Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chạm ngõ mùa đông


 Thành phố những ngày chuyển mùa...Gió mùa đông Bắc mang theo cái giá buốt căm căm tràn về như se sát cả cõi lòng...Bầu trời với những đám mây ảm đạm,trong những sớm mờ sương thức dậy,lòng phố giăng giăng một làn mưa bụi bay lất phất,đọng lại những hạt li ti bên khung cửa sổ nhỏ.Chỉ là mưa nhẹ thôi nhưng cũng đủ để làm cho người ta một chút ngần ngại...Chỉ thấy thèm cái cảm giác được nằm trong chăn ấm,ôm khư khư lấy cá máy tính để viết ra vài dòng cảm xúc lắng nghe những lời đồng điệu của trái tim...Chợt nhận ra,đã lâu rồi,ta học cách từ bỏ một thói quen,đã lâu lắm rồi,ta học cách quên đi những kí ức của thời gian...
Mùa gió lạnh đã về...Những nếp nhà ngoan ngoãn nép mình co ro trong cái lạnh tái tê giữa dất trời...Những mầm non trên cành cây khẳng khiu trụi lá như ấp ủ dòng nhựa sống để trải qua những ngày đông tháng giá.Một tách trà ấm,một bản nhạc quen,một hoài niệm cũ cũng đủ vọng về trong tâm tưởng những kỉ niệm xưa như chảy về miền nào xa vắng và hoang hoải...Đã bao mùa lặng lẽ trôi qua,bao người đã mãi mãi đi xa...Phố vẫn chỉ là người khách bộ hành đơn độc trên đọn đường tìm kiếm những thứ mang tên ảo ảnh.

Có lẽ người ta hay buồn vì những gì đã cũ,hay cũng bởi vì đó là những thứ hạnh phúc của chính mình trong những ngày tháng của quá khứ,vậy mà bây giờ chẳn thể chạm lại những kí ức đó dù chỉ một lần...Cuộc sống vồn vã,chúng ta vội vàng lướt qua,mà không kịp nhìn lại nơi đã từng ghi dấu những tin yêu.Màu kỉ niệm sao vẫn còn đó,những buổi chiều nắng nhạt trên con đường dai hay lối đi về ướt đẫm những cơn mưa mát lành...Có bao giờ ta hối tiếc cho một thứ hạnh phúc đã từng thuộc về những an yên của ngày hôm qua.Đẫ từng có một người nắm lấy bàn tay ta thật chặt,đã từng có một người lặng lẽ bước qua cuộc đời ta như thế,và đã có những yêu thương rất gần nhưng giờ đây chỉ còn là hoài niệm ...

Qúa khứ là sợi dây ràng buộc giữa quên và nhớ.Người ta chọn cách quên đi để chạy trốn với những yêu thương của lòng mình,thế nhưng,đâu phải một chữ quên là có thể gói gọn được tất cả những kí ức ấy. Thời gian liệu có thể phai nhòa đi tất cả,sao ta cứ mãi cố chấp ôm một chút nhớ,day dứt một chữ quên...Yêu thương đâu phải chỉ để một lần nhớ,có những thứ tình cảm chẳng nở hoa nhưng vẫn đi theo ta đến cuối con đường đời.Bởi vì có lẽ những chuyện dnag dở lại là những gì hạnh phúc nhất.Chọn cô đơn để chia sẻ,chọn quá khứ để đong đầy những yêu thương của hôm nay để biết rằng những khoảng trống đó không phải chỉ để lấp đầy mà là để con người ta đối diện với những cô đơn của chính mình....


Có phải mùa đông về làm cho nỗi nhớ thêm dai dẳng...Tưởng rằng cánh cửa kí ức đã ngủ quên vè miền dĩ vãng,vậy mà cơn gió đông cuốn thốc cái lạnh xơ xác lại mở toang nó ra đưa những yêu thương trở về lối mòn hoang hoải.Bất giác lục lọi trong những suy nghĩ của tâm trí,tự hỏi có phải ta đã đánh mất một thứ gì đó đã từng rất quan trọng nhưng giờ đây chỉ còn là tâm tưởng của hoài niệm...Có lẽ không thể đếm được bao nhiêu bản nhạc và đọc được bao nhiêu cuốn sách trong cuộc đời,cũng như chẳng thể đếm được những ngày tháng mà ta đã sống trên thế gian này...Bởi bao nhiêu lời ca để hát lên những giai điệu của trái tim,bao nhiêu câu từ mới đủ để có thể viết hết được nghệ thuật sống của tâm hồn,cũng như năm tháng không chỉ đếm bằng giây và phút mà còn được đếm bằng những khoảnh khắc của yêu thương và có lẽ đã là kỉ niệm thì mãi mãi là bất diệt mà suốt cả cuộc đời sẽ chẳng thể nào quên!

Ta thường tự nhắc lòng mình về một chữ ''khác''.Dẫu biết rằng sự thay đổi là quy luật của tự nhiên nhưng sao vẫn thấy hụt hẫng.Cứ ngỡ như trăm năm chưa gặp lại,cứ ngỡ rằng khoảng cách xa đến cả một vòng Trái Đất...Những kỉ niệm đã đánh rơi nghe thân thương trong kí ức,gần mà xa,ấm áp mà chênh vênh khi quá khứ ùa về làm con tim thổn thức...Những cảm xúc như buồn như vui,như thực như hư rồi cũng sẽ tan biến mất,có lẽ không phải vì con người thay đổi,mà bởi vì tình cảm giờ đây đã khác...Và rằng nỗi nhớ cũng chỉ trong một giới hạn nhất định nào đó,hãy để những kỉ niệm được ngủ yên trong một góc nhỏ của con tim mình,để không bao giờ phải hối tiếc,không bao giờ phải day dứt về một thứ đã quá xa xôi....

Những cơn mưa bụi bay trên phố chiều ẩm ướt... Là bởi vì phố yêu mưa hay là vì bởi mưa đã mang đi cùng phố những vệt kí ức buồn trong quá khứ.Phố lạnh.Phố hun hút gió.Phố chẳng còn mùa lá rơi lạo xạo.Kí ức chẳng còn xôn xao như ngày xưa cũ...Ta đi đâu trong những ngày cô liêu lạc lối...Ta tìm về đâu giữa những bến bờ vô định.Và rồi tự nhủ dừng để lòng mình ảm đạm như mùa đông,để những ngày gió về sẽ không phải chênh vênh bên thềm kí ức cũ,để trái tim không còn băng giá,để những yêu thương ấy xin gửi vào nỗi nhớ của mùa đông...
Tháng 12 thì thầm qua lời gió,rằng trong những giây phút cạn đáy của một năm sắp tàn,ai cũng sẽ được yêu thương và đáp trao yêu thương....Hãy lắng nghe tiếng lòng của trái tim và đón chào những an yên của tâm hồn...


- Kl -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: