Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Tập thể dục buổi sáng

" Này, anh nhanh lên một chút."


" Con mẹ nó, anh không được rồi."


——————


"Lúc này mới chạy có mấy vòng đã không được." Nguyên Dương dừng bước lại xoay người ôm ngực nhìn Cố Thanh Bùi không theo kịp.


"Mấy vòng? Em mẹ nó toán học lúc tiểu học là bảo vệ coi cửa dạy đi. Giá hắn mẹ cũng sắp hai mươi vòng..." Cố Thanh Bùi đứng tại chỗ khom người thở hồng hộc nói.


"Chính anh đồng ý phải cùng em đi tập thể dục sáng sớm." Nguyên Dương vuốt tay.


"Được rồi, đi nhanh đi." Nguyên Dương chạy bước nhỏ tới kéo Cố Thanh Bùi lại tiếp tục chạy.


Cố Thanh Bùi bị Nguyên Dương kéo, bực bội không giảm xuống, "Thật không được, già rồi, chạy hết nổi rồi."


"Không cho phép không được, anh ngày ngày ngồi trong phòng làm việc, nếu không rèn luyện một chút, sau này thể lực càng ngày sẽ càng không tốt." Nguyên Dương nhìn cũng không nhìn Cố Thanh Bùi, lôi hắn chạy về phía trước trên đường đua ở tiểu khu công viên.


Cố Thanh Bùi vừa chạy vừa thở hổn hển nói: "Chê anh thể lực không tốt, em tìm người khác đi."


Nguyên Dương cười một tiếng, "Vậy không được, tìm ai cũng không tốt bằng vợ em."


Cố Thanh Bùi quả thực cùng người tinh lực thịnh vượng như Nguyên Dương không so được, cuối cùng hắn lôi cánh tay Nguyên Dương ngừng lại, "Thật không được, còn chạy nữa sẽ nôn mửa mất."


Nguyên Dương cau mày nhìn môi có chút trắng bệch của Cố Thanh Bùi,  trên gò má lấm tấm ướt mồ hôi, cuối cùng có chút không đành lòng.


Hắn cúi người xuống vỗ nhè nhẹ đầu Cố Thanh Bùi một cái "Vậy... Về nhà đi."


Cố Thanh Bùi ngẩng đầu,  ánh mắt cảm kích hướng về Nguyên Dương, cảm ơn tiểu chó săn niệm tình hắn 'Cao tuổi', kết thúc việc chạy buổi sáng thật sớm.


"Xong..."


Nguyên Dương bị hình dáng điềm đạm đáng yêu kia của Cố Thanh Bùi làm cho có chút buồn cười, hắn chân sau nửa quỳ xuống đưa lưng về Cố Thanh Bùi, "Lên đây đi, em cõng anh trở về."


Cố Thanh Bùi giả bộ cự tuyệt một chút, "Không được, có người nhìn thấy không tốt lắm."


Nguyên Dương không nhịn được nói: "Bớt mẹ nó nói nhảm, mau lên đây."


Cố Thanh Bùi ha ha cười nhảy lên trên lưngNguyên Dương.


Đừng nói, thật là so với tự mình đi bộ tiết kiệm sức lực nhiều.


——————


Cố Thanh Bùi xụi lơ nằm ở trên tấm lưng bền chắc của Nguyên Dương, gió buổi sớm mang theo chút hơi lạnh nhè nhẹ thoảng qua, một trận buồn ngủ từ từ tấn công tới.


Nguyên Dương đi ngang qua cửa tiệm kia hắn thường xuyên mua bữa ăn sáng, mua hai ly sữa đậu nành cùng mấy cái bánh bao, bà chủ nhìn Cố Thanh Bùi trên lưng hắn một chút, cười đem bữa sáng đưa cho hắn.


"Cố Thanh Bùi? Cố Thanh Bùi?" Nguyên Dương cõng Cố Thanh Bùi, hai tay không tiện, muốn để cho hắn hỗ trợ cầm bữa ăn sáng, kết quả gọi nửa ngày không phản ứng, người đã ngủ.


Hắn không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là dùng miệng ngậm túi bóng đựng bữa sáng đi.


Phải, mình một hồi thật trở thành chó, Nguyên Dương bất đắc dĩ cười một tiếng, cõng Cố Thanh Bùi đi về nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro