Cô ấy xinh đẹp như vậy pt. 6
Ngoại truyện 3: Câu chuyện thời thiếu niên 3
"Này, sao cậu không nhìn tớ?"
Hứa Anh chắp tay sau lưng, nhìn thiếu niên ủ rũ tự mình đi đường bên cạnh.
"Tớ không có không nhìn cậu." Cố Tinh Trầm liếc nhìn cô một cái, rất mau lùi về.
"Còn nói không có!" Hứa Anh đẩy cánh tay cậu: "Hiện tại không phải cậu không nhìn sao?"
"......"
Sau khi tan học trường học có rất nhiều người lui tới, Cố Tinh Trầm cố ý kéo khoảng cách với Hứa Anh ra một chút. Hứa Anh nhìn thấu ý đồ của cậu, liền nhìn cậu cười, cố ý xán lại gần. " Thằng nhóc này lợi hại thật, dám từ chối điện thoại tớ! Cậu có biết có bao nhiêu người muốn gọi điện thoại cho tớ tớ còn không thích không."
"Thật xin lỗi." Thiếu niên nói: " Mẹ tớ còn ở nhà."
"Ha ha, hóa ra cậu sợ mẹ."
"Tớ không sợ."
"Nói dối!" Hứa Anh dỗi cậu: " Cậu nếu không sợ thì sao không dám nghe điện thoại của tớ?"
Thời điểm chớp mắt lông mi đen đặc có quét qua mí mắt một cái, Cố Tinh Trầm thu hồi ánh mắt từ trên người Hứa Anh, tự mình đi về phía trước. " Chỉ là tớ không muốn để mẹ tức giận, hoặc là không vui."
Hứa Anh quay đầu, nhìn bóng dáng thiếu niên có chút nghi hoặc, không hiểu nổi tại sao bỗng dưng cậu lại tỏ ra trưởng thành.
Đương nhiên, cô cũng lười nghĩ để hiểu, liền chắp tay sau lưng đuổi theo: " Này, thứ bảy tuần sau chúng ta hẹn hò đi!"
Bước chân Cố Tinh Trầm hơi dừng lại: " Hẹn hò?"
" Ừm." Cậu so với cô cũng không cao hơn nhiều, Hứa Anh dương cằm, " Nhìn xuống" vẻ mặt nghi hoặc của Cố Tinh Trầm: " Yêu đương cần phải hẹn hò, cậu có hiểu hay không? Hẹn hò."
Mí mắt rũ xuống, hơi suy nghĩ hai giây, Cố Tinh Trầm gật đầu, cũng không từ chối: " Hẹn như thế nào?"
Hứa Anh chớp chớp mắt, cũng có chút không biết nói sao.
" Cậu cũng không biết sao?"
" Ai nói tớ không biết!" Hứa Anh trừng cậu, sau đó thoáng nhớ lại thời điểm các chị gái cùng với bạn trai hẹn hò.
Hứa Anh chống nạnh: " Cậu đừng nghĩ nhiều như vậy, dù sao..... Ngày đó cậu cần phải rất đẹp trai! Hiểu không."
Cố Tinh Trầm hơi suy nghĩ một chút, nghiêm túc gật đầu: " Ừm."
Bọn họ cùng nhau tới cổng trường, vừa đi vài bước, Cố Tinh Trầm xoay mặt hỏi Hứa Anh: " Hiện tại tớ như thế này, có tính là đẹp trai không?"
Hứa Anh dừng lại nhìn cậu.
Mùa đông rất lạnh, hô hấp cũng nhả ra khói trắng. Tuyết dường như đã tan hoàn toàn, khắp nơi đều tiêu điều, thiếu niên thanh tú đứng dưới gốc cây ngô đồng, cặp sách cậu cùng đồng phục so với các nam sinh khác đều không giống, đặc biệt sạch sẽ chỉnh tề, tóc rất đen, làn da trắng nõn.
Hứa Anh nghiêng đầu đánh giá trong chốc lát, bỗng nhiên không dám nhìn vào mắt Cố Tinh Trầm. Tròng mắt cậu đen nhánh, có loại cảm giác lạnh nhạt trời sinh, giống như băng sắc bén.
Hứa Anh chớp chớp mắt thu hồi tầm mắt, ôm cánh tay nhìn đằng trước, không chút để ý nói: " Cũng coi như..... Tạm ổn!"
Sau đó cô dùng thanh âm nói thầm rất nhỏ, không muốn để cho Cố Tinh Trầm nghe thấy: " Mẹ nó, trắng như con gái vậy....."
Nhưng Cố Tinh Trầm vẫn nghe thấy.
--- Hình như cô ấy, có chút ghét bỏ mình.
Tàn mắt Hứa Anh liếc nhìn thiếu niên, trong lòng nghĩ cũng không chỉ là " Ghét bỏ", mà là nghĩ rằng sau khi ứng phó xong buổi hẹn hò cùng các chị gái, sẽ đá cậu!
---
Trong nhà không còn nhận được những cuộc điện thoại bất ngờ của Hứa Anh, ở trường học cũng không còn bị cô quây lấy, Cố Tinh Trầm nhẹ nhàng thở ra, nhưng đồng thời lại hơi.... Mất mát.
Hơn một tuần, Hứa Anh không thèm để ý đến cậu.
Ngẫu nhiên bọn họ đụng phải nhau ở trường học, Hứa Anh cũng chẳng thèm chào hỏi.
Bên người cô vẫn luôn có một bang nhóm rất lớn, dường như chưa bao giờ thấy cô đi một mình. Cố Tinh Trầm không muốn lẫn lộn vào vòng bạn bè của cô, cho nên vẫn luôn trải qua những ngày tháng an tĩnh yên lặng của chính mình. Hứa Anh không để ý đến cậu, cậu cũng không quấy rầy cô.
Ai cũng không biết, cậu cùng cô bé xinh đẹp hư đốn kia đang " Yêu đương". Đương nhiên, có đôi khi tới chính Cố Tinh Trầm cũng không thể tự xác định, bọn họ có hay không vẫn còn " Đang".
Cẩn thận xem xét, bọn họ mới chỉ gặp mặt lần thứ ba thứ tư, nói qua vài câu, nói tới quan hệ, còn không thân thiết bằng bạn học cùng lớp.
Vài ngày trôi qua, cũng không biết, việc Hứa Anh nói thứ bảy hẹn hò, có còn tính hay không.....
Sự thật chứng minh " Anh lão đại" nói chuyện vẫn luôn giữ lời.
Buổi chiều thứ bảy, Hứa Anh liền gọi điện thoại tới, hẹn Cố Tinh Trầm ra ngoài gặp mặt.
Vừa chạm mặt cô đã lôi cậu xuống thang máy, tới tầng hầm 4F chơi bida, Cố Tinh Trầm bây giờ mới hiểu được, hóa ra Hứa Anh nói " Hẹn hò" không phải chỉ hai người bọn họ, mà là cả một đám người.
Cố Tinh Trầm chưa từng tới phòng bida kiểu này.
Không khí có mùi thuốc lá rất nặng, đâm vào yết hầu có chút không thoải mái. Đỉnh đầu có đèn huỳnh quang không quá sáng, một phòng nam nữ vừa ngồi vừa đứng đều lớn hơn cậu cùng Hứa Anh rất nhiều. Nghe bọn họ nói chuyện, dường như là học cấp ba, cũng có mấy người đã bỏ học.
Có một nữ sinh mặc váy da rất ngắn tên Phương Phương, cô cúi người đánh xong một cây bida, ngồi dậy ôm hôn bạn trai một chút, liền hỏi Hứa Anh ngồi bên sopha vẫn luôn im lặng: " Bé Tiểu Anh, không phải em nói hôm nay mang bạn trai đến sao? Sao không thấy người."
Bên cạnh có người nói: " Này, Phương Phương cậu không có ánh mắt à, ngồi bên cạnh Tiểu Anh có một nam sinh nhỏ kìa."
Cố Tinh Trầm hơi nhíu mày, không thích cách gọi " Nam sinh nhỏ".
Hứa Anh ôm cánh tay, không quá vui vẻ, cô liếc liếc mắt xem Cố Tinh Trầm, túm cậu lại đây dựa gần mình một chút.
Chị gái váy da nhìn Cố Tinh Trầm kinh ngạc mà cười: " Ồ, nhỏ bé vậy sao, chị chưa thấy ~"
Sau đó những người khác cũng ồn ào cười theo.
Một phòng người, nam nữ sinh mười sáu mười bảy tuổi đều có vóc người thành niên, chỉ có duy nhất Hứa Anh cùng Cố Tinh Trầm nhỏ nhất.
" Mọi người cười gì vậy?" Hứa Anh đứng lên: " Tuy vóc dáng cậu ấy không cao, nhưng cậu ấy là hạng một của khối chúng em, tới học sinh lớp bảy còn phải tìm cậu ấy hỏi bài tập. Tháng trước tổ chức Olympic Toán thiếu nhi còn được giải nhất cả thành phố đấy!"
Sau đó mọi người mới bắt đầu dùng con mắt đánh giá lại thiếu niên an tĩnh ưu tú này. Bộ dạng lớn lên cũng rất tốt, trắng nõn sạch sẽ, thật sự cũng...... Rất ngoan.
Chẳng qua ánh mắt một chút đều không " Ngoan" ...... Sắc bén? Không giống với trẻ con tuổi này.
Trừ bỏ hai người họ, tất cả người trong phòng đều hút thuốc, Cố Tinh Trầm nhẹ nhàng ho khan, nhưng vẫn chịu đựng không nói gì. Hứa Anh tựa như đã quen rồi, cô rất mau đã quên đi sự không thoải mái vừa rồi, gọi Phương Phương cùng mấy chị gái khác nói chuyện phiếm đánh bài.
Hứa Anh thích mặc váy. Giày da nhỏ, tất chân cao, váy ngắn ô vuông, áo khoác lỏng lẻo, cười rất hoạt bát, cùng với đám người so với cô lớn hơn rất nhiều chơi đùa, khí thế cũng không hề bị thấp hơn.
Cố Tinh Trầm ngồi bên cạnh, không để ý tới bất luận ai hết, chỉ chăm chăm nhìn Hứa Anh.
Bên kia có ba nam sinh lớn hút thuốc vẫn luôn nhìn Cố Tinh Trầm, hài hước mà cười, sau đó cùng nhau túm lại.
" Bạn học nhỏ, bao nhiêu tuổi rồi?"
Cố Tinh Trầm xốc mí mắt, nhìn ba nam sinh một cái, ngữ khí rất lạnh nhạt: " Các anh bao nhiêu tuổi."
" Ha ha, tính tình còn rất cứng rắn."
" Rất lợi hại nha bạn học nhỏ."
Cố Tinh Trầm không nhìn bọn họ, ánh mắt chỉ khóa trên người Hứa Anh, thuận miệng nói: " Luật pháp quốc gia đã quy định, dưới mười tám tuổi đều là trẻ vị thành niên, chúng ta đều là bạn học nhỏ."
Ba nam sinh hơi nghẹn, ngoài ý muốn ý thức được chỉ số thông minh của thiếu niên " Hạng nhất" này thật sự rất cao, chỉ cần không cẩn thận sẽ bị dắt mũi ngay!
Ba nam sinh lớn cùng đưa mắt nhìn nhau, cố ý phun thuốc lá vào Cố Tinh Trầm làm cậu bị sặc.
" Này, cậu nhóc nhìn chằm chằm bạn gái mình khẩn trương như vậy làm gì. Sợ chạy sao?"
" Hai người đã từng hôn môi chưa?"
" Ai nha anh Chu anh nói bậy gì vậy, người ta còn nhỏ, lông còn chưa mọc, không hiểu đâu."
" Không biết chơi bạn gái, thì cũng phải biết hôn môi chứ."
" Ha ha ha."
Cố Tinh Trầm đưa mắt nhìn qua, ba nam sinh đều có chút chấn động. Trẻ con, sao lại có thể tỏa ra loại áp bức như thế này?
Mấy người Phương Phương đang cùng nhau chơi bài, tùy tiện trò chuyện: " Tiểu Anh, cái kia của em tới chưa."
" Cái nào?" Hứa Anh nhìn bài trong tay, thuận miệng hỏi.
" Cái kia ấy, em không hiểu sao?"
" Phương Phương cậu nói uyển chuyển như thế, tiểu Anh không hiểu." Một chị gái khác nói: " Chính là đổ máu ở phía dưới đấy."
Hứa Anh chớp chớp mắt: " Cái gì đổ máu, vì sao phải đổ máu."
Sau đó các chị gái cùng nhau thần thần bí bí mà cười: " Ai nha, tiểu Anh của chúng ta còn thật thuần khiết." " Ha ha."
Hứa Anh có chút không hiểu nổi, nam sinh bên kia cũng đang vây quanh Cố Tinh Trầm cười. Các chị gái ngó Cố Tinh Trầm vài lần, cùng Hứa Anh nói: " Vừa rồi không chú ý, hiện tại nhìn kỹ bạn trai nhỏ của em nhìn cũng khá xinh đẹp đấy."
" Em xem, cậu nhóc vẫn luôn nhìn chằm chằm em."
" Ha ha, cũng thật đáng yêu."
Hứa Anh có cảm giác hư vinh được thỏa mãn, bậy bạ nói: " A, còn phải nói? Cậu ấy thích em mà!"
Cố Tinh Trầm ở bên cạnh nghe thấy Hứa Anh nói vậy, mặt hơi phiếm hồng.
--- Cô ấy nói chuyện, quá trực tiếp.....
Sau đó Cố Tinh Trầm nhìn thoáng qua váy Hứa Anh, tựa hồ có chút ngắn, trên tất còn lộ ra chút chân.
Đôi mắt cậu thoáng chút mất tự nhiên, cúi thấp xuống.
Hứa Anh đang ra bài cùng người ta, bỗng nhiên thấy trên đùi mình xuất hiện cái gì.
Cô vừa cúi đầu liền thấy, là một chiếc áo khoác nam.
" Để đó, đừng gỡ xuống!" Cố Tinh Trầm đứng trước mặt cô, mặc duy nhất một chiếc áo bông màu đen, hướng cô hơi mỉm cười, đôi mắt trầm tĩnh, u ám như lưu ly.
Bỗng nhiên cả phòng an tĩnh, mọi người xem một màn này, lặng ngắt như tờ.
Sau đó Phương Phương mở lời đầu tiên: " Mẹ nó! Đúng là trời sinh ra để làm bạn trai......"
" Bỗng nhiên thấy hâm mộ."
" Nha..... Chịu không nổi."
" Tiểu Anh, bạn trai của em thật man đấy!"
Kết quả là, tất cả các nam sinh khác trong phòng đều trợn mắt há hốc mồm, bị Cố Tinh Trầm nhỏ tuổi hơn rất nhiều đánh bật.
Hứa Anh không thể hiểu nổi mà được các chị gái hâm mộ cả nửa ngày, chính cô cũng không hiểu vì sao, nhưng loại cảm giác này cũng khá tốt.
Tụ hội xong, mọi người cùng nhau đi ra.
Thời tiết lạnh, bên đường gió lại lớn, những đôi tình nhân khác đều ôm nhau cùng chờ xe.
Hứa Anh cùng Cố Tinh Trầm đứng ở bên cạnh đám người, nhìn một đống người ôm ôm ấp ấp, liền cùng nhau liếc đối phương một cái, đại khái đều nghĩ rằng, có phải cần ôm một chút hay không.
Cuối cùng, Cố Tinh Trầm cắn môi cởi áo khoác của mình xuống, khoác trên vai Hứa Anh: " Đừng để bị ốm."
" Ừm." Hứa Anh nhìn cậu mặc duy nhất một cái áo bông đơn bạc, cũng không hề cảm thấy đồng tình, tâm địa chỉ muốn độc chiếm quần áo của cậu, một chút cũng không để ý nói: " Cảm ơn nhé!"
" Không cần." Cố Tinh Trầm cong môi cười.
Cậu vốn dĩ cũng không hay cười, đôi mắt trời sinh lại lạnh lẽo, nhưng chỉ cần hơi hơi cong đã toát ra ôn nhu khôn kể.
Hứa Anh cười tủm tỉm nhìn chằm chằm Cố Tinh Trầm hồi lâu, do dự mà nghĩ: Vậy..... nên đá, hay là không nên đá nhỉ?
Vốn dĩ chủ ý đã quyết định xong, lợi dụng cho lần tụ hội này xong sẽ đá Cố Tinh Trầm. Dù sao cậu cũng quá lùn, lại trắng như con gái. Nhưng biểu hiện hôm nay cũng không tệ lắm. Yêu đương cùng với người thông minh số một, cũng rất có mặt mũi.
--- Nếu không, lại chơi đùa chút?
Nữ sinh xinh đẹp giảo hoạt chuyển mắt to, trong lòng có các loại tâm tư linh tinh. Cố Tinh Trầm lần đầu tiên trải qua những chuyện như vậy, trái tim đang hơi hơi sung sướng, giống như trong lòng có suối nguồn đang chảy, chỉ nghĩ: Hứa Anh...... Thật xinh đẹp, thật đáng yêu.
Hồn nhiên không biết, chính mình đang bị cô cho dạo qua dạo lại ở quỷ môn quan.
May mắn chính là, Cố Tinh Trầm đã xuất sắc thông qua vòng khảo nghiệm thứ nhất. Thời điểm sắp tạm biệt, bỗng nhiên Hứa Anh kéo tay cậu lại, nghiêng đầu hôn trên má một cái.
" Được rồi. Đánh dấu cậu!"
Cô nói: " Về sau linh động một chút! Cần phải luôn nghe lời tớ, hơn nữa phải đối với tớ tốt toàn tâm toàn ý!"
Cố Tinh Trầm hơi kinh ngạc, vuốt vuốt gương mặt. Môi anh đào, mềm mại như lông chim. Có chút nóng mặt.
Cậu rũ xuống đôi mắt, trái tim trong lồng ngực mãnh liệt nhảy lên.
Không tiếng động gật đầu.
Hứa Anh lúc này mới vừa lòng: " Tớ đi đây Cố Tinh Trầm. Chào nhé!"
Cô lên xe trước, bỗng nhiên quay đầu lại: " Đúng rồi. Nhớ là phải nhớ đến tớ đấy. Hiểu không."
Cố Tinh Trầm lại dùng vẻ mặt nghiêm túc gật đầu: " Ừm."
Hứa Anh liếc xéo cậu cười, nhớ tới gì đó, hạ mệnh lệnh: " Ngày mai cậu tới nhà của tớ, giúp tớ làm bài tập!"
Ngoại truyện 4: Câu chuyện thời niên thiếu 4
Lúc ấy Hứa Anh chặn đứng cậu ở cửa sau trường học, Cố Tinh Trầm thật sự chưa từng nghĩ tới làm " Bạn trai", còn phải phụ trách làm bài tập hộ!
Nhà Hứa Anh ở ngoại ô, là một khu biệt thự đơn lập phía Tây.
Cô sau khi rước Cố Tinh Trầm vào cửa liền mặc kệ cậu, nhanh như chớp nhảy vào một cái phòng nào đó.
Tuy rằng Cố gia gia cảnh không quá tốt, nhưng tu dưỡng cùng văn hóa khá cao.
Tới nhà người khác không được phép nhìn loạn, không được phép chạm linh tinh, không được phép đi lung tung, đây là những giáo dưỡng cơ bản. Cố Tinh Trầm liền ngồi xuống trên sopha, thời điểm chờ đợi Hứa Anh thoáng đánh giá nhà Hứa Anh.
Nhà rất lớn, nhưng không thấy ai cả, chỉ có một người phụ nữ trung niên làm việc nhà. Xem cách ăn mặc, hẳn là một nhân viên bảo mẫu.
Qua hơn mười phút, Hứa Anh mới khoan thai từ trên lầu xuống.
Cô đi một đôi dép lê màu hồng nhạt in hình Kitty, bước chân nhẹ nhàng, có âm thanh lạch cạch giống như đang khiêu vũ theo tiết tấu.
Hứa Anh kinh ngạc nhìn vào Cố Tinh Trầm: " Sao cậu vẫn còn ngồi đây?"
Cố Tinh Trầm có chút không rõ ràng.
" Tự đi chơi đi chứ!"
Hứa Anh nhìn chằm chằm Cố Tinh Trầm, ha hả cười hai tiếng: " Tất cả bạn bè của tớ đến nhà đều tùy tiện đi lung tung, giống như kiểu trẻ con lần đầu tiên vào thôn vậy, chỉ có mỗi mình cậu ngồi ngoãn ngoãn một chỗ lâu thế. Đúng là bé ngoan."
Hứa Anh càng nói càng cảm thấy thú vị: " Cố Tinh Trầm, có phải cậu xấu hổ hay không."
Đôi mày thanh tú của Cố Tinh Trầm chậm rãi nhíu lại. Cậu không thích cô nói cậu là " Bé ngoan", có chút cảm giác thấy cô có ý tứ trêu chọc cậu. Hứa Anh nói cậu giống con gái, cậu vẫn luôn nhớ rõ.
" Tớ không xấu hổ. Hứa Anh."
Hứa Anh cắn nắp nước có ga, đối diện nhìn vào mắt Cố Tinh Trầm, tròng mắt đen như lưu ly, có khí chất rất nghiêm túc.
Thiếu niên lại nói: " Tớ ở đây, chờ cậu mời tớ."
Tớ ở đây, chờ cậu mời tớ.
Những lời này khi còn nhỏ Hứa Anh nghe, cũng không thấy có vấn đề gì. Tới tận khi trưởng thành nhớ lại, cô mới hiểu được Cố Tinh Trầm tuy rằng nhìn qua lễ phép văn nhã, nhưng kỳ thật chỉ là một con sói hung tàn!
Mà cô lúc ấy ngây ngốc, dẫn sói vào nhà.
Tiên sinh sói sau khi được mời, sẽ yên tâm thoải mái mà ăn luôn cả người.
Cố Tinh Trầm thật đáng sợ......
---
Hứa Anh hào phóng mà mang Cố Tinh Trầm vào trong tổ ấm bí mật của mình.
Cửa tủ lạnh bị kéo ra, trong nháy mắt khí lạnh liền nhào vào, làm Hứa Anh run run lắc đầu.
Đầu ngón tay cô thò vào bên trong lựa đồ ăn vặt.
Cố Tinh Trầm kinh ngạc, tủ lạnh rất lớn, tất cả bên trong đều là những túi được đóng gói bằng màu sắc rực rỡ.
Có nước có ga, còn có rất nhiều loại.
" Này, thích ăn gì thì cứ tùy tiện lấy."
Hứa Anh dùng hàm răng cắn một túi nước có ga, đôi tay lại bắt đầu lục lọi trong tủ lạnh, trong miệng mơ hồ nói gì đó: " Nếu cậu đã đi theo tớ, tớ sẽ không bạc đãi cậu."
Hứa Anh nhặt mấy túi, lung tung nhét vào trong lồng ngực Cố Tinh Trầm: " Tất cả đều là những thứ tớ thích ăn, cậu nếm thử xem. Đừng có khách khí, được không?"
Hứa Anh nói xong, còn nghiêng con mắt nhìn cậu cười, Cố Tinh Trầm cảm thấy bộ dạng cô không có chút ý tốt nào.
Quả nhiên, bỗng cô bé đem ngón tay lạnh lẽo thò vào trong cổ áo cậu.
" Hứa Anh ---"
Cố Tinh Trầm vội lùi về sau. Đầu ngón tay cô lạnh giống như băng, làm cậu rụt cổ lại.
Kết quả là Hứa Anh ôm bụng cười to.
Cười tới mức làm Cố Tinh Trầm có chút tức: " Trêu cợt tớ như vậy vui lắm sao?"
" Ha ha, có chứ!"
Cô được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, vừa mới định tiến tới, Cố Tinh Trầm đã tránh ra.
Cuối cùng, Hứa Anh cũng đem được ngón tay thò vào xương quai xanh của cậu, sau đó chậm rãi, đầu ngón tay của cô bé nhiễm độ ấm của thiếu niên, ngày càng nóng.
Cô thấy không còn thú vị, mới chắp tay vào sau lưng bỏ đi, cười tủm tỉm nói: " Cố Tinh Trầm, cậu đúng là gay chết mất!"
Sau khi chia xong đồ ăn vặt, Hứa Anh đem Cố Tinh Trầm lên lầu làm bài tập.
Nhìn lên cầu thang, Cố Tinh Trầm âm thầm đánh giá bóng dáng mềm mại của cô bé.
Không cần phải tự làm bài tập, tâm tình Hứa Anh đương nhiên rất vui, vừa đi vừa hát, vui vẻ không chịu nổi.
Cố Tinh Trầm nhìn cô trong chốc lát, nghĩ tới lời nói cùng tiếng cười vừa rồi của Hứa Anh.
--- Cô dường như rất muốn nói " XX chết mất", sức sống tỏa ra bốn phía, cũng hay cười.
Cố Tinh Trầm có chút hoang mang: Sao Hứa Anh có thể vui vẻ như thế?
Cậu chưa từng gặp qua cô bé nào có sức sống như Hứa Anh.
Vừa nghịch ngợm lại tùy hứng, tính tình cũng không tốt lắm.
Hứa Anh nhào vào phòng ngủ của mình, dựa bên cửa sổ có một chiếc bàn học, có cặp sách cùng sách vở hỗn độn nằm trên.
" Sao vậy, không được tớ mời không dám vào phòng à?"
Hứa Anh bò trên giường xem tạp chí giải trí, mới phát hiện Cố Tinh Trầm vẫn đang ở cửa.
Hứa Anh: " Được rồi, tớ cho phép cậu tiến vào phòng tớ."
Cô dùng ngón tay lắc lắc: " Về sau, chỗ này, chỗ này, chỗ này, cậu đều có thể tự do ra vào."
Cố Tinh Trầm ừm một tiếng, mới bước vào.
Hứa Anh nghĩ tới khi ở dưới lầu, Cố Tinh Trầm ở bên sopha nói câu: " Tớ ở đây, chờ cậu mời tớ."
Cảm thấy thật ngốc nghếch.
Nhưng bài tập vẫn phải trông cậy vào người ta, cô cũng biết điều mà không cười nhạo, vào thẳng chủ đề --- Đem tất cả bài tập khất nợ toàn bộ ném qua chỗ Cố Tinh Trầm.
Cố Tinh Trầm làm bài tập cả một buổi trưa.
Hứa Anh ngồi bên cạnh cậu ăn đồ ăn vặt, chơi điện tử, trong lúc đó còn bò lên giường ngủ trong chốc lát.
Cửa sổ hơi hé, gió thổi làm tung bay tấm mành sa, trên giường cô bé đem chăn đè dưới thân, tư thế ngủ không hề dễ chịu, còn Cố Tinh Trầm vừa làm đề bài ứng dụng, một bên lại rầu rĩ cười: Chữ viết thật khó coi, ngủ cũng giống vậy.....
Trong không khí đều là hương vị trên người Hứa Anh. Hô hấp Cố Tinh Trầm có chút dồn dập, mặt chậm rãi nóng lên.
Hứa Anh ngủ dậy, Cố Tinh Trầm vẫn chưa làm xong bài tập, cô rời giường có chút ngái ngủ, xoa tóc loạn lên, xuống dưới lầu cầm đồ ăn vặt cay nồng mang lên, khuỷu tay chống lên bàn thiếu niên đang viết, trong miệng vẫn nhai không ngừng.
" Bố mẹ cậu ngày thường không ở nhà sao."
" Không, bọn họ bận đi kiếm tiền, không rảnh quan tâm tớ."
Hứa Anh ăn cá khô ướp cay, Cố Tinh Trầm liếc mắt thấy cô ăn rất vui vẻ, tựa hồ như đang được thưởng thức mĩ vị, nhưng cậu cũng đã từng ăn qua, không thấy có gì đặc biệt.
Đối lập lại, so với ăn thì nhìn cô ăn hưởng thụ hơn nhiều.
Hứa Anh dùng đầu ngón tay rút một miếng trong túi, ngửa đầu nhét vào miệng, thuận thế nhìn Cố Tinh Trầm: " Đương nhiên, tớ cũng không thích bọn họ quản tớ. Bọn họ càng bận tớ càng vui, vừa tự do lại tự tại, cậu cần phải cảm ơn bọn họ đấy."
" Vì sao."
" Nếu không phải bọn họ mặc kệ tớ, tớ có thể cùng cậu yêu đương sao?"
Hứa Anh nói chuyện biểu tình rất phong phú, đôi mắt cùng lông mày động đậy không ngừng: " Cậu nói xem cậu có nên cảm ơn bọn họ hay không?"
"........." Suy nghĩ của cô ấy, cũng thật sinh động.
Miêng nhỏ của cô bé hơi chu lên.
Đỏ thắm giống như anh đào.
Cố Tinh Trầm nhìn trong chốc lát, trong đầu toát ra ý nghĩ này.
Đôi môi anh đào kia..... Thoạt nhìn rất mềm mại.
Cũng không biết, hương vị, có ngọt hay không.....
" Này." Hứa Anh dừng lại: " Cậu nhìn chằm chằm tớ làm gì!"
Cô nhíu mày, thanh âm mười phần khí thế nói: " Tớ nói cho cậu biết! Viết nhanh lên, viết không xong hôm nay cậu đừng hy vọng tớ thả cậu về nhà!"
Cố Tinh Trầm chậm rãi nhíu mày, thu hồi ánh mắt, cũng không phải là sợ cô uy hiếp, chỉ là cảm thấy..... Tốt nhất nên thuận theo ý cô ấy.
--- Cái miệng nhỏ thoạt nhìn rất mềm, nói chuyện lại quá hung hăng.
Rốt cuộc tới tận trời tối Cố Tinh Trầm mới làm xong bài tập nợ một tuần của Hứa Anh.
Mực nước của bút máy cũng phải bơm vài lần.
Có thể nói là một công trình to lớn!
Lúc sắp chia tay, Hứa Anh giương tay ra.
Ngón tay của cô bé từng đốt đều trắng trắng mềm mềm, móng tay vô cùng tinh xảo.
Cố Tinh Trầm cảm thấy khó hiểu.
Hứa Anh lấy đầu lưỡi liếm liếm răng, cười tủm tỉm:
" Xem cậu vất vả như vậy, cho cậu chút thưởng."
" Cậu về sau..... Có thể tùy tiện nắm tay tớ!"
Ở trước nhà, trước phòng ngủ, đây đã là lần thứ ba cô mời....
---
Về tới nhà, Cố Hinh Bình phát hiện con trai mình hôm nay rất vui vẻ, thiếu niên vốn an tĩnh, lại bắt đầu có chút rạng rỡ khác xa sự trầm tĩnh ngày xưa.
Cố Hinh Bình hỏi cậu hôm nay làm những gì.
Cố Tinh Trầm: " Cả một ngày đều làm bài tập."
Cố Hinh Bình cầm lấy ngón tay con trai nhìn nhìn, xác thật thấy ở chỗ ngón tay cầm bút cộm lên một vết đỏ, làn da hơi lõm xuống, chính là bệnh do viết chữ nhiều.
Ban đêm, Cố Tinh Trầm nằm trên giường, lật người vài lần, cũng không ngủ được, thỉnh thoảng lại sờ tay. Thiếu niên yêu sạch sẽ như vậy, đây là lần đầu tiên không rửa tay, rửa mặt mà ngủ.
Chạng vạng, cậu kéo tay Hứa Anh, đi được hơn mười phút.
Hứa Anh đưa cậu lên xe.
--- Tay cô ấy rất mềm mại.
--- Thật thoải mái.
Thích ~
---
Cố Tinh Trầm vẫn luôn không biết, cậu có thể có phúc lợi được dắt tay nguyên nhân cuối cùng cũng không phải do cậu làm bài tập vất vả cả buổi chiều, mà là!
--- Sắp sửa tới kỳ nghỉ đông cộng theo rất nhiều bài tập! Học tra nào đó đang có nhu cầu cấp bách.
Cứ như vậy, Hứa Anh lấy phúc lợi nắm tay dụ dỗ Cố Tinh Trầm làm bài tập hộ, tới tận học kỳ một của năm hai.
Không ngoài dự tính của Hứa Anh, hơn nửa năm này Cố Tinh Trầm làm việc rất nhanh nhẹn. Công việc " Bạn trai" vẫn luôn làm rất tốt. Thời điểm nên chạy chân, nên nén giận, một chút cũng không mắc lỗi.
Cho nên cô tạm thời chấp nhận không nhớ tới chuyện " Chia tay". Không mặn không nhạt mà giữ cậu lại.
Lại nói, có thể hô mưa gọi gió với hạng một của khối, làm cô cực kỳ có mặt mũi trong vòng bạn bè.
Hạng nhất của khối, Cố Tinh Trầm đấy!
Thiếu niên ưu tú kéo cờ đài, đại biểu của khối, thật là quá trâu bò!
Còn nữa, cùng Cố Tinh Trầm " Yêu đương" xong, cô không phải đau đầu vì bài tập.
Cảm giác không thể nào hạnh phúc hơn !
Ha ha!
Nhưng tất cả sự cân bằng này, ở thời điểm cuối thu bắt đầu nghiêng ngả.
Cố Tinh Trầm bắt đầu thay đổi.
Cậu bỗng nhiên cao hơn rất nhiều, thanh âm cũng có sự biến hóa, trở nên trầm thấp hơn.
Hiện tại nhìn cậu, Hứa Anh phải ngẩng đầu, có chút cảm nhận được khí thế áp bách được trên người.
Buổi chiều thứ bảy, Cố Tinh Trầm giúp Hứa Anh làm xong bài tập, tiểu yêu tinh bỗng nhiên muốn đi trượt băng, liền hấp tấp lôi kéo cậu tới sân trượt băng gần đó.
Người rất nhiều, Cố Tinh Trầm không biết trượt băng, rất gian nan mà dựa vào bên sân đứng ngốc.
Hứa Anh vô tâm vô phổi, sau khi tiến vào chỉ tự mình chơi đùa, đem cậu vứt ngay sau đầu.
Đám người đông đúc, Cố Tinh Trầm ở đây không thể nhìn thấy Hứa Anh ở đâu, liền đứng tại chỗ chờ cô.
Hơn nửa năm nay cậu đã có thói quen đối diện với loại tình huống này.
Hứa Anh thích quậy, bạn bè có rất nhiều, đã chơi thì không nhớ đường về, căn bản không hề biết quay đầu, cậu không chịu nổi nhưng khuyên không được, hiện tại đành phải đứng tại chỗ mà chờ.
Chờ cô chơi mệt, tự nhiên sẽ trở lại.
Chỉ là lần này Cố Tinh Trầm đợi thật lâu, cũng không thấy Hứa Anh.
Có hai người chậm rì rì từ trước mặt cậu đi qua, mang theo một trận gió. Cố Tinh Trầm nghe thấy bọn họ đang nói chuyện gì đó: " Cô bé vừa rồi khóc bị làm sao vậy?"
" Hình như té bị thương."
" Có cần đưa đi bệnh viện hay không?"
" Đừng đừng, nhỡ người ta ăn vạ thì cậu bỏ tiền à?"
" Cũng phải, xã hội phức tạp, ai biết là người thế nào....."
Cố Tinh Trầm sửng sốt, đang hoài nghi thì nghe thấy có tiếng con gái khóc.
Trong lòng Cố Tinh Trầm hơi hốt hoảng, nhanh chóng cởi bỏ giày trượt patin của mình mà tiến lên.
" Hứa Anh!"
Hứa Anh nằm liệt dưới đất, mu bàn tay lau nước mắt, thấy thiếu niên đi tới nước mắt lại bắt đầu chảy xuống: " Cố Tinh Trầm, làm sao bây giờ, tớ, tớ sắp chết rồi."
" Làm sao vậy, bị thương ở đâu!"
Cố Tinh Trầm hoảng loạn mà quỳ bên cạnh cô, đem khuỷu tay Hứa Anh đỡ vào người mình, sau đó thấy trên mặt đất có vết máu.
" Đừng sợ, tớ ở đây. Ngoan, đừng khóc."
" Tớ, tớ vừa ngã một cái, vẫn luôn chảy máu."
Cố Tinh Trầm nhanh chóng cởi bỏ giày trượt patin của cô, xắn ống quần lên, nhưng một đôi chân trắng nõn, không có chút vết thương nào.
" Mau nói cho tớ biết bị thương ở đâu! Cậu đầu tiên phải dùng tay cầm lại máu, tớ lập tức đưa cậu tới bệnh viện!"
Hứa Anh nước mắt lưng tròng, vừa tức giận vừa sợ hãi, mặt dần dần đỏ lên.
Miệng nhấp, da mặt cô tuy dày nhưng cũng không có mặt mũi mà nói ra.
Thấy Cố Tinh Trầm ngày càng sốt ruột, cô mới dùng ngón tay chỉ vào vị trí chính giữa của váy mình, giọng mũi rất nặng nói:
" Chỗ này....."
Hứa Anh thật sự bị dọa: " Có phải tớ bị chảy máu trong hay không? Tớ cảm giác trong này vẫn luôn đổ máu. Tớ rất khó chịu, tớ chết mất! Cố Tinh Trầm cậu mau chóng đưa tớ tới bệnh viện...."
" Ừm!"
Cố Tinh Trầm không rảnh mà đỏ mặt, vội vã gật đầu, đem Hứa Anh cõng hướng bệnh viện mà chạy.
May mắn sân trượt băng chỉ cách bệnh viện mấy trăm mét.
Cố Tinh Trầm mơ màng mà đi, đưa cô gặp nhân viên công tác để đăng ký khám.
Bệnh viện không lớn, phụ khoa, khoa sản đều trộn lại thành một.
Cố Tinh Trầm nhìn tờ đăng ký " Khoa phụ sản" có chút ngốc, nhưng vẫn cõng Hứa Anh chạy vào.
Bác sĩ là một người phụ nữ trung niên, mặc áo blouse trắng, đeo kính.
Nghe bà gọi " Vào đi" Cố Tinh Trầm nhanh chóng cõng Hứa Anh vào, đem Hứa Anh đặt trên ghế.
Sau đó nữ bác sĩ nâng đôi mắt, lập tức há hốc mồm.
Cố Tinh Trầm không hiểu chuyện gì, nữ bác sĩ chỉ nhìn chằm chằm cậu, ánh mắt đầy khiển trách.
" Mới bao lớn....." Bác sĩ nhìn chằm chằm đơn đăng ký viết " Khoa phụ sản", không sai, sau đó nhìn Cố Tinh Trầm càng thêm coi thường khinh bỉ. " Hiện tại trẻ con đúng thật là."
Cố Tinh Trầm: " Bác sĩ, mau khám cho cậu ấy, cậu ấy bị thương!"
" Được rồi, cậu ra ngoài chờ trước!"
Hứa Anh khóc sướt mướt, đem tình trạng mình miêu tả một lần, sau đó nữ bác sĩ kia mới xấu hổ phát hiện hóa ra là mình suy nghĩ quá nhiều.
" Em gái nhỏ, đừng sợ. Không phải cháu bị xuất huyết bên trong, mà là cháu bắt đầu dậy thì."
Nữ bác sĩ cười tủm tỉm, dở khóc dở cười mà an ủi: " Đừng khẩn trương, cháu nên vui vẻ mới đúng."
Hứa Anh khóc tới mức yết hầu vừa sưng vừa đau, con mắt sưng húp tràn đầy nghi hoặc, liền cảm thấy bộ dạng khó lường của nữ bác sĩ này, giống hệt những bà phù thủy trong câu chuyện xưa.
" Này, cái này liên quan gì đến việc dậy thì? Chảy máu thì sẽ lớn lên?"
Bố mẹ Hứa Anh xuất thân là nhà giàu mới nổi, văn hóa không cao, tư tưởng cũng lạc hậu, đối với phương diện giáo dục giới tính đặc biệt bảo thủ.
Hứa Anh đối với mặt này, hoàn toàn không có khái niệm gì hết.
Nữ bác sĩ một bên lắc đầu cảm thán người nhà giáo dục không đúng chỗ, một bên lại hiền từ mà giải thích: " Cái này gọi là kinh nguyệt. Chảy máu cho thấy rằng cháu đã bắt đầu trưởng thành, hiện tại, có thể sinh con!"
"........" Hơi hơi hé miệng, Hứa Anh hít một hơi khí lạnh. Khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn trợn mắt há hốc mồm.
--- Con, con sao???
Sau đó nữ bác sĩ chỉ chỉ vào cửa.
Hứa Anh nhìn qua, vừa lúc thấy bóng dáng nôn nóng đang ngồi trên ghế ở hành lang, lo lắng nhìn cô, thiếu niên anh tuấn Cố Tinh Trầm.
Nữ bác sĩ nghiêm túc mà cảnh cáo: " Nhớ kỹ, về sau ngàn vạn lần phải cách xa bạn trai nhỏ của cháu ra một chút!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro