97
.
Cửu Thập Thất, sau
Trên đài cao, Lưu Ngọc Liên sắc mặt trắng bệch liếc phu quân nhà mình, Vương Thanh thì thần sắc âm tình bất định, môi mím chặt, mày nhíu lại, không nói được một lời.
Lã Bất Quần bên cạnh lạnh lùng nhìn hai người, dư quang thỉnh thoảng vẫn liếc xuống lôi đài: “Vương phu nhân, lời đã nói rồi, đồ nhi của ta đã thắng tỷ thí, có phải là phu nhân nên thực hiện lời hứa không?”
Lưu Ngọc Lien cắn chặt môi dưới, trong lòng vô cùng hối hận. Không ngờ nha đầu kia lại lợi hại như thế, có thể lấy tu vi Kim Đan trung kỳ tiến vào tiền mười Bách Nhân bảng. Nếu biết trước thì hẳn là không nên bị nàng kích mà lập thệ ước!
“Lã đạo hữu, tại hạ thay mặt gia thê nhận lỗi với ngươi. Nàng chỉ là yêu con sốt ruột thôi, mong Lã đạo hữu có thể rộng lượng, không so đo với một phụ nhân ngu muội.”
“Phu quân?” nghe thấy Vương Thanh bỗng nhiên mở miệng xin lỗi, Lưu Ngọc Liên không khỏi kinh hô, nàng vẫn chưa cảm thấy mình có gì sai, chỉ hối hận sao lúc ấy không một chưởng phế đi nha đầu kia!
“Hồ nháo!” sắc mặt Vương Thanh xanh mét, thân là chưởng môn một phái, hắn là người cực kỳ sĩ diện, việc Lưu Ngọc Liên lấy thân phận một Nguyên Anh vô cùng đi ức hiếp một tiểu bối Kim Đan kỳ đối với hắn là một việc sỉ nhục môn phái, nhất thời vừa tức vừa vội, nàng luôn thông thư đạt lễ, sao cứ đụng tới chuyện của con liền trở nên hồ đồ như thế?
“Ngươi còn không biết sai? Chẳng lẽ ngươi muốn Tiên Vũ môn và Tú Sơn phái đánh nhau? Còn không mau nhận lỗi với Lã đạo hữu?”
Lưu Ngọc Liên thấy rất oan ức, hốc mắt phiếm hồng. Nàng cũng vì tốt cho con thôi. Tuy rằng lời đồn bên ngoài không đúng, nàng kia không phải là lô đỉnh nhưng nàng cũng thực sự không phải xử nữ, hiển nhiên là một nữ tử không giữ trinh tiết, sao có thể xứng đôi với nhi tử nhà mình? Vì sao phu nhân lại không hiểu cho nỗi khổ tâm của mình, lại còn bắt mình phải xin lỗi?
“Vương đạo hữu, xem ra phu nhân cũng không thấy mình sai, đạo hữu cũng không cần nhiều lời, ta chỉ muốn phu nhân thực hiện lời hứa, còn lại thì sau khi về phái ta sẽ báo cáo lại cho sư huynh Huyền Không!” Lã Bất Quần cười lạnh, trong lòng tức giận không giảm, tuy đồ nhi hắn không muốn hắn dính vào mấy chuyện vặt này nhưng hắn làm sư phụ nếu đã biết sao có thể trơ mắt nhìn người khác bắt nạt đệ tử của mình?
“Gia thê ngu muội không hiểu đạo lý lớn nhưng không có nghĩa Vương Thanh ta cũng khoogn hiểu, đợi sau khi trở về sẽ dạy dỗ lại nàng. Để biểu đạt thành ý, bổn phái có bản “luyện thủy bí quyết”, là pháp thuật thủy hệ cao giai một vị tiền bối trong môn phái lưu lại trước khi phi thăng. Tại hạ thấy lệnh đồ tuy rằng căn cơ thập phần vững chắc nhưng trên phương diện pháp thuật dường như còn thiếu sót, pháp thuật này coi như tại hạ thay phu nhân tặng cho lệnh đồ. Về phần luyện lô vô thuộc tính kia…” Vương Thanh đầu tiên là nhíu mày, lại lập tức giãn ra, khí phách nói: “Vương Thanh ta xin tặng cho Lã đạo hữu thay lời xin lỗi.”
“Phu quân, ngươi điên rồi?” Lưu Ngọc Liên nghe thấy quyết định của trượng phu thì hét lên chói tai, hai bảo vật quý giá như thế mà hắn nói tặng là tặng? Thế nhưng khi chạm tới ánh mắt Vương Thanh thì nàng liền ngậm miệng, bởi vì ánh mắt phu quân lúc này vô cùng nghiêm khắc. Nàng biết đây là điềm báo hắn tức giận, tuy phu quân xưa nay rất ít tức giận nhưng khi hắn giận lên thì nàng cũng phải e ngại, không dám ngỗ nghịch.
Nàng không còn cách nào khác, giờ cũng chỉ có thể để phu quân quyết định, chỉ trách mình đã đánh giá sai đối thủ mới phải nhận quả đắng này.
Lại nói phía trên lôi đài, tim Tiêu Dao đang đập bình bịch, rất sợ Cơ Hạo đột nhiên làm khó dễ mình. Kết quả thật là may, hắn chỉ liếc nhìn nàng một cái rồi ngự không rời đi. Nàng thở phào nhẹ nhõm, mình tạm thời coi như an toàn.
Ba bạn tốt đỡ nàng xuống lôi đài, Hà Thanh Triệt giơ ngón tay cái lên với nàng, còn Triệu Khinh Yên thì một bộ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Phí công ta còn nói ngươi hiểu chuyện hơn Thanh Triệt, không ngờ ngươi còn ác hơn nàng. Lần này ta nhớ kỹ rồi, lần sau ta nhất định phải để ý kỹ cả ngươi mới được!”
Tiêu Dao cười cười, không phủ nhận, hiện tại nàng chỉ muốn mau chóng trở về khách sạn, tiến vào hư không điều tức, trận chiến này khiến nội phúc nàng tổn thương rất nặng. Sau đó… nàng nhìn lên đài cao: đợi ngày mai thương thế khá lên nhất định phải đi tìm Lưu Ngọc Liên kia thực hiện ước định!
Vừa vào phòng ở khách sạn, báo nanh kiếm đen mặt chui ra, không nói một lời mở hư không ra. Đợi hai người đi vào hư không, nó đưa một chân chống nạnh, một chân chỉ vào mũi Tiêu Dao, đang định mắng đã thấy nàng suy yếu truyền âm: “Có gì đợi sau hãy nói, đợi ta điều tức đã!”
Quả thật, vạn nhất thương thế bị trị liệu muộn quá mà chết thì nó cũng phải đi theo cùng nhập luân hồi, thật sự không có lời. Báo nanh kiếm chỉ phải hừ một tiếng, đè một bụng ác khí, đợi sau này tính sổ.
Tiêu Dao ở trên hư không ngồi xuống điều tức một lượt, thương thế ở lục phủ ngũ tạng tuy đã tốt hơn một chút nhưng còn chưa thể khỏi hẳn. Lượt tỷ thí thứ tám sắp bắt đầu, nàng cân nhắc một phen, hạ quyết tâm xong liền gọi báo nanh kiếm, nói: “Báo tử, đi thôi, chúng ta về đã, lượt tỷ thí thứ tám sắp bắt đầu rồi.”
Báo nanh kiếm còn đang nghẹn một bụng oán khí, nay còn chưa được phát tiết lại bị nàng kích them cảm xúc mới, bước ra chặn lối vào, nói: “Lão tử không đi! Không phải ngươi định lấy trạng thái này để tham gia lượt tỷ thí thứ tám chứ hả? Nói cho ngươi biết, trận này nếu không cho lão tử lên đài thì hôm nay ngươi đừng mơ tưởng ra khỏi hư không này.”
Thật ra không phải nó tức giận vì không được đấu pháp phát uy mà là vì người trước mặt này quá mức xằng bậy! Tiên khí há có thể tùy tiện dùng ở hạ giới vị? Nếu khiến cho giới vị sụp xuống thì chân tiên giới nhất định sẽ phái người đi điều tra rõ, đến lúc đó hai người bọn họ không ai có thể trốn! Hơn nữa, nàng chết sống không chịu để nó hỗ trợ cũng làm tổn thương tự tôn của nó.
“Ta không định tiếp tục cho nên sẽ không tham gia vòng tỷ thí thứ tám, đi ra ngoài chỉ là để nói với sư phụ một tiếng thôi.” Tiêu Dao kiên nhẫn giải thích. Ở chung lâu như vậy, nàng đương nhiên biết nó đang nghĩ gì, trận đấu hôm qua việc nàng làm với nó quả thật là có chút quá đáng.
“Ngươi bỏ tỷ thí? Lão tử không nghe nhầm chứ?” báo nanh kiếm hồ nghi liếc nhìn nàng, có chút khó tin.
“Uh, dù sao ta cũng đã tiến nhập tiền mười như thệ ước, đặc biệt là Cơ Hạo kia có thể đã nhìn thấy cảnh ta phóng thích tiên khí làm không gian vặn vẹo, vẫn không nên tham gia thi đấu trận sau thì hơn.”
“Cơ Hạo? Là tên nam tu trông như tiểu quan làm trọng tài hôm qua?” báo nanh kiếm nghiêng đầu như đang cố gắng nhớ lại, nó từ trước tới giờ vẫn không hay nhớ người.
Tiêu Dao cũng đen mặt, Cơ Hạo tốt xấu gì cũng coi như là địch nhân của mình, nó không thể nhớ một chút sao?
“Uhm, người này cũng không tốt đẹp gì, e rằng hắn là người duy nhất hiện nay phát hiện sự khác thường của ta lúc lịch lãm ở Khê Thủy cốc, hơn nữa hắn cũng là người có khả năng nhất lấy được bảo tàng ở Thần Long cung. Nay hắn đã kết Anh, sợ là càng khó đối phó, chúng ta vẫn nên tận lực ít xuất hiện trước mắt hắn cho thỏa đáng.”
“Uhm…” báo nanh kiếm chỉ phải ngượng ngùng tránh ra, nó cảm thấy có gì đó muốn nói nhưng lại không tìm được cớ phát tiết.
Nhìn vẻ mặt bị đè nén của nó cùng bộ dạng vò đầu bứt tai, Tiêu Dao thở dài, có phải nàng đã bắt nạt nó hơi quá không? Có lẽ nàng nên cho nó thấy rõ thái độ mới được.
“Báo nanh kiếm!” Tiêu Dao giữ lấy nó, làm cho mặt báo của nó đối diện với mặt mình: “Không cho ngươi xuất hiện không phải là vì không tin ngươi, cũng không phải là chê ngươi không đủ mạnh mà chỉ là không muốn ngươi xuất hiện như một linh thú chiến đấu trước mặt chúng tu. Ai mà biết được trong số đó có người từ chân tiên giới xuống không. Tức là nếu không phải là thời khắc liên quan đến sống chết thì không được bại lộ ngươi. Phải biết nay ngươi và ta đã thành một thể, ta tuyệt không thể bất cẩn.”
Dại ra! Đây là phản ứng đầu tiên của báo nanh kiếm sau khi nghe Tiêu Dao nói, thậm chí ngay cả tròng mắt cũng quên chuyển động. Qua hơn nửa ngày nó mới bỗng nhiên rũ bỏ vẻ đè nén lúc trước, cực kỳ đắc ý cười ha hả: “Ha ha ha ha! Tiêu Dao! Cuối cugnf ngươi cũng thừa nhận không có lão tử thì ngươi không sống được! Lão tử quả nhiên… Ai ui! Sao lại cốc đầu lão tử?”
Cốc nó một cái xong, Tiêu Dao nhìn con thú không biết khiêm tốn là gì này, vẻ mặt run rẩy: nàng nên biết có vài kẻ vĩnh viễn không đáng được đồng tình!
Tranh cãi ầm ĩ xong, quan hệ hai người xem như khôi phục bình thường. Tiêu Dao đi vào khách phòng ở khách sạn của Lã Bất Quần, còn chưa gõ cửa đã nghe người trong phòng nói: “Ngoài cửa là Tiêu Dao sao? Vào đi!”
Nàng vừa vào trong phòng đã thấy sư phụ mang ý cười nhìn mình giống như đã biết trước là nàng sẽ tới vậy. Sư phụ chỉ vào ghế, nói: “Ngồi xuống trước rồi nói.”
Tiêu Dao ngồi xuống, nói lại dự định của mình với Lã Bất Quần, Lã Bất Quần cũng không trách cứ hay can thiệp, chỉ gật đầu nói: “Vi sư biết ngươi là người làm việc có chừng mực. Ngươi tự quyết định là được. Vậy sau đó ngươi có việc gì khác không?” câu hỏi này khiến Tiêu Dao hơi nghi hoặc, sư phụ xưa nay không hỏi hành tung của mình, vì sao hôm nay lại đột ngột như thế? Tuy nghi hoặc nhưng nàng vẫn đáp chi tiết: “Đồ nhi còn có chút việc riêng, đợi xử lý xong sẽ quay về Tiên Vũ môn.”
“Việc riêng?” Lã Bất Quần mỉm cười lắc đầu, xem ra đồ nhi này của hắn vốn gạt hắn tới cùng, “Ngươi là vì thứ này?” hắn đặt luyện lô vô thuộc tính Vương Thanh tặng lên bàn.
Nhất thời, biểu tình của Tiêu Dao biến đổi, vừa sợ vừa nghi hoặc nhìn hắn; “Sư phụ, ngài đây là…”
“Không phải ngươi vẫn muốn mượn luyện lô hay sao? Giờ không cần mượn nữa, luyện lô này trực tiếp về ngươi. Còn có…” Lã Bất Quần lại lấy một ngọc giản từ trong túi trữ vật ra: “Đây là khẩu quyết pháp thuật thủy thuộc tính cao giai, nó và luyện lô đều là do Vương chưởng môn của Tú Sơn phái đưa, coi như là bồi thường cho ngươi.”
“Sư phụ!” Tiêu Dao đã không biết phải nói gì mới tốt. Nhìn mấy thứ này sao nàng còn không rõ đây là sư phụ đòi lại công bằng cho mình chứ.
Nửa ngày, mũi nàng có chút cay, cúi đầu cung kính vái chào. Dù có thiên ngôn vạn ngữ trong long, giờ phút này cũng chỉ gói thành một câu: “Sư phụ, cám ơn ngài! Ân tình này đệ tự xin ghi khắc trong tâm khảm, trọn đời không quên…”
Lã Bất Quần nhìn nàng, trong lòng cảm thán: đứa nhỏ này không tuyệt tình không tuyệt nghĩa, thiện ác ân oán rõ rang, quả nhiên là có tiềm chất thành tựu đại đạo. Hắn vui mừng gật đầu: “Hài tử ngốc, sau này gặp phải những việc như thế này thì không được gạt vi sư, nếu ta là sư phụ ngươi thì có một số việc vẫn có thể làm được. À, đúng rồi…”
Hắn giống như bỗng nhiên nhớ tới cái gì, mặt mũi hiền lành cười nói: “Lần Bách Nhân bảng này ngươi có thể đi vào tiền mười, ta làm sư phụ cũng nên có chút tỏ vẻ mới được. Hai năm nữa là ‘Tụ Bảo đấu giá hội’ do tứ phái tam gia liên hợp tổ chứ, trong hội sẽ xuất hiện rất nhiều kỳ trân dị bảo, đến lúc đó ngươi đi theo vi sư đi, tùy ý chọn một bảo vật ở đấu giá hội, coi như là lễ vật vi sư tặng ngươi lần này.”
Có sư như thế, Tiêu Dao đã không cầu gì hơn, lập tức đứng lên dập đầu ba cái với sư phụ: “Đồ nhi đa tạ sư phụ!”
“Được rồi, trên người ngươi có thương tích, miễn mấy tục lệ này đi, hãy trở về dưỡng thương tu luyện đi.”
Tạm biệt sư phụ, Tiêu Dao ở lại Xích Thúy sơn thêm mấy ngày cùng ba vị bạn tốt xem đấu uống rượu, mãi tới khi Bách Nhân bảng kết thúc, lĩnh phần thưởng xong mới lưu luyến chia tay nhóm bạn, trở về Tiên Vũ môn.
Sau khi kết thúc Bách Nhân bảng, bài danh trên bảng vinh quang cũng có thay đổi, ngoài một vài cường giả đứng đầu thì một trăm cái tên trên bảng cơ hồ là thay đổi toàn bộ. Vì Cơ Hạo không tham gia, Phương Ức Dao hoàn toàn xứng đáng đạt được vị trí thứ nhất, thứ hai là Liêu Phong vốn vẫn theo sát từ lần trước, vị trí thứ ba là hắc mã lần này, Trương Phàm. Vương Hi cũng tiến nhanh, đạt được vị trí thứ tám.
Tiêu Dao vì không tham gia tỷ thí nên chỉ xếp hạng mười, nhưng bằng vào năm trận tỷ thí “vô sỉ” và một hồi “dung mãnh phi thường” ở trận cuối thì cũng coi như có danh khí không nhỏ ở tu tiên giới. Chuyện nàng toái đan rồi lại lần nữa kết đan cũng bị chúng tu thiên hạ moi ra, thêm mắm dặm muối bàn tán say sưa.
Trong các trận bát quái, lời đồn nàng là lô đỉnh cũng tự sụp đổ bởi vì không có lô đỉnh nào có thể toái đan xong lại lần nữa kết đan cả. Nhưng chuyện nàng không còn là xử nữ, lại người mang cường lực ở lời đồn đại lại biến thành nàng là một kẻ yêu thích nam sắc, toái đan xong thải bổ rất nhiều nam tu, là dâm nữ vạn bụi cỏ, thân cao tám thước, khổng võ hữu lực. Ngay cả danh hào “nữ hiệp vô sỉ” cũng biến thành “nữ hiệp hái hoa”.
Share this:
Đang tải...
{Chậm rãi tiên đồ} Chương 7626/01/2019Trong "Chậm rãi tiên đồ"
{Chậm rãi tiên đồ} Chương 9520/03/2019Trong "Chậm rãi tiên đồ"
{Chậm rãi tiên đồ} Chương 7212/01/2019Trong "Chậm rãi tiên đồ"
Điều hướng bài viết
← Previous postNext post →
2THOUGHTS ON “{CHẬM RÃI TIÊN ĐỒ} CHƯƠNG 97”
littlesheep999said:
26/03/2019 lúc 17:52
Ôi, lại có chương mới, cám ơn Ladybjrd nhé. Thấy chị Dao hay gặp xui thật, nhưng bù lại có một sư phụ rất thương yêu mình 🙂 Cười bể bụng với biệt danh mới “nữ hiệp hái hoa” của chị Dao. Haizz, sao thấy tu tiên rồi mà cũng nhiều chuyện, thị phi giống người phàm nhỉ :>
TRẢ LỜI
Bách Lý Vu Hoansaid:
12/07/2022 lúc 21:01
Ôi mấy cái danh hào của chị Dao 🤣🤣
TRẢ LỜI
TRẢ LỜI
Email của bạn sẽ không hiển thị công khai. Các mục bắt buộc được đánh dấu *
BÌNH LUẬN *
TÊN *
EMAIL *
TRANG WEB
NHẮC EMAIL KHI CÓ BÌNH LUẬN MỚI.
NHẮC EMAIL KHI CÓ BÀI VIẾT MỚI.
LADYBJRD

Chào mừng đến với thế giới Bọ Rùa!
NEW ARRIVAL
{Chậm rãi tiên đồ} Chương 288 22/06/2023
{Chậm rãi tiên đồ} Chương 287 15/06/2023
{Chậm rãi tiên đồ} Chương 286 08/06/2023
{Chậm rãi tiên đồ} Chương 285 10/01/2023
{Chậm rãi tiên đồ} Chương 284 07/01/2023
{Chậm rãi tiên đồ} Chương 283 03/01/2023
{Chậm rãi tiên đồ} Chương 282 30/12/2022
{Chậm rãi tiên đồ} Chương 281 26/12/2022
{Chậm rãi tiên đồ} Chương 280 21/12/2022
{Chậm rãi tiên đồ} Chương 279 17/12/2022
STORE
STORE Thời gian Tháng Sáu 2023 (3) Tháng Một 2023 (3) Tháng Mười Hai 2022 (8) Tháng Mười Một 2022 (7) Tháng Mười 2022 (8) Tháng Chín 2022 (7) Tháng Tám 2022 (8) Tháng Bảy 2022 (7) Tháng Sáu 2022 (8) Tháng Năm 2022 (8) Tháng Tư 2022 (7) Tháng Ba 2022 (7) Tháng Hai 2022 (6) Tháng Một 2022 (7) Tháng Mười Hai 2021 (5) Tháng Mười Một 2021 (5) Tháng Mười 2021 (6) Tháng Chín 2021 (5) Tháng Tám 2021 (6) Tháng Bảy 2021 (2) Tháng Sáu 2021 (1) Tháng Năm 2021 (1) Tháng Tư 2021 (3) Tháng Một 2021 (3) Tháng Mười Hai 2020 (1) Tháng Mười Một 2020 (2) Tháng Mười 2020 (3) Tháng Chín 2020 (1) Tháng Tám 2020 (4) Tháng Bảy 2020 (3) Tháng Sáu 2020 (3) Tháng Năm 2020 (4) Tháng Ba 2020 (1) Tháng Hai 2020 (2) Tháng Một 2020 (2) Tháng Mười 2019 (3) Tháng Chín 2019 (6) Tháng Tám 2019 (5) Tháng Bảy 2019 (6) Tháng Sáu 2019 (3) Tháng Năm 2019 (5) Tháng Tư 2019 (6) Tháng Ba 2019 (9) Tháng Hai 2019 (11) Tháng Một 2019 (10) Tháng Mười Hai 2018 (10) Tháng Mười Một 2018 (68) Tháng Mười 2018 (16) Tháng Chín 2018 (12) Tháng Tám 2018 (15) Tháng Bảy 2018 (13) Tháng Sáu 2018 (14) Tháng Năm 2018 (12) Tháng Tư 2018 (15) Tháng Ba 2018 (13) Tháng Hai 2018 (14) Tháng Một 2018 (14) Tháng Mười Hai 2017 (12) Tháng Mười Một 2017 (15) Tháng Mười 2017 (14) Tháng Chín 2017 (15) Tháng Tám 2017 (12) Tháng Bảy 2017 (14) Tháng Sáu 2017 (11) Tháng Năm 2017 (15) Tháng Tư 2017 (12) Tháng Ba 2017 (10) Tháng Một 2017 (13) Tháng Mười Hai 2016 (16) Tháng Mười Một 2016 (15) Tháng Mười 2016 (15) Tháng Chín 2016 (15) Tháng Tám 2016 (16) Tháng Bảy 2016 (15) Tháng Sáu 2016 (10) Tháng Năm 2016 (15) Tháng Tư 2016 (14) Tháng Ba 2016 (16) Tháng Hai 2016 (10) Tháng Một 2016 (14) Tháng Mười Hai 2015 (16) Tháng Mười Một 2015 (11) Tháng Mười 2015 (15) Tháng Chín 2015 (9) Tháng Tám 2015 (15) Tháng Bảy 2015 (10) Tháng Sáu 2015 (15) Tháng Năm 2015 (11) Tháng Tư 2015 (15) Tháng Ba 2015 (16) Tháng Hai 2015 (10) Tháng Một 2015 (14) Tháng Mười Hai 2014 (11) Tháng Mười Một 2014 (12) Tháng Mười 2014 (15) Tháng Chín 2014 (14) Tháng Tám 2014 (11) Tháng Bảy 2014 (13) Tháng Sáu 2014 (9) Tháng Năm 2014 (11) Tháng Tư 2014 (15) Tháng Ba 2014 (14) Tháng Hai 2014 (9) Tháng Một 2014 (7) Tháng Mười Hai 2013 (6) Tháng Mười Một 2013 (7) Tháng Mười 2013 (4) Tháng Chín 2013 (4) Tháng Tám 2013 (4) Tháng Bảy 2013 (9) Tháng Sáu 2013 (9) Tháng Năm 2013 (13) Tháng Tư 2013 (10) Tháng Ba 2013 (5) Tháng Hai 2013 (4) Tháng Một 2013 (9) Tháng Mười Hai 2012 (15) Tháng Mười Một 2012 (10) Tháng Mười 2012 (12) Tháng Chín 2012 (16) Tháng Tám 2012 (23) Tháng Bảy 2012 (15) Tháng Sáu 2012 (6) Tháng Năm 2012 (6) Tháng Tư 2012 (9) Tháng Ba 2012 (8) Tháng Mười 2011 (1) Tháng Chín 2011 (11) Tháng Tám 2011 (3) Tháng Bảy 2011 (5) Tháng Sáu 2011 (9) Tháng Năm 2011 (6) Tháng Tư 2011 (6) Tháng Ba 2011 (12) Tháng Hai 2011 (23) Tháng Một 2011 (18) Tháng Mười Hai 2010 (33) Tháng Mười Một 2010 (30) Tháng Mười 2010 (34) Tháng Chín 2010 (70) Tháng Tám 2010 (125) Tháng Bảy 2010 (2)
BÌNH LOẠN
Nguyễn^_^An trong {Chậm rãi tiên đồ} Chương 288Bách Lý Vu Hoan trong {Chậm rãi tiên đồ} Chương 288Le Tu anh trong {Chậm rãi tiên đồ} Chương 288Giang Nguyen trong {Chậm rãi tiên đồ} Chương 288yeulac trong {Chậm rãi tiên đồ} Chương 288yeulac trong {Chậm rãi tiên đồ} Chương 287Nguyễn^_^An trong {Chậm rãi tiên đồ} Chương 286Le Tu anh trong {Chậm rãi tiên đồ} Chương 286cuc nguyen trong {Chậm rãi tiên đồ} Chương 286yeulac trong {Chậm rãi tiên đồ} Chương 286
FAVOURITE
Convert world
Mỹ phẩm handmade
Rewiew truyện
Đan & Móc
BLOG STATS
3 137 937 hits
Tạo một blog miễn phí với WordPress.com.
Theo dõi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro