Luôn có người điên cuồng cố chấp muốn độc chiếm tôi pt. 2
Chương 40: Hoắc Tuấn mơ thấy kiếp trước
Edit: Phưn Phưn
Việc đầu tiên Tần Khả làm khi đi vào hội trường buổi hòa nhạc, chính là đến xác nhận số ghế của hai tấm vé mà mình đã đưa cho Hoắc Cảnh Ngôn —— lúc nhìn thấy Hoắc Cảnh Ngôn và người phụ nữ trẻ tuổi ngồi bên cạnh anh, Tần Khả mới nhẹ nhõm thở phào một hơi thật dài.
Cô đã từng nhìn thấy ảnh chụp của người phụ nữ đó, kiếp trước Hoắc Cảnh Ngôn thường xuyên mang bên mình một chiếc đồng hồ bỏ tủi kiểu dáng cổ điển, những lúc rảnh rỗi thì sẽ thấy anh lấy ra đặt ở trong lòng bàn tay.
Tảng đá vẫn luôn treo trong lòng của Tần Khả cuối cùng cũng rớt xuống. Cô đi về chỗ ngồi của mình ở khu phổ thông.
Chỉ là vừa ngồi xuống được vài giây, thì từ bên cạnh phòng hòa nhạc Tần Khả nhìn thấy một người mặc đồng phục nhân viên an ninh bước đến đây. Anh ta dừng lại bên cạnh Tần Khả, cung kính nở nụ cười với Tần Khả.
"Vị tiểu thư này, chào cô."
"... Chào anh."
Tần Khả chưa kịp hiểu rõ mục đích của người này, nhưng vẫn gật đầu với đối phương xem như đáp lại.
"Xin lỗi vì đã quấy rầy cô, là thế này, vừa rồi chúng tôi theo thường lệ kiểm tra thì phát hiện chỗ ngồi này của cô có dấu hiệu bị lỏng, vì suy nghĩ đến sự an toàn của cô, nên muốn mời cô đổi một vị trí khác."
Tần Khả sửng sốt, theo bản năng cúi đầu nhìn vị trí mà mình ngồi.
"Bị lỏng? Hình như tôi không có cảm thấy như vậy."
"Nhưng vì có trách nhiệm với cô, nên chúng tôi vẫn là mời cô đổi đến một vị trí khác ——"
Vừa nói xong thì nhân viên an ninh cầm một tấm vé hòa nhạc khác trong tay đưa cho Tần Khả, mỉm cười nói:
"Đây là chỗ ngồi mới chúng tôi bổ sung cho cô, mời cô di chuyển đến đó."
Nói xong, nhân viên an ninh hơi khom người với Tần Khả, rồi cười cười đưa tay qua một bên ra hiệu.
Tần Khả cúi đầu nhìn tấm vé mới trong tay mình, khi nhìn thấy chỗ ngồi trong tấm vé chính là chỗ vip thì không khỏi sửng sốt.
Giống như đi máy bay từ khoang thường lên khoang thượng hạng, từ phòng khách sạn thường lên đến phòng tổng thống, một miếng bánh có nhân như thế vậy mà lại rơi xuống người cô?
Trong lòng Tần Khả mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng.
Nhưng lúc này đang đứng trong phòng hòa nhạc, cô lại cần phải giám sát Hoắc Cảnh Ngôn và bạn gái của anh, trong khoảng thời gian ngắn ngoại trừ vâng theo cũng không còn lựa chọn nào khác.
Vì thế Tần Khả đứng dậy, đi theo nhân viên an ninh đến khu chỗ ngồi mới.
Cường độ âm thanh của buổi hòa nhạc này đều như nhau, người trình diễn cũng không nổi tiếng cho lắm, cho nên dù đã rời khỏi đại sảnh chưa được năm phút đồng hồ, thì đại sảnh hòa nhạc vẫn có chỗ ngồi trống.
Vì vậy mà khu này trông rất trống trải.
Trước khi Tần Khả ngồi xuống, thì đã quan sát cấu trúc khu chỗ ngồi này. Ghế sô pha dành cho hai người có hình dáng cổ điển, trông mềm mại thoải mái rất thỏa mãn thị giác, giữa sô pha có một khoảng trống —— vừa có thể dựng lên để thành bàn nhỏ bằng đá cẩm thạch, cũng có thể kéo xuống trở thành mặt bằng của ghế sô pha.
Mà phần dựa lưng của ghế sô pha làm thành một không gian kín —— quả nhiên tính riêng tư làm đến mức cao nhất.
Để ý thấy bên cạnh chỗ ngồi của mình không có dấu hiệu là có người ngồi, Tần Khả thoáng buông lỏng. Cô dựa theo ghế ngồi được in trên vé mà ngồi xuống bên trái sô pha.
Không bao lâu sau thì ánh đèn tối đi.
Buổi hòa nhạc sắp bắt đầu.
Ánh mắt Tần Khả nhìn về hàng ghế phía trước.
Có một ưu điểm trong việc đổi đến chỗ này, chính là càng có thể dễ dàng quan sát xem hai người Hoắc Cảnh Ngôn có còn ở đây hay không.
Chỉ là ánh mắt của Tần Khả vừa đưa qua, thì cảm giác sô pha mình đang ngồi bỗng lay động.
Theo hướng truyền đến động tĩnh, Tần Khả quay đầu nhìn vị trí bên tay phải của mình.
——
Bởi vì ở trong bóng tối lại thêm việc cô bị bệnh quáng gà nhẹ, nên cô chỉ có thể mơ hồ nhận ra có một người ngồi xuống chỗ trống còn lại của chiếc ghế sô pha hai người mà mình đang ngồi.
Còn lại, bộ dạng nam nữ già trẻ ra sao... Hoàn toàn nhìn không ra.
Tần Khả dịch sang bên cạnh một chút.
Bởi vì kiếp trước bị ảnh hưởng bởi Hoắc Trọng Lâu, cô đã tạo nên thói quen không tiếp xúc quá gần với bất kỳ người xa lạ nào trong không gian kín —— ngay cả khi trong thang máy chỉ hơi chật chội thôi cũng khiến cô có cảm giác không an toàn.
Càng không cần phải nói đến lúc này.
Tần Khả nghĩ đến cái bàn giữa hai người đang được gập xuống, liền chủ động vươn tay, muốn nâng bàn lên. Chỉ là cô còn chưa sờ đến công tắc, thì đột nhiên cổ tay bị người bên cạnh nắm lấy.
Nét mặt của Tần Khả bỗng trở nên lạnh lùng, cô ngước mắt lên định giật ra, thì đột nhiên ngừng lại.
——
"Hoắc Tuấn?"
"..."
Bóng người trong bóng tối cứng lại, hiển nhiên không nghĩ tới chỉ vừa tiếp xúc thôi mà Tần Khả đã nhận ra.
Mấy giây sau, bên tai vang lên tiếng cười trầm thấp của người thiếu niên.
"Em thật đúng là mẫn cảm."
Nhận được xác nhận từ đối phương, Cơ thể Tần Khả thoáng thả lỏng. Chỉ là qua vài phút, cô liền nghĩ thông suốt được chuyện gì đó.
Tần Khả hạ giọng đến mức thấp nhất.
"Chuyện đổi chỗ, là anh sắp xếp?"
"Ừ."
Thiếu niên thừa nhận, còn không chút để ý mà cười một tiếng.
"Biết cũng đã muộn. Buổi hòa nhạc đã bắt đầu, em muốn về chỗ cũ cũng không được."
"..."
Tần Khả tỉnh bơ rút tay mình ra khỏi cái nắm tay của người kia.
Dường như phát hiện ra ý đồ của cô, Hoắc Tuấn bỡn cợt cười nhẹ một tiếng, đốt ngón tay thon dài càng thêm nắm chặt.
Tần Khả không biết phải làm sao, thấp giọng, "... Hoắc Tuấn."
"Loại thời điểm này tốt nhất em đừng kêu tên tôi."
Tần Khả: "?"
"Không tin," Người ngồi trong bóng tối, hơi thở trầm thấp phủ xuống, "Em thử kêu một lần nữa xem?"
Tần Khả: "..."
Tần Khả thở dài một tiếng. Chỉ đành coi cái cổ tay này không phải của mình, Tần Khả để yên cho người nọ nắm.
Trong lúc hai người nói chuyện, tiếng đàn dương cầm trên sân khấu vang lên, nhóm đàn violon cũng vang lên theo sau, phòng hòa nhạc to như vậy rất nhanh đã được bao phủ bởi những âm thanh từ các loại nhạc cụ.
Tần Khả cũng không rảnh để thưởng thức buổi tiệc thính giác này —— toàn bộ lực chú ý của cô đều đặt ở hàng đầu tiên, cũng chính là vị trí ghế ngồi mà cô đã đặt cho hai người Hoắc Cảnh Ngôn. Thậm chí Tần Khả còn không dám chớp mắt, sợ chỉ cần vừa chớp mắt một cái thì lỡ mất việc hai người đó rời đi vì thế không thể ngăn cản được tai nạn ập đến, vậy thì đó nhất định sẽ là ân hận cả đời của cô.
Cũng bởi vì quá tập trung nên cô không phát hiện được cảm xúc của người bên cạnh đang thay đổi.
Vì thế trong tiết tấu trầm bổng, Tần Khả đột nhiên bị người bên cạnh đẩy ngã lên ghế sô pha, cô vẫn chưa kịp lấy lại tinh thần, ánh mắt đầy ngơ ngác nhìn lên phía trên.
"Hoắc, Hoắc Tuấn?"
Giọng nói của người thiếu niên đang ghé ở trên người bị ép đến trầm khàn:
"Sức hấp dẫn của Hoắc Cảnh Ngôn đối với em lớn đến mức nào, mới có thể làm cho em không có tâm trạng xem hòa nhạc mà chỉ chăm chú nhìn anh ta?"
Không cần nói cũng biết cảm xúc trong giọng nói ấy lạnh lẽo đến mức nào.
Trong lòng Tần Khả run lên.
Cô cố gắng làm cho giọng nói của mình bình tĩnh: "Đang trong buổi hòa nhạc, Hoắc Tuấn, anh..."
"Tôi đương nhiên biết đây là đâu."
Trong khung cảnh âm nhạc diễn tấu này giọng của Hoắc Tuấn nặng nề vang lên bên tai Tần Khả, anh cười một tiếng, tiếng cười lạnh lẽo đó cùng với cổ tay đang bị giữ chặt trên đỉnh đầu của Tần Khả, từng chút lan tỏa ra khắp người cô.
Hô hấp gần kề, từng chữ nói ra đều là hơi thở lưu luyến lại mập mờ.
"Nếu em để ý Hoắc Cảnh Ngôn đến vậy, hẳn là sẽ không muốn bị anh ta thấy ——" Giọng nói ấy hơi ngừng lại, "Dáng vẻ bây giờ của chúng ta đâu nhỉ?"
Giọng nói của thiếu niên bị nhấn chìm trong ghen tuông, ngay cả tiếng cười cũng mang theo hương vị phẫn nộ.
Nghe được sự uy hiếp trong lời này.
Ánh mắt Tần Khả khẽ run lên. Một lát sau, cô thấp giọng mở miệng: "Anh sẽ không làm gì cả."
Hoắc Tuấn như đang nghe chuyện cười.
"Đến tôi còn không biết là mình sẽ làm cái gì —— mà em đã biết rồi?"
"..."
Không đợi Tần Khả mở miệng, Hoắc Tuấn cúi người xuống, chậm rãi nói bên tai cô gái nhỏ:
"Thiên thời, địa lợi, nhân hòa... Tôi chiếm hết. Đừng nói phản kháng, bây giờ em có nói lớn một chút cũng không dám đâu nhỉ?"
Tần Khả khẽ hít một hơi, lấy hết dũng khí dời mắt về, đối diện với hình dáng thiếu niên trong bóng tối không thể thấy rõ, cô nghe thấy giọng nói của bị mình bị nhấn chìm trong tiếng âm nhạc to lớn ở đây, rất nhỏ như con đom đóm:
"Tôi biết. Anh sẽ không ép buộc tôi. Bởi vì anh là Hoắc Tuấn, cho nên anh sẽ không."
"..."
Thiếu niên tàn nhẫn nói, "Phải không? Đó là do em còn chưa hiểu rõ tôi, Tần Khả —— nếu tôi đã không có được em, vậy thì tại sao tôi đây còn phải quý trọng em?"
Tần Khả khẽ mím môi, không nói gì.
Trong bóng tối, ánh đèn nhợt nhạt chiếu tới chỗ sâu nhất trong đôi mắt của cô gái nhỏ, tỏa sáng rực rỡ như cây đuốc duy nhất trong đêm đen.
Xương gò má của Hoắc Tuấn khẽ run lên, anh đưa một tay xuống, nắm lấy cằm của cô gái nhỏ, ép cô hơi ngửa cằm lên.
Người con gái bởi vì trước đó khẩn trương mà mím môi nên lúc này đôi môi ấy đỏ tươi đầy xinh đẹp.
Hoắc Tuấn cúi người xuống.
Hô hấp của hai người kéo lại gần nhau, vô cùng nóng bỏng, hơi thở gần trong gang tấc khiến anh muốn nổi điên.
Anh chỉ cần cúi đầu là có thể hôn được.
Nhưng trong một khắc trước khi khoảng cách gần như bằng không, cơ thể thiếu niên cứng lại ngừng giữa không trung.
"Haizz..."
Một lúc lâu sau, Tần Khả nghe thấy giọng anh khàn khàn khẽ cười một tiếng, bàn tay đang giữ chặt tay cô dần dần buông lỏng.
Thiếu niên ngồi thẳng người lên, giọng điệu mang theo ý cười, nhưng tràn đầy tự giễu.
"Tôi đã sai rồi." Giọng anh như một con thú nổi điên vì bị chạm đến ranh giới nhưng trong đó lại cất giấu sự suy sụp, hơi thở trầm thấp đè nén sự u ám từ trong lồng ngực, "Tôi cho rằng lúc em nhìn tôi như vậy, thì không thể làm gì cả, còn tôi thì có thể muốn làm gì với em thì làm, không ngờ ——"
Hoắc Tuấn đang nói thì bỗng dừng lại, mấy giây sau anh lại cười lên.
"Tần Khả, có phải em đều sẽ dùng loại ánh mắt này, nhìn mỗi một con chó điên hoàn toàn bị em thuần phục, để yên cho em gây khó dễ?"
"..."
Đồng tử của Tần Khả chợt co lại.
Đây là lần đầu tiên, trong giọng nói của Hoắc Tuấn cô hoàn toàn nghe thấy sự tổn thương không bị che giấu —— giống như dã thú khắp người đều là máu tươi bò đến trước mặt cô, mặc dù không thể chịu đựng được, nhưng vẫn cố chấp xé vết thương của mình ra cho cô nhìn.
Dù là vô tình hay cố ý, thì anh đang ép cô cảm động, ép cô mềm lòng.
——
Mà anh làm được.
Khi giữa Hoắc Tuấn và Hoắc Trọng Lâu là một dấu bằng.
Khi anh trở thành người mà kiếp này cô không có cách nào thờ ơ được nữa.
"Mỗi một con?"
"..."
"Anh cho rằng trên đời này có bao nhiêu người giống như anh...'Chó điên'?"
Ở trong bóng tối cô gái nhỏ khẽ thở dài, giọng nói nhỏ nhẹ mềm mại.
Hoắc Tuấn quay người lại, không đợi anh mở miệng, độ ấm vừa mới tách ra lại lần nữa phủ lên bàn tay của anh, hơi thở ấm áp đến gần ——
Cô gái nhỏ khẽ hôn lên môi của anh.
"...!"
Âm thanh diễn tấu chợt kết thúc.
Đèn đuốc sáng lên, như ánh sáng mặt trời chiếu xuống.
Sau mấy lần nghỉ ngơi xen kẽ với buổi diễn, buổi hòa nhạc chính thức kết thúc.
Khu vực chỗ ngồi sắp xếp rời rạc, khoảng cách rất lớn, người xem lại có hạn. Ở phía trước Hoắc Cảnh Ngôn và bạn gái của anh vừa mới đứng lên quay người lại, thì bắt gặp Tần Khả và Hoắc Tuấn đang ngồi ở hàng sau.
Hai bên đồng thời dừng lại.
Hoắc Cảnh Ngôn lấy lại tinh thần, bất ngờ cười rộ lên, "Thì ra hai đứa cũng tới?"
"... Thầy Hoắc, sinh nhật vui vẻ."
Gương mặt của Tần Khả ửng đỏ, lúc này vội vàng hoàn hồn, nhanh chóng đứng dậy.
Người phụ nữ đứng bên cạnh Hoắc Cảnh Ngôn kéo lấy cánh tay của anh, cười ngẩng đầu lên.
"Đây là học sinh mà anh nói là đã đưa vé hòa nhạc còn bảo anh nhất định phải dẫn em tới?"
"Phải, chính là học trò mà anh đắc ý bị lão Tống cướp đi." Hoắc Cảnh Ngôn nói với người phụ nữ xong, ngẩng đầu nhìn Tần Khả và Hoắc Tuấn, "Giới thiệu với hai đứa, đây là bạn gái của tôi, Ngôn An."
"..."
Nhận thấy được Hoắc Tuấn đưa mắt về phía mình, Tần Khả coi như không thấy, nhìn Ngôn An cười một tiếng, "Chào sư mẫu ạ."
Ngôn An gật đầu với cô, sau đó cảm khái nói: "Cô bé ngoan ngoãn đáng yêu như vậy, thành tích còn tốt nữa, đừng nói lão Tống, nếu là em thì em cũng muốn cướp lấy học sinh này với anh đấy."
"..."
Hoắc Cảnh Ngôn bất đắc dĩ nhìn cô, sau đó mới giải thích với Tần Khả, "Cô ấy cũng là giáo viên cao trung, chỉ là không ở Kiền thành."
Tần Khả sửng sốt.
Cô đột nhiên nghĩ đến, có lẽ kiếp trước Hoắc Cảnh Ngôn nói bản thân có nguyện vọng muốn làm thầy giáo, có lẽ một phần cũng là vì Ngôn An.
Hoàn hồn lại, Tần Khả thấy Ngôn An vùng thoát khỏi tay Hoắc Cảnh Ngôn, đi đến bên cạnh cô vừa cười vừa nói: "Đương nhiên không ở cùng một thành phố —— nếu không phải bởi vì bạn học sinh đáng yêu này của anh, thì ngày sinh nhật này của anh em cũng không đến với anh đâu."
Nói xong lời này, Ngôn An dừng lại, mi mắt cong cong nhìn Tần Khả.
"Em là Tần Khả, đúng không?"
Tần Khả gật đầu.
Chỉ thấy ánh mắt Ngôn An có chút tế nhị nhìn xuống bên cạnh cô —— thiếu niên từ sau khi Hoắc Cảnh Ngôn quay người lại, ngay cả một câu cũng chưa nói, thậm chí ánh mắt nhìn Hoắc Cảnh Ngôn còn mang theo chút địch ý không giải thích được.
Ngôn An nhìn vài giây, thân thiết tiến đến bên tai Tần Khả nhỏ giọng cười hỏi:
"Đây là bạn trai của em?"
"..."
Tần Khả nghẹn họng.
Giọng của Ngôn An cũng không lớn, nhưng lại lọt vào lỗ tai của Hoắc Tuấn rất rõ.
Gần như là Ngôn An còn chưa dứt lời, bên cạnh Tần Khả, thiếu niên đã cười một tiếng.
"Không phải." Ánh mắt anh đen nhánh lại thâm trầm nhìn chằm chằm cô gái nhỏ, mấy giây sau thiếu niên mới lười biếng dời mắt đi, cười nhạt, "Chỉ là 'Chó điên' chưa buộc chặt xây xích thôi."
Ngôn An sửng sốt mấy giây mới phản ứng kịp, cô vô tội nhìn nhìn Tần Khả, lại nhìn sang Hoắc Cảnh Ngôn.
Hoắc Cảnh Ngôn bất đắc dĩ rủ mắt nhìn cô.
"À," Ngôn An chần chừ nở nụ cười, quay người lại, "Cậu hẳn là Hoắc Tuấn. Ở chỗ thầy Hoắc các người, tôi ngưỡng mộ đại danh đã lâu."
"..."
Hoắc Tuấn không nói chuyện, lãnh đạm liếc Hoắc Cảnh Ngôn.
Ngôn An cũng không ngại, vỗ nhẹ hai tay.
"Tần Khả cũng đã mời chúng tôi xem hòa nhạc rồi —— Vậy bữa tối hôm nay tôi mời, hai đứa hẳn là có thời gian vui vẻ nhận lời chứ?"
Tần Khả bất ngờ ngẩn ra.
Cô vốn định cự tuyệt, nhưng nghĩ đến ngày hôm nay vẫn chưa kết thúc, do dự mấy giây liền gật đầu đồng ý.
"Cảm ơn sư mẫu."
"Việc nên làm mà, coi như là đáp lễ." Ngôn An giống như đã thân thiết, nhưng không hề khiến cho người ta cảm thấy phản cảm. Có được đáp án của Tần Khả xong, cô liền nhìn sang Hoắc Tuấn đang đứng một bên, "Cậu thì sao, Hoắc Tuấn?"
"..."
Ban đầu Hoắc Tuấn không nói chuyện, chỉ cười như không cười nhìn Tần Khả, ánh mắt lại có chút lạnh lẽo.
Mãi đến khi cô gái nhỏ chịu không nổi nữa, đành hết cách ngẩng đầu nhìn anh, Hoắc Tuấn mới trả lời.
"Đương nhiên phải đi." Tròng mắt của anh thâm trầm, cảm xúc tối đen phập phồng, giây sau mới chuyển thành ý cười lạnh lùng. "Còn chưa cắn cổ con mồi kéo về hang, thì sao 'chó điên' có thể bỏ đi?"
Tần Khả: "......"
Ồ.
Cổ lạnh thật.
...
Kiếp trước Tần Khả đã từng có rất nhiều suy đoán về Ngôn An, hôm nay trông thấy, chỉ cảm thấy cô ấy nhã nhặn, hiền lành nhưng cũng rất hoạt bát —— vô cùng xứng đôi với Hoắc Cảnh Ngôn.
Cho nên khi Ngôn An nói muốn mời bọn họ cùng nhau đi ăn tối, Tần Khả đã tưởng rằng đoại loại sẽ đến nhà hàng ăn món Tây.
Nhưng mà.
Mấy chục phút sau, vẻ mặt cô ngây ngốc đứng bên ngoài tiệm lẩu.
Chú ý thấy Tần Khả đờ đẫn, Ngôn An đứng bên cạnh chớp chớp mắt, vô cùng cẩn thận nhẹ giọng hỏi: "Tiểu Khả không thích ăn lẩu sao?"
"... À, không phải, không có." Tần Khả hoàn hồn, vội vàng giải thích, "Em rất thích."
"Vậy là tốt rồi."
Ngôn An nhẹ nhàng thở ra, cả một đường đều tán gẫu với nhau, cô cũng đã trở nên thân thiết hơn với Tần Khả, dứt khoát khoác lấy tay của Tần Khả, rồi kéo cô bé cùng vào trong tiệm.
Bởi vì đang là cuối tuần, nên khách ở tiệm lẩu rất nhiều.
Bốn người Tần Khả không thể không cầm phiếu đứng xếp hàng chờ bàn.
Bốn người chia làm hai tốp —— Tần Khả và Ngôn An vừa trở nên thân thiết, còn đang hăng hái nói chuyện, vì thế mà Hoắc Cảnh Ngôn và Hoắc Tuấn tự nhiên trở thành hai người bị "Vứt bỏ".
"Chúng ta cách hai tên đàn ông thúi này xa một chút."
Ngôn An cười kéo Tần Khả chạy vào ngồi góc trong cùng của bàn.
Từ trong thâm tâm Tần Khả rất thích tính cách tự nhiên của cô ấy, cũng không cự tuyệt, cùng Ngôn An ngồi xuống.
"Hôm nay chị có nghe Cảnh Ngôn nói đến chuyện của hai đứa." Ngôn An nói.
Tần Khả ngẩn ra, giương mắt nhìn cô, "Chúng em?"
"Ừ," Ngôn An cười cười, duỗi ngón tay chọc chọc cô, lại chỉ về thiếu niên cách đó không xa, "Em và Hoắc Tuấn đấy. Trước kia chị luôn nghe Cảnh Ngôn nhắc tới Hoắc Tuấn, cũng biết rõ vị thiếu gia Hoắc gia này khó chơi đến cỡ nào —— khi đó chị còn nói giỡn với Cảnh Ngôn, nói nếu về sau Hoắc Tuấn gặp được người mình thích, nhất định sẽ càng đáng sợ hơn."
Tần Khả: "..."
Ngôn An nhún nhún vai, cười giỡn nói: "Đây không phải là một lời của chị thành thật sao?"
Tần Khả hơi chần chờ, vẫn là giải thích vài câu cho Hoắc Tuấn.
"Thật ra anh ấy rất tốt, chỉ là... Có chút cố chấp."
"Em gái nhỏ của chị, cố chấp chính là đáng sợ có được không?" Ngôn An bất đắc dĩ cười nói: "Chị nghe Cảnh Ngôn nói chuyện đã xảy ra trong tuần này —— Khẳng định là em bị dọa sợ không nhẹ nhỉ?"
Tần Khả hơi chần chờ.
Bỏ đi việc thân phận Hoắc Trọng Lâu đột nhiên bị vạch trần, thì quả thật cô cũng không bị dọa cho lắm...
"Thật ra thì," Tần Khả ngượng ngùng cười một cái, "Cũng đã quen rồi."
"Wow, em thật rộng lượng."
Ngôn An vỗ vỗ vai của cô, "Lúc chị nghe Cảnh Ngôn nói, thì chị đã cảm thấy rất thích em, hôm nay vừa gặp quả nhiên —— thần kỳ thật đấy, từ ánh mắt đầu tiên nhìn nhau chị liền cảm thấy rất có thiện cảm, hẳn là do vận mệnh đã định trước? Ha ha."
"..."
Tần Khả giật mình, nhưng chưa nói gì, chỉ dịu dàng cười một cái.
Giây sau, Ngôn An khẽ thở dài một tiếng: "Cũng bởi vì rất thích em, cho nên thật sự không đành lòng nhìn em nhảy vào chỗ nước sôi lửa bỏng của Hoắc gia."
"?"
Tần Khả bất ngờ nhìn cô.
Ngôn An: "Chỉ là bây giờ chị nói cái này, thì đã trễ chưa nhỉ?"
"Sao ạ?"
"Cảnh Ngôn nói em và Hoắc Tuấn chỉ là quan hệ bạn học, nhưng hôm nay chị nhìn thì thấy không phải vậy."
"..." Tần Khả chột dạ im lặng.
Ngôn An hiểu rõ cười rộ lên, chỉ chỉ vào khóe miệng của mình, "Lúc buổi hòa nhạc vừa kết thúc, khóe miệng của Hoắc Tuấn bị rách một chút —— có phải là em cắn không?"
"......"
Chỉ với một câu nói, mặt của Tần Khả trở nên đỏ bừng.
Ngôn An thấy phản ứng của cô, càng thở dài một tiếng.
"Cho nên đã nhảy xuống rồi, chị cũng không còn cách nào để khuyên. Nhưng có thể nhìn ra, cậu ấy thật lòng thích em —— ngày đó lúc Hoắc Tuấn nổi điên ở trên sân thượng, em có biết Cảnh Ngôn đã nói gì mới ngăn cậu ấy lại được không?"
Tần Khả sửng sốt, nâng mắt lên.
"Thầy Hoắc không có nói với em."
"Vậy chị lén nói cho em biết, nhưng em không được phép cáo trạng lại với Cảnh Ngôn đâu đó." Ngôn An cười cười, nhẹ giọng nói: "Lúc ấy Cảnh Ngôn hỏi cậu ấy, 'Cho dù cậu không suy nghĩ cho mình, thì cậu muốn để cho cả một đời này Tần Khả phải gánh vác tội cậu vì cô ấy mà giết người ư? '"
Tần Khả ngẩn ra.
"Ở trong lòng cậu ấy, em còn quan trọng hơn cậu ấy rất nhiều." Ngôn An vỗ nhẹ nhẹ tay cô, "Bị một người điên như vậy thích, đối với em mà nói, cũng không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu nhỉ?"
"..."
Cách mấy mét.
Hoắc Tuấn cau mày nhìn Ngôn An nắm lấy tay của Tần Khả, nhìn chằm chằm mấy giây anh mới không cảm xúc quay đầu đi, nhìn Hoắc Cảnh Ngôn.
"Có thể để bạn gái anh cách xa Tần Khả một chút được không, cô ta trời sinh thích thân thiết?"
Hoắc Cảnh Ngôn nghe vậy thì dừng lại động tác.
Mấy giây sau, anh quay đầu lại có thâm ý nhìn Hoắc Tuấn.
Hoắc Tuấn mặt lạnh, "Anh nhìn tôi làm gì?"
Hoắc Cảnh Ngôn cười một tiếng.
"Dục vọng chiếm hữu Tần Khả của cậu vẫn luôn mạnh như vậy?"
Ánh mắt Hoắc Tuấn chợt lóe lên, không nói chuyện.
"Vậy cậu hình dung về bản thân mình quả thật không sai, thật sự là không khác gì chó điên." Dường như tâm trạng của Hoắc Cảnh Ngôn rất tốt, còn có thể đùa giỡn với Hoắc Tuấn, "Lúc trước tôi còn tưởng rằng, Tần Khả chỉ là sợ cậu, bây giờ nhìn..."
"Nhìn cái gì?"
Hoắc Tuấn lạnh lùng nhìn anh, giọng điệu không kiên nhẫn, nhưng dưới chân lại giống như mọc rễ, không nhúc nhích chờ câu sau.
Hoắc Cảnh Ngôn đã sớm nhìn ra điểm này, lúc này cũng lười phải vạch trần, cười nói: "Đã là người bình thường, thì ai lại muốn được thích bởi người có tính chiếm hữu đáng sợ như cậu chứ? Bây giờ cậu không thể chịu được việc bạn cùng phái chạm vào cô ấy, vậy sau này cậu sẽ thế nào đây —— nhốt cô ấy ở nhà, chỉ để một mình cậu thấy được, sờ được?"
"..."
Thái dương của Hoắc Tuấn giật giật.
Mặc dù không tình nguyện, nhưng anh lại không thể không thừa nhận, những lời mà Hoắc Cảnh Ngôn nói đã gãi đúng chỗ ngứa.
"Đừng dồn ép cô ấy quá," Hoắc Cảnh Ngôn xoay người đi vào trong, "Chỉ cần cậu không muốn dọa cô ấy chạy mất, hoặc khi cậu nổi điên đến nỗi không thể khống chế được nữa, thì nó sẽ khiến cậu vĩnh viễn mất đi cô ấy."
"...!"
Hàng chân mày của Hoắc Tuấn bỗng nhíu lại.
Hoắc Cảnh Ngôn vừa mới dứt lời, anh cảm thấy đầu mình choáng váng. Đột nhiên trong lòng anh lướt qua cảm xúc thống khổ tuyệt vọng không thể nói thành lời, giống như...
Giống như cái kết cục mà Hoắc Cảnh Ngôn nói, đã từng xảy ra vậy.
Những mảnh vụn kí ức cứ dồn dập lướt qua trước mắt anh, giống như hoa trong gương trăng trong nước, hư vô tựa ảo ảnh, thậm chí không có cách nào lưu lại dấu vết trong trí nhớ.
Duy nhất chỉ có hình ảnh cuối cùng dừng lại.
Ánh trăng, cửa sổ sát đất, sàn nhà lạnh như băng, căn phòng rất lớn, chiếc giường trống trải...
Tấm chăn mỏng đắp trên người cô gái nhỏ...
Cô im lặng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, không nghe được tiếng hít thở nào.
Giống như một con búp bê đã không còn sinh mệnh.
Cô quay đầu lại.
Hai con ngươi đen nhánh trong veo mà anh thích nhất, đã trở nên trống rỗng không còn ánh sáng.
Anh giết tôi đi, Hoắc Trọng Lâu.
"——!!"
Thân thể của Hoắc Tuấn bỗng dưng chấn động một cái.
Theo bản năng anh lùi về sau nửa bước, tất cả ảo giác giống như thủy triều dần rút đi.
Một lần nữa võng mạc khôi phục lại như cũ, trước mặt vẫn là tiệm lẩu rộn ràng, ồn ào náo nhiệt vang trời.
——
Khung cảnh hoàn toàn khác với những gì mà anh vừa mơ thấy.
Mà trong tầm mắt của anh, cô gái giống như con búp bê không có sinh mệnh trong giấc mơ đó đang cúi đầu, mái tóc đen dài từ bên tai cô tuột xuống.
Không biết cô và Ngôn An ở bên cạnh đang nói cái gì, đôi mắt hạnh xinh đẹp cong thành một độ cong mềm mại.
Tươi sáng động lòng người đến vậy.
Ánh mắt của Hoắc Tuấn chậm rãi tối đen lại.
——
Anh không biết những hình ảnh làm cho người ta tuyệt vọng vừa xuất hiện trong đầu anh là gì.
Giống như một đoạn ký ức hoặc là... Mơ.
Nếu là mơ.
Vậy đó nhất định là cơn ác mộng đáng sợ nhất của anh.
Chương 43: Đừng rời xa anh được không
Edit: Phưn Phưn
Đảo mắt đã tới cuối tuần.
Tần Khả gửi đi đơn báo danh cũng ngay trong hôm thứ sáu đã có hồi âm, cả hai bản bằng giấy và bản bằng điện tử, đều xác nhận việc cô được chương trình lựa chọn, còn thông báo cho cô biết thời gian và địa điểm tham gia quay hình.
Bởi vì ở thủ đô thành phố, cách Kiền thành một khoảng khá xa, tổ chương trình lại không có xe chuyên dụng đến đưa đón, Tần Khả chỉ đành đặt vé máy bay để đi.
Thứ sáu trước khi tan học, Tần Khả nói chuyện này cho Cố Tâm Tình.
"Mẹ ơi! Thật sự chọn cậu??!!"
Cố Tâm Tình nghe xong thì ngơ ngác mấy giây, thiếu chút nữa là từ trên mặt đất nhảy dựng lên.
Qua một lúc lâu cô nàng mới lấy lại được tinh thần, giữ chặt lấy cánh tay của Tần Khả cảm khái một câu, "Khả Khả, cậu lợi hại quá đi! Chuyện khi nào, tại sao chút tiếng gió bọn tớ cũng không nghe thấy!?"
Tần Khả cười khổ "Giải cứu" cánh tay mình khỏi bàn tay của Cố Tâm Tình, "Chính là hôm thứ hai, thầy Ngô gọi tớ lên văn phòng, thông báo cho tớ chuyện này."
"Nói hôm đó?" Cố Tâm Tình kinh ngạc, "Lúc ấy không nhìn ra nha —— Cậu cũng giữ kín miệng thật đó!"
"Bởi vì khi đó vẫn chưa xác định được mà," Tần Khả hạ cánh tay xuống, chỉ bức thư mình vừa mở ra, "Cái này không phải vừa gửi tới lúc chiều nay, xác định đã trúng tuyển sao?"
Cố Tâm Tình: "Mặc kệ nói như thế nào —— đều phải chúc mừng cậu nha, cậu đã bước một bước đầu tiên trên con đường trở thành đại minh tinh!"
Tần Khả bất đắc dĩ cười cười.
"Đây chỉ là một chương trình mới, lại không nổi tiếng, hơn nữa tớ chỉ làm nền thôi, trong chương trình đó những nghệ sĩ vừa ra mắt mới là nhân vật chính."
"Đùa gì thế," Cố Tâm Tình lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, thuận tiện khoác vai Tần Khả, "Khả Khả của chúng ta, bộ não thiên tài, diện mạo xinh đẹp, vũ đạo kinh diễm —— những hoa thơm cỏ lạ ngoài kia sao có thể để cho cậu làm nền chứ."
"... Cậu cứ khen đi." Tần Khả cười lắc đầu, duỗi tay nhẹ nhàng chọc cô nàng, "Cứ ba hoa chích chòe mà khen, tớ cũng sẽ không phát tiền thưởng cho đâu."
Cố Tâm Tình: "Hì hì hì, tiền thưởng có là gì —— Trở nên giàu sang đừng quên! Trở thành đại minh tinh nhớ để tớ làm người đại diện đó!"
Tần Khả bật cười.
Mấy giây sau, cô dường như nghĩ đến gì đó, nụ cười trên mặt dần phai nhạt đi, ngược lại ấn đường hơi nhíu lại.
Mặc dù Cố Tâm Tình có tính cách vô tư, nhưng cũng đã chơi chung với Tần Khả lâu như vậy, cô nàng hiểu rất rõ vài biểu cảm nhỏ của Tần Khả, nên lúc này nghe thấy bên cạnh yên tĩnh, quay đầu lại nhìn hai giây, liền tò mò hỏi một câu: "Khả Khả, sao không thấy cậu vui vẻ, mà giống như có chút rầu rĩ vậy? Cơ hội này không phải rất hợp với cậu sao... Chẳng lẽ cậu không muốn đi?"
"..."
Tần Khả lắc đầu. Qua hai ba giây, cô mới khẽ cau mày, ngón tay trắng nõn vô thức vuốt ve lá thư.
"Chẳng qua là tớ không biết... Nên nói với người đó thế nào."
"Sao? Nói với ai cơ??"
Cố Tâm Tình suy nghĩ, "Mấy người Tần Yên sao? Nhưng không phải cậu đã dọn ra khỏi đó rồi à, chuyện này hẳn là đâu cần nói với mấy người đó?"
Tần Khả chỉ lắc đầu, "Không phải."
"Cái gì? Vậy là ai?"
"......"
Lúc sau lại qua gần nửa phút, Cố Tâm Tình cũng không nhận được đáp án từ Tần Khả.
Nhưng thật ra nửa phút sau, Tần Khả dường như đã hạ quyết tâm, đứng thẳng dậy, "Tiết tự học cuối cùng hôm nay tớ sẽ xin nghỉ —— tối nay phải về thu dọn đồ đạc, sáng mai đi máy bay, không thể trì hoãn thêm."
"Hả?... À à, được."
Cố Tâm Tình còn chưa kịp lấy lại tinh thần, thì đã thấy cô bạn nhỏ ngồi cùng bàn đã nhanh chóng xách ba lô chạy ra ngoài.
Sửng sốt vài giây, Cố Tâm Tình cảm thấy kỳ quái mà thu hồi tầm mắt.
——
Đây vẫn là lần đầu tiên cô nàng thấy Tần Khả hốt hoảng lại bất an đến vậy, không hề giống với cô bạn bất kể có chuyện gì xảy ra đều giữ vẻ mặt lạnh nhạt mà cô nàng quen biết.
Ừm... Cho nên rốt cuộc là ai vậy?
Tần Khả rời khỏi trường trước một tiết.
Tan học sớm hơn một giờ so với bình thường, cho nên xe đưa đón mà Hoắc Tuấn đã sắp xếp cho cô đương nhiên vẫn chưa tới, cô suy xét đến việc buổi tối trở về có thể sẽ đối mặt với một vấn đề nan giải, vì tránh làm chậm trễ thời gian cho hành trình ngày mai, cuối cùng cô vẫn quyết định đón xe trở về biệt thự.
Hai mươi phút sau, cô bước vào cửa nhà, đối diện chính là người giúp việc biệt thự đang sửng sốt.
"Tiểu thư Tần?" Đối phương nhìn thoáng qua đồng hồ đối diện với huyền quan, sau đó mới kinh ngạc quay người lại, "Sao cô lại về sớm vậy ạ?"
"Ừm, trong trường có chút việc, nên tôi về sớm."
Tần Khả hàm hồ giải thích, thay đổi giày, vừa đưa ba lô cho người giúp việc đang tới lấy, vừa không ngẩng đầu hỏi: "Bây giờ Hoắc Tuấn đang ở nhà ạ?"
"..."
Đợi mấy giây, không nghe thấy tiếng trả lời, Tần Khả đang thay dép lê cảm thấy bất ngờ ngẩng đầu lên.
Sau đó thì thấy người giúp việc đang có vẻ khó xử.
"Vâng. Chỉ là..."
"Sao vậy?"
"Ừm... Bây giờ Hoắc thiếu gia đang có khách, có lẽ là không được rảnh đâu ạ."
"À, không sao. Tôi chờ anh ấy là được."
Tần Khả gật đầu, cô đi qua phía trước, nhìn vẻ mặt còn đang do dự của người giúp việc —— luôn cảm thấy đối phương cứ ấp úng, giống như đang giấu giếm gì đó.
Chẳng lẽ là...
Trái tim cô chợt đập mạnh.
Theo đó, Tần Khả liền bật cười mà lắc đầu phủ nhận suy nghĩ của mình.
Nếu Hoắc Tuấn, hoặc là nói Hoắc Trọng Lâu thật sự có quan hệ không bình thường với cô gái khác, từ trên người mình có thể phân tán lực chú ý của người cố chấp đến điên cuồng kia lên người khác, vậy thì kiếp trước có lẽ cô còn có thể "Hạnh phúc" một chút.
Tần Khả cứ suy nghĩ miên man như vậy, rồi đến ngồi xuống ghế sô pha ở phòng khách đối diện với huyền quan.
Người giúp việc pha cho cô một ly cà phê latte không đường mà cô thích nhất, trong mùi thơm lượn lờ, Tần Khả mới vừa nói cảm ơn, thì nghe thấy người giúp việc chần chờ hỏi:
"Tiểu thư Tần, cô muốn chờ ở đây ạ?"
"Ừ." Sau khi Tần Khả trả lời xong mới ngẩng đầu lên, đuôi mắt hiện lên ý cười nhàn nhạt, "Sao vậy, tôi không thể nhìn thấy vị khách kia sao?"
"..."
Tần Khả đương nhiên chỉ đùa giỡn, nhưng nhận thấy được người giúp việc xấu hổ im lặng, thì cô cũng kinh ngạc.
Đột nhiên dư âm của mùi cà phê dường như đã phai nhạt đi vài phần, Tần Khả buông ly cà phê trong tay xuống, ý cười nơi khóe mắt dần phai đi.
"Vị khách đó là ai vậy?"
"Tiểu thư Tần, tôi không thể nói... Hơn nữa tôi cũng không rõ lắm." Người giúp việc chần chờ nhìn Tần Khả, xác định Tần Khả không có dấu hiệu muốn nổi giận, lúc này mới do dự tiếp tục nói, "Chỉ là, mỗi khi người khách đó rời đi, thì cảm xúc của Hoắc thiếu gia không được tốt lắm... Chúng tôi đều không dám quấy rầy."
Nghe xong lời này, Tần Khả hơi nâng mí mắt.
"Cô nói, vị khách kia thường xuyên tới?"
"..."
Sắc mặt của người giúp việc trở nên lúng túng, lúc này mới phát hiện chính mình không cẩn thận đã để lộ tin tức này ra ngoài.
Cô nàng nhất thời sợ hãi nhìn thoáng qua lầu hai.
Tần Khả đương nhiên biết được lo lắng của cô nàng.
"Cô yên tâm đi," Tần Khả rủ mắt xuống, nhẹ giọng an ủi, "Tôi sẽ không nói cho Hoắc Tuấn, chuyện này là do cô nói."
"Cảm ơn... Cảm ơn tiểu thư Tần."
Tần Khả: "Cho nên bây giờ có thể nói cho tôi biết, vị khách kia là thế nào không?"
"..."
Người giúp việc chần chờ một lúc lâu, mới chậm chạm hạ thấp giọng: "Vị khách kia là nữ thoạt nhìn khoảng hai mươi ba mươi tuổi. Hoắc thiếu gia đã từng nói, về sau mỗi buổi chiều đều sẽ đến nhà một chuyến, thứ ba và thứ sáu là ở lại lâu nhất."
"Mỗi ngày?" Tần Khả nhíu mi, "Bắt đầu khi nào?"
"Vừa mới bắt đầu, từ hôm thứ hai."
Tần Khả sửng sốt.
——
Từ khi mình bắt đầu vào biệt thự ở?
"Sao tôi vẫn chưa từng nhìn thấy?" Tần Khả lại hỏi.
Người giúp việc: "Cái đó... Trước nửa giờ tiểu thư Tần Khả về đến nhà thì vị khách đó đã rời đi."
"Mỗi lần đều như vậy?"
"Đúng vậy."
"Đây là cố tình... Giấu tôi?" Trong giọng nói của Tần Khả mơ hồ mang theo ý cười, nhưng không hiểu sao lại làm cho người giúp việc cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Người giúp việc không nói tiếp, cúi đầu.
Trong không khí lại yên tĩnh.
Tần Khả không nói chuyện nữa. Im lặng một lúc lâu, sau đó cô mới nhẹ giọng nói: "Tôi đã biết, làm phiền cô rồi."
Nghe ra ý tứ trong đó, người giúp việc khẽ gật đầu với Tần Khả, rồi xoay người vội vàng rời đi.
Tần Khả không tiếng động ngồi ở trên sô pha.
Kim giây của đồng hồ đối diện với huyền quan chậm rãi di chuyển, chuyển một vòng lại một vòng. Sau khi Tần Khả yên lặng đợi hơn hai mươi phút, thì một cô gái khoảng 25 tuổi, từ trên tầng hai bước xuống.
Ánh mắt hai người đối diện lẫn nhau.
Tần Khả đứng dậy.
"Chào cô."
Ánh mắt của cô đảo qua thân hình của đối phương.
Là một cô gái tri thức, mái tóc dài mềm mại màu nâu đậm, đuôi tóc hơi xoăn, gương mặt trắng nõn không tính là xinh đẹp, nhưng trên mức trung bình, đường nét ngũ quan dịu dàng, giấu bên dưới cặp mắt kính là ánh mắt dịu dàng bình tĩnh, không có tính công kích —— là loại diện mạo làm cho người khác rất yên tâm.
Sau khi đối phương nhìn thấy Tần Khả, hiển nhiên vô cùng bất ngờ mà sửng sốt.
Rất nhanh cô nàng lấy lại tinh thần, khẽ nở nụ cười.
"Cô chính là tiểu thư Tần Khả?"
Trong nụ cười kia không có chút địch ý nào, Tần Khả cũng đáp lại.
"Phải, là tôi." Cô hơi ngừng lại, "Dường như cô biết tôi là ai, chỉ là tôi vẫn chưa biết cô là ai?"
Nét mặt của cô gái lộ ra vẻ khó xử.
Mặc dù đều là phái nữ, nhưng Tần Khả cũng phải thừa nhận, mặc dù biết rõ biểu cảm này là do cố ý, nhưng cũng không hề có cảm giác nào là làm ra vẻ hay khiến người ta chán ghét.
Sau đó cô nghe thấy đối phương nhẹ giọng xin lỗi:
"Thật sự xin lỗi tiểu thư Tần Khả, nhưng chuyện này tôi không thể nói."
"..."
"Nếu không còn việc gì khác, vậy tôi đi trước."
Nói xong, không để cho Tần Khả có cơ hội phản ứng, cô gái kia khẽ gật đầu với Tần Khả một cái, rồi xoay người đi về hướng huyền quan.
Mãi đến khi chỗ huyền quan vang tiếng khóa tự động, Tần Khả mới dần lấy lại tinh thần.
Cô khẽ nhíu mày.
Thì ra đây là... Cảm giác ghen tị. Hai đời làm người, dường như đây là lần đâu tiên cô có cảm giác này.
Mặc dù lý trí đã nói cho cô rằng —— tất cả dấu hiệu đều cho thấy, cô gái kia không có quan hệ mập mờ nào với Hoắc Tuấn, nhưng đại não vẫn không nhịn được mà suy nghĩ lung tung, nghĩ đến việc lúc mình không ở đây, hai người kia ở cùng một chỗ làm cái gì?
Tự xưng là lý trí của cô đều nói như vậy...
Cũng khó trách với cái tính tình cố chấp kia của Hoắc Trọng Lâu, ở kiếp trước có thể giống như người điên hay bệnh nhân tâm thần đến vậy.
Tần Khả dừng lại suy nghĩ đang phát tán trong đầu mình, ổn định lại tâm trạng rồi xoay người đi lên lầu.
——
Cô không thích hiểu lầm.
Nhất là với Hoắc Tuấn hoặc là nói Hoắc Trọng Lâu.
Cho nên, cô vẫn là hy vọng bất luận chuyện gì đều có thể giải quyết rõ ràng trong một ngày.
Ôm suy nghĩ như vậy, Tần Khả đứng bên ngoài thư phòng ở lầu ba.
Hai cánh cửa mang phong cách cổ điển vừa dày vừa nặng đang khép chặt lại.
Tần Khả chần chờ, nhưng vẫn nâng tay lên, khẽ gõ hai tiếng lên cánh cửa.
Ba giây.
Trong phòng không có tiếng động.
Tần Khả lại gõ cửa thêm lần nữa.
Lần này, khớp ngón tay của cô vừa rời khỏi cửa phòng, thì nghe thấy bên trong truyền đến tiếng nói trầm thấp nóng nảy:
"Không phải tôi đã nói là không được phép quấy rầy à!"
Tần Khả khẽ run rẩy.
Một lát sau cô rủ mắt, nhẹ giọng, "Là em."
Âm thanh bên trong cánh cửa bỗng dừng lại.
Lần này Tần Khả kiên nhẫn đợi thêm nửa phút.
Không để cô thất vọng —— nửa phút sau, cánh cửa thư phòng nặng nề bất chợt bị kéo ra, thiếu niên chỉ mặc bộ đồ ngủ một tay nắm cửa, trong đôi mắt đen nhanh nổi lên tơ máu, giọng nói vừa trầm vừa khàn:
"Sao em lại về lúc này?"
"..."
Tần Khả không nói gì.
Cô chỉ đem tầm mắt lướt qua đường cong sắc bén trên gương mặt trắng nõn của thiếu niên, dừng lại nơi bóng tối phía sau lưng anh.
Giây sau, Tần Khả thu hồi tầm mắt.
"Em có thể vào không?"
Giọng nói của cô gái nhỏ bình tĩnh, khuôn mặt trắng nõn yêu kiều cũng nhìn không ra biểu cảm.
"..."
Tròng mắt đen của Hoắc Tuấn lại càng trầm hơn.
Một lát sau, hầu kết của anh khẽ trượt, âm thanh khi nói chuyện lại càng thêm khàn khàn.
Hoắc Tuấn dời mắt đi.
"Nếu anh là em... Lúc này anh nhất định sẽ cách căn phòng này rất xa."
Âm thanh trầm thấp như sấm rền, không cần nói cũng biết có bao nhiêu hơi thở tàn bạo nhiễm vào trong đó.
Nhưng Tần Khả lại không lùi bước.
Cô ngẩng mặt nhìn Hoắc Tuấn, "Nếu em kiên quyết thì sao."
"......"
Con ngươi thâm trầm của Hoắc Tuấn nhìn chằm chằm cô vài giây.
Mấy giây sau, khóe môi mỏng kia khẽ cong lên —— Tần Khả thậm chí không thể xác định được mức độ nguy hiểm trong nụ cười này là bao nhiêu.
Cô chỉ chú ý tới, ngón tay thon dài của Hoắc Tuấn đặt trên cánh cửa, gân xanh đã bắt đầu nổi lên dưới làn da.
Giây sau, bỗng dưng khẽ thả lỏng ra.
Thiếu niên xoay người trở về phòng, giọng nói trầm lạnh.
"... Nếu em muốn."
Cửa chỉ mở một nửa, Hoắc Tuấn xoay người đi vào thư phòng.
Tần Khả chỉ ngừng lại khoảng nửa giây trước cửa thư phòng giống như hang động bóng tối kia, rồi không chút do dự bước vào.
Trong phòng tối tăm giống như dự đoán của Tần Khả.
Rèm cửa dày nặng, tính chất nhung mềm gắt gao khép chặt lại, dường như sợ sẽ có một tia sáng nào đó lọt vào.
Cái này đột nhiên làm Tần Khả nghĩ đến cuối tuần trước, cô ở chỗ này dạy kèm cho Linh Linh con gái của quản gia biệt thự Cố Cầm, đã vô tình hỏi đối phương tại sao lại kéo rèm cửa sổ lại.
Cô bé ấy dường như đã trả lời cho mình nghe một câu ——
Bởi vì em không thích ánh sáng.
Em thích bóng tối, bóng tối làm cho em có cảm giác an toàn.
Lúc ấy cô liền cảm thấy kỳ quái.
Cô bé ngoan ngoãn lại nghiêm túc, nhìn vào ánh mắt hay là phản ứng sau đó, thì trông không giống sẽ cất giấu một mặt tính cách tăm tối như vậy.
Mà hôm nay nhìn lại...
Hiển nhiên, đó quả thật chỉ là một "Đáp án" được trả lời trước.
Tâm trạng Tần Khả phức tạp dời ánh mắt đi chỗ khác.
Cô nhìn Hoắc Tuấn đi vào trong phòng trước mình, lại thấy đối phương đã dừng lại trước một vách tường bên thư phòng, không biết khi nào thì ngồi xuống ghế dựa.
So sánh thời tiết bên ngoài với nhiệt độ bên trong phòng, thì cái chăn đắp trên người anh có hơi dày.
Chiếc đèn cổ bên cạnh lóe lên ánh sáng.
Ánh đèn vàng mềm mại làm cho lòng người say.
Cũng chính dưới cái ánh sáng gần trong gang tấc này, Tần Khả mới đột ngột phát hiện, trên vầng trán trắng nõn của thiếu niên dường như mơ hồ có mồ hôi.
——
Đã ra mồ hôi nhưng vẫn đắp cái mềm dày đó.
Sắc mặt lại có chút tái nhợt...
Tần Khả nhíu mày, bước lên phía trước ——
"Anh bị bệnh?"
Theo bản năng cô vươn tay ra muốn thử nhiệt độ trên trán của Hoắc Tuấn, chỉ là khi còn cách một khoảng, cách một lớp vải dệt kim mỏng, người nọ bỗng nắm lấy cổ tay của cô.
Tần Khả ngừng lại, rủ thấp mắt.
Mà người đang ngồi trên ghế dựa mi mắt vẫn khép lại, giọng nói khàn khàn như đang cố đè nén cái gì đó.
"Tần Khả, ngay lúc này đừng quan tâm anh."
"..."
Tần Khả không thử rút cổ tay mình ra mà chỉ bình tĩnh hỏi:
"Tại sao?"
Hoắc Tuấn không trả lời.
Qua một lúc lâu, anh buông lỏng cổ tay của cô ta, "Em về sớm, là bởi vì đã xảy ra chuyện gì sao?"
Tần Khả cũng im lặng mấy giây.
Nếu Hoắc Tuấn không muốn nói, vậy thì cô chỉ có thể tìm cách khác để cạy cái miệng đó ra thôi —— nếu bản thân nói ra chuyện mà mình vốn định nói, vậy thì bây giờ chính là lúc thích hợp, nhất định sẽ khiến Hoắc Tuấn không thể nào giấu giếm cảm xúc được nữa mà phải bộc phát.
Nghĩ như vậy, từ trong túi áo khoác Tần Khả rút ra lá thư.
Cô đưa nó đến trước mặt Hoắc Tuấn.
"Em đã tìm được công việc làm thêm mới, dựa theo ước định chúng ta đã nói từ trước, bây giờ em đến nói cho anh biết —— buổi sáng ngày mai, em sẽ bắt đầu ngày làm việc đầu tiên."
"..."
Thân hình Hoắc Tuấn cứng đờ.
Giây sau, anh im lặng không lên tiếng giơ tay lên, cầm lấy phong thư.
Lúc mới mở ra có chút khó khăn.
Đến mấy giây sau, thiếu niên dường như không kiềm chế được cảm xúc, trực tiếp dùng miệng xé rách phong thư.
Lá thư bên trong bị rớt xuống, Hoắc Tuấn đọc lướt nhanh như gió chữ màu đen trên giấy.
Chỉ vừa đọc được một nửa, tờ giấy đã bị Hoắc Tuấn niết đến nhăn lại.
Chờ xem xong, từ trên ghế dựa Hoắc Tuấn bỗng ngồi thẳng dậy. Trong chớp mắt, khuôn mặt thiếu niên lạnh lẽo gần như hung dữ ——
"Em muốn tham gia chương trình giải trí!?"
"..."
Mặc dù trong lòng đã sớm có chuẩn bị, Tần Khả vẫn phải thừa nhận —— phản ứng này còn quá khích hơn cả tưởng tượng của cô.
Tần Khả im lặng mấy giây, gật đầu.
"Phải, đây là con đường thầy Ngô Thanh Việt giới thiệu cho em, em nghĩ rằng đây là một cơ hội không tồi. Cho nên..."
"Em muốn tiến vào giới giải trí?"
Những lời này, từng từ từng chữ một như nặn ra từ kẽ răng.
Tần Khả bất đắc dĩ.
"Ít nhất là bây giờ, em vẫn chưa có ý định này. Chương trình này chỉ là được thêm vào lựa chọn của em cũng coi như là kinh nghiệm đi, nó có thể sẽ mang đến cho em một ít mạng lưới quan hệ, quan trọng nhất, nó có thể giải quyết khó khăn tài chính của em trong thời gian ngắn."
Nhưng dường như Hoắc Tuấn không thể yên lòng bởi câu này của cô.
"Nếu anh không cho em đi thì sao?"
"..."
Lần này Tần Khả im lặng rất lâu.
Một lúc sau cô ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn Hoắc Tuấn.
"Hoắc Tuấn, em không biết anh thích em là kiểu người nào, nhưng em có thể nói cho anh biết, có một thứ ở 'em' sẽ không thay đổi đó là —— em chỉ muốn có một mối quan hệ bình đẳng, hai bên tôn trọng lẫn nhau, nếu không thể tôn trọng, vậy thì có khác gì một con rối gỗ bị dùng dây trói buộc, sắp xếp hay trực tiếp là bị quyết định —— vậy em đây thà rằng không có."
Cô ngừng một lát, mặc dù Hoắc Tuấn vẫn đang nhìn chăm chú bằng đôi con ngươi đen nhánh kia, thì cô vẫn không tránh né mà nói ra lời trong lòng mình.
"Nếu anh chỉ muốn có một món đồ chơi hay một con chim hoàng yến, vậy thì anh tìm nhầm người rồi."
"...!"
Con ngươi của Hoắc Tuấn bỗng co rụt lại.
Sau một lúc lâu, giọng của anh trầm khàn lại u ám cười rộ lên ——
"Món đồ chơi? Chim hoàng yến? Nếu anh chỉ xem em là vậy, vậy thì anh đây tùy tiện tìm một người phụ nữ khác chẳng phải là được rồi sao!?"
Sắc mặt của Tần Khả hơi thay đổi.
——
Đến giờ phút này, đột nhiên cô biết được nguyên nhân vì sao kiếp trước mình không hề thích Hoắc Trọng Lâu.
Bởi vì chênh lệch.
Ở trong mắt cô mặc dù anh bị hủy dung, dù thô bạo cố chấp thành tính, nhưng anh vẫn là người mà cô vốn không thể chạm tới.
Quan trọng nhất, trong mối quan hệ không chút bình đẳng kia, tùy thời tùy chỗ anh đều có thể dễ dàng vứt bỏ cô —— nhưng nếu việc đó thật sự xảy ra, thì cô cũng chỉ có thể cam chịu tiếp nhận số phận.
Nhưng đến giờ phút này, Tần Khả mới phát hiện, thì ra cả kiếp trước lẫn kiếp này, ở chỗ sâu nhất trong nội tâm của cô, vẫn luôn cất giấu một hạt giống tự ti vì sự chênh lệch thân phận.
Cho nên cô từ chối việc không tôn trọng, càng không có cách nào tiếp thu được việc ngang hàng.
Trong tiềm thức cô chỉ nghĩ mình không muốn trở thành một kẻ đáng thương bị vứt bỏ.
Mà lúc này, lòng tự ti đã được chôn sâu bỗng bị kích thích, rốt cuộc Tần Khả cũng không thể giữ vẻ mặt bình tĩnh của mình được nữa.
Cô nhẹ nhàng siết chặt ngón tay.
"'Tùy tiện tìm... Một người phụ nữ khác'?" Tần Khả nghe thấy bản thân mơ hồ cười một tiếng, giọng nói nghe có chút đáng thương và trống rỗng, "Chẳng hạn, người vừa mới rời đi sao?"
"...!"
Ánh mắt của Hoắc Tuấn trầm xuống.
"Em thấy cô ta?"
"Phải, em thấy cô ta. Bọn em còn chào hỏi," Tần Khả tạm dừng, cô khẽ hít một hơi, "Vì thế em đúng lúc biết được, mỗi buổi chiều cô ta đều đến biệt thự —— hơn nữa, mỗi buổi chiều cô ta đều 'vừa vặn' rời khỏi biệt thự nửa tiếng trước khi em về."
Nắm chặt điểm đột phá này, Tần Khả tiến lên một bước.
"Cho nên, Hoắc Tuấn, cô ta chính là tùy tiện tìm một người phụ nữ khác mà anh nói đó sao?"
"......"
Ánh mắt của Hoắc Tuấn thâm trầm gần như có thể nhỏ ra mực.
Ánh mắt âm trầm như vậy, cùng với cô gái nhỏ đứng trước mặt nhìn nhau mấy giây, Hoắc Tuấn bỗng cười khàn một tiếng, âm sắc mang theo ý tàn bạo nghiến răng nghiến lợi:
"Coi như cô ta là vậy thì thế nào? Tần Khả, em để ý sao?"
"..."
"Em hẳn là cảm thấy bản thân phải xui xẻo mấy đời mới bị một tên điên thích —— cho nên hận không thể để anh dính dáng với phụ nữ khác rồi sau đó trực tiếp đá văng anh là có thể bỏ trốn ư?"
"......"
"Anh nói cho em biết —— em, nằm, mơ!"
Hoắc Tuấn nghiêm giọng, đồng thời duỗi tay trực tiếp kéo cô gái nhỏ trước mặt xuống, xoay người áp đảo ở phía trên ghế dựa.
Ghế dựa bị ép vang lên một tiếng "Kẽo kẹt", cọ sát với sàn nhà vang lên một tiếng động nhỏ.
Mà Hoắc Tuấn thì tàn nhẫn hôn cắn lên cánh môi mềm mại của cô gái nhỏ, đồng thời hung dữ nói:
"Anh tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không để em có cơ hội lấy cớ rời khỏi anh! Cho dù chết, anh cũng ——"
"Em đang ghen."
"..."
Trong thư phòng bỗng trở nên yên tĩnh.
Ngay cả việc đang dung hòa hô hấp với cô gái nhỏ cũng dừng lại.
Không biết qua bao lâu, tay chân thiếu niên cứng đờ ngồi thẳng dậy, "Em nói... Cái gì?"
Nằm ở trên ghế dựa đôi mắt đen của cô gái nhỏ trong vắt, như hai viên đá quý. Cô cứ như vậy yên tĩnh nhìn anh, giống như còn một tia không cam lòng nho nhỏ nhưng cuối cùng vẫn thỏa hiệp.
"Em đang ghen."
Cô nhẹ giọng.
Mà Hoắc Tuấn cuối cùng cũng xác định, vừa rồi không phải là ảo giác của bản thân.
Đồng tử của anh co chặt lại.
Tần Khả hạ thấp giọng nhẹ nhàng nói, "Cho nên Hoắc Tuấn, anh có thể nói cho em biết, cô ta là ai được không?"
"......"
Thư phòng yên tĩnh một lúc lâu.
Hoắc Tuấn chậm rãi thả lỏng người xuống, vùi đầu vào trong mái tóc mềm mại thoang thoảng hương thơm của cô gái nhỏ.
Anh nghiêng mặt, khẽ hôn cổ cô.
"Bác sĩ tâm lý."
"...!" Tần Khả bỗng cứng đờ.
Mà Hoắc Tuấn vẫn thấp giọng nói: "Anh gặp ảo giác thấy một khung cảnh."
"'Ảo giác'? Anh là vì muốn loại bỏ nó nên mới..."
"Không phải."
"?"
"Anh không muốn biến nó thành sự thật."
"..."
"Anh sẽ chữa bệnh. Cho nên... Đừng rời xa anh được không, Tần Tần?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro