Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Cô ấy xinh đẹp như vậy pt. 10

Ngoại truyện 11: Lời cảm ơn

Cố Tinh Trầm cùng Hứa Anh ở bên ngoài gọi điện thoại, biệt đội xấu xa cùng nhau nói chuyện phiếm ở bên trong.

Trần Tinh Phàm rảnh rỗi ngó đầu nhòm ly rượu của Kim Vũ: " A Vũ, bạn gái cậu thế nào?"

Mắt một mí của Kim Vũ hơi nâng nhìn cô, có chút tươi cười ảm đạm: " Tớ không có bạn gái."

" Vậy sao?"

Trần Tinh Phàm hiển nhiên không tin, cô xán lại gần: " Cậu nhỏ giọng nói với tớ đi, có phải là cậu..... Vẫn chưa buông được Tiểu Anh xuống không?"

Kim Vũ đem tiếng thở dài biến thành âm thanh vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười: " A." Cầm lấy chén rượu, chạm vào chén Giang Hoàn: " Huỵnh đệ, nhanh chân quản lý bà vợ mang thai ngốc nghếch của mình đi."

Giang Hoàn đem Trần Tinh Phạm bụng lớn lôi về, kéo vào bên người mình, cười cùng Kim Vũ chạm ly.

Cùng là đàn ông, một ánh mắt, đã hiểu rõ ý tứ của đối phương.

" Rốt cuộc có phải hay không vậy?" Trần Tinh Phàm nhỏ giọng hỏi Giang Hoàn.

Giang Hoàn cười, lộ ra hai chiếc lúm đồng tiền: " Tinh muội muội, có một số việc nhìn thấu nhưng không nói toạc ra." Cậu ta dùng ngón trỏ ấn chóp mũi Trần Tinh Phàm: " Hiểu chưa?"

Trần Tinh Phàm cắn môi dưới, khó có khi ngượng ngùng, nhưng ngay sau đó lại lộ nguyên hinh, đấm vào đùi Giang Hoàn một quyền, đau tới mức Giang Hoàn nhe răng trợn mắt.

Cửa phòng bao mở, Kim Vũ nghe bên tai tiếng ve vãn đánh yêu của Giang Hoàn và Trần Tinh Phàm, lắc lắc chút tàn rượu sót lại trong ly, thấy kẹt cửa lộ ra, cảnh tượng Cố Tinh Trầm cùng Hứa Anh đầu chạm trán ngọt ngào.

" Hứa Anh, lúc trước đã nói rằng tất cả mọi người sẽ cùng nhau trải qua thanh xuân, vậy mà ngay từ lúc bắt đầu, cậu đã..... Không dành cho tớ một vị trí nào hết."

" A, chầu rượu này, cậu nói là rượu đơm hoa kết quả của tình yêu các cậu, tớ liền ích kỷ mà..... Coi như là lời chúc phúc tặng tớ đi."

Kim Vũ ngửa đầu, đem tàn rượu uống sạch sẽ.

Tô Dã cùng An Tiểu Thuần tới nơi đã gần mười hai giờ khuya.

Một đám bạn bè thời niên thiếu ở trong KTV thuê phòng ầm ĩ không ra gì. Ca hát, vui đùa, thi uống rượu, chơi trò chơi....

Chơi điên cuồng, cùng nhau sống lại những ngày niên thiếu.

Hứa Anh đem rượu của Trần Tinh Trầm đoạt lại: " Này tớ đã nói rồi, thai phụ phải biết tự giác. Cậu phóng túng như vậy đã hỏi qua ý kiến của em bé nhà cậu chưa?"

Trần Tinh Phàm như vậy, so với Hứa Anh chỉ có hơn không kém, sau có thể chịu được các loại quy củ của thai phụ, duỗi tay lấy lại ly.

May mà Giang Hoàn mắt nhanh tay lẹ, đem cô trói chặt lại, đối với Hứa Anh vô cùng cảm kích: " Đa tạ đa tạ, suýt nữa không giữ lại được vợ ngốc rồi."

Hứa Anh cười không thở nổi, Trần Tinh Phàm phi cho cô một ánh mắt uy hiếp: " Đừng có mừng khi người gặp họa, Hứa Anh, sớm hay muộn cậu cũng có một ngày như vậy!"

Từ nhỏ Trần Tinh Phàm đã là một nữ hán tử, nói chuyện trực tiếp, bên kia Cố Tinh Trầm đang cùng Tô Dã và Kim Vũ uống rượu, cô hướng bên kia gọi một câu:

" Này, Cố Tinh Trầm. Lát nữa chúng ta tới khách sạn đánh bài, hai người thì tự đi thuê phòng đi. Nhanh chóng để cho Hứa Anh sinh một đứa nhóc, để cô ấy không còn khoe khoang kiêu ngạo nữa!"

Ba người đàn ông bên kia đang chạm ly sửng sốt một chút, An Tiểu Thuần rúc vào bên người Tô Dã, mặt đỏ rực xấu hổ.

Tô Dã lấy khăn quàng cổ quấn cho An Tiểu Thuần, để cô đừng nghe những lời thô tục bậy bạ của bọn họ, mới quay đầu lại nói: " Ha, không có chừng mực."

Kim Vũ lắc đầu: " Chậc chậc..... Trần Tinh Phàm, cậu là phụ nữ hay đàn ông vậy."

Đôi mắt Cố Tinh Trầm an tĩnh, nhìn qua Hứa Anh.

Da mặt Hứa Anh dù dày cũng không thể chịu nổi, mặt nóng lên, đôi mắt đen nhánh, ngượng ngùng cúi thấp, sau đó đấm cho Trần Tinh Phàm một quyền: " Nói bậy bạ gì vậy....."

Kết quả liền nghe thấy bên kia, thanh âm đàn ông lạnh lẽo nghiêm túc nói: " Buổi sáng đã làm xong rồi."

Sau khoảng khắc an tĩnh ngắn ngủi, trong phòng có tiếng cười thấp thấp.

Hứa Anh xấu hổ đỏ mặt, nhìn chằm chằm Cố Tinh Trầm: Cấm dục lạnh lùng đâu rồi? Cố Tinh Trầm!

Nhất định là anh cố ý chơi xấu.

Lực chiếm hữu cũng quá là mạnh.

Đôi mắt lãnh đạm của Cố Tinh Trầm dần ôn hòa xuống, hơi hơi mỉm cười với Hứa Anh.

Sau đó, bao nhiêu tức giận của Hứa Anh đều biến mất.

--- Trên đời còn có cái gì, so với nhu tình mà người đàn ông lạnh như băng này bày ra làm cho nhân tâm rung động hơn sao?

--- Không có.

Sau phần tụ hội, đại bộ phận lực chú ý của Hứa Anh, đều tập trung ở mấy chỗ người đàn ông.

Tô Dã, Giang Hoàn, Kim Vũ, Chu Tư Minh, còn có.... Cố Tinh Trầm của cô.

Mấy người đàn ông này rất cao, nhưng Cố Tinh Trầm ngồi ở trong đó vẫn khá dễ thấy.

Cho dù ngồi giữa ầm ĩ thế nào, anh vẫn sẽ nhiễm hương vị trầm tĩnh.

Nâng chén, nói chuyện, tươi cười nhạt nhẽo, cá tính Cố Tinh Trầm an tĩnh, nhưng cũng không phải là không biết xã giao.

Lời nói của anh không nhiều, lại rất lễ phép mà đáp lại người khác, vóc dáng cao, cho nên thời điểm nghe người khác nói chuyện sẽ hơi cúi đầu, bộ dáng rất khiêm tốn.

Hứa Anh nhìn một lúc lâu, liền có chút xuất thần.

Tới tận khi Đường Đường đẩy cánh tay cô Hứa Anh mới hoàn hồn, phát hiện mấy cô gái đều đang nhìn mình.

" Cậu thật sự thích Cố Tinh Trầm nhà cậu như vậy sao? Cả đêm nhìn chằm chằm không nháy mắt. Các cậu từ nhỏ đã ở cùng nhau, còn nhìn chưa chán?" Trần Tinh Phàm nói.

Ánh đèn rực rỡ màu sắc lay động, móng tay Hứa Anh búng búng giọt nước kết lại ngoài chén rượu.

Đôi mắt cô nhìn thoáng qua Cố Tinh Trầm đang ngồi nói chuyện cùng người ta ở bên kia, từ từ mà giương âm điệu lên nói: " Không chán, đương nhiên không chán."

Trần Tinh Phàm dựng ngón tay cái: " Phục."

Đường Đường: " Kỳ thật tớ cảm thấy tình cảm của hai người cũng không hoàn toàn là tình yêu đi. Dùng nhiều năm thanh xuân làm bạn như vậy, sớm đã không thể phân rõ được đâu là anh, đâu là tôi. Dứt bỏ đối phương, thanh xuân sẽ không được hoàn chỉnh."

Đường Đường thần thần bí bí cười: " Có phải hay không tớ đã từng nói rồi, chia tay hai lần vẫn còn ở bên nhau, vậy cả đời sẽ không chia nổi. Cậu cùng Cố Tinh Trầm, nhất định phải bạch đầu giai lão."

Hứa Anh cười, thần sắc cô thường có chút lười biếng không để ý, phảng phát như coi cuộc đời như một trò chơi, không biết sợ hãi ở đâu, nhưng giờ khắc này, bên trong ánh mắt hơi rũ đều là sự nghiêm túc, nhẹ nhàng nói:

" Đúng vậy, sẽ không rời xa nhau. Cho dù có chết, cũng phải chết bên nhau."

Ở KTV náo loạn xong, Hứa Anh tới khách sạn thuê phòng đánh bài.

Bọn họ phảng phất quay lại thời niên thiếu không hiểu chuyện, tùy ý đánh rơi thanh xuân, đi làm những chuyện phá phách không có dinh dưỡng, tiêu phí thời gian quý giá.

Nửa đêm, Hứa Anh thật sự mệt mỏi, liền ra ban công hóng gió trong chốc lát.

Vừa lúc Cố Tinh Trầm đang ở ban công hút thuốc, người đàn ông cao lớn mặc áo gió dài màu đen đơn giản, anh nghe thấy tiếng giày cao gót liền quay đầu lại, tóc ngắn cùng đôi mắt đều đen thuần túy, phảng phất như hòa hợp cùng ban đêm.

" Không quen sao?" Hứa Anh chống khuỷu tay lên ban công, trong mũi có hương thuốc lá nhàn nhạt của người đàn ông bên cạnh: " Lũ bạn của em đều như vậy, sa đọa cực kỳ."

Cô biết, thời điểm ở KTV Cố Tinh Trầm là cố ý để cho bọn họ tự nhiên hơn, mới nói lời không đứng đắn kia.

Bằng không, người đàn ông đứng đắn như Cố Tinh Trầm, tuyệt đối sẽ không nói những ngôn ngữ phù lãng như vậy.

Cố Tinh Trầm rũ mắt cười: " Còn có gì mà không quen? Hứa Anh, bộ dạng hỗn đản của em như vậy anh đều đã thấy qua, chút này, tính cái gì."

Nghẹn lời hai giây, Hứa Anh lặng lẽ nhìn bên cạnh: "....... Em hư như vậy sao?"

Cố Tinh Trầm nhàn nhạt phun ra một ngụm khói: " Năm lớp mười một, ở buồng vệ sinh nam em làm trò trước mặt anh câu dẫn học bá lớp mười ba, có tính là hư không?"

".........."

Trên trán Hứa Anh chảy ra một tầng mồ hôi, gió thổi qua..... Thật lạnh!

Cô dùng tay áo lau lau: " Đó, đó không phải là do em cược với bạn bè nên mới làm vậy sao ~"

" Còn có Diệp Thần lớp ba, lớp năm...."

" Được rồi được rồi anh đừng đếm nữa ~"

Hứa Anh chột dạ vội vàng ngắt lời, đôi tay giữ chặt tay áo người đàn ông: " Bọn họ đều chẳng gây ra được một cơn gió, không thể coi đấy là thật, hơn nữa..... Cuối cùng không phải là đánh toàn lũy cho anh hết sao."

Cố Tinh Trầm hơi suy nghĩ: " Đánh toàn lũy. Có ý tứ gì."

Hứa Anh hơi hơi giật mình, Cố Tinh Trầm thế mà lại không biết.....

Cô cảm thấy thú vị, nhìn chằm chằm Cố Tinh Trầm giống như nhìn người nguyên thủy trong chốc lát, sau đó có chút cảm động.

--- Thiếu niên của cô vẫn luôn chỉ có cô là một người phụ nữ, chưa từng cùng ai khác trải qua ái muội.

Thật sự, quá đơn thuần ~

Hứa Anh dựa qua, cầm lấy tay anh, đôi mắt sáng lên, định dạy hư:

" Lũy đầu là chỉ dắt tay, lũy hai là hôn môi, lũy ba là âu yếm sờ toàn thân, còn đánh toàn lũy....."

Cô ngó anh, nhón chân ở bên tai anh nhỏ giọng mà cắn: " Chính là tối hôm qua cùng buổi sáng, anh đã làm những cái đó với em."

Hứa Anh nói xong, mới phát hiện trong mắt Cố Tinh Trầm đều là ý cười.

Cô đần người môt chút mới hiểu ra được: Mình đang bị chơi.

Đúng vậy, Cố Tinh Trầm dù đơn thuần cũng là một người đàn ông hai mươi mấy tuổi bình thường, khẳng định đã biết đánh toàn lũy là ý gì!

Hứa Anh tức giận tới mức dậm chân.

Cố Tinh Trầm cởi áo khoác, đem cô bọc lại, thuận thế ôm lấy bả vai: " Hóa ra cô bé của anh, còn bác học như vậy..... Ha hả, đánh toàn lũy à."

" Cố Tinh Trầm, anh là đồ văn nhã bại hoại! Lớn lên rõ ràng nhìn đoan chính thuần khiết như thế."

Hứa Anh đánh anh, nhưng một lát sau, vẫn dựa vào lồng ngực ấm áp của người đàn ông rộng lớn.

Sau lưng truyền tới tiếng vui cười của bạn thân, bọn họ cùng nhau nhìn về phía trời đêm, có áng mây bị những ngọn đèn của thành thị không ngủ chiếu ra hình dạng nhợt nhạt.

" Tháng sau phải quay show tống nghệ?"

" Ừm. Show kia không thể nào đẩy đi được, năm trước em náo loạn ra không ít tai tiếng cho công ty, em còn muốn để cho người đại diện của em một đường sống."

" Nên vậy."

Cố Tinh Trầm trầm mặc trong chốc lát, nói: " Hứa Anh, đừng vì anh mà ảnh hưởng công việc, về sau..... Em muốn làm gì thì hãy làm cái đó, ngàn vạn lần..... Không cần để ý tới anh."

Anh đều có thể nhẫn nại.

Chỉ cần ở bên em, cái gì, cũng có thể nhịn.....

Mi Hứa Anh nhăn lại: " Về sau đừng nói những lời thế này. Không được, không được đem chính mình đặt ở vị trí thấp như thế."

Cô nâng lên mặt anh, nghiêm túc mà nói: " Cố Tinh Trầm, từ hôm nay trở đi về sau mỗi một ngày, anh, đối với Hứa Anh em, là quan trọng nhất. Cho dù có một ngày, chúng ta có con, anh vẫn là quan trọng nhất."

Sóng mắt rung chuyển, Cố Tinh Trầm hít sâu một hơi, không khí lạnh lẽo nửa đêm thâm nhập phế quản, sau đó bị máu chảy trong người thiêu tới nóng rực: " Hứa Anh....."

" Vâng."

Đôi mắt Hứa Anh chậm rãi ướt át, gương mặt dựa qua, gần lại ngực người đàn ông, ôm lấy eo anh, nhỏ giọng nỉ non: " Anh là quan trọng nhất, Tinh Trầm ca ca....."

Cố Tinh Trầm ôm Hứa Anh thật lâu, thật chặt, hơi thở chôn ở trong mái tóc hơi uốn của cô, nhẹ giọng nỉ non tên cô.

Em cũng vậy, Hứa Anh.

Thế giới, không liên quan gì tới anh.

Chỉ có em, mới là thế giới.

---

Tháng năm xuân ấm áp, là thời điểm thích hợp nhất để cử hành hôn lễ.

Hứa Anh cùng Cố Tinh Trầm không ra ngoại quốc, cử hành luôn ở thành phố S.

Trời sinh Hứa Anh đã thích náo nhiệt, cũng thích làm ầm ĩ, hôn lễ mời rất nhiều người, tuy rằng không mời truyền thông, nhưng trên đời không có tường nào không lọt gió, ảnh chụp của Cố Tinh Trầm vẫn bị tuôn ra ngoài.

Bởi vì thể chất Hứa Anh dễ câu kéo hot search, trên mạng một làn sóng hot search nho nhỏ dâng lên.

Dư luận cũng không suy nghĩ quá nhiều, tạm thời chưa nhắc tới chuyện của Phí Lương Sơn.

Nhưng trên mạng lòi đâu ra bạn bè của hai người thời cấp hai cấp ba, tung ra quá trình " Yêu đương", mười mấy năm, rốt cuộc cũng tu thành chính quả.

Nhất thời trở thành giai thoại truyền khắp nơi.

Mason khó có khi lộ ra tươi cười, ôm cánh tay, động tác có chút gay: " Được lắm, loại quan hệ này đáng ra nên nói sớm chứ! Thật tốt, tất cả những tai tiếng cái gì mà đa tình đều đã bị quét sạch sẽ, không dễ dàng không dễ dàng, rốt cuộc em cũng có chút hình tượng chính diện. Thiếu nữ bất lương đa tình biến thành cô nữ sinh trung trinh si tình, cái này gọi là gì nhỉ? Đáng yêu một cách tương phản? Ha ha, hiện tại trên mạng rất nhiều người đối với em từ đen thành hồng rồi."

Hứa Anh chỉ cười không nói: A, đừng vui vẻ quá sớm anh tiểu Mã, bọn họ rất mau sẽ biến hồng thành đen.

Dù sao, cô cũng đã từng đá Cố Tinh Trầm, còn kết giao với các loại " Bạn trai"....... Khụ khụ.

Hôn lễ xong, kế hoạch tuần trăng mật ở tháng sáu, đi Thụy Sĩ.

Hứa Anh cùng công ty bàn bạc xong, quay lại giới âm nhạc, trước tuần trăng mật đã ra thông báo cho mọi người trong vòng điện ảnh, vừa lúc trước khi xuất phát một ngày.

Hứa Anh sáng sớm liền ra ngoài, Cố Tinh Trầm ở nhà thu thập hành lý của hai người.

Đầu giường phòng ngủ, treo ảnh cưới của bọn họ, Hứa Anh dựa vào lồng ngực Cố Tinh Trầm, cười sáng như nắng gắt.

Người đàn ông vẫn là bộ dạng thanh lãnh trầm tĩnh, không nhìn vào máy ảnh, ánh mắt chỉ khóa ở người cô gái.

Cố Tinh Trầm vừa kéo xong khóa kéo rương hành lý, di động trên bàn liền bỗng nhiên vang tiếng chuông WeChat.

Anh duỗi tay nhìn thoáng qua, sửng sốt thấy bốn chữ --- " Nữ vương đại nhân"?

Ai vậy.

Sau đó lại tập trung nhìn vào ảnh đại diện, Cố Tinh Trầm bất đắc dĩ lắc đầu cười cười, nghe điện thoại.

" Hứa Anh."

" Alo."

Hứa Anh đang ở hậu trường khu vực phát sóng, thừa dịp trong phòng trang điểm không có ai, gọi điện thoại cho Cố Tinh Trầm.

Hiện tại, cô đã nuôi thành thói quen mỗi ngày gọi điện thoại âu yếm anh.

" Đang làm gì vậy, anh trai ngoan ngoãn của em."

" Thu thập hành lý."

" Quá là ngoan."

Cô khen ngợi, Cố Tinh Trầm lại nhíu mi.

Cho dù tính cách Cố Tinh Trầm ôn hòa, cũng tuyệt đối không phải là cong, nói đúng ra, nội tâm anh so với đàn ông khác còn đàn ông hơn, cho nên bị nói " Ngoan" thật sự không thể vui vẻ.

Cố Tinh Trầm hơi trầm ngâm: " Hứa Anh, em vào WeChat của anh lúc nào vậy, lại còn sửa lại nick name cho mình."

Hứa Anh dựa vào kính hóa trang, chớp chớp mắt: " Sao, vợ còn không thể vào WeChat của chồng sao?"

Ngón tay cô quấn vài sợi tóc dài chơi đùa: " Chẳng lẽ bên trong có giấu cô nhỏ nào, sợ em nhìn thấy?"

Cố Tinh Trầm hơi nhíu lông mày: " Không có cô nhỏ nào hết."

" Không xem làm sao em biết có hay không?"

Hứa Anh giương giương cằm, lời lẽ chính đáng: " Vậy nên đương nhiên em phải xem chứ!"

Cố Tinh Trầm: " Hứa Anh, kết hôn ba tháng, em đã nắm mọi mật mã mà anh có rồi, số lần xem album của anh còn nhiều hơn so với anh."

" Đúng vậy, thì sao? Anh muốn nói gì?"

Hứa Anh đúng tình hợp lý, hơi mang chút bỡn cợt cùng trào phúng:

" Cố Tinh Trầm, chẳng lẽ anh ở trước mặt em vẫn còn muốn giữ riêng tư gì sao?"

" Ha ha! Em nói cho anh biết, đến anh còn là của em, làm gì có đồ vật nào của anh em không thể đụng vào?"

" Hả?!"

Cố Tinh Trầm dựa vào tủ sách, thấy trên bàn là album ảnh cưới của bọn họ, bìa mặt là ảnh chụp Hứa Anh cười đến mức xán lạn lại hơi kiêu căng, rất có tư thế của nữ vương, túm cà vạt của anh, bộ dạng có chút hư hỏng.

Lúc ấy chọn ảnh chụp, Hứa Anh liếc mắt một cái đã chọn bức này, một hai phải phóng đại ra làm bìa mặt.

Cố Tinh Trầm bất đắc dĩ, mắt cười yêu chiều, ngón tay trắng nõn thon dài, cầm di động áp vào sườn tai mép tóc chỉnh tề: " Em cứ thích bắt nạt anh vậy sao, Hứa Anh."

Trong ống nghe, Hứa Anh nhẹ nhàng mà " Hừ" một tiếng.

Cố Tinh Trầm nghe ra được: Cô gái của anh tựa hồ.... Tâm tình rất tốt.

Mười mấy giây an tĩnh, hai người không nói gì, lại phảng phất nghe được thanh âm trong lòng của đối phương.

Hóa ra có một loại tình yêu, có thể ngày càng ngày càng yêu.

Cho dù dính nhau thế nào, cũng không chán.

Trong đầu Hứa Anh hơi tưởng tượng, người đàn ông cao lớn ở trong căn phòng của hai người, kiên nhẫn mà thu thập hành lý mấy thứ đồ đạc linh tinh hỗn tạp của cô.

À không.

Hiện tại hẳn là Cố Tinh Trầm, đang dựa vào tủ sách, hơi hơi cong chiếc lưng thon dài, áo sơ mi trắng tinh, dùng ngón tay sạch sẽ cầm di động, chuyên tâm nghe, đợi câu nói tiếp theo của mình.

Nghĩ ra vậy, Hứa Anh hơi cười.

Cô là ngọn lửa, là một đóa hoa bụi gai, nhưng hiện tại mang tất cả giấu lại, tiếng nói ôn nhu: " Anh trai ngoan của em, anh ăn cơm chưa?"

" Vẫn chưa."

Tiếng nói quá thấp, thật quyến rũ. Hứa Anh âm thầm nghĩ, nói: " Vậy nhanh ăn đi. Em không ở đó anh thích ăn gì thì ăn, khó có khi."

Cửa sổ phòng ngủ, có gió đầu hạ ôn nhu thổi vào, phả vào gương mặt mảnh khảnh của Cố Tinh Trầm, hơi hơi nóng.

Trong điện thoại có âm thanh bá đạo của Hứa Anh:

" Em cảnh cáo anh."

" Anh phải đối với Cố Tinh Trầm của em tốt hơn một chút!"

" Mỗi ngày phải đúng hạn cho anh ấy ăn cơm, uống nước, ngủ."

" Không được tùy tiện qua loa với anh ấy, càng không được không thích anh ấy."

Cô bắt đầu lảm nhảm.

Câu cuối cùng, miệng lưỡi Hứa Anh nghiêm túc hơn nhiều: " Cố tiên sinh, xin anh hãy yêu thương Tinh Trầm của em, được không?"

Đôi mắt thuần đen của Cố Tinh Trầm ánh lên ánh mặt trời bên ngoài , đầu quả tim ấm nóng, cõi lòng sáng ngời như dương quang ngoài cửa sổ.

Môi mỏng nhợt nhạt của Cố Tinh Trầm hơi cong lên.

---

Buổi chiều, Hứa Anh phải quay show nên không thể nhắn tin .

Cố Tinh Trầm thu thập xong hành lý của hai người, tới gara lấy xe ra.

Nhà tù là một nơi nhìn không thể chớp mắt, tường ngoài bị mưa axit ăn mòn tới mức lộ ra vẻ hoang tàn cổ xưa.

Đây là một tòa thành sắt tưởng như bình thường.

Bên trong có các loại người hung ác cực điểm, phải tiếp nhận trừng phạt.

Cố Tinh Trầm làm giấy chứng nhận, qua cửa an kiểm, cửa kim loại dò đi qua, cảnh ngục kiểm tra an toàn vật dụng tùy thân của anh, còn phá lệ nhìn Cố Tinh Trầm nhiều thêm một ánh mắt.

--- Anh tuấn như vậy, khí chất đến mức đàn ông nhìn cũng cảm thấy hiếm lạ, vậy mà lại có thân nhân là trọng phạm. Loại " Tốt đẹp" cùng " Mâu thuẫn" này càng nhìn càng thấy thần bí.

" Bên này, đi theo tôi."

Cảnh ngục nói rồi dẫn Cố Tinh Trầm vào phòng thăm ngục.

Đương nhiên, nơi này cũng không hẳn gọi là phòng thăm ngục, phải gọi là " Phòng hội tụ thân tình".

Nhưng Cố Tinh Trầm càng thích cách gọi " Phòng thăm ngục" này hơn.

Ngăn cách qua tấm kính pha lê, Phí Lương Sơn mặc quần áo nhà giam ngồi xuống đợi trong chốc lát.

Cố Tinh Trầm đi vào, nhạt nhẽo liếc qua ông ta một cái, đôi mắt không gợn sóng, ở trên ghế pha lê ngồi xuống.

Phí Lương Sơn kéo khóe miệng, đôi môi hơi tái nhợt cười.

Tay ông ta cùng Cố Tinh Trầm giống hệt nhau, rất trắng, mu bàn tay có mạch máu màu xanh uốn lượn.

Phí Lương Sơn thong thả ung dung cầm lấy điện thoại, đặt ở bên tai, Cố Tinh Trầm mới cầm điện thoại lên.

" Sao vậy, đột nhiên tới thăm tôi. Đừng nói là cậu nhớ tới người cha ruột này."

Ống nghe, thanh âm Phí Lương Sơn hơi khàn khàn, không nghĩ tới cho dù ông ta phải chịu cảnh nghèo túng ở đây, tinh thần vẫn phấn chấn, nho nhã như cũ.

Mày Cố Tinh Trầm khắc sâu, Phí Lương Sơn càng nho nhã, anh chỉ càng chán ghét, nhưng hôm nay, anh đã không còn nghiêm trọng để tâm đến những chuyện vụn vặt như vậy.

" Tôi kết hôn rồi." Tiếng nói anh bình tĩnh.

Phí Lương Sơn mở to đôi mắt, ngẩn ra vài giây: " Cùng nữ minh tinh xinh đẹp kia?"

Cố Tinh Trầm trả lời, Phí Lương Sơn dùng bàn tay che lại mũi, cười một cái, xuyên thấu qua kính pha lê nhìn.

" Cô bé thật đáng thương. Bị cậu quấn lấy."

Cố Tinh Trầm: "........."

" Nhưng dù sao..... Cũng chúc phúc cậu." Phí Lương Sơn che giấu cảm xúc dưới ánh mắt châm chọc, không lộ ra vui hay buồn, thần sắc bình tĩnh ôn hòa:

" Chúc phúc cho con, con trai."

Cố Tinh Trầm không có tâm tình nghiên cứu người đối diện: " Tôi tới chỗ này không liên quan gì tới ông, cũng không phải để nghe lời chúc phúc."

Phí Lương Sơn khó hiểu nhíu mày.

Cố Tinh Trầm: " Tôi tới nơi này, chỉ là cho người tạo ra sinh mạng này một lời công đạo."

Phí Lương Sơn không hiểu: " Công đạo gì?"

Nụ cười kia rất trong, rất trong, nhưng lại không có nhiệt độ, giống như chưa kịp nở rộ, đã tản ra từ khóe môi, biến thành yên lặng thản nhiên, Cố Tinh Trầm phảng phất không nhìn thấy đối phương, thanh âm cũng rất nhạt, giống như lời than nhẹ:

" Cho dù ông xấu xa, đáng giận như vậy nhưng tôi..... Vẫn cứ cảm kích trời cao."

" Cho tôi sinh mệnh này, gặp được những gì tôi có."

Gặp được, cô ấy.

---

Từ cửa lớn ngục giam đi ra, Cố Tinh Trầm ngẩng đầu.

Không trung cao xa, vân đạm phong khinh, bên tai còn phảng phất câu nói của Hứa Anh trong điện thoại --- " Xin anh hãy yêu thương Tinh Trầm của em, được không?"

Anh tháo xuống đồng hồ liền thân không rời nhiều năm, vứt bỏ, tùy ý mà lộ sẹo ở cổ tay, sau đó thản nhiên đi trong ánh mặt trời.

Áo sơ mi trắng sạch sẽ chiết xạ ánh quang, một thân thuần khiết.

" Được, anh đồng ý với em, Hứa Anh....."

Anh nghĩ.

Vận mệnh của anh không thuận buồm xuôi gió.

Nhưng anh vẫn sẽ cảm ơn.

Cảm ơn.

Vì đã được tồn tại.....

--- Cố Tinh Trầm

Ngoại truyện 12: Sau khi kết hôn (Hoàn ngoại truyện)

1- Hai niềm vui lớn.

Độ ẩm phương nam khá dày, không khí thành phố C vừa tới giữa hè đã bắt đầu oi bức.

Thời gian mặt trời lên đỉnh, đâu đâu cũng vắng vẻ, cây cối xung quanh quảng trường cạnh đài truyền hình bị phơi đến mức héo rũ. Con ve nằm trong sóng nhiệt, từng tiếng từng tiếng kêu lên, thấp thấp truyền vào trong tai.

Fan giơ bảng tiếp ứng đứng ở bãi đỗ xe thủ cả một buổi sáng, thần tượng chưa tới đã đến sớm. Bên cạnh có bảo vệ hảo tâm thấy bọn họ đáng thương, chắp tay sau lưng đến báo cho bọn họ có lẽ chờ sai cửa rồi.

Các fan lau mồ hôi nóng, thống khổ kêu vài tiếng, lại nhanh chóng đi tới một cái cửa khác của bãi đỗ xe.

Nhưng bọn họ còn chưa kịp tới, một chiếc xe bảo mẫu đã thông qua hàng rào bãi đỗ xe hoàn toàn đi vào gara ngầm.

Lisa từ cửa kính thu hồi tầm mắt, nhìn về hàng ghế phía trước. Nữ minh tinh xinh đẹp đang dựa vào vai người đàn ông cao lớn bên cạnh ngủ ngoan. Cô có mái tóc dài hơi uốn lười biếng, Lisa từ phương hướng sau sườn nhìn qua, vừa lúc thấy được gương mặt trắng nõn, cùng lông mi có độ cong cong vút.

Nuốt nuốt nước miếng, Lisa nhẹ nhàng rướn đầu tới phía trước dò xét một chút, vài lần định mở miệng đánh thức Hứa Anh, nói rằng đã đến nơi, nhưng Cố tổng ngồi bên cạnh, cô ấy cũng có chút sợ.

--- Tuy biết rằng tính tình Cố tổng rất tốt, nhưng chưa bao giờ thấy anh ấy cười, cô có chút sợ anh.

" Chị Hứa Anh...."

Cố Tinh Trầm nhìn thoáng qua trợ lý, ngón tay làm ký hiệu im lặng trên môi: " Để cô ấy ngủ một chút đã."

Lisa không ngừng gật đầu, lùi người về phía sau.

Gần đây Hứa Anh ngủ nhiều hơn bình thường.

Điều hòa trong xe có chút lạnh, Cố Tinh Trầm đem áo âu phục đắp trên người Hứa Anh kéo lên, che đi đôi vai ngọc tuyết trắng của cô bị lộ ra.

Ngón tay vô tình đụng tới da thịt nơi đó, Cố Tinh Trầm nhịn không được hơi dừng lại. Kết hôn đã gần hai năm, đại bộ phận ban đêm bọn họ đều ở bên nhau, nhưng ngẫu nhiên..... Trong lòng vẫn nhịn không được cảm thấy rung động.

Muốn..... Thân thiết.

Nhưng cũng không thể, trên xe còn có tài xế, trợ lý cùng chuyên viên trang điểm.

Vẫn là nên chờ tới buổi tối, thời điểm không có người, mới......

Cố Tinh Trầm kịp thời đình chỉ ý nghĩ không hợp lý, sau đó đối với sự mẫn cảm của chính mình có chút bất đắc dĩ.

--- Làm sao bây giờ, chỉ là rất thích cô ấy.....

Trên vai hơi ngứa làm Hứa Anh run lên tỉnh lại, cô híp mắt nhìn bốn phía: " Đến rồi sao?"

Lisa nhanh chóng chen miệng vào: " Đã tới một hồi lâu rồi chị Hứa Anh."

" Ồ."

Hứa Anh ngáp một cái, gương mặt cọ lên vai Cố Tinh Trầm. Cố Tinh Trầm dùng ngón tay véo tai cô một cái: " Vẫn còn sớm, em có thể ngủ thêm một lát."

Cô ngước mắt nhìn lên trên, hướng anh cong môi đỏ, rướn lên hôn vào miệng Cố Tinh Trầm, dựa vào bả vai lười nhác nhắm mắt lại: " Mười phút sau gọi em nhé...."

Sau đó Hứa Anh liền rất nhanh ngã vào lồng ngực anh tiếp tục ngủ, Cố Tinh Trầm khẽ cười, trong lòng mềm mại.

Tài xế, chuyên viên trang điểm, trợ lý Lisa: "............"

--- Cẩu lương thật nhiều, hàng ngày ăn đến bội thực ~~~

---

Năm nay có một tiết mục nói về tình cảm của minh tinh rất nổi << Những ngày tháng mỹ diệu của chúng ta >>, là tiết mục được " Vương bài" Tần Diệu chủ trì.

Tần Diệu vừa lúc là bạn bè cũ của Hứa Anh, hai tháng nay vẫn luôn năn nỉ Hứa Anh mang " Cố tiên sinh" của cô tới làm khách mời cho tiết mục.

Hứa Anh không biết từ chối thế nào đành đáp ứng.

Lại nói tiếp, đầu năm nay cô cùng Cố Tinh Trầm nghỉ phép ở Hawaii cũng bị phóng viên chụp.

Bọn họ ở bãi biển tắm nắng, kết quả có người Hoa nhận ra cô, lặng lẽ chụp bóng dáng Cố Tinh Trầm.

--- Biển màu lam nhạt, bờ cát trắng tinh, người đàn ông vóc dáng cao lớn mặc quần đùi tới đầu gối, eo cùng cơ bắp rất cân xứng, đường cong cứng cáp, tóc đen chỉnh tề ngay ngắn, đặc biệt có loại khí chất văn nhã anh tuấn.

Thiên nhiên giống như trang sức hoa văn, chỉ làm nổi bật thêm sự điển trai của Cố Tinh Trầm, cùng với những tiểu thịt tươi tô son trát phấn quá nhiều trong giới giải trí không hề giống. Khí chất anh thanh tú văn nhã, lại không có chút nào bị nữ tính, ngược lại có chút cảm giác lạnh cùng sắc bén.

Bóng dáng Cố tiên sinh quá mức đẹp, cho nên ảnh chụp trở thành hot search hot trên Weibo một trận.

Bởi vậy, Tần Diệu rất kiên định mời hai vợ chồng này tới.

Phòng phát sóng bố trí rất ấm áp, hiện trường hơn hai trăm khán giả đã ngồi tập trung.

Ở trong tiếng vỗ tay hoan hô của người xem, Hứa Anh nghiêng đầu: " Chuẩn bị tốt chưa Cố tiên sinh của em. Đừng khẩn trương quá."

Cố Tinh Trầm nhàn nhạt cười một cái.

Hứa Anh bây giờ mới đại khái thấy mình suy nghĩ quá nhiều. Từ nhỏ Cố Tinh Trầm đã có thói quen được tất cả mọi người chú ý, có chút người này, tính là gì?

" Đi thôi, bà Cố."

Cố Tinh Trầm vươn tay ra vươn cô, Hứa Anh nghiêng đầu ôm lấy cổ anh: " Cảm ơn."

Đây là lần đầu tiên Cố Tinh Trầm đứng trước máy quay của tiết mục giải trí, tuy rằng trước đây đã từng bị tuôn ảnh ra, nhưng đều rất mơ hồ.

Lần này là sống động.

Khi Cố Tinh Trầm đi ra, trong thính phòng kìm nén không được bộc phát ra một trận âm thanh kinh hô ong ong.

Người chủ trì Tần Diệu nói: " Ai nha, xem ra mọi người đều rất thích soái ca, Cố tiên sinh vừa đi ra, hiện trường đã sắp không tiếp đón nổi."

Cố Tinh Trầm nhàn nhạt không có phản ứng gì, Hứa Anh lại cười đến thật xán lạn: " Bình thường bình thường thôi, năm đó nếu không phải chồng em lớn lên đẹp trai, em cũng sẽ không bao giờ theo đuổi anh ấy."

Tần Diệu: " Ha hả, cho nên đây là một tình yêu bắt đầu từ giá trị nhan sắc sao?"

Hứa Anh hào phóng gật đầu.

Tần Diệu dò hỏi Cố Tinh Trầm, Cố Tinh Trầm mới dùng một nụ cười lễ phép đáp lại: " Là cô ấy theo đuổi tôi."

Không khí trong thính phòng bắt đầu nóng lên: " Oa, không hổ là tiểu thiên hậu hoa anh túc của chúng ta. Nữ truy nam, thật khốc liệt!"

Hứa Anh: " Kỳ thật cũng không hoàn toàn bắt đầu từ giá trị nhan sắc, hẳn là bắt đầu từ giá trị nhan sắc cùng chỉ số thông minh. Hồi đi học, anh ấy vẫn luôn đứng hạng nhất, làm cho học tra như em cực kỳ hâm mộ."

Tần Diệu cười: " Ha ha, không thể chinh phục được học tập, lại chinh phục được học bá, em cũng coi như gián tiếp chinh phục được học tập rồi."

Tần Diệu nói rất nhiều, lại làm vài khẩu ngữ ,mọi người lại bắt đầu cười lên.

Mọi người đều trêu chọc Hứa Anh, Cố Tinh Trầm nhìn cô gái xinh đẹp bên cạnh, lộ ra ý cười vài phần ấm áp.

Tính cách Hứa Anh năng động, không thể không vui vẻ: " Chị Diệu, chị có biết em là học tra không thể hiểu nổi khẩu ngữ không?"

Tần Diệu: " Tiểu thiên hậu khiêm tốn rồi. Tiếng Anh của em tốt lắm đấy, chẳng phải toàn hát tiếng Anh sao. "

Hứa Anh: " Nói ra thì hơi mất lòng, nhưng..... Đây chính là sự thật."

Cô thu lại nụ cười, nghiêm túc mà hài hước: " Tất cả những ca từ trong album tiếng anh của em, đều là do chồng em dạy hát. Tiếng anh của em thật sự không ra gì. Năm học cấp ba tham gia thi đấu cuộc thi âm nhạc, cũng là chồng em từng từ từng từ dạy phát âm cho em."

Hiện trường ngay lập tức liền ong lên, tới Tần Diệu cũng phải lấy kịch bản che lại miệng: " Wow, chẳng lẽ từ nhỏ em toàn nhờ chồng mình dạy học sao?"

Hứa Anh: " Đúng vậy, anh ấy siêu lợi hại!"

Hiện trường lại ầm ầm lên một lượt.

Tần Diệu lắc đầu đối với màn ảnh camera cảm thán: " Cô gái này đúng là không được, miệng ngọt nịnh người dã man."

Đến phân đoạn hỏi đáp " Ăn ý tình yêu", trợ lý nam chủ trì đem đạo cụ lên, là hai tấm bảng, Hứa Anh cùng Cố Tinh Trầm mỗi người một cái.

Tần Diệu: " Lần đầu tiên hai người hẹn hò là khi nào?"

Nửa phút sau, giơ bảng lên, kết quả hai người đều để trống.

Trong ánh mắt nghi hoặc của mọi người, Hứa Anh nói: " Tương đối nhỏ, vì không thể dạy hư các bạn nhỏ, vẫn là không nên nói."

Tần Diệu cười ha hả trong chốc lát, khen: " Điều đó không quan trọng, mọi người xem xem, vợ chồng ăn ý chính là không giống nhau, tới để trống cũng ăn ý."

Kết quả kế tiếp, Tần Diệu liền cười không nổi, bởi vì từ đây đến cuối tất cả " Lần đầu tiên nắm tay" " Lần đầu tiên thổ lộ" " Lần đầu tiên hôn môi"..... Toàn để trống hết!

Tổ tiết mục cảm thấy có nguy cơ.

Tần Diệu: " Lần cuối cùng đây, không thể để trống nữa, nếu không không cho thù lao quay phim nữa! Ha hả. Đề bài cuối cùng là, đối phương thích gì nhất. Nửa phút thời gian. Cố tiên sinh của chúng ta trước được không? Tiểu Anh viết đáp án chính xác, Cố tiên sinh sẽ đoán ra."

Lần này, rốt cuộc Cố Tinh Trầm cũng cầm lấy bút, ở trên bảng không do dự viết xuống thứ Hứa Anh thích nhất, nửa phút sau đem bảng của mình giơ ra. Sau đó trong đại sảnh phát sóng, những người xem đều bùng nổ kinh ngạc cảm thán.

Tần Diệu cúi người nhìn sát vào: " Wow ~ Chữ của Cố tiên sinh thật sự đẹp! Không hổ là học bá. Đã từng học qua thư pháp sao?"

Cố Tinh Trầm lễ phép cười, thói quen của lãnh đạo, giơ tay nhấc chân đều có cảm giác siêu việt trưởng thành, trầm ổn.

Thái độ nhàn nhạt, lễ phép chu toàn, văn nhã ôn hòa lại có chút lạnh, giống như đánh giá trên mạng: Là một người đàn ông không thể dậy nổi.

Anh nói: " Nếu như những công việc hàng ngày có thể coi là luyện tập, thì có thể gọi là luyện qua."

" Cố tiên sinh cũng khá hài hước đấy, không có lạnh nhạt như trên mạng truyền bá nhỉ?"

Tần Diệu không dám nói giỡn quá nhiều cùng với vị lãnh đạo tài chính này, liền vào thẳng chủ đề, đọc những chữ viết lên trên bảng của Cố Tinh Trầm.

" Vợ của tôi thích nhất chính là: Ca hát, đồ ăn cay, ngủ, đi chơi."

Tần Diệu cười với người xem: " Ha ha, mọi người có cảm giác hay không, tiểu thiên hậu lãnh khốc của chúng ta ở trong mắt Cố tiên sinh rất giống một bé gái?"

Người xem: " Có có có! Một bé gái."

Hứa Anh nhịn cười, trợn trắng mắt với Cố Tinh Trầm, đẩy cánh tay anh ra: " Ghét thật! Ai nói em thích mấy thứ ấu trĩ đó....."

Cố Tinh Trầm hơi hơi kinh ngạc.

Tần Diệu cũng cả kinh: " Vậy mà lại đáp sai sao? Chị lấy thân phận bạn bè đối với sự hiểu biết về em, em thật sự là rất thích ăn cay."

Hứa Anh: " Đồ ăn cay chỉ xếp thứ hai."

Thính phòng bắt đầu suy đoán.

Tần Diệu: " Được được được, chúng ta cùng nhau công bố đáp án chính xác của tiểu thiên hậu nào."

Hứa Anh nhìn Cố Tinh Trầm, đem bảng của mình giơ ra, cằm khẽ nhếch, thần bí mà đắc ý cười, che lại chữ của mình: " Chữ có chút xấu, nhưng nghe nói những người xinh đẹp chữ đều xấu, mọi người đừng cười em nhé."

Người xem ăn ý đều cùng nhau nói: " Không cười."

Tần Diệu cười ha ha theo, sau đó bắt tay Hứa Anh dịch ra, đem những con chữ như " Gà bới" từ chữ từng chữ mà đọc ra.

" Tôi thích nhất chính là: Cố, Tinh, Trầm.....???"

" Ai da ai da......."

Tần Diệu kêu " Thảm thiết" vài tiếng, ca hát cùng với đồ ăn cay đều xếp sau " Cố tiên sinh", ai nha ai nha, cẩu lương này quá điên cuồng, dạ dày của bà dì như tôi chịu không nổi. Quá bá đạo, phải cắt bỏ đoạn này đi nhé, cẩu lương này không thể rải trên toàn quốc được."

Hứa Anh liền nhìn chằm chằm Cố Tinh Trầm cười xán lạn.

Cố Tinh Trầm rung chuyển sóng mắt, không nghĩ tới Hứa Anh to gan như vậy, sẽ ở trước mặt mọi người bày tỏ tình yêu, cũng bất chấp người xem cùng người chủ trì, ánh mắt anh khóa trên người Hứa Anh. Hiển nhiên đã bị những lời âu yếm này đả động.

Tần Diệu nói với người xem: " Quá là lãng mạn, các fan thấy không, tiểu thiên hậu của các người là dụ dỗ soái ca như vậy đấy, học nhiều chút đi!"

Cô lại nhìn Cố Tinh Trầm nói: " Sự công kích này ai chịu nổi chứ, phải không Cố tiên sinh?"

Tiếng nói Cố Tinh Trầm trầm thấp, thời điểm nói chuyện nhàn nhạt có chút nghèn nghẹn, hoàn toàn khác với bộ dạng xa cách lãnh đạm vừa rồi, hiện tại anh mỉm cười, vừa ấm áp vừa ôn nhu:

" Đúng vậy, từ nhỏ cô ấy đã rất biết nịnh tôi."

Ở trong không khí nóng bừng ngọt ngào, tiết mục kết thúc.

Cố Tinh Trầm vẫn còn đắm chìm ở trong lời thổ lộ bằng những con chữ như chó bới của Hứa Anh, bỗng nhiên nghe Tần Diệu nói: " Cố tiên sinh, hôm nay tiểu thiên hậu chuẩn bị một niềm vui bất ngờ nho nhỏ trong tiết mục cho anh đấy, anh biết không?"

Cố Tinh Trầm hơi sửng sốt: " Vậy sao, cô ấy không nói gì hết."

Tần Diệu: " Không nói là đúng rồi! Nói còn gọi là niềm bất ngờ sao?"

Hứa Anh chỉ cười không nói.

Màn hình lớn sau lưng bọn họ bắt đầu phát video Hứa Anh nhận giải Kim Khúc tuần trước.

Lại nói tiếp, lần này Cố Tinh Trầm phải đi công tác, không kịp xem.

Trên màn ảnh, sân khấu ánh sáng lóng lánh, Hứa Anh mặc một bộ lễ phục dạ hội, cầm cúp, sau một chuỗi lời nói khách sáo, rất nghiêm túc mà nói một đoạn:

" Kỳ thật tôi có thể đi đến được ngày hôm nay, đứng ở sân khấu này để nhận thưởng, người thứ nhất tôi muốn cảm ơn. Chính là người mà năm đó vì anh ấy tôi tiến vào giới ca hát. Tôi nỗ lực như vậy, chỉ là muốn biến thành người xứng đôi với anh ấy. Bởi vì anh ấy quá tốt đẹp, anh đáng giá nhận được những điều tốt nhất..... Tôi hy vọng những lời cảm tạ này, tôi có thể tự mình nói với anh ấy."

Hô hấp hơi trầm xuống, tim Cố Tinh Trầm đập gia tốc, từ màn ảnh thu hồi ánh mắt, liền đối diện với Hứa Anh cầm microphone, ánh mắt thật sâu nhìn anh.

Bốn mắt nhìn nhau, tâm linh tương thông, Cố Tinh Trầm bỗng nhiên hiểu ra.

Hứa Anh thu liễm sự bất cần đời lười biếng, nghiêm túc nói:

" Hôm nay, em tự mình mang những lời cảm ơn này nói lại với anh, Cố Tinh Trầm tiên sinh."

" Cảm ơn anh."

" Là sự ưu tú của anh, khích lệ em, làm em muốn nỗ lực mà làm một điều gì đó, để chứng minh, em có thể xứng đôi với anh."

---

Hứa Anh cùng Cố Tinh Trầm quay xong tiết mục trở về nhà, đã tối đen.

Cửa vừa mới mở ra, Cố Tinh Trầm liền đem Hứa Anh ôm vào trong lồng ngực, ở bên sườn tai cô nỉ non: " A, ban ngày nói những lời buồn nôn như vậy, đã nghĩ tới hậu quả chưa?"

Tay Cố Tinh Trầm từ vạt áo cô đi vào: " Bảo bối, em đã thành công trêu chọc Cố tiên sinh của em rồi. Cho nên hôm nay, cần phải mệt hơn một chút....."

" Ha....." Hứa Anh cười cười, bị bàn tay hư hỏng của người đàn ông vuốt ve tới hơi ngứa, nhẹ một chút, ngứa quá ~~"

" Em nói chỗ nào nhẹ một chút."

Cố Tinh Trầm lại cắn vành tai cô, kiên nhẫn hôn: " Lại là chỗ nào ngứa......"

A! Người đàn ông lãnh đạm rụt rè này, vừa động tình lên là muốn mạng. Dây thần kinh trên da thịt Hứa Anh ở trong lòng bàn tay của người đàn ông tê dại. Trái tim nhảy nhanh tới mức không thể cầm giữ.

Đèn không kịp bật, bọn họ ngã vào sopha trong phòng khách, nhiệt liệt ôm hôn không đủ để biểu đạt tình yêu ngập sâu này, cần phải triền miên bên nhau.

Người đàn ông ngựa quen đường cũ, đem đôi đùi ngọc mảnh khảnh của cô tách ra, cúi người, nhưng lúc này Hứa Anh bỗng nhiên trợn mắt, đẩy lồng ngực Cố Tinh Trầm: " Bé ngoan, mấy tháng này không được."

Cố Tinh Trầm: " Làm sao vậy, vì sao không được."

Lông mi anh trầm xuống, lúc này Cố Tinh Trầm hơi cường thế.

Hứa Anh ngồi dậy, tóc dài từ bả vai chảy xuống phía trước, tay ôm lấy cổ Cố Tinh Trầm: " Trừ niềm vui nho nhỏ trong phòng phát sóng kia, hôm nay..... Em còn có một niềm vui khác muốn nói cho anh."

Cô từ từ ngồi xuống trước ngực anh: " Gần đây em rất thích ngủ, ngày hôm qua có chút thời gian rảnh liền tới bệnh viện kiểm tra...... Cho nên, anh có muốn đoán kết quả kiểm tra thế nào không?"

Trong ánh sáng tối tăm, đôi mắt Hứa Anh mang ánh sáng nhàn nhạt.

Hô hấp ngừng lại, Cố Tinh Trầm nghĩ tới gì đó, nhưng không dám tin.

" Hừ." Hứa Anh khịt mũi cười khẽ, nụ cười kéo ra, tiến đến bên tai người đàn ông: " Anh thông minh như vậy, chẳng lẽ đoán không được? Không sai, chính là cái anh nghĩ đó."

Cô dựa vào hõm vai anh: " Chồng ngoan, anh, phải làm bố rồi....."

Phòng khách rất an tĩnh, rèm cửa rơi xuống đất bị thổi tung, gió đêm hè từ từ thổi tới, đồng hồ treo tường tích tắc theo quãng đo thời gian.

Kim giây lặp lại từng vòng.

" Sao vậy, ngốc rồi sao?" Hứa Anh cảm thấy buồn cười, chọc chọc vào lồng ngực cứng rắn của Cố Tinh Trầm: " Hay là anh không hiểu em nói."

" Hứa Anh, em..... Nói lại lần nữa, được không."

Hứa Anh vui vẻ, thanh âm lớn hơn nhiều, tức tốc có thể làm lỗ tai người ta bị điếc: " Em nói, Cố Tinh Trầm, em có thai rồi! Nỗi phiền toái của anh lại lớn hơn rồi, từ hôm nay trở đi, anh không phải chỉ cần chăm sóc một mình đứa phiền toái như em, còn phải chăm sóc thêm một đứa phiền toái nhỏ nữa!"

Trong không khí an tĩnh, Cố Tinh Trầm thậm chí nghe được tiếng kim giây đi lại rất nhỏ trên đồng hồ ở đỉnh đầu, cùng với tiếng tim đập của chính mình.

Anh lai sửng sốt vài giây, sau đó đầu quả tim bắt đầu nóng lên, không ngừng đập mạnh.

Anh nhìn chằm chằm Hứa Anh, đôi mắt cũng quên chớp, thanh âm rất nhẹ: " Hứa Anh, anh..... Có con sao?"

Hứa Anh không trực tiếp trả lời anh, nắm nắm gương mặt cứng cáp:

" Đồ ngốc!"

" Hồi cấp ba em đã hứa với anh rồi, chờ em lớn lên, sẽ sinh bé ngoan cho anh."

" Em vẫn luôn không quên, chồng ngoan ạ."

" Anh lập tức phải làm bố rồi."

" Nhà của chúng ta, sẽ náo nhiệt hơn....."

" Hứa Anh......" Anh không phải là người ăn nói vụng về như vậy, nhưng giờ khắc này, Cố Tinh Trầm bỗng dưng phát hiện ra mình không biết nói gì, không từ nào có thể biểu đạt được cảm giác sóng nước cuồn cuộn trong ngực lúc này.

Anh cẩn thận suy nghĩ một lúc, cảm giác như vậy, phảng phất là một loại biết ơn, cùng với tình yêu. Anh chưa bao giờ cảm thụ qua, đối với hết thảy của mình.

Hốc mắt Cố Tinh Trầm có chút nóng lên, kịp thời ngăn lại.

Tiếng nói trầm thấp vững vàng: " Xin lỗi, để anh hoãn một lát."

Đôi mắt Hứa Anh ướt át, " Ừm" một tiếng, từ phía sau ôm lấy anh.

Đáy lòng là ngập trời sóng biển, trên mặt lại bình tĩnh cực hạn, Cố Tinh Trầm nắm lấy tay người phụ nữ nắm bên hông: " Hứa Anh, em thật sự suy xét kỹ sao, phải vì anh sinh con? Chờ chúng ta có con rồi, em thật sự chạy không thoát."

--- Anh sợ rằng mình sẽ, tới chết cũng không thể thả em đi. Vạn nhất em hối hận, vậy phải làm sao bây giờ.

Hứa Anh cười: " Anh trai ngoan, không phải em sớm đã chạy không thoát sao."

Cô nói: " Từ ngày bị anh yêu, em..... Đã chạy không thoát."

Những lời này còn chưa dứt, môi đã bị hung hăng hôn lấy.

Cố Tinh Trầm xoay mặt Hứa Anh, hôn. Dừng lại ở má, đôi mắt, mũi.....

Hứa Anh không kiềm chế được, thân thể bị người đàn ông ôm lấy, mọi cảm quan đều là sự nóng rực cùng hô hấp hỗn loạn của anh.

--- Thiếu niên của cô vẫn như cũ, thô cuồng, lại ôn nhu. Là băng cùng hỏa kết hợp, là ánh sáng điêu khắc nên ma quỷ, cũng là thiên sứ.

Anh tựa hồ như có chút cuồng loạn, mất đi lý trí, ở bên sườn tai cô nỉ non, dường như đau lòng, lại dường như vui sướng:

" Hứa Anh, vợ ngốc..... Em có biết hay không, anh là sói..... Không tốt đẹp như những gì em nghĩ."

Hứa Anh không có sức lực thừa nhận nụ hôn của anh, đôi mắt trong tối tăm mở ra, thấy trong mắt tối đen của Cố Tinh Trầm, trong mắt của cô, đó là màu đen sạch sẽ thuần khiết nhất như lưu li.

" Tinh Trầm, nếu anh là sói, thì ăn luôn em đi."

---

Hứa Anh ngủ trên giường.

Cố Tinh Trầm nhẹ nhàng vuốt ve bụng nhỏ bằng phẳng của cô, sau đó ngồi vào bàn đọc sách một lát, lấy ra một quyển sổ nhật ký mới tinh.

Ánh sáng đèn bằng thuần khiết trắng tinh, đem mu bàn tay của người đàn ông chiếu đến sạch sẽ như ngọc, hình dáng tay thon dài sạch sẽ tuyệt đẹp, có mạch máu màu xanh nhạt uốn lượn, hơi cương nghị lại ngợi cảm.

Cố Tinh Trầm mở ra trang thứ nhất, bút máy màu lam theo quy tắc mà viết xuống mấy chữ:

To: Baby

Con của bố, hôm nay là lần đầu tiên bố biết tới con, vui sướng tới cực điểm.

Bố muốn viết xuống mấy từ này, nói cho con biết, con là ở trong tình yêu thật sâu thật sâu của bố và mẹ, ở trong sự chờ đợi, ở trong tình yêu bước vào thế giới này.

Cho nên, cho dù cuộc đời này con gặp phải điều gì suy sụp nhất, nhất định phải nhớ một điều:

Sinh mệnh của con đáng quý như thế, đáng yêu như thế.

Phải thật sự quý trọng.

2 - Tiểu Bồ Đào

Bát Trung kỷ niệm ba mươi năm ngày thành lập trường làm rất lớn.

Vườn trường đầy ý xuân, thủy thanh mộc hoa, học sinh và cựu học sinh của trường đều trở lại, toàn bộ vườn trường đều náo nhiệt.

Sân thể dục xếp đầy ghế dựa cho nghi thức kéo cờ, trong thính phòng còn làm lễ mừng.

Vợ chồng Trần Tinh Phàm cùng Giang Hoàn kéo Hứa Anh vào thính phòng, bọn họ đang tới gần vị trí khách quý ở bên đài kéo cờ. Bên kia vừa kéo cờ đài lên, Cố Tinh Trầm đang theo hiệu trưởng, phó hiệu trưởng đọc diễn thuyết khai mạc.

Một lúc sau Cố Tinh Trầm lại đại biểu cho những thế hệ học sinh đã tốt nghiệp trò chuyện cùng các bạn trong trường.

Cố Tinh Trầm về nước được mấy năm, đã trở thành ủy viên chính trị của hội nghị hiệp thương sản xuất ngành tài chính nổi danh ở phương nam, có thể trở lại trường để diễn thuyết, hiệu trưởng cực kỳ vui vẻ.

Hứa Anh bản tính học tra thấy giáo viên liền muốn tránh, không muốn đi qua, ngồi chờ trong thính phòng, nhưng quay đầu nhìn lại, phát hiện con gái Cố Duyệt Hề của mình vậy mà không ở đây.

Da đầu cô tê dại: " Tinh Phàm, cậu thấy Tiểu Bồ Đào nhà tớ không?"

Trần Tinh Phàm đang muốn nói không có, Giang Hoàn liền xen vào: " Tiểu Bồ Đào đi chơi cùng Kim Vũ rồi, yên tâm đi, không lạc được."

Hứa Anh ngay lập tức nhăn mi lại, lầm bầm lầu bầu: " Sao lại đi cùng Kim Vũ....."

Sau đó ngẫm lại, " Thiên vương lăng nhăng" cho dù không biết xấu hổ thế nào, cũng không đến mức đem chủ ý đánh vào con gái nhà mình, cũng yên tâm hơn chút.

Bát Trung ở quầy bán quà vặt.

Nhân viên thu ngân đang tính tiền, bỗng nhiên nhận ra người đàn ông cách nửa thước này là siêu sao Thiên vương, lập tức bất ngờ kinh hỷ tới run tay, không thể tìm tiền nhanh nhẹn.

Kim Vũ ngồi xổm xuống, đem bé gái bế lên, để cô bé ngồi ở trên cánh tay mình.

Tiểu Bồ Đào nhìn chị gái thu ngân, tay hơi hung hăng vung lên: " Thôi chị gái, không cần tìm tiền bù nữa! Coi như là tiền boa."

Kim Vũ bị chọc cười, cầm lấy đồ ăn vặt ở trên quầy đưa cho Tiểu Bồ Đào: " Tiểu Bồ Đào, em cùng với mẹ em khi nhỏ rất giống."

Cố Duyệt Hề chớp chớp mắt: " Thật vậy sao? Ha ha, mẹ chính là thần tượng của em."

" Vậy anh trai thì sao?" Kim Vũ kiên nhẫn hỏi.

Cố Duyệt Hề dùng đôi tay nhỏ trắng nõn thọc thọc mặt nghĩ, cười hì hì nói: " Anh cũng vậy! Anh trai là siêu sao lớn, siêu sao cực kỳ lớn, siêu cấp thần tượng!"

" Ha hả, Tiểu Bồ Đào ngoan thật."

Kim Vũ bị chọc cười, xoa bóp gương mặt trắng nõn mềm mại của cô bé.

Tiểu Bồ Đào giống mẹ, một gương mặt giống như được khắc ra, tới tính tình cũng giống, lanh lợi, miệng đầy lời ngon tiếng ngọt, nịnh người không cần tiền. Lời nói nghe một nửa đều là tốt.

Kim Vũ đem đồ ăn vặt cay nóng mở ra, đưa qua cho cô bé. Cố Duyệt Hề dùng ngón tay lấy ra một cây que cay, ngửa đầu, hướng miệng nhỏ bỏ vào.

Sau đó đồ ăn vặt quá cay, cô bé híp mắt díu cổ, lấy tay quạt gió: " A a a, cay muốn chết, cay chết mất....."

Kim Vũ hơi mỉm cười, mở ra sữa chua đưa cho cô bé.

Cô bé không nhận lấy, mà lập tức che miệng lại, dùng đôi mắt đen to như quả nho quơ qua quơ lại, giống như làm việc sai, sau đó đánh miệng nhỏ của mình:

" Phi phi phi, không thể nói chết. May quá may quá, bố không ở đây."

" Vì sao không thể nói?"

Kim Vũ ngồi xuống, tuy rằng hơn ba mươi, nhưng ở trong giới giải trí được bảo dưỡng rất tốt, nhìn qua cũng chỉ là một anh trai lớn hơn hai mươi mà thôi.

Tiểu Bồ Đào có đôi mắt giống Hứa Anh nhất, tròng mắt vừa đen vừa sáng, nghiêm túc nói:

" Bởi vì bố nói với em, sinh mệnh của em thật sự rất trân quý, không thể tùy tiện nói chết được."

( Hoàn văn)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #langman