Bồi thường
1.
"Xịt... xịt xịt... "
Một cỗ nước hoa nhàn nhạt theo gió mai nhẹ nhàng phất qua gò má của Nguyên Dương, giống như là mùi hương quê nhà đã lướt qua rất nhanh, còn chưa kịp tỉ mỉ thưởng thức liền dần dần đi xa, lưu lại ý tưởng vô hạn.
Nguyên Dương nằm ở trên giường, nửa ngủ nửa tỉnh trong lúc vô ý nhấc chân đạp tung chăn, thân người trần truồng phơi bày ra hơn nửa. Một cặp chân dài trần trụi nằm ở giữa giường, bắp thịt to lớn chắc nịch khiến cho người ta nhìn một cái cũng không tự chủ có chút đỏ mặt. Cơ bụng y lộ ra một nửa, hông không có một chút thịt dư thừa nào, thân hình y quả thật vừa dụ dỗ người khác phạm tội lại vừa khiến người ta không dám phạm tội. Dĩ nhiên, không thể coi nhẹ nhất chính là thứ giữa chân thu hút mắt tất cả mọi người kia, nếu chỉ nhìn một chút liền khiến cho người tim đập rộn lên, trên mặt nóng ran.
Cố Thanh Bùi đứng trước gương phòng tắm phun chút nước hoa, gài lên nút áo cuối cùng của bộ âu phục, trên tay hắn xịt chút keo xịt tóc đem tóc vuốt ra sau, cài lại tay áo, thắt chặt cà vạt, nhìn một chút dáng vẻ hăm hở của mình trong gương, xác nhận đã ăn mặc chỉnh tề, hắn mới đi ra khỏi phòng tắm.
Lúc hắn vừa vặn đi tới cửa phòng ngủ, một cái gối từ bên trong bay ra, Cố Thanh Bùi phản ứng nhanh chóng lập tức đưa hai tay ra vững vàng bắt lấy, sau đó ló nửa đầu ra từ phía sau cái gối hướng người trên giường nháy mắt một cái, "Tỉnh rồi?"
Nguyên Dương nhấc cánh tay khiến một chút vải vóc cuối cùng còn đắp lại trên người y cũng rớt xuống, cả người y nằm ở trên giường hình chữ đại, ánh mắt vừa mới tỉnh ngủ còn có chút mông lung hơi nước đang giận dỗi trợn mắt nhìn Cố Thanh Bùi, tàn bạo lại ngây thơ giống như một con mãnh thú nũng nịu.
Cố Thanh Bùi một tay cầm gối, một tay đẩy mắt kiếng của mình, cười híp mắt đi tới phía Nguyên Dương.
Nguyên Dương nhìn Cố Thanh Bùi âu phục giày da chỉnh tề đang từng bước một hướng đến gần mình, mùi thơm bị gió nhẹ mang đi kia một lần nữa ôn nhu tản vào mũi, Nguyên Dương nhẹ nhàng hít một hơi, càng tức giận.
Cố Thanh Bùi không biết mấy hôm trước bất chợt nổi hứng cái gì, nói là Singapore có một hạng mục tốt không thể không làm, chẳng những tự mình chạy đến Singapore đi công tác còn không để cho Nguyên Dương đi theo.
Nguyên Dương đối với Singapore tất nhiên là có bóng đen tâm lý, nhưng là không chịu được một câu 'Phải hiểu chuyện' của Cố Thanh Bùi, kiêu căng của y liền trong nháy mắt mất sạch, không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn ở lại trong nước xử lý nghiệp vụ thường ngày của hai công ty.
Chỉ là y mỗi ngày không ngừng điện thoại quấy rầy Cố Thanh Bùi.
Hai ngày trước, Bành Phóng gọi điện thoại cho Nguyên Dương, hỏi y sinh nhật làm sao sống, Nguyên Dương lúc này mới nhớ tới sinh nhật của mình sắp đến, nhưng mà Cố Thanh Bùi nửa điểm tỏ ý về nước trước thời hạn cũng không có.
Rốt cuộc trước sinh nhật mình một ngày, Nguyên tiểu chó săn của chúng ta không nhịn được, ở trong điện thoại hỏi Cố Thanh Bùi rốt cuộc lúc nào trở lại, Cố Thanh Bùi nói còn phải một tuần lễ, Nguyên Dương tức giận nghĩ muốn cúp điện thoại tại chỗ.
"Cố Thanh Bùi! Anh mẹ nó không cảm thấy mình quên chuyện gì sao? !"
"Hửm? Cái gì?" Cố Thanh Bùi ở bên đầu điện thoại kia cười hỏi.
"Em hỏi anh, ngày mai, ngày mai là ngày gì?" Nguyên Dương tức giận đã bắt đầu cà lăm.
"Ngày mai a, " Cố Thanh Bùi chậm rãi nói: "Để anh nhìn lịch một chút, hẳn không phải là ngày gì quan trọng đi. . . ."
Tút ————
Nguyên Dương giận dữ cúp điện thoại, y bây giờ đỉnh đầu nóng đến phun ra lửa có thể nướng thịt xiêng được luôn, y sợ nếu nói thêm gì nữa sẽ trực tiếp ở trong điện thoại mắng chửi người.
Sau khi cúp điện thoại, Nguyên Dương lập tức phân phó phụ tá đi đặt vé máy bay đi Singapore, cả đêm bay tới.
Lúc Nguyên Dương đến khách sạn của Cố Thanh Bùi ở Singapore, ngày đã tờ mờ sáng. Cố Thanh Bùi bình tĩnh mở cửa trước tiếng gõ cửa cáu kỉnh của y, cũng không quá ngạc nhiên, hết sức ung dung đi lên phía trước ôm y hôn một cái, "Tại sao em lại tới? Anh một hồi có một cuộc đàm phán, em bay cả đêm tới sao? Muốn ăn điểm tâm không?"
Một cái hôn nhẹ nhàng, mấy câu ân cần thăm hỏi khiến cho Nguyên Dương bớt giận hơn nửa.
Nhưng y vẫn khó chịu như cũ, tối hôm qua y cả đêm lên phi cơ, ở trên phi cơ một bụng tức giận, lúc đến khách sạn vừa mệt lại buồn ngủ, y lười cùng Cố Thanh Bùi nói nửa câu nói nhảm nữa, trực tiếp đẩy ra Cố Thanh Bùi, một bên cởi quần áo một bên đi vào trong phòng tìm phòng ngủ, cuối cùng không mảnh vải che thân mềm nhũn nằm trên giường lớn ngủ một giấc cho tới bây giờ.
Cố Thanh Bùi đi tới trước giường, cúi người xuống vỗ nhè nhẹ mặt Nguyên Dương một cái, "Phát ngốc cái gì, tỉnh đi, " Cố Thanh Bùi trả gối về chỗ cũ, "Không cho phép ném loạn đồ."
Nguyên Dương mơ mơ màng màng chưa tỉnh ngủ, nhưng hỏa khí vẫn thịnh như cũ, giọng bất thiện hỏi: "Anh mặc như vậy làm gì?"
Cố Thanh Bùi xoa xoa đầu y, cười nói: "Lúc em vừa mới tới anh đã nói với em rồi mà, anh lát nữa có một cuộc đàm phán."
Nguyên Dương cười lạnh một tiếng, khóe miệng miễn cưỡng nhếch lên, mặt xám như tro tàn nhìn Cố Thanh Bùi. Cố Thanh Bùi bị y nhìn sinh ra có chút lạnh lẽo.
Cố Thanh Bùi đưa tay nhéo mặt y một cái, dụ dỗ nói: "Ai nha, sáng sớm không muốn như vậy ủ rũ mà, cười một cái, tới."
Nguyên Dương 'Ba ' đánh rớt tay của Cố Thanh Bùi.
Cố Thanh Bùi liếc nhìn bàn tay mình mới bị Nguyên Dương đánh rớt, sau đó lại đưa tay chống ở hai bên người Nguyên Dương, cúi người khẽ hôn y một chút, "Sinh nhật vui vẻ."
Nguyên Dương bĩu môi một cái, càng ủy khuất, y cho là Cố Thanh Bùi đã quên thật.
Cố Thanh Bùi nhẹ nhàng sờ mặt y, nói: "Ngoan, anh đã giúp em kêu điểm tâm để trên bàn, bây giờ chưa muốn ăn thì ngủ thêm một lát đi, chút nữa đồ nguội rồi thì em tự mình kêu một phần khác nhé, à đúng rồi, phòng này cũng có phòng bếp, không muốn ăn đồ khách sạn có thể tự mình làm điểm tâm. Anh đi trước, một lát sẽ trở lại sớm chút."
Nguyên Dương không nói gì, vẫn còn trợn mắt nhìn Cố Thanh Bùi.
Cố Thanh Bùi cười cười nói: "Anh hôm nay cũng không phải là không trở lại, đàm phán kết thúc anh lập tức chạy như bay trở lại có được không?"
Nguyên Dương sống chết cự tuyệt, trong miệng giống như nổ bắp vậy văng ra mấy chữ, "Không tốt, không muốn, không được, không cho phép đi."
Cố Thanh Bùi đắp lại chăn cho Nguyên Dương lần nữa, hắn sợ còn nhìn tiếp thân thể trần truồng của y mình có thể sẽ không ra khỏi cửa được. Hắn vừa đắp lại, Nguyên Dương lại tức giận đá văng ra.
Cố Thanh Bùi dở khóc dở cười, cúi đầu hôn trán Nguyên Dương một cái, tiếp tục dụ dỗ nói: "Ngoan một chút, anh sớm một chút ra cửa mới có thể sớm một chút trở lại có phải hay không?"
Nguyên Dương như cũ không phục, giận dỗi trợn mắt nhìn hắn.
Cố Thanh Bùi không tính tiếp tục cùng y đánh Thái cực, hắn đứng dậy sửa lại âu phục của mình một chút, đắp chăn lần nữa cho Nguyên Dương, sau đó xoay người đi tới cửa, "Ngủ một lát nữa đi, có khi chờ em tỉnh ngủ anh đã trở về."
Mắt thấy Cố Thanh Bùi càng đi càng xa, Nguyên Dương hoàn toàn không còn buồn ngủ, tức giận trực tiếp đá văng chăn xuống đất, người trần như nhộng ở trên giường quơ tay múa chân khóc lóc om sòm, "Cố Thanh Bùi! Sinh nhật em mà anh đối với em như vậy? Lương tâm của anh sẽ không thẹn sao? ! Anh còn có lương tâm không? Sinh nhật anh em đối với anh thế nào? Anh trở lại đây!"
Cố Thanh Bùi xoay người lại liền thấy Nguyên Dương ở trên giường lật tới lật lui, nhất là vật giữa chân kia cứ vung vẫy, Cố Thanh Bùi nhìn vậy nói đau lòng cũng không phải, nói động tâm cũng không quá giống. Hắn ôm ngực tựa vào trên khung cửa nhìn Nguyên Dương ở trên giường dày vò một trận, " Này, em thôi đi, em bao nhiêu tuổi rồi chứ, xem bộ dạng của mình kìa."
Nghe được lời này một cái, Nguyên Dương càng huyên náo. Cố Thanh Bùi không biết làm sao, không thể làm gì khác hơn là lần nữa đi trở về, hắn sợ Nguyên Dương còn gây rối nữa y sẽ làm sập giường mất.
Cố Thanh Bùi đi tới mép giường ngồi xuống, thừa dịp lúc Nguyên Dương lăn đến mép giường, nâng lên một cái cánh tay đè ở trên hai chân của y, đem mặt Nguyên Dương cố định phía mình, Nguyên Dương ngay sau đó cũng không lăn lộn nữa, dừng lại mặt đầy oán khí nhìn hắn.
Cố Thanh Bùi cười cười, "Em đó, vĩnh viễn sẽ không hiểu chuyện."
Nguyên Dương chu mỏ, ngây thơ nói: "Em bất cần, hôm nay là sinh nhật em, cả ngày của anh đều là của em, không cho phép đi ra gặp cái gì thất tổng hay là bát tổng, anh hôm nay chỉ có thể nhìn em."
"Vậy cuộc đàm phán của anh phải làm thế nào? Hứa hẹn, làm ăn không làm?"
"Không làm, tiền em kiếm được đủ cho anh áo cơm không lo cả đời, anh bớt làm chút đi."
Cố Thanh Bùi cười, Nguyên Dương lời nói này mặc dù bá đạo cũng rất thật tâm.
Cố Thanh Bùi ngược lại cũng không nghi ngờ lời y nói, Nguyên Dương quả thật có năng lực nuôi được hắn. Nhưng là tạm không nói hắn còn chưa tới bảy mươi tám mươi, Cố Thanh Bùi bản thân chính là một người không thể rảnh rỗi, hắn rất thích cuộc sống phong phú bận rộn, thích khiêu chiến mình, ban đầu nếu như không phải là bởi vì điểm này, hắn sợ rằng bây giờ còn đang thoải mái làm quản lý cao cấp ở xí nghiệp quốc doanh, cũng sẽ không phát sinh một dãy chuyện về sau, càng không gặp Nguyên Dương.
Cố Thanh Bùi ôn nhu dỗ dành: "Anh đã đồng ý với người ta lại đột nhiên vắng mặt, em bảo người khác sẽ nghĩ anh thế nào? Anh sau này còn gì uy tín nữa?"
"Anh cũng đồng ý với em, anh không quan tâm em nghĩ anh thế nào sao? Hoặc là nói anh không quan tâm em nghĩ đến anh nhiều bao nhiêu sao? !"
Cố Thanh Bùi bị một câu tỏ tình bất ngờ của Nguyên Dương chọc cười, không nhanh không chậm trả lời: "Vậy không giống nhau."
"Sao lại không giống nhau?"
"Em không phải là người khác, làm sao có thể so sánh với người khác?"
Nguyên Dương luôn luôn miệng lưỡi không lanh lẹ bằng Cố Thanh Bùi, thua trận y cũng không giận, một là thói quen không nói lại Cố Thanh Bùi, mưu mẹo của Cố Thanh Bùi so với y ăn cơm còn nhiều hơn, hai là nói cho cùng y còn thật hưởng thụ những lời này.
Cố Thanh Bùi thấy y không nói lời nào, vỗ cái mông trần của y một cái, "Không ngủ liền đứng lên mặc quần áo vào."
Mặc dù cỗ thân thể này Cố Thanh Bùi đã thấy thường xuyên, nhưng mỗi lần nhìn vẫn sẽ không nhịn được cảm thấy mặt nóng lên, nhất là vật kia của Nguyên Dương sáng rõ đặt ở trước mắt hắn, hắn sẽ nhớ lại hình ảnh vật này ở trong cơ thể mình tùy ý hoành hành thế nào, để cho người không thể tránh né.
Nguyên Dương thật giống như nhận ra được ánh mắt né tránh của Cố Thanh Bùi, y cố ý nâng eo lên một chút, cười tà nói: "Cố tổng ~ thật muốn đi sao?"
Cố Thanh Bùi nhìn dáng vẻ được nước lấn tới của y, hắn đè xuống eo y, hai tay chống hai bên người Nguyên Dương, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên tiểu Nguyên Dương.
Một khắc môi tiếp xúc hạ thể kia, cảm giác tê dại giống như dòng điện vậy trực tiếp vọt lên đỉnh đầu, Nguyên Dương nhất thời da đầu tê dại, ngừng thở không nhúc nhích.
Nguyên Dương trừ Cố Thanh Bùi không cùng người nào khác yêu đương, đạo hạnh tự nhiên không sâu như Cố Thanh Bùi, trừ vô số lời hạ lưu y trên căn bản đều là xông ngang đánh thẳng, đối đãi cảm tình cũng bụng dạ thẳng thắn.
Cố Thanh Bùi trước khi gặp phải Nguyên Dương đã sớm luyện thành thục kỹ năng tán tỉnh trêu chọc, chẳng qua không nghĩ tới mình luyện cả thân bản lãnh cuối cùng lại làm thụ. Hắn lại không quá muốn dạy Nguyên Dương những thứ này, bụng dạ thẳng thắn của Nguyên Dương khiến cho hắn rất thoải mái. Bất quá chiêu thức cũng không thể uổng công luyện tập, tùy thời có thể cầm ra một hai chiêu trêu chọc tiểu chó săn một chút cũng là điều vui thú trong cuộc sống.
Cố Thanh Bùi cảm nhận được Nguyên Dương người cứng đờ, hắn được như ý cười một tiếng, lè lưỡi liếm liếm trên tiểu Nguyên Dương, sau đó lại theo bụng, rốn, cơ bụng, cơ ngực, một đường ướt át hôn lên. Cà vạt rủ xuống, theo sự xê dịch của Cố Thanh Bùi vạch qua những nơi dính lấm tấm nước miếng của hắn, làm nhộn nhạo cõi lòng còn đang kinh sợ của Nguyên Dương.
Hôn đến chiếc cằm mới toát một tầng mỏng mồ hôi của y, Cố Thanh Bùi ngừng lại, hắn hai tay chống hai bên thân thể Nguyên Dương, chân sau đứng ở bên ngoài giường, một cái đầu gối quỳ xuống mép giường, động tác cúi người khiến cho mông hắn vểnh lên, âu phục bó lại cái hông chặc dồn. Hắn ngẩng đầu lên thấy Nguyên Dương vẻ mặt đầy thụ sủng nhược kinh thì cười một cái, "Ngốc gì đó?" Nói xong hôn xuống đôi môi mỏng đang hé mở của Nguyên Dương.
Nguyên Dương mới sáng sớm liền bị sự quyến rũ mãnh liệt đánh vào làm đầu choáng váng hoa mắt.
Cho đến khi Cố Thanh Bùi liếm mở đôi môi Nguyên Dương , thử đem đầu lưỡi đưa vào trong miệng y, Nguyên Dương mới đột nhiên tỉnh dậy. Y giơ tay lên mò tới phía sau Cố Thanh Bùi vỗ lên mông hắn một cái, sau đó dùng tay đè gáy Cố Thanh Bùi kịch liệt đáp lại, cuốn lấy đầu lưỡi Cố Thanh Bùi nóng bỏng hôn.
Sáng sớm vốn chính là thời điểm đàn ông xuân tình manh động nhất, hôn đến cuối cùng hai người đều có phản ứng, Cố Thanh Bùi hai tay ngăn chặn bả vai Nguyên Dương, dùng sức kiềm chế, muốn đứng dậy tách ra khỏi y. Thế nhưng Nguyên Dương dùng một đôi cánh tay sắt vững vàng giam lại Cố Thanh Bùi, càng hôn càng hưng phấn, hận không được đem Cố Thanh Bùi nuốt sống vào bụng.
Cố Thanh Bùi giãy giụa mấy cái, cộng thêm hôn môi thời gian dài, hắn có chút mất lực thiếu dưỡng khí, căn bản không cách nào tránh thoát, thân thể cũng càng ngày càng mềm nhũn.
Nguyên Dương nhìn Cố Thanh Bùi không có khí lực giãy giụa, liền dành ra một cái tay cởi dây nịt của Cố Thanh Bùi. Cố Thanh Bùi nhân cơ hội chống bả vai y, dùng sức đem mình đẩy đứng lên, nhưng một cái tay lại bị Nguyên Dương níu lại, lần nữa té trở lại trong ngực Nguyên Dương.
Nguyên Dương cúi đầu nhìn Cố Thanh Bùi nằm ở trong ngực mình một thoáng, "Câu dẫn xong còn muốn chạy? Không có cửa đấy đâu."
Cố Thanh Bùi nằm ở trên người Nguyên Dương thở hổn hển, cổ tay bị Nguyên Dương níu lại đã ê ẩm đau, cằm hắn tựa trên ngực Nguyên Dương, cau mày nhìn y, "Buông anh ra trước đi, cổ tay muốn gãy rồi này."
"Còn chạy không?"
Cố Thanh Bùi toét miệng cười một tiếng, "Chờ xem tình huống."
"Hừ, anh..." Nguyên Dương kéo cổ tay Cố Thanh Bùi về phía trước.
Cố Thanh Bùi thuận thế dùng một cái tay khác chống lên ngực Nguyên Dương, cúi đầu nhẹ nhàng mổ một cái chốc lên môi y, "Không lộn xộn nữa, anh còn chậm nữa thì sắp trễ thật rồi, em cũng không hy vọng anh mới vừa hợp tác sẽ lưu lại ấn tượng xấu cho người ta chứ ? Em nhìn em năm nay lại lớn hơn một tuổi, có phải càng nên hiểu chuyện không?"
Nguyên Dương cắn một cái lên môi Cố Thanh Bùi, "Đừng dùng giọng điệu dỗ con nít ấy nói chuyện với em."
"Hửm, em không phải con nít?"
Nguyên Dương cố làm mặt nghiêm túc nói: "Anh hôm nay là thật không muốn ra cửa đúng không?"
"Muốn, em có thể buông tha anh không?"
Cố Thanh Bùi biết Nguyên Dương chính là tỏ ra cáu kỉnh một chút, Nguyên Dương sau khi cùng hắn ở bên nhau tính khí đã thu liễm không ít, mấy ngày trước ở trong điện thoại, hắn đã sớm nói với Nguyên Dương tầm quan trọng của lần thương lượng này. Hắn đoán chừng Nguyên Dương hôm nay sẽ không thật không cho hắn ra cửa, cho nên lúc này mới dám trêu chọc tiểu chó săn nhà mình một chút, sáng sớm cười một cái một ngày đều may mắn, đàm phán sẽ thuận lợi hơn.
Nguyên Dương nghĩ nghĩ vẫn cảm thấy không thoải mái, sinh nhật của mình mình chẳng những phải ngàn dặm chạy theo vợ, đuổi kịp rồi vợ cũng không muốn bồi ở bên cạnh mình. Y dùng sức kéo cổ tay Cố Thanh Bùi qua, đem người kéo lại gần, há mồm liền hướng cổ của Cố Thanh Bùi cắn lên.
Cố Thanh Bùi vội vàng từ chối y, "Không được, em để lại dấu răng anh hôm nay còn có thể gặp người sao?"
"Đây là do anh trêu chọc em." Nguyên Dương đem Cố Thanh Bùi kéo qua tới suy nghĩ một chút lại không thể cắn xuống, một bụng bực bội, cuối cùng chỉ có thể giận dữ buông Cố Thanh Bùi ra, liếm môi một cái, "Anh đi đi." Nói xong còn trở mình, nằm sấp ở trên giường không nhìn tới Cố Thanh Bùi.
Cố Thanh Bùi nhìn bộ dáng giống như một đứa trẻ tức giận của y, vỗ cái mông đầy đặn kia một cái, " Này, anh đi đây."
Nguyên Dương nằm sấp ở trên giường vặn vẹo thân thể, lớn tiếng nói: "Mau cút."
"Ha ha ha, nhìn xem em đứa nhỏ này kìa, thật là làm ngươi ta không có biện pháp." Cố Thanh Bùi vừa nói đem ngón tay thon dài cắm vào trong nút thắt cà vạt kéo cà vạt ra, lại cởi mấy nút cổ áo sơ mi lộ ra xương quai xanh trắng nõn, sau đó đưa tay vỗ nhè nhẹ lưng Nguyên Dương, "Tới đi, nhanh lên một chút."
Nguyên Dương nghiêng đầu nhìn Cố Thanh Bùi một cái, không được tự nhiên xoay người từ trên giường ngồi dậy ôm Cố Thanh Bùi, hướng khối da thịt lộ ra kia bắt đầu gặm. Cố Thanh Bùi nhẹ nhàng nắm cổ áo mình, cảm thụ Nguyên Dương đang mút mát làn da hắn, Nguyên Dương ở trên khối da thịt trắng nõn lưu lại một vết đỏ thắm hết sức chói mắt mới chịu buông Cố Thanh Bùi ra.
Sau chuyện này Cố Thanh Bùi hôn lên môi Nguyên Dương một cái, vừa sửa sang lại quần áo đem dấu vết kia che kín vừa nói, "Không muốn ngủ thì tới ăn đi, anh đại khái buổi trưa sẽ trở lại, " Cố Thanh Bùi nhìn Nguyên Dương cười một tiếng, "Sau đó, em muốn anh làm sao bồi thường cho em anh cũng làm theo, tất cả đều theo sự sắp xếp của em."
Nguyên Dương vẫn mặt đầy u oán nhìn Cố Thanh Bùi.
Cố Thanh Bùi sau đó lại tiến tới bên tai Nguyên Dương thổi một hơi bổ sung nói: "Đúng rồi, tối nay cho phép em không mang bao."
Nguyên Dương nghe xong tức giận đến mắt rực lửa, y vỗ mông Cố Thanh Bùi một cái, hét: "Còn mẹ nó dám câu dẫn em!"
Trêu chọc xong tiểu chó săn, Cố tổng tâm tình hết sức thoải mái, cười ha ha ra cửa.
Sau khi Cố Thanh Bùi đi, Nguyên Dương ngồi ở trên giường bắt đầu tính toán tối nay làm sao đòi lại trên người Cố Thanh Bùi những bực dọc y phải chịu sáng sớm hôm nay cộng thêm mấy ngày này.
2.
Thời điểm Cố Thanh Bùi gọi điện thoại tới đã là buổi chiều, Nguyên Dương trong miệng đang ngậm một mẩu bánh mì, trên bàn để máy vi tính, cùng bộ phận pháp vụ ở trong nước bàn chuyện hợp đồng.
" A lô? Cố tổng, " Nguyên Dương căm hận cắn một miếng bánh mì, "Rốt cuộc nhớ tới tôi rồi à?"
Cố Thanh Bùi ở bên đầu điện thoại kia cười khẽ, "Làm gì vậy, thọ tinh?"
Nguyên Dương nhìn mẩu bánh mì đơn giản trong tay mình một chút, há miệng oán khí tràn đầy, "Tôi á, đang gặm bánh mì thôi, sao nào?"
"Trong phòng có phòng bếp, sao em không tự mình làm cơm?"
Nguyên Dương nhanh chóng đánh ra một hàng chữ trong máy tính: Sau khi sửa đổi xong gửi vào hộp thư của tôi, tôi cúp trước đây.
Pháp vụ nhắn lại 'Vâng' một chữ liền lập tức cúp điện thoại, thật ra thì mới nãy từ trong ống nghe nghe được giọng Nguyên Dương, pháp vụ đã biết ông chủ nhà mình lại muốn đi dỗ vợ.
Nguyên Dương cầm điện thoại di động lên, đẩy cái ghế một cái, từ trước bàn dời đến trên ghế sa lon, một bộ hình dáng tiểu tức phụ bị chồng vứt bỏ, ủy khuất nói: "Một người nấu cơm một người ăn không có ý nghĩa gì, không muốn làm."
Cố Thanh Bùi cố ý chọc y, "A? Nguyên tổng của chúng ta thật đáng thương, cần người bồi ăn không? Hay là cần người bồi ngủ?"
"Anh..." Nguyên Dương nghe giọng này của Cố Thanh Bùi là lạ, không giống ở trong nhà, lại càng không giống như ở trong phòng họp, giống như là ở...
Nguyên Dương lập tức từ trên ghế salon xông lên, nhìn xuống dưới lầu khách sạn một cái, Cố Thanh Bùi quả nhiên dựa vào trạm xe, cười híp mắt nhìn lên trên này, sau khi thấy Nguyên Dương còn cầm điện thoại hướng trên lầu vẫy vẫy tay.
Nguyên Dương lấy điện thoại nói tiếp: "Đứng dưới lầu làm gì, còn không mau cút lên đây."
"Em xuống đây, anh mang em đi chơi sinh nhật có được không?"
Nguyên Dương nghe nói như vậy, buồn bực bay mất một nửa, nhưng vẫn là cứng miệng hỏi: "Đi chỗ nào?"
"Em xuống thì biết, nhanh lên một chút."
"Được."
Nguyên Dương vốn là muốn chậm rãi mặc quần áo, lại chậm rãi xuống lầu, để cho Cố Thanh Bùi ở dưới lầu phơi nắng thêm một chút, trừng phạt Cố Thanh Bùi dám bỏ y ở khách sạn một mình lâu như vậy. Nhưng động tác dưới tay càng lúc càng nhanh, một chốc đã chuẩn bị xong phóng xuống lầu.
Cố Thanh Bùi thấy Nguyên Dương xông về phía mình giống như một con chó bự hướng mình nhào tới vậy.
Nhưng Nguyên Dương chưa quên mình vẫn còn đang tức giận, cũng không có ôm Cố Thanh Bùi, một bên đi đến bên ghế lái một bên hỏi: "Chúng ta đi chỗ nào?"
Cố Thanh Bùi đi theo sau lưng Nguyên Dương, từ phía sau đưa tay đem cửa xe được Nguyên Dương mở ra đóng lại, Nguyên Dương xoay người lại nhìn về phía hắn.
Cố Thanh Bùi thừa dịp chung quanh không người, nhanh chóng hôn một cái ở trên môi Nguyên Dương, cười nói: "Hôm nay là sinh nhật đại thiếu gia nhà chúng ta, đương nhiên là anh lái xe, anh phải phục vụ tốt thiếu gia nhà ta phải không?"
Nguyên Dương được Cố Thanh Bùi liên tục phát đường rốt cuộc cười một cái, "Coi như anh thức thời, " y tiến tới bên tai Cố Thanh Bùi thấp giọng nói: "Em xem anh tối nay làm sao phục vụ em."
Cố Thanh Bùi cười khẽ đẩy Nguyên Dương ra, tự mình lên xe.
.
Lúc xe chậm rãi lái vào tiểu khu, chân mày Nguyên Dương bắt đầu càng nhíu càng chặt.
Nơi này là tiểu khu của Cố Thanh Bùi bị buộc xuất ngoại hai năm kia ở Singapore.
Địa chỉ của Cố Thanh Bùi ở Singapore, Nguyên Dương thông qua báo cáo của thám tử luôn nắm rõ ràng. Sau khi hai người tốt đẹp trở lại, không người nào lại đi nói về đoạn cuộc sống thương cảm kia, Nguyên Dương cũng chưa từng hỏi tới mọi chuyện của Cố Thanh Bùi ở Singapore, bởi vì y sợ mình hỏi một chút lại sẽ kích thích Cố Thanh Bùi nhớ lại những ngày tháng không mấy tốt đẹp đã qua kia.
Hôm nay Cố Thanh Bùi mang y tới nơi này để làm gì?
Nguyên Dương không dám hỏi, Cố Thanh Bùi cũng không nói thêm, hai người một đường trầm mặc đi lên lầu.
.
Lúc rời đi Singapore, Cố Thanh Bùi cũng không đem phòng này bán đi. Bởi vì Cố Thanh Bùi cảm thấy chỗ này thật giống như một cái cảng tránh gió của hắn, một cái cảng tránh gió giúp hắn né tránh những tổn thương từ thế giới bên ngoài.
Trong đoạn thời gian tranh cãi đó, hắn nhốt mình vào trong căn phòng nhỏ này, nhổ hết nguồn điện, ngăn cách với ngoại giới, co ro thân thể và cõi lòng thương tích đầy mình, tiến hành tự mình hồi phục.
Trong nháy mắt ở cửa, lòng Cố Thanh Bùi không tự chủ run một cái. Thời gian đã qua rất lâu, ban đầu trốn vào căn phòng này, người mà hắn muốn ngăn cách nhất là Nguyên Dương, hôm nay y lại được chính hắn dẫn vào.
.
Nguyên Dương đi theo sau lưng Cố Thanh Bùi tiến vào bên trong nhà, khi nhìn đến cảnh tượng bên trong y phút chốc liền đờ đẫn.
Tình yêu mà Cố Thanh Bùi cho y không thể hiện quá rõ ràng, mà y lại là một người không tinh tế, thường xuyên phát hiện không được, cho nên thường thường tự ti cho là Cố Thanh Bùi cũng không có giống như mình vậy dùng hết toàn bộ bản thân đi yêu đối phương; cũng thường thường lo được lo mất, ghen tức lung tung, Nguyên Dương cảm thấy mình yêu Cố Thanh Bùi yêu gần như điên dại, đem tất cả mọi người đều tưởng tượng thành tình địch, tùy thời lấy trạng thái chiến đấu, đi chiếm đoạt cái người đã làm hắn thảm bại thật sâu này. Mà Cố Thanh Bùi thật giống như một chút đều không cần giữ lấy y, một bộ dáng vẻ đã có dự tính, để cho y trong lòng ít nhiều có chút chênh lệch.
Cố Thanh Bùi đi vào trong nhà, nhìn chung quanh một lần, sau đó xoay người nhìn về phía Nguyên Dương, hốc mắt cũng hơi ửng đỏ, cười ôn nhu nói: "Nguyên Dương. . . Sinh nhật vui vẻ."
Bên trong nhà không có hoa tươi chất thành đống, cũng không có ánh sáng mập mờ, hết sức sạch sẽ ngăn nắp. Khiến cho Nguyên Dương cay mắt là: bốn bề vách tường đều dán đầy hình, những tấm hình này đều là y nhờ thám tử theo dõi Cố Thanh Bùi trong hai năm kia chụp được, khác biệt chính là trong hình còn có thêm bóng dáng của y.
Cố Thanh Bùi dùng nửa tháng tìm đủ những hình này, lại đi tìm Bành Phóng muốn hình của Nguyên Dương trong hai năm kia, đem hình hai người thời kỳ một mình hợp lại cùng nhau. Dõi mắt nhìn lại, giống như hai năm kia bọn họ chưa bao giờ tách ra vậy, trải qua hạnh phúc ngọt ngào.
Ánh mắt hai người giao nhau, cũng từ ngấn lệ trong mắt thấy khuôn mặt không chịu nỗi của mình.
Ánh mắt Nguyên Dương một mực quanh quẩn với những bức hình trên tường, y đần độn nhấc chân hướng Cố Thanh Bùi đi tới, cuối cùng ôm thật chặt lấy Cố Thanh Bùi, vùi đầu vào cổ Cố Thanh Bùi, nức nở nói: "Anh. . . Đã chuẩn bị bao lâu? Hửm ?"
Cố Thanh Bùi vỗ nhẹ lưng Nguyên Dương, ánh mắt quét qua bốn phía, mỗi khi hắn thấy những hình này, câu kia của Nguyên Dương gầm thét ra vẫn vọng về ở bên tai.
'Cố Thanh Bùi! Ông nợ tôi hai năm rưỡi, nợ tôi hơn chín trăm ngày đêm, ông nợ tôi cả đời!'
Cố Thanh Bùi hốc mắt ướt át, nói giọng khàn khàn: "Cả đời anh sẽ từ từ trả, nhưng là hai năm kia, làm thế này coi là trả lại có được không?"
Lòng Nguyên Dương bị sự ôn nhu mãnh liệt đẩy về nơi sâu nhất của đại dương, khổ sở như nước biển hướng y tràn tới, mà ngọt ngào cũng giống như bọt khí trong biển, cho y duy nhất dưỡng khí. Y khẽ quẹt lỗ mũi, lẩm bẩm nói: "Đừng tưởng rằng như vậy anh coi như trả sạch. . ."
Ai có thể nghĩ tới một người đàn ông gần một thước chín kề trên vai người khóc tu tu, tiếng khóc thút thít rất nhỏ, nhưng là ở trong phòng yên tĩnh tỏ ra phá lệ lớn tiếng.
Cố Thanh Bùi cảm giác đầu vai mình bị chất lỏng ấm áp thấm ướt, hắn khẽ cười một cái, "Nguyên tổng, âu phục của anh rất đắt đấy, khóc ướt rồi, em ước chừng phải đền cho anh."
Nguyên Dương biết mình mất thể diện, nhưng là ở trước mặt Cố Thanh Bùi y cảm thấy cũng không có gì. Giữa hai người, Cố Thanh Bùi vẫn là bên được bảo vệ, Nguyên Dương bất kể ở trên phương diện làm ăn có khó khăn gì hoặc là trên thân thể có cái gì không thoải mái cho tới bây giờ sẽ không nói cho Cố Thanh Bùi, đều là mình cứng rắn chịu đựng, không kể khổ cũng không kêu đau, một mực đem hết khả năng dùng hết thảy của mình che chở Cố Thanh Bùi, trừ luôn giận dỗi nháo một chút cầu dỗ ra, cơ bản không để cho Cố Thanh Bùi có bất kỳ băn khoăn dư thừa nào.
Nhưng là, hôm nay Nguyên Dương không muốn mạnh mẽ chống đỡ nữa, sự nóng nảy, bàng hoàng cùng bất an mà y một mực không muốn biểu lộ hôm nay toàn bộ phơi bày cho Cố Thanh Bùi. Nguyên Dương muốn cho Cố Thanh Bùi biết, y muốn sự khẳng định của Cố Thanh Bùi, muốn Cố Thanh Bùi an ủi, muốn Cố Thanh Bùi coi trọng, muốn Cố Thanh Bùi giống như y yêu Cố Thanh Bùi vậy đi yêu mình.
Ban đầu Cố Thanh Bùi không tin y, rời đi y, là khúc mắc cả đời của y, không đề cập tới không có nghĩa là y không để ý nữa.
Mặc dù Cố Thanh Bùi làm không sai, cho dù ai cũng không có cách nào đi tin tưởng một chàng trai miệng còn hôi sữa, làm việc xung động, tùy tâm sở dục ở tuổi tác ngây thơ cho mình cam kết cả đời, lời thề giống như tuổi tác vậy lướt nhẹ, không đủ sức nặng.
Nhưng là Cố Thanh Bùi không nghĩ tới Nguyên Dương làm được thật. Số mệnh thật rất ưa trêu cợt người, ở lúc tuyệt vọng cho người ta hy vọng, nhưng lại ở trên đường phủ đầy chông gai để cho người không dám nghĩ nữa hy vọng là thật tồn tại.
Mà khi Nguyên Dương vì hắn diệt trừ con đường chông gai phía trước, Cố Thanh Bùi mới có can đảm đi về trước một bước, Cố Thanh Bùi biết Nguyên Dương là đáng giá tín nhiệm, đáng tiếc sự tín nhiệm này cũng trả giá không ít.
Cố Thanh Bùi vỗ lưng Nguyên Dương từng cái từng cái, Nguyên Dương cảm thấy mình khóc lâu thật giống như có điểm kiểu cách, nhưng là vừa không ngừng được, không biết nói gì tới đánh vỡ bế tắc, khóc thút thít hai cái hỏi: "Cố tổng, quần áo này bao nhiêu tiền?"
Cố Thanh Bùi cười phì một tiếng, "Không đáng tiền bằng em."
Nguyên Dương vừa kéo vừa nói: "Anh hôm nay dám câu dẫn em, em lát nữa sẽ làm anh không xuống giường được."
Tình cảnh thê mỹ liền bị Nguyên Dương một câu nhắc tới không phải rất khôi hài nhưng là nghe phá lệ khôi hài phá vỡ, Cố Thanh Bùi bị Nguyên Dương siết vào trong ngực ha ha cười to, "Em có thể làm được sao?" Sau đó lại từ trong túi quần cầm ra một bọc giấy rút ra một tờ đưa cho Nguyên Dương "Trước lau nước mũi đi đã."
Nguyên Dương nhận lấy khăn giấy, buông Cố Thanh Bùi, hỉ mũi một cái, ánh mắt một mực né tránh Cố Thanh Bùi, quỷ mới biết mình vừa khóc thành cái dạng gì, bây giờ mắt chắc là sưng húp.
Cố Thanh Bùi đưa hai tay ra, bưng láy mặt Nguyên Dương buộc y cùng mình đối mặt. Hai mắt y đỏ bừng, ngập nước, hai tròng mắt ẩn núp ở trong ánh nước, một bộ dáng vẻ vô cùng ủy khuất, giống như là một con thú non cách bầy cô độc không chỗ nương tựa muốn tìm điểm tựa.
Cố Thanh Bùi hơi nhón chân hôn lên đôi môi run rẩy của Nguyên Dương, một chút một chút nhẹ nhàng chạm, Nguyên Dương nước đong đầy trong mắt lần nữa nhỏ giọt xuống, Cố Thanh Bùi liền theo vết lệ kia một đường hôn lên khóe mắt y, ôn nhu nói: "Đừng khóc, anh chuẩn bị ngạc nhiên mừng rỡ cho em cũng không phải là hy vọng em đứng ở chỗ này khóc một đêm."
Nguyên Dương một tay ôm eo Cố Thanh Bùi, một tay qua loa lau đi nước mắt, "Em cho là anh quên, em cho là anh cũng chỉ là mang em đi ra ngoài ăn cơm, em thật cho là. . . anh bận bịu quên mất. . . Nơi này. . ." Nguyên Dương ngắm nhìn bốn phía, "Anh bắt đầu bố trí từ lúc nào?"
Cố Thanh Bùi cười cười, "Nửa tháng trước đi."
"Vậy anh tối hôm qua, " Nguyên Dương nhớ tới tối hôm qua Cố Thanh Bùi ở trong điện thoại nửa điểm cũng không có ý định cùng y qua sinh nhật, kết hợp với tình huống trước mắt, hét lên: "Anh là cố ý!"
Cố Thanh Bùi cười khẽ, "Là Bành Phóng gọi điện nhắc nhở em sinh nhật sắp tới đi, tiểu tử ngốc, sinh nhật của mình cũng có thể quên."
"Anh được lắm, bọn anh dám kết hợp lại để gạt em, thằng cháu Bành Phóng này! Anh đoán được em sẽ đuổi theo tới đây?"
"A? Còn cần phải đoán sao?" Cố Thanh Bùi nhẹ nhàng xoa xoa nước mắt trên mặt Nguyên Dương, "Tốt lắm, đừng khóc, em bao lớn rồi chứ."
"Hừ ~ em cho là anh quên thật, hại em thương tâm thật lâu."
"Hử ~" Cố Thanh Bùi không nghĩ tới Nguyên Dương sẽ thừa nhận mình vì chuyện này đau lòng, cười trêu nói: "Thương tâm?"
"Anh còn mẹ nó nói nhảm sao, em quên sinh nhật anh thử, anh không thương tâm à."
"Vậy em nhất định là quá bận rộn, anh sẽ hiểu."
"Đệt, lần trước em chỉ bắt tay người khác một chút, anh cũng lải nhải thật lâu."
Cố Thanh Bùi nhìn Nguyên Dương khóc khóc tức tức, dáng vẻ đặc biệt buồn cười, nhưng là vừa cảm thấy tình cảnh này không nên cười, một thời kìm nén đến mặt đỏ bừng.
Nguyên Dương xuyên qua làn nước mắt, lại nhìn đám hình trên vách tường chung quanh, rốt cuộc cảm thấy có chút nóng mặt, cố ý đổi chủ đề nói: "Anh nói xem, kỹ thuật photoshop của anh rất được đấy."
Cố Thanh Bùi cũng không vạch trần y, giữ cho y mặt mũi liền nói hùa theo y, "Cũng được, anh bắt đầu bội phục chính mình rồi."
Nguyên Dương khó nhịn chua xót nhưng lại không thể một mực khóc thút thít, rất khó khăn mới nhịn được, y cố gắng điều hòa hô hấp sau đó trêu ghẹo nói: " Chờ sau này hai chúng ta già rồi, đều về hưu thì có thể mở tiệm chụp hình. Em phụ trách chụp hình, anh phụ trách photoshop."
Cố Thanh Bùi bị y chọc cười, "Em bị thần kinh à, ha ha ha."
Nguyên Dương vẻ mặt thành thật nói: "Em cảm thấy vậy tốt vô cùng."
Cố Thanh Bùi làm bộ rất nghiêm túc cự tuyệt, "Anh không muốn, chẳng lẽ em muốn anh ngày ngày nhìn người khác sao?"
Nguyên Dương vừa nghe thế liền bị Cố Thanh Bùi thuyết phục, "Vậy cũng đúng, hai ta vẫn là chỉ nên chụp hình thôi."
Cố Thanh Bùi vui vẻ không ngừng cười, "Đúng là bệnh thần kinh."
Nguyên Dương nhìn Cố Thanh Bùi cười cong cong mắt, dần dần mê mệt, tim giống như mùa đông được nắng sưởi ấm, "Em chính là bệnh thần kinh, chỉ vì anh mà phát điên."
Bàn tay Nguyên Dương đỡ gáy Cố Thanh Bùi, trán tựa vào trán hắn, con ngươi màu đen thật sâu nhìn vào trong mắt Cố Thanh Bùi, y nhoẻn miệng cười, "Cám ơn vợ."
Cố Thanh Bùi cũng cười, "Buồn nôn chết." Ngoài miệng mặc dù nói như vậy, thân thể hắn vẫn chủ động tiến về trước hôn một cái lên môi Nguyên Dương, hỏi: "Thích không?"
"Thích, rất thích, cám ơn bảo bối."
.
3.
Cố Thanh Bùi làm một bàn thức ăn mà Nguyên Dương thích, Nguyên Dương coi như là dễ nuôi cũng có những thứ mình thích hơn. Cố Thanh Bùi cũng là thông qua mấy lần Nguyên Dương mang hắn về nhà cha mẹ mà phát hiện ra, Nguyên Dương rất thích mẹ Cố làm xiên nướng, không phải quá dầu mỡ, mùi vị lại rất thấm tháp. Lúc Cố Thanh Bùi chuẩn bị thức ăn còn cố ý gọi video cùng mẹ Cố để cho bà hướng dẫn, hy vọng mình có thể làm ra mùi vị khiến Nguyên Dương hài lòng.
Nguyên Dương không nghĩ tới Cố Thanh Bùi sẽ làm cho mình một bàn lớn thức ăn, còn đều là những thứ hợp khẩu vị của mình. Y không kén ăn, nhưng nhìn đến trên bàn đều là thứ mình thích, biết Cố Thanh Bùi rất để tâm, trong lòng đừng hỏi cao hứng biết bao nhiêu, y thật là cảm thấy không uổng công mình bình thường vẫn thương vợ.
Sau khi ăn xong, Nguyên Dương ôm Cố Thanh Bùi làm ổ trên ghế sa lon, hai người bật nhạc êm dịu, nhìn từng tấm hình trên vách tường. Khi những chuyện cũ bọn họ không muốn chạm đến đặt ở trước mặt, bọn họ phát hiện những thứ kia không còn là những vết sẹo không thể phơi bày, mà là để cho bọn họ càng quý trọng tín nhiệm lẫn nhau hơn.
"Em nhìn bức kia, " Cố Thanh Bùi chỉ một tấm hình nói, "Đó là ngày đầu tiên anh đến công ty bên này nhậm chức, thực ra thì lúc ấy anh đã cầu nguyện, hy vọng lần này nhậm chức không giống như trước vậy, ngày đầu tiên đã gặp phải cái gai phiền phức."
Nguyên Dương cắn lỗ tai Cố Thanh Bùi một cái, "Anh nói ai là cái gai phiền phức."
"Em, không phải em còn có thể là ai?"
"Anh lại chọc em." Nguyên Dương ôm Cố Thanh Bùi cắn lên vai hắn.
Cố Thanh Bùi nghiêng đầu đi, môi nhẹ nhàng dán xuống, "Thế nhưng, Cố Thanh Bùi anh lại thích giải quyết phiền phức."
Nguyên Dương đưa tay vào trong quần áo Cố Thanh Bùi, vuốt ve cái bụng ấm áp của hắn, khẽ cười một tiếng, "Nói mà không nghĩ, biện pháp giải quyết phiền phức của anh chính là chạy trốn sao? Vậy mà cũng gọi là giải quyết phiền phức?"
"Em có ý gì?"
Nguyên Dương tựa cằm lên vai Cố Thanh Bùi, từ từ nói: "Nói thật, Cố Thanh Bùi, em biết anh là vì ba em mới rời đi, nhưng là em một mực không hiểu, anh hoàn toàn có thể cùng em nói một tiếng tạm biệt, dù là gởi một cái tin nhắn nói cho em một tiếng đều được, tại sao phải vội vội vàng vàng không từ mà biệt?"
Cố Thanh Bùi sợ run sững sốt một chút, "Bởi vì lúc ấy. . ."
Nguyên Dương nghiêm túc nhìn hắn.
Dưới ánh đèn mập mờ, hai người đối mặt hồi lâu, Cố Thanh Bùi nuốt nuốt nước miếng, lẩm bẩm nói: "Anh sợ em. . ."
Cố Thanh Bùi nói ra 'Anh sợ em' khiến cho Nguyên Dương rất rung động.
Ánh mắt sáng của Cố Thanh Bùi vẫn nhìn Nguyên Dương, thật giống như biết nói chuyện vậy, để cho Nguyên Dương không tự chủ chìm sâu vào, rơi vào trong con ngươi thâm thúy của hắn.
"Anh cảm thấy em bất chợt thay đổi, anh nhìn không thấu em, anh không biết em sẽ còn làm ra chuyện gì mà anh không thể tiếp nhận nữa. Khi đó là em đang ép anh, ép anh rời đi."
Video, bắt nhốt, âm thầm tố cáo đối với nhà nước để cho mình trúng thầu, lật đổ tất cả sự hiểu biết trước đây về Nguyên Dương của Cố Thanh Bùi.
Hắn không nghĩ tới một Nguyên Dương nhỏ hơn mình mười một tuổi cái gì cũng đơn thuần viết rõ ràng trên mặt sẽ làm nhiều chuyện vượt quá sự tưởng tượng của hắn như vậy.
Quá nhiều chuyện để cho Cố Thanh Bùi phản ứng không kịp nữa, cứ tiếp nối theo nhau mà tới.
Hơn nữa không có cái nào trong phạm vi năng lực của hắn có thể giải quyết, tất cả đều lẫn lộn rối tung lên, tất cả đều phát triển theo phương hướng tồi tệ mất khống chế. Lúc ấy hắn trừ trốn đi, không nghĩ ra được loại phương pháp thứ hai nào để giải quyết mớ bòng long trước mắt.
Nguyên Dương nghe xong, càng ôm chặt Cố Thanh Bùi hơn, y chôn mặt ở hõm vai Cố Thanh Bùi nhẹ nhàng mút vào chỗ da thịt ấm áp kia, "Thật xin lỗi. . ."
Thật xin lỗi, khiến cho anh sợ em, thật xin lỗi, em lấy cớ là yêu anh lại tổn thương anh.
Hai người đêm đó cái gì cũng không làm, chỉ ôm nhau kể lể lòng chua xót khổ sở cùng nhớ nhung hai năm kia, cũng để cho bọn họ càng hiểu đối phương hơn.
Nguyên Dương nói đến trong hai năm kia mình đã trải qua những gì để gây dựng sự nghiệp, trong đó những việc khiến lòng chua xót chưa nói với ai tất cả đều thổ lộ ra.
Y nói cho Cố Thanh Bùi, ban đầu lúc làm dự án ở Thiên Tân, y gấp đến độ khắp nơi xoay tiền, lúc ấy không có một người nào nguyện ý tin tưởng y đem tiền cho y mượn. Nhưng lại bởi vì y là con trai Nguyên Lập Giang không tiện đắc tội, cho nên đều là vòng vo đem y đi trong rãnh lượn quanh, lãng phí thời gian của y hơn nửa ngày, cuối cùng vẫn là không cầm ra một phân tiền nào, y lúc ấy rất thất vọng.
Còn nói trong hai năm kia, theo sự nghiệp càng làm càng lớn, y càng ngày càng biết ở nơi cao phải chịu được lạnh, hàm nghĩa của thương trường như chiến trường.
Cố Thanh Bùi cũng đem chuyện mình chỉ một thân một mình ở nước lạ tha hương khổ sở cô tịch toàn bộ đều nói cho Nguyên Dương.
Đêm càng ngày càng sâu, Cố Thanh Bùi nghe Nguyên Dương ở bên tai tỉ mỉ nỉ non, an tâm thiếp đi.
Sau khi Cố Thanh Bùi ngủ, Nguyên Dương nhẹ nhàng bế hắn từ trên ghế salon, mang hắn vào phòng tắm tắm sơ một chút, sau đó ôm người về phòng ngủ, hai người ôm nhau chìm vào giấc mộng.
.
4.
Sáng sớm hôm sau, Nguyên Dương tỉnh lại trước, ôm Cố Thanh Bùi hôn liên tục. Cố Thanh Bùi đã quen với sự quấy rầy vào buổi sáng của Nguyên Dương nên cũng không có phản ứng gì.
Sau khi hôn đủ, Nguyên Dương nhảy xuống giường, đi phòng bếp dọn dẹp một chút chén đũa tối qua, sau đó đi loanh quanh trong nhà.
Tối hôm qua một mực chìm đắm trong cảm động, tất cả ánh mắt đều bị hình trên tường và Cố Thanh Bùi hấp dẫn, y còn chưa kịp quan sát thật kỹ căn hộ này.
Căn hộ này của Cố Thanh Bùi với căn ở Bắc Kinh cũng không sai biệt lắm, là căn hộ tầm trung, không lớn không nhỏ, rất thích hợp một người ở, cũng rất sạch sẽ ngăn nắp.
Nguyên Dương lại đi tới trước bức tường dán đầy hình, đi qua đi lại, quan sát tỉ mỉ từng bức, những bức hình kia y đã từng xem với đầy hận ý, hôm nay nhìn nhưng chỉ còn lại tràn đầy ngọt ngào, y cũng càng thêm biết nên như thế nào quý trọng người trước mắt.
Lúc đi ngang qua thư phòng, Nguyên Dương đi vào trong phủi một cái, vốn là muốn bỏ qua khu vực này, nhưng là quỷ thần xui khiến đi vào.
Theo lý thuyết, Nguyên Dương đối với thư phòng hẳn là hoàn toàn không có hứng thú, thư phòng ở nhà y bình thường trừ làm việc với đi tìm Cố Thanh Bùi ân ái ra, cơ hồ không giao thiệp, hôm nay cũng không biết thế nào, đối với căn phòng này phá lệ cảm thấy hứng thú.
Trong thư phòng có một cái bàn gỗ, trên bàn còn để mấy cuốn sách cùng một ít hồ sơ bỏ.
Nguyên Dương đặt mông ngồi vào trên ghế ông chủ, xoay cái ghế mấy vòng, nhàm chán đảo mắt đến giá sách của Cố Thanh Bùi. Cuối cùng tầm mắt y bị tựa đề một quyển sách ở tầng cuối cùng thu hút "Bí quyết mã Morse". Trên giá sách của Cố Thanh Bùi thế nào sẽ xuất hiện một cuốn sách không giống với phong cách các cuốn khác xung quanh như vậy, loại sách này nhìn một cái thì không phải là loại mà Cố Thanh Bùi sẽ xem, chẳng lẽ trong nhà này còn để đồ của người khác?
Nguyên Dương càng nghĩ càng không đúng, rút cuốn sách ra, theo động tác của y một tờ giấy gấp bên trong cũng rơi ra ngoài.
Nguyên Dương đặt sách trên đầu gối, khom người đi nhặt tờ giấy.
Chố gấp của tờ giấy có chút cũ, nhìn một cái chính là thường xuyên bị mở ra gấp lại, đưa đến nếp gấp sắp nứt ra.
Nguyên Dương cầm nó lên dè dặt mở ra, sau khi thấy hàng chữ trên đó, ngực y giống như bị đốm tàn thuốc lá chưa dụi tắt làm nhói lên, bắt đầu run rẩy.
.
5.
Cố Thanh Bùi trở mình ở trên giường, nằm ngửa đưa tay ra sờ Nguyên Dương, nhưng sờ hụt.
Còn đang trong giấc mộng hắn hoảng hốt ngồi dậy, mở ra cặp mắt mông lung mê mang nhìn chung quanh, an tĩnh đến đáng sợ.
Hắn đang ở đâu? Nguyên Dương đâu ? Hắn tại sao lại tỉnh lại trong căn phòng này? Mới vừa tỉnh ngủ ý thức hoàn toàn bị giác quan bên ngoài thay thế, đầu óc phản ứng không kịp, Cố Thanh Bùi vội vàng xuống giường, đi nhanh ra phòng ngủ, tìm tung tích của Nguyên Dương khắp nơi.
Cuối cùng hắn thấy Nguyên Dương đang cầm một quyển sách ngồi ở trên ghế của thư phòng, trái tim hốt hoàng đang đạp vô tiết tấu cuối cùng mới vững vàng chút.
Nguyên Dương đứng dậy đem cuốn sách trên đầu gối cùng tờ giấy trong tay bỏ lên trên bàn, hướng Cố Thanh Bùi đi tới, sau đó đem người ôm ngang, vừa đi vừa nói: "Làm sao không mang dép, có là mùa hè trên đất cũng lạnh."
Nguyên Dương để Cố Thanh Bùi ngồi trên bàn sách, hai tay đặt hai bên thân Cố Thanh Bùi, đem hắn khóa ở trong ngực mình.
Cố Thanh Bùi cái gì cũng chưa nói, chậm lụt đưa ra hai cánh tay ôm cổ Nguyên Dương , hắn còn chưa từ trong mới vừa tỉnh ngủ hoảng loạn hoàn toàn trấn tĩnh lại, hắn bây giờ chỉ muốn ôm người trước mắt này, để chắc chắn người này không phải là bọt nước, mà là sống, nóng ấm, có thể ôm.
Nguyên Dương vỗ cánh tay Cố Thanh Bùi, nhẹ giọng kêu: "Thanh Bùi?"
Cố Thanh Bùi vùi mặt vào cổ Nguyên Dương, thanh âm cực kỳ nhỏ: "Để cho anh ôm một hồi, chỉ một lát. . ."
Nguyên Dương nhẹ nhàng vỗ lưng hắn, "Không sao, em ở đây."
Ôm nhau một lúc lâu, chờ Cố Thanh Bùi hoàn toàn tỉnh hồn lại, hắn buông Nguyên Dương ra lúc này mới phát hiện sắc mặt Nguyên Dương tựa hồ có chút không đúng lắm, nhưng lại không nói ra chỗ nào không đúng. Tối hôm qua Cố Thanh Bùi ngủ trước, sau đó phát sinh chuyện gì hắn cũng không nhớ, đã nói phải bồi thường đã cấm dục nửa tháng-Nguyên Dương, kết quả mình nửa đường lại ngủ.
Cố Thanh Bùi tỏ ra có chút lúng túng hỏi: "Tối hôm qua ngủ không ngon sao?"
Nguyên Dương vuốt lại đầu tóc còn lộn xộn của hắn, "Không có, rất tốt."
"Ừ. . ."
Đối thoại lúng túng kết thúc.
Sau đó Nguyên Dương liền một mực nhìn chằm chằm Cố Thanh Bùi, nhìn đến Cố Thanh Bùi cả người sợ hãi.
Cố Thanh Bùi bị hai cánh tay Nguyên Dương vững vàng khóa ở trên bàn không xuống được, hai tay hắn chống ở trên bàn theo bản năng lùi về phía sau, trong lúc lơ đãng mò tới một quyển sách, hắn quay đầu nhìn lại, lúc thấy sách cùng tờ giấy bên cạnh liền ngây ngẩn.
Nguyên Dương theo tầm mắt của Cố Thanh Bùi, nhìn chằm chằm chữ trên tờ giấy, hỏi: "Anh học à?"
Cố Thanh Bùi cổ họng giống như là bị nghẹt, không nói ra lời.
Trên bàn quyển sách《 Bí quyết Mã Morse》 là hắn trước kia đi làm ở Singapore, cấp dưới đưa cho hắn.
Hắn không nghĩ tới quyển sách kia vẫn còn ở đây, hơn nữa bị Nguyên Dương lật ra. Đó là hắn tình cờ một lần thấy một thực tập sinh mới tới của công ty trong lúc nghỉ trưa xem quyển sách kia, liền thấy hứng thú. Thực tập sinh trong lúc làm việc nhìn một quyển sách không liên quan, bị ông chủ phát hiện, tự nhiên sẽ bị dọa sợ không nhẹ, liền tìm một lý do đem quyển sách kia đưa cho Cố Thanh Bùi.
Công việc ở Singapore không phải quá bận rộn, thời gian nhàn hạ, Cố Thanh Bùi sẽ gặp lúc cầm ra xem một chút, học một ít, cũng là một loại vui thú.
Trọng yếu nhất chính là, khi hắn mở sách hắn sẽ nhớ tới Nguyên Dương, cùng những quá khứ tốt đẹp với Nguyên Dương, mặc dù hắn không muốn thừa nhận.
Trước lúc tách ra, trong một đêm ấm áp cuối cùng giữa hắn và Nguyên Dương, Nguyên Dương cách tường gõ ra một chuỗi mã Morse, hắn lúc ấy nghe mặc dù ngổn ngang không hiểu, nhưng là phá lệ nhớ rất rõ ràng.
Phải nói Cố Thanh Bùi rời đi hai năm kia cái gì đều không mang đi cũng không hoàn toàn đúng, hắn mang đi một chuỗi mật mã chưa giải.
Hơn nữa đem nó viết ra, viết ở trên tờ giấy kia.
Cố Thanh Bùi xoay đầu lại, chống lại ánh mắt đã hơi ửng đỏ của Nguyên Dương, y gắt gao nhìn chăm chú vào hắn, nghiêm túc hỏi: "Tự học?"
Cố Thanh Bùi dưới sự áp bức của Nguyên Dương, lời muốn nói toàn bộ ngăn ở cổ họng.
Ngón tay của hắn bắt đầu gõ nhẹ nhàng lên bàn.
Phòng trống trải, thanh âm đốt ngón tay gõ trên mặt bàn rất vang, giống như là một chuỗi chuông gió theo gió mai thổi qua, vang vào Nguyên Dương trong lòng, thánh thót, tốt đẹp.
—. . . . . —. . . . . —.
Tin tưởng...
Cố Thanh Bùi gõ từng chút từng chút, gõ xong, tay đều run rẩy.
Ánh mắt Nguyên Dương đã sớm hồng, y nghiêm túc nghe Cố Thanh Bùi gõ xong, xé ra quần áo của hắn...
Cố Thanh Bùi nằm ngửa trên bàn gỗ lớn, cắn môi dưới, thân thể phủ đầy dấu vết không ngừng run rẩy, trong lúc thở dốc hắn mở mắt ra nhìn dăn phòng này.
Nơi này cũng bị Nguyên Dương chiếm đoạt, trong sinh mạng của hắn không có nơi nào tránh được Nguyên Dương.
Bên người, trên tờ giấy được gấp đi gấp lại kia viết là: Tin tưởng tôi, đi theo tôi, tôi sẽ đối tốt với anh cả đời.
.
6.
Sau khi XXOO:
Cố Thanh Bùi: Em tại sao mỗi lần đều thích phát tình lúc anh mới ngủ dậy vậy hử?
Nguyên Dương: Bởi vì khi anh mới tỉnh ngủ, nơi đó sẽ đặc biệt nóng, đặc biệt mềm.
Cố Thanh Bùi: Khốn kiếp. . .
Cố Thanh Bùi: Ưm. . . Em chớ lấy, để tự anh làm được rồi. . .
Nguyên Dương: Em giúp anh.
Cố Thanh Bùi: Anh nói không cần! A. . . Để tự anh! (thở phì phò)
Nguyên Dương: Em thích giúp anh dọn dẹp.
Cố Thanh Bùi: Vậy em. . . Chớ một mực đâm nơi đó a. . .
Nguyên Dương: (làm chuyện xấu) làm gì, anh còn muốn?
Cố Thanh Bùi: o(*////▽////*)q
END.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro