Một
"Thế là người... lặng lẽ bỏ tôi đi
Không hờn trách, ko nói lời ly biệt
Người lặng lẽ đi rồi... tôi đâu biết
Để nơi này... thương nhớ 1 mình tôi. "
....
Tôi là Kim Trân Ni, người đã chết vì một cuộc tình vốn không hề có chút tình yêu nào. Vì thế mà lúc rời khỏi, tôi không hề nuối tiếc nhưng tại sao mãi đến khi đấy, em mới dần yêu quý tôi hơn chứ Thái Anh?
....
Em gái Phác Thái Anh, Phác Di Nhân gặp tai nạn máy bay trong khi đang gấp rút về ăn mừng sinh nhật tôi, chết không thấy xác. Phác Thái Anh và mẹ chìm trong đau khổ, đổ hết tội lỗi lên đầu tôi. Sau này, em ấy bắt tôi phải quỳ trước mộ Phác Di Nhân vào ngày sinh nhật, sám hối với trời đất.
Cho đến sinh nhật năm 32 tuổi, tôi bị kẻ xấu theo dõi, run rẩy mà nhắn tin cầu cứu. Nhưng mẹ của Thái Anh lại gọi điện thoại mắng tôi:
"Mày chỉ kiếm cớ để không phải quỳ nữa phải không? Cái loại nói dối quen mồm. Tại sao người chết năm đó lại không phải không phải là mày hả?"
Trước khi điện thoại bị kẻ xấu giẫm nát, tôi chỉ nghe thấy âm thanh tít tít lạnh lẽo. Dì ấy đã dứt khoát cúp máy, cũng bỏ lỡ cơ hội duy nhất để cứu sống tôi.
Tôi bị phân xác thành nhiều mảnh, bị gói gọn vào túi rác và vứt bỏ ở những nơi khác nhau trong thành phố. Ngay cả người tôi yêu - Phác Thái Anh, bác sĩ pháp y phụ trách vụ án này cũng không nhận ra tôi. Khi em ấy nhận được tin triệu tập gấp đến đồn cảnh sát, các mảnh thi thể của tôi vẫn còn vương vãi khắp các khu phố mà vẫn chưa được tìm thấy. Bên ngoài sấm chớp vang trời, mưa như trút nước, toàn bộ cảnh sát cùng với chó nghiệp vụ tiến hành tìm kiếm khắp khu phố. Đội trưởng Phương toàn thân ướt sũng, mang theo túi đựng nhuộm máu bước vào cửa.
"Túi này không bị ướt, cô Anh, cô xem có thể kiểm tra dấu vết sinh học của hung thủ trên đó không? "
Em ấy gật đầu rồi mở túi ra, bên trong là những miếng thịt đỏ sẫm đều đặn như bộ mạt chược. Chỉ trong chốc lát, hốc mắt Thái Anh đã đỏ hoe, thở hổn hển như đang cố nén cơn giận.
"Kẻ súc sinh này thật sự không có tính người, hắn dám cắt nạn nhân ra khi người ấy vẫn còn sống. "
5 năm rồi, đây là lần đầu tiên Thái Anh vì tôi mà khóc. Đội trưởng Phương cũng lộ vẻ khó chịu, không dám lên tiếng làm phiền. Theo từng túi đựng xác được tìm thấy và đưa về đồn cảnh sát, thi thể của tôi được em ấy ghép lại từng chút một. 1 ngày 1 đêm trôi qua, Thái Anh luôn duy trì tư thế cúi người, đôi mắt đầy tơ máu. Một thân hình không có da, màu đỏ thẫm dần thành hình. Đội trưởng Phương không kiềm chế được, chạy sang bên cạnh nôn ọe một trận sau đó hỏi một câu:
"Không có da, là hung thủ sợ để lại dấu vết sao? "
"Không! " - Thái Anh hít một hơi thật sâu.
"Đây là cực hình, nạn nhân đã bị lột da khi còn sống. Rõ ràng là hung thủ cố ý tra tấn nạn nhân. Hơn nữa, theo từng trạng thái của một số cục máu, hung thủ còn rắc muối lên từng nhát dao cắt thịt. Có vẻ nạn nhân rất đau đớn, giãy dụa hàng giờ liền. Còn hung thủ đứng bên nhìn nạn nhân đau đớn và tận hưởng tội ác của mình. "
Thái Anh quả nhiên là pháp y giỏi nhất thành phố. Em ấy nói về cái chết của tôi không sai một chút nào.
"Khốn nạn, tên chó chết này! " - Đội trưởng Phương chửi một câu.
"Da mặt của nạn nhân bị lột da và đã được ngâm trong axit sunfuric nên không thể nhận dạng được diện mạo. Từ mức độ mài mòn của răng, có thể suy đoán tuổi của nạn nhân trong khoảng 30 đến 35 tuổi. Và túi đựng xương của nạn nhân mà hung thủ cất giữ lại thiếu xương chân phải. Rất có khả năng xương chân của nạn nhân có vết thương bẩm sinh hoặc do phẫu thuật gây ra để chứng minh danh tính. Hung thủ rất cẩn thận, không để lại bất kỳ dấu vết nào liên quan tới hắn. Tuy nhiên, tôi có thể khôi phục lại diện mạo của nạn nhân thông qua phục dựng hộp sọ. Nhưng sẽ cần thời gian."
Đội trưởng Phương vỗ vai Thái Anh, ánh mắt rơi vào chân phải của tôi đột nhiên nhíu mày.
"Cô Anh, đây chẳng phải giống với phương thức của kẻ sát nhân mưa năm đó sao? "
Tay đang tháo găng tay của Thái Anh khẽ run lên. 5 năm trước, vì em ấy tìm ra chứng cứ mà kẻ sát nhân mưa bị dồn vào đường cùng. Vì vậy, hắn đã động tay trên chuyến bay của Di Nhân khiến hắn và em ấy cùng chết trong vụ tai nạn. Thái Anh luôn coi chuyện đó là điều cấm kỵ, nếu hung thủ lần này thực sự liên quan đến hắn...
"Cô Anh, mau bảo người nhà cô gần đây đừng ra ngoài. Nếu kẻ sát nhân mưa chưa thay đổi thói quen gây án thì người có khả năng bị ngắm đến nhất là Trân Ni. "
Nghe đến tên tôi, Thái Anh theo phản xạ cau mày.
"Chẳng lẽ chị ta không đáng chết sao? "
Câu trả lời nhẹ nhàng của em ấy khiến cả phòng pháp y rơi vào im lặng. Câu nói đó còn đau hơn lưỡi dao mà hung thủ rạch lên da tôi gấp vạn lần. Tôi cứ nghĩ 5 năm lạnh nhạt, chỉ trích, sỉ nhục có thể làm vơi đi chút ít hận thù của Thái Anh đối với tôi. Nhưng không... Em ấy vẫn luôn muốn tôi chết!
"Cô Thái Anh! " - Đội trưởng Phương nhấn mạnh giọng.
"Nếu lời này truyền đến tai Trân Ni, cô ấy sẽ nghĩ thế nào? "
"Chị ta nghĩ thế nào cũng không liên quan đến tôi. Nếu không phải chị ta cứ đòi Tiểu Nhân về mừng sinh nhật cho chị ấy... Em gái tôi đã trốn thoát được rồi! Làm sao có thể bị kẻ sát nhân mưa tìm thấy? "
Thái Anh thở hổn hển, hốc mắt đỏ ngầu như con thú bị dồn vào đường cùng, phát ra tiếng rên rỉ tuyệt vọng.
"Em gái tôi chết khi chỉ mới 18 tuổi thôi, không còn mảnh xương. Tôi và mẹ tìm kiếm trên núi nơi máy bay rơi suốt 5 năm. 5 năm trời mà vẫn không tìm kiếm được thứ gì thuộc về em ấy đó! "
Những lời như thế, trong 5 năm qua đã được khắc sâu vào máu thịt tôi, họ nhắc đi nhắc lại rằng tôi là kẻ giết chết Di Nhân. Những giấc mơ đêm khuya của tôi là cảnh Thái Anh bóp cổ tôi tại tang lễ của em gái và mẹ em ấy liên tục hỏi tại sao người chết không phải là mày. Tôi cũng từng nghĩ tại sao người chết không phải là tôi. Nếu vậy, tôi - một con bé mồ côi từ nhỏ - vẫn sẽ là cô gái được Thái Anh yêu thương, là đứa con dâu ngoan ngoãn của dì chứ không phải kẻ gây họa bị mọi người ghét bỏ...
Đội trưởng Phương thở dài:
"Tiểu Nhân đã không còn nữa. Chẳng lẽ cô phải nhất định nhìn Ni Ni gặp chuyện cô mới hối hận sao?"
Linh hồn tôi nhìn về phía Thái Anh cũng mong đợi câu trả lời.
"Chị ta gặp chuyện mới tốt"
Ánh sáng trong mắt tôi tắt lịm đi. Giờ đây tôi đã chết rồi đó. Liệu em biết điều này có vui không?
Lúc này, một viên cảnh sát mang đến một chiếc móc điện thoại hình con cừu nhỏ màu trắng mềm mại bằng đầu ngón tay đã bị nhuốm máu. Thái Anh chỉ liếc qua một cái rồi ra hiệu cho trợ lý.
"Một chiếc móc khóa bình thường, đưa đến phòng kiểm tra xem vết máu trên đó có thuộc về nạn nhân không. "
Tôi sững sờ nhìn Thái Anh, hóa ra em ấy đã sớm quên rằng đây là chiếc móc điện thoại phòng thân mà bản thân từng tặng cho tôi. Khi đó, vì công việc của mình, Thái Anh đã đắc tội không ít người. Có lần, tôi và dì bị 2 tên tội phạm đi xe máy bắt cóc trên đường. Dì giữ chặt cánh tay của tên tội phạm bị kéo lê trên đường dài 10m. Thái Anh vì cứu tôi mà bị tên tội phạm đâm vào ngực. Đội cảnh sát đã cử người bảo vệ chúng tôi.
Sau khi Thái Anh xuất viện, em đã tặng tôi chiếc móc khóa điện thoại này. Bên trong nó giấu một cây dùi cui điện cao áp mini. Lúc đó, em ấy kiên nhẫn dạy tôi cách sử dụng, vuốt tóc tôi và nói rằng sau này dù không có em ở bên thì chị cũng có thể tự bảo vệ chính mình.
Và bây giờ, người từng tặng tôi món quà đó đã quên mất và thẳng thắn nói rằng đó chỉ là một món đồ bình thường.
Thái Anh ơi, em đã bỏ lỡ cơ hội để xác minh danh tính của chị rồi...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro