Rượu và sữa
Câu chuyện giữa Chaeyoung và Jisoo , dù căn phòng vẫn yên tĩnh như vậy, với chỉ những tiếng thở nhẹ của cả hai. Nhưng một sự thay đổi rõ rệt đã xảy ra. Cái không khí ban đầu đầy căng thẳng, lạ lẫm giờ dần trở nên ấm áp hơn, như một buổi chiều mùa đông với những tia nắng yếu ớt, nhưng đủ để làm dịu đi không khí lạnh giá.
Sau một lúc im lặng, Chaeyoung ngả người ra sau ghế, mắt vẫn chăm chú nhìn vào Jisoo. Đã lâu rồi cô không có một cuộc trò chuyện thật sự với ai đó mà không cảm thấy bị áp lực hay căng thẳng. Đặc biệt là với một người như Jisoo, một người mà Chaeyoung luôn nghĩ là quá ngây thơ và dễ bị tổn thương. Nhưng hôm nay, cô nhìn Jisoo với một sự quan tâm khác, không phải là sự quan sát lạnh lùng của một trùm trường, mà là của một người đang thật sự cố gắng hiểu đối phương.
Jisoo vẫn giữ chiếc ly sữa trong tay, nhưng không còn vội vã uống nữa. Cô cứ nhìn vào bọt sữa trên mặt ly, đôi mắt dường như đang lạc vào một nơi nào đó rất xa.
"Chị..." Jisoo cuối cùng cũng lên tiếng, giọng cô nhẹ, nhưng trong đó có một chút gì đó không thể giấu nổi. "Chị nói đúng. Cuộc sống này không phải lúc nào cũng có thể kiểm soát. Nhưng đôi khi... em thật sự muốn có được cảm giác ấy, được cảm thấy mình có thể kiểm soát được mọi thứ."
Chaeyoung nhìn cô, không trả lời ngay lập tức. Cô biết rõ cảm giác đó. Cảm giác muốn nắm bắt tất cả, muốn điều khiển tất cả mọi thứ để không phải cảm thấy bất lực, để không phải đối mặt với sự bất công hay đau đớn mà cuộc sống đem lại.
"Tất cả chúng ta đều có những vết thương, Jisoo," Chaeyoung nói, đôi mắt cô nhìn sâu vào mắt Jisoo, "Nhưng cách chúng ta đối diện với nó, và cách chúng ta chọn để không bị nó đánh gục mới là quan trọng. Rượu... có thể khiến người ta quên đi, nhưng chỉ trong chốc lát. Còn sữa, có thể khiến người ta bình tĩnh, nhưng nó cũng không thể làm thay đổi sự thật. Thế nên, cuối cùng, dù có là rượu hay sữa, mọi thứ vẫn quay về với chính chúng ta."
Jisoo chậm rãi đặt chiếc ly xuống bàn, rồi nhìn vào Chaeyoung. Cô không nói gì, nhưng cái cách ánh mắt của cô chuyển từ lo lắng sang quyết đoán hơn khiến Chaeyoung biết rằng Jisoo đang nghĩ rất kỹ về những lời mình vừa nói.
"Em hiểu rồi," Jisoo thì thầm, "Em sẽ không trốn tránh nữa. Sẽ có những lúc em phải đối diện với những điều mình không thể thay đổi. Nhưng em sẽ không để nó kiểm soát mình. Em sẽ tìm cách để... vượt qua."
Chaeyoung không nói gì, chỉ khẽ gật đầu. Có lẽ, cô đã nhận ra một điều quan trọng. Dù cô ấy luôn là người mạnh mẽ nhất trong mắt mọi người, nhưng đôi khi, sức mạnh không phải đến từ việc ép buộc hay điều khiển, mà là từ khả năng đứng lên sau mỗi lần vấp ngã. Và hôm nay, Jisoo - một cô gái tưởng như yếu đuối - lại khiến cô cảm thấy tự hỏi mình có thực sự mạnh mẽ như mình nghĩ.
Cả hai tiếp tục ngồi đó, không nói thêm lời nào. Nhưng không khí giữa họ đã thay đổi. Dù là rượu hay sữa, dù là một đêm tối mịt mù hay một buổi sáng đầy nắng, đôi khi chỉ cần một người hiểu mình là đủ để đối diện với mọi thứ.
Bởi vì, vào cuối cùng, chẳng ai có thể tránh khỏi đau đớn, nhưng ít nhất, họ cũng có thể chọn cách vượt qua nó. Cùng nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro