Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Hai

"Đời qua mau chóng, như giọt sương trên lá,
Tình tan như khói, một thoáng bay mãi xa.
Mây trôi mờ mịt, trái tim ngập trong buồn,
Cuộc sống muôn màu, lại chẳng hạnh phúc thêm."

...

Sau khi sắp xếp xong công việc, Thái Anh tranh thủ xem điện thoại và phát hiện tin nhắn cầu cứu của tôi. Em vốn cẩn thận kĩ lưỡng nên lập tức gọi điện cho mẹ mình. Tôi cứ nghĩ là cuối cùng họ cũng phát hiện ra tôi gặp chuyện rồi nhưng Thái Anh vừa mở miệng ra đã trách mắng tôi:

"Màn kịch bị theo dõi như thế này diễn bao năm rồi. Kim Trân Ni còn dám gửi tin nhắn kiểu này cho con. Mẹ bảo chị ta ra trước mộ Tiểu Nhân quỳ thêm vài ngày nữa cho nhớ đời. "

Chị không có! Thái Anh, chị thực sự gặp chuyện rồi. Thi thể mà em vừa ghép lại chính là chị mà. Chị không nói dối! Tin chị một lần thôi có được không?

Lông mày Thái Anh nhíu chặt lại, vẻ khó chịu hiện rõ trên khuôn mặt của em. Tôi hi vọng dì sẽ lo lắng cho tôi và phát hiện có điều không ổn. Dù sao thì...kể từ sau lần bị theo dõi 5 năm trước và hiểu lầm với Thái Anh, tôi không còn dám gửi những tin nhắn kiểu này cho họ nữa...

Việc đầu tiên dì làm là an ủi Thái Anh rồi bảo em cẩn thận, đừng tức giận sẽ làm hại sức khỏe, sau đó lạnh lùng và sắc bén đồng tình:

"Mẹ cũng nhận được đống tin nhắn phiền phức đó. Nó không thể sống yên một ngày hay sai ý. Mẹ đã nhắn cảnh báo Kim Trân Ni không được về nhà mấy ngày nay và ra mộ của Nhân Nhân quỳ rồi. Nhìn nó, mẹ chỉ thấy bực mình. "

Tôi nghe họ nói từng lời về những gì không tốt của tôi. Thái Anh cũng không quên nhắc mẹ khóa cửa sổ chú ý đề phòng. Cuối cùng, họ cũng chẳng mảy may đến việc để tôi ở ngoài kia liệu có gặp phải chuyện không may nào không...

Tôi ấm ức dựa vào góc tường, lồng ngực đau nhói. Cái chết của tôi... căn bản, không ai quan tâm.

"Tôi muốn báo án! " - Bên ngoài vang lên giọng nói quen thuộc.

"Bạn tôi, Kim Trân Ni đã mất tích rồi! Cô ấy mất tích 2 ngày nay rồi."

Trong đại sảnh, người bạn thân duy nhất của tôi, Kim Trí Tú, đang nói chuyện với cảnh sát. Cô ấy nói điện thoại của tôi không liên lạc được. Rõ ràng đã hẹn gặp mặt mà tôi lại thất hẹn. Nhìn cô ấy lo lắng đến mức mắt đỏ hoe, lòng tôi cũng quặn thắt lại. Tôi muốn đưa tay lau nước mắt cho Trí Tú nhưng tay tôi lại xuyên qua khuôn mặt cô ấy. Tôi ngẩn ngơ nhìn người bạn trước mặt mà vừa khóc vừa cười:

"Cảm ơn cậu đã giúp tôi. "

"Cảm ơn cậu đã cứu tôi. "

Khi cảnh sát hỏi cô ấy về cách liên lạc với người nhà tôi thì Thái Anh bước vào đại sảnh. Em liếc xéo Kim Trí Tú rồi nói với cảnh sát:

"Không cần ghi đâu. Người nhà của Kim Trân Ni là tôi! Chị ta không mất tích, chỉ là phạm lỗi nên bị mẹ tôi cấm ra ngoài chơi với đám bạn xấu thôi. "

3 chữ "đám bạn xấu" được nhấn mạnh. Tôi thấy Trí Tú mặt mày tái nhợt, cúi đầu xấu hổ.

Trí Tú không phải bạn xấu! Cô ấy sẽ trùm áo khoác lên đầu tôi khi thấy tôi trốn ở một góc khóc vì buồn. Cô ấy sẽ giả vờ kén ăn rồi đưa phần ăn của mình cho tôi khi tôi đói bụng. Cô ấy sẽ cầm cây lau nhà dính phân đuổi những người bắt nạt tôi khắp sân. Cô ấy sẽ nắm chặt tay tôi khi tôi bị người khác cô lập và nói rằng 2 chúng tôi đã thành công cô lập những kẻ xấu tính bẩn thỉu. Cô ấy... Kim Trí Tú, rõ ràng là người bạn tốt nhất cuộc đời tôi...

Là một người cũ trong ngành, lời của Thái Anh không ai nghi ngờ. Sự mất tích của tôi vì bị người nhà phủ nhận mà lại một lần nữa bị chìm vào trong bóng tối sâu thẳm. Tôi nhìn thấy Trí Tú rời khỏi đồn cảnh sát trong trạng thái mất hồn, nước mắt rơi lã chã. Tôi muốn đuổi theo nhưng linh hồn chỉ có thể ở bên cạnh Thái Anh nhìn em ấy xử lí hộp sọ của tôi rồi theo chân em về nhà...

Sau khi tan làm, trên bàn ăn vẫn không thay đổi, vẫn là những món yêu thích của Di Nhân. Dì nhớ sở thích của con bé nhưng lại không muốn nhớ sở thích của tôi, đứa trẻ mồ côi được dì nhặt về... Có lần trên bàn ăn, Thái Anh hỏi tại sao tôi không ăn. Tôi cứ tưởng em cuối cùng cũng yêu thương tôi. Tôi nắm chặt đũa, lấy hết can đảm nói rằng tôi bị dị ứng với những món ăn mà Di Nhân thích. Dì đập đũa chỉ vào mặt tôi rồi mắng:

"Tao đã tạo ra cái nghiệp gì mà lại nuôi phải đứa vô ơn như mày cơ chứ? Tao cực khổ nấu một bàn thức ăn cũng làm ra tội nữa à? "

Tôi lúng túng nhìn về phía Thái Anh, người anh hùng của tôi, người đã từng bảo vệ tôi khi cả hai còn nhỏ mỗi lúc dì giận. Lần này, người anh hùng ấy chỉ gắp một miếng thức ăn lớn bỏ vào bát tôi:

"Ăn đi, đừng để mẹ giận! "

Tôi bị ánh mắt của họ bao phủ, dường như không ăn chính là một tội đồ. Cuối cùng, đĩa thức ăn đáng sợ đó đều vào bụng tôi. Hôm đó, cổ họng tôi sưng to đến mức hầu như không thể thở được. Tôi cố căng mắt ra nhưng không thể nhìn rõ, toàn thân vừa đau vừa ngứa.

"Cứu, cứu con, cứu chị. "

Giọng tôi khàn đặc, lảo đảo đi đến cửa muốn mở ra nhưng xoay cách nào cũng không mở được. Nỗi sợ hãi tràn đến trong khoảnh khắc này, tôi giơ tay đập cửa cố gắng phát ra âm thanh.

"Cứu, cứu chị Thái Anh ơi. Chị không muốn chết. Chị muốn ở bên em như ngày xưa, muốn được em ôm trọn vào lòng vỗ về, muốn dựa vào đôi vai săn chắc của em, muốn nghe em hát và nói những lời yêu thương giúp xoa dịu nỗi đau của chị. Xin em... Hức. Đừng bỏ chị lại như thế mà. Hức hức"

Nước mắt tôi tuôn rơi trong đau khổ. Tôi mơ hồ nghe thấy giọng của dì vang ra từ phòng khách:

"Dị ứng thôi không chết được đâu! May mà khóa cửa lại rồi. Cái loại chỉ biết giả vờ đáng thương, buồn nôn chết đi được! Đêm qua Tiểu Nhân về báo mộng, bảo muốn có một cái túi Chanel hàng hiệu loại mới nhất. Con mau đi mua đi, trễ là cửa hàng đóng cửa đấy! "

"Đừng mà hai người, đừng bỏ con lại! Con chưa muốn chết đâu dì, chị chưa muốn chết đâu em ơi! Cứu..."

Rầm, tiếng cửa phòng khách đóng lại, tôi hoàn toàn bị bỏ rơi. Thôi, cứ như vậy đi, có lẽ...chết rồi sẽ không còn đau nữa...

Tôi co ro trong góc chờ chết. Tiếng cười đùa của hai chị em dưới lầu truyền vào đôi tai duy nhất còn nghe rõ của tôi.

"Kim Trân Ni, cái chị ngốc này, bị dị ứng mà còn dám ăn à? Suýt chút nữa thì mất mạng rồi đấy! "

"Chị xin lỗi mò. Chị không cố ý. Bé yêu đừng mách với dì nhé? "

"Mẹ biết rồi! Bà ấy lo đến mức trẹo cả lưng kia kìa! Mẹ còn làm cả bàn thức ăn mà chị thích chờ chị về nhà đấy. Chỉ cần chị không sao là tốt rồi! Làm sao mẹ lại so đo với chị yêu của em được cơ chứ. Hì"

Trong giây lát, tôi đã thoát khỏi chút hồi tưởng ngọt ngào ấy. Giờ đây, tôi như con côn trùng hôi hám trong cống rãnh, đang thèm khát hạnh phúc trước kia. Trong khoảnh khắc này, tôi cảm thấy hổ thẹn với chính mình không có chỗ nào để trốn tránh. Tôi cũng muốn Thái Anh và dì yêu thương tôi, quan tâm tới những thứ tôi bị dị ứng, cũng muốn dì nấu cho tôi những món ăn mà tôi thích, quan tâm chăm sóc tôi. Nhưng...tôi chỉ là người xấu, là người đã hại chết Di Nhân nên tôi hoàn toàn không xứng đáng được yêu thương... Nhưng hai người ơi, con thực sự không muốn chết...

Tôi đã không chết vào ngày hôm đó. Vào phút cuối, tôi liều mạng nhảy ra khỏi cửa sổ và được người khác đưa đến bệnh viện cứu chữa. Bác sĩ nói may là đến kịp, chậm một chút nữa là nguy hiểm đến tính mạng người. Cô y tá nói với tôi:

"May mà không sao, nếu người nhà cô biết chắc sẽ lo lắng biết bao. "

Tôi tự an ủi mình cũng như muốn tuyên bố với tất cả:

"Đúng rồi, Thái Anh và dì yêu tôi rất rất nhiều đấy! "

Bỗng cửa phòng bệnh bị đẩy mạnh, tôi nhìn thấy Thái Anh và dì vội vã chạy về phía tôi. Cảm giác tủi thân trào lên từ đáy lòng, tôi cố chịu đau đớn mà ngồi dậy, nước mắt cứ thế rơi xuống. Nhưng trái lại, dì nắm chặt cổ áo tôi, lôi tôi từ giường bệnh xuống đất. Kim truyền nước bị giật ra, những giọt máu cứ vì thế mà tuôn trào ra từ tay tôi nhỏ giọt xuống mặt đất...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro