Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

2. Ahn Hyungseob những ngày rời xa Park Woojin.


Ahn Hyungseob, người luôn bị Park Woojin nói là đồ ngốc, thực chất lại thông minh hơn cái người luôn chê mình là đồ ngốc ấy một chút. Cậu nhận ra mình thích Park Woojin vào năm mười bảy tuổi, cũng là vào một ngày trời mưa trái mùa.

Ahn Hyungseob vốn khinh bỉ bản tin thời tiết vô cùng, nên hôm ấy mặc cho tiếng của phát thanh viên trên ti vi dự báo trời có thể đổ mưa trái mùa, cậu vẫn chọn tin vào mắt mình, tin vào bầu trời cao xanh và nắng đẹp ngoài kia.

Nhưng thực tế lần nữa lại chứng minh, trời cao xanh nắng đẹp thế nào cũng có thể đổ được mưa.

Hôm ấy trời đổ mưa rất lớn, Ahn Hyungseob mặt mày méo xệch đứng trước dãy phòng học nghệ thuật. Con thỏ này rất sợ ướt, mà hôm nay cậu lại phải trực nhật dọn dẹp phòng vẽ nên sau khi loại trừ hết số người phải ở  lại trường như ở nhà ra thì chỉ còn mỗi một mình Ahn Hyungseob.

Mưa rất to, cả bầu trời phủ một màu trắng xóa. Hyungseob ngồi chống cằm nhìn cây hạnh đào, cậu nghĩ sau trận mưa này có thể ngày mai những cánh hoa mỏng manh sẽ dập hết mất, mà Woojin lại rất thích ngắm hoa hạnh đào.

Park Woojin.

Hyungseob đột nhiên nhận ra, từ khi nào cậu đã hình thành thói quen cái gì cũng nghĩ đến Park Woojin đầu tiên.

Giống như BoA đã ra bài hát mới, không biết Woojin đã nghe chưa, giống như hôm nay quán bánh rán ở ga tàu điện nghỉ bán, không biết Woojin ăn sáng bằng cái gì...

Lại giống như, trời mưa lớn thế này, giá mà Woojin đến đây vì mình nhỉ?

Hyungseob mỉm cười, sau đó nghĩ Ahn Hyungseob ơi là Ahn Hyungseob, cái người tên Woojin đó giờ này có khi đang ở nhà nằm trong chăn ấm nệm êm chơi game rồi, làm sao suy nghĩ đến cậu được đây chứ?

Park Woojin là cái đồ vô tâm lắm.

Ấy vậy mà, khi cậu vừa ngước mắt lên, trong tầm mắt lại hiện lên một bóng người quen thuộc rẽ mưa đi về phía cậu, nét mặt lạnh lùng bình thản.

Cái người lẽ ra nên nằm trong chăn chơi game, cái người vô tâm ấy lại đang ở trước mặt cậu.

"Đồ ngốc, sáng nay đã coi dự báo thời tiết mà còn cố chấp không mang theo ô. Nếu tôi không đến thì cậu tính ngồi đây với bộ dạng đó đến bao giờ? Này này, cậu khóc cái gì mà khóc... tôi... tôi có làm gì cậu đâu, chỉ mới mắng cậu là đồ ngốc..."

Hyungseob không biết tại sao mình lại khóc, cậu chỉ biết rằng hình như cậu đã gặp được người mình muốn gặp.

Trái tim trong lồng ngực Hyungseob không kiểm soát được nữa, nó mách bảo cậu cần hơi ấm giữa màn mưa lạnh giá này. Hyungseob nhào đến ôm lấy Woojin, cậu cứ ôm Woojin đến khi nhận ra hành động của mình không được ổn cho lắm mới ngượng ngùng buông tay.

"Về thôi." Woojin không hỏi, cũng không tỏ thái độ gì, chỉ kéo Hyungseob đến cạnh mình, cho tay cậu vào túi áo mình rồi đội ô ra về.

Nhịp tim của Hyungseob vừa bình ổn lại tiếp tục biểu tình, giữa màn mưa trắng xóa, hơi ấm từ Park Woojin tỏa ra khiến lớp sương mù vậy quanh tim cậu tan dần.

Ahn Hyungseob thích Park Woojin rồi.

___

Hyungseob chưa tỏ tình đã thất bại vào một ngày mùa xuân năm mười chín tuổi.

Suốt hai năm sau cái ngày Hyungseob nhận ra mình thích Park Woojin, cậu dùng kế hoãn binh. Một mặt cậu sợ Woojin không thích mình, mặt khác lại sợ nếu Woojin không thích mình mà tỏ tình, liệu hai người còn có thể duy trì mối quan hệ bạn bè thân thiết hay không.

Người ta vẫn nói, làm bạn chính là cách tỏ tình lâu dài nhất mà không sợ bị từ chối.

Thời cơ đến là khi đàn anh gần nhà hai đứa – Kang Daniel mặt dày tỏ tình với Ong Seongwoo thành công, điều này khích lệ Hyungseob rất nhiều, dù sao thì cậu cũng đã mặt dày ở bên cạnh  Woojin được mười tám năm rồi.

Dưới gốc cây hạnh đào, Woojin nằm trên chiếc ghế  dài nghe một điệu nhạc nào đó. Hyungseob ngồi ở bên do dự một hồi cũng quyết định nói một lèo hết tâm tư của mình.

"Woojin này, cậu có biết Seongwoo hyung và Daniel hyung yêu nhau chưa?"

Giọng trầm kia "Ừm" một tiếng.

"Cậu thấy chuyện con trai yêu con trai thế nào?"

"Tôi không thích con trai."

"Tại sao chứ?"

"Không thích thì là không thích, Hyungseob, sao cậu lại phiền phức như vậy? Đừng có lo chuyện bao đồng nữa, lo kiếm bạn gái đi, cũng đừng có ở bên làm phiền tôi nữa."

Hyungseob bất động ngồi yên ở đó, Woojin bỏ đi thế nào cậu cũng chẳng biết nữa. Chỉ có hoa hạnh đào bay trong gió, che khuất mọi thứ trong tầm mắt của cậu.

Hôm đấy, cũng là ngày Hyungseob gặp được Hayoung.

Lúc cậu đang ngồi ở đấy thẫn thờ đếm cánh hoa hạnh rời, Hayoung dè dặt đến bên cạnh cậu ngồi xuống.

"Anh này, anh có ổn không?"

Ấn tượng của Hyungseob về Hayoung chính là dè dặt, từ lần đầu gặp, em đã rất dè dặt. Sau này Hyungseob có nghĩ, lần đó em đến bên cậu, có lẽ cũng đã dùng rất nhiều dũng khí giống như cái cách cậu đến cạnh Park Woojin.

"Anh không sao."

"Anh này, em là Hayoung. Lee Hayoung."

Hyungseob ngẩng đầu lên nhìn vào mắt em, cậu biết cái tên Lee Hayoung này rất lâu rồi. Hayoung là người đều đặn mỗi tuần đều gửi cho Hyungseob một lá thư kể về cậu trong suốt một tuần đó kèm theo một lời tỏ tình rất dễ thương. Hyungseob không trả lời nhưng cậu rất thích đọc thư của Hayoung, bởi hình ảnh mà bản thân cậu không thấy được luôn hiện lên qua từng nét chữ của em.

" Thế à? Anh cảm ơn nhé, anh là Hyungseob."

"Vâng."

Hyungseob không nói gì thêm, Hayoung cũng vậy. Hai người ngồi cạnh nhau rất lâu, Hyungseob đột nhiên mở lời hỏi em có muốn làm người yêu của cậu hay không, em ngạc nhiên sau đó dè dặt gật đầu.

___

Ahn Hyungseob tránh mặt Park Woojin, Park Woojin cũng không đến tìm Ahn Hyungseob.

Hai người cứ như hai đường thẳng song song chưa từng giao nhau trong đời.

Những ngày không ở cạnh Park Woojin, tính tình của Hyungseob trầm hẳn lại. Hyungseob cảm thấy lạc lõng vô cùng.

Hyungseob luôn vô thức so sánh Hayoung với Woojin. Giống như cậu rất thích cùng nhau nghe nhạc, mặc dù Woojin nói phiền nhưng vẫn đi chậm lại song hành cùng cậu, còn Hayoung em ấy không bảo phiền nhưng khi đi cùng cậu em chưa từng theo kịp được nhịp chân của cậu. Giống như Hyungseob thích kể chuyện cười, Woojin chê cậu nhạt nhẽo nhưng khóe môi luôn nở một nụ cười để lộ chiếc răng khểnh xinh xinh, còn Hayoung em ấy luôn tán thưởng Hyungseob nhưng nụ cười của em rất lạ, em dè dặt như sợ cậu sẽ không vui.

Nhưng cậu nghĩ, cậu không có quyền tổn thương em.

___

Hyungseob nhận ra mình đang tổn thương Hayoung và cả chính bản thân mình vào một ngày mưa phùn nhẹ.

Dưới gốc cây hạnh đào, Hayoung dè dặt đặt lên môi cậu một nụ hôn, nhưng không để em toại nguyện, Hayoung chưa kịp chạm mũi vào mũi cậu, Hyungseob đã vội lùi ra sau.

Hyungseob thấy em rõ ngại ngùng, lại không thể hiểu được tại sao cậu lại từ chối em. Có thể vì trước khi em chạm môi cậu, Hyungseob đã nhìn thấy Park Woojin đang ở phía đối diện nhìn về phía mình, hoặc có thể là Ahn Hyungseob không muốn đón nhận nụ hôn từ người mà cậu không yêu.

Ahn Hyungseob, mày thật ngốc, cậu nghĩ.

To be cont.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro