77
HOME
ABOUT
SÁCH HAY
PHIM RUỘT
TRUYỆN HAY ĐÃ ĐỌC
TRUYỆN TRUNG QUỐC
KHÔNG PHẢI TRUYỆN TRUNG QUỐC :)
Ladybjrd's Blog
~ ain't no other man but handsome guys ^-^
Search:

Album ảnh
{Chậm rãi tiên đồ} Chương 77
28 Thứ Hai Th1 2019
Posted by ladybjrd in Chậm rãi tiên đồ
≈ Bình luận về bài viết này
Thất Thập Thất: Du lịch
“Ngươi thật sự định tham gia Bách Nhân bảng gì gì kia à?”
Tiêu Dao gọi Thùng Rửa Chân ra, vừa rời khỏi Côn Luân phong, Báo Nanh Kiếm liền chui ra, trong mắt nó, loại thử luyện hình thức như thế này không có ý nghĩa gì, chỉ là lãng phí thời gian.
Tiêu Dao gật đầu nói: “Uh, nếu như Lưu Ngọc Liên đã dùng tâm ma để thề thì đây cũng là cơ hội duy nhất, chúng ta chỉ có thể liều mạng.”
Nàng kỳ thật cũng là bị bất đắc dĩ, vốn đã sắp thành công, nửa đường lại nhảy ra một kẻ vướng bận. Vì pháp bảo bản mạng, nàng đành phải chịu đựng những đè nén trong lòng.
Báo Nanh Kiếm lại không đồng ý: “Thời gian tu luyện của chúng ta đã thiếu thốn như thế rồi lại còn phải lãng phí vào chuyện tỷ thí làm gì? Nếu không mượn được thì trộm. Dùng xong rồi trả lại cho bọn hắn là được.”
“Không được!” Tiêu Dao phủ định hoàn toàn, “Bây giờ có nghĩ ra cách gì thì cũng đã muộn, Tú Sơn phái đã biết ta muốn mượn luyện lô, lúc này mà trộm luyện lô, một khi bị phát hiện thì chẳng khác nào bịt tai trộm chuông, tự tố người khác là ta trộm sao? Trước kia khi ở Kim Đan kỳ ta đã từng tham gia Bách Nhân bảng rồi, nhiều nhất chỉ mất bảy ngày, không lãng phí bao nhiêu thời gian cả. Nhưng trước đó tốt nhất là nghĩ ra cách đề thăng tu vi lên Kim Đan trung kỳ.”
Nghe thấy nàng từng tham gia Bách Nhân bảng, Báo Nanh Kiếm tò mò hỏi: “Vậy lần trước ngươi đạt thứ mấy? Có tiến vào tiền mười không?”
Nó vừa nói xong, Tiêu Dao bỗng nghiêng đầu cười với nó: “Không thể phụng cáo! Tuy nhiên sau lần thử luyện đó ta đã làm ra một quyết định vô cùng sai lầm…”
Vừa nói nàng vừa đảo ánh mắt bất thiện lên người nó.
Nhất thời, Báo Nanh Kiếm cảm thấy gió lạnh từng trận. Việc này còn liên quan lão tử? Nó tuy nghi hoặc nhưng vẫn không dám tiếp tục trêu chọc Tiêu Dao, nhỡ đâu lại chạm vào nỗi đau gì của nàng thì nó chắc chắn lại ăn cốc đầu.
“Ách, đó là do ngươi quyết định. Đúng rồi, lúc nào thì chúng ta trở về?”
Nàng nheo mắt lại, gia tốc Thùng Rửa Chân, phun ra hai chữ: “Tức khắc!”
Trở lại Phong Lâm hiên, Tiêu Dao thuật qua sự tình cho sư phụ. Để Lưu Ngọc Liên không có cớ bội ước, nàng tự động lược qua việc Lưu Ngọc Liên mọi cách làm khó dễ và chuyện hai người thệ ước, chỉ nói là nàng quen Vương Hi nên chưởng môn phu nhân mới tìm mình tán gẫu, còn luyện lô thì phải một thời gian sau mới mượn được.
Lã Bất Quần tuy chau mày nhưng cũng không nói thêm gì, sau đó Tiêu Dao dùng danh nghĩa tu luyện để từ biệt sư phụ, trở về Tiên Vũ môn trước.
Vừa vào động phủ, Tiêu Dao cũng không nghỉ mà tiến vào hư không luôn, mở bộ “công pháp” mà Báo Nanh Kiếm viết ra.
Trong tu tiên giới, cảnh giới càng lên cao thì tu luyện càng thêm khó khăn. Điều này có thể thấy được qua nguyên thọ của các cảnh giới: tu sĩ sau khi Trúc Cơ thành công thì nguyên thọ có thể lên tới ba trăm năm, mà Kết Đan thành công lại có tới ba nghìn năm nguyên thọ, cao hơn Trúc Cơ chín lần; cuối cùng là cảnh giới cao nhất nhân gian là Nguyên Anh kỳ lại có tám vạn năm nguyên thọ, còn về phần Hóa Thần kỳ thì không phải đám tu sĩ nhân gian bọn họ có thể nhìn đến.
Tư chất lại có cao có thấp cho nên người có tư chất tốt sẽ rất có lợi lúc mới tu luyện, giống như Liêu Phong kia là tư chất vạn năm hiếm có, thiên tư thông minh, chưa tới năm năm đã thành công Trúc Cơ, hơn một trăm năm sau hắn lại phá kỷ lục, trở thành tu sĩ đạt tới Kim Đan trung kỳ sớm nhất lịch sử, đủ thấy được tư chất tốt quan trọng thế nào trong giai đoạn đầu tu luyện.
Nhưng đến Kim Đan trung kỳ lại là một đường ranh vô cùng rõ ràng, lúc này tư chất tốt sẽ không mang tới tác dụng quá lớn nữa, dù sao thì các tu sĩ có thể đạt tới giai đoạn này nếu không phải đặc biệt cố gắng, cơ duyên đặc biệt tốt thì là người tư chất cao. Sau Kim Đan trung kỳ, khổ luyện liên tục, nghị lực lớn và cơ duyên mới là yếu tố quyết định đột phá về sau. Nếu muốn phi thăng thì cơ duyên, nghị lực, số mệnh thiếu một thứ cũng không được. Ở tu tiên giới Thái Cổ thiếu thốn tài nguyên này, mấy vạn năm qua mới có một Phương Yển.
Nói đến vị sư Huynh này của nàng thì tu luyện cũng coi như thập phần kỳ lạ. Dùng bảy năm Trúc Cơ thành công, bốn mươi năm kết thành Kim Đan, đến Kim Đan trung kỳ lại phải dùng gần hai trăm năm. Nhưng từ đó về sau cho tới khi phi thăng lại không tới nghìn năm, có thể nói là thần tốc.
“Ngươi không tu luyện, nhìn công pháp phát ngốc cái gì vậy?”
Báo Nanh Kiếm thấy nàng quả nửa khắc vẫn chưa bắt đầu tu luyện, hai mắt nhìn chằm chằm vào công pháp lại không biết đang suy nghĩ gì, liền đi lên đùi nàng, đưa mặt tới trước mắt nàng.
Tiêu Dao liếc mặt báo của nó, nói: “Bản công pháp này tới đoạn Kim Đan kỳ thì càng thêm khó hiểu, theo đạo lý thì cơ hồ tất cả công pháp đều như thế, cho nên ta đang nghĩ xem vì sao tốc độ tu luyện của Phương Yển sư huynh lại có thể nhanh như vậy.”
“Hắn?” Báo Nanh Kiếm nhất thời không có hứng thú, miễn cưỡng nói: “Ngươi không thể tham chiếu được, người có đại khí vận như hắn tuyệt không có người thứ hai trên đời này. Nếu ngươi muốn tang tu vi thì vẫn nên khổ luyện đi.”
Trước kia không biết thì không sao, nay nghe khẩu khí nó dường như có biết chút gì đó, nàng cố ý thử: “Vì sao lại nói như thế?”
“Bởi vì trên người hắn có tiên khí phụ trợ công pháp, lại còn là tiên khí chứa thời gian pháp tắc. Thật ra nếu hắn muốn thì còn có thể làm cho tốc độ tu luyện nhanh hơn nữa, chỉ là tác dụng phụ hơi lớn… Đau!”
Trong nháy mắt, Báo Nanh Kiếm ăn ngay một cái cốc trán từ nàng, lăn từ đùi nàng xuống, lại nhìn thấy nụ cười làm người ta sợ hãi của nàng, nó ôm trán, thoáng dại ra; “Chẳng lẽ… lão tử chưa từng nói với ngươi?”
“Ngươi nói xem?” Tiêu Dao ngoài cười nhưng trong không cười.
Báo Nanh Kiếm nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, nói: “Uhm, cũng phải, cũng không phải việc của chúng ta mà. Vốn những chuyện không liên quan tới lão tử thì lão tử sẽ không để trong lòng. Còn nữa, ta cảnh cáo ngươi, không được gõ trán lão tử nữa!”
Nói xong nó lại muốn tiếp tục bò lên đùi Tiêu Dao, kết quả bị nàng túm cổ, lắc qua lắc lại, nói: “Ngươi nói rõ ràng trước đã, thời gian pháp tắc là gì? Vì sao hắn có nó thì có thể tu luyện nhanh hơn?”
Thói quen hình thành tự nhiên, Báo Nanh Kiếm giờ đây bị túm cổ đã không còn phản kháng nữa, sau rất nhiều lần thì ngộ ra kháng nghị kiểu gì cũng là phí công, còn không bằng tiết kiệm chút sức lực. Nó nhẹ đảo cặp mắt trắng dã: “Giải thích thời gian pháp tắc là gì rất phiền toái, chờ đến khi ngươi phi thăng Chân Tiên giới sẽ biết. Về phần vị sư huynh kia của ngươi có được chí bảo, có thể thay đổi tốc độ của thời gian, một ngày có thể kéo dài thành một năm, một năm cũng có thể rút ngắn thành một ngày. Thứ đó mặc dù tốt nhưng nếu tu sĩ cảnh giới thấp hơn Luyện Hư dùng thì sẽ có tác dụng phụ liên quan tới thời gian: trí nhớ hỗn loạn.”
Nói xong, Báo Nanh Kiếm cảm thấy cổ được nới lỏng, Tiêu Dao thả lỏng tay, biểu tình như có suy nghĩ, không biết đang nghĩ gì. Nửa ngày, nàng dùng ánh mắt không tin tưởng liếc nó, nghi vấn: “Ngươi đã biết hắn mang tiên khí nhưng lại không ồn ào bảo ta giết người đoạt bảo, thật sự khác thường.”
“Khác thường cái rắm! Lúc trước ngươi vừa thành công Trúc Cơ lại lần nữa, hắn đã là Nguyên Anh kỳ, lão tử không phải đồ ngu! Bảo ngươi đoạt cái rắm! Nhưng vụ Trương Phàm kia lại khác, lúc đó hắn mới Trúc Cơ trung kỳ, tu vi ở dưới ngươi, nếu không phải hành vi ngụy quân tử của ngươi thì lão tử đương nhiên sẽ không bỏ qua thời cơ! Ngươi rõ chưa?”
Báo Nanh Kiếm tức giận nói một tràng, nữ nhân đáng chết này dám không tin nó!
“A,” Tiêu Dao không chút để ý ứng thanh, không nhìn nó nữa, ánh mắt lại trở lại bản công pháp, “Còn xin chân tiên đại nhân về sau có phát hiện gì chớ tự quyết định, tự cảm thấy không liên quan liền không đề cập tới, ảnh hướng phán đoán của ta.”
“Việc này thì ảnh hưởng ngươi phán đoán cái gì? Có tin lão tử cắn chết ngươi không hả?”
Báo Nanh Kiếm hoàn toàn bị nàng chọc giận, nhe răng nhếch miệng bày ra tư thế công kích, nhưng Tiêu Dao lại không hề để ý tới nó, nhắm mắt lại bắt đầu tu luyện.
Đại đảo quả nhiên không có đường tắt, nàng vẫn nên từng bước một tu luyện vững chắc, chờ đến lúc bản thân đủ mạnh rồi mới có thể lấy bất biến ứng vạn biến trong đấu pháp được!
Trong tu luyện gian khổ buồn tử, thời gian trôi qua từng ngày. Tiêu Dao tu hành lấy năm năm làm một mốc, cứ bế quan năm năm lại xuất quan, đi tới các nơi trên Thái Cổ du lịch nửa tháng, nhìn xem có đụng tới cơ duyên hay không. Tu tu du lịch như thế, đảo mắt đã qua bốn mươi năm.
Ngày này, Tiêu Dao phát hiện tiên khí trong cơ thể mình đã bão hòa, tu vi đạt tới Kim Đan sơ kỳ đỉnh, nhưng dường như có một tầng lá chắn mỏng vô hình đang ngăn cản nàng đột phá tầng nàng. Xem ra đã gặp phải bình cảnh cuối cùng để đột phá sơ kỳ.
Lúc này có bế quan tu luyện nữa cũng không có ý nghĩa, xem ra phải tới ngoại giới du lịch, tìm kiếm cơ duyên!
Nàng xuất quan, trước tiên là tới động phủ của sư phụ, xin phép được tham gia Bách Nhân bảng mười năm sau. Không ngờ lại tới không khéo, sư phụ đang bế quan, theo lời đồng tử thì dường như còn ba trăm năm nữa mới có thể xuất quan. Tiêu Dao đành phải để lại bùa Truyền Âm, bảo đồng tử giao cho sư phụ lúc người xuất quan, lúc này mới rời khỏi Tiên Vũ môn.
Báo Nanh Kiếm nằm úp sấp trên vai nàng hìn Vạn Hoa sơn phía sau, hỏi: “Lần này ngươi định đi đâu? Cơ hồ tất cả các thành trấn tu tiên trong Thái Cổ ngươi đều đã tới rồi.”
“Lần này thời gian tương đối đầy đủ, ta đã lâu chưa được thả lỏng thể xác lẫn tinh thần, mà ở tu tiên giới thì tinh thần luôn căng thẳng cho nên lần này không muốn tới nơi có tu sĩ nữa. Chúng ta mua một chiếc xe ngựa trong thế tục rồi chậm rãi du sơn ngoạn thủy, chẳng phải thú lắm thay? Hơn nữa, từ đây đi về phía tây bắc chừng hai, ba tháng là sẽ tới Tiêu gia thôn, ta muốn thuận tiện về xem… đã rất lâu rồi chưa đi bái tế nương và a ma.”
Trong lòng nghĩ tới nương và a ma, ánh mắt Tiêu Dao trở nên nhu hòa. Nàng nhìn về hướng tây bắc, mặt mang ý cười ấm áp phát ra từ nội tâm.
“Nếu muốn ẩn trong hồng trần hiểu được thiên đạo thì phải thay đổi một chút, đi, chúng ta tới phụ cận mua xe ngựa.”
Tiêu Dao đi vào một khu chợ phàm nhân gần nhất, dùng tiền tệ của thế tục là vàng bạc mua một chiếc xe ngựa bình thường, sau khi tới vùng ngoại ô thưa người liền biến ảo ngoại hình từ một cô gái thanh tú thành một nam tử bộ dạng bình thường.
Dù sao với bộ dáng của nàng, mặc dù trong tu tiên giới không có gì nổi bật nhưng đặt trong hồng trần thế tục vẫn hơi bắt mắt. Đặc biệt, nữ tử một mình xuất môn ra ngoài chắc chắn sẽ rước lấy không ít phiền toái, dùng thân phận nam tử có vẻ an toàn hơn.
Bình thường, tu sĩ đến Trúc Cơ kỳ là có thể hoàn toàn ích cốc, cho nên các tu sĩ từ Trúc Cơ kỳ nếu không có chuyện quan trọng thì cơ bản sẽ không du lịch tới hồng trần thế tục. Tiên giả nói: từ xưa tiên phàm có khác. Một bộ phận nhỏ tu sĩ tu tiên giới cho rằng tiếp xúc quá nhiều với hồng trần thế tục sẽ bị lây dính phàm khí, tu hành chịu trở ngại, nhưng phần lớn tu sĩ rời xa hồng trần là do trong thế tục luyện khí loãng, không thích hợp tu luyện.
Ở đây cơ bản sẽ không đụng phải tu sĩ cao giai, tu sĩ không cần lo lắng gặp phải người có thể nhìn xuyên qua ảo thuật của mình. Chỉ có Báo Nanh Kiếm, bộ dạng của nó hơi nổi bật.
Nghĩ nghĩ, nàng chỉ tay một cái, biến Báo Nanh Kiếm thành một con mèo mướp.
Tiêu Dao rat ay quá nhanh, Báo Nanh Kiếm còn chưa kịp kháng nghị đã bị biến thành một con mèo béo. Nó nhìn cái bụng đột nhiên phì ra của mình, trong lòng bực tức, quơ quơ móng vuốt, giận dữ hét lên với Tiêu Dao đang nghẹn cười: “Tiêu Dao! Ngươi nhớ kỹ cho lão tử! Việc này ta tuyệt đối không để yên!”
H
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro