Hỏi đáp đơn giản
Chuyện hối hận nhất cậu đã làm với đối phương là gì?
Cố Thanh Bùi nhíu mày, quay đầu mỉm cười nhìn về phía Nguyên Dương.
Nguyên Dương chột dạ sờ mũi một cái, hàm hồ nói: "Là... Là chuyện kia."
"Không thể trốn tránh vấn đề, tiểu đồng chí." Cố Thanh Bùi dựa vào lưng ghế, cười như không cười, "Nói rõ ràng, rốt cuộc chuyện gì."
Nguyên Dương hít sâu một hơi, bắt đầu sâu sắc tự mình kiểm điểm: "Tôi không nên làm chuyện bất chính với vợ dưới tiền đề chống lại ý muốn của anh ấy; không nên bại hoại lương tâm, lén lén lút lút quay video; quan trọng nhất là tôi không bảo vệ tốt kết tinh tình yêu của chúng tôi..."
"Được rồi, cái gì mà kết tinh tình yêu." Cố Thanh Bùi dở khóc dở cười, xoa đầu cún của Nguyên Dương một cái, ôn nhu nói, "Anh tha thứ cho em."
Tiểu chó săn vểnh cao cái đuôi, lắc lắc móng vuốt lớn, được voi đòi tiên kéo vợ mình vào trong ngực.
Còn chuyện hối hận nhất của Cố tổng?
Cố Thanh Bùi đẩy mắt kiếng, cười khổ một tiếng: "Đại khái... Đi Singapore tránh hai năm kia."
Nguyên Dương cũng không nói chuyện, môi khẽ nhấp, một đường nhìn chằm chằm Cố Thanh Bùi.
"Lúc ấy cũng là hành động bất đắc dĩ..." Cố Thanh Bùi nhớ lại vết sẹo năm xưa, nhàn nhạt nói, "Thế nhưng, có lẽ còn có phương pháp tốt hơn, nói không chừng..."
"Em tình nguyện để anh đánh em vào ICU cũng không muốn cùng anh tách ra hai năm." Nguyên Dương khóa chặt Cố Thanh Bùi vào trong ngực, nói thật nhỏ, "Mỗi ngày đều không thấy được anh, không chạm được anh, quá tồi tệ."
"Nhưng anh cuối cùng vẫn quay về." Cố Thanh Bùi hôn mạnh một cái trên trán Nguyên Dương, "Quan trọng nhất chính là hiện tại, bây giờ chúng ta đang ở bên nhau, đây chính là kết quả tốt nhất."
Xin hai người chú ý hành động... Câu hỏi của tôi còn chưa hỏi xong...
"Xin lỗi." Cố Thanh Bùi mặc kệ mặt mũi của tiểu chó săn đẩy y ra, "Mời tiếp tục."
Xin nói ra một chuyện đối phương làm bạn cảm động.
"Tôi nói trước." Nguyên Dương cướp trả lời, "Đương nhiên là sự kiện vợ tôi đem công ty đảm bảo để tôi nắm cổ phần. Cả cha tôi cũng bị rung động. Cũng chính là khi đó, tôi biết trong lòng anh ấy còn có tôi."
Tiểu chó săn tràn đầy tình yêu nhìn Thiên Tiên: "Thanh Bùi..."
Cố Thanh Bùi ho nhẹ hai tiếng.
"Thanh Bùi, câu trả lời của anh là gì?" Tiểu chó săn vẫy đuôi, mặt đầy dáng vẻ cầu khen ngợi, "Là lần em thay anh đỡ một dao, hay là em đem toàn bộ cổ phần tín xã chuyển nhượng cho anh? Hoặc là lúc em ủ ấm chân cho anh? Ầy, nghĩ lại thì có phải anh đột nhiên cảm thấy em là người chồng tốt nhất thế giới không?"
Cố Thanh Bùi cho ra một câu trả lời ngoài ý liệu: "Là lần đầu tiên em làm điểm tâm cho anh."
Nguyên Dương kinh ngạc nói: "A? !"
"Sau khi anh ly dị với Viện Viện, đã rất lâu không có người làm điểm tâm cho anh." Cố Thanh Bùi cười nói, "Cho nên lúc đó ăn cơm em làm, anh rất cảm động."
"Một bữa cơm liền thu mua được anh..." Nguyên Dương lẩm bẩm nói, "Sớm biết hữu hiệu như thế, em hẳn làm nhiều hơn mấy bữa."
Cố Thanh Bùi cưng chiều xoa xoa đầu Nguyên Dương: "Chúng ta còn có hơn nửa đời người mà, sau này từ từ làm."
Nguyên Dương gật đầu, giọng mập mờ nói: "Vợ nói đúng, chậm, chậm, làm."
Gần đây thẩm tra tương đối nghiêm, xin hai vị chú ý lời nói.
Nguyên Dương bĩu môi một cái: "Trình độ này cũng không được?"
Không được. Câu hỏi kế tiếp, hai người thích nhất loại hoạt động gì?
Nguyên Dương nhún nhún vai, mặt đầy tiếc nuối: "Tôi rất muốn đối với vấn đề này tiến hành một cuộc bàn luận dài. Nhưng mà như bạn nói, thẩm tra tương đối nghiêm."
Cố Thanh Bùi cho y một cùi chỏ, ôn hòa nói: "Tôi thích nhất... Đại khái là hai người đều nhàn rỗi, tựa sát lẫn nhau cùng xem một bộ phim đi."
Nghe qua cũng rất ấm áp ~
"Đúng vậy." Cố Thanh Bùi cười gật đầu một cái, "Chúng tôi bình thường công việc bận bịu, có chút rỗi rãnh cũng không dễ dàng. Mùa đông lúc chúng tôi cùng nhau xem phim, Nguyên Dương còn ủ ấm chân cho tôi. Thật ra thì người bạn yêu ở bên cạnh, làm chuyện gì cũng sẽ rất vui vẻ."
Cảnh cáo, cấm ngược chó! Vấn đề kế tiếp, hai người đối với tương lai có hoạch định gì không?
"Không nói chuyện công việc." Cố Thanh Bùi và Nguyên Dương hai mắt nhìn nhau một cái, đều thấy trong mắt nhau sâu đậm ôn nhu cùng mơ ước, "Phương diện sinh hoạt, gần đây hoạch định đại khái chính là muốn có con."
"Tôi đã hơn ba mươi, áp lực của ba mẹ bên kia cũng sắp không gánh nổi." Cố Thanh Bùi cười trêu nói, "Bất quá, nguyên nhân chủ yếu nhất chính là muốn nuôi dưỡng một sinh mạng nhỏ, nhìn tận mắt nó từng chút từng chút lớn lên. Tôi cảm thấy đó nhất định là một trải nghiệm rất tốt đẹp."
Nguyên Dương gật đầu: "Mặc dù tôi đối với trẻ con không có hứng thú... Nhưng mà có con rồi, Thanh Bùi lại nhiều thêm một lý do không đi gặp Vương Tấn."
Trước khi hỏi vấn đề cuối cùng, tôi và hai người nói một chút về chuyện thế giới song song bên này đi ~
Lòng hiếu kỳ của Nguyên Dương trong nháy mắt bị câu lên, Cố Thanh Bùi cũng rất hứng thú: "Xin nói."
Thật ra nhiều người đều rất thích câu chuyện của hai người ~ khẩu hiệu của fan hai người là "Hồ ly phối hợp chó, thiên trường địa cửu".
Hai người tán đồng gật đầu một cái: "Chính xác."
Còn có chính là, chỗ các anh nơi đó tra công rất nhiều, vì vậy mọi người đem mấy người tra công nhóm lại thành một đoàn, gọi là 188 nam đoàn ~ mỗi ngày đều mắng, không phải, mỗi ngày đều khen các anh.
"Tra công? Tra công?" Tiểu chó săn mắt mở thật to, ủy khuất vô cùng, "Thanh Bùi, bọn họ nói em tra công."
Cố Thanh Bùi bấm bấm ngón tay: "Bỏ thuốc, hình khiêu dâm, cầm tù, quấy rối... Em ủy khuất cái gì chứ ?"
Lỗ tai tiểu chó săn rũ xuống, không cam lòng hỏi: "Trong nhóm kia có người nào tra hơn tôi không?"
Nói ra cậu có thể không tin, cậu là người được tương đối công nhận ít tra nhất...
Lần này đến phiên Cố Thanh Bùi khiếp sợ: "Em ấy coi như là ít tra nhất? Vậy, vậy người yêu của mấy người kia rốt cuộc đã trải qua cái gì..."
Ừm, cũng không có gì, chết đi thì có thể sống lại mà... Còn có Ừm, sinh nhật tiểu chó săn sắp đến, cho cậu một tin tức coi như quà sinh nhật: Vương Tấn bị một thằng nhóc đi xe moto họ Nhan dây dưa, đứa nhóc này liếc mắt cũng thấy là một tra công.
Nguyên Dương thành khẩn nói: "Cám ơn, đây là quà sinh nhật tốt nhất mà tôi nhận được năm nay."
Được rồi, một câu hỏi cuối cùng, lời mà bạn muốn nói với đối phương nhất?
Cố Thanh Bùi và Nguyên Dương hai mắt nhìn nhau, cười nói: "Lời muốn nói đã sớm nói rồi. Đơn giản chính là anh yêu em, chỉ cần em không phạm lỗi, chúng ta sẽ đi đến cuối."
"Một đường đi thẳng đến cuối cùng." Nguyên Dương nắm chặt tay Cố Thanh Bùi, "Em sẽ bảo vệ anh thật tốt, trở nên càng cường đại hơn, không để cho anh bị bất kỳ tổn thương nào nữa."
Trứng màu nhỏ:
"Ầy, cái nhóm tra công gì đó ấy, làm sao mới có thể thoát nhóm?" Nguyên Dương lặng lẽ hỏi.
Đừng nghĩ. Hơn nữa mặc dù các cậu giai đoạn trước là tra công, nhưng về sau tất cả đều chuyển thành trung khuyển, đây cũng là điểm đáng yêu a ~
Mặc dù vậy nhưng mà... Tôi vẫn không muốn trở thành tra công, tiểu chó săn không cam lòng hỏi: "Nếu là nam đoàn chắc là có trưởng đoàn đi, nói cho tôi tên trưởng đoàn nào."
Mấy ngày sau.
Thiệu Quần nhận được một tin nhắn.
"Anh là Thiệu Quần?"
Thiệu Quần tiện tay trả lời ừ.
"Tôi muốn rời nhóm."
"? ? Bệnh thần kinh à?"
Cre: fanyingyugongyi.lofter.com
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro