Yêu em rất nhiều pt. 3
Ngoại truyện 1: Hằng ngày
Sau khi vào học nghiên cứu sinh, Đàm Thanh Ninh bận rộn nhiều hơn lúc còn học chính quy.
Ban ngày cô phải làm việc trong khoa, thời gian đi học được sắp xếp vào buổi tối hoặc cuối tuần, có rất ít thời gian để nghỉ ngơi.
Giáo viên hướng dẫn của Thanh Ninh họ Thẩm, là chủ nhiệm khoa phụ sản của bệnh viện lớn thành phố A, kỹ năng dùng dao vừa chuẩn vừa đẹp.
Ở bệnh viện phụ thuộc đại học A, trừ những bệnh lý phức tạp đặc biệt, thì chủ nhiệm Thẩm chỉ mổ sản khoa ở trong phòng bệnh, ít nhất 4000 tệ một đêm. Rất nhiều sản phụ có ý định sinh mổ đều chọn nằm phòng bệnh của bệnh viện này bởi vì kỹ thuật mổ của chủ nhiệm Thẩm.
Thanh Ninh đi theo giáo viên vào phòng phẫu thuật mấy lần, cố gắng quan sát và và học hỏi kỹ thuật của cô, nhìn bà ấy làm phẫu thuật mở bụng quả là một loại thưởng thức mỹ cảnh.
Hôm nay như thường lệ Thanh Ninh đi theo chủ nhiệm Thẩm làm phẫu thuật, mổ đẻ cho một sản phụ mang thai đôi.
Trong thời gian chuẩn bị, người phụ nữ đang mang thai nằm trên bàn mổ, nhìn qua sắc mặt rất khẩn trương hỏi: "Bác sĩ, bụng của tôi sau khi mổ có phải trở nên rất xấu không ?"
Thanh Ninh cười nhẹ, nhẹ giọng an ủi: "Có chủ nhiệm Thẩm của chúng tôi mổ chính cô yên tâm, vết mổ sau này sẽ bình phục rất nhanh. Sau này sinh xong nếu cô cố gắng chăm sóc sức khỏe tốt, bụng sẽ từ từ quay lại như lúc đầu."
Rất nhiều phụ nữ có thai mắc phải tâm trạng hồi hộp căng thẳng trước khi mổ, bác sĩ và y tá thường hay nói những lời động viện để cho thai phụ thả lỏng tâm trạng, Thanh Ninh không ngoại lệ.
Cô nói xong, y tá ở bên cạnh lập tức nói tiếp: "Nhìn cô sinh đôi tốt biết bao."
Trên mặt cô ấy lộ ra nụ cười nhẹ: "Đúng vậy, nếu là long phượng thai thì càng tốt."
"Sẽ biết ngay thôi." Thanh Ninh nhanh nhẹn nói.
Tấm vải màu xanh biếc dựng lên ngăn cản tầm mắt của bệnh nhân, ca phẫu thuật chính thức bắt đầu.
Trong tử cung của phụ nữ mang thai đôi có nhiều nước ối và máu loãng, cuống rốn cũng tốt hơn người bình thường,
Bình thường ca có chủ nhiệm Thẩm mổ chính diễn ra rất nhanh, khi tiếng khóc nỉ non của trẻ sơ sinh vang lên, em bé đầu tiên đã ra ngoài.
"Cô đoán xem bảo bối là nam hay nữ ?" Y tá mang cục cưng đến cho sản phụ xác nhận.
Cô ấy híp mắt nhìn, cong môi nói: "Là nam."
"Đúng vậy, là anh trai." Sau khi xác nhận xong, y tá ôm bé đến một bên tắm rửa sạch sẽ.
Trong quá trình đó, em bé không ngừng khóc.
"Bác sĩ, tôi thấy buồn nôn." Sản phụ đột nhiên mở miệng.
Thanh Ninh đứng khá gần cô ấy nhìn sang, an ủi: "Không sao, cô muốn nôn thì nghiêng đầu sang một bên, nôn ra không việc gì."
"Bé thứ hai chuẩn bị ra ngay đây, nhìn xem là em trai hay em gái nhé ?"
Lời vừa nói xong không lâu, lại có tiếng khóc khác vang lên.
"Nhìn xem con trai hay con gái ?" Y tá tiếp tục mang đến cho cô ấy nhìn.
"Bé gái." Sản phụ cười ra tiếng.
"Long phượng thai, quá may mắn." Chủ nhiệm Thẩm cũng vui mừng thay cô ấy.
Bây giờ có rất nhiều trường hợp sinh đôi, gần như mỗi ngày trong khoa sẽ có một cặp song thai được sinh ra. Nhưng gặp được long phượng thai, mọi người vẫn có cảm giác như trúng giải.
"Ồ, em gái khóc còn lớn tiếng hơn anh trai." Y tá cười trêu chọc.
"Cô bé nhỏ đừng mạnh mẽ quá nhé, sau này phải để anh trai bảo vệ em gái." Thanh Ninh nói tiếp đồng thời nhìn người đang nằm trên bàn mổ không còn muốn nôn.
Sản phụ vui mừng nhướn đuôi lông mày, hình như không thấy cảm giác buồn nôn đâu nữa.
Sau khi kết thúc ca mổ, y tá bế hai cục cưng đang ngủ đặt bên cạnh tay và dưới chân của sản phụ. Một lớn hai nhỏ được đẩy ra khỏi phòng mổ cùng lúc.
Thanh Ninh ở lại trong phòng mổ không nhịn được cảm thán: "Ca phẫu thuật đầu tiên của hôm nay là long phương thai, quá may mắn."
"Hâm mộ à? Sau này mà sinh còn tìm thầy cô mổ cho, đảm bảo mọi việc xong xuôi ổn thỏa." Y tá ở bên cạnh trêu ghẹo.
Thanh Ninh cười cười đang định nói chuyện, chủ nhiệm Thẩm ở bên cạnh đã mở miệng trước: "Con bé không cần tôi mổ chính, chắc chắn sẽ sinh ở Minh Nhân."
"Minh Nhân hả ?" Cô y tá kinh ngạc, xong nhanh chóng che giấu nó, "Khỏa sản ở Minh Nhân cũng tốt, ngoài đắt ra thì không có gì xấu."
"Cô giáo, cô đừng mang con ra nói đùa nữa." Thanh Ninh bất lực.
Cô không biết giáo viên của mình biết quan hệ giữa cô và Bạch Tân Hàn lúc nào, nhưng bà không vì mối quan hệ này mà nương tay với những yêu cầu đòi hỏi từ cô. Như lời bà ấy nói, cô mang thân phận này, càng phải nhận yêu cầu nghiêm khắc, để cô có trình độ chuyên môn chuyên nghiệp.
Thanh Ninh âm thầm đồng ý, trước ca phẫu thuật hôm nay, tối qua cô vừa phải trực đêm. Hơn nữa trước đó Bạch Tân Hàn đã đi công tác, tính ra mấy ngày rồi hai người chưa gặp nhau.
Chủ nhiệm Thẩm khẽ cười hai tiếng: "Được rồi, con biết hôm nay có đại diện bên Minh Nhân đến viện chúng ta thăm quan, học hỏi không ?"
Thanh Ninh ngạc nhiên, mở to mắt: "Thật ạ? Vậy....."
"Ai đến cô thì không biết, nghe nói là nhóm quản lý tập đoàn—–" Chủ nhiệm Thẩm hơi dừng lại, đối diện với đôi mắt sáng lấp lánh của Thanh Ninh, cười giục cô: "Được rồi, ca mổ tiếp theo không cần tham gia, cho phép con về văn phòng nghỉ ngơi."
Khi Thanh Ninh đi ra phòng mổ, sản phụ tiếp theo đã chuẩn bị ở trước cửa phòng chờ.
Bệnh viện chính là như vậy, sản phụ tiếp theo sinh một. Khỏa sản bọn cô là như thế.
Mệt đúng là mệt thật, nhưng mỗi ngày cùng các gia đình khác nhau chào đón một sinh mệnh mới, là chuyện đáng giá và vui vẻ biết bao nhiêu.
Trong phòng trực ban, các bác sĩ đang nói chuyện hăng say.
Thanh Ninh vừa vào trong, âm thanh ồn ào đột nhiên biến mất, mọi ánh mắt đồng loạt hướng về phía cô.
Thanh Ninh ngạc nhiên, theo bản năng hỏi: "Xảy ra chuyện gì ạ ?"
"Không có việc gì, có người mời đồ uống." Bác sĩ Tô đứng gần cô cười cười nói.
Thanh Ninh trả lời đi về vị trí bàn của mình, phát hiện trên đó có thêm một ly bạch đào ô long. Nhìn bàn của những người khác, đa số cũng là nước uống.
Cùng là nghiên cứu sinh của đại học A giống Thanh Ninh, Lý Viên Viên có lòng tốt nói cho cô nghe: "Vừa mới có người đến đây, tặng cho mọi người rất nhiều đồ uống và đồ ăn vặt."
Thanh Ninh gật gật đầu, thuận miệng hỏi: "Ai tặng thế ?"
Lý Viên Viên lắc đầu: "Không biết. Nhưng có cảm giác mang đến cho cậu là chính."
"Mình ?" Thanh Ninh ngẩn ra, nghi ngờ nói, "Tại sao lại nói vậy ?"
Thảo nào vừa rồi tất cả mọi người nhìn cô.
"Bởi vì anh ta cầm một túi lớn đồ ăn vặt đủ loại đến đây nói mọi người tự chia nhau, nhưng chỉ định đưa cốc này cho cậu." Lý Viên Viên cong môi, "Cái này không phải mang cho cậu thì gì ?"
Thanh Ninh nhìn cốc trà trên bàn, nghĩ đến lời cô giáo nói, giật mình.
Cô lấy điện thoại di động từ trong ngăn kéo, bên trong quả nhiên có tin nhắn cô chưa đọc.
Là của Bạch Tân Hàn gửi: [Phẫu thuật xong đến lối thoát hiểm]
Nhìn thấy tin nhắn, tim Thanh Ninh đập thình thịch.
Dù sao đã mấy ngày không gặp, cô cũng rất nhớ anh.
Một suy đoán dần hình thành trong đầu....
Gặp sao ?
Mang theo sự nghi ngờ và chờ mong, Thanh Ninh nhanh chóng đi đến cửa lối thoát hiểm.
Mới vừa đẩy cửa ra, cô đã bị một cánh tay mạnh mẽ túm vào.
Thanh Ninh kêu nhỏ ra tiếng, rơi vào một vòng ôm ấm áp.
Mùi hương mát lạnh quen thuộc phả vào mặt, tim cô đột nhiên đập nhanh hơn, như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cô ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt nhiệt tình và thâm thúy.
Mấy ngày không gặp, trong nháy mắt cô lập tức run rẩy khi nhìn vào nó.
"Tân Hàn..."
Thanh Ninh vừa mới nói được hai chữ, nụ hôn cực nóng bỏng ập đến, những lời còn lại được nuốt vào trong.
Hôn chưa được lâu Thanh Ninh đã đẩy người ra.
"Có camera." Cô nhỏ giọng nhắc nhở.
Bạch Tân Hàn nhíu mày: "Anh nhìn rồi, chỗ này camera không đến."
Thanh Ninh cười khúc khích ra tiếng: "Sao giống như kẻ trộm đi thăm dò địa hình xung quanh trước vậy ?"
Cô kiễng mũi chân chủ động hôn Bạch Tân Hàn: "Chỗ này không tiện, đợi đến buổi tối em tan tầm."
Bạch Tân Hàn cong cong môi, không tình nguyện đồng ý.
Nhìn thấy người rất lâu không gặp, trong lòng Thanh Ninh rất vui vẻ, khóe miệng cười mãi không hạ xuống.
"Đúng rồi, vừa nãy anh còn chưa nhìn người đã túm em vào. Nhỡ may nhầm người thì sao ?"
"Anh nghe được tiếng bước chân của em." Bạch Tân Hàn rất tin tưởng vào phán đoán của bản thân.
Mấy năm nay, gần như ngày nào anh cũng ở cạnh và đưa đón cô, vì thế rất quen thuộc với tiếng bước chân đi của cô.
Đàm Thanh Ninh kéo căng khóe miệng, kéo dài âm thanh "a~~", khen ngợi: "Thông minh quá."
Bạch Tân Hàn không kìm được biểu cảm trên mặt mỉm cười, ngón tay ấm áp mơn trớn trên khóe miệng hơi giơ lên của cô, "Em nói sao thì vậy."
Ngày nào miệng cũng như bôi mật, cái gì cũng khen được.
"Đồ uống và đồ ăn vặt trong khoa bọn em là anh mua à ?" Đôi mắt Thanh Ninh cong cong, ngoài miệng nói không ngừng, "Em nghe cô giáo nói Minh Nhân đến bệnh viện thăm, anh là đại diện trong số đó phải không ?"
Thấy Bạch Tân Hàn mặc tây trang đi giày da, Thanh Ninh càng khẳng định suy đoán của mình là đúng.
Cô lôi kéo cánh tay anh, có chút lo lắng: "Anh vẫn còn nhiều việc phải làm đúng không? Đi ra ngoài lâu như vậy có tốt không —- ?"
Ánh mắt Bạch Tân Hàn nhìn chằm chằm vào cô không rời, giờ phút này thật sự không nhịn được cúi đầu, giữ mặt cô lại hôn đôi môi đang lải nhải không ngừng kia.
"Đừng ầm ĩ." Tiếng anh mơ hồ không rõ, "Em ầm ĩ ảnh hưởng đến việc anh nhìn bạn gái."
Thanh Ninh: ?????
Đúng là cả vú lấp miệng em.
Sau khi hôn, trên mặt Đàm Thanh Ninh nổi tầng đỏ ửng, trong ánh mắt nhìn anh có chút oán trách.
Lòng bàn tay Bạch Tân Hàn áp vào sau gáy cô, nhiệt độ không ngừng truyền ra từ vị trí tiếp xúc của hai người.
"Nhớ em." Anh thấp giọng nói, giọng nói hơi khàn.
Bên tai Thanh Ninh tê rần, mềm lòng xuống, sắc mặt hoà hoãn lại.
"Được rồi, quay lại đi, tan làm anh đến đón em." Bạch Tân Hàn mở miệng.
Đương nhiên chừng này thời gian đối với anh mà nói là không đủ, nhưng anh không dám làm chậm trễ quá nhiều thời gian của Thanh Ninh, tránh để cô không vui.
Thanh Ninh gật đầu, vui vẻ đồng ý: "Được."
Sau khi tan làm trên đường về nhà, Thanh Ninh trực ca đêm hôm qua không được ngủ, mơ mơ màng màng ngủ ở trên xe.
Không biết đã ngủ bao lâu, cô chợt tỉnh giấc.
"Mấy giờ rồi ?" Thanh Ninh ngáp một cái, phát hiện sắc trời đã tối sẩm xuống, xung quanh ánh đèn rực rõ đã bật lên.
"Hơn 7 giờ." Bạch Tân Hàn khép máy tính lại.
Thanh Ninh 'a' một tiếng, "Đói bụng không? Chúng ta đi ăn cơm."
"Ừ, đói." Bạch Tân Hàn nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm.
Trong lòng Thanh Ninh run lên, trong nháy mắt đã hiểu được ý của anh.
"Trước, ăn cơm trước." Cổ họng cô hơi khô.
Hai người ăn cơm ở một nhà hàng có view cạnh hồ.
Bóng đêm lãng mạn, ngọn đèn chiếu xuống làm mặt hồ đa dạng màu sắc.
Cả mắt và bụng Thanh Ninh được ăn no nê, tâm trạng tốt lắm.
Thế nên khi về đến nhà, lúc Bạch Tân Hàn ôm cô nói ở sau tai câu 'Cùng nhau tắm', cô không sợ chết lập tức đồng ý.
Mười phút sau, trong phòng tắm truyền ra những tiếng vang mập mờ, kéo dài rất lâu.
Thanh Ninh bất tri bất giác phát hiện, 'Đói' trong miệng Bạch Tân Hàn không phải là gạt người.
Cô mệt đến mức không thở được, thử né ra vài lần đều bị bắt, cấu, cào trở lại, làm phung phí tràn ra rất nhiều nước.
"Trước tiên cho em ngủ đủ đã." Đáy mắt Bạch Tân Hàn đầy dục vọng, giọng điệu nghe như rất tủi thân.
Thanh Ninh: "....."
"Em cảm thấy mình như một con lợn được ăn no ngủ kỹ trước khi đưa lên Tây Thiên." Cô thì thào, nhỏ giọng nói.
"Em nói thừa một chữ." Bạch Tân Hàn cắn môi cô, khàn khàn sửa lại cho đúng, "Không có chữ tây."
Không có tây....thì....
Đưa lên thiên ?
Thanh Ninh âm thầm nghĩ lại, mặt ửng hồng đá anh: "Lưu manh!!"
—-
Ngoại truyện 2: Đăng ký kết hôn
Vào Tết khi Đàm Thanh Ninh là nghiên cứu sinh năm ba, nhóm lớp im lìm rất lâu tự nhiên náo nhiệt hẳn lên.
Nguyên nhân là trước đó là không lâu, bạn học Viên Nguyện trong lớp đột nhiên tham gia chương trình xem mắt nào đó trên TV, được các bạn học khác chụp ảnh lại gửi vào trong nhóm.
[Oa! Thật giỏi]
[666]
[Qúa trâu]
[Cái này là kỳ nào? Mình muốn đi xem]
.....
Mọi người ở trong nhóm trêu chọc rất lâu, Viện Nguyện gửi một meme 'thẹn thùng'.
Mấy người nói chuyện khí thế ngất trời, sau đó có người đưa ra đề nghị nhân dịp năm mới họp lớp luôn.
Mà đề nghị vừa ra lập tức nhận được rất nhiều sự đồng ý từ mọi người, lớp trưởng Chu Nguyên thuộc phái hành động, bắt đầu công việc thống kê số người đi.
Đàm Thanh Ninh đã lâu không tụ họp với bạn bè cấp ba, hào hứng báo danh.
Hai năm nay cô luôn ở thành phố A, mặc dù nói là vẫn đang đi học, nhưng không có kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, thời gian nghỉ ngơi không khác gì nhân viên đi làm, thậm chí còn bận hơn.
Qúy Lam sau khi tốt nghiệp đại học quay về thành phố C, bắt đầu gia nhập tầng lớp tri thức sáng chín giờ đi làm chiều năm giờ về, còn giữ liên lạc với các bạn ở thành phố C.
Rất nhiều tin tức của mọi người mà Thanh Ninh biết được là do Qúy Lam nói.
Từ lúc ra trường đến nay đã tám năm, trong lớp ngoại trừ Đàm Thanh Ninh và một bạn nam nữa đang ở nước ngoài học tiến sĩ, còn lại đã bắt đầu đi làm, phân tán ở khắp nơi. Ngoại trừ vào lễ Tết, nhưng lúc khác rất khó có thể gặp nhau.
Qúy Lam điên cuồng gửi tin nhắn qua WeChat cho Thanh Ninh.
Qúy Lam: [Không ngờ mẹ mình còn nhớ Viên Nguyện là bạn học của chúng ta, nhìn thấy cậu ấy trên TV liền cổ vũ mình đi tham gia chương trình hẹn hò kia]
Qúy Lam: [Mình nghi ngờ mẹ mình đang có những triệu chứng của thời kỳ mãn kinh]
Nói xong gửi luôn mấy cái meme 'sụp đổ'
Qúy Lam: [Mình mới 26, 27!! Mẹ mình chỉ sợ mình không gả đi được thôi!!]
Thanh Ninh nghĩ một lát rồi trả lời: [Có khi nào dì chỉ muốn chữ ký của MC không ?]
Qúy Lam: [.....]
Qúy Lam: [Cái này có khả năng]
Qúy Lam: [Đùa chứ, đúng là mẹ mình thích cái chương trình kia. Cậu nói xem cái chương trình đó flop bao nhiêu năm rồi mà mẹ mình còn cần mẫn xem hết]
Thanh Ninh cười khẽ hai tiếng, đang muốn đánh chữ, bả vai có người nắm lấy.
Bạch Tân Hàn ngồi ở bên cạnh cô, nhìn màn hình điện thoại trên tay cô.
"Đang nói chuyện gì ?"
Thanh Ninh vừa gõ chữ vừa trả lời: "Nói chuyện họp lớp với các bạn cấp ba."
"Bọn em đang định họp lớp vào mùng năm , có thể mang người nhà đi cùng, anh đi không ?"
Tết hai năm nay, Bạch Tân Hàn đều đến nhà họ Đàm thăm hỏi, hơn nữa anh cũng từng đến Thanh Trung học, nên việc mang Bạch Tân Hàn đến là chuyện có thể.
"Được." Bạch Tân Hàn không do dự đã đồng ý.
Ngược lại Thanh Ninh có chút kinh ngạc nhìn anh, "Em còn nghĩ anh không muốn đi."
Vừa rồi cô cũng chỉ thuận miệng hỏi.
Bạch Tân Hàn 'ừ' một tiếng, "Sợ em uống rượu."
Thanh Ninh ngạc nhiên hai giây, nhớ đến những lần say rượu trước đây, cười ra tiếng.
"Đúng nha, ha ha ha."
Bạch Tân Hàn nhìn thấy cô cười, đáy mắt bắt đầu sâu hút.
Đàm Thanh Ninh lập tức hiểu được ý anh, mặt đỏ bừng.
Mấy ngày hôm trước cô rất bận, một ngày mệt đến nỗi ngả đầu xuống đã ngủ, hai người đã mấy ngày rồi không thân mật. Hôm nay vất vả lắm mới có ngày nghỉ, người này có ý tứ gì không cần nói cũng biết.
Qủa nhiên, môi Bạch Tân Hàn đặt ở sau gáy cô bắt đầu di chuyển, bàn tay ấm bắt đầu len lỏi vào vạt áo.
"Nói chuyện vui không ?" Giọng anh khàn khàn.
"Nói, nói vui lắm...."
Ngón tay Thanh Ninh run lên, di động rơi xuống đất.
Trong phòng phủ, bức rèm cửa rất dày, đầu giường mở đèn nhỏ tỏa ra ánh sáng màu vàng cam ấm áp.
Trong không khí kiều diễm, Đàm Thanh Ninh nghe thấy Bạch Tân Hàn nói nhỏ bên tai mình.
"Ninh Ninh, làm người nhà đi họp lớp, nên cho anh một danh phận đúng không ?"
Lúc này từ sống lưng đến thắt lưng và cả chân Thanh Ninh đã tê liệt, đầu óc đã mê man.
"Có ý gì ?" Cô mở to mắt, chống lại đôi mắt ám muội của anh.
Trong đôi mắt trong suốt của người dưới thân mang theo mấy phần mơ màng, tóc đen phủ kín trên gối, giữa hai má trắng nõn ửng hồng như đánh phấn.
Tim Bạch Tân Hàn khẽ động, cúi đầu mút môi cô.
"Ý là kết hôn." Anh thấp giọng nói.
Thanh Ninh dừng lại, trong đôi mắt ngập nước càng nhiều sự hoang mang: "Không phải chúng ta sắp kết hôn ư ?"
Hôn lễ của bọn họ đã định vào đầu tháng sáu, áo cưới khách sạn hay mọi thứ đã được đặt trước chuẩn bị xong hết.
Cô rất bận với việc học hành và công việc ở bệnh viện, mấy việc vụn vặt trong hôn lễ gần như do Bạch Tân Hàn làm.
Nghĩ đến chuyện này, trong lòng Thanh Ninh lại thấy cảm động nữa.
"Anh nói là đăng ký kết hôn." Tiếng Bạch Tân Hàn truyền ra từ giữa hai đôi môi đang dính chặt vào nhau.
Thanh Ninh cười khẽ: "Không thể đợi nữa à ?"
"Không đợi được." Bạch Tân Hàn cắn cô một ngụm, giọng nói có chút buồn, "Tránh để cho người khác đến cướp em đi của anh."
Nhớ đến chuyện cách đây không lâu, giọng không khỏi trở nên nặng nề hơn, tốc độ nói càng ngày càng chậm, dường như có chút không cam lòng.
"Anh chờ lâu như vậy...."
Theo như mong muốn của anh, tốt nghiệp đại học xong sẽ kết hôn.
Mà bây giờ cô học nghiên cứu sinh cũng sắp tốt nghiệp rồi, không lẽ anh chờ còn chưa đủ lâu ?
Trong lòng Đàm Thanh Ninh lộp bộp mấy cái, nhẹ giọng giải thích: "Lần đó là do người nhà bệnh nhân kia không biết chuyện mà."
Trước đó không lâu, một sản phụ nằm giường do Đàm Thanh Ninh phụ trách xuất viện, vài ngày sau, người nhà sản phụ ấy đến tìm người quen trong bệnh viện hỏi qua xem tình trạng của Thanh Ninh.
Không biết người quen kia đi hỏi thăm thế nào, chỉ nghe ngóng được là còn độc thân.
Sau khi biết cô không có bạn trai, người nhà sản phụ kia cố ý mang người thân mình đến giới thiệu cho Đàm Thanh Ninh.
Đàm Thanh Ninh biết chuyện cười khổ không thôi, nói rõ chuyện mình đã đính hôn. Người nhà kia còn tiếc nuối rất lâu, lúc này mới từ bỏ.
Sau khi đồng nghiệp của cô nói đùa chuyện này với Bạch Tân Hàn, ngay tức khắc người nào đó đổ một vại giấm chua.
Đêm hôm đó, Đàm Thanh Ninh phải trả một cái giá thật lớn, vất vả lắm mới dỗ được ai đó.
Mắt Bạch Tân Hàn sâu kín, không nói lời nào cứ nhìn chằm chằm cô.
Thanh Ninh bị nhìn đến nỗi run lên, theo bản năng mở miệng: "Được rồi, ngày mai cục dân chính mở cửa không ?"
Bây giờ bọn họ sống không khác gì như đã kết hôn. Dù sao mấy tháng nữa là đến hôn lễ, đăng ký sớm một chút cũng không sao.
Khóe miệng Bạch Tân Hàn hơi giơ lên thành một vòng cung.
"Mở cửa."
Anh nghiêng người nằm xuống, kéo Đàm Thanh Ninh vào trong ngực, có lòng tốt nói: "Ngày mai có chuyện quan trọng, hôm nay đến đây thôi, đi ngủ sớm đi."
Đàm Thanh Ninh: "..."
Cô xoay người, cắn một phát trên xương quai xanh anh, giọng nói hơi tức giận: "Nếu hộ khẩu của em không có ở đây, anh sẽ làm thế nào hả ?"
Ngày hôm sau, sáng sớm Đàm Thanh Ninh đã được Bạch Tân Hàn đánh thức.
"Ninh Ninh, dậy đi."
Đàm Thanh Ninh ưm ưm hai tiếng, đầu óc mơ hồ không rõ: "Buổi chiều chúng ta đi không được à ?"
Cô còn rất buồn ngủ.
Trước đây vào mấy ngày nghỉ, Bạch Tân Hàn toàn để cô ngủ đến khi tự dậy.
Đêm qua tuy chỉ làm một lần, nhưng cô vẫn thấy quá mệt mỏi. Cả người nặng nề không dậy được, hai chân không muốn cử động.
Bạch Tân Hàn không nói gì, ôm cả người và chăn ở trên giường bế lên.
Đàm Thanh Ninh sợ hãi kêu, vội vàng ôm cổ anh để tránh cho mình ngã xuống.
"Làm gì?" Giọng cô hơi khàn, nghe vào như đang làm nũng.
Bạch Tân Hàn bình tĩnh: "Ôm em đi rửa mặt cho tỉnh ngủ."
Đàm Thanh Ninh bất lực: "Được rồi, thả em xuống. Cơn buồn ngủ bị anh dọa chạy luôn rồi."
Sau khi được anh bế lên, thật ra cô đã không buồn ngủ nữa.
Bạch Tân Hàn nâng mắt nhìn cô, xác nhận đúng là không còn buồn ngủ nữa mới thả người lại lên trên giường.
Đàm Thanh Ninh nhanh chóng sửa sang lại đồ của mình, còn trang điểm nhẹ nhàng nữa.
Hai người ăn sáng xong ra cửa, mới hơn tám giờ.
Trên đường đi đến cục dân chính, Đàm Thanh Ninh nhìn ngã tư đường vắng người, than thở: "Ngày nghỉ nên chắc mọi người mệt mỏi muốn ngủ thêm, trên đường không có người."
Bạch Tân Hàn liếc mắt nhìn cô: "Chờ trung tâm thương mại mở cửa, người sẽ đông hơn."
Mắt Đàm Thanh Ninh sáng lên: "Chúng ta nhận giấy kết hôn xong cũng đi dạo trong trung tâm thương mại đi, đi xem phim!!"
Vì cô bận đi làm và dành thời gian cho việc học, lâu lắm rồi bọn họ chưa ra ngoài hẹn hò.
Bạch Tân Hàn dừng một chút, đồng ý.
Hai người đi một đường đến thẳng cục dân chính.
Bạch Tân Hàn đỗ xe xong, không xuống xe luôn.
Anh quay đầu nhìn về phía Đàm Thanh Ninh, cô vẫn mang dáng vẻ không buồn không lo cởi dây an toàn, hoàn toàn không có cảm giác sắp xảy ra chuyện đặc biệt.
Cảm xúc Bạch Tân Hàn mãnh liệt, không nhịn được nhắc nhở: "Ninh Ninh, em biết sau khi chúng ta đi từ đó ra, có ý nghĩa gì không ?"
Đàm Thanh Ninh ngạc nhiên: "Thì kết hôn, còn ý nghĩa gì nữa ?"
Nhìn sự vô tư và bình thản của cô, Bạch Tân Hàn ngẩn ra.
Hình như chỉ có mình là chuyện bé xé ra to.
Anh mỉm cười, nghiêng người qua hôn môi cô: "Ừm, kết hôn."
Hai người không nghĩ đến, trong cục dân chính hoàn toàn tương phản với ngoài đường, người ở bên trong không ít.
Rất nhiều cặp đôi cố tình chọn ngày nghỉ để đến kết hôn, là một tín hiệu đáng mừng.
Hai người nghiêm túc lấy số, xếp hàng. Đợi khoảng nửa giờ mới đến lượt hai người.
Sau đó là điền thông tin, chụp ảnh, ký tên .. một loạt hành động như nước chảy mây trôi.
Bình thường hai người có thói quen hay đi kiểm tra sức khỏe đúng hạn, cho nên hai người không khám sức khỏe trước khi kết hôn do cục dân chính cung cấp.
Trước đó trong lòng Thanh Ninh không nghĩ nhiều về sự thay đổi khi kết hôn. Nhưng khi ngày này thực sự đến, tâm trạng bình tĩnh này thay thành có chút phấn khích nhỏ.
Bình tĩnh là bởi vì cô đã chuẩn bị cho ngày này từ lâu, tuy đây là quyết định đột ngột, ngay cả ảnh cũng chụp ngay tại cục dân chính.
Còn phấn khích là mong chờ vào một cuộc sống mới khác, mối quan hệ của họ đã chuyển từ người yêu thành vợ chồng, sau này họ sẽ cùng nhau bước vào một chặng đường mới.
Nhân viên công tác đóng con dấu, cười tủm tỉm đưa giấy kết hôn cho hai người.
"Chúc mừng."
Một đôi tình nhân có giá trị nhan sắc rất cao, cô không nhịn được nhìn thêm mấy lần.
Thanh Ninh nói cảm ơn, cẩn thận nhận giấy kết hôn.
Hai quyển sổ màu đỏ, từ này về sau quan hệ của bọn họ đã thay đổi hoàn toàn.
Tuy rằng chưa tổ chức hôn lễ, nhưng bây giờ bọn họ là vợ chồng hợp pháp được pháp luật thừa nhận, là người một nhà chân chính.
Bạch Tân Hàn nắm tay cô đi ra, rõ ràng là mùa đông, tay anh lại tỏa nhiệt ra mồ hôi.
Tay Thanh Ninh được anh nắm rất chặt, hơi đau.
Cô không mở miệng ngăn cản, để anh nắm tay từ cục dân chính đến chỗ đỗ xe.
Sau khi lên xe, nhân lúc Bạch Tân Hàn không chú ý cô lắc lắc nhẹ bàn tay bị nắm đau nhức, trong lòng vừa cay cay vừa buồn cười.
Tại sao lại căng thẳng vậy chứ? Đây rõ ràng là chuyện vui mà!
Thanh Ninh ngẩng đầu, người đang ngồi ghế trên lái xe hình như bớt căng thẳng hơn, khóe miệng mỉm cười.
Nhận ra ánh nhìn của cô, Bạch Tân Hàn nghiêng đầu đối diện với cô, trong đôi mắt màu nâu tràn ngập ý cười.
Thanh Ninh vì thế cũng cười, thoải mái nói: "Kết hôn vui vẻ!!"
Bạch Tân Hàn dừng một chút, cười khẽ: "Ừm, kết hôn vui vẻ."
Ngoại truyện 3: Thói quen hằng ngày sau khi kết hôn (1)
Một, ngày nghỉ
Sau khi đăng ký kết hôn, hai người đi đến trung tâm thương mại dạo phố.
Đàm Thanh Ninh mua áo khoác cho hai người, sau đó mua vé xem phim vào buổi chiều.
Rất lâu rồi cô không đi ra ngoài chơi, hơn nữa hai người vừa đi đăng ký, cho dù chỉ đi chơi đơn giản như dạo phố cũng làm người khác thấy vui vẻ và sung sướng.
Buổi trưa, hai người tìm một nhà hàng trong đó ăn trưa.
Trong lúc đang chờ đồ ăn mang lên, Đàm Thanh Ninh chụp ảnh chứng nhận kết hôn của hai người đăng lên vòng bạn bè.
[Chúc mừng năm mới!! Nhân tiện kết hôn!!]
Sau khi đăng xong, lượt thích và bình luận tăng lên nhanh chóng.
[Chúc mừng chúc mừng]
[Trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử]
[Giấy chứng nhận kết hôn còn được nhận sớm hơn chứng nhận tốt nghiệp aha ha ha ha]
[Trai xinh gái đẹp, rất xứng]
[Đến họp lớp cùng nhau nhé, để mọi người nhìn xem có đẹp hơn hay có gì khác hồi học cấp ba không]
.....
Ảnh bìa trên vòng bạn bè vẫn là ảnh chụp chung với Bạch Tân Hàn lúc còn học trung học, cho nên tất cả bạn học đều biết chuyện hai người ở bên nhau. Đúng lúc ngày hôm qua mọi người ở trong nhóm lớp thảo luận về hôm mùng năm, lớp trưởng Chu Nguyên trực tiếp tag cô ở trong đó.
Chu Nguyên: [Họp lớp mang người nhà không ? @Đàm Thanh Ninh]
Thanh Ninh gửi trả meme vẻ mặt đáng yêu, trả lời: [Có mang có mang! Cũng là bạn học mà ha ha ha ha]
Cô vừa xuất hiện, trong nhóm lập tức náo nhiệt hơn.
Qúy Lam: [Mang mang mang! Phải mang]
[Đến lúc đó thành thật khai báo, lén lút yêu đương thế nào?]
Chu Nguyên: [Thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị]
[Thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị]
[Thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị]
....
Những lời này xuất hiện liên tiếp trong nhóm.
Thanh Ninh: [Được được được, đến lúc đó cho các cậu hỏi cậu ấy]
Cô chẳng sợ gì đem chuyện 'nói thật' này giao cho Bạch Tân Hàn, Thanh Ninh nhịn không được cười ra tiếng.
"Nói chuyện gì đấy ?" Bạch Tân Hàn điện thoại trên tay cô, tin nhắn trong nhóm nhảy rất nhanh.
Đàm Thanh Ninh ngẩng đầu, đôi mắt cong cong: "Trong nhóm lớp đang nói chuyện chúng ta hồi đó."
Bạch Tân Hàn lên tiếng, khóe miệng cũng mỉm cười theo.
Đàm Thanh Ninh nói chuyện với mọi người trong lớp một lát, sau đó thoát ra trả lời những bình luận khác.
Trong lúc lơ đãng khóe mắt liếc nhìn thấy hình ảnh đại diện quen thuộc bấm like, Đàm Thanh Ninh giật bắn mình.
—- hình hoa cỏ quen thuộc, là mẹ chứ ai.
"Thôi xong hỏng rồi, em quên nói chuyện này với bố mẹ."
Thanh Ninh sợ hãi kêu ra tiếng, luống cuống tay chân.
Lần này đăng ký kết hôn coi như nhất thời nổi hứng, Thanh Ninh không thống báo trước cho hai người.
Cho đến khi nhìn thấy mẹ thích bài viết của cô, cô mới nhớ đến việc này.
"Xong rồi xong rồi, em không thông báo tiếng nào đã đi đăng ký. Làm sao bây giờ làm sao bây giờ ?" Đàm Thanh Ninh nhìn về phía Bạch Tân Hàn, không biết phải làm sao.
Tuy nói hai người đã đính hôn, ngày hôn lễ cũng đã được xác định, khách sạn hay mọi việc linh tinh đã được chuẩn bị xong. Nhưng chung quy việc đi đăng ký kết hôn này trước tiên cần phải nói cho bậc phu huynh biết.
Sắc mặt Bạch Tân Hàn bình tĩnh, lấy đồ ăn cô thích chuyển đến trước mặt cô.
"Không sao." Anh không để ý nói.
"Thật không ?" Đàm Thanh Ninh hơi không chắc chắn, "Đương nhiên là anh thấy không sao rồi, nhưng em sợ bố sẽ không vui...."
"Thật sự không sao đâu." Bạch Tân Hàn để vào bát cô xong, ngẩng đầu lên nhìn.
"Sáng hôm nay anh đã nói qua với bố mẹ. Hai người họ đồng ý."
Thanh Ninh sửng sốt: "Anh nói rồi."
Bạch Tân Hàn gật đầu.
"Bọn họ không tìm em sao ?" Thanh Ninh có chút kinh ngạc.
Bạch Tân Hàn bình tĩnh nói: "Có tìm, nhưng anh nói em vẫn đang ngủ."
"Ừm, sau đó thế nào ?" Thanh Ninh bắt đầu có loại dự cảm xấu.
"Sau đó mẹ em bảo chúng ta cần chú ý, đừng làm cho em lớn bụng đi tốt nghiệp."
Đàm Thanh Ninh: "...."
Chuyện này, có hơi xấu hổ nhỉ ?
Không biết có phải do ảo giác không, cô luôn cảm thấy hình như mình đã quên chuyện gì đấy. Đáng tiếc cô nghĩ mãi cũng không thể nghĩ ra mình đã quên gì.
Đến tối khi về nhà cô nhận được tin nhắn của mẹ.
Nhan Hội: [Ninh Ninh, con không mang thai chứ ?]
Mặt Thanh Ninh đỏ lên, vội vàng trả lời: [Không có không có!!]
Nhan Hội: [Thế con vội vàng đi đăng ký kết hôn làm gì? Muộn mấy tháng nữa đăng ký sẽ được nghỉ phép kết hôn, có 15 ngày đấy ?]
Thanh Ninh: [! ! !]
Thanh Ninh: [Con quên mất!]
Thanh Ninh buông di động, ảo não không thôi.
Cô đã nói là có cảm giác quên gì đấy mà!! Thì ra là ngày nghỉ kết hôn.
Tính sai rồi.
Cô đã lãng phí quyền lợi mà nhà nước cho.
Khóe mắt liếc nhìn Bạch Tân Hàn đã tắm xong đang đi đến chỗ cô, Đàm Thanh Ninh bẹp miệng ôm gối nhìn anh.
"Bạch Tân Hàn, anh phải bồi thường ngày nghỉ kết hôn muộn của em."
Hai, họp lớp
Mùng năm, Đàm Thanh Ninh dắt theo Bạch Tân Hàn danh chính ngôn thuận đến tham gia họp lớp.
Địa điểm được tổ chức ở khách sạn trong trung tâm thành phố C, cộng thêm người nhà, tổng cộng có hơn 20 người tham gia.
Chu Nguyên đặt phòng trước, đã nhắn tin vào trong nhóm lớp từ sớm.
Thanh Ninh đi từ trấn Hòe đến, nên sẽ đến muộn hơn mọi người.
Trên đường đi, cô nhận được tin nhắn thúc giục của Qúy Lam.
[Còn bao lâu nữa mới đến? Còn chờ mỗi các cậu]
Phía sau còn có ảnh chụp mọi người đang ở đó, tất cả đang ngồi trên ghế, tốp năm tốp ba tụ tập nói chuyện, trên mặt mọi người hiện sự vui vẻ.
Thanh Ninh trả lời: [Khoảng 20 phút nữa, mọi người gọi đồ ăn trước đi, bọn mình đến ngay đây]
Hai phút sau khi trả lời, cô bấm vào ảnh xem, nhịn không được cảm thán: "Trời ạ, mọi người thay đổi rất nhiều."
Đa số các bạn nữ biết cách ăn mặc hơn trở nên xinh đẹp hơn, rất thu hút. Nhưng mấy bạn nam thì có một số người béo ra, một số người Thanh Ninh phải nhìn kỹ mới nhận ra là ai.
Cô ngẩng đầu nhìn Bạch Tân Hàn, không kìm lòng được hỏi: "Tại sao anh không thay đổi chứ ?"
Khuôn mặt anh tuấn không có biến đổi, đường nét trên khuôn mặt theo thời gian càng sâu hơn, khuôn hàm thon gọn, cộng thêm dáng người cao lớn khỏe mạnh, thời gian chỉ mài dũa làm vẻ ngoài càng thêm xuất chúng của anh.
"Không phải không thay đổi, phải nói là không có béo lên, vẫn rất đẹp trai!!" Cô nói xong lại không nhịn được tự cười mấy tiếng.
Cái này chẳng phải là tình nhân trong mắt hoá Phan An(*) ư.
(*) Phan Nhạc (潘岳) – một tên khác của Phan An, là người Hà Nam sống vào thời Tây Tấn, tên chữ là An Nhân (安仁), biệt hiệu là Đàn Nô (檀奴). Đây là một kỳ nhân của lịch sử Trung Quốc cổ đại, sở hữu một tư dung đã tốt, tinh thần thêm đẹp (姿容既好,神情亦佳:tư dung ký hảo, tinh thần diệc giai), vì thế trong dân gian có câu: "mặt tựa Phan An" (貌比潘安:mạo tỷ Phan An)
Có lần Bạch Tân Hàn là người đại diện cho Minh Nhân đến bệnh viện cô thăm quan học hỏi, khiến cho rất nhiều cô bé trong viện để ý đến và nói chuyện về anh.
Bạch Tân Hàn nghiêng đầu qua nhìn, mắt Thanh Ninh sáng lấp lánh, lúc cười rộ lên cong như trăng lưỡi liềm.
Anh giật mình, đưa tay ra nắm tay cô.
"Em cũng không thay đổi."
Vẫn đáng yêu như trước.
Thanh Ninh nhíu nhíu mày, hơi không vui: "Không xinh đẹp hơn chút nào sao ?"
Bạch Tân Hàn ngẩn người: "Được, vậy xinh đẹp hơn, đáng yêu hơn."
Thanh Ninh: "Qua loa."
Bạch Tân Hàn: ....
Không nói không hài lòng, nói xong lại bảo qua loa, anh thật khó.
Thanh Ninh thấy vẻ mặt anh hiện lên sự khó xử, chỉ cảm thấy thú vị.
Lúc cô chuẩn bị mở miệng nói chuyện, thông báo WeChat lại vang lên.
Qúy Lam: [Viện Nguyện đưa theo một người bạn, người này thật là]
Qúy Lam: [Chua không tả được, mình nghi ngờ cô ta ăn phải chanh]
Qúy Lam: [Chờ cậu đến tức chết cô ta]
Thanh Ninh: [Làm sao vậy ?]
Qúy Lam: [Người kia là một cô bé mới tốt nghiệp, cũng tham gia chương trình hẹn hò kia. Cậu đến đi rồi biết]
Thanh Ninh khóa màn hình, lấy gương trên xe ra soi.
"Anh nói thật." Bên cạnh truyền đến một giọng nam.
Thanh Ning sửng sốt, cười khúc khích.
"Được rồi, tin tưởng anh."
Anh tưởng rằng vì cô để ý lời anh vừa nói nên mới lấy gương ra soi ư ?
Đề tài này đã sớm qua rồi nhé, đại ca ?
Đến nơi, Bạch Tân Hàn đỗ xe trong hầm để xe, nắm tay Thanh Ninh đi vào khách sạn.
Dưới sự hướng dẫn của nhân viên, hai người thuận lợi tìm được phòng bao.
Còn chưa vào cửa đã nghe thấy tiếng âm thanh ồn ào từ bên trong.
Cửa vừa mở ra, ánh mắt mọi người đồng loạt đổ dồn về phía hai người.
"Ui, vợ chồng mới cưới của lớp chúng ta đến rồi." Có người hay đùa giỡn.
Những người khác cũng phụ họa thêm cười lên.
Sau trận ồn ào lúc đầu, Thanh Ninh kéo Bạch Tân Hàn ngồi xuống bên cạnh Qúy Lam.
Trong phòng tổng cộng có ba bàn, mọi người tự do chọn nhóm ngồi.
Bàn này của bọn họ ngồi cùng một số bạn mang theo người trong nhà hoặc bạn bè của họ.
Thanh Ninh vừa ngồi xuống, lập tức chú ý đến cô gái mà Qúy Lam nhắc đến trong WeChat.
—-Bởi vì lúc bọn họ đến, cô gái kia nhìn thẳng vào hai người. Đương nhiên, chủ yếu là nhìn Bạch Tân Hàn.
"Chào hai người, tôi tên là Chu Nhứ, là bạn của Nguyện Nguyện." Chu Nhứ ngồi đối diện, cười chào hỏi đồng thời âm thầm quan sát Đàm Thanh Ninh.
Vừa mới ở trên bàn nghe mọi người nhắc đến Đàm Thanh Ninh, Chu Nhứ đã tò mò rất lâu.
Dáng vẻ nhìn không tệ lắm, diện mạo kiểu thanh thuần đáng yêu giống mình. Đôi mắt to tròn, làn ra rất trắng.
Trong lòng Chu Nhứ yên lặng đánh giá, khách quan mà nói, diện mạo Đàm Thanh Ninh không khác cô là mấy, tuy da tốt hơn, nhưng cô trẻ tuổi hơn.
Tại sao cô ta có thể thuận lợi cưới được đại thiếu gia của tập đoàn Minh Nhân nổi tiếng lẫy lừng, mà cô ngay cả gặp cũng không gặp được người nào có điều kiện như vậy ?
"Xin chào." Thanh Ninh cười cười, chào hỏi lại Chu Nhứ.
Chu Nguyên thấy mọi người đã đến đông đủ, thông báo cho phục vụ ở ngoài cửa mang đồ ăn lên.
Cậu ta đứng ở giữa phòng nói mấy câu mở màn, giơ chén rượu lên: "Chén này, mình uống trước, mọi người tự nhiên nhé. Khó có dịp hội tụ đông đủ, không cần khách sáo."
Sau khi nói xong, cậu ta cầm chén rượu uống một hơi cạn sạch.
Mấy bạn nam vỗ tay trước, trong phòng trở nên sôi động hẳn ra.
Đàm Thanh Ninh nhân cơ hội nhìn thoáng qua về hướng Qúy Lam, không phát hiện Chu Nhứ có vấn đề gì.
Hình như Qúy Lam biết cô đang suy nghĩ gì, nhỏ giọng nói: "Để tý nữa mà xem."
Sau khi mở màn, không khí trên bàn cơm bắt đầu nóng lên.
Chu Nhứ ngồi bên cạnh Viên Nguyện, thỉnh thoảng đưa đề tài kéo đến trên người Đàm Thanh Ninh.
Lúc thì hỏi hai người là ai theo đuổi ai, lúc thì hỏi chuyện hôn lễ.
Sau khi biết áo cưới của cô được đặt làm bên nước ngoài, vẻ mặt của Chu Nhứ càng toát ra vẻ hâm mộ.
"Trước đây tôi từng quen một người bạn trai giàu có, anh ấy cũng đã nói sẽ cưới tôi. Nhưng những loại gia đình giàu có này đòi hỏi quá nhiều, cái gì mà phải sinh con trai, tốt nhất thì sinh mấy nữa, rồi vào cửa phải hòa hợp với bố mẹ chồng, sau đó tôi nghĩ lại, cảm thấy mình không thích hợp với kiểu gia đình này nên đã chia tay anh ta."
Cô ta hơi dừng lại, nhìn Đàm Thanh Ninh: "Thật ngưỡng mộ những người có thể thích ứng ghê, để hòa hợp khi sống chung với bố mẹ chồng có phải cần ít kỹ xảo nào không ?"
Thanh Ninh theo bản năng trả lời: "Không cần đâu."
"Ừ, tôi hiểu. Việc này không tiện nói." Chu Nhứ gật gật đầu, trong lời nói thể hiện rõ sự không tin.
Thanh Ninh liếc mắt nhìn nhau với Qúy Lam.
Trong lòng Qúy Lam lập tức xem thường, đang định mở miệng đã có người nói trước.
"Nhà chúng tôi không có yêu cầu." Bạch Tân Hàn nhíu mày, hiển nhiên đang không vui vì lời nói của Chu Nhứ.
"Ninh Ninh muốn sinh thì sinh, không muốn sinh thì không cần sinh."
Bình thường nhìn Bạch Tân Hàn đã lạnh nhạt lạnh lùng, giờ nhìn vào nhiều thêm mấy phần khí thế uy hiếp.
Nói ra lời nói mang theo cảm xúc này, trên bàn cơm hơi im lặng.
Thanh Ninh thấy thế cầm tay anh, cười nói: "Cuối cùng vẫn nên sinh. Bệnh viện nhà chúng ta không thể không dùng đúng không ?"
Bạch Tân Hàn rủ mắt nhìn cô, khóe miệng mỉm cười.
"Tùy em vui là được." Anh thấp giọng nói.
Thanh Ninh chuyển đề tài, những người khác trên bàn cơm cũng bị chọc cười.
"Đúng vậy, sinh con trong Minh Nhân tất cả chi phí từ a đến z không dưới sáu con số." Có bạn học nữ trên bàn mở miệng: "Chị họ mình sinh trong Minh Nhân đây, sau đó chị ấy nói đợi đến mấy năm nữa mới sinh thêm đứa nữa, không thì ăn không tiêu."
Mọi người ha ha ha cười rộ lên.
"Nếu như sau này chúng ta đến Minh Nhân sinh có được giảm giá không ?" Có người hỏi vấn đề này.
"Có thể." Bạch Tân Hàn rất sảng khoái đồng ý.
"Oa!!"
"Qúa tuyệt vời!!"
Có thêm mấy câu vui vẻ, không khí trên bàn cơm bắt đầu có không khí trở lại.
Thanh Ninh và Quý Lam đã một thời gian không gặp, nói chuyện rất nhiều.
Uống rượu được một lúc, cô phát hiện hình như tất cả mọi người đang nhìn mình.
Cô hơi nghiêng đầu, phát hiện Bạch Tân Hàn đã xắn tay áo sơ mi lên, đang thong thả bóc vỏ tôm.
Mà trong chiếc bát nhỏ màu trắng của cô, có không ít tôm trong đó.
Tôm đã bóc vỏ màu hồng nhạt óng ánh, chỉ tôm cũng được anh rút sạch sẽ.
Bạch Tân Hàn bóc một ít, dùng khăn ướt lau các ngón tay sạch sẽ.
"Ăn đi." Anh nhìn Đàm Thanh Ninh.
"Bạch Tân Hàn mà đi bóc tôm cho người khác?!!"
Không chỉ có mọi người, ngay cả Qúy Lam còn thấy ngạc nhiên.
Nếu cô nhớ không lầm, cho đến nay người luôn để ý chăm sóc đối phương không phải là Đàm Thanh Ninh ư? Hơn nữa không phải Bạch Tân Hàn không ăn mặn sao ?
"Ừm.....Bây giờ có thể ăn một ít đồ hải sản." Đàm Thanh Ninh nhỏ giọng giải thích.
Những năm gần đây, Bạch Tân Hàn từng thử ăn những món ăn mặn. Nhưng bóng ma trong tâm lý của anh quá lớn, cộng với thói quen được hình thành trong thời gian rất dài, dạ dày sẽ có phản ứng. Đến bây giờ, thỉnh thoảng anh sẽ ăn một ít đồ hải sản thanh đạm, đối với mấy cái có mùi tanh hay thịt lợn, dê, bò cừu gì đấy thì xin miễn cho kẻ bất tài.
"Anh nhìn bạn trai nhà người ta xem." Trên bàn có bạn nữ chọc chọc cánh tay bạn trai ra hiệu.
"Em nhìn bạn gái người ta đi—-" bạn trai của bạn học đó cũng bảo cô ấy nhìn Đàm Thanh Ninh, "Bàn tay của người ta là để dùng dao, chẳng may vì mấy chuyện nhỏ nhặt này mà đứt tay thì làm sao bây giờ ?"
Anh ta vừa nói vừa bóc tôm để vào trong bát bạn gái.
"Đương nhiên, móng heo nhà chúng ta cũng cần phải bảo vệ."
Cô bạn kia cười đánh bạn trai, không nói gì.
Thanh Ninh chuyển sang nhìn nhau với Bạch Tân Hàn, từ khóe mắt đến đuôi lông mày ngập ý cười.
Chu Nhứ im lặng nhìn hai người tương tác, trong lòng khẽ động.
Bọn họ không nói nhiều lời, ngay cả hành động tiếp xúc thân mật cũng không có, nhưng nhìn vào thấy có loại không khí đặc biệt hòa hợp, những người khác gần như không thể nào chen vào được.
Trước đó, cô vẫn nghĩ Đàm Thanh Ninh dựa vào mấy chiêu lấy lòng để vào nhà họ Bạch, còn đang tính toán cẩn thận nghiên cứu một phen.
Nhưng xem ra, ai lấy lòng ai còn chưa biết đâu .....
Sau khi ăn xong, mọi người vui vẻ hẹn địa điểm khác chơi.
Đàm Thanh Ninh uống rượu, không thể tiếp tục, đành phải đi cùng Bạch Tân Hàn đến khách sạn gần đó nghỉ ngơi.
Lúc hai người lấy xe, đúng lúc gặp được bạn học khác ngồi cùng bàn.
"Hai người cùng đi chơi không ?" Bạn học kia thuận miệng hỏi.
Sắc mặt Đàm Thanh Ninh ửng đỏ, không suy nghĩ nói: "Không đi, bọn mình muốn đi thuê phòng."
Bạn học kia ngạc nhiên, một lúc lâu sau vẫn chưa phản ứng lại.
"Xin lỗi, cô ấy uống say. Tôi đưa cô ấy đến khách sạn nghỉ ngơi chút." Bạch Tân Hàn đen mặt nghiêm túc ôm vai cô, giải thích.
"Được được được." Bạn học kia cười hai tiếng, "Hai người bận đi, hai người bận đi."
Đến khách sạn, Bạch Tân Hàn làm tốt thủ tục cho hai người xong, ôm Đàm Thanh Ninh vào thang máy.
Vào phòng, Đàm Thanh Ninh đi thẳng đến bên giường, cúi đầu bắt đầu cởi quần áo.
Bạch Tân Hàn nhanh tay lẹ mắt kéo bức rèm trong phòng, thái dương giật liên tục.
Đàm Thanh Ninh nhìn bộ dáng của anh, thấy buồn cười không chịu được: "Yên tâm đi, em sẽ không cởi sạch."
Cô có hơi chóng mặt, nhưng không say đến mức muốn lõa thể.
Bạch Tân Hàn mím môi, "Anh không dám chắc. Vừa lúc nãy em còn nói đi thuê phòng."
"Cái đó không đúng sao? Bây giờ không phải chúng ta đang đi thuê phòng à ?" Lý do của Đàm Thanh Ninh rất đầy đủ.
Bạch Tân Hàn thở hắt ra, bất đắc dĩ: "Đúng."
Đàm Thanh Ninh cởi áo khoác, trên người chỉ còn chiếc váy lông dê màu trắng.
"Em thật sự không say." Cô đi qua ôm thắt lưng Bạch Tân Hàn, "Em còn biết vừa nãy anh cố ý bóc vỏ tôm cho em đúng không ?"
Bạch Tân Hàn lặng lẽ nhìn cô, cam chịu.
"Hì hì hì." Đàm Thanh Ninh nở nụ cười, cọ cọ trước ngực anh, giống như con thú nhỏ xin sự an ủi.
Cái này giống động tác làm nũng khiến cho tim của Bạch Tân Hàn mềm nhũn.
Quần áo cô mềm mại, bao quanh đường cong dáng người yểu điệu. Cần cổ dài trắng lộ bên ngoài, hai má trắng nõn có chút phấn. Làn da nhẵn nhụi kề sát bàn tay ấp áp.
Cánh tay Bạch Tân Hàn căng ra, cúi đầu hôn môi cô.
"Ninh Ninh, em không say, vậy chúng ta làm việc khác trước khi ngủ."
Thanh Ninh dừng chút ngẩng đầu, trong mắt có hơi nước.
Cô nửa tỉnh nửa mê đặt câu hỏi, như đang tự mình lẩm bẩm: "Em phải say rượu làm loạn hả ?"
Bạch Tân Hàn không nhịn được nở nụ cười nhẹ: "Chúng ta kết hôn rồi, sao lại là làm loạn ?"
Sao lại đáng yêu thế chứ ?
Trong ngực từng đợt sóng nhiệt dâng trào, mãnh liệt không ngớt.
Ngón tay anh kéo khóa váy ở đằng sau cô, khàn giọng: "Thuê phòng không nên lãng phí."
Bức rèm được kéo lại, che khuất cảnh xuân trong phòng.
Đến cuối cùng, Thanh Ninh đầu óc mê man nhận ra rằng, vật được dùng triệt để không phải là phòng, mà là cô TAT
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro