
Chap 2
6:00 AM, như thường lệ, Park ChaeYoung thức dậy và chuẩn bị, chuẩn bị xong thì ăn sáng, bữa sáng của Park ChaeYoung đơn giản chỉ là bánh mì trứng, thật sự không có nhiều thời gian để làm những món đầy đủ dinh dưỡng hơn. Hôm nay Park ChaeYoung sẽ được nghĩ sớm nên trên đường lái xe đến công ty Park ChaeYoung đã gọi điện thoại cho Kim Jennie.
"Số điện thoại quí khách vừa gọi hiện đang tạm khóa..."
Kim Jennie lại khóa máy. Nhưng không sao, chiều nay là Park ChaeYoung lại được gặp Kim Jennie. Kim Jennie sẽ chẳng đi đâu nếu chưa xong bài báo cáo.
Một ngày làm việc lại bắt đầu, sẽ rất mệt mỏi nhưng nghĩ đến việc sẽ được gặp Kim Jennie, điều đó làm Park ChaeYoung cảm thấy vui hơn, có bao nhiêu mệt mỏi cũng tan biến.
"Chaengie, hôm nay công ty có tiệc nhỏ, cậu tham gia chứ?"
Nếu như không là hôm nay thì có lẽ Park ChaeYoung sẽ đồng ý, còn hôm nay thì chắc chắn là không được.
"Jisoo, mình xin lỗi nhưng mình có việc rồi."
"Àh, việc liên quan đến Jennie chứ gì. Cô ấy đã nấu sẵn món ngon và chờ cậu về ăn cùng có phải không? Có vợ sướng thật đấy."
Park ChaeYoung chỉ mỉm cười, nếu được như lời Kim JiSoo nói thì tốt biết mấy. Bây giờ thì không như thế nhưng Park ChaeYoung luôn tin tưởng rồi ngày đó sẽ đến. Việc Park ChaeYoung và Kim Jennie sau khi kết hôn vẫn ở riêng thì ngoài hai nhận vật chính và Ông Bà Kim ra không ai biết được điều đó, kể cả gia đình Park ChaeYoung cũng nhưđồng nghiệp trong công ty. Sau mỗi ngày làm việc mệt mỏi ai cũng nghĩ Park ChaeYoung sẽ được Kim Jennie chăm sóc chu đáo đến từng li, từng tí, nhắc đến Kim Jennie là mắt Park ChaeYoung lại sáng bừng hạnh phúc vì thế mọi người luôn tỏ ra ganh tị và trêu đùa, không một ai biết sự thật rằng Park ChaeYoung vẫn lủi thủi một mình trong căn nhà rộng lớn. Giấu tất cả mọi người thật không dễ, nhưng Park ChaeYoung đã làm được.
"ChaeYoung, cậu chưa về sao?"
"Lisa, mình đang chuẩn bị về đây."
"Nghe JiSoo bảo cậu không đi tiệc cùng mọi người."
"Mình phải về Daejeon thăm Jennie"
Bận bịu thu xếp lại hồ sơ trên bàn, trong lúc gấp gáp Park ChaeYoung đã vô tình nói ra điều đáng ra cần phải giấu.
"Daejeon? Jennie không ở Seoul sao?"
"Ahh... là do mấy hôm trước Jennie bị bệnh nên mình để cô ấy về nhà Ba mẹ như thế sẽ thoải mái hơn, sẵn tiện thăm nhà, cũng lâu rồi Jennie không về".
Một lý do cũng không tệ, may mà Park ChaeYoung nhanh trí, không thì công sức bấy lâu xem như bỏ.
"Ra thế, bảo Jennie mau khỏe nhé."
"Cảm ơn cậu."
"Bao giờ cậu đi?"
"Mình đi ngay bây giờ."
"Đúng lúc mình có việc ở Chungcheong, có thể ngồi nhờ xe cậu không?"
"Sao lại không chứ, mình rất sẵn sàng."
Lalisa ngoài việc là đồng nghiệp ra cũng là bạn lúc nhỏ mà Park ChaeYoung rất quí mến. Cả hai đều quê ở Busan, gia đình lại có quen biết nên khi sống ở Seoul ngoài công việc, cả hai vẫn thường xuyên liên lạc và giúp đỡ lẫn nhau.
Mất khoảng 1 tiếng 30 phút để Park ChaeYoung chạy xe từ Seoul về Daejeon nhưng lần này vì phải ghé ngang Chungcheong nên có lâu hơn một tí. Điện thoại reo, nhưng tên người hiện trên màn hình lại là tên Park ChaeYoung.
"Chaengie, mình sơ ý quá, lấy nhầm điện thoại của cậu rồi, otoke?"
"Không sao, cậu cứ giữ lấy, ngày mai mình sẽ đổi lại."
Kết thúc cuộc gọi cũng là lúc Park ChaeYoung vừa đến trước nhà Kim Jennie. Chắc là Kim Jennie sẽ rất vui, Park ChaeYoung còn mua rất nhiều đồ cho Kim Jennie nữa.
"Umma, Appa!"
" ChaeYoung?"
Cả Ông Bà Kim đều bất ngờ khi nhìn thấy Park ChaeYoung, đáng lẽ bây giờ Park ChaeYoung phải ở Seoul, không phải ở đây.
"Sao con lại...??"
Câu hỏi và nét mặt ngạc nhiên của Bà Kim cũng làm Park ChaeYoung ngạc nhiên theo.
"Hôm nay con được nghĩ sớm nên con... nhưng có việc gì sao ạh?"
"Aigoo... Chẳng phải Jennie đã lên Seoul rồi sao? Sao mà mỗi đứa lại một nơi thế này hả?"
Park ChaeYoung ngớ người ra khi biết Kim Jennie đã lên Seoul, Kim Jennie đã không nói cho Pảk ChaeYoung biết điều này.
Lên Seoul? Nhưng để làm gì Umma?
"Nó bảo đi thăm con. Aigoo, không biết sao hôm nay lại thế, đi cũng được 2 tiếng rồi."
Không chần chừ thêm nữa, việc Park ChaeYoung cần làm ngay bây giờ là chạy thật nhanh về Seoul. Mặc dù chạy xe khá mệt, chưa kịp nghỉ ngơi thì lại phải tiếp tục nhưng Park ChaeYoung đang cảm thấy rất vui, đây là lần đầu tiên Kim Jennie chủ động lên Seoul để thăm Park ChaeYoung như lời Ba Kim đã nói. Căn nhà mà Park ChaeYoung đang ở, từ khi hai người kết hôn, Kim Jennie chỉ ở đó duy nhất một ngày và hôm đó có mặt gia đình Park ChaeYoung.
------oOo-------
Kim Jennie định sẽ cho Pảk ChaeYoung một bất ngờ nhưng xem ra không được. Kim Jennie không thể vào nhà khi mà chìa khóa đã để quên ở Daejeon. Đành phải nhắn tin để Park ChaeYoung biết mà về mở cửa.
"Chaengie àh~ Em vừa lên Seoul, em đangở nhà nhưng em không mang theo chìa khóa, em không vào được Bao giờ Chaengie xong việc thì về nhanh với em... @.@"
Một tiếng trôi qua kể từ khi tin nhắn của Kim Jennie được gửi đi, bây giờ đã gần 6 giờ vẫn chưa thấy Park ChaeYoung đâu cả. Kim Jennie quyết định gọi cho Park ChaeYoung , giờ này chắc chắn Park ChaeYoung đã tan sở. Phải gọi đến lần thứ 3 mới có tín hiệu từ đầu bên kia.
"Chaengie, sao Cheangie không về với em? Em chờ lâu lắm rồi, em sắp buồn đến chết rồi đây, em..."
Kim Jennie còn định nói thêm nhưng đã bị ngăn lại, và dĩ nhiên người đó là Lalisa, không phải Park ChaeYoung.
"Jenie , là mình Lisa đây, không phải ChaeYoung "
"Lisa?"
"Mình cầm nhầm máy của Chaengie. Cậu đã hết bệnh rồi sao? "
"Mình bị bệnh bao giờ?"
"Chaengie bảo về Daejeon thăm cậu cơ mà?"
"Cậu biết việc mình ở Daejeon mà không ở Seoul với Chaengie sao?"
"... Ahh... Um, Changie cũng vừa nói với mình..."
Trong khi Park ChaeYoung ra sức giấu mọi người, kể cả Lalisa thì Kim Jennie lại đang vô tình thừa nhận tất cả... Lalisa đã biết sự thật, Park ChaeYoung đã nói dối, điều mà Park ChaeYoung chưa từng làm cho đến khi có sự xuất hiện của Kim Jennie....
Park ChaeYoung đã chạy nhanh nhất có thể, về đến nhà với niềm háo hức, Kim Jennie chắc hẳn đã phải chờ rất lâu. Park ChaeYoung mở cửa căn hộ của mình.
"Jennie, em..."
Nụ cười của Park ChaeYoung vụt tắt, căn nhà vẫn tối om, Kim Jennie không ở nhà như Park ChaeYoung đã nghĩ. Có lẽ Kim Jennie đã về lại Daejeon vì không gặp được Park ChaeYoung...
Gọi về Daejeon bằng điện thoại nhà để xác nhận sự việc, nhưng Bà Kim cho biết Kim Jennie vẫn chưa về, gọi cho Kim Jennie thì lại không liên lạc được. Park ChaeYoung cảm thấy lo lắng, phải đi tìm Kim Jennie mặc dù Park ChaeYoung cũng chẳng biết phải tìm ở nơi nào. Kim Jennie không có bạn bè ở Seoul...
Ra khỏi nhà, cái thang máy ở tầng 7 mà Park ChaeYoung đang ở chậm chạp lên từng tầng một,cũng có thể Park ChaeYoung đang sốt ruột nên cảm thấy như thế. Không thể đợi thêm, Park ChaeYoung sẽ đi thang bộ, như thế có lẽ sẽ nhanh hơn nhiều.
"Jennie?"
Lần này là Kim Jennie thật, Kim Jennie không đi đâu cả, cô ấy vẫn chờ Park ChaeYoung nhưng vì quá mệt mỏi nên đã ngồi tạm ở một gốc cầu thang và ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Điện thoại thì hết pin nên Park ChaeYoung đã không gọi được.
Ngồi cạnh và ngắm một lúc Pảk ChaeYoung mới quyết định sẽ đánh thức Kim Jennie dậy.
"Ngủ ở cầu thang như thế này người ta sẽ nghĩ em vô gia cư và bắt em đi mất đấy."
Park ChaeYoung thì thầm vào tai Kim Jennie, Ki
Jennie hoảng hốt vì nghĩ là một kẻ xấu nào đó đang cố tình lợi dụng khi cô đang ngủ say. Khi nhận ra đó là Park ChaeYoung, Kim Jennie ôm chầm lấy nhưng lại tỏ vẻ giận dỗi.
"Có biết em chờ lâu lắm không? Sao không đi luôn đi, lần sau em không lên đây nữa đâu."
"Um, em cứ việc ở yên ở nhà, đi lung tung thế này người ta bắt cóc em thì Chaengie biết làm sao đây?"
"Ai cho bắt? Có Chaengie ở đây mà. Trừ khi Chaengie muốn lấy vợ khác nên mới để người ta bắt em đi."
"Chaengie sẽ suy nghĩ lại việc đó..."
Vào nhà thay đổi quần áo trước khi Park ChaeYoung đưa Kim Jennie đi một vòng Seoul, đếnnhững nơi mà Kim Jennie thích. Kim Jennie sống ở Daejeon nhưng căn hộ mà Park ChaeYoung đang ở không vì thế thiếu đi những vật dụng của Kim Jennie, từ quần áo, giày dép,... Park ChaeYoung đã chuẩn bị tất cả, nơi này chỉ còn thiếu mỗi mình Kim Jennie.
"Chaengie àh, quần áo của em ở đâu?"
"Trong tủ, ngăn bên phải. Hơi cao, em có lấy được không?"
...
"Chaengie àh, sao không bật máy nước nóng được, nó bị làm sao thế?"
"Em phải bật công tắc ở ngoài trước đã. Em cứ ở trong ấy đi, Chaengie sẽ bật cho em."
...
"Chaengie àh,..."
Kim Jennie hoàn toàn xa lạ với căn nhà này, hơn nữa năm kết hôn, một ngày duy nhất Kim Jennie ở lại, hôm nay là ngày thứ 2. Thời gian ít ỏi đó không đủ để Kim Jennie quen thuộc với không gian xa lạ này. Kim Jennie chỉ có thể trông cậy vào Park ChaeYoung...
"Chaengie, em xong rồi, mình đi được chưa?"
"Hm, Nini"
Park ChaeYoung hơi ngập ngừng, có lẽ họ sẽ không thể ra ngoài ngay lúc này, có một việc quan trọng hơn và họ cần phải ở nhà.
"Sao thế Chaengie?"
"JiYeon... chị ấy đang đến đây..."
Park JiYeon,chị gái của Park ChaeYoung, sống ở Bunsan cùng với Ba, khi nào có việc lại lên Seoul nhân tiện ghé sang thăm Park Chaengie nhưng không thường xuyên. Lần này lại đúng lúc có Kim Jennie ở đây. Thật may, không thì chẳng biết Park ChaeYoung sẽ đối phó như thế nào.
"JiYeon unnie? Otoke... em sợ chị ấy..."
"Sẽ không sao, có Chaengie ở đây mà."
Lần gần đây nhất Kim Jennie gặp Park JiYeon là lúc cùng Park ChaeYoung về Busan cách đây 4 tháng. Nhưng lần kinh khủng nhất chắc phải là lúc Park ChaeYoung và Kim Jennie vừa kết hôn và Kim Jennie phải thực hiện nghĩa vụ con dâu của mình trong vòng 1 tuần trước khi được phép "tung bay".
Một gia đình truyền thống, Park JiYeon thừa hưởng tất cả những gì mà mẹ cô để lại, bao gồm cả tư tưởng lẫn hành động. Có thể nói Kim Jennie và Park JiYeon là hai thể đối lập và người bỏ công ra để dung hòa là Park ChaeYoung, đứa em mà Park JiYeon rất mực yêu quí.
Nhờ có Park ChaeYoung mà 1 tuần làm dâu của Kim Jennie được rút ngắn lại còn 3 ngày và những việc Park JiYeon giao phó cho Kim Jennie đều được Park ChaeYoung âm thầm giúp đỡ. Park JiYeon là một nỗi ám ảnh đeo bám Kim Jennie...
Tiếng chuông cửa vang lên, điều gì đến nhất định sẽ đến, Park ChaeYoung ra mở cửa.
"Unnie, sao chị lên trễ thế?"
Park ChaeYoung mỉm cười khi nhìn thấy chị của mình nhưng Park JiYeon thì lúc nào cũng tỏ ra nghiêm nghị.
"Chị lên từ chiều, nhưng phải đi mua một ít đồ nên bây giờ mới qua với hai đứa được. Em dâu đâu?"
Vừa kết thúc câu hỏi cũng là lúc Park JiYeon nhìn thấy Kim Jennie từ phòng ngủ bước ra.
"Sao em không ra mở cửa mà lại để cho ChaeYoung làm?"
"Em chào Unnie, Em..."
Kim Jennie ấp úng, cô không nghĩ việc mở cửa cũng nằm trong danh sách bắt bẻ của Park JiYeon.
"Ai làm cũng được mà Unnie. Jennie, cô ấy phải thay quần áo, bọn em định ra ngoài nhưng nghe Unnie đến nên cô ấy bảo em phải ở nhà để đón Unnie."
Park ChaeYoung đang cố hết sức giúp Kim Jennie gây được thiện cảm với Park JiYeon. Việc này tuy khó nhưng Park ChaeYoung biết, Park JiYeon chỉ là vẻ bề ngoài thôi, có điều muốn vượt qua vẻ ngoài đó để đến được bên trong của bến bờ hạnh phúc thì Kim Jennie cần phải cố gắng nhiều hơn nữa. Park ChaeYoung và Park JiYeon ngồi xuống sofa ở phòng khách trong khi Kim Jennie vẫn đang rụt rè đứng ở phía xa. Park ChaeYoung ra hiệu để Kim Jennie lại ngồi cạnh mình và nở một nụ cười để xua tan sự căng thẳng đang hiện rõ trên mặt Kim Jennie.
"Ngày mốt là giỗ mẹ, có nhớ không?"
Park ChaeYoung đập tay vào trán, Kim Jennie thì ngớ người ra, đến Park ChaeYoung còn quên thì làm sao Kim Jennie có thể nhớ.
"Thôi chết, lu bu quá em không xem lịch nên không biết, may mà có Unnie."
"Jennie, còn em? Em cũng không nhớ sao?"
Park JiYeon đột nhiên chuyển hướng sang Kim Jennie.
"Em... em... "
"Unnie, đừng trách Jennie, bọn em cũng chỉ mới kết hôn thôi mà."
"Chị chỉ mới hỏi thôi, em có cần bênh như vậy không?"
Park JiYeon nhìn xung quanh dò xét, rất may là Park ChaeYoung luôn gọn gàng, sạch sẽ và thu xếp mọi thứ rất ngăn nắp không thì Kim Jennie chắc sẽ phải nghe thêm một vài điều nữa.
"ChaeYoung, chị có thể uống không?"
"Ơ... em xin lỗi, để em lấy."
Park ChaeYoung nhanh nhảu vừa toang đứng dậy, nhưng Park ChaeYoung không phải là người mà Park JiYeon mong đợi sẽ thực hiện.
"Không phải việc của em, ngồi xuống."
Người mà Park JiYeon đang muốn nói đến thì ai cũng biết là ai, và người đó cũng tự biết đó là mình.
"Chaengie ngồi đi, để em lấy nước cho Unnie."
Kim Jennie vào bếp, được một lúc thì trở ra với ly nước và đặt lên bàn trước mặt Park JiYeon.
"Unnie uống nước."
"Ơ... để em đi lấy ly khác."
Vừa để ly nước xuống bàn Park ChaeYoung đã vội cầm lấy và đi vào trong, như lời Park ChaeYoung thì nó sẽ được đổi thành một ly khác, Kim Jennie vẫn chưa biết vì sao Park ChaeYoung lại làm như thế. Mãi khi Park ChaeYoung trở ra với ly nước lọc Kim Jennie mới nhớ ra Park JiYeon bị đau họng nên không uống được nước đá, ly mà Kim Jennie đã mang ra lúc nảy.
"Mai còn phải mua thêm đồ rồi mới về Busan được, có phiền khi chị ở lại đây một đêm không?"
Câu hỏi chỉ mang nghĩa tượng trưng, chẳng có lý do gì để Park ChaeYoung từ chối cả.
"Dạ không, Unnie cứ ở lại đây với bọn em."
Kim Jennie im lặng vì nghĩ chỉ Park ChaeYoung trả lời là đủ nhưng sự im lặng đó làm Park JiYeon nghĩ rằng Kim Jennie không muốn mình ở đây, đưa mắt nhìn Kim Jennie, Park JiYeon đang chờ câu trả lời hoặc ít nhất là một cái giật đầu.
"Nhà bọn em cũng như nhà Unnie, Unnie cứ tự nhiên."
"Vậy được rồi, chị có thể ở phòng nào đây?"
Park ChaeYoung dẫn Park JiYeon vào phòng và xem có cần giúp đỡ gì không, Kim Jennie thở phào nhẹ nhõm khi Park JiYeon vừa khuất bóng. Park ChaeYoung trở lại phòng khách, Kim Jennie đang ngồi thất thần trên sofa.
"Em không sao chứ?"
Kim Jennie dựa vào vai Park ChaeYoung rồi thở dài nhìn về phòng mà Park JiYeon vừa vào.
"Em chỉ định lên Seoul một hôm thôi, nhưng có vẻ em sẽ phải cùng Chaengie về Busan luôn có phải không?"
"Em đã làm xong báo cáo chưa?"
"Em chưa, nhưng cũng may là được gia hạn."
"Vậy thêm vài hôm nữa sẽ không ảnh hưởng chứ?"
"Chắc là không, khi về em sẽ cố."
Park Chaengie cũng không thể làm khác, Kim Jennie nhất định phải về Busan nếu không muốn có thêm nhiều phiền phức.
"Um, vậy em cố nhé" Kim Jennie mỉm cười, sẽ là những ngày khó khăn nhưng nếu có ChaeYoung ở bên Kim Jennie sẽ yên tâm hơn.
"Sao hôm nay lại muốn lên thăm Chaengie thế?"
"Biết rồi còn hỏi."
Park ChaeYoung cười thầm, không biết điều mình đang nghĩ có giống như câu trả lời của Kim Jennie hay không.
"Không phải em nhớ Chaengie chứ?"
"Dĩ nhiên là không."
Thái độ của Kim Jennie cho Park ChaeYoung biết câu trả lời đó là hoàn toàn sai sự thật, mặt Kim Jennie đỏ bừng.
"Không nhớ thì thôi, Chaengie cũng đâu có nhớ em."
Park ChaeYoung thôi không ôm Kim Jennie nữa, giả vờ xoay mặt sang hướng khác.
"Thật không?"
"Thật."
"Chắc không?"
"Chắc."
"Oh, vậy em về đây."
Kim Jennie vừa toang đứng dậy Park ChaeYoung đã ôm chầm lấy và kéo Kim Jennie trở lại. Kim Jennie bật cười, cô biết nhất định Park ChaeYoung sẽ làm như thế, Park ChaeYoung chỉ đùa và Kim Jennie cũng thế.
Hôn nhau không nằm trong danh sách cấm, nó nằm
trong mục khuyến khích thực hiện khi có thể nhưng đừng lạm dụng quá là được. Vậy nên bây giờ họ đang hôn nhau, Kim Jennie nằm gọn trong lòng Park ChaeYoung và đè Park ChaeYoung nằm dài ra sofa, giây phút lãng mạn làm cả hai quên rằng có sự tồn tại của người thứ ba.
"Bao lâu rồi hai đứa chưa gặp nhau?"
Park JiYeon khoanh tay, dựa trước cửa phòng ngủ và nhìn chằm chằm về phía sofa đang nóng 1000 độ C. Park ChaeYoung ngồi bật dậy, Kim Jennie cũng giật phắt người.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro