
68
HOME
ABOUT
SÁCH HAY
PHIM RUỘT
TRUYỆN HAY ĐÃ ĐỌC
TRUYỆN TRUNG QUỐC
KHÔNG PHẢI TRUYỆN TRUNG QUỐC :)
Ladybjrd's Blog
~ ain't no other man but handsome guys ^-^
Search:

Album ảnh
{Chậm rãi tiên đồ} Chương 68
28 Thứ Sáu Th12 2018
Posted by ladybjrd in Chậm rãi tiên đồ
≈ 1 bình luận
Sáu mươi bát: Mãng huyệt
Tiêu Dao biểu tình ngưng trọng, xem ra nếu nàng muốn đi được xa hơn trên đại đạo thật không phải là một chuyện đơn giản. Nàng gật đầu nói; “Ta sẽ tận lực cẩn thận.”
“Lão tử phải ở bên ngoài mở trận pháp ra, không thể đi theo ngươi, ngươi nhất định phải nhớ rõ lời ta vừa nói. Còn nữa, không thể vượt qua phạm vi mười dặm, bên trong có rất nhiều cấm chế lợi hại, tạm thời lão tử không thể cởi bỏ, đụng vào là chỉ có đường chết.”
Vì không thể đi cùng nàng, lại thêm tính cách Tiêu Dao khi cố chấp lên không đạt được mục đích thề không bỏ qua, Báo Nanh Kiếm vẫn luôn căn dặn mãi mới bằng lòng bắt đầu giải trận.
Tiêu Dao thấy nó nghiêm túc, rất có quy luật dùng móng vuốt vẽ từng loại phù trên hư không, dường như không phải mạnh mẽ phá bỏ mà là tuần hoàn giải trận theo quy luật của đại trận.
Nàng không khỏi tò mò: “Ngươi còn tinh thông trận pháp? Sao chưa từng nghe ngươi nói? Đại trận phức tạp này nếu ngươi ở thời kỳ toàn thịnh liệu có thể hoàn toàn gỡ bỏ không?”
“Là do ngươi không biết nhìn hàng, việc này chẳng lẽ còn cần ta phải nói?” Báo Nanh Kiếm vẫn tiếp tục hành động nhưng ngữ khí đã trở nên ngạo mạn: “Người giỏi về không gian pháp tắc tự nhiên cũng là người tinh thông trận pháp. Huống hồ trận này chính là do lão tử tạo ra năm đó, nếu có thể tạo vì sao không thể giải?”
“Ta không phải là tu sĩ Chân Tiên giới các ngươi!” Tiêu Dao buồn bực cực kỳ, con báo này lại áp những thường thức ở Chân Tiên giới lên người nàng, nàng chỉ nghe thấy một việc: “Ngươi nói trận này là do ngươi tạo ra? Vậy miếu thờ ở trung tâm trận rốt cục phong ấn cái gì?”
Báo Nanh Kiếm không quay đầu lại, nhanh chóng đáp; “Tạm thời ngươi không cần biết.”
Lời này làm cho Tiêu Dao cảm thấy rất khó chịu, nhìn chằm chằm vào cái lưng đầy lông xù của nó, thật muốn một đao kề lên cổ, bắt nó nói hết chân tướng ra!
Đáng tiếc, nàng còn không thể rời khỏi con thú lông xù đáng đánh đòn này, chỉ phải tạm thời áp chế nghi ngờ đã tồn tại trong lòng từ lâu.
Một lát sau, Báo Nanh Kiếm ngừng các động tác, xoay người lại, nghiêm túc đối mặt với nàng: “Tiêu Dao, bây giờ còn chưa phải lúc nói ra toàn bộ sự việc với ngươi, ngươi chỉ cần nhớ rõ: lão tử tuyệt đối sẽ không hại ngươi bởi vì mạng của hai ta nối liền với nhau! Trận pháp trong vòng mười dặm đã được lão tử gỡ bỏ, ngươi đi vào phải cẩn thận.”
Tiêu Dao tuy không thể phủ nhận lời nó nhưng vẫn liếc nhìn nó một cái thật sâu rồi mới bay vào trong trận pháp.
Áp lực! Đây là cảm giác đầu tiên Tiêu Dao cảm nhận được sau khi bước vào đại trận. Loại cảm giác như cự thạch áp thân này khiến nàng bước đi vô cùng khó khan, tốc độ giảm xuống ít nhất là một nửa so với bình thường. Cũng may mục đích nàng tới đây là tìm kiếm tiên khí cho nên tốc độ chậm một chút cũng không gây trở ngại gì.
Khắp nơi trong trận trôi nổi cự thạch đổ nát, có viên bằng nắm tay, lại có tảng to như hòn núi, giữa đám đá vỡ nát còn xen lẫn chút thi cốt.
Nàng chậm rãi bay tới đám đá, từng chút từng chút lật đám hài cốt, hy vọng có thể có được chút thu hoạch, vì thế nàng cẩn thận tra tìm từng ngóc ngách.
Đáng tiếc, đi một vòng bên ngoài cũng không có được thu hoạch gì lớn, dù tìm được một ít tiên khí cũng đều đã bị tổn hại gần hết, nàng đành phải đi vào sâu hơn.
Vì áp lực khiến tốc độ chậm lại, đến lúc Tiêu Dao xâm nhập tới phạm vi mười dặm thì đã qua hơn hai mươi ngày, trong thời gian đó không có thu hoạch gì. Cuối cùng, trong phạm vi quy định nàng cũng phát hiện một tòa nham sơn rất lớn, cao tới vài trăm thước, dài gần nghìn thước, giống như một sơn mạch, làm hai mắt nàng sáng ngời.
Đây là hy vọng cuối cùng của nàng, nơi càng lớn thì mới càng có thể tàng bảo! Nàng thật cẩn thận tới gần tìm kiếm, quả nhiên công phu không phụ lòng người, trong tòa nham sơn này quả thật có một huyệt động do người tạo thành!
Động này rất sâu, động khẩu đen tuyền tựa như miệng quái vật lúc nào cũng có thể cắn nuốt người tới, gió thổi qua sinh ra tiếng “ô ô…” nức nở, cộng với mùi động vật tanh nồng làm cho Tiêu Dao vô cùng không thoải mái.
Nếu không có thứ mùi này thì nàng nhất định sẽ không chút do dự đi vào tìm tòi, nhưng giờ phút này nàng lại cắn môi do dự không biết có nên vào hay không. Trong óc thỉnh thoảng lại hiện lên lời dặn của Báo Nanh Kiếm: nguy hiểm nhất là ở đây còn có một loại dị thú tên là Hư Không mãng…
Nàng ngước mắt nhìn ra chung quanh, quả thật nơi này tán loạn đủ loại hài cốt người hoặc thú, nhưng lại vô cùng kỳ lạ là ngoài lúc ban đầu ở bên ngoài còn có thể nhìn thấy một ít tiên khí bị tàn phá, càng đi sâu vào trong thì hài cốt càng nhiều nhưng lại không thấy một chút tiên khí nào, càng không cần nói tới túi trữ vật của tu sĩ, hết thảy có vẻ thập phần khác thường.
.
Có lẽ… ánh mắt Tiêu Dao trầm xuống, chỉ sợ nếu không tiến vào trong động này thì chuyến này sẽ phải tay không mà về.
Giờ khắc này trong đầu nàng hiện lên rất nhiều thứ, mọi loại tình cảnh đã trải qua lại hiện lên trước mắt. Rốt cục, nàng tự cười giễu: “Tiêu Dao ngươi còn hy vọng mình có thể đi lên con đường nào khác sao? Phải biết đại đạo của ngươi hôm nay đã không thể thừa nhận hai chữ ‘lùi bước’ rồi.”
Hít sâu một hơi, nàng đi thẳng vào động khẩu tối đen. Cùng lúc đó, Báo Nanh Kiếm ngoài đại trận bỗng giật mình, cảnh giác nhìn về phía hắc ám không xa, dường như có cái gì đó đang tới gần đây.
Trong động là bóng tối không nhìn thấy năm ngón tay, Tiêu Dao cẩn thận buông thần thức ra, chậm rãi đi về phía trước. Càng đi vào trong thì mùi tanh hôi càng nặng, thậm chí còn xen lẫn cả mùi của thi thể bị thối rữa.
Đi thêm một đoạn, Tiêu Dao cảm thấy có chút khó chịu, khẽ che lại miệng mũi, mà địa hình động quật cũng bắt đầu trở nên thập phần phức tạp. Một nơi rộng như vậy lại phân ra rất nhiều thông đạo, mỗi thông đạo có đường kính chừng năm, sáu thước, nhìn qua cứ như một đám dã thú ăn thịt người làm cho người ta phải sợ hãi.
Tiêu Dao cố gắng chọn thông đạo ít mùi thanh hôi nhất mà đi. Thạch bích trong thông đạo không biết bị vật gì mài mà trở nên bóng loáng vô cùng, còn có chút chất giống như chất nhầy bám vào mặt trên, thứ mùi tanh hôi khiến người ta buồn nôn phát ra từ chất nhầy này.
Đầu kia của thông đạo tối om om không biết thông tới đâu nhưng có thể nghe thấy tiếng gió rít qua tạo thành tiếng nức nở, điều này ít nhất chứng tỏ thông đạo này không phải là tử lộ.
Nàng cứ như vậy chậm rãi đi trong thông đạo, cũng không biết đi đã bao lâu, bỗng nhiên nhìn thấy phía trước dường như có ánh sáng, e là sắp tới lối ra! Nàng không thể thả lỏng tinh thần, phải chú ý tình hình.
Tiếp tục đi một đoạn nữa, chút ánh sáng kia ngày càng sáng rõ, cuối cùng lúc Tiêu Dao đứng ở cuối thông đạo, cảnh tượng trước mắt khiến nàng không khỏi hít vào một hơi khí lạnh:
Hàng trăm nghìn con cự mãng nằm lẫn lộn tựa như một cái tổ chim lớn, trải rộng trong không gian động quật là mùi tanh hôi độc hữu của động vật. Cả người chúng phủ lân giáp màu vàng tản mát ra ánh vàng chói mắt, khác với đại mãng bình thường, trên đầu mỗi con lại có hai cái râu dài. Nếu không phải đám mãnh thú này đang nhắm chặt mắt thì Tiêu Dao cơ hồ sẽ cướp đường mà chạy!
Nàng cố gắng bình phục nội tâm, đánh giá cẩn thận ổ rắn trước mắt. Xem ra tòa nham sơn này chỉ là cái xác không, không gian bên trong vô cùng rộng lớn, cơ hồ tất cả các thông đạo đều thông tới đây. Trăm nghìn cửa thông đạo trên thạch bích kia chỉ sợ đều là động khẩu cho lũ cự mãng này tự do ra vào. Phóng mắt nhìn lên, toàn thể vách núi giống như một tổ ong, thủng lỗ chỗ!
Lại nhìn cự mãng uốn lượn bên dưới, Tiêu Dao phát hiện nơi chúng nó tụ tập thập phần có quy luật, dường như đều xoay chung quanh một bãi đá dưới cùng, hình thành một nửa vòng tròn. Trong bán kính hai mươi thước tính từ tâm bãi đá lại không có một con rắn nào.
Lúc thần thức nàng dừng lại ở bãi đá, ánh mắt không khỏi sáng ngời, cả người cũng run lên: trên bãi đá là một thây khô hoàn chỉnh, mặc quần áo đầy đủ. Quan trọng nhất là – bên hông thi thể treo hai cái túi trữ vật!
Lúc này, Tiêu Dao mừng như điên, chỉ hận không thể trực tiếp lao xuống, đoạt lấy rồi chạy. Nhưng lập tức liếc đến mấy nghìn cự mãng ở giữa, nàng như bị giội một thùng nước lạnh, không thể không kiềm chế khát vọng, cẩn thận suy nghĩ.
Đám cự mãng này nằm tràn kín cả đường đi thông vào bãi đá, không có một chỗ trống. Cứ như vậy, mặc kệ là đi vào từ hướng nào đều phải đi qua đám gia hỏa này mới có thể tới bãi đá. Điều may mắn nhất chính là đám cự mãng dường như đang ngủ say, nếu có thể lặng lẽ bay qua, không làm kinh động tới chúng thì có thể thành công lấy đi hai cái túi trữ vật kia, nhưng nếu vô ý làm tỉnh một con thì nàng e là chỉ có đường chết!
Tiêu Dao không dám xông loạn, im lặng quan sát đám cự mãng xem chúng có dấu hiệu sắp tỉnh lại hay là có quy luật sắp xếp gì không.
Nàng lẳng lặng nín thở, chăm chú nhìn phía dưới. Thời gian trôi qua thong thả, một canh giờ, hai canh giờ… đợi qua bốn canh giờ, đám cự mãng vẫn không động mảy may. Tiêu Dao cảm thấy cứ chờ đợi như vậy không phải là cách, đám cự mãng này xem ra ngủ rất say, nếu không có động tĩnh lớn hẳn là sẽ không tỉnh lại.
Nàng cắn răng, trước tiên cọ xát thân thể lên vách thông đạo khiến cho trên người cũng lây dính mùi của chúng nó, sau đó lại thử chậm rãi bước từng bước hướng thông đạo.
Chờ một hồi, bốn phía vẫn yên tĩnh, không có gì khác thường. Xuất sư thuận lợi làm nàng có thêm can đảm, tiếp tục thong thả bay tới chỗ bãi đá. Một đường phi hành cẩn thận, nàng đã đặt mình giữa đàn mãng xà, đám quái vật này không chỉ phát ra mùi tanh từ cơ thể mà cả hơi thở cũng thối vô cùng. Nhìn gần, những động vật to lớn xấu xí cùng với đám râu ẩm ướt trên đầu chúng càng trở nên ghê tởm xấu xí.
Càng vào thời khắc nguy hiểm, Tiêu Dao càng trở nên bình tĩnh, cẩn thận đi tới. Mắt thấy sắp vượt qua biển rắn này thì bỗng nhiên một con cự mãng bên cạnh xoay người, trực tiếp chặn đường đi của Tiêu Dao.
Tiêu Dao cả kinh, lập tức dừng lại, thở cũng không dám thở, nhìn chằm chằm vào cây thịt trước mắt, chuẩn bị sẵn sàng trốn chạy. Cũng may con rắn kia chỉ là vặn mình một cái, sau đó liền không có tiếng động. Thật lâu sau, sau lưng nàng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, lúc này mới thở phào một hơi, lên tinh thần chuẩn bị phá vòng chướng ngại này.
Ngay lúc thân thể nàng di động, một đường tàn ảnh từ chỗ cự mãng khi nãy đánh úp lại phía nàng. Tiêu Dao phản xạ có điều kiện lấy tử đao ra, chém tới tàn ảnh kia, một tiếng “keng” vang lên, có cái gì đó bị chém thành hai nửa.
Ngay cả mình vừa chém cái gì nàng cũng không thấy rõ đã thấy trên tử đao có vết máu nhè nhẹ chảy xuôi…
Không tốt!
Tiêu Dao hoảng hốt, tức khắc quay đầu bay hướng thông đạo gần nhất! Nhưng hiển nhiên đã không còn kịp nữa, áp lực từ đại trận khiến nàng như đeo gông cùm, tốc độ thong thả, mà ổ rắn đã bắt đầu thức tỉnh, hàng nghìn cây cột vàng kim dâng lên. Trong hỗn loạn, Tiêu Dao bị một cái đuôi rắn đánh trúng, bị nện thẳng lên bãi đá.
Nhất thời, Tiêu Dao phun ra một ngụm máu tươi, làm tăng thêm mùi huyết tinh trong không khí. Đợi đến khi nàng gian nan đứng thẳng dậy liền bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ hãi.
Hơn nghìn con Hư Không mãng toàn bộ mở mắt, hàng nghìn con mắt đỏ sậm dữ tợn nhìn chằm chằm vào Tiêu Dao, miệng phun ra nuốt vào lưỡi rắn tanh tưởi.
Bị hàng nghìn con cự xà nhìn chằm chằm sẽ có cảm giác gì? Lòng bàn tay Tiêu Dao đổ mồ hôi lạnh: chẳng lẽ mạng của mình sẽ kết thúc như thế sao?
Trước mắt là biển rắn không bờ bến, căn bản không nhìn ra đường sống. Nếu thiên ý trêu ngươi, dù thế nào cũng phải cho nàng đánh cuộc lần cuối trước khi chết!
Lau vết máu bên khóe môi, nàng khó khan đứng lên, tế ra Kim Cô bổng lạnh lùng nhìn biển rắn làm người ta sợ hãi trước mặt. Cho dù chết, cũng phải chết có ý nghĩa! Tuyệt đối sẽ không ngồi chờ chết!
Nàng kích phát tiên khí toàn thân định ứng chiến, đúng lúc này lại có dị biến xảy ra! Cả tòa nham sơn không biết vì sao bắt đầu kịch liệt rung lắc, chấn động mạnh tới mức làm huyệt động lung lay sắp đổ. Bỗng nhiên, một luồng uy áp xuyên thấu nham sơn, ập tới. Nháy mắt, đàn rắn vặn vẹo trong huyệt động trở nên thập phần hoảng sợ, nối đuôi nhau bay ra khỏi huyệt động, vảy rắn va chạm vào nhau rầm rầm rung động.
Tiêu Dao trên bãi đá cũng đã không trụ được, bị luồng uy áp này áp chế cho phủ phục trên mặt đất, một cảm giác sợ hãi trước nay chưa từng có sinh ra từ chỗ sâu nhất trong tâm hồn. Người phát ra uy áp giống như là thiên thần không thể vượt qua, nếu không phải nàng nắm chặt lưỡi tử đao, để đau đớn phân tán đi sự sợ hãi này thì nàng e là đã vì cảm giác sợ hãi kính sợ kia làm cho lao ra ngoài mà cầu xin tha thử. Sự chênh lệch của thần thức oanh kích ý niệm của nàng, khiến cho đầu nàng đau như nứt ra.
Lúc này, ở sâu trong óc nàng truyền ra âm thanh lo lắng vạn phần của Báo Nanh Kiếm: Tiêu Dao! Bất kể ngươi đang ở đâu, trăm nghìn lần không được ra khỏi đại trận! Bên ngoài nguy hiểm…
Chỉ nghe nửa câu, nàng rốt cuộc không chịu nổi, ý thức biến mất, rơi vào hôn mê.
Share this:
Đang tải...
{Chậm rãi tiên đồ} Chương 13111/10/2019Trong "Chậm rãi tiên đồ"
{Chậm rãi tiên đồ} Chương 7314/01/2019Trong "Chậm rãi tiên đồ"
{Chậm rãi tiên đồ} Chương 14026/05/2020Trong "Chậm rãi tiên đồ"
Điều hướng bài viết
← Previous postNext post →
1THOUGHT ON “{CHẬM RÃI TIÊN ĐỒ} CHƯƠNG 68”
Concuuvangsaid:
01/01/2019 lúc 15:42
Huhu đang lúc hay
TRẢ LỜI
TRẢ LỜI
Email của bạn sẽ không hiển thị công khai. Các mục bắt buộc được đánh dấu *
BÌNH LUẬN *
TÊN *
EMAIL *
TRANG WEB
NHẮC EMAIL KHI CÓ BÌNH LUẬN MỚI.
NHẮC EMAIL KHI CÓ BÀI VIẾT MỚI.
LADYBJRD

Chào mừng đến với thế giới Bọ Rùa!
NEW ARRIVAL
{Chậm rãi tiên đồ} Chương 288 22/06/2023
{Chậm rãi tiên đồ} Chương 287 15/06/2023
{Chậm rãi tiên đồ} Chương 286 08/06/2023
{Chậm rãi tiên đồ} Chương 285 10/01/2023
{Chậm rãi tiên đồ} Chương 284 07/01/2023
{Chậm rãi tiên đồ} Chương 283 03/01/2023
{Chậm rãi tiên đồ} Chương 282 30/12/2022
{Chậm rãi tiên đồ} Chương 281 26/12/2022
{Chậm rãi tiên đồ} Chương 280 21/12/2022
{Chậm rãi tiên đồ} Chương 279 17/12/2022
STORE
STORE Thời gian Tháng Sáu 2023 (3) Tháng Một 2023 (3) Tháng Mười Hai 2022 (8) Tháng Mười Một 2022 (7) Tháng Mười 2022 (8) Tháng Chín 2022 (7) Tháng Tám 2022 (8) Tháng Bảy 2022 (7) Tháng Sáu 2022 (8) Tháng Năm 2022 (8) Tháng Tư 2022 (7) Tháng Ba 2022 (7) Tháng Hai 2022 (6) Tháng Một 2022 (7) Tháng Mười Hai 2021 (5) Tháng Mười Một 2021 (5) Tháng Mười 2021 (6) Tháng Chín 2021 (5) Tháng Tám 2021 (6) Tháng Bảy 2021 (2) Tháng Sáu 2021 (1) Tháng Năm 2021 (1) Tháng Tư 2021 (3) Tháng Một 2021 (3) Tháng Mười Hai 2020 (1) Tháng Mười Một 2020 (2) Tháng Mười 2020 (3) Tháng Chín 2020 (1) Tháng Tám 2020 (4) Tháng Bảy 2020 (3) Tháng Sáu 2020 (3) Tháng Năm 2020 (4) Tháng Ba 2020 (1) Tháng Hai 2020 (2) Tháng Một 2020 (2) Tháng Mười 2019 (3) Tháng Chín 2019 (6) Tháng Tám 2019 (5) Tháng Bảy 2019 (6) Tháng Sáu 2019 (3) Tháng Năm 2019 (5) Tháng Tư 2019 (6) Tháng Ba 2019 (9) Tháng Hai 2019 (11) Tháng Một 2019 (10) Tháng Mười Hai 2018 (10) Tháng Mười Một 2018 (68) Tháng Mười 2018 (16) Tháng Chín 2018 (12) Tháng Tám 2018 (15) Tháng Bảy 2018 (13) Tháng Sáu 2018 (14) Tháng Năm 2018 (12) Tháng Tư 2018 (15) Tháng Ba 2018 (13) Tháng Hai 2018 (14) Tháng Một 2018 (14) Tháng Mười Hai 2017 (12) Tháng Mười Một 2017 (15) Tháng Mười 2017 (14) Tháng Chín 2017 (15) Tháng Tám 2017 (12) Tháng Bảy 2017 (14) Tháng Sáu 2017 (11) Tháng Năm 2017 (15) Tháng Tư 2017 (12) Tháng Ba 2017 (10) Tháng Một 2017 (13) Tháng Mười Hai 2016 (16) Tháng Mười Một 2016 (15) Tháng Mười 2016 (15) Tháng Chín 2016 (15) Tháng Tám 2016 (16) Tháng Bảy 2016 (15) Tháng Sáu 2016 (10) Tháng Năm 2016 (15) Tháng Tư 2016 (14) Tháng Ba 2016 (16) Tháng Hai 2016 (10) Tháng Một 2016 (14) Tháng Mười Hai 2015 (16) Tháng Mười Một 2015 (11) Tháng Mười 2015 (15) Tháng Chín 2015 (9) Tháng Tám 2015 (15) Tháng Bảy 2015 (10) Tháng Sáu 2015 (15) Tháng Năm 2015 (11) Tháng Tư 2015 (15) Tháng Ba 2015 (16) Tháng Hai 2015 (10) Tháng Một 2015 (14) Tháng Mười Hai 2014 (11) Tháng Mười Một 2014 (12) Tháng Mười 2014 (15) Tháng Chín 2014 (14) Tháng Tám 2014 (11) Tháng Bảy 2014 (13) Tháng Sáu 2014 (9) Tháng Năm 2014 (11) Tháng Tư 2014 (15) Tháng Ba 2014 (14) Tháng Hai 2014 (9) Tháng Một 2014 (7) Tháng Mười Hai 2013 (6) Tháng Mười Một 2013 (7) Tháng Mười 2013 (4) Tháng Chín 2013 (4) Tháng Tám 2013 (4) Tháng Bảy 2013 (9) Tháng Sáu 2013 (9) Tháng Năm 2013 (13) Tháng Tư 2013 (10) Tháng Ba 2013 (5) Tháng Hai 2013 (4) Tháng Một 2013 (9) Tháng Mười Hai 2012 (15) Tháng Mười Một 2012 (10) Tháng Mười 2012 (12) Tháng Chín 2012 (16) Tháng Tám 2012 (23) Tháng Bảy 2012 (15) Tháng Sáu 2012 (6) Tháng Năm 2012 (6) Tháng Tư 2012 (9) Tháng Ba 2012 (8) Tháng Mười 2011 (1) Tháng Chín 2011 (11) Tháng Tám 2011 (3) Tháng Bảy 2011 (5) Tháng Sáu 2011 (9) Tháng Năm 2011 (6) Tháng Tư 2011 (6) Tháng Ba 2011 (12) Tháng Hai 2011 (23) Tháng Một 2011 (18) Tháng Mười Hai 2010 (33) Tháng Mười Một 2010 (30) Tháng Mười 2010 (34) Tháng Chín 2010 (70) Tháng Tám 2010 (125) Tháng Bảy 2010 (2)
BÌNH LOẠN
Nguyễn^_^An trong {Chậm rãi tiên đồ} Chương 288Bách Lý Vu Hoan trong {Chậm rãi tiên đồ} Chương 288Le Tu anh trong {Chậm rãi tiên đồ} Chương 288Giang Nguyen trong {Chậm rãi tiên đồ} Chương 288yeulac trong {Chậm rãi tiên đồ} Chương 288yeulac trong {Chậm rãi tiên đồ} Chương 287Nguyễn^_^An trong {Chậm rãi tiên đồ} Chương 286Le Tu anh trong {Chậm rãi tiên đồ} Chương 286cuc nguyen trong {Chậm rãi tiên đồ} Chương 286yeulac trong {Chậm rãi tiên đồ} Chương 286
FAVOURITE
Convert world
Mỹ phẩm handmade
Rewiew truyện
Đan & Móc
BLOG STATS
3 137 863 hits
Tạo một blog miễn phí với WordPress.com.
Theo dõi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro