#00. Sân Ga [Tựa]
Chúng ta chạm chân xuống cùng một sân. Đó là một ngày đông.
Trên sân ga là chốn để cảm xúc tị nạn. Nước mắt rơi trên sân ga có thể động từ đáy hồn vui sướng hay đỉnh lệ sầu bi. Có bước chân tiễn người ra đi cũng có bước chân đón người quay về. Dấu chân in hằn lên tuyết như dấu ấn của những cuộc hội ngộ và từ giã.
Mùa đông treo trên thánh giá gỗ. Thơm lạnh nơi mắt em, tôi thầm nghĩ, và nhìn lên đôi mi cong vút đọng tuyết trắng trên đó. Ta không hẹn nhau mà gặp nhau, cuốn lấy nhau như những con dân tị nạn bám víu lấy mảnh đất xa lạ như hi vọng cuối cùng trên cõi đất này. Sân ga lại gánh thêm một chức năng đặc biệt của nó nữa - ấy là nơi ái tình rạo lộ.
Bước đi cùng nhau mà không cần nghĩ đến bao giờ thì con tàu cập bến (và một trong hai kẻ dường như đã tựa tri kỉ lại trở thành những người xa lạ), ta sống vô định giữa những gãy khúc của giác cảm. Trăm năm rồi cũng sẽ chỉ thu nhỏ lại nơi điểm sáng thời gian khi hồi còi tàu kéo giục giã, nơi ghế ngồi bến đợi tàu thân quen đấy rồi cũng rêu phong cỏ mục - vết tích của dấu chân người tan biến như thiêu thân.
Tựa như ta mới chỉ chạm chân tới một trạm dừng nhỏ giữa muôn vàn trạm dừng của cuộc đời.
Nhưng thì có hề gì đâu chứ? Trạm dừng này đi qua chính là trạm tiếp theo đang tiến tới. Giã từ sân ga cũ không có nghĩa là sẽ không gặp lại sân ga. Rồi ta sẽ gặp lại nhau dưới vô vàn vết tích của cuộc đời, nhưng cùng đích rồi cũng chỉ tóm gọn lại một chút xíu.
Chạm chân trạm tâm trạng / Tan / Tuần hoàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro