
27. những dòng thư và những tổn thương thầm kín
Ji ngồi trong căn phòng nhỏ ở thành phố mới, ánh đèn vàng nhè nhẹ rọi lên mặt bàn gỗ đã xước sờn. Trước mặt anh là lá thư mà Jung cẩn thận gửi đến, những con chữ nguệch ngoạc, vội vã nhưng tràn đầy cảm xúc. Tay Ji run run cầm lá thư, tim anh dường như đập nhanh hơn – không phải vì sự bất ngờ, mà bởi vì trong từng dòng chữ ấy, anh cảm nhận được niềm tin, sự đấu tranh âm thầm của Jung, một sự cố gắng không ngừng để trở lại với thế giới này.
"Em không còn là Jung chỉ biết trốn sau lưng anh nữa đâu. Em sẽ tập quen với ánh nắng... Tập sống trong thế giới không có anh... để một ngày nào đó, có thể tự bước về phía anh."
Anh nhớ những ngày đầu tiên khi cùng Jung bước vào căn phòng bệnh viện, nhìn cậu vật vã giữa những cơn đau tinh thần không tên. Lúc đó, Ji đã thầm hứa sẽ là bến bờ cho cậu bấu víu, dù biết mình cũng đang yếu mềm. Giờ đây, cách xa hàng trăm cây số, lá thư của Jung như một ngọn đèn soi đường, khẳng định rằng cậu chưa từ bỏ.
Nhưng Ji cũng biết, quá khứ của Jung không hề đơn giản.
Bên kia thành phố, trong căn phòng nhỏ, Ju ngồi im lặng bên chiếc bàn học cũ kỹ, ánh sáng mờ ảo của đèn bàn chiếu lên gương mặt non nớt nhưng vẫn mang dấu tích của bao lần tổn thương. Cậu nhớ lại những ngày tháng tuổi thơ không trọn vẹn – tiếng la mắng, những cái nhìn lạnh lùng từ cha mẹ, những lời chê bai, bắt nạt từ bạn bè khiến cậu phải khép mình lại.
Jung từng cố gắng quên đi, từng giả vờ mạnh mẽ để không ai nhận ra nỗi đau sâu thẳm trong tim. Nhưng sự thật là cậu đã bị tổn thương nhiều hơn ai biết.
Những đêm dài một mình, Jung thường ngồi trước cửa sổ, nhìn lên bầu trời đầy sao mà lòng trống rỗng đến tột cùng. Nhưng bây giờ, khi cầm lá thư Ji gửi, cậu thấy như có một luồng hơi ấm nhẹ nhàng lan tỏa. Trong thư, Ji viết về những lo lắng khi xa cách, về mong muốn trở về, về tin tưởng Jung sẽ mạnh mẽ hơn mỗi ngày.
Cậu nhớ lần đầu tiên quyết tâm học tiếng Anh – không chỉ để theo kịp mọi người mà còn để tìm một cách liên lạc với Ji, để không bị rời xa anh thêm lần nữa. Những từ ngữ vụng về, những câu đơn giản được cậu lặp đi lặp lại trong đầu như một lời thề với chính mình: "Phải cố gắng. Phải trở lại."
Trong khi đó, Ji, dù đang bận rộn với công việc mới, vẫn không thể tránh khỏi những lúc dừng lại và nghĩ về Jung. Những khoảng lặng trong tâm hồn anh trở nên sâu hơn, khi anh nhận ra tình cảm mình dành cho Jung không chỉ là trách nhiệm hay thương cảm nữa, mà đã trở thành một thứ gì đó khó gọi tên – vừa ngọt ngào, vừa day dứt.
Anh đặt lá thư xuống bàn, nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh đèn thành phố như những đốm sáng xa xôi. Anh tự hỏi, liệu Jung có đang nghĩ đến anh lúc này? Liệu cậu có cảm nhận được sự nhớ nhung da diết trong lòng anh?
Giấc mơ trở về ngày cũ chập chờn trong tâm trí Ji – những kỷ niệm giữa anh và Jung, những lần cậu nhìn anh bằng ánh mắt trong veo, không giấu được nỗi sợ hãi hay sự tin tưởng. Anh biết, cuộc hành trình của cả hai vẫn còn dài, và dù ở cách xa, họ vẫn đang cùng nhau đi trên con đường đó.
"Anh sẽ trở về," Ji thì thầm, "để không ai phải cô đơn nữa, để Jung biết rằng dù có chuyện gì, anh vẫn luôn ở đây."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro