Cô ấy xinh đẹp như vậy pt. 5
Ngoại truyện 1: Câu chuyện thời niên thiếu 1
Tuyết rất lớn, gió vừa ướt vừa lạnh.
Khi Cố Tinh Trầm đạp xe về tới dưới lầu, gương mặt đã bị gió lạnh làm đông cứng.
Cậu xuống xe đạp, cặp sách rất nặng, rơi xuống làm cho thân mình gầy yếu cảm nhận được sức kéo rất lớn.
Bên cạnh thang lầu một có một không gian không dùng tới, hàng xóm đều đỗ xe đạp ở đây.
Cố Tinh Trầm vừa đem xe đạp đỗ ngay ngắn, bên trái cầu thang liền truyền tới thanh âm chơi đùa thân mật của phụ nữ cùng đàn ông. Cậu thuận thế nhìn lại, là một đôi nam nữ tuổi trẻ ôm ôm ấp ấp, bọn họ còn đang.... Hôn môi!
Đôi mắt Cố Tinh Trầm dùng sức chớp một cái, nhanh chóng cúi đầu không dám nhìn.
Nhà ở lầu hai.
Cố Tinh Trầm đẩy cửa đi vào, thấy mẹ đang ngồi bên cửa sổ phòng khách, dựa vào ghế dài ngủ.
Bà mặc váy sợi len dài, tóc dài buông xõa, trên đùi có một quyển sách đã đọc được một nửa.
Cậu rất nhẹ đem chìa khóa đặt trên bàn trà, chỉ có âm thanh rất nhỏ của chìa khóa ma sát với bàn nhưng vẫn làm mẹ bừng tỉnh.
Cố Hinh Bình chớp mắt mờ mịt, sau đó thấy gương mặt con trai lờ mờ trong phòng khách không bật đèn, nửa sáng nửa tối, có chút lo sợ không yên.
" Mẹ, con về rồi."
Thanh âm thiếu niên non nớt làm Cố Hinh Bình trở lại hiện thực, hơi cười một cái, cầm sách đứng lên: " Đã về rồi sao, Tinh Trầm."
" Vâng."
Mẹ đem cặp sách của cậu gỡ xuống: " Hôm nay đã làm xong bài tập cô giáo giao chưa?"
" Còn chút bài tập về nhà."
" Vậy nhanh làm đi, việc hôm nay phải làm ngay hôm nay. Không được kéo dài tới ngày mai."
Cố Tinh Trầm trịnh trọng gật đầu: " Vâng ạ."
Trong nhà không lớn, nhưng có một gian thư phòng nhỏ chuyên dùng, tràn đầy sách.
Cố Tinh Trầm ghé vào bàn sách, ngẫu nhiên nghe thấy tiếng mẹ nấu cơm trong phòng bếp, cậu mở sách toán học làm hai đề, liền không làm nổi nữa.
Trong đầu vẫn luôn chiếu hình ảnh đôi tình nhân vừa thấy ở hàng hiên.
Bọn họ ghé miệng vào nhau liếm, còn có, tay của chàng trai vẫn luôn đặt trên mông của cô gái.....
Mặt Cố Tinh Trầm có chút nóng.
Bởi vì, cậu nhớ tới thời điểm tan học, ở cửa sau trường học, Hứa Anh xinh đẹp lớp bên cạnh cũng hôn mặt câu.....
Sau đó, bọn họ đã nói, sẽ làm bạn trai bạn gái của nhau.
Cho nên, hiện tại hai người bọn họ, chính là loại quan hệ này sao?
Tưởng tượng tới chuyện này, Cố Tinh Trầm liền không thể học vào đầu nổi một chữ.
Cậu tựa hồ như đang làm một chuyện xấu, rất không nên.....
Ban đêm hơn chín giờ, Cố Tinh Trầm làm xong bài tập ở nhà, ở trong thư phòng đọc sách, mẹ gõ cửa, kêu cậu ra nghe điện thoại.
Sửng sốt, Cố Tinh Trầm buông bút: " Điện thoại của con?"
Cố Hinh Bình đánh giá con trai mình, có chút ý cười tìm tòi nghiên cứu, gật đầu.
Một đứa nhóc mười hai mười ba tuổi, quan hệ đều trong vòng học sinh của trường học, ai lại còn gọi điện thoại?
Cho nên lần đầu tiên bị người khác gọi điện thoại tới tìm, cảm giác này quá đột nhiên.
Cố Tinh Trầm rũ mí mắt, sau đó nghĩ tới gì đó, lập tức hơi chột dạ, nhanh chóng tới sopha phòng khách cầm lấy điện thoại kiểu cũ.
" Alo."
Nhưng bên kia không nói gì.
Cố Tinh Trầm lại alo một tiếng, vẫn không có phản ứng, đang do dự có nên tắt điện thoại hay không, dù sao phí điện thoại là rất đắt. Tiếp điện thoại thì không cần tiền, nhưng đối phương gọi cho mình cần tiền.
Cậu vừa muốn buông, bên kia liền truyền tới một âm thanh rất giòn: " Alo! Cố Tinh Trầm à?"
Trong lòng hơi nhảy dựng, Cố Tinh Trầm hé răng, không quá dám tin tưởng.
Sau đó cô bé bên kia liền rất không kiên nhẫn: " Alo? Nói chuyện đi!"
"....... Ừm."
" Ừm là cái gì. Nhanh nói xem có phải Cố Tinh Trầm không!"
Cố Tinh Trầm hơi nhăn mi đẹp một chút: Tính tình của đối phương dường như rất xấu.
" Phải."
" Vậy không phải đúng rồi sao." Trong điện thoại có âm thanh cười hừ của cô bé kiêu ngạo, sau đó lập tức nói: " Tớ là bạn gái cậu – Hứa Anh."
Thật sự là cậu ấy! Cố Tinh Trầm không biết nói gì, liền nghe.
" Nhớ kỹ đây, đây là số di động của tớ, cậu nhớ tớ thì có thể gọi di động. Hoặc là gửi tin nhắn, nếu tớ rảnh rỗi, sẽ ưu tiên trả lời cho cậu."
"......."
Cô nói một chuỗi số, Cố Tinh Trầm có chút ngốc nghếch: Bạn gái, số di động, nhớ cậu ấy.....
Thời điểm rửa mặt, Cố Tinh Trầm ở trong ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhạy bén của mẹ, cố gắng giữ vững chút bình tĩnh non nớt, ứng phó qua, nói là bạn học gọi điện hỏi bài, sau đó liền đi ngủ.
Tắt điện xong, trong phòng chỉ có chút ánh đèn hắt từ cửa sổ bên trần nhà.
Đôi tay nhỏ của thiếu niên không thấy chút khớp xương, sạch sẽ thon dài, kéo chăn, tới tận cổ.
Đôi mắt Cố Tinh Trầm vừa đen vừa sâu, tối tăm chỉ có chút ánh sáng.
Nhớ tới Hứa Anh hôn lên má mình, chiếc miệng mềm mại, còn có những từ ngữ lớn mật, mới lạ mà cậu ấy nói với mình qua điện thoại.
Cậu ấy, rất đặc biệt.
---
Mùa đông này, người phương nam bị tuyết hành hạ tới mức máu chảy ngược.
Không có máy sưởi, chưa từng thử qua băng thiên tuyết địa như thế bao giờ.
Sáng sớm thứ hai, trường trung học 92 một đám lại một đám học sinh tới trễ.
Chủ nhiệm lớp cũng thả lỏng, chính sách thoải mái, dù sao tất cả mọi người đều cảm thấy tuyết rơi là một sự kiện rất lớn, về mặt tình cảm có thể tha thứ.
Chỉ có một thanh âm, mười phần coi rẻ ---
" Mẹ nó! Cả một trường học đi muộn....."
Hứa Anh lười nhác chống cằm, bên vành tai có hai chiếc hoa tai chỉ màu bạc, nghiêng người nhìn một đám học sinh tới trễ, rất khinh thường.
Cô nhìn học sinh vây quanh bàn bên cạnh, cả trai lẫn gái đều là " Thuộc hạ" của cô.
" Chị Hứa Anh, người phương bắc các chị có phải thường xuyên có tuyết hay không." Mã tiểu béo nói.
Hứa Anh cắn ống hút uống trà sữa nóng, lười nhác không quan tâm.
Gậy trúc tiếp lời Mã tiểu béo nói: " Hỏi vô nghĩa! Phương bắc không có tuyết thì gọi là phương bắc sao?"
Lại có những học sinh khác cãi vã theo.
Hứa Anh ngồi giữa một đống trẻ con, chân dài bắt chéo, khuỷu tay chống trên bàn, xuyên qua cửa sau phòng học nhìn cách hai mét hành lang lớp bốn trước cửa.
Lớp ba cùng lớp bốn, trước sau đối nhau qua hai cánh cửa, ở giữa cách một cái hành lang.
Nơi đó vừa vặn có một thiếu niên thanh tú, cõng cặp sách đi vào.
" Chị Hứa Anh, chị cười cái gì vậy?"
" Có gì thú vị?"
Mọi người mồm năm miệng mười hỏi. Hứa Anh ôm cánh tay nhìn bọn họ một cái, tươi cười non nớt lại có chút xấu xa.
Cô ý vị thâm trường nói: " Các cậu còn nhỏ ~ Không hiểu đâu."
Nhóm thuộc hạ vẫn hỏi theo vài câu, Hứa Anh không buông lời, bọn họ cũng không dám tiếp tục hỏi, chỉ có hai cô bé Lý Nham Nham cùng Triệu Hiểu Văn, có quan hệ tốt nhất với Hứa Anh mới dám nhỏ giọng hỏi sau khi mọi người tản ra.
Hứa Anh liếc nhìn hai người kia một cái, giơ lên chiếc cằm trắng nõn, có chút ưu việt nói: " Nói cho các cậu biết. Tớ, bắt đầu yêu đương ~"
Lý Nham Nham cùng Triệu Hiểu Văn quả nhiên " Oa" một tiếng thật lớn: " Với ai với ai với ai?" " Đúng đúng đúng, với ai vậy."
Trong tay lắc ly trà sữa uống dư còn một nửa, Hứa Anh cười tủm tỉm liếc nhìn chằm chằm đối diện cửa, chu chu môi: " Cậu ta đó, hạng một của khối."
Hai cô bé thuận thế nhìn lại.
Cố Tinh Trầm vừa mới ôm sách bài tập thu xong, từ cửa trước phòng học đi ra, liền bất thình lình đối diện bạn học nhìn từ cửa sau, ba nữ sinh nhìn chằm chằm cậu.
Người ở giữa rất xinh đẹp, đồng phục mặc lỏng lẻo, trong miệng không biết nhai gì, nhìn chằm chằm cậu cười.
Đôi mắt Cố Tinh Trầm đen nhánh, có chút kinh hãi, sau đó rũ mi mắt, coi như không phát hiện tiếp tục đi.
Thời điểm đi qua cửa lớp ba, nghe thấy cô bạn trương dương lười nhác kia kêu cậu ---
" Này, Cố Tinh Trầm. Cậu chạy cái gì?"
---
Buổi chiều thứ hai chỉ có hai tiết, tan học rất sớm.
Chú nhỏ gọi điện cho Hứa Anh, nói là em họ A Triệt ở trường học đánh người, chú ấy phải tới trường tiểu học một tiếng, sẽ đón cô hơi muộn.
Tan học có học sinh quét tước lớp học trực nhật. Hứa Anh lười nhác ngồi ở ghế sau lớp, dựa vào ghế, sắc mặt không tốt lắm.
Buổi sáng, sau khi cô chỉ bạn trai của mình cho bạn bè xong, giống như đã đoán trước nhận được tán dương cùng với cảm thán kinh ngạc.
Chỉ là, cô còn chưa kịp đắc ý, liền nghe bạn bè nói: " Sao cậu ấy lùn như vậy."
" Đúng vậy, trắng trắng gầy gầy, giống như con gái."
Nữ sinh trực nhật cầm chổi quét tới vị trí Hứa Anh, thẳng eo không dám động đậy, sợ hãi nhìn Hứa Anh: " Hứa, Hứa Anh, cậu dịch ra chút được không, tớ, tớ phải quét đến chỗ cậu."
Sau đó bị Hứa Anh nhìn một cái, lỗ tai của cô bé liền đỏ lên. Có chút sợ.
Tâm tình Hứa Anh không tốt lắm, đều thể hiện trên mặt, cô ôm cánh tay đứng lên, ghế đẩy ra một cái: " Nhanh lên."
Cô bé kia như được đại xá, vội gật đầu quét.
Hứa Anh nhìn thấy cô nhóc sợ, cảm thấy đáng yêu.
Hứa Anh nhai kẹo cao su, lỏng lẻo dựa vào cửa sau, ngó đối diện cửa phòng học lớp ba.
Thật trùng hợp.
" Bạn trai" cô nhặt được vào thứ sáu tuần trước vậy mà đang ngồi trên bục giảng giáo viên, bên dưới còn có mấy học sinh ở lại. Giống như cậu ấy đang giám sát bọn họ làm bài tập.
Hứa Anh có hứng thú, ôm cánh tay trộm đánh giá Cố Tinh Trầm.
Làn da thật trắng. Tuy rằng lùn, ngồi trên bục giảng vẫn có chút bộ dạng mạnh mẽ.
--- Nhìn vậy, cũng không tính là con gà bệnh.
Hứa Anh nghĩ.
--- Nếu không, trước khi tìm được vật thay thế, tạm chấp nhận một chút cũng được.
Đầu tiên cứ để ứng phó qua sinh nhật mấy chị rồi nói tiếp.
Các chị ấy đều có bạn trai, tự mình không thể nào lạc hậu!
Hứa Anh quyết định " Cưỡi lừa tìm ngựa", sắc mặt tốt lên.
Bút máy màu lam, viết bốn chữ. Chữ viết tinh tế. Là câu của Tào Tháo trong << Nhìn biển cả >>.
Cố Tinh Trầm vừa viết được một nửa, cảm thấy có người nhìn chằm chằm mình, hơi nổi da gà.
Cậu nhìn về phía cửa, kinh ngạc một chút --- Đối diện cửa sau của phòng học, có một cô bé xinh đẹp cười cong môi đỏ hơi nháy mắt trái với cậu.
Giống như nụ cười của minh tinh điện ảnh.
Hô hấp Cố Tinh Trầm run lên, nhanh chóng bình tĩnh lại, vùi đầu làm bài tập. Lòng bàn tay khô ráo, từ từ tuôn ra mồ hôi lạnh.
Phòng học lớp ba quét tước xong, Cố Tinh Trầm giám sát mấy nam sinh cuối cùng cũng xong chép phạt.
Mùa đông tối rất sớm. Bọn họ cùng nhau thu thập cặp sách, định về nhà.
Trương Tiểu vừa mới cùng Lý Cường đem sách cất vào cặp sách, một bên nhỏ giọng thần bí hỏi Cố Tinh Trầm: " Cố Tinh Trầm, cậu quen Hứa Anh à?"
Nghe thấy tên này, mi mắt trắng nõn của Cố Tinh Trầm nâng lên rồi hạ xuống, buông một câu: " Ừm."
Hai nam sinh đều " Oa" một câu, không biết là kinh ngạc cảm thán, hay là bội phục, cũng có lẽ là đều có. Sau đó bọn họ hảo tâm mà nhắc nhở cậu: " Cậu ngàn vạn đừng chọc vào cậu ấy. Cậu ấy hỏng rồi."
" Nghe nói đi học không phải xem tạp chí điện ảnh thì là ngủ, là hạng một đếm ngược từ dưới lên của lớp."
" Đừng có thấy cậu ấy xinh đẹp, cực kỳ hung dữ! Tới nam sinh lớp lớn hơn cũng không dám chọc vào cậu ấy."
---
Bọn họ nói rất nhiều câu linh tinh, Cố Tinh Trầm một bên nghe, ngẫu nhiên ừm một tiếng.
Trước kia cậu không chú ý Hứa Anh như vậy, hiện tại mới phát hiện: Cô giống như còn hư hơn cậu tưởng tượng trước kia.
Nếu, cậu nói cho bọn họ, cậu đang cùng với nữ sinh rất xinh đẹp, lại rất xấu xa này " Yêu đương", bọn họ sẽ có phản ứng gì?
Cố Tinh Trầm lén lút nghĩ, đương nhiên, ai cậu cũng không nói.
--- Đây là, bí mật không thể nói cho ai hết!
Nhưng mà, sự thật chứng minh cậu quá đơn thuần. Hoặc là, cô bé xinh đẹp kia nghĩ quá đơn giản.
Cố Tinh Trầm vừa tới khu dạy học đã bị vài người chặn lấy.
Hứa Anh vẫy vẫy tay, mấy người " Thuộc ha" liền xám xịt mặt cõng cặp rời đi.
Cô cười tủm tỉm, ôm cánh tay đi vòng quanh Cố Tinh Trầm.
" Ồ, không lên tiếng gọi thì liền đi à?"
Nhất thời Cố Tinh Trầm không tiếp lời.
Hứa Anh dùng tay nghịch khuyên sắt trên di động, mắt to đen nhánh tỏa sáng, nhìn chằm chằm cậu cười: " Hai ngày cuối tuần đều không gặp, cậu còn nhớ tớ không?"
Cố Tinh Trầm hơi kinh ngạc, nhíu mi: Cô nói chuyện quá trực tiếp.
Không nhận được đáp lại, Hứa Anh có chút mất kiên nhẫn, nhíu mày: " Này! Đang nói chuyện cùng cậu đấy..... Ừm."
Cô biến sắc mặt rất nhanh, lại cười, bỗng nhiên xán lại rất gần, đem Cố Tinh Trầm lui về sau một bước: " Mau gọi ' Tiểu Anh' một tiếng, hoặc là ' Anh Anh', ' Anh muội muội' cũng được."
Da đầu hơi tê dại, ngón tay Cố Tinh Trầm nắm chặt quai đeo cặp sách, nhìn chằm chằm cô há hốc mồm, không nói ra lời.
Cuối cùng ở thời điểm Hứa Anh trừng mắt to sắp sửa tức giận, lắp bắp nói: " Tiểu Anh...."
" A, sớm nghe lời một chút tớ cũng không cần phải trừng cậu, đúng không. Về sau nhớ linh động một chút." Cô nói.
Cố Tinh Trầm cảm thấy khó giải quyết, bởi vì Hứa Anh một hai bắt cậu cùng cô đi bộ ra cổng trường.
Cô bé này, làm cậu nhớ tới những đề toán khó trong sách luyện tập toán Olympic.
Trong đầu cậu chuyển qua rất nhiều ý nghĩ giải đề, nhưng dường như đều không đúng.
--- Cô bé này, sao lại như vậy?
Cố Tinh Trầm lặng lẽ nghĩ.
" Cậu không cần đi theo tớ nữa." Thời điểm sắp sửa tới cổng trường, Cố Tinh Trầm kiên định nói: " Phía trước có rất nhiều người lớn, sẽ phát hiện chúng ta."
Tay Hứa Anh cắm trong túi áo khoác, bộ mặt chẳng sao cả mà nhìn ra cửa một cái: " Nhìn thấy thì sao, sợ cái gì!"
Nghe khẩu khí, tựa hồ cô còn có chút chờ mong được nổi bật?
Cố Tinh Trầm hơi chớp đôi mắt thuần đen, đôi mắt thanh thuần, đột nhiên cảm thấy trong ngực nghẹn lại, nữ sinh bên cạnh chút tự giác đều không có, một đường ầm ầm ĩ ĩ nói không yên.
" Cố Tinh Trầm, sao thanh âm của cậu không có chút đàn ông nào vậy."
Cô ghé mắt nhìn cậu một cái: " Lại còn trắng như thế? So với tớ còn trắng hơn....."
Lại nói: " Vóc dáng cũng lùn."
---
" Quá thụ." Cô tổng kết.
Bọn họ cùng nhau cõng cặp sách, đi bên bóng cây râm mát bên đường.
Cố Tinh Trầm càng nghe cùng nhíu mày, cái gì mà đàn ông, thụ linh tinh gì đó, cậu nghe cái biết cái không. Sao cô có thể biết nhiều từ ngữ không biết xấu hổ như vậy.
Tuy rằng cái biết cái không, nhưng Cố Tinh Trầm xác định: Hình như cô ấy..... Đang ghét bỏ mình?
Còn chưa chính thức bắt đầu, Hứa Anh đã ghét bỏ mình sao?
Cố Tinh Trầm nhìn chằm chằm đôi tay trắng nõn ở bên váy ngắn của cô, đột nhiên cô quay đầu lại.
Cậu không kịp phòng ngừa hơi hoảng loạn, nhưng may mắn cô tâm thô không chú ý.
Hứa Anh cười sáng lạn: " Được rồi. Đến xe của tớ rồi. Tớ phải đi đây!"
Nghe vậy Cố Tinh Trầm liếc mắt nhìn người lui tới ở cổng trường, nhẹ nhàng thở ra: " Ừm."
" Tạm biệt!"
"...... Tạm biệt."
Nhưng vừa đi được hai bước, bỗng nhiên cô quay trở lại, tới rất gần mà nhìn cậu, mắt to đều là ý cười: " Này, nếu không..... Chúng ta cầm tay nhau được không?"
Cô đột nhiên quá thân cận, Cố Tinh Trầm vội lui về sau, gương mặt trắng nõn đã ửng đỏ.
Trịnh trọng mà tự cân nhắc hai giây, Cố Tinh Trầm uyển chuyển nói: " Tớ cảm thấy...... Chúng ta vẫn chưa có thân."
Ngoại truyện 2: Câu chuyện thời niên thiếu 2
" Ha?" Hứa Anh khom lưng chắp tay sau lưng, nghiêng đầu: " Cậu nói cái gì, lặp lại lần nữa."
Cố Tinh Trầm bị ánh mắt chất vấn không kiên nhẫn của cô nhìn chằm chằm tới mức không tự nhiên.
" Tớ là nói.... Cầm tay.... Như vậy phát triển quá nhanh."
Gió thổi tóc mái trên trán của cô bé, làm ánh mắt có chút hài hước của cô bị che lấp một ít.
Hứa Anh đẩy sợi tóc ra, sau đó đầy ý xấu mà nhéo mặt Cố Tinh Trầm: " A! Con mọt sách ngốc nghếch này."
Cô đem từ " Ngốc" nhấn trọng âm rất mạnh, lời nói có ẩn ý mà nói ra câu này, nhanh chóng chắp tay sau lưng đi mất.
Sờ sờ chỗ trên mặt bị nhéo đến đỏ, Cố Tinh Trầm nhìn cô bé chui vào một chiếc xe thoạt nhìn rất sang trọng. Cô đi rất quyết đoán, không hề quay đầu liếc nhìn cậu một cái.
Sức lực cô cũng rất lớn. Cố Tinh Trầm cảm thấy khả năng mặt mình sẽ bị viêm mất.
Đàm Cường bọn họ nói không sai, Hứa Anh, thật sự có chút hung dữ.
" Tự mình thi được hạng nhất từ dưới lên. Vậy mà còn dám nói tớ ngốc."
Thiếu niên thấp giọng tự nói, đôi mắt còn lưu lại vẻ đơn thuần của trẻ con, thuần khiết.
Hôm nay, thời điểm cất xe đạp ở dưới lầu, Cố Tinh Trầm lại gặp đôi thanh niên kia.
Hàng hiên có bóng đèn màu vàng, nhưng chốt mở rất chập chờn, hơn nữa bóng đèn hình như cũng không quá sáng.
Cầu thang rất tối.
Chẳng qua đôi tình nhân kia lại hưởng thụ không gian tối tăm chật chội này. Bọn họ một bên hôn, một bên hướng lên trên mà sờ mó. Chậm rì rì lại lộ liễu. Cố Tinh Trầm cúi đầu đi ở phía sau, không dám nhìn, lỗ tai đều là hô hấp nặng nề cùng tiếng vui cười của bọn họ.
Cô gái hì hì cười, Cố Tinh Trầm vùi đầu thật thấp. Thật vất vả, mới tới được cửa nhà.
Khu dân cư này có chút già nua, phong tục tập quán cũng kiểu cũ, mọi người đều nhà đông nhà tây tới chơi, quan hệ ở quê nhà không chút phòng bị. Lúc này mẹ đang mở ra cửa, ở cửa rửa sạch tủ giày.
Cố Hinh Bình dùng chiếc khăn lông màu tuyết trắng sạch sẽ chà lau ngăn tủ có lẽ có chút tro bụi, liền thấy một bóng dáng mảnh khảnh dừng ở trước ngăn tủ.
" Mẹ, con về rồi."
Cố Hinh Bình nâng mặt lên: " A, Tinh Trầm đã về rồi."
" Vâng."
Cặp sách rất nặng, Cố Hinh Bình đem gánh nặng này trên người con trai đỡ xuống, bờ vai của cậu bé nhẹ nhàng hơn không ít: " Hôm nay bài tập về nhà thế nào?"
" Không nhiều lắm, ở trường học đã làm xong rồi."
Thiếu niên mười ba tuổi, thân hình mảnh khảnh thật sự, Cố Hinh Bình mắt nhìn con trai, một bên tự nghĩ tới cần phải cho Tinh Trầm ăn nhiều hơn một chút, một bên bỗng nhiên lại toát ra.... Một chút mâu thuẫn nói không rõ.
Gương mặt trắng nõn, thanh tú này, càng nhìn, càng giống người kia.....
Bỗng nhiên mẹ im lặng không nói lời nào, Cố Tinh Trầm không hiểu rõ nguyên nhân gì.
Cậu đi tới bên cạnh bàn rót nước vào chén uống, yên lặng nhìn mẹ không kêu một tiếng mà mang tạp dề, sau đó không tự chủ được mà cẩn thận gấp bội. Bởi vì mỗi khi mẹ không nói lời nào, liền đại biểu rằng mẹ đang nghĩ tới những việc không vui. Một khi mẹ không vui vẻ, sẽ đối với cậu phá lệ nghiêm khắc, thậm chí phải nói là rất nghiêm khắc. Không cho phép cậu phạm phải một chút sai.
Tuy rằng bài tập về nhà đã làm xong, nhưng Cố Tinh Trầm vẫn tới thư phòng đọc sách. Cậu đọc sách, tâm tình của mẹ sẽ tốt hơn nhiều.
Cơm chiều cả hai mẹ con không ai nói gì. Ăn tới khi kết thúc, Cố Hinh Bình nâng lên đôi mắt ôn nhu tối tăm: " Tinh Trầm, cả đời mẹ không có nguyện vọng nào khác, chỉ hy vọng con có thể làm người thật tốt."
Cố Tinh Trầm ngẩng đầu, gương mặt trắng nõn ở dưới ánh đèn vàng nhạt rất thanh tú, tóc cùng lông mi đều đen thuần. Cậu gật đầu nghiêm túc đáp: " Vâng ạ."
Thở dài xong, Cố Hinh Bình gắp cho con trai nửa chiếc đùi gà hầm: " Ăn thịt nhiều một chút." Bà khẽ cười: " Nhanh lớn lên nào."
Cố Tinh Trầm liền gật đầu.
Trẻ con tuy rằng còn nhỏ, nhưng tâm tư rất mẫn cảm. Cố Tinh Trầm luôn nhớ rõ những lời mẹ nói hôm nay. Lúc ấy cũng không hiểu được, sau này mới hiểu được ý nghĩa che giấu của cụm từ " Làm người tốt", có ý tứ thâm trầm cỡ nào.
Sau khi ăn xong, Cố Tinh Trầm vẫn đọc sách như cũ.
Trẻ con ở quanh đây rất ít, hơn nữa thành tích Cố Tinh Trầm đặc biệt tốt, người lại thông minh, những đứa trẻ khác không dám chơi cùng cậu. May mắn rằng cá tính của cậu cũng rất an tĩnh, có thể chịu được tịch mịch.
Ngoài cửa sổ, tuyết rơi lả tả trong bóng đêm.
Sự lạnh lẽo riêng tư thuộc về hai mẹ con, ban đêm yên tĩnh, bị tiếng chuông từ điện thoại kiểu cũ ở phòng khách đánh vỡ.
Cố Tinh Trầm đang đọc bút ký. Trên bàn học có chiếc đèn bàn, cùng với trang sách bị cánh tay cậu ép xuống.
Ngòi bút máy màu lam hoạt động, rơi xuống từng chữ từng chữ tinh tế, cậu viết rất nghiêm túc, chợt nghe mẹ ở cửa nhàn nhạt nói: " Tinh Trầm, có bạn học gọi điện thoại tìm con."
Ngòi bút run lên một chút, dừng lại, ngay lập tức trên vở liền có một vệt mực màu lam. Tức khắc Cố Tinh Trầm bị sự cả kinh dập tắt cơn buồn ngủ.
" Mau đi tiếp đi, đừng để bạn học chờ lâu."
"......... Vâng."
Cậu không dám biểu hiện quá vội vàng, tuy rằng trong lòng đã gấp như lửa đốt, nhưng trên mặt vẫn lãnh lãnh đạm đạm như cũ, chậm rãi đóng lại nắp bút máy, đặt một cái đánh dấu trên trang sách rồi khép lại, mới tới phòng khách tiếp điện thoại.
" Này Cố Tinh Trầm, thật sự cậu là Đường Tăng đúng không?"
Trong điện thoại, Hứa Anh tức giận, ống nghe làm cho thanh âm của cô càng thêm giòn tan, tiếng nói nóng giận từng chữ từng chữ dùng sức.
" Đường Tăng gì."
" Đang đi thỉnh kinh!" Bên kia nói: " Mỗi lần tớ gọi điện cho cậu cậu đều chậm chạp muốn chết! Mỗi lần tớ đều phải chờ cậu!"
Giọng Cố Tinh Trầm rất bình thản, mắt nhìn phương hướng cửa phòng ngủ mẹ, tựa như mẹ không quan tâm, mới dám nói nhiều hơn hai câu: " Thật xin lỗi, vừa rồi tớ không tiện lắm."
" Cậu, không, tiện?!" Bên kia tựa như không thể tưởng tượng, giống như còn có âm thanh rất nhỏ chửi mắng cái gì mà " Thấy quỷ" gì đó, sau đó Cố Tinh Trầm liền nghe được tiếng nói mềm mại của cô bé: " Cố Tinh Trầm, cậu là người con trai đầu tiên làm cho tớ mỗi lần gọi điện thoại phải chờ lâu như vậy!"
Cậu ngẩn ra hai giây: " Hứa Anh, cậu mới gọi cho tớ hai lần điện thoại."
Cậu nói: " ' Mỗi' từ này, cần phải dùng lớn hơn ba lần mới chuẩn xác."
Bỗng nhiên bên kia an tĩnh trong chốc lát, sau đó nghe thấy tiếng cười lạnh " Hắc" của cô bé, tiếp theo là tiếng cười to không khách khí.
Cố Tinh Trầm an tĩnh mà nghe cô cười, trong lòng âm thầm cảm thấy cô bé Hứa Anh này, thật sự cùng những cô bé khác không giống nhau. Ít nhất, cậu chưa từng nghe thấy đứa con gái nào mà nói hai chữ " Con trai"( bản gốc là 'nam nhân' đó hí hí), có chút cảm thấy..... Không đứng đắn.
Tiếng cười lạnh của Hứa Anh cuối cùng biến thành một chuỗi cười thanh thúy, Cố Tinh Trầm hoàn toàn không biêt vì sao tâm tình cô bỗng nhiên lại tốt như vậy: " Được rồi, cậu dù sao cũng chỉ con mọt sách, tớ lười so đo cùng cậu! Liền nể mặt cậu là bạn trai của tớ mà bỏ qua."
Cô có chút hào sảng nói: " Coi như là đặc quyền của cậu đi."
Cố Tinh Trầm có loại cảm giác áp bách như bị nhìn xuống. Nhưng tựa hồ đối phương đang xác nhận địa vị cho mình, nói cho cậu rằng phía dưới cậu còn có một đám người khác bị dẫm đạp, hẳn nên vì vậy mà cảm thấy vinh hạnh. Cho nên cậu có chút không rõ ràng lắm, tự mình có phải là nên vui vẻ hay không.
Cửa phòng ngủ truyền tới động tĩnh, Cố Tinh Trầm đánh gãy lời nói ồn ào của cô bé không yên: " Hứa Anh, tớ cần phải tắt điện thoại, đi đọc sách. Mẹ tớ không thích tớ gọi điện thoại quá lâu."
" Sao mẹ cậu còn quản cả cái này?"
" Mẹ tớ chưa bao giờ nói, nhưng tớ cảm thấy.... Là như vậy."
Bên kia tựa như cạn lời, sau đó nói: " Được rồi, bé ngoan."
Thời điểm tắt điện thoại, Cố Tinh Trầm bỗng nhiên có chút luyến tiếc vô danh, luyến tiếc thanh âm thanh thúy náo nhiệt này. Cậu hỏi nhiều một câu: " Bố mẹ cậu luôn mặc kệ cậu sao?"
Cô bé tiêu sái lại đắc ý: " Sao lại có thể quản tớ? Bọn họ vội kiếm tiền cả ngày."
Cô nâng mũi hừ một tiếng: " Lại nói, tớ có di động, thích gọi lúc nào liền gọi khi đó, gọi ở đâu thì gọi ở đó. Ai quản được tớ?"
Cửa sổ mở rộng ra, gió nghênh diện thổi tới, Hứa Anh ghé vào phiên cửa nghịch một món đồ chơi bằng nhung, hai chân đung đưa. Nói xong câu đó, trong lòng tự cảm thấy ưu việt, nghĩ khẳng định đối phương sẽ hâm mộ một hồi. Kết quả, thiếu niên chỉ đáp một câu: " Ồ."
Hứa Anh hơi sửng sốt một chút, chân tạm dừng.
Cậu ấy " Ồ"?
Ồ, là có ý tứ gì?
???
Cố Tinh Trầm không biết vì sao mà cô bé kia im lặng không nói, trong lòng cậu nhớ rằng không thể để mẹ tức giận, càng không thể để mẹ phát hiện mình giấu mẹ làm " Chuyện xấu", không nghe lời như vậy, liền vội vàng nói: " Hứa Anh, cậu về sau đừng gọi điện thoại cho tớ nữa. Hoặc là, không cần gọi lâu như vậy. Được rồi. Tớ treo đây. Tạm biệt."
Cúp điện thoại, Cố Tinh Trầm nhìn vào phòng ngủ của mẹ một cái, không động tĩnh, cậu mới nhẹ nhàng thở ra, trở lại thư phòng.
Nhưng thời điểm đọc sách lỗ tai vẫn văng vẳng thanh âm của Hứa Anh.
Cậu dừng lại bút đang viết chữ, nghĩ:
Cô ấy cười, cũng thật muôn màu muôn vẻ.
Đôi khi là " Hừ", đôi khi là " A", lại có đôi khi là " Ha ha".
Thời điểm vui vẻ mà cười, thời điểm không vui vẻ, cũng cười.
Thật là một cô bé kỳ quái.
---
Thi cuối kỳ rất nhanh liền tới. Ở các lớp việc học đều rất khẩn trương, sáng sớm sau khi tiết tự học kết thúc, trong phòng liền bắt đầu trả bài thi thử tiếng anh.
Phát bài từ thành tích cao tới thành tích thấp, phát tới tờ cuối cùng, đại diện khoa tiếng anh mắt nhìn hai số màu đỏ 25, lặng lẽ tới bên cạnh Hứa Anh, đỏ mặt, đưa qua.
" Hứa Anh, của cậu."
Hứa Anh đang cắn kẹo que, tay khoác lên ghế nhìn phòng học đối diện, nghe vậy liền nhìn sang nam sinh đỏ mặt bên cạnh: " Sao vậy?"
" Bài thi, của cậu."
Nam sinh kia đưa bài thi qua, ngón tay cẩn thận mà che lại điểm.
Hứa Anh nghiêng đầu nhìn cậu ta một cái, cười cười, hiểu rõ: " Rất có tâm nha."
Cô tùy tiện cầm lấy, cũng không sợ mất mặt, đặt trên bàn.
" Cảm ơn nhé."
Nam sinh kia có chút khẩn trương, đầu hơi cúi nhìn điểm bài thi một chút, sau đó sợ hãi nói: " Sắp cuối kỳ rồi, cậu..... Cậu nếu không thể làm được bài thi, tớ có thể dạy bổ túc cho cậu."
Sau khi nói xong chưa đợi xem Hứa Anh nói gì, liền nhanh như chớp chạy mất.
" A." Hứa Anh nhìn bóng dáng của cậu ta liếc mắt một cái, cảm thấy thật ngốc nghếch. Sau đó cô tiếp tục nhìn chằm chằm lớp đối diện.
Thật trùng hợp, lớp ba lớp bốn đều cùng một giáo viên tiếng anh. Lớp đối diện cũng vừa lúc đang trả bài thi.
Cố Tinh Trầm trả tới bài thứ nhất, bỗng nhiên cảm thấy cổ hơi nổi da gà, loại cảm giác nổi da gà quen thuộc này, làm cậu giương mắt nhìn lên, lập tức tiến vào bên trong ánh mắt tươi cười nghiền ngẫm của cô bé ngồi lớp đối diện.
Chân cậu có chút cứng lại. Trên trán, chảy ra mồ hôi lạnh nhợt nhạt.
--- Cô ấy, tựa hồ không vui lắm?
" Lớp trưởng trả bài nhanh lên nào, sắp vào học rồi."
" Bài thi bài thi bài thi."
" Tớ vẫn chưa có."
Trong lúc bị bạn bè thúc giục, Cố Tinh Trầm hoàn hồn, gấp gáp rời tầm mắt từ cô bé lớp bên cạnh đi.
Trả xong bài thi, vừa vặn chuông vào học reo lên.
Cố Tinh Trầm nhẹ nhàng thở ra, từ trong túi móc ra chiếc khăn tay sạch sẽ xoa xoa ngón tay có chút bụi, mới vừa trở lại chỗ ngồi, Đàm Cường liền cầm một tờ giấy đưa cho cậu.
" Đây là cái gì?"
Cố Tinh Trầm nhàn nhạt hỏi.
" Ồ, lớp đối diện có Mã tiểu béo chuyển tớ bảo giao cho cậu." Cậu ta vội vã làm sáng tỏ: " Nhưng tớ không mở ra đọc đâu nhé? Mã tiểu béo là thuộc hạ của Hứa Anh, đám bạn học ấy thật sự rất hung dữ. Tớ không dám nhìn."
Cố Tinh Trầm có chút đoán được, gật gật đầu.
Giáo viên tiếng anh đi tới, phòng học ngay lập tức tự động an tĩnh. Cố Tinh Trầm mở ra giấy viết thư được gấp lại, rất đáng yêu, nhưng chữ viết.... Giống như là của nam?
Thư viết:
Thằng nhóc này, dám từ chối cuộc điện thoại của tớ?
Cậu mà ( hoa rớt ) dám ( hoa rớt ) phũ ( hoa rớt ) tơ sao!
Hừ!!
Thiếu niên chớp chớp mắt, từ từ nhíu lại đôi mày thanh tú.
Bạn học ngồi cùng bàn thò qua: " Sao vậy Tinh Trầm."
Cố Tinh Trầm nhanh chóng đem giấy viết thư gấp lại, kiềm chế sự hoảng loạn trong lòng, đem giấy kẹp trong sổ nhật ký.
" Không có gì."
" Ha ha, có phải hay không có nữ sinh viết thư cho cậu?" Bạn cùng bàn tò mò hỏi.
" Không phải."
" Thật sao?"
" Ừm."
Thầy giáo nói trật tự, bạn ngồi cùng bàn mới không hỏi nữa.
Sau đó nhân lúc bạn ngồi cùng bàn không chú ý, Cố Tinh Trầm lại lấy tờ giấy lặng lẽ nhìn thoáng qua, lông mày nhăn lại:
Gương mặt xinh đẹp như thế mà sao chữ lại xấu như vậy......
Giương nanh múa vuốt.
Cố Tinh Trầm cầm lấy bút máy mực nước màu lam, ấn ở phía trên chữ 'tơ' , ngay ngắn mà bổ sung thêm dấu sắc.
( Đại khái là chị Hứa viết thiếu nét nhưng không biết giải thích sao nên tớ bịa tạm ra bằng Tiếng Việt thông cảm nha mọi người)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro