Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ba

" Tình là gì…Tình yêu là gì
Mấy khi êm ái…nhiều sầu bi…!?
Tình là gì…đời sao vướng lụy
Tình là gì…sống phải lâm ly"

...

"Đồ khốn, mày giả vờ đáng thương, tự khiến mình bị dị ứng rồi còn cố ý nhảy lầu để ai cũng biết đúng không? Mày muốn cho mọi người thấy tao và con tao đang ngược đãi mày. Mày muốn hủy hoại danh tiếng của chúng tao lắm đúng không? Sao mày không nhảy luôn cho chết đi? "

Dì kéo mạnh tay tôi, sau đó liên tục gào thét. Tôi co rúm lại, ôm chặt đầu, cơ thể liên tục bị đá. Tôi chưa bao giờ muốn hại dì và Thái Anh. Tôi chỉ không muốn chết thôi! Tôi đã đánh cược với chiều cao ban công tầng 3 và đã thắng nhưng không ngờ lại thua cuộc trước sự căm ghét của hai người họ dành cho tôi. Tôi quay lại thấy hình bóng Thái Anh qua tấm kính. Em đang đứng dựa vào tường, nhìn tôi bị dì cấu xé với ánh mắt lạnh lùng. Ngày càng nhiều người tập trung trước cửa phòng bệnh hơn, họ nhìn tôi với ánh mắt khinh bỉ, khước từ như thể tôi là con người ác độc. Cái hình tượng yêu thương mà tôi cố gắng tự dựng lên về tình yêu của Thái Anh và dì đã hoàn toàn bị xé toạc trước mắt mọi người. Tôi lừa dối các người đấy! Họ không hề yêu tôi, họ ghét tôi nhất trên đời!...

Quay trở lại thực tại, tôi nhìn dì lặng lẽ xới đầy bát cơm của Di Nhân, lặng lẽ gắp thức ăn cho em ấy. Cảnh tượng này đã lặp đi lặp lại suốt 5 năm trời. Chẳng phải chính tôi là kẻ đã hại chết Di Nhân, là người đã khiến họ trở nên như thế sao? Vậy tôi đâu có lí do gì để không chết đâu chứ?

Tiếng gõ cửa vang lên kèm theo giọng nói quen thuộc trong ký ức:

"Chị với mẹ mở cửa đi. Con dẫn chồng con về rồi đây! "

Tôi thấy Thái Anh, người lúc nào cũng thận trọng, vội vàng đứng lên mà làm rơi vỡ bát. Còn dì, người vốn luôn mạnh mẽ, đã ngã ngồi xuống ghế, nước mắt lưng tròng, liên tục hỏi Thái Anh:

"Là nó sao? Có phải nó không? "
Thái Anh lóng ngóng bước tới cửa, tay nắm lấy tay nắm cửa một hồi lâu mới mở ra. Cánh cửa mở rộng để lộ cô gái với dáng người nhỏ nhắn đứng bên ngoài. Tôi nhìn thấy... Chính là cô em gái mà tôi đã hại chết 5 năm về trước! Em ấy về rồi?...

Thái Anh nghẹn ngào hỏi:

"Tiểu Nhân... Có thật là em không? "

Di Nhân gật đầu mạnh, hốc mắt nhanh chóng đỏ hoe:

"Chị, là em đây. Em đã trở về rồi! "

Thái Anh, người luôn kiềm chế cảm xúc, bỗng lao tới ôm chặt lấy Nhân, hai tay em ấy vỗ mạnh vào lưng Tiểu Nhân, nghẹn ngào nói:

"Nó sống rồi! Haha, còn sống, em gái của chị. Gia đình đã đợi em về suốt 5 năm trời. Cuối cùng em cũng trở về rồi! "

"Con gái ơi, Tiểu Nhân của mẹ đã về rồi! "

Dì chạy tới, 2 tay nắm chặt áo Di Nhân, gục vào ngực em mà bật khóc nức nở.

"Bao năm qua con đã ở đâu? Sao không 1 lần gọi điện về cho chị với mẹ? "

Di Nhân đỏ mắt an ủi:

"Chị, mẹ, con xin lỗi! Con chỉ muốn thành công rồi trở về để 2 người được tự hào. Con không cố ý dấu 2 người đâu. "

Dì vừa trách móc vừa đánh yêu Di Nhân. Bà khóc nấc lên để giải tỏa nỗi nhớ mong và đau khổ suốt 5 năm qua. Thái Anh đỡ mẹ dậy, cẩn thận nhìn em gái.

"Lần đó, máy bay gặp nạn, em có bị thương ở đâu không?"

"Đúng đấy, chúng ta đã tìm kiếm con suốt 5 năm trời. Toàn bộ hành khách đều thiệt mạng, mẹ tưởng con cũng... "

Nói tới đây, dì liền lấy tay che miệng, xúc động khóc. Di Nhân vội khẳng định chắc nịch:

" Chị Anh và mẹ yên tâm đi, hôm đó con không có lên máy bay. "

Rồi em ấy kéo người đàn ông cao lớn bên cạnh lại gần, vui vẻ giới thiệu:

"Đây là chồng con, con rể, em rể của 2 người. Anh ấy tên Tư Thần. "

Trí nhớ của Thái Anh vốn rất tốt, em ấy nhận ra ngay người đàn ông ấy là bạn trai của Di Nhân, Mạc Tư Thần, người mà 2 người đã từng phản đối mối quan hệ 5 năm về trước. Có vẻ như Thái Anh không dám tin vào suy đoán của mình vậy.

"Ra là 5 năm em không về, bặt vô âm tín, chỉ là vì em bỏ trốn cùng cậu ta sao? "

Giọng Thái Anh có chút run rẩy, Di Nhân liền quỳ xuống xin lỗi, lấy ra hàng loạt món quà đắt giá để bù đắp. Em thừa nhận 5 năm trước em ấy đã giả chết để trốn đi cùng người mình yêu. Nỗi uất ức khổng lồ ập đến, đè nặng lên tôi: Dì đã căm phẫn mà thốt lên trong lễ tang của Di Nhân:

"Sao mày không chết thay nó? "

Tôi đã bị ép quỳ vào ngày giỗ của em ấy suốt bao năm. Hằng ngày, tôi phải ăn cơm trắng với nước lã, bị ép ăn đến suýt chết, bị đánh đập tàn nhẫn trong bệnh viện, bị mọi người xa lánh và chửi rủa là kẻ giết người. Sự dằn vặt vì tội lỗi và hối tiếc đã hành hạ tôi từng đêm không ngủ được. 5 năm ân hận và oán hận cùng với cái chết của tôi. Tất cả chỉ để làm trọn vẹn tình yêu của Di Nhân?...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro