Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

#4

Đến lúc xong xuôi rồi, xem qua ảnh một lượt Hyungseob mới phát hiện ra một lí do nữa làm cho mình hôm nay chụp ảnh thiếu tự nhiên.

Không chỉ có ánh mắt của Park Woojin, mà còn có cả ánh mắt của Lai Kuanlin.

Cứ những bức ảnh nào mà cậu ta nhìn thẳng vào máy ảnh là Hyungseob phải bỏ, bỏ hết mặc kệ chuyện hai kẻ bên cạnh trông đẹp đẽ và thu hút đến mức nào. Bởi, làm gì có ai dám trưng ra trước công chúng những bức ảnh mà chàng celeb trong đó trừng mắt như sắp rớt cả tròng ra ngoài như thế?

Hyungseob liếc mắt nhìn Kuanlin lúc này đang ngồi nghỉ bên cạnh Seonho. Mặt cậu ta cứ khó đăm đăm nhìn thấy mà ghét. Và Hyungseob cảm giác như cái sự ghét bỏ này nhắm thẳng vào mình, mỗi khi Seonho ngửng lên thấy Hyungseob đang nhìn sẽ vẫy tay cười toe toét, mặt Kuanlin cứ theo đó mà đen dần đi.

"Hyungseob đang nhìn gì thế?"

"Giật cả mình. Woojin-ssi đang làm gì vậy? Sao cả hai người đều chưa về?"

"Đằng nào lịch trình hôm nay cũng chỉ có thế này. Tôi đang chờ Kuanlin nói chuyện xong với Seonho rồi cùng nhau đi về. Hyungseob được về nhà chưa? Mà xưng hô bình thường đi, trịnh trọng quá tôi không quen." Woojin vẫn không hài lòng lắm với việc gọi tên Hyungseob, đáng lý ra cậu phải tự giới thiệu tên mình mới đúng, mình lại phải biết qua người thứ ba như thế thật không thoải mái chút nào. Hyungseob nhìn Woojin, lòng chợt bật ra một câu cảm thán.

Trông lầm lì như Park Woojin mà cũng có lúc nói được câu dài phết.

"Ồ, tưởng là sau đó Seonho với Kuanlin đi ăn? Thằng bé vừa bảo tôi mà?"

"Tôi cũng chả biết." Woojin lắc đầu. "Nhưng xong rồi kìa."

Woojin nhìn Kuanlin đang lững thững bước về phía mình, hít một hơi rồi dúi vào tay Hyungseob mẩu giấy. Bằng điệu bộ tự nhiên hết mức có thể, Woojin làm ra vẻ như mình chỉ đang nói cho có:

"Đây là số điện thoại của tôi. Từ số điện thoại có thể tìm ra facebook và instagram. Hyungseob có thể về gửi cho tôi đống ảnh vừa nãy không?"

"Khỏi cần, giờ tôi share qua drive cho cậu cũng được nè. Đọc cho tôi emai..."

"Tôi bận lắm." Mặt Woojin nghiêm túc, cậu chàng đưa tay lên vỗ vai người đối diện. "Tôi không mở email ra đâu, cứ gửi cho tôi đi, nhé. Tôi về đây."

Rõ ràng vừa bảo giờ về nhà không còn lịch trình gì nữa cơ mà?

.

.

"Ê xúc xích, đi ăn dồi nướng không?"

"Tưởng mày gọi tao đi ăn xúc xích. Gọi về nhà đi, nhớ đi qua plaza rồi rẽ vào chỗ cầu thang bộ nhé, bên ngoài đang có nhiều sasaeng lắm."

"Rồi. Đờ mờ cứ làm như kiểu tao với mày yêu nhau ấy mà lén lén lút lút." Woojin phì cười, đưa tiền ra trả cho người bán hàng rong đang đứng sau làn khói mịt mờ tỏa lên từ vỉ dồi nướng, teokbokki, chả cá,... các kiểu. "Hay là sợ đại gia nhà mày biết?"

"Tao sợ đếch gì. Nó chẳng biết thừa mày là bạn thân của tao." Park Jihoon ở đầu dây bên kia xì một cái rõ dài, khiến cho Woojin bật cười. Làm theo đúng lời thằng bạn, đi thang bộ lên tầng hai rồi Woojin mới dám dùng thang máy.

Park Jihoon và Park Woojin ngày xưa từng thực tập trong cùng một công ty. Tuy nhiên cuối cùng Woojin debut, Jihoon vì bị chèn ép mà đổi sang công ty khác, cũng thôi không mơ làm idol nữa. Trên bước đường trở thành diễn viên, nó vô tình gặp được Kim Samuel. Những tanh tưởi và dơ bẩn trong ngành này, trong sự đấu đá nhau để nổi tiếng, Jihoon không cần thực nghiệm qua nhiều, vì Samuel.

Mặc dù đồng thời nó phải đối phó với một vài sự đấu đá khác.

"Nè mày có nhớ cái cậu nhiếp ảnh gia hay chụp đen trắng với cận mặt cho Cosmos không?"

"Sao?"

Woojin biết thằng kia đang nói đến ai. Nó mở nắp bia, khà một cái.

"Tao cầm máy ảnh của nó chụp Samuel. Cũng chả có ý gì đâu, tại vì tao có hứng nên mới thế, vả lại cái ảnh tối thui. Nhưng thằng nhóc đó ý, nó cứu sáng ảnh rồi còn chỉnh lại cho tao, gửi qua email nữa chứ. Rảnh rỗi vãi cả luôn thực sự."

"Hyungseob tốt bụng mà." Woojin cười cười. "Lại còn đáng yêu."

"Đùa tao đấy à??" Jihoon trợn mắt. "Đã làm quen được rồi? Nè tao bảo thật hẹn hò với nhiếp ảnh gia và stylist chính là hai quả được ăn cả ngã về không nhất trên trần đời này, yêu đương thì đẹp đẽ nhưng chia tay rồi mà gặp lại nhau là ăn hành luôn. Đấy như ông Daniel ý, đi sự kiện khoác tay nữ diễn viên thôi mà hôm sau Ong Seongwoo cho ảnh mặc quần đùi đi tổ ong ngay."

"Thế còn mày thì sao? Nghe đồn Samuel đang có tình nhân mới à?"

"Ôi tao cũng chẳng quan tâm." Tung một miếng gà viên lên cao rồi đớp lấy, Jihoon nhai nhồm nhoàm không màng hình tượng, nhìn Woojin mà thở dài. "Dù sao thì tao cũng cảm ơn hắn đã nâng đỡ tao. Và tao cũng chỉ là một người hơi đặc biệt thôi, được chú ý và săn sóc công khai hơn người khác, chứ chưa chắc đã là last man standing. Hẹn hò yêu đương trong cái ngành công nghiệp phức tạp như thế này, ai biết ngày mai thế nào mà lần cơ chứ?"

Kim Samuel không chỉ có một mình Park Jihoon là người yêu, cũng chẳng bao giờ hứa hẹn điều gì hết. Jihoon cũng tự biết mình là ai và mình cần gì, thôi thì đi được đến đâu thì đi, huống gì cậu cũng tin cho dù thế nào đi nữa Samuel cũng sẽ không bạc đãi cậu.

Nhưng mà thỉnh thoảng thì, Jihoon cũng sẽ hơi đau lòng một chút.

.

.

.

"Dừng lại ở đây được rồi." Kuanlin mặt liệt muôn năm không đổi, máy móc quay sang nói với Seonho. Cậu gật nhẹ đầu:

"Về nhé. Từ ngày mai em không đến tìm anh được, thoải mái một chút, lâu lắm rồi em không thấy anh cười trên truyền hình."

"Cậu đi đâu à?"

Kuanlin thực ra rất mong chờ mỗi lần Seonho nói bận không đến tìm mình được, nhưng khi cậu ta không đến thật, cậu lại cảm thấy có phải cuộc đời mình đang thiếu đi cái gì đó không. Hơn nữa Seonho mà đi thì đi biệt, không bao giờ nhắn tin hay gọi điện gì cả, trở về rồi cũng cứ đùng đùng mà đến thôi. Đôi lúc Kuanlin trịch thượng hạch sách được với cậu thì thấy như mình nắm được Seonho trong tay, nhưng đôi lúc lại cảm giác, Yoo Seonho như một hạt nắng, một cơn gió, chỉ dừng lại để đùa bỡn mình thôi, còn đã đi là sẽ đi luôn, chẳng bao giờ quay trở lại.

"À, đi nước ngoài nửa tháng."

"Ừ."

Không khí đột nhiên rơi vào im lặng. Kuanlin luống cuống không biết làm sao khi nhìn thấy gương mặt Seonho nửa sáng nửa tối đang trầm ngâm nghĩ ngợi điều gì đó. Khẽ chọt vào bắp tay cậu một cái, Kuanlin lắp bắp:

"Thực ra...ừm...cậu có thể trực tiếp thấy tôi cười...ừm...nếu cậu đi sớm về sớm."

Seonho phì cười, gật đầu rồi vẫy tay chào Kuanlin khiến cậu càng luống cuống hơn, lúc bước ra khỏi xe còn bị đập đầu vào thành xe. Seonho nhìn theo mãi đến khi Kuanlin khuất bóng, nụ cười biến mất, chỉ còn lại tiếng thở hắt ra.

Làm anh thất vọng rồi, đi sớm thì đúng nhưng không có về sớm đâu...

End #4.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro