Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Cô ấy xinh đẹp như vậy pt. 2

Chương 45: Ha hả

Mấy ngày nay, Hứa Anh đều không muốn nhúc nhích.

Không phải ghé vào bàn ngủ thì là ngồi phát ngốc. Thiếu Kim Vũ trong biệt đội xấu xa, Trần Tinh Phàm cùng Giang Hoàn, Tống Tiểu Chi ngẫu nhiên sẽ ở đằng sau chơi bài ầm ĩ, nhưng so với lúc trước cũng thu liễm nhiều. Trong lòng ba người đều mang nỗi lòng của chính mình, vô tâm vô tư ngủ trốn học, tiêu xài ngày tháng thanh xuân đã từng, phảng phất như đã một đi không trở lại.

Trần Tinh Phàm cùng Giang Hoàn hai tên học tra vội vàng chuẩn bị ra nước ngoài, kết hợp với xử lí mối quan hệ ái muội vi diệu với nhau.

Mà Tống Tiểu Chi mỗi ngày đều vội vàng nhắn tin dính nhớp cùng bạn trai, nấu cháo điện thoại, thấy sắc quên bạn.

Chỉ có Hứa Anh, sau khi từ chối biểu diễn văn nghệ, lại khôi phục trạng thái không biết phải làm gì, mỗi ngày chỉ có ngẩn ngơ nhìn giáo viên trên bục giảng giảng bài, nghe dạy dỗ về đạo lý nhân sinh, tiêm máu gà cho học sinh trong lớp, hướng tới thi đại học.

Mà cô, trên mặt thờ ơ, nhưng đáy lòng đã ẩn ẩn hoảng loạn cùng bất ổn.

Cố Tinh Trầm gần đây rất bận, hoạt động vẫn chưa xong, cậu giống như vĩnh viễn không hề có thời gian! Thời gian bên cô cũng ít đi một chút.

Một ngày lại một ngày, cuối cùng tới ngày trước hôm tổ chức hoạt động giao lưu văn hóa.

Buổi chiều sau khi tan học, Hứa Anh một mình ngồi trên phòng truyền thông sân thượng, nơi đã từng luyện ca cùng dàn nhạc.

Nơi này địa thế cao, ngồi ở thành xi măng có thể quan sát hơn một nửa trường Bát Trung.

Sau hồ Thanh Hoa là một con đường, đi tới rừng hương chương, còn có những tán cây lộ ra hình dáng điêu tàn loáng thoáng các khu dạy học lớn nhỏ. Nơi xa là Bộ Sơ Trung , gần một chút là Bộ Cao Trung. Hiện tại trời đã hơi tối, mọi nơi trong trường học đều bắt đầu sáng đèn.

Cô lại quay đầu nhìn.

Trong trời tối lại có một nam sinh đi tới, trời có chút đen, nhìn không rõ lắm.

Thân hình mảnh khảnh, trên dưới một mét tám, cậu càng tới gần, Hứa Anh dần dần thấy được cổ áo sơ mi đồng phục trắng tinh, còn có một chiếc đồng hồ mộc mạc trên cổ tay.

Một nam sinh thật thuần khiết sạch sẽ.

" Lạnh không?"

Tiếng nói Cố Tinh Trầm nhàn nhạt, đem áo khoác đồng phục của mình khoác trên người Hứa Anh. Đôi tay giao nhau kéo kéo quần áo nam sinh trên vai: " Có chút."

" Đã bảo đừng giảm béo nhịn ăn cơm chiều. Đã gầy như vậy rồi."

" Bởi vì không ăn nên mới gầy đó, cậu cho rằng tớ ăn rồi sẽ còn gầy như vậy sao."

Nói xong Hứa Anh vẫn nhận được một chiếc bánh gạo ấm áp, cười ra tiếng: " Tớ biết ngay bé ngoan nhất định sẽ chăm sóc tớ."

Cố Tinh Trầm hơi cười, ở bên cạnh cô ngồi xuống, duỗi tay vuốt ve mái tóc Hứa Anh.

Thật mượt mà.

Sau đó cổ tay cậu bị túm, Hứa Anh lấy đồng hồ cậu nhìn thời gian.

" Mới hơn sáu giờ một chút sao, trời đã tối như vậy."

Cố Tinh Trầm: " Càng gần đông chí, ban ngày sẽ càng ngắn."

" Vậy sao?"

" Ừm, giáo viên địa lý đã từng dạy, trước khi chia lớp văn lý."

" À....." Hứa Anh nhìn cậu: " Cậu biết tớ không thích học tập, không biết."

" Ngốc."

Hứa Anh nghiêng người nhìn cậu: " Cậu thông minh là được rồi. Trên đời có nhiều người thông minh như vậy làm gì? Ai cũng thi được hạng nhất, những người học bá như cậu chắc chắn sẽ mất đi hào quang!"

" Nhớ rõ lần sau khi thi, hãy đem những lời nói này dùng ở trong bài văn."

" .........."

Hứa Anh tức giận trừng cậu.

Hai người an tĩnh vài phút, cùng nhau nhìn về con đường trong vườn trường uốn lượn phía xa xa, chuỗi đèn đường mờ nhạt như con sông, học sinh lui tới, nhìn xa giống như đàn kiến tốp năm tốp ba đang di động.

" Tinh Trầm, cậu muốn thi vào trường đại học nào."

" Nhân Đại, hoặc là tài chính Bắc Đại."

" Điểm rất cao phải không?"

" Tạm ổn."

Hứa Anh nhìn về phía cậu, chớp chớp mắt, sau đó dùng Baidu tra điểm tài chính Bắc Đại, liền nổ tung.

" Cố Tinh Trầm! Năm nay người trúng tuyển điểm thấp nhất là 648! Cậu còn bảo với tớ ' Tạm ổn'!"

Hứa Anh giống như thấy quỷ nhìn Cố Tinh Trầm, dường như đang xác nhận có phải đàn ông nhà mình hay không, sau đó lại nghĩ tới thành tích thường ngày của cậu, một hồi lâu mới nhỏ giọng nói: " Được rồi, đối với cậu mà nói xác thật là ' Tạm ổn' ......."

Thiếu niên nhàn nhạt mà cười nhìn cô.

Hứa Anh nghiêng mắt to nhìn chằm chằm Cố Tinh Trầm, chua xót, hâm mộ, ghen ghét, hận.

" Khó trách người trên mạng toàn nói người giỏi giang tỏ vẻ là trí mạng nhất. Cố Tinh Trầm, hiện tại tớ mới phát hiện cậu chính là loại người ghê tởm này."

" ......... Tớ không có tỏ vẻ, Hứa Anh."

Thái độ đứng đắn của Cố Tinh Trầm làm Hứa Anh cảm thấy có chút buồn cười.

Bạn trai cao lãnh của cô từ nhỏ chính là nghiêm túc như vậy, vô luận cô vui đùa như thế nào, đùa nghịch cậu, cậu vẫn luôn có thể nghiêm trang mà không để ý tới, hoặc là nghiêm trang mà đáp lại.

Đều nói đàn ông khi nghiêm túc luôn có mị lực.

Cố Tinh Trầm.

Hẳn là cực phẩm trong đó đi. Yêu đương cũng tốt, đọc sách cũng tốt, sinh hoạt cũng tốt, cậu giống như luôn luôn nghiêm cẩn mà đối nhân xử thế.

Cô thích nét cao ngạo lạnh băng giữa hàng mi Cố Tinh Trầm lại vương một chút hương vị ngây thơ, làm người đặc biệt muốn đùa giỡn cậu, hoặc là sủng ái cậu.

Hứa Anh cười, cô ngã xuống, nằm ngửa trên chân dài thiếu niên, tóc dài tán sang một bên, có một ít trải ở trên đùi thiếu niên, cô duỗi tay vuốt mặt Cố Tinh Trầm.

Hứa Anh: " Chắc chắn là cậu sẽ thi đỗ, đồ ngốc."

Hứa Anh: " Chẳng qua cậu thật sự lợi hại, cho dù trường đại học nào cũng tùy tiện cho cậu chọn. Tớ kém như vậy, quả thực không xứng với cậu....."

" Tớ không ưu tú như vậy, Hứa Anh." Cố Tinh Trầm rũ mắt nhìn cô.

Cậu không tốt như vậy. Cậu hư, cô ấy cho rằng cô ấy biết, kì thật, cô ấy vẫn không biết, cậu rốt cuộc có bao nhiêu bẩn thỉu........

Đến cả chính mình, cũng không thể thích nổi. Mỗi ngày luôn mang tâm cơ vui đùa, câu dẫn dụ dỗ cô, để cô vẫn luôn thích cậu.

" Được được được, bé ngoan nói gì thì chính là như vậy." Hứa Anh giật nhẹ gương mặt trắng nõn của thiếu niên, làn da Cố Tinh Trầm rất tốt, xúc cảm sờ vào rất không tồi.

Con trai lớn lên ở sông nước phía Nam, làn da luôn tinh tế.

Bóng đêm nặng trĩu, mơ hồ nhìn thấy đôi mắt thiếu nữ.

Hứa Anh khốn đốn mê mang, lại có chút không cam lòng.

Cô từ nhỏ đã là người mạnh mẽ. Không để bụng, có thể hoàn toàn lơ đi, một khi đã để ý, liền nhất định phải túm được.

Hứa Anh ngẩng mặt nhìn không trung đen tối rộng lớn không thấy đáy, nhớ tới hôm đó trước phòng âm nhạc, hoa bé con mẫu giáo lớp dương cầm đánh giá cô ---

"..... Cố Tinh Trầm, vì sao cậu vẫn muốn ở bên học sinh tồi chẳng có chỗ nào tốt đẹp như vậy........ Cậu ta cái gì cũng không có, chỉ biết làm liên lụy cậu........ Trừ bỏ ở trong nhà có chút tiền, có chỗ nào xứng đôi với cậu....... Cho dù cậu ta không ném cậu đi, lâu rồi cậu cũng sẽ chán....... Loại nữ sinh không có đầu óc này......."

Đáng chết, Hứa Anh nhíu mày, tới chính cô cũng cảm thấy hoa bé con mẫu giáo lớp dương cầm nói có lý.

Mẹ nó, quá thẳng thắn.....

Hứa Anh duỗi tay ôm lấy vòng eo Cố Tinh Trầm, mặt dán vào áo đồng phục vuốt ve một chút, sau đó đem toàn bộ mặt chôn ở trong lồng ngực cậu.

Trên người thiếu niên có mùi hương bột giặt quần áo nhàn nhạt, xâm nhập vào xoang mũi.

Lúc ấy, Cố Tinh Trầm nói: " Tôi chỉ cảm thấy may mắn cậu ấy còn có khuyết điểm, nếu không, tôi càng không xứng với cậu ấy......"

Cố Tinh Trầm còn lạnh mặt nói, sau này không hy vọng nghe thấy tên của cô từ miệng hoa bé con mẫu giáo lớp dương cầm nữa.

Bởi vì cô ta không xứng nhắc tới.

Một mặt Hứa Anh cảm thấy may mắn vì Cố Tinh Trầm thích cô, bảo vệ cô, một mặt lại cảm thấy......... Nhìn đi, Cố Tinh Trầm cũng biết rằng cô có một thân tật xấu, thừa nhận " Khuyết điểm" của cô.

" Tinh Trầm, hoạt động giao lưu biểu diễn văn hóa ngày mai tớ muốn đi xem, mở cửa sau cho tớ một cái vé nha."

Rũ xuống đôi mắt, lông mi Cố Tinh Trầm chỉnh tề ẩn trong bóng đêm.

Ngón tay cậu vuốt ve mặt Hứa Anh, mà Hứa Anh đang dùng đôi mắt long lanh ngập nước nhìn cậu, khuôn mặt phối hợp với vuốt ve của cậu mà nhẹ nhàng cọ cọ vào lòng bàn tay.

Đầu ngón tay cậu lướt qua gương mặt đầu tiên, sau đó lại lưu luyến trên cổ, văn nhã, lại có chút sắc tình, sau đó, luồn vào mái tóc đen dày của thiếu nữ, mềm mại tơ lụa giống như nước, từng sợi ở trong ngón tay xuyên qua, làm cậu nhớ tới, cảm giác khi cùng cô thân thiết.......

Rất mỹ diệu.........

Tuy rằng, cậu đã đồng ý với bác Hứa, không ra tay với Hứa Anh, nhưng mà, có gì khác biệt?

A.

Cô ấy chính là người của mình.

" Được."

---

Một đám tóc vàng mắt xanh, hỗn loạn trộn lẫn cùng người da đen Âu Mỹ trang điểm kiểu châu Á, đi vào vườn trường.

Bọn học sinh ở chỗ nghỉ chân xa xa xem, người ngoại quốc ở Bát Trung cũng không hiếm thấy, tóm lại cũng chẳng mấy khoa trương.

Lễ đường văn nghệ biểu diễn ở trường học vào buổi tối.

Toàn trường mỗi lớp cử ra mười đại biểu, dựa theo biểu hiện từng ngày được chủ nhiệm đánh giá. Đương nhiên, tiêu chuẩn bình chọn kiểu này không tới lượt Hứa Anh.

Cô là đi theo Cố Tinh Trầm vào.

Hứa Anh vẫn luôn cho rằng Cố Tinh Trầm rất chính trực, không nghĩ tới còn là một tên cao thủ mở cửa sau, cậu thậm chí còn tìm vị trí tốt nhất ở đằng trước cho cô,loạt ghế phía trước chính là những người nước Mỹ tới giao lưu.

Trái phải là các loại học sinh vinh dự, trên tường đều là ảnh chụp của bọn họ.

Trên đài hiệu trưởng đang đọc bài phát biểu hoan nghênh, WeChat của Trần Tinh Phàm gửi tới.

Trần Tinh Phàm:< Phỏng vấn xong rồi.>

< Ngồi cùng học bá của toàn trường có cảm giác thế nào>

Ánh đèn trong thính phòng tối đi, chỉ có trên sân khấu sáng đèn, Hứa Anh cúi đầu ấn màn hình, bật máy.

Hứa Anh:

< Thật là sảng khoái!>

< Tớ chính là cục cứt chuột duy nhất trong bát canh.......>

Trần Tinh Phàm:

< Cố lên>

< Dạy hư bọn họ đi nào!>

Trên đài hiệu trưởng đọc xong bài phát biểu hoan nghênh. Hứa Anh vùi đầu phát vài cái nhãn dán biểu tình đáng yêu đi qua. Nhưng mà, tâm tình lại không có đáng yêu như vậy.

Bên cạnh có người nhỏ giọng nghị luận về người diễn văn nghệ.

" Nghe nói là hoa hậu giảng đường của lớp bảy năm ba hát!"

" A? Không phải đâu, sao tớ lại nghe nói là tiết mục dương cầm."

" Không phải hoa hậu giảng đường, sớm đã thay đổi người rồi, là nữ thần chim ưng của lớp dương cầm, người đã từng chủ trì nghi thức kéo cờ đó."

Lại một trận khe khẽ nói nhỏ.

" Nghe dương cầm vẫn là tốt hơn, ưu nhã. Loại học sinh giống như hoa hậu giảng đường tác phong dở quá........"

" Nghe nói cậu ta cùng với hội trưởng hội học sinh có quan hệ tốt nên mới được đề cử."

" Khả năng là bị lãnh đạo không duyệt nên không được biểu diễn."

" Chắc lại hát một cái bài chẳng ai biết tới? Đã nói rồi làm sao có thể tốt đẹp được, làm sao có kỹ thuật hàm súc giống như dương cầm."

" Tớ đã xem qua video chương trình tuyển chọn gì đó rồi, cảm thấy hoa hậu giảng đường hát thật tầm thường chẳng có gì hay......"

" Tớ cũng cảm thấy."

Hứa Anh lột viên kẹo cứng nhai, nghiêng đầu nhìn bọn họ bàn tán, sau đó tiến lại gần, cùng mấy nữ sinh nói: " Này!"

Người đang nhỏ giọng bàn tán nhìn về phía Hứa Anh, ánh sáng u ám, người trước mặt hơi mơ hồ.

Hứa Anh: " Các cậu hiểu biết hoa hậu giảng đường như vậy sao, vậy có biết tính tình hoa hậu giảng đường rất kém cỏi không? Nổi giận lên, có thể đánh người đấy?"

Bên cạnh sân khấu có một chiếc dương cầm rất tốt được bày biện, mấy người bên cạnh run run hít vào khí lạnh, biểu tình mặt trắng xanh, Hứa Anh rời đi thính phòng.

Tay cô đặt trong túi quần, hướng tới hậu trường lễ đường đi tới.

Hậu trường nghỉ ngơi phòng hóa trang, có một tốp học sinh khiêu vũ vừa đi ra, Điền Ý Tuyết soi gương mỉm cười, tâm tình không tồi, nắm váy thưởng thức lễ phục đuôi cá, dạo qua một vòng, thấy người ở cửa, liền kinh ngạc.

Thiếu nữ dựa vào cửa, ôm cánh tay, nhìn chằm chằm ác ý cười.

--- Áo khoác đồng phục màu đen của nam sinh, khóa kéo cũng không kéo, lỏng lẻo, bên dưới là váy kẻ ô ngắn, một đôi tất màu đen đến đùi, giẫm lên đôi giày vải bạt cùng màu.

Bởi vì khi vào Cố Tinh Trầm chê Hứa Anh không mặc đồng phục quá chói mắt, đem đồng phục của mình khoác cho Hứa Anh, đại khái cũng là để che chở, ngược lại càng có vẻ chẳng ra cái gì cả, càng táo bạo.

" Sao vậy, thấy tớ sợ vậy sao?"

Hứa Anh đi vào, cầm lấy son môi trang điểm trên bàn, ánh mắt thưởng thức một chút: " Này, đây là đồ của mẹ cậu sao? Mẹ nó, màu này quá già rồi, nhãn hiệu cũng kém."

Cô hơi liếc mắt nhìn, đôi mắt có chút câu nhân: " Cậu muốn dùng son môi có thể tìm tôi đây này. Ở phòng học tôi có rất nhiều đấy."

Điền Ý Tuyết nhanh chóng lui về phía sau một bước.

" Cậu, cậu tới làm gì!"

Hứa Anh đem son môi tùy tay ném vào trong túi trang điểm, vỗ vỗ đôi tay lây dính phấn nền: " Tìm đòi lại thứ cậu nợ tôi ."

Lông mày Điền Ý Tuyết nhăn lại khẩn trương, cô ta chán ghét Hứa Anh, nhưng lại có chút sợ: " Tôi? Tôi nợ cậu cái gì."

" Cậu thiếu tôi một câu cảm ơn." Hứa Anh đem kẹo cứng thay đổi một bên hàm nhai.

" Tôi thiếu cậu lời cảm ơn? Khi nào."

Hứa Anh khẽ cười, cắn kẹo đi qua, Điền Ý Tuyết lui không thể lui, đôi tay chống lấy bàn trang điểm, không cẩn thận chạm vào vài lọ nước hoa, bang bang một cái.

" Nhớ kỹ, sân khấu đêm nay, là tôi vứt cho cậu."

Cô gái nhỏ đôi mắt nhiễm ánh sáng ngập nước thanh tú, lại có vài phần uy vũ không khuất phục: " Hứa Anh! Cậu....... Cậu cùng với Cố Tinh Trầm yêu đương tôi đều biết hết!"

" Ồ. Vậy thì?"

" Cậu không xứng với cậu ấy, cậu chỉ làm liên lụy tới cậu ấy thôi. Như vậy đã đủ chưa?" Điền Ý Tuyết cũng cảm thấy mình sắp điên rồi, cư nhiên nói những lời nói này cùng Hứa Anh, Hứa Anh nhất định sẽ dạy dỗ cô ta.

" Tôi không xứng với cậu ấy. Nhưng làm sao bây giờ , Cố Tinh Trầm lại thích tôi nha, tôi cũng không thể nào đem cậu ấy quăng đi."

Điền Ý Tuyết mềm miệng, nói không nên lời.

Ngón trỏ Hứa Anh nâng cằm Điền Ý Tuyết, cười một chút: " Nữ sinh ngoan ngoãn thì hãy đọc sách thật tốt, đừng có mặt đỏ nhìn chằm chằm ông chồng lạnh băng của người khác. Cậu ấy không thương hoa tiếc ngọc như tôi đâu."

Buông cằm Điền Ý Tuyết, lại vỗ vỗ bả vai cô ta, đôi tay Hứa Anh đút trong túi áo, tùy tiện đi ra phòng nghỉ.

Đóng cửa, Điền Ý Tuyết ngồi liệt dưới đất, bưng kín mắt, một lúc sau mới có thể lấy lại hô hấp.

Từ cửa lớn lễ đường đi ra, Hứa Anh đi tới cây ngô đồng bên ngoài, bật bật lửa, ngọn lửa nhè nhẹ, đốt lên điếu thuốc lá nữ sĩ.

Bộ dạng có chút bất lương, nhưng ở trên khuôn mặt mỹ lệ như vậy, phảng phất đều có thể bị xem nhẹ.

Sau khi ở bên nhau với Cố Tinh Trầm, cậu không cho cô hút thuốc, Hứa Anh đã rất lâu không hút, chẳng qua mấy ngày nay tâm tình quá kém, cô thường trốn hút vài lần, lặng lẽ, không dám cho cậu biết.

Trong lễ đường mơ hồ truyền tới âm thanh dương cầm lung tung rối loạn, bị ngắt đoạn rất nhiều lần, có thể nói là phát huy rối tinh rối mù, thanh âm nghị luận ong ong trong thính phòng ngày càng lớn. Cuối cùng hình như không đàn nổi dương cầm nữa, đột nhiên im bặt.

Hứa Anh nhẹ giọng cười một cái, nhợt nhạt trợn trắng mắt.

" Tố chất tâm lý kém như vậy, còn dám lên đài biểu diễn sao......."

Hứa Anh dựa vào thân cây, ôm cánh tay phủi phủi khói bụi.

Ngửa đầu, màn trời sao như biển.

Khó có một buổi đêm mát mẻ cuối thu như vậy.

Di động đinh lên tiếng vang.

Hứa Anh click mở, tin nhắn của Cố Tinh Trầm lập tức nhảy ra.

< Cậu ở đâu> Cố Tinh Trầm

Cô hồi âm.

< Quá chán, tớ đi ra rồi> Hứa Anh

< Buổi tối chờ tớ> Cố Tinh Trầm

< Chúng ta...... Cùng nhau đi> Cố Tinh Trầm

Hứa Anh cười.

--- Bạn trai cao lãnh của cô, gần đây bắt đầu chủ động rồi.

Hứa Anh đột nhiên nổi lên tâm tư ác liệt.

< Cậu lại muốn hôn tớ sao?> Hứa Anh

Sau đó bên kia ngay lập tức an tĩnh.

Hứa Anh phụt cười, hoàn toàn có thể tưởng tượng Cố Tinh Trầm đứng giữa một đống giáo viên học sinh, khí phái đứng đắn rụt rè, sau đó bộ dạng nghẹn đỏ mặt khi thấy tin nhắn của cô.

Cô vui vẻ không nổi. Kết quả ở thời điểm cho rằng Cố Tinh Trầm sẽ không đáp, lại nhận được tin nhắn trả lời của bạn trai cao lãnh.

< Ừm> Cố Tinh Trầm

Hứa Anh:.......

Ngoài ý muốn một chút, sau đó có chút ngượng ngùng, dùng móng tay sơn trong suốt, đánh chữ trên màn hình.

Bên kia cánh gà lễ đường, Cố Tinh Trầm chờ ở phía trên kết thúc, cậu lên đài lên tiếng, đương nhiên không thể móc di động ra, bây giờ về mới click mở tin nhắn WeChat vừa rồi của Hứa Anh. Ngôn ngữ thật nhẹ nhàng.

< Được thôi>

< Tớ là của cậu>

< Cậu đối đãi ra sao thì tùy ý>

Sau đó cách một phút đồng hồ bên kia bổ sung thêm một tin.

< Nhưng cậu cần phải nhẹ nhàng một chút nhé>

" Tinh Trầm, Cố Tinh Trầm?"

Bên sân, chủ nhiệm khối nhỏ giọng gọi mấy lần Cố Tinh Trầm mới hoàn hồn, nhanh chóng thu tay lại, nhịn cười.

Chủ nhiệm khối đem nội dung trọng điểm nói lại một lần, cuối cùng cùng Cố Tinh Trầm nói: " Cố lên nhé, ổn định. Tiếng anh đừng phát âm sai. Hình tượng Bát Trung của chúng ta đều phải nhờ vào em."

Cố Tinh Trầm gật đầu, sửa sang lại cổ áo sơ mi đồng phục cùng tay áo, vững vàng bước lên trên đài.

Làm đại biểu cho hội học sinh của Bát Trung phát biểu.

Bên ngoài, Hứa Anh nghe thấy thanh âm Cố Tinh Trầm, hiểu ý cười một chút.

Sao trời vạn dặm, giống như đang nghe thấy tiếng nói thiếu niên ngày bên tai, cậu sáng lạn ưu tú, người người ngước nhìn.

Nếu không phải mười hai tuổi cô phát điên chặn đứng cậu, đoạt lấy làm bạn trai. Với trình độ này của cô tuyệt đối không thể tìm một người bạn trai chất lượng tốt như Cố Tinh Trầm.

" Cố Tinh Trầm...."

" Cậu tốt như vậy, tớ lại thật sự quá kém......"

Hứa Anh dựa vào tường bên ngoài lễ đường, nghe thấy thanh âm Cố Tinh Trầm truyền tới từ bên trong, suy tư thật lâu.

Về những người khác, bao gồm bố mẹ cô vẫn luôn phê bình cô, về chính bản thân cô, về tương lai, về Cố Tinh Trầm.......

Thuốc lá tắt ngúm, vào thời điểm thanh âm Cố Tinh Trầm không còn vang lên, Hứa Anh gọi điện cho Lily.

" Chị Lily, chị nói lễ hội âm nhạc kia, đã hết hạn báo danh chưa?"

Chương 55: Tình yêu tốt đẹp nhất của tôi.

Không gian giảng dạy của trường Bát Trung rất lớn, sắp sửa tới tiết tự học buổi tối, trên sân thể dục, học sinh sôi nổi đi trên đường có bóng cây râm mát tới khu dạy học.

Hứa Anh xuyên qua vườn trường tìm một lúc. Người đi dày đặc, nơi nơi là học sinh tốp năm tốp ba, các loại biểu tình động tác, nhưng lại không thấy Cố Tinh Trầm.

Tới tận khi chuông vào học vang lên, bên ngoài không còn ai nữa. Rốt cuộc cô mới thấy bóng dáng của nam sinh sạch sẽ cao lớn kia. Cậu đang đi về phía sân thể dục.

Cố Tinh Trầm đi xuyên qua sân thể dục, vòng qua đường cây xanh bên hồ nhân tạo. Cậu vừa tiến vào rừng cây nhỏ một lúc, Hứa Anh liền thở phì phò đi theo sau. Hai người một trước một sau, một đuổi một đi tới tận sâu trong rừng.

Hứa Anh vỗ vỗ ngực: " Cố Tinh Trầm cậu đứng lại!"

Thanh âm ở trong rừng có tiếng vọng, mùa xuân vừa tới, thảm xanh khô nứt ảm đạm.

Trời đã bắt đầu tối, ánh sáng âm u.

Giày vải bạt của thiếu niên dừng trên lá khô, có tiếng vang rất nhỏ, rốt cuộc Cố Tinh Trầm cũng đứng yên trong tăm tối, xoay người, sau đó thấy Hứa Anh đứng trên đường nhỏ uốn lượn nhìn cậu.

Nhìn ra được cô đang rất hoảng loạn, sợ hãi, lo lắng, bất an...... Dù sao cũng không phải là Hứa Anh tiêu sái vui sướng hàng ngày.

Thấy Cố Tinh Trầm đứng yên, Hứa Anh vui vẻ, nhanh chân chạy tới.

Khóe miệng Cố Tinh Trầm cong cong.

--- Bạn gái ngốc của cậu cũng không hề biết, cậu cố ý dẫn cô ấy tới đây.

Cô ấy nhất định cho rằng, là cậu bị cô ấy đuổi theo.

" Cố Tinh Trầm, đối thoại của tớ cùng Kim Vũ...... Vừa rồi cậu đều nghe được sao?"

Hứa Anh do dự hỏi, nhưng Cố Tinh Trầm lại không trả lời, chỉ lạnh lùng cười một cái, cầm lấy sợi tóc cô: " Cậu một mình đi theo tôi, không sợ sao?"

" Sợ?"

Hứa Anh hơi sợ hãi, cảm thấy Cố Tinh Trầm trước mặt có chút xa lạ.

Cậu rõ ràng đang cười, vậy mà tiếng nói chuyện lại phát ra từ tim phổi lạnh băng, làm người ta nổi da gà.

Thấy phản ứng của cô, đôi mắt Cố Tinh Trầm tối đen, miệng lưỡi hài hước đùa bỡn: " Có chút lá gan thế này, còn dám cùng tôi yêu đương. A?"

Hứa Anh: " Cố Tinh Trầm, cậu sao vậy? Nói những lời kỳ quái như thế."

Cố Tinh Trầm từ từ tới gần, vóc dáng cậu cao, bóng dáng mang theo áp lực vô hình dừng trên đỉnh đầu, làm cho người ta hít thở không thông.

Hứa Anh khẽ chảy mồ hôi trên trán.

Cố Tinh Trầm khom lưng cầm lấy sợi tóc cô trằn trọc hôn:

" Hiện tại đã biết sợ rồi?"

" Cậu lẽ ra nên nghe lời bạn."

" Cậu ta nói đúng, tôi chính là người bị tâm thần, biến thái."

" Bệnh trầm cảm của tôi đã nghiêm trọng từ lâu, mỗi ngày đều dựa vào thuốc để sống."

Hứa Anh cứng đờ, người này là Cố Tinh Trầm sao? Thật vậy sao? Đôi mắt cậu ta lạnh nhạt tới mức tận cùng, giống như không còn vương vấn thứ gì hết, tròng mắt đen thuần giống như động tối âm u.

Cô có chút đau lòng: " Thuốc kia chắc chắn rất khó uống, phải không."

Cố Tinh Trầm: " Không khó, so với tồn tại, thứ thuốc kia chẳng có gì là khó chịu."

Cố Tinh Trầm: " Cậu có lẽ không hiểu bệnh trầm cảm. Có lẽ cậu không biết, mỗi ngày tôi đều nghĩ đến việc tự sát, hoặc là giết người. Ví dụ như, cậu."

Hứa Anh: " ...... Cố Tinh Trầm, cậu, cậu đang nói linh tinh gì vậy."

" Sợ phải không? Đây mới chính là bản chất chân thật của tôi! Học sinh ba tốt mà cậu vẫn thường thấy, chỉ là ngụy trang mà thôi."

Tay Cố Tinh Trầm xuyên qua ôm lấy eo Hứa Anh, kéo vào lồng ngực: " Biết tôi vì sao luôn muốn thi hạng nhất không?"

Hứa Anh: " Cậu nói cậu am hiểu nhất là đọc sách......"

" Thuận miệng nói mà cậu cũng tin." Cố Tinh Trầm hài hước cười, tay hơi ái muội mà vuốt ve cô:

" Tôi không thi được hạng nhất, làm sao có thể nắm cậu vào trong lòng bàn tay? Tôi biết cậu thích nhất là loại thế này, văn nhã thông minh lại biết khống chế nhân tâm. Tôi phải trở nên hợp khẩu vị cậu chứ."

" Cố Tinh Trầm......" Hứa Anh cảm thấy trời như đang sụp đổ: " Cậu đừng nói nữa. Cậu có phải đang phát bệnh hay không? Tớ mang cậu đi uống thuốc, nếu thật sự bị bệnh chúng ta sẽ điều trị......"

Đôi mắt thiếu niên theo lời nói của cô mà trong tối đen lại dần có kích động, cảm xúc mềm mại trong giây lát, nhưng chỉ xẹt qua rồi lại biến mất, vẫn quy về bình tĩnh lạnh nhạt cực hạn.

Cố Tinh Trầm cười cười, đem Hứa Anh đè trên thân cây, ngón tay xuyên qua sợi tóc cô, vòng sau gáy, ngón tay cọ sát làn da non mịn nơi động mạch cổ.

Cậu giống như dã thú, chóp mũi nhẹ nhàng ngửi bên má cô: " Thật là thơm....."

Cố Tinh Trầm dạng này, ôn nhu văn nhã lại biến thái, Hứa Anh sợ tới mức không dám hít thở mạnh.

Cố Tinh Trầm nói:

" Hứa Anh, cậu biết không? Tôi đã có rất nhiều kế hoạch tự sát, nhưng tôi vẫn luôn không thực hiện, bởi vì cậu quá đẹp, tôi không nỡ chết."

" Tôi mỗi giây mỗi phút đều muốn độc chiếm cậu."

" Tôi muốn đem cậu ép thành máu tươi uống vào, như vậy, cậu liền vĩnh viễn là của tôi. "

Da đầu nháy mắt tê dại, cả người Hứa Anh dâng lên một trận lạnh lẽo, gió lạnh run lập cập: " Cố, Cố Tinh Trầm...... Cậu đừng như vậy."

Tớ thấy sợ hãi.

Ngón trỏ đè lại môi thiếu nữ, Cố Tinh Trầm nâng cằm Hứa Anh lên, hôn lên môi cô, cười:

" Sao tôi có thể để cậu chết được."

" Còn chưa chơi cùng cậu đủ đâu."

Động tác cậu càng thô bạo, đôi mắt Hứa Anh trừng lớn, kinh giận đan xen đẩy cậu ra nhưng không thể dịch chuyển.

" Không phải cậu nói thích tôi, vĩnh viễn không bao giờ bất hòa muốn chia tay sao? Tỏ ra chút thành ý đi......"

" Bạn trai cũ cậu nhiều như vậy, ai mà biết....."

Lời nói của cậu có ẩn ý.

" Cậu giả bộ rụt rè cái gì Hứa Anh, không phải cậu cũng thích tôi hôn cậu sao, không phải sao."

Trên vai chợt lạnh, Hứa Anh luống cuống, gắt gao túm lấy vạt áo của mình: " Cố Tinh Trầm cậu nói bậy gì đó! Cậu, cậu làm gì! Đừng động tớ!"

Không, người này sao có thể là Cố Tinh Trầm?

Không có khả năng.

Cậu ta không phải!

Hứa Anh phản kháng: " Cố Tinh Trầm cậu có phải đầu óc không minh mẫn không? Cậu bình tĩnh lại đi, tớ đem cậu đi gặp bác sĩ."

Cố Tinh Trầm túm lấy tóc cô, thô bạo mà hôn xuống.

" Bé ngốc, cậu đúng là không hiểu về bệnh trầm cảm. Đầu óc tôi rất bình thường, bằng không sao có thể thi được hạng nhất trở thành học sinh ba tốt? Chỉ là tâm lý của tôi biến thái mà thôi. Đây mới là tôi thật sự, bé ngoan ngốc nghếch....."

Lỗ tai Hứa Anh có hô hấp nóng rực tưới xuống, tiếng nói Cố Tinh Trầm rất thấp. Mấy ngày nay vốn dĩ đã chịu đủ áp lực, hiện tại gặp phải tình huống như thế này, Hứa Anh cảm thấy chính mình sắp điên rồi.

Cố Tinh Trầm như bị đổi người, cậu thô lỗ hung ác dị thường, một tấc lại một tấc cắn cổ cô, nghẹn ngào mà nói:

" Cùng tôi chết...... Được không."

" Tôi sẽ vĩnh viễn yêu cậu."

" Hứa Anh."

Bóng đêm dày đặc. Tiếng gió trong rừng lao xao xen tiếng khóc. Thiếu niên của cô, thiếu niên sạch sẽ thuần khiết trong trí nhớ, đang dần tan vỡ thành mảnh nhỏ trước mắt, qua đi hồi ức, trước mắt chỉ còn bộ dạng hung ác, xấu xa.

Rốt cuộc Hứa Anh cũng vùng ra được, trở tay đánh một bạt tai qua.

" Cố Tinh Trầm!"

Rốt cuộc Cố Tinh Trầm cũng dừng lại, bị đánh tới nghiêng đầu. nhìn sang bên cạnh, cậu lau máu trên khóe miệng, tiếng nói khàn khàn, ở trong gió có chút nhẹ nhàng, " Hiện tại đã biết rồi. Đây mới là văn nhã bại hoại, đây mới thật sự là tôi, trước kia, đều chỉ là cùng cậu đùa giỡn mà thôi....."

"......."

Trong rừng tịch mịch. Không ai nói gì.

Hứa Anh nhìn chằm chằm cậu, nước mắt lăn từ trên xuống, sau đó lại lạnh toát.

Bỗng nhiên cảm thấy thất vọng tới tột cùng, còn có áp lực mấy ngày nay, đồng thời ập tới trong lòng, trong người Hứa Anh có một loại mệt mỏi lạnh tâm cực kỳ.

Cô gom lại cổ áo, chết lặng xoay người. Quần áo rất bẩn, tóc cũng rối loạn, trên người còn vương đau đớn sau khi bị người khác chạm vào, cho nên bước chân có chút lảo đảo.

Cố Tinh Trầm đem áo khoác của mình khoác lên người cô, âm thanh nghẹn ngào: " Bên ngoài lạnh....."

Hứa Anh nâng lên đôi mắt, không chút biểu tình, nhìn cậu trong chốc lát. Sau đó từng bước một, thất hồn lạc phách, đi ra ngoài cánh rừng.

Cố Tinh Trầm đứng trong bóng tối âm u, bình tĩnh nhìn thiếu nữ đi xa.

Bên cạnh rừng cây có ánh đèn vàng, Hứa Anh dừng lại ở đó, không quay đầu nhìn lại, đem áo khoác trên người mình kéo xuống, tùy tay ném trên đường.

Sau đó, cô biến mất.

Gió bên tai thổi nhỏ, Cố Tinh Trầm dựa vào thân cây, sức lực như bị rút cạn. Cậu ngẩng đẩu, không nhìn thấy ánh sáng.

Thở dài thật sâu xong, cậu nâng lên mu bàn tay chặn lại hai mắt.

Có nước mắt trong suốt từ trên mu bàn tay chảy xuống.

Buông tay, Cố Tinh Trầm nhìn vào đen tối, đáy mắt giống như biển sâu, cười.

Rốt cuộc, kết thúc rồi.

Cố Tinh Trầm có chút vui mừng xen bi thương.

Cậu làm được rồi.

Thật tốt.

---

Người bảo vệ cảm thấy rất kỳ quái, nam sinh luôn sạch sẽ chỉnh tề kia lại một thân chật vật trở về, hơn nữa nhìn thời gian chưa tới chín giờ, cũng chưa phải thời điểm kết thúc tiết tự học buổi tối.

Người bảo vệ tự giác mở cửa cho cậu, còn chào hỏi, nhưng rất kỳ quái, thiếu niên văn nhã khiêm tốn lần này nhìn cũng chẳng thèm nhìn ông ta một cái.

Giống như du hồn, trống vắng lạnh nhạt, cố tình cưỡng ép bản thân trở nên cứng cỏi, yên lặng đi trong bóng đêm.

Người bảo vệ từ trong đình nhìn ra, người bạn giao ban hỏi ông ta nhìn gì.

" Không nhìn gì, chỉ là thấy đứa nhóc kia hôm nay có chút lạ."

" Đứa nhóc nào."

" Chính là đứa trẻ lịch sự văn nhã đó, nghe nói thành tích học ở Bát Trung rất tốt."

........

Sau khi trở lại chung cư, Cố Tinh Trầm vào phòng tắm tắm rửa, thay một thân quần áo sạch sẽ.

Cậu ngồi xuống bàn học, mở đèn bàn ra, sổ nhật ký được lật tới trang cuối.

Đèn bàn buông ánh sáng lạnh băng, ánh lên làn da Cố Tinh Trầm có thêm xúc cảm lạnh lẽo, trên cổ còn có hoa văn mạch máu màu xanh lá nhàn nhạt.

Ngón tay cậu thon dài cầm bút, móng tay rất sạch sẽ.

Ngắn ngủi hai ba phút sau, ngòi bút dừng lại, không thể viết được thêm chữ nào trên giấy.

Sau đó Cố Tinh Trầm mở ra laptop, click mở hòm thư Tô Dã, viết một tờ bưu kiện hẹn trước giờ gửi, sáng mai đúng tám giờ sẽ gửi qua, lại từ trong ngăn kéo lôi ra toàn bộ thuốc chưa kịp uống bỏ vào bồn cầu, xả nước.

Cậu căm hận những thứ này, xấu xí, ghê tởm, tra tấn cậu gần ba năm.

Nhìn nước chảy rì rầm mang đi những viên thuốc bệnh trạng, trong lòng Cố Tinh Trầm có sự giải thoát không nói nên lời, vui sướng.

--- Rốt cuộc, không cần phải uống nữa.

Đem con mèo tiểu Anh cho ăn no, đưa xuống dưới tầng phóng sinh, nhìn nó chạy xa, vui sướng như vậy, Cố Tinh Trầm tươi cười nhạt, như ánh sáng lướt qua, gió đêm thổi một chút liền tan.

Cậu trở lại phòng ở, liếc mắt vờn quanh một cái, trong phòng rất chỉnh tề. Thật tốt.

Sau đó bồn nước ấm cũng đã đổ đầy.

Cố Tinh Trầm bước vào nhắm mắt nằm ngửa, toàn thân được bao bọc bởi làn nước ôn nhu ấm áp, phảng phất nội tâm không còn lạnh nữa.

Cậu hé mở đôi mắt, lông mi phủ xuống tròng mắt đen như lưu ly, nhìn trần nhà thong thả mà chớp, lại nhắm lại. Cánh tay cậu thon dài trắng nõn, máu trên tay rơi vào trong nước, giống như hoa đỏ rực nở rộ trong tuyết.

Cố Tinh Trầm cong cong môi.

Rốt cuộc cậu hiểu vì sao mẹ cậu lại chọn đi con đường này.

Thật nhẹ nhàng.

Chưa từng bao giờ nhẹ nhàng như vậy.

Trong đầu có hình ảnh tốt đẹp hiện lên, cậu thấy thời thơ ấu, thấy tương lai, thấy Hứa Anh đứng trên sân khấu được vạn chúng chú mục, mang ánh sáng lóng lánh. Cô cười rất vui vẻ, bên người rất nhiều bạn, cô thật hạnh phúc....

........

Cửa sổ bên bàn học mở ra, đêm tới thâm trầm, gió mang theo hơi ẩm của sương sớm, ôn nhu từ từ, thổi lật những trang nhật ký, từng trang, từng trang tới tận trang cuối cùng.

Ngày 16/4, thời tiết âm u.

Tôi chẳng phải người tốt

Thứ tình yêu tốt nhất có thể cho cậu, chính là để cậu được tự do....

Hẹn gặp lại

Hứa Anh

Tôi buông tha cho cậu

Cũng buông tha cho chính mình. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #langman