Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

#1.

Ahn Hyungseob đưa hai tay lên ôm mặt. Luật sư vừa mới bước ra ngoài trong chốc lát, chừng năm phút rồi chưa quay lại, có lẽ là muốn cậu ngồi suy nghĩ một mình. Chuyện đột ngột cứ như thật lại như đùa, Hyungseob cảm thấy hơi đau đầu nhẹ khi mỗi ngày càm ràm Euiwoong đừng xem phim melo chiếu tám giờ tối mỗi ngày nữa, giờ tình tiết phim truyền hình lại ứng lên người cậu.

Ahn Hyungseob sắp sửa làm hợp đồng hôn nhân với con trai nhà giàu.

"Cậu suy nghĩ xong chưa?" Luật sư mở cửa bước vào. Anh trông rất trẻ, nếu không phải biết rõ người này đã bao nhiêu tuổi, Hyungseob sẽ nhầm tưởng đây là tiền bối hơn mình một vài tuổi, tuy nhiên ánh mắt anh lại làm Hyungseob thấy không rét mà run. Cậu e dè:

"Chắc là rồi ạ."

"Sao lại chắc?" Yoon Jisung nhướn mày, Hyungseob có cảm giác giống như bố mình mỗi lần ép mình uống thuốc, dù thích hay không thì cuối cùng vẫn phải vào miệng. Thuốc vào miệng rất đắng, cậu cố gắng để nuốt hết trong một lần, nhưng dường như cổ họng không đủ, mọi thứ trào ra lần thứ hai khiến cho khoang miệng còn đắng hơn việc uống từng viên thuốc rất nhiều lần. Hyungseob nhìn rất lâu vào bản hợp đồng, dè dặt:

"Vì tôi không có cơ hội từ chối... phải không?"

"Cậu đã nhìn thấy cũng đã nghe thấy rồi."

"Tôi ước gì ngày hôm đó mình không tăng ca."

"Giờ cậu nói thế thì cũng đã muộn rồi, sự thật là cậu đã nghe hết, cũng đã biết hết. Và may cho cậu rằng chúng tôi đồng ý trao đổi với cậu chứ không phải là đưa cậu đến một nơi thần không biết quỷ không hay, sau đó..." Yoon Jisung đưa tay lên ngang họng, cắt ngang một cái thật dứt khoát, rồi lại nở nụ cười.

"Phu nhân đã đe doạ cậu đủ rồi, đúng không? Dù tôi biết là hơi cực đoan nhưng tôi cũng mong là cậu vừa có thể đem bí mật xuống mồ vừa ngoan ngoãn ngồi yên cho tôi. Thật ra để cậu biến mất thì khá rắc rối, làm gì có người trưởng thành nào tự dưng nói bốc hơi là bốc hơi được... Nhưng mà em trai nhỏ của cậu thì không chắc đâu, một năm có bao nhiêu vụ bắt cóc trẻ em và bao nhiêu trẻ em mất tích cơ chứ, nhỉ. Nào, giờ kí đi."

Hyungseob nhìn chằm chằm bản hợp đồng, rồi đặt bút.

Luật sư Yoon mỉm cười: "Tốt lắm cậu Ahn. Thế là xong, bây giờ cậu có thể chuẩn bị để hai tháng nữa làm dâu nhà giàu rồi."

Hyungseob thẫn thờ làm rơi cả bút.

.

.

.

Nếu để Hyungseob kể lại, cậu sẽ không nói rằng câu chuyện này bắt đầu từ buổi tối tăng ca ấy, mà sẽ kể một câu chuyện xa hơn, về chính người trong tương lai sẽ đứng tên bên A bên B trong hợp đồng với cậu. Chuyện tệ hại nằm ở chỗ, Ahn Hyungseob thầm mến người ta, nhưng người ta thì thần không biết quỷ không hay nhưng mọi người đều thấy là cực kì ghét bỏ cậu.

Đầu đuôi câu chuyện xảy ra , lúc mà Park Woojin chỉ đơn thuần là cậu partner rắc rối tại lớp cao học, và Ahn Hyungseob vẫn là chàng nhân viên cần cù, ngoài giờ làm đi học thêm tấm bằng để tăng lương. Hyungseob nhắn cho Woojin một tin, rằng tôi biết cậu chép nguyên xi bài tập nhóm trên prezi, yêu cầu cậu làm lại phần của mình một cách tử tế. Và bị Park Woojin bổ cho một tràng.

Cả tràng ấy phải dài năm sáu phút, Hyungseob thầm bội phục sao cái cậu này giỏi thế, nói một lúc lâu mà chẳng bị hụt hơi tí nào, nhả chữ cực kì có thanh có điệu có bằng có trắc, cậu nhớ không hết, chỉ nhớ một câu chửi tục: "Đ** m* thế không biết đường mà làm bù vào à còn kêu ca cái gì?"

Dĩ nhiên là cậu nghẹn cứng.

Sau đấy thì Hyungseob biết Woojin là rapper nổi tiếng trong một nhóm nhạc idol, cậu cảm thấy thật sự thiếu sót, ước gì lúc ấy phòng học có thêm mấy người, ước gì cậu kịp ghi âm thì có phải đã có thể bóc phốt Park Woojin idol không chỉ thích chửi bậy mà còn lười làm bài tập nhóm không.

Thế nhưng sau khi cẩn thận nghĩ lại, Hyungseob thấy ngậm bồ hòn làm ngọt lại hay hơn, vì cậu nhìn thấy Trưởng khoa Hành chính của trường gặp Woojin còn cúi đầu chào, hỏi bố mẹ cậu ta có khoẻ không.

Thế nên Ahn Hyungseob mà bốc phốt thì sẽ thất học.

"Làm idol kiếm tiền nhiều như nước chảy còn đi học cao học? Ngành kinh tế? Làm vậy chi?"

"Vì cần nối nghiệp đấy bạn hiền." Haknyeon gõ bộp một phát vào đầu Hyungseob. "Đi làm sắp bốn năm tới nơi rồi mà vẫn ngơ ngơ ngác ngác với đời thế là không được đâu. Nhà Park Woojin giàu lắm, có thế lực, làm idol chỉ là PR sương sương thôi chứ người ta mua lại công ty này cũng được luôn á. Cá với tôi không, Park Woojin sẽ làm idol đến năm ba mươi tuổi, đi nhập ngũ theo diện phục vụ cộng đồng, xuất ngũ thì tiếp quản việc kinh doanh. Thế là vừa có danh làm idol nổi tiếng, là người thông minh vì cầm bằng thạc sĩ hẳn hoi, đấy, ngon cơm."

"Tôi đâu có rảnh để quan tâm chuyện con đường tương lai của cậu ta." Nếu không phải vì chuyện cãi lộn ở lớp học, cậu còn chẳng biết gì về cậu bạn này cả. Cậu đã coi chuyện đó là gây gổ của hai bên, vì nếu như lộ ra chuyện Woojin chửi một tràng xong còn cậu đứng run như cầy sấy bên cạnh thì nghe mất mặt quá.

Hyungseob phát hiện mình làm việc cùng công ty với Woojin ngay sau ngày bọn họ đả lộn. Cậu làm quản trị nhân lực, ban đầu khi mới vào công ty, công việc duy nhất của cậu là đếm xem thực tập sinh A, thực tập sinh B đã ở công ty được bao lâu, làm hồ sơ sơ bộ gửi quản lý để còn biết đường giữ lại hay đá. Bộ phận nhân lực và bộ phận kế hoạch có riêng một tổ chỉ để hoạch định tương lai thực tập sinh, tổ khác cao cấp hơn là hoạch định cho nghệ sĩ, nghệ sĩ có tiếng tăm thì thậm chí còn được riêng một tổ. Hyungseob vốn dĩ chẳng để ý mấy đến giới giải trí, công việc cũng chỉ là công việc, kiên trì tính toán được một năm thì thăng cấp từ nhân viên lên quản lý cấp 1 - tức là cũng nắm trong tay một phần quyền sinh quyền sát với thực tập sinh, đi học cao học để bò tiếp lên làm quản lý tổ nghệ sĩ, nỗ lực nữa biết đâu sẽ trở thành quản lý cấp cao, thế mà tự dưng gặp Pchuyện với Park Woojin làm cho tất cả đều bị đảo lộn.

Cậu không muốn mình vất vả bò lên tổ nghệ sĩ lại phải ngồi hoạch định tương lai có lợi cho Park Woojin đâu. Đừng hỏi vì sao không phải có lợi cho công ty mà là có lợi cho Park Woojin, vì bố mẹ cậu ta có cổ phần trong công ty, mà tương lai của công ty không quan trọng bằng của con trai được.

Bẵng đi mấy ngày, Hyungseob không phải là kẻ giận dai, khi cậu dường như đã chấp nhận chuyện ghi tên Woojin vào tờ phiếu đánh giá cho có thì vào đêm muộn, Woojin vẫn gửi lại một bài khác cho cậu, tuy sơ sài và vẫn chỉ là modify lại bài làm hôm trước, nhưng cậu ta có chú giải đàng hoàng và còn nhắc rằng Hyungseob đang hiểu sai về cái gọi là kinh tế thị trường, ngẫm lại thấy cũng đúng, cậu cuối cùng vì thế mà sinh ra một chút cảm tình với Woojin. Mấy ngày sau, tình cờ xem một chương trình TV mà Woojin góp mặt, thấy hắn ta đã bốn mươi tiếng đồng hồ không ngủ mà vẫn cặm cụi ngồi gõ bài tập gửi mình, Hyungseob chỉ muốn tự tát vào mặt vì áy náy, dù cậu chẳng làm sai gì cả.

Thế là thay vì tự tát vào mặt thì Hyungseob ngã vào tình yêu với Park Woojin, dù đó là chuyện của một thời gian sau.

.

.
.

"Là con nhà giàu thì phải làm gì?" Hyungseob thức thời bỏ một chữ "dâu", Joo Haknyeon sẽ nhảy dựng lên nếu biết chuyện mất.

"Chơi gái, hút cần, đi bar."

"Lành mạnh thôi!"

"Du lịch, mua sắm, vẫn cứ là chơi gái." Haknyeon phát biểu hùng hồn.

"Mày bị chấp niệm à?"

"Thôi được, thì chơi trai."

"Trai nào cho mày chơi?" Hyungseob ôm đầu, quả nhiên là tư duy logic của người trên mây, không xài được.

"Mấy em thực tập sinh ý. Ngày nào mình chẳng gặp." Haknyeon nhíu mày. "Hôm nọ có một thực tập sinh nam đến tìm tao, hi vọng tao viết cho vài lời khích lệ vào hồ sơ gửi quản lý cấp cao, còn nói sẵn sàng phục vụ tao nữa chứ. Mẹ, thực tập cũng đã mười năm, nhập ngũ rồi bắt đầu lại cuộc đời đi, suốt ngày nhảy với chả nhót, lại chẳng có kết quả gì."

Haknyeon cũng như Hyungseob, cơ bản đều coi nghề này như xướng ca vô loài, ước mơ và mộng tưởng nếu không thể biến thành tiền ăn cơm thì tốt nhất nên gác lại để kiếm cái bỏ mồm. Haknyeon thường cư xử khá gay gắt với đám thực tập sinh, đặc biệt là với những người đã được chọn vào line up nhưng cuối cùng lại out ra, cậu ta nói, một hai lần out thì là chưa đủ may mắn, còn đã đến lần thứ ba thì nên về mà đi học đại học.

Đại học cũng chẳng rẻ mạt, cũng chẳng dễ dàng đến thế.

"Tao sắp chuyển lên tổ nghệ sĩ rồi." Hyungseob thình lình đánh một câu phá tan không khí trầm thấp, Haknyeon giật mình:

"Cái đệch ma Ahn Hyungseob sao mày thăng tiến nhanh thế??"

Hyungseob ôm đầu.

Yoon Jisung đã rất ngạc nhiên khi Hyungseob nói mình không muốn trở thành một người quá nổi bật trong công ty, cậu chỉ cần con đường thăng tiến của mình trải thêm một ít hoa hồng. Chỉ còn hai tháng nữa cậu sẽ nhận bằng thạc sĩ, anh đáp ứng điều kiện nâng cậu lên hoạch định tổ nghệ sĩ.

"Nhưng lên tổ nghệ sĩ thì không được dàn trải như dưới tổ thực tập sinh đâu, mà phải tập trung vào một nhóm ý?"

"Ừ. Nhưng tao không làm mảng idol mà là mảng diễn viên."

"Làm cho ai?"

"Ong Seongwoo."

Cmn cũng thần kì quá rồi đi. Ong Seongwoo là anh cả của công ty đó! Seongwoo gia nhập công ty từ những ngày đầu mới thành lập, cũng là một trong số những người góp công to lớn trong việc đưa tên tuổi công ty trở nên lớn mạnh, gọi là "khai quốc công thần" cũng không sai. Tuy rằng đã nói rằng không quá nổi bật, nhưng khi nhận được quyết định thuyên chuyển thì Hyungseob chỉ muốn khóc, nếu không phải Jisung mới đi công tác thì cậu cũng muốn đến nói chuyện cho ra lẽ, chuyển lên tổ nghệ sĩ cũng được thôi, nhưng chuyển vào đội ngũ của ngôi sao hạng S là thế nào?? Cậu chỉ muốn làm cho ngôi sao hạng B C thôi có được không?

"Mày nghèo khó gì cho cam mà không biết mấy cái này?" Haknyeon sau khi hứng chịu đủ cảm giác kinh ngạc thì quay lại câu hỏi ban đầu của Hyungseob. "Lại còn hỏi tao rằng con nhà giàu thì làm gì."

"Tao không giàu có được không?"

"Cũng là khá giả đi, tuy rằng so với tầng lớp xứng danh chữ giàu thì cũng hơi xa. Là ai mỗi mùa hè không cần phải đi thực tập mà vi vu từ Thái Lan đến Việt Nam đến Singapore?"

"Tao đi bằng tiền học bổng, mày."

"Thế người bình thường không phải đều dùng tiền học bổng trang trải chi phí cá nhân à? Điều này chứng tỏ mày được học bổng chả làm ra cái tích sự gì ngoài đi du lịch."

Hyungseob cũng không nói lại được Haknyeon, đành để câu chuyện rơi vào quên lãng.

Cậu chưa kịp làm nhân viên bên tổ kế hoạch cho dự án Ong Seongwoo thì xảy ra vấn đề. Một người lên thì một người phải xuống, ngày hôm sau, lúc cậu đang dọn đồ chuẩn bị đổi chỗ thì Kang Chanyoung bên tổ Seongwoo hằm hằm đi sang, không nói không rằng túm cổ áo Hyungseob.

"Mày làm cái đ** gì mà lại thay thế được tao? Mày bợ đỡ ai?"

Trong công ty cũng phân hóa nhân viên như phân hóa giới nghệ sĩ, cấp bậc nghệ sĩ càng thấp thì ekip đi theo càng chẳng ra gì, Chanyoung từ trước đến nay chưa từng nghĩ mình lại được nghe một câu nói "Bên tổ Jihoon đang thiếu người, cậu sang bên đó đi", nhẹ tựa lông hồng như vậy. Jihoon chỉ là một diễn viên hay đóng vai nam phụ trong những bộ phim thần tượng mì ăn liền, bấp bênh chẳng nổi cũng chẳng chìm, hơn nữa chỉ một hai năm nữa sẽ hết hạn hợp đồng, chẳng ra đâu vào đâu, sang bên đó chẳng khác nào như đang chơi chứng khoán ở phố Wall mà bị đẩy qua châu Phi hái cacao cả. Cả phòng quay ra nhìn Hyungseob, cậu thở dài, thầm nghĩ mình còn chưa bước chân vào nhà người ta đã xảy ra một tá chuyện như thế này, không biết nên trách Yoon Jisung cố tình gây cho mình sự chú ý không đáng có hay là chính mình là người khiến người ta khó chịu nữa.

"Bỏ tay ra." Hyungseob đưa tay lên giật một cái, thoát khỏi Chanyoung. "Sao, thấy bất mãn thì qua phòng nhân sự, hoặc lên tìm hẳn Giám đốc mà đòi công bằng, tìm tôi làm gì?"

Hiển nhiên là không thể, quyết định từ phòng nhân sự gửi qua đã có dấu đóng đàng hoàng, Chanyoung mang đến hỏi thì chỉ nhận được một câu trả lời mơ hồ rằng chính chúng tôi cũng không biết, giấy được gửi xuống từ cấp trên, thậm chí chẳng biết là từ cấp trên nào. Chanyoung chỉ có thể trút tức giận của mình lên nhân vật thay thế vị trí của mình - Ahn Hyungseob. Hyungseob mới vào công ty làm vài năm, không kém cỏi nhưng cũng không đạt được thành tựu gì quá xuất sắc, vẫn đang ngụp lặn bơi lội ở tổ thực tập sinh, lại nhảy một phát lên làm việc cho Ong Seongwoo, có bị tâm thần mới không thấy vấn đề.

Hyungseob nhìn vẻ mặt đỏ gay gắt của Chanyoung mà tự thấy phiền chán, liếc qua hết một lượt những ánh mắt đang lén lút dò xét trong phòng thì không nhịn được mà thấy tức giận.

"Được, anh đã nói tôi không làm được cái gì mà dám thay thế anh. Thế thì anh chẳng cần đi đâu cả. Tôi đến chỗ Jihoon là được chứ gì." Cậu nâng thùng đồ lên, lúc đi ngang qua Chanyoung còn đẩy anh ta một cái. "Cút ra cho đỡ chật chỗ."

.

.

.

Lúc Hyungseob mang đồ đến chỗ Jihoon, cậu chàng đang ngồi chơi game trên điện thoại, thấy có người bước vào thì ngẩng đầu lên cười chào hỏi.

"Chào cậu."

"Chào cậu Jihoon. Tôi là Ahn Hyungseob, vừa được thuyên chuyển đến làm việc với cậu."

"Đổi từ được thành từ bị nghe có vẻ hợp lý hơn đấy. Tôi tưởng người chuyển đến tên là Kang Chanyoung?"

"Không, tên là Ahn Hyungseob." Hyungseob nhún vai, cười cười. Jihoon cũng không bóc trần sự việc, sáng nay Kang Chanyoung đã làm loạn hết cả lên bên phòng hành chính nhân sự, dọa mấy cô nàng văn thư sợ phát khóc, cậu đi ngang qua cũng có nghe thấy phần nào. Nếu anh ta coi việc chuyển xuống làm việc cho một diễn viên không mấy tiếng tăm là chuyện khó coi đến thế thì chính Jihoon cũng không muốn, dù sao cậu sống trong tình trạng thiếu người cũng đã quen. Nhưng cuối cùng cậu bạn Ahn Hyungseob trông trẻ trung trắng trẻo này lại là người chuyển đến, hơn nữa trông gương mặt không có chút nào là không tình nguyện, Jihoon chỉ có thể cảm thấy ngạc nhiên, và cũng không khỏi cảm thấy động lòng. Dù không rõ cậu ấy có thể tốt đẹp như thế đến bao giờ, nhưng thế này cũng đã cảm kích lắm rồi.

"Được rồi, vậy người mới chuyển đến chỗ tôi là Ahn Hyungseob, không phải Kang Chanyoung. Nhưng Ahn Hyungseob qua phòng hành chính nhân sự báo lại tên mình đi nhé." Jihoon nháy mắt. Hyungseob chỉ cười, nhìn ngó tìm chỗ để đồ.

"Này Jihoon đền tao con PS hôm qua mày giẫm v..." Một người xồng xộc xông vào trong phòng, đến lúc Hyungseob và cậu ta nhìn ra nhau thì cả hai ngẩn người.

"Ồ, Park Woojin đấy à?"

End #1.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #chamseob