Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chỉ là một cơn ác mộng


1.

Cố Thanh Bùi một lần nữa làm rơi đũa trên bàn, đũa từ từ lăn xuống đất, Nguyên Dương buồn cười nói: "Thanh Bùi, anh làm sao giống con nít vậy, ăn cơm ngay cả đũa cũng không cầm được." Vừa nói vừa đi sang một bên phòng bếp lấy đũa khác.


"Ầy, anh cũng không biết có chuyện gì nữa, gần đây tay cứ luôn không có sức gì cả, có thể là quá mệt mỏi, chờ làm xong vụ này, anh muốn nghỉ ngơi thật khỏe một chút." Cố Thanh Bùi bất đắc dĩ nói.


"Mệt thì nghỉ ngơi đi, mỗi lần đều biến mình thành như vậy, thật không biết anh có tật xấu gì nữa?" Nguyên Dương đau lòng vừa nói vừa gắp thức ăn yếu thích của Cố Thanh Bùi cho hắn, nhưng nhìn hắn thật lâu không động đũa, không thể làm gì khác hơn là tự mình bưng chén đút hắn.


"Thanh Bùi, há miệng, a, thật ngoan." Nguyên Dương cười nói.


"Em thật coi anh là con nít à? Làm sao? Bản tính làm mẹ đại phát, tình thương của mẹ nổ tung sao?" Cố Thanh Bùi ngoài miệng không buông tha người, nhưng vẫn ngoan ngoãn ăn cơm Nguyên Dương đút.


"Em là daddy của anh." Nguyên Dương vừa tức giận vừa nói, động tác trên tay lại cực kỳ dịu dàng lau miệng cho Cố Thanh Bùi.


Cuộc sống đơn giản như vậy trôi qua, Cố Thanh Bùi ngoài giờ làm việc cũng tăng cường rèn luyện, "Aiya, vốn là tuổi tác so với cậu ấy lớn hơn nhiều như vậy, nếu như không luyện tập chăm chỉ, coi như cuộc sống không hòa hài lâu dài." Việc tập luyện của Cố Thanh Bùi vẫn có giá trị, ít nhất Nguyên Dương vui vẻ, sinh hoạt ban đêm thời gian dài hơn là một mặt, chủ yếu nhất vẫn là tố chất thân thể của Cố Thanh Bùi cũng khỏe mạnh hơn. Mong ước của Nguyên Dương rất đơn giản chính là bình an vui vẻ, bạc đầu giai lão.


Trong yến hội bữa tiệc linh đình, Cố Thanh Bùi nâng ly cùng người khác thương lượng việc làm ăn kế tiếp, tay lại đột nhiên không có khí lực, ly rơi trên mặt đất, bể tan.


Rượu đỏ bắn lên ống quần của Cố Thanh Bùi, mọi người giật nảy mình, Cố Thanh Bùi mặt đầy lúng túng, Nguyên Dương ở cách đó không xa sau khi thấy vội vàng chạy tới, dắt tay Cố Thanh Bùi, dáng người cao ngất lại ôn nhu chững chạc, mặt lộ vẻ cười nói: "Thật sự xin lỗi, dọa mọi người rồi, gần đây Cố tổng vì bận bịu mấy đơn đặt hàng lớn dốc hết lòng hết sức, thân thể có chút không thoải mái, tôi tạ tội thay với mọi người." Nguyên Dương cầm lên chai rượu còn một nửa trên khay bên cạnh trực tiếp uống một hơi, thắng được tràng vỗ tay của cả sảnh đường, bầu không khí toàn bộ lập tức hào hứng cả lên.


Cũng không lâu lắm, Nguyên Dương lấy cớ uống nhiều rồi kéo Cố Thanh Bùi rời đi trước khỏi bữa tiệc. Vẻ mặt Cố Thanh Bùi mất mát, hắn một mực yêu cầu chính mình ở trước công chúng hành động cử chỉ đều phải thích đáng, nhưng hôm nay ở trong bữa tiệc trọng yếu như vậy lại phạm lỗi. Tất cả đều khiến cho Cố Thanh Bùi cảm thấy tâm tình không tốt, hắn thật sự là không nên phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy.


Hai người ngồi ở phía sau xe trò chuyện, Nguyên Dương ôm Cố Thanh Bùi vào trong ngực, an ủi nói: "Thanh Bùi, không có chuyện gì, chẳng qua là một chút xíu ngoài ý muốn, không cần phải để ở trong lòng." Mặt Nguyên Dương có chút đỏ, y uống rượu quá mạnh, đầu cũng choáng choáng váng váng.


Cố Thanh Bùi nhắm hai mắt lại, ở thời điểm mấu chốt, hắn coi như là người quyết định của công ty, hẳn phải lấy tư thái hoàn mỹ xuất hiện ở trước mặt mọi người, như vậy mới có thể thắng được tín nhiệm của những công ty khác, yên tâm cùng bọn họ hợp tác, mà không phải ngay cả một ly rượu cũng cầm không chắc như vậy. Nhưng vì để cho Nguyên Dương nghỉ ngơi, Cố Thanh Bùi cũng không nói ra bất mãn phiền muộn trong lòng, y vì mình uống nửa chai rượu, đã đủ rồi.


Sau khi về đến nhà, hai đứa bé đã ngủ say, Nguyên Dương hơi thanh tỉnh một chút, tự mình đi rửa mặt, Cố Thanh Bùi ở phòng bếp nấu canh giải rượu cho y.


"Thanh Bùi vợ ~ vợ! Anh ở đâu! Em không cầm quần lót! Anh đưa giúp em một chút!"Tiếng gọi của Nguyên Dương từ phòng tắm truyền tới, Cố Thanh Bùi đen mặt, cái đồ ngốc này."Em nhỏ tiếng một chút, bọn nhỏ còn ngủ."


Nhưng mà không qua mấy ngày sau, Cố Thanh Bùi bởi vì lúc lên lầu chân đột nhiên như nhũn ra từ trên thang lầu té xuống, cánh tay vì bảo vệ đầu mà gãy xương.


"Thanh Bùi! Thanh Bùi!" Nguyên Dương vội vã từ công ty chạy đến bệnh viện, hoàn toàn quên mất mình có thể lái xe tới, cả người y đều bị mồ hôi thấm ướt."Em sao lại đổ nhiều mồ hôi như vậy, anh không sao mà, cũng chỉ là gãy xương cánh tay trái, đừng lo lắng." Cố Thanh Bùi muốn đưa tay sờ mặt Nguyên Dương một cái, nhưng bị Nguyên Dương nhẹ nhàng đè lại, "Thanh Bùi, đừng động, cẩn thận cánh tay." Cặp mắt Nguyên Dương đỏ bừng, tựa hồ một giây kế tiếp sẽ chảy nước mắt, nhưng y không khóc, ở trước mặt Cố Thanh Bùi y hẳn là phải cường đại, có thể chống đỡ hết thảy.


Gãy xương có thể liền lại, nhưng một căn bệnh khác lại phá hủy Nguyên Dương, phá hủy Cố Thanh Bùi, cũng phá hủy cả nhà bọn họ.


Trên báo cáo CT biểu hiện, Cố Thanh Bùi có thể bị mắc bệnh xơ cứng teo cơ một bên*, cần tiến hành kiểm tra thêm một bước, ngày hôm đó, bầu trời của Nguyên Dương sụp đổ. Y không dám nói cho Cố Thanh Bùi kết quả kiểm tra, cũng không dám nói cho hắn những hậu quả nghiêm trọng của bệnh mà bác sĩ đã nói. ALS không chữa khỏi được.


*Bệnh xơ cứng teo cơ một bên: hay hội chứng ALS (Amyotrophic Lateral Sclerosis),  là một bệnh lý liên quan đến hệ thống thần kinh, ảnh hưởng đến các tế bào thần kinh trong não và tủy sống, gây mất kiểm soát cơ bắp .


Nguyên Dương ở sân thượng bệnh viện hút hết hai gói thuốc lá, hút đến cổ họng đau nhức, ánh mắt phủ đầy tia máu, y vứt bỏ áo khoác, tắm rửa thay quần áo, cho là sẽ không có mùi thuốc lá, nhưng Cố Thanh Bùi vẫn ngửi được.


"Nguyên Dương, sao vậy? Tại sao lại hút thuốc?" Cố Thanh Bùi cảm thấy rất kỳ quái, Nguyên Dương rất ít hút thuốc, nhưng bây giờ cả người đều là mùi thuốc lá. 

"Thanh Bùi, có chút chuyện phiền lòng, không có gì, em đã nghĩ thông suốt." Nguyên Dương cưỡng bức mình lộ ra vẻ tươi cười, nụ cười rất khó nhìn.


"Không muốn cười thì đừng cười, cười thật xấu xí." Cố Thanh Bùi đưa tay phải ra chạm vào khuôn mặt có chút cứng ngắc của Nguyên Dương."Nói với anh đi, anh bị bệnh gì, ALS sao." Cố Thanh Bùi cố làm vẻ ung dung nói, hắn dầu gì là mộtngười hơn ba mươi tuổi, đã sắp bốn mươi, thân thể mình gần đây xuất hiện trạng huống gì hắn vẫn biết, lên mạng baidu tra một chút, xuất hiện nhiều nhất chính là ALS. Chẳng qua là lúc Cố Thanh Bùi nói ra ba chữ kia trong lòng vẫn là có một tia kỳ vọng, kỳ vọng không phải vậy. Nhưng vẻ mặt của Nguyên Dương nói cho hắn, Cố Thanh Bùi, mày mắc phải ALS rồi.


Mắt Nguyên Dương nhanh chóng trợn to, sau đó cúi đầu xuống, cố làm như không có chuyện gì nói: "Sao vậy được, thế nào lại là ALS, anh suy nghĩ nhiều rồi, không phải vậy." Nội tâm Cố Thanh Bùi một mảnh u tối, nhưng lại vô cùng đau lòng cho Nguyên Dương, hắn nghẹn ngào run rẩy nói: "Nguyên. . . Dương, em không biết. . . nói dối, em. . . biết không, em ở. . . trước mặt anh. . . không nói dối được. Nguyên. . . Dương, nói. . . đi, nói a."


"Em có thể nói gì chứ, em con mẹ nó có thể nói gì! Anh bảo em phải nói em không cứu được anh, em vô dụng, em mẹ nó chính là một phế vật! Như vậy được chưa, anh hài lòng chưa!" Nguyên Dương chợt đứng lên, đưa lưng về phía Cố Thanh Bùi hầm hừ, nước mắt đầy mặt, trên đầu gân xanh cũng lộ ra, sau khi gào thét là vô lực than thở, Nguyên Dương y con mẹ nó là một phế vật, ngay cả người mình yêu cũng cứu không được.


"Nguyên Dương, em quay mặt lại đây." Cố Thanh Bùi nghe được y phát tiết, ngược lại nhẹ buông lỏng một chút, "Nguyên Dương, anh nói cho em biết, em không phải phế vật, em không phải! Em là tất cả của anh, em biết chưa! Sau này không cho phép nói bản thân không tốt, vô luận là bệnh gì, Cố Thanh Bùi anh cũng sẽ gánh đến cuối cùng, cho nên anh muốn em một mực ở bên cạnh anh! Em nguyện ý không?" Cố Thanh Bùi lớn tiếng nói, nước mắt cũng chảy xuống. 


Hắn biết để cho Nguyên Dương ở bên hắn là rất ích kỷ rất ích kỷ, cái bệnh này của hắn không trị hết, sau này đều cần có người hầu hạ, hắn vốn không nên liên lụy Nguyên Dương, nhưng Cố Thanh Bùi hắn cũng là người, cũng có khao khát, hắn hy vọng ở giai đoạn cuối cùng của cuộc đời, ở thời điểm mình chật vật nhất, có một đôi tay vững chắc lại có lực chống đỡ cho mình.


"Em nguyện ý không à? Cố Thanh Bùi, anh mẹ nó chớ nghĩ hất em ra, em và anh liều đến cùng, anh cho dù chết cũng phải là em đem anh chôn vào lòng đất!" Nguyên Dương khóc hầm hừ, phát tiết bất an ưu tư hai ngày qua, từ từ khôi phục lý trí.


Cố Thanh Bùi làm rất nhiều kiểm tra, chẩn đoán chính xác là ALS, hơn nữa đã là kỳ giữa, gãy xương còn đỡ, nhưng là tay chân bắt đầu vô lực, cơ bắp cũng bắt đầu teo rút.


Cố Thanh Bùi có thể đi từng bước một, nhưng tư thế khó coi, nên hắn thường ngồi trên xe lăn, để cho Nguyên Dương đẩy. Bởi vì ở trong mắt những người khác, Cố Thanh Bùi hẳn là đoan trang ưu nhã, hẳn là giơ tay nhấc chân đều hết sức khéo léo.


"Thanh Bùi, anh có lạnh không?" Ra cửa bệnh viện, gió tương đối lớn, Nguyên Dương có chút bận tâm hỏi.

 "Không lạnh, ai, em không cần cởi áo khoác, anh thật không lạnh." Nguyên Dương không để ý Cố Thanh Bùi nói cái gì, tự mình đem áo khoác cởi đắp lên trên đùi hắn.

"Che kín lại, đừng động." Cố Thanh Bùi đỡ đỡ mắt kiếng, vẫn là ngoan ngoãn đắp quần áo, nhiệt độ cơ thể của Nguyên Dương từ trên y phục truyền tới, sưởi ấm lòng Cố Thanh Bùi .


Bọn trẻ được giao cho Nguyên gia, bọn họ bây giờ còn chưa chuẩn bị sẵn sàng đi nói cho bọn nhỏ chuyện này, chỉ có thể đi một bước tính một bước.


"Thanh Bùi, há miệng, a." Nguyên Dương đút cơm cho Cố Thanh Bùi, hắn hai tay vô lực, Nguyên Dương dứt khoát liền mình đút. Cố Thanh Bùi ăn ăn, hốc mắt đột nhiên đỏ lên, Nguyên Dương vội vàng buông chén xuống, ôm người vào trong ngực.


"Anh đã từng nghĩ tới có lẽ có một ngày em sẽ đút cơm cho anh, sẽ chăm sóc anh, sẽ đẩy anh đi phơi nắng, nhưng là Nguyên Dương em biết không, anh cho là chuyện đó mấy thập niên sau mới xảy ra, anh mới bốn mươi, dựa vào cái gì chứ, dựa vào cái gì anh cũng chỉ có thể dựa vào người khác phục vụ mới có thể sống, dựa vào cái gì anh tóc còn chưa bạc lại không thể đi bộ, dựa vào cái gì a, a a a a a a!" Cố Thanh Bùi ở trong ngực Nguyên Dương thất thanh khóc lóc, Nguyên Dương cũng không nhịn được khóc, chính là dựa vào cái gì chứ, dựa vào cái gì y chẳng qua là muốn cùng người yêu đơn giản sống hết một đời cũng không làm được.


Cố Thanh Bùi chậm rãi lau sạch nước mắt của mình, cũng lau sạch nước mắt của Nguyên Dương, tay không có khí lực gì, hắn lau rất chậm, nhưng Nguyên Dương lại cảm nhận được sự ôn nhu của hắn. Sau khi khóc, đến lượt kiên cường đối mặt, dẫu sao bọn họ là "người trưởng thành ".


2.


"Đại Bảo, Tiểu Bảo, ba mắc phải một căn bệnh, có thể không ở cùng bọn con rất lâu, không lâu sau ba cũng chỉ có thể nằm ở trên giường không thể động, nhưng bất kể như thế nào, ba và cha cũng sẽ một mực yêu các con, được không?" Cố Thanh Bùi nhìn hai đứa bé dáng vẻ u mê, lòng đang rỉ máu, nhưng vẫn duy trì ôn nhu như cũ. Hắn không thể tự giận mình, hắn phải tận hết sức phụng bồi bọn nhỏ lớn lên.


"Vậy ba phải nghỉ ngơi cho khỏe, con và em trai sẽ ngoan." Đại Bảo đã có điểm hiểu chuyện, nó mấy ngày trước nghe được ông nội và bà nội đang thương lượng đem nó và Tiểu Bảo giữ ở bên người nuôi, để cho cha có thể chuyên tâm chăm sóc ba. Tiểu Bảo nhìn Cố Thanh Bùi trong mắt ướt át, nghẹn ngào nằm ở trên cánh tay Cố Thanh Bùi khóc, "Ba, không muốn, không muốn, Tiểu Bảo không muốn." Cố Thanh Bùi bị tiếng khóc con trẻ khiến không kềm được, hắn khóc, muốn đưa tay ôm Tiểu Bảo vào trong ngực, nhưng không làm gì được. Cố Thanh Bùi thống hận bản thân mình như vậy, ngay cả con cũng ôm không được.


Nguyên Dương nghe được tiếng khóc của con, vội vàng đi vào, thấy Cố Thanh Bùi dùng sức đến đỏ mặt, Tiểu Bảo cố gắng chui vào trong ngực ba, Đại Bảo cũng giống vậy ôm Cố Thanh Bùi, lòng Nguyên Dương đau đớn giống như bị xé ra từng mảnh, tại sao trời cao phải đối với bọn họ tàn nhẫn như vậy.


Nguyên Dương đỏ mắt ngồi ở mép giường, vòng tay đem ba người đều ôm vào trong ngực, tận lực không để cho giọng mình tỏ ra run rẩy, trầm ổn nói: "Sau này cha tới ôm các con, cha có đầy đủ khí lực, có thể ôm hết các con vào trong ngực, Đại Bảo, Tiểu Bảo, có cha ở đây, không cần phải sợ." Người một nhà tựa sát nhau, lẫn nhau chống đỡ, có người nhà bầu bạn, Cố Thanh Bùi cố gắng sống.


"Hà Cố, sau này công ty giao cho chú, không sao, không cần tới thăm anh, anh hiện tại tốt lắm, ừ, được, anh sẽ." Cố Thanh Bùi cùng Hà Cố giao phó công việc, đem công ty bàn giao cho anh. 


Hắn hôm nay không thể lại đem thời gian bỏ vào trong công việc, không biết thời điểm cuối của cuộc đời ngày nào đến, hắn phải thật tốt phụng bồi Nguyên Dương và bọn nhỏ.


Ba năm sau, sinh nhật Nguyên Dương, Cố Thanh Bùi chống gậy đi từ từ. Hắn chẩn đoán chính xác mắc ALS đã ba năm, hơn một ngàn ngày, hắn từng có thời điểm suy nghĩ cực đoan, lúc bệnh tình nghiêm trọng nhất, hắn ngay cả tự sát cũng không làm được, khi đó Cố Thanh Bùi chống đối với tất cả mọi người.


"Nguyên Dương, anh muốn em đi đi, em cút ngay cho anh!" Khi đó Cố Thanh Bùi đã sắp chống đỡ không nổi, chỉ muốn rời đi cái thế giới này, hắn không muốn làm một tên phế nhân nữa. Mà Nguyên Dương không tranh cãi, không ồn ào, cho dù là Cố Thanh Bùi lấy ngôn ngữ tồi tệ hơn nữa kích thích y, y cũng chưa từng nói lại một câu, mỗi ngày đem Cố Thanh Bùi người mềm không thể động chăm sóc sạch sẽ, hắn tuyệt thực không muốn ăn cơm, Nguyên Dương cũng không ăn, cũng tuyệt thực. Cố Thanh Bùi thỏa hiệp, "phản nghịch" của hắn ước chừng kéo dài nửa tháng, ngay tại sau khi Nguyên Dương đòi chết liền kết thúc.


Cũng chính là từ đó về sau, Cố Thanh Bùi không dám nói ba chữ "em đi đi" nữa.


Nguyên Dương mỗi một ngày mệt nhọc Cố Thanh Bùi đều thấy ở trong mắt, hắn càng ngày càng hoài nghi quyết định của mình, chui vào trong vỏ ốc, cảm thấy mình quá ích kỷ, thậm chí cho là Nguyên Dương chăm sóc hắn chẳng qua là một loại trách nhiệm cùng thương hại. Hắn lần lượt mặt đối mặt nói xấu, bức bách Nguyên Dương rời đi, suốt mười lăm ngày, Nguyên Dương cũng có chút tan vỡ, cầm con dao nhỏ mới vừa gọt xong trái cây cho Cố Thanh Bùi trực tiếp để ở ngực mình, không nói một lời nhìn Cố Thanh Bùi, đại ý anh còn ép em đi em sẽ chết cho anh xem, Cố Thanh Bùi không nghĩ tới Nguyên Dương sẽ ác liệt như vậy, mới vừa nói một chữ, "Em. . ." Một khắc sau, Nguyên Dương không chút do dự dùng dao nhỏ đâm vào da thịt mình, ánh mắt tỉnh táo lại khắc chế, "Anh có thể tiếp tục đuổi em đi, chúng ta có thể thử một chút, xem ai chết trước." 


Tim Cố Thanh Bùi cũng sắp ngừng đập, một khắc kia, hắn cảm nhận được tình yêu của Nguyên Dương ùn ùn kéo đến, cảm nhận được ẩn nhẫn cùng thâm trầm của y, chân chính ý thức được đẩy y ra là một hành động vừa tổn thương người vừa tổn thương mình. Cố Thanh Bùi lần nữa phấn khởi, bắt đầu chăm chỉ dựa vào Nguyên Dương, hoàn toàn giao phó mình cho y.


Từ đó trở đi, Cố Thanh Bùi dần dần thoát khỏi vấn đề tâm lý do tê liệt, cố gắng phục kiện, uống thuốc, rèn luyện, như kỳ tích vậy tốc độ chứng ALS trở nên ác liệt cũng chậm lại, hắn thậm chí có thể mượn ngoại lực mà đi một chút.


Hôm nay là sinh nhật Nguyên Dương, Cố Thanh Bùi thật sớm đã chuẩn bị xong quà sinh nhật, hắn mất nửa năm mới làm xong quyển sách, trong sách là những kỷ niệm tốt đẹp đã qua của bọn họ. Cố Thanh Bùi muốn Nguyên Dương có thể một mực nhớ hắn, nhớ hình dáng hắn lúc tuổi tác tốt đẹp nhất, nhớ quá trình bọn họ gặp gỡ, tìm hiểu, yêu nhau.


Cố Thanh Bùi thậm chí dưới sự giúp đỡ của hai đứa nhỏ làm một chiếc bánh ngọt nhỏ, mặc dù xiêng xiêng vẹo vẹo khó coi, nhưng Cố Thanh Bùi đã rất hài lòng, bệnh lâu dài đã mài bằng tất cả góc cạnh của hắn, hắn tiếp nhận những thiếu sót bây giờ của mình, trở nên càng nhiệt tình với cuộc sống.


Nguyên Dương đến trên ban công đi nhận một cú điện thoại, đột nhiên nghe được dưới lầu truyền tới bịch một tiếng, lập tức chạy nhanh xuống lầu dưới, thấy một màn làm y tan vỡ. Cố Thanh Bùi té xuống đất, hôn mê bất tỉnh, hai đứa bé quỵ xuống đất khóc không ngừng, cách đó không xa là một chiếc bánh ngọt rơi dưới đất. Nguyên Dương cố nén bất an vội vàng đưa người đến bệnh viện, hai đứa bé ngoan ngoãn đi theo, không ồn ào cũng không nháo, chẳng qua là nhỏ giọng khóc.


Cố Thanh Bùi là ở buổi tối tầm mười một giờ tỉnh lại, hai đứa bé ngủ ở trên giường bệnh bên cạnh, Nguyên Dương vẫn nhìn hắn, hắn vừa mở mắt, Nguyên Dương liền kịp phản ứng, vội vàng nhấn chuông. Bác sĩ kiểm tra một chút, vẻ mặt thâm trầm, "Nguyên tiên sinh, ngày mai chúng tôi sẽ cho Cố tiên sinh làm một cuộc kiểm tra toàn diện, tối nay trước hết nghỉ ngơi cho khỏe đi." Nguyên Dương nghe ra trong giọng nói bác sĩ có điểm quấn quít, lòng chậm rãi trầm xuống, bệnh tình của Thanh Bùi đại khái là nặng thêm đi.


"A, a a a a, ưm ưm ưm, anh. . . anh, Nguyên, Nguyên, Dương." Thanh âm Cố Thanh Bùi khàn khàn khiến cho Nguyên Dương lập tức tại chỗ không dám động, "Thanh Bùi, Thanh Bùi, chúng ta không gấp, từ từ nói, bảo bối, không gấp." Hốc mắt Nguyên Dương trong nháy mắt liền đỏ, y không nhìn được dáng vẻ Cố Thanh Bùi đem hết toàn lực nhưng cầu mà không được.


"A, ưm ưm ưm, a a a." Cố Thanh Bùi khóc, hắn khống chế được vẻ mặt của mình, cũng không nói ra một câu đầy đủ."Sinh, sinh, sinh nhật, vui, vui vẻ." Cố Thanh Bùi cố gắng nói xong lời một mực muốn nói, Nguyên Dương nghe từng chữ từng chữ, mặc dù khó mà nhận ra, nhưng y nghe vẫn hiểu lời Cố Thanh Bùi, anh ấy chúc mình sinh nhật vui vẻ, sinh nhật vui vẻ, mình nên vui vẻ thế nào đây? Nguyên Dương trong lòng một mảnh cô tịch, trên mặt nhưng hiện ra nụ cười, bất kể như thế nào, đây là Thanh Bùi của y đang chúc mừng y, y phải mau vui vẻ, dù là chỉ trong một cái chớp mắt.


Cố Thanh Bùi chờ rất lâu đến khi Nguyên Dương cười, rốt cuộc thỏa mãn đã ngủ, trước khi hắn nhắm hai mắt lại hắn nhìn Nguyên Dương thật sâu, trong lòng suy nghĩ, "Nguyên Dương, em phải vui vẻ lên, bất kể ngày mai kết quả kiểm tra của anh như thế nào, em phải một mực vui vẻ." 


Nguyên Dương thủ một đêm, trắng đêm không ngủ, y đứng ở trên sân thượng, dùng bật lửa quẹt ra một ngọn lửa nhỏ, chắp hai tay, vô cùng thành kính nói thầm, "Thanh Bùi, đừng đau đớn nữa." Y đã không cầu xin Cố Thanh Bùi có thể khỏe mạnh, y chẳng qua là không muốn để cho hắn lại đau, tất cả đau đớn gấp trăm lần ngàn lần đổ lên người y đều có thể, chẳng qua là đừng để cho hắn đau đớn nữa.


Ngày hôm sau, Nguyên Dương để cho Nguyên Cạnh đón hai đứa bé đi, "Đại Bảo và Tiểu Bảo đi nhà chú phải ngoan ngoãn, chờ ba xuất viện, cha đi đón bọn con ngay có được không, ngày hôm qua các bảo bối và ba làm bánh ngọt cho cha đúng không? Cha cám ơn các bảo bối nhé." Nguyên Dương hôn má hai đứa bé, để cho Nguyên Cạnh mang bọn chúng đi.


Cố Thanh Bùi bị đẩy tới các phòng kiểm tra để làm kiểm tra, Nguyên Dương chờ ở bên ngoài, thân thể vốn là cao ngất thẳng tắp giờ có chút còng lưng, mấy năm này y thật sự là quá mệt mỏi, bệnh viện lui tới đều là người, có vui buồn, có ly hợp.


Kết quả kiểm tra đi ra, Nguyên Dương chạy một hơi ba mươi tầng lầu, chạy đến sân thượng bệnh viện, trong tay siết chặt báo cáo, đối mặt bầu trời âm u lớn tiếng gào thét, thanh âm y tan vỡ, tuyệt vọng. Chẳng biết lúc nào, bầu trời mưa nhỏ lất phất, Nguyên Dương lấy tay che cặp mắt, che giấu nỗi đau buồn muốn chết tâm của mình, trở lại phòng bệnh Cố Thanh Bùi.

Hai người bốn mắt tương giao, Cố Thanh Bùi liếc một cái liền biết tất cả, Nguyên Dương ở trước mặt hắn là che giấu không được nỗi ưu tư. Hai người liền an tĩnh đợi như vậy, trong ánh mắt tràn đầy đều là đối phương, thật ra thì cái kết quả này bọn họ đã dự liệu qua, chẳng qua là không nghĩ tới sẽ nhanh như vậy.


Bệnh tình Cố Thanh Bùi nhanh chóng trở nên ác liệt, đã hoàn toàn không nói được lời, thậm chí ăn không được, dạ dày co rút, đồ khó mà nuốt trôi, khiến cho cân nặng của hắn nhanh chóng hạ xuống, mấy ngày ngắn ngủi, trên gương mặt đã không có thịt, chỉ có thể dựa vào dịch dinh dưỡng chống đỡ. Nguyên Dương một mực chống, chống bản thân mình, chống nhà của bọn họ. Chẳng qua là không chống được cuối cùng, người mà y muốn bảo vệ nhất.


Cố Thanh Bùi nhập viện ngày thứ 137, đột phát cấp chứng, cấp cứu thất bại. Nguyên Dương hỏng bét ngồi dưới đất, không, Thanh Bùi của y sẽ không, y lảo đảo nghiêng ngã đi vào phòng giải phẫu, Cố Thanh Bùi đã không còn tim đập, điện tâm đồ là một đường thẳng. Nguyên Dương đưa tay chạm vào lòng bàn tay Cố Thanh Bùi, đáy lòng một mảnh run run, lạnh như băng, không có nhiệt độ, giờ khắc này, Nguyên Dương hoàn toàn tiếp nhận thực tế.


Sau khi Cố Thanh Bùi hạ táng, Nguyên Dương một đêm bạc đầu, không lâu sau khi đưa đi cha mẹ Cố Thanh Bùi thì y cũng bởi vì bệnh qua đời, tâm bệnh thành bệnh, đau lòng khó có thể khỏi bệnh.


"Thanh Bùi, em đến tìm anh."


3.

"Nguyên Dương!" Cố Thanh Bùi kêu một tiếng sợ hãi, chợt từ trong ác mộng tỉnh lại, cả người mồ hôi lạnh.


"Ơi! Em ở ngay đây, ở phòng bọn nhỏ!" Nguyên Dương nghe được Cố Thanh Bùi kêu mình, vội vàng đáp lại, rất sợ Cố Thanh Bùi không tìm được y.


Cố Thanh Bùi mò tới mắt kiếng, cũng không kịp mang tốt, giày cũng không mang chạy đến chỗ Nguyên Dương, "Anh lảo đảo chạy về phía em, em cũng không thể một người rời đi." Từ phòng của bọn trẻ truyền tới tiếng hát, Nguyên Dương đè giọng, trầm thấp hát, bọn nhỏ nghiêm túc nâng tai nghe."Anh, đây là nhạc thiếu nhi sao, thật là dễ nghe." Tiểu Bảo nhẹ nhàng hỏi, " Ngốc, dĩ nhiên không phải, cha không biết hát nhạc thiếu nhi đâu, lừa bịp chúng ta đây." Đại Bảo vô tình phơi bày bộ mặt thật của Nguyên Dương.


Cố Thanh Bùi lảo đảo nghiêng ngã chạy về phía Nguyên Dương, nhưng bởi vì không mang giày vô tình trợt một chút, Nguyên Dương bị sợ há to miệng, vội vàng đưa tay đỡ hắn."A!" Một tiếng hét thảm, hai đứa bé đem mắt che lại, không muốn thấy thảm kịch phát sinh.


Tiếng kêu thảm thiết là Nguyên Dương phát ra, lúc Cố Thanh Bùi té xuống đất tay đè ở chỗ không thể nói rõ của y, một trận đau nhức tấn công tới, Nguyên Dương không nhịn được đau kêu thành tiếng. Cố Thanh Bùi vội vàng đứng dậy, mặt đầy kinh hoảng thất thố muốn đỡ y, "Nguyên Dương, làm sao, sẽ không gãy xương chứ, mau dậy đi nhúc nhích một chút."


Nguyên Dương nhịn đau, làm mấy cái hít đất cùng ngồi xổm xuống, đau đớn dần dần hóa giải."Thanh Bùi, anh thiếu chút nữa thì hủy 'hạnh phúc' nửa đời sau của anh rồi đó, anh phải chịu trách nhiệm." Nguyên Dương nói bên tai Cố Thanh Bùi, muốn mưu cầu phúc lợi buổi tối.


"Thiếu chút nữa, chính là chưa hủy đúng không? Coi như là hủy thì phải làm thế nào đây, anh cũng có thể khiến cho em 'hạnh phúc' mà, Nguyên Dương, em nói đúng không?"


 Cố Thanh Bùi đỡ mắt kiếng, thanh âm cực kỳ mị hoặc nói, Nguyên Dương nuốt nước miếng một cái, lập tức lui về phía sau một bước, "Không được a, đây là vấn đề nguyên tắc, những thứ khác em đều có thể nghe anh, cái này anh phải nghe em."


"Ngốc, anh chọc em thôi." Cố Thanh Bùi cười xoa đầu Nguyên Dương, lại cúi đầu hôn mặt hai đứa bé, "Ngoan, Đại Bảo mang em trai đi đọc sách, đợi một hồi ăn cơm tối."


Đột nhiên, Nguyên Dương đem Cố Thanh Bùi bế công chúa, mặt đầy tức giận nói: "Anh sao lại không mang giày, chân không lạnh sao, cũng bao lớn rồi." Cố Thanh Bùi tức giận trừng y một cái, nhưng hai tay ôm cổ Nguyên Dương, "Làm sao, Nguyên tổng chê tôi già sao, tôi già rồi, chân tay già lão cũng không thể so với ngài. Chân này cũng không thể bị lạnh, ngài phải ôm tôi thật chặt."


Nguyên Dương cười ôm người càng chặt hơn, "Yên tâm đi, có hai anh, em cũng có thể ôm, Thanh Bùi, hay là chúng ta làm vài chuyện kích thích đi?" Cố Thanh Bùi tức giận nhéo lỗ tai Nguyên Dương, "Em nghĩ gì vậy, ngày hôm qua còn chưa đủ à, eo anh đều đau chết. Anh nói với em rồi, anh không có tinh lực và thể lực tốt như em đâu, công ty còn có một đống lớn chuyện đây này."


Nguyên Dương đem Cố Thanh Bùi nhẹ nhẹ đặt lên giường, quỳ một chân trên đất, mang vớ và dép cho hắn xong, bất đắc dĩ thở dài nói: "Được rồi được rồi, đều nghe anh, buổi tối muốn ăn gì, nếu không chúng ta đi ra ngoài ăn đi."


"Cũng không phải là không thể, anh trước phải xử lý một chút chuyện, em đi đặt chỗ đi."


Nguyên Dương tìm nhà hàng lẩu hay ăn, đặt cá bao sương. Chạng vạng tối, Cố Thanh Bùi ở phòng cho hai đứa bé thay quần áo xong, chuẩn bị đi ăn, Nguyên Dương mặc áo thun với quần cụt từ trong phòng đi ra, nhìn Cố Thanh Bùi áo sơ mi quần tây có chút không được tự nhiên, "Thanh Bùi à, trời nóng như vậy, anh mặc nhiều như vậy làm gì, sắp ăn lẩu còn không phải nóng chết, anh đi thay đồ đi, quần áo em đã để trên giường cho anh."


Nguyên Dương ôm Đại Bảo và Tiểu Bảo đi xuống lầu trước, hai tiểu bảo bối đều mặc áo thun màu đỏ và quần yếm, giống như Super Mario, Nguyên Dương buồn cười cho Đại Bảo đeo một râu giả, lần này càng giống hơn. Người cha tính trẻ con cười ngã nghiêng, Đại Bảo ngước khuôn mặt nhỏ nhắn một cước đá vào trên bắp chân Nguyên Dương, người không lớn, khí lực cũng không nhỏ. Nguyên Dương giận đến muốn đưa tay bóp mặt nó, liền thấy Cố Thanh Bùi từ trên lầu đi xuống, mặc quần áo tương tự y, màu sắc áo một đen một trắng, màu trắng càng làm Cố Thanh Bùi càng giống như thiên tiên, Cố tổng cười một tiếng, Nguyên Dương hồn vía đều bay mất.


"Ây, Cố tổng, rất ít thấy ngài ăn mặc hưu nhàn như vậy nha, thế nào, quần áo này cũng được đi, nhìn trẻ." Nguyên Dương đúng là miệng không có cửa, toàn nói điều không nên nói. Cố Thanh Bùi hung hãn trừng y một cái, thiếu chút nữa làm cho Nguyên Dương cả người mềm nhũn.


"Không phải, Thanh Bùi, em không phải ý đó, anh vốn là rất đẹp, không phải, vốn là rất trẻ tuổi, cũng không đúng, em già, đúng, hai ta đứng cạnh nhau là em nhìn lớn tuổi hơn." Nguyên Dương gấp đến độ miệng xoắn lại, không biết mình đang nói gì.


"Được, đi nhanh lên đi, không phải muốn đi ăn lẩu sao." Cố Thanh Bùi đỡ đỡ mắt kiếng, che giấu nụ cười của mình, kéo hai đứa bé đi tới nhà để xe.


"Thanh Bùi, đồ viên đã sẵn sàng, em sẽ phục vụ anh, lòng cũng xong rồi đây, cẩn thận nóng." Nguyên Dương hầu hạ Cố Thanh Bùi hoàn mỹ giống như phục vụ năm sao, hai đứa bé cũng một mực gào khóc đợi cho ăn, rõ ràng có một đứa là gien của Nguyên Dương, nhưng từ rất nhỏ đã có thể ăn cay, bất quá Nguyên Dương vẫn là không dám để cho bọn chúng ăn quá nhiều.


"Thanh Bùi, ăn no chưa, còn muốn ăn cái gì, em gọi thêm." Nguyên Dương bận bịu một đêm, đem đại bảo bối cùng hai tiểu bảo bối đều đút no, mình ngược lại là chưa ăn hai miếng, "Em đừng lo cho anh, mau ăn đi, anh gọi cho em thêm hai mâm thịt." Cố Thanh Bùi thật ra thì không quá muốn cùng Nguyên Dương đi ăn lẩu, y luôn là chăm sóc hắn cùng bọn trẻ, luôn là không để ý đến mình, thật là làm hắn không có biện pháp.


Miệng Nguyên Dương cay đến tê dại, uống từng ngụm từng ngụm nước đá, Cố Thanh Bùi uống trà nóng, chỉ có thể phát ra một tiếng cảm thán, tuổi trẻ thật tốt.


Bất quá đến buổi tối, bụng Nguyên Dương có chút không thoải mái, ói tiêu chảy, cuối cùng liền dứt khoát ở trong toilet không ra. Mặc dù y hành động rất nhẹ, nhưng Cố Thanh Bùi vẫn tỉnh giấc.


"Nguyên Dương, Nguyên Dương, em ổn không, anh lấy thuốc cho em, nếu không chúng ta hay là đi bệnh viện đi." Cố Thanh Bùi nghe tiếng nôn mửa trong toilet, gấp đến độ không được, ói như vậy, người làm sao chịu nổi chứ."Nguyên Dương, em mở cửa ra, mở cửa!"


Nguyên Dương khóa trái cửa phòng rửa tay, không để cho Cố Thanh Bùi đi vào, hai tay chống ở bồn rửa mặt, sắc mặt ói vàng khè. Cố Thanh Bùi nhớ tới trong ngăn kéo còn có một chìa khóa dự phòng, chạy mau đi xuống lấy.


Cố Thanh Bùi mở cửa xong, không để cho Nguyên Dương có thời gian dư thừa phản ứng, "Thanh Bùi, anh đi ra ngoài đi, nơi này thật là khó ngửi, đừng vào." Nguyên Dương lui về sau một bước, trên quần áo ngủ của y có bắn một chút chất nôn, y bây giờ thật rất chật vật. Cố Thanh Bùi đau lòng nhìn mặt y vàng khè, nghẹn ngào nói: "Em tránh cái gì, anh là vợ em, em không phải khăng khăng xem anh như vợ em sao, em tránh cái gì chứ! Em cho là anh sẽ chê em sao?" Cố Thanh Bùi khóc, hắn nhớ tới cơn ác mộng buổi trưa, hắn lúc ấy hoàn toàn không thể tự lo liệu cuộc sống, tất cả đều là Nguyên Dương hết lòng chăm sóc, sinh hoạt thường ngày của hắn, mọi việc ăn uống ngủ nghỉ của hắn đều là Nguyên Dương chăm lo. Lúc đó vẻ mặt Nguyên Dương là gì chứ, Cố Thanh Bùi cố gắng nhớ lại, phát hiện trong mắt Nguyên Dương chỉ có đau lòng.


Cố Thanh Bùi đưa tay trực tiếp lau sạch vết bẩn trên khóe miệng Nguyên Dương, "Đừng giấu anh, cũng đừng ở lúc bị bệnh còn cố chống đỡ, anh muốn chăm sóc em, anh cũng hy vọng em có thể dựa vào anh, Nguyên Dương, có thể không?" Cố Thanh Bùi không đeo mắt kiếng, ánh mắt híp lại, nhưng Nguyên Dương vẫn thấy rõ thâm tình của hắn, bọn họ không phải thánh nhân, luôn có những thời điểm khó mở miệng như vậy, không người nào có thể cường đại đến coi thường tất cả, y phải học yếu thế, học nũng nịu, học nói cho Cố Thanh Bùi "Em rất khó chịu" .


Cố Thanh Bùi đỏ mắt, nhích lại gần Nguyên Dương, thay quần áo trên người cho y, đút thuốc cho y, nấu nồi cháo để ấm áp dạ dày, dọn dẹp vết bẩn ở phòng vệ sinh, Nguyên Dương đứng ở bên người hắn, nhận lấy chăm sóc của Cố Thanh Bùi.


"Bây giờ khá hơn chút nào không?" Cố Thanh Bùi lấy tay nhẹ nhàng xoa dạ dày Nguyên Dương, xoa một lát sau dùng túi nước nóng áp lên, "Thanh Bùi, em đỡ nhiều rồi, không còn đau nữa." 


Nguyên Dương ôm Cố Thanh Bùi vào trong ngực, nguyên lai thấy Cố Thanh Bùi vì mình làm tới làm lui có một loại cảm giác thỏa mãn vô hình, thật là thật là vui, hắc hắc.


Nhìn dáng vẻ phát ngốc của Nguyên Dương, Cố Thanh Bùi cũng không nhịn được cười, không tính nói cho Nguyên Dương về cơn ác mộng cả mình, chỉ là một ác mộng mà thôi, Cố Thanh Bùi tự tin sẽ không để cho ác mộng phát sinh, cần gì phải để cho Nguyên Dương thêm phiền não.


Nguyên Dương cảm thấy Cố Thanh Bùi gần đây thay đổi, ở trước mặt y trở nên có chút tùy tiện, tỷ như ở nhà mặc áo thun và quần cụt của y, cũng không đeo mắt kiếng, híp mắt nhìn y làm y có chút sợ."Thanh Bùi, anh gần đây làm sao vậy, là ở công ty bị cái gì kích thích sao?" 


Nguyên Dương một bên bóp chân cho Cố Thanh Bùi, một bên kinh hồn táng đởm hỏi."Không có, công ty nghiệp vụ tiến triển rất thuận lợi, sao thế, em cảm thấy anh không bình thường, hửm?" Cố Thanh Bùi liếc Nguyên Dương, có thể nhịn thời gian lâu như vậy mới hỏi, có bản lãnh.

"Không phải là không bình thường, tuyệt đối không phải, em chưa nói vậy mà, em chẳng qua là cảm thấy anh gần đây hay mặc quần áo của em, có chút không quen." Nguyên Dương vội vàng lắc đầu, vấn đề này từng bước là một cái hố.


"Làm sao, không nỡ bỏ quần áo?" Cố Thanh Bùi buồn cười hỏi.


 "Dĩ nhiên không phải, quần áo của em anh muốn mặc thế nào thì mặc, em một chút ý kiến cũng không có, nhưng là anh sao lại mặc vậy chứ, phải có bước ngoặt nào đó đi, bỗng nhiên lại ăn mặc giống em, không đúng a."


"Tiểu tử ngốc, ở nhà mà, mặc thế nào thoải mái là được, trước kia là anh quá nguyên tắc nề nếp, hơn nữa tuổi tác anh cũng lớn, mặc cái này không phải là nhìn trẻ sao, em nói có đúng không?" Cố Thanh Bùi lại đào một cái hố cho Nguyên Dương.


"Anh anh anh, chờ một chút, đầu tiên anh không già, thứ nữa quần áo của em anh cứ tùy tiện mặc, cuối cùng em thích tất cả mọi dáng vẻ của anh." Nguyên Dương bẻ đầu ngón tay trả lời, câu nói sau cùng chạm đến trong tâm khảm Cố Thanh Bùi, khiến cho hắn không nhịn được xoa đầu Nguyên Dương, ừ, cảm giác thật tốt, trả lời chính xác.


End.


Cre: https://wukedanaihe.lofter.com/

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro