HỐI HẬN
Đế vương là vô tình
Nhưng sao lại vô ý
Cứ như con thiêu thân
Lao vào rồi đổ máu.
Hoàng cung nơi lồng son
Giam giữ bao tuổi xuân
Đấu đá nhau làm gì?
Để rồi lại đổ máu .
Nhận ra thì làm sao?
Quay đầu có được đâu
Hồng nhan vẫn chưa tàn
Mà ân sũng đã tuyệt.
Ở nơi lãnh cung này
Lạnh lẽo và hiu quạnh
Ngước mặt lên nhìn trăng
Nước mắt từng hạt rơi.
Nhớ thời còn sũng ái
Cậy sũng mà kiêu căng
Đến khi vấp ngã rồi
Hối hận có kịp đâu.
Giờ đây nhìn lại mình
Sao mà tàn tạ quá
Máu đẫm thân bào trắng
Nở nụ cười giải thoát
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro