Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

#3.

Lúc Woojin ngồi xuống bên bàn ăn rồi Hyungseob vẫn chưa hoàn hồn lại về với xác. Hôm nay hắn trông không giống những gì thường ngày cậu thấy, tóc nhuộm màu tối, mặc áo sơ mi quần âu chứ không phải street style như thường ngày, bao nhiêu cái khuyên tai cũng tháo xuống sạch, gương mặt sạch sẽ không hề có một chút đồ trang điểm, trông Woojin hiền lành hơn hẳn lúc kẻ mắt đậm và đeo thêm đống phụ kiện hầm hố, cực kì gây thiện cảm với phụ huynh. Hắn tự nhiên ngồi xuống cạnh Hyungseob, đặt một hộp nhân sâm lên bàn rồi ríu rít nói chuyện với bố mẹ cậu, còn mang cho Seonwoo một bộ lego phiên bản giới hạn. Seonwoo bị đồ chơi làm mờ mắt, qua ba câu đã thuần thục gọi Woojin là anh rể.

Mẹ Ahn lấy một bộ bát đũa ra cho Woojin, ái ngại nói rằng không biết hắn sẽ đến vào bữa sáng như thế này nên cũng không nấu nhiều đồ ăn. Woojin xua tay:

"Không sao ạ, ban đầu cháu định đón Hyungseob đi ăn sáng, nhưng em ấy nói mẹ đã nấu cơm, cháu lại trùng hợp thấy trong xe có một ít đồ, bèn đánh liều lên đây luôn, may quá cả nhà không thấy cháu phiền."

"Haha, Woojin ăn nói dễ thương quá, sao mà phiền được chứ." Mẹ Ahn cười, rồi quay sang con trai lớn trách cứ: "Hai đứa đã yêu nhau đến mức muốn về chung một nhà mà bây giờ bố mẹ mới được nhìn thấy Woojin, con nói xem lương tâm con để đâu?"

Hyungseob ho khan một cái. Woojin vẫn vui vẻ niềm nở: "Bọn cháu mới quen nhau cũng chưa lâu ạ, mới chỉ được một năm. Cháu nói với Hyungseob rằng muốn kết hôn với em ấy trước đấy, em ấy bị động, cô đừng trách em ấy."

Cái xưng hô này là gì vậy? Hyungseob kín đáo trừng mắt với Woojin, cậu diễn tốt như thế này mà sao tổ kế hoạch của cậu không giành kịch bản phim truyền hình cho cậu đi, chứ bỏ phí tài năng như này à?!

"Woojin làm nghề gì nhỉ?" Bố Hyungseob yên lặng một lúc lâu rồi cũng lên tiếng. Woojin nuốt miếng cơm rồi trả lời:

"Cháu làm trong ngành giải trí ạ." Người lớn tuổi xem TV cũng chẳng phân biệt được ai là rapper, ai là vocal, ai là visual, cứ đơn giản mà trả lời. "Cháu là thành viên nhóm nhạc AB6IX, trực thuộc BMN, công ty mà Hyungseob đang làm việc ạ."

"Uầy, anh ơi, lớp em nhiều bạn thích anh lắm. Nhưng sao ngoài đời trông anh khác trên TV thế ạ?" Seonwoo ngồi ngay bên cạnh Woojin, ngước mắt lên hỏi hắn. Hắn mỉm cười xoa đầu nó:

"Khác là xấu hơn hay đẹp hơn?"

Seonwoo chau mày suy nghĩ: "Không xấu hơn cũng không đẹp hơn, khác thôi ạ."

"Haha, anh thấy đẹp hơn đấy. Hôm nay anh đặc biệt ăn mặc như thế này để đến gây ấn tượng tốt cho gia đình em mà."

Cái miệng dẻo quẹo của Park Woojin uốn đến mức Hyungseob thấy cũng thần kỳ, tuy cậu ta nói dối vẫn có sạn nhưng cậu cũng không dám vạch trần đồng đội. Hyungseob một hai ăn hết bát cơm thật nhanh, lau miệng rồi đứng dậy.

"Con ăn xong rồi ạ."

Nói rồi giơ một ngón tay chọc vào vai Woojin: "Cậu cũng đi thôi."

Woojin gật đầu, sau đó quay sang bố mẹ Hyungseob nở nụ cười sáng láng: "Bố mẹ cháu nói rằng muốn mời hai bác ăn một bữa cơm thân mật vào buổi tối thứ bảy tuần này, không biết hôm ấy nhà mình có bận việc gì không ạ?"

"Không bận." Ông Ahn lắc đầu.

"Vậy khoảng bảy rưỡi tối cháu sẽ đến đón cả nhà tới Gaon." Woojin đứng dậy. "Cháu đã ăn rất ngon ạ, cảm ơn hai bác."

Hyungseob từ trong WC đi ra, nhíu mày thầm nghĩ sao Park Woojin vẫn còn tán phét lâu thế, ra dấu kéo hắn ra ngoài. Cả hai chào bố mẹ rồi ra khỏi nhà. Im lặng suốt một đường, cho đến khi ngồi lên xe, Hyungseob mới lên tiếng đánh gãy không khí:

"Cảm ơn cậu, may mà cậu đến đúng lúc, không thì tôi cũng không biết nên nói gì với bố mẹ nữa."

"Cậu còn phải cảm ơn vì tuy tôi không tình nguyện những cũng là một kẻ sắm vai có tâm đi." Woojin cười khẩy. Ahn Hyungseob là cái kiểu cực kì dễ đoán, hắn biết thế nào cậu cũng sẽ tắc nghẹn vào buổi sáng hôm nay, chi bằng tìm đến để hợp thức hóa chuyện của hai người thì buổi tối thứ bảy sẽ diễn ra trơn tru hơn. Woojin không phải con trai ngoan sẽ nghe theo mọi lời áp đặt của mẹ, nhưng từ nhỏ hắn với chuyện hôn nhân đã có cái nhìn giống như những người khác trong gia đình, tiến tới hôn nhân không phải vì yêu đương mà là vì lợi ích, dù không rõ lợi ích mà Hyungseob mang lại cho mình là gì, nhưng hắn vẫn sẽ hoàn thành tốt công việc này.

"Được rồi cảm ơn cậu. Cậu có muốn đi ăn sáng không?"

"Thôi khỏi, trước khi đến đây tôi cũng ăn sáng rồi, chỉ là lấy lòng bố mẹ cậu nên mới thế thôi. Tôi chở cậu đến công ty."

.

.

.

"Hai đứa trông ngượng ngùng nhỉ." Bà Ahn vừa xả nước vào bồn rửa bát vừa quay lưng ra nói chuyện với chồng. Ông Ahn đang cất đồ ăn thừa vào tủ lạnh quay ra gật đầu đồng tình. Bố mẹ Hyungseob sống với nhau gần ba mươi năm tình cảm vẫn tốt, chỉ cần bước vào nhà cậu là thấy nồng đậm tình yêu, bố mẹ cậu vì thế cũng nhận ra được lời nói của Woojin không phải hoàn toàn là thật.

"Hỏi ảnh chụp chung thì chần chừ, cũng ngại động chạm vào người nhau nữa, lời nói lại chẳng đồng nhất. Trước đây có lần em giới thiệu cho Hyungseob một cô bé, tuy nó cũng ngại ngùng nhưng khi nhắc đến con bé, sắc mặt của nó tốt lắm. Hai đứa này... có thật là yêu nhau đến mức nhất định phải kết hôn không vậy?" Mẹ Ahn thở dài. "Dù không phản đối nó, nhưng nếu nó quyết định sai thì em nhất định phải can thiệp."

"Cũng không rõ nữa." Ông Ahn thở dài. "Thứ bảy cứ tới gặp phụ huynh nhà người ta xem sao, dù lời nói không phải đều là thật, nhưng anh thấy thằng nhóc ấy không phải là người xấu.

.

.

.

Thứ bảy Hyungseob đến trường học, sau khi tan thì được Woojin tới đón. Hyungseob và Woojin đi riêng một xe cùng nhau, còn bố mẹ cậu và Seonwoo thì được tài xế nhà Woojin hộ tống. Bố mẹ Ahn hơi nghi ngại, ban đầu cứ nghĩ nhà Woojin cũng chỉ khá giả hơn mức bình thường một chút thì đỡ chênh lệch, chứ khá giả nhiều chút như thế này khiến họ không được thoải mái cho lắm.

Hyungseob và Woojin đi xe riêng không phải vì tình yêu hay gì hết, hai người chỉ đơn giản ngồi tập lại kịch bản với nhau. Woojin nhìn Hyungseob cứ cúi nhìn tập tài liệu rồi lại ngẩng đầu lên nhìn trần xe miệng lẩm nhẩm đi lẩm nhẩm lại, thở dài.

"Ở công ty chưa quen nhau vì làm khác bộ phận, đến lúc đi học cao học được phân cùng lớp mới quen biết nhau và yêu nhau, có thế thôi mà học thuộc nửa tiếng đồng hồ chưa xong."

"Cái cậu nói là dàn ý, còn đây này, một nùi những mẩu chuyện nhỏ dẫn đến yêu đương. Bố mẹ cậu biết chuyện còn bố mẹ tôi thì không, nên nhất định lời nói phải ăn khớp. Hôm trước cậu nói có hai chỗ không đúng đấy."

"Bố tôi cũng không biết chuyện."

"Tôi cứ tưởng cả hai phụ huynh nhà cậu đều biết chứ."

"Mẹ tôi thì chắc rồi, bố tôi thì...hừ, nếu ông ấy quan tâm đến thứ gì ngoài việc kinh doanh của ông thì mới là lạ đấy." Woojin nhún vai. "Tính ra cũng kì lạ nhỉ, bình thường trên phim truyền hình tám giờ thì cửa ải nhà bố mẹ chồng mới là khó khăn nhất, không ngờ ở đây lại là chỗ bố mẹ cậu."

Hyungseob khô khan cười ha ha hai tiếng, ngồi chăm chỉ học thuộc thêm một lúc thì xe cũng dừng lại. Gaon là một trong những nhà hàng nổi tiếng nhất thành phố, trước đây lúc Hyungseob còn học Đại học cũng đã mời bố mẹ tới ăn một lần nhân dịp cậu giành được học bổng, ăn một bữa tối cũng bay luôn gần hết số tiền học bổng. Woojin và Hyungseob chờ bố mẹ cậu rồi cùng nhau vào khu vực phòng riêng. Lúc bước vào, nhìn ba người ngồi ở đối diện, Hyungseob ngẩn ra, tuy nhiên cố gắng không để lộ sự ngạc nhiên của mình. Ba người bên trong cũng đứng dậy chào hỏi, tuy nhiên một người mang vẻ mặt không để tâm, một người cười nhạt nhìn chằm chằm Hyungseob, người còn lại phấn khích giơ tay chào:

"Anh Hyungseob! Thật không ngờ người yêu của anh trai em lại là anh!"

"Cháu chào hai bác ạ. Chào em, Eunsang."

Eunsang cũng là thực tập sinh của BMN, thời còn làm ở tổ thực tập sinh Hyungseob có gặp cậu mấy lần, đánh giá cũng rất tốt, tuy nhiên công ty chưa có dự định ra mắt nhóm nhạc nam mới nên Eunsang vẫn yên bình thực tập, thậm chí Hyungseob còn hoài nghi liệu thằng nhóc này rảnh quá không có gì làm nên mới đến thực tập hay không chứ lúc nào cái mặt nó cũng lẳng lặng yên ổn chẳng tranh chẳng đấu gì hết. Nhìn thằng nhóc, Hyungseob đoán chắc gia đình nó cũng có ảnh hưởng, tuy nhiên không ngờ nó lại là em trai của Woojin.

Nhưng Eunsang không mang họ Park mà?

Như nhìn thấy được sự thắc mắc của Hyungseob, sau màn chào hỏi xã giao, Woojin đứng ra giải thích về chuyện gia đình mình. Bố mẹ Woojin có hai cậu con trai, tuy nhiên sự tình cũng hơi phức tạp. Woojin là con trai ruột của cả hai thì không cần phải bàn cãi, nhưng cậu em Eunsang thì không phải là con của mẹ Park, mà là con trai riêng của chồng bà. Lúc ông Park mang Eunsang về thì thằng bé cũng đã được mười tuổi, dưới sức ép của vợ ông cũng không sửa lại họ cho nó được mà vẫn để nó theo họ mẹ, là Lee Eunsang. Chuyện này ở bên ngoài ít người biết, thậm chí đám thực tập sinh cũng không biết, vì Eunsang không hề nhắc gì đến gia đình mình. Trong nhà Eunsang lép vế hẳn so với ông anh trai danh chính ngôn thuận Park Woojin, tuy nhiên tính ra thì nó cũng khá thoải mái, đi đâu làm gì chơi với ai cũng không bị cấm cản triệt để như Woojin. Tình cảm của hai anh em tuy không tồi nhưng cũng không phải là quá tốt, miễn cưỡng vẫn có thể chào nhau và trao đổi mấy câu xã giao, dù sao lúc Eunsang được mang về nhà thì Woojin cũng đã mười tám mười chín, không còn là đứa trẻ nít không hiểu chuyện mà hằn học so đo với một đứa bé con.

Seonwoo nhìn anh trai nó một hồi. Nếu như nhà nó mà xảy ra sự tình như thế này thì dám chắc Ahn Hyungseob sẽ không bao giờ thèm nhìn đến mặt nó chứ không phải thoải mái cười nói tự nhiên như Woojin. Tuy nhiên bỏ qua chuyện của người lớn, Seonwoo tập trung vào chuyện ăn uống. Người lớn vẫn ồn ào nói với nhau những chuyện như ngày bé Woojin thế này, Hyungseob thế kia, hai đứa quen nhau thế này thế này, còn lôi ảnh ra xem. Sáng nay lúc đến công ty Jisung đã nhờ người photoshop giúp cả hai một vài tấm ảnh để qua mắt phụ huynh Hyungseob, đôi bên xem ra rất hài lòng về nhau. Seonwoo miệt mài ngồi ăn, ngoài việc thỉnh thoảng được mẹ gắp cho mấy miếng hoặc vỗ lưng cho vì sợ nghẹn, rồi bị ông anh trai cướp mất ly kem cà rốt mà thay vào đó bằng trà kiều mạch thì dường như không có gì ảnh hưởng đến nó hết.

Lúc một hơi uống hết cốc trà xong, Seonwoo thấy một cái ly dừng trước mặt mình. Eunsang ngồi phía bên kia mỉm cười:

"Em ăn không?"

Seonwoo nhìn mẹ, rồi xua tay: "Thôi. Nếu em ăn, chắc chắn một tháng nữa mẹ em sẽ không làm kem cho em nữa. Anh cứ ăn đi ạ."

Ăn xong bữa tối thì chuyện hôn sự cũng cơ bản hoàn thành, bố mẹ Hyungseob hơi nghi ngại, nghĩ rằng hai tháng là quá nhanh, hơn nữa hai đứa cũng vẫn còn trẻ, tuy nhiên cuối cùng lại bị khí thế và vẻ thành khẩn của Woojin đánh bại. Từ đầu chí cuối hầu hết là Woojin nói chuyện tình cảm và mẹ hắn nói chuyện chính sự như kết hôn ở đâu, sẽ mời những ai, ngày nào làm lễ gì, còn bố Woojin chỉ ngồi nghe, gật đầu vài cái cho có lệ, sau đó nói lời kết thúc bữa tối. Hai nhà bịn rịn chia tay nhau ở ngoài cửa, Hyungseob ngó qua cửa kính:

"Cả nhà về trước, con có chuyện cần ở lại một chút."

"Sáng mai con phải đi học nên nhớ đừng về muộn quá đấy nhé. Nhưng Woojin đi rồi, ai chở con về?"

"Nhà cậu ấy đâu phải chỉ có một tài xế." Hyungseob cười, đóng cửa xe lại. "Bố mẹ về cẩn thận."

Hyungseob nhìn theo đến khi xe khuất sau ngã rẽ, rồi quay ngược lại vào nhà hàng. Woojin đã lái xe đi trước vì có lịch trình ngay trong đêm, ông Park và Eunsang cùng về trên một xe, chẳng để ý rằng xe bà Park vẫn còn đậu tại cửa nhà hàng. Hyungseob và bà đụng nhau ngay trước cửa phòng, cậu đưa tay mời bà vào trước.

"Xong rồi đấy nhỉ?"

"Haha, chính Giám đốc cũng biết là chưa xong mà." Hyungseob cười nhạt. "Nhìn thấy Giám đốc tận tâm tận lực diễn vở kịch mẹ chồng đon đả như thế, tôi lại càng khẳng định được những gì tôi nhìn thấy không đơn giản như vẻ bề ngoài đâu nhỉ?"

End #3.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #chamseob