia mở rộng cửa lớn, kéo tay Park Jihoon: "Ai nha, Hoonie tới rồi, ta ngày nào cũng mong con tới. Sao tay lại lạnh thế này? Đứa nhỏ này, trời lạnh như này mà mặc ít như vậy, không tốt, bị đông lại rồi, mặt mũi trắng bệch."
Park Jihoon vội ôm lấy, đỡ ông vào phòng: " Gia gia, ở bên ngoài lạnh như vậy, vào nhà không phải ấm áp hơn sao?"
Lão nhân gia vẫn tiếp tục lải nhải: "Chốc lát cũng không thể bị lạnh quá, con đấy không còn nhỏ nữa không chịu chú ý, đến lúc bằng tuổi ta rồi đầu gối đau đến không chịu nổi."
Park Jihoon đỡ ông ngồi xuống, xoa đầu gối, nhẹ nhanhg hỏi: "Đầu gối lại đau ạ? Để con xoa cho ông."
Người già, đầu gối cứng đờ, sưng to, trời thay đổi thời tiết liền đau. Park Jihoon mỗi lần về nhà đều giúp ông xoa bóp.
Park lão gia hưởng thụ mà than một tiếng: " Vẫn là con hiếu thuận." Sau đó lại như nghĩ đến chuyện gì hỏi tiếp: "Woojin đâu? Sao con lại tới một mình?"
Jihoon tủm tỉm cười: " Anh ấy còn phải đi làm ạ, bận hơn con nhiều."
"Kêu nó đừng làm nữa, sớm trở về chúng ta xùng ăn sủi cảo."
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến.
Hai người đang nói liền truyền đến tiếng gõ cửa.
Park Jihoon vỗ tay Park gia gia: " Chắc là anh ấy đến rồi, để con ra xem."
Park Woojin quả nhiên đứng ngoài cửa, tay cầm giỏ hoa quả cùng sữa bò.
Park Jihoon hơi mỉm cười, manh Park Woojin vào, nhận đồ trong tay y: " Anh nói chuyện với ông một lúc đi, tôi mang đồ đi phơi."
Park lão gia ngồi một lát không thấy Jihoon trở lại, cũng đứng lên đi tới: " Hai đứa đứng đây làm gì? Đưa đồ cho dì giúp việc là được. Woojin, ta nói này, trong nhà cái gì cũng có con còn mua làm gì."
Park Jihoon thấy ông có chút không vui vội nói: "Con thích ăn, là con thích ăn, Woojin mua cho con."
Park lão gia sắc mặt lúc này mới tốt lên một chút, vẫn oán trách: "Nhà ta cũng có sữa bò, con thích uống đợi chút ta bảo dì giúp việc hâm nóng, không thể uống lạnh. Dạ dày con lúc đi học uống nhiều nước có ga đến hư rồi, đừng tưởng ta không biết."
Park Jihoon thấy ông muốn lôi chuyện cũ ra kể, buông cờ đầu hàng: "Để con kêu dì hâm nóng, lạnh một chút cũng không uống."
Park gia gia trừng mắt liêc một cái: " Miệng lưỡi trơn tru."
Park Jihoon nhìn Park Woojin đứng một bên nói: "Tôi đi xem xủi cảo. Giờ này TV đang có hí kịch, anh ngồi với ông một lúc, ông thích xem."
Nói xong liền trốn trong bếp, chừa cho hai ông cháu kia chút không gian riêng.
Đáng tiếc Park Woojin hơn nửa đời ở nước ngoài, nghe không hiểu thể loại này, chỉ có thể an tĩnh ở một bên nghe TV ê ê a a a.
Park gia gia cũng có chút không biết làm sao ở chung với đứa cháu này, cầm ly trà đưa cho Park Woojin: " Nếm thử đi, hồng trà, ngọt."
Park Woojin thuận theo nhận lấy, nhấp một ngụm, bị đắng đến nhẹ nhành nhíu mày, y vẫn không thích uống trà. Nhưng y cũng k dám buông, yên tĩnh cứ thế cầm trên tay.
Park gia gia nhìn y: "Không thích?"
Park Woojin nỗ lực nhớ lại biểu hiện của Jihoon lúc ở cạnh ông, cười một cái: "Thích ạ."
Nói xong lại uống thêm một ngụm. Vẫn đắng.
Lão nhân gia bị y chọc cười, nét nghiêm khắc biến mất một ít: " Không thích uống thì đừng uống, bỏ xuống đi, không thích uống trà cũng dễ hiểu."
Park Woojin lòng chợt động một cái, cảm thấy mình không thể buông chén trà này, gắt gao mà nắm chặt trong tay.
Park gia gia không nói chuyện nữa, cũng bưng chén trà tiếp tục xem diễn xướng trên TV.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro