10.3
Thế nhưng khi đứng trước cửa phòng bệnh thì chẳng còn thấy Jennie mạnh mẽ khí thế lúc nãy đâu, mà chỉ còn một Jennie rụt rè đang nhìn lén em từ cửa sổ. Em ấy đang tự mình ăn những thìa canh nhạt nhẽo của bệnh viện bằng cánh tay ghim đầy kim những ống truyền dịch. Gương mặt khổ sở qua từng động tác nâng tay muốn cũng đủ hiểu điều đó làm em đau đến nhường nào. Có lẽ không chịu đựng được nữa nên Chaeyoung không tiếp tục ăn mà đặt lại bát canh lên xe đẩy chờ y tá đến dọn đi.
Jennie lấy hết can đảm bước vào trong, những bước đi dè dặt đầy lo lắng khiến nàng thật nhỏ bé trước em ấy. Biểu cảm ban đầu của Chaeyoung chính là ngạc nhiên, lúc chiều em đã nặng lời đến thế cơ mà, sao bây giờ chị ấy đến đây cơ chứ. Biểu cảm ngạc nhiên nhanh chóng thay đổi bằng nét mặt lạnh lùng thường ngày.
" Sao chị còn đến đây?"
" Mẹ bảo chị mang canh đến cho em"
" Em ăn no rồi, chị mang về đi"
Jennie nhìn bát canh hầu như còn nguyên trên xe đẩy, ăn như thế mà đã no rồi à? Rõ ràng là nói dối, nên cơ thể của em ấy mới gầy chỉ còn da bọc xương. Jennie không nói gì thêm, nhanh tay rót canh ra bát, nàng ngồi xuống giường rồi đưa thìa canh đến trước miệng em. Loạt hành động của Jennie làm em đứng hình, sao bỗng nhiên lại đối xử tốt với em như thế
" Mẹ chị hầm canh vất vả lắm đấy, em mau ăn hết đi, đừng khiến mẹ chị buồn"
Cuối cùng Chaeyoung cũng đành hé miệng ăn thìa canh trước mặt trước khi cặp má bánh bao kia xụ xuống. Sau khi ăn được vài thìa em từ chối muốn tự mình ăn, nhưng Jennie không để điều đó xảy ra
" Em định ăn với cánh tay đầy tiêm này à?"
Cảm giác vừa rồi thật sự rất đau đớn, mỗi lần nhấc tay các mũi tiêm sẽ đâm sâu vào từng thớ thịt. Chaeyoung lặng thinh ngoan ngoãn ăn từng thìa canh mà nàng đưa tới khiến tâm trạng Jennie vui vẻ hơn. Sau khi dọn dẹp xong mọi thứ, Jennie ngã lăn ra sofa trước giường bệnh
" Hôm nay chị sẽ ở đây"
" Không cần đâu, chị mau về nhà đi"
" Dù em có nói gì đi nữa chị cũng sẽ không đổi ý đâu, chị sẽ nằm ở đây, cần gì thì hãy gọi chị"
Vừa dứt lời nàng liền nằm xuống chiếc ghế sofa, Chaeyoung im lặng không nói gì nữa, vì em hiểu rõ bản tính bướng bỉnh của nàng. Em khẽ nằm xuống giường, mắt nhìn ra khoảng không ngoài cửa sổ, trong đầu liên tục nghĩ về những chuyện từ nãy đến giờ, từ rất lâu cả hai đã không còn đủ thân thiết để làm những hành động đó, em đã xây dựng cho mình một thế giới riêng và em chẳng hề muốn có một Jennie ở đó. Nhưng hôm nay nàng lại làm những chuyện có thể khiến em rung động và không cho phép em từ chối nó.
Chaeyoung chuyển tầm nhìn về hướng Jennie đang nằm, nàng cứ liên tục trở người nên đã thu hút sự chú ý của em. Kim ngắn đồng hồ đã di chuyển đến con số 11 và trời đã lạnh hơn, Jennie tuy vô cùng mệt mỏi vì lịch trình nhưng vì trời quá lạnh nên nàng khó có thể ngủ được.
" Chị lên đây nằm cùng em đi"
Chaeyoung đề nghị nhưng với tông giọng nhẹ nhàng hơn bình thường. Jennie có hơi giật mình, mình đánh thức em ấy à?
" Không sao đâu, chị nằm cùng sẽ làm em đau đó"
" Giường đủ rộng để nằm 2 người, chị không định ngủ cho lịch trình ngày mai à"
Phải rồi, vô số lịch trình đang chờ nàng vào ngày mai, nếu không ngủ nàng sẽ không chịu đựng được mất. Sau vài phút chần chừ, Jennie đã đến bên giường của Chaeyoung, em nép sang một bên để nàng có thể nằm xuống, chiếc giường này sẽ rất rộng rãi cho 1 người, với 2 người thì có hơi chật chội, nhưng ít ra cũng thoải mái hơn chiếc sofa kia. Chaeyoung xoay lưng về phía nàng, không biết em ấy đã ngủ chưa, kể từ ngày đọc được dòng nhật kí kia, nàng chưa từng cùng em ấy ngủ chung giường thêm lần nào nữa.
Hôm nay tuyết lại rơi, Jennie cũng đã chăm sóc cho em được 1 tuần rồi, dường như mối quan hệ của họ đã khá tốt hơn sau đêm hôm ấy. Jennie mang phần cơm mà mẹ nàng chuẩn bị đến cho Chaeyoung, một bóng dáng quen thuộc giữa bầu trời tuyết trắng xóa, em gầy quá, dù đã được nghỉ ngơi cả tuần liền nhưng cơ thể chả mập hơn chút nào. Nàng xót xa bước lại gần em hơn, em ấy đang lẩm nhẩm lời bài hát nào đó, một bài hát buồn
" Trời lạnh lắm, vào trong đi em"
Chaeyoung quay lại nhìn nàng, một vài hạt bông tuyết rơi trên mái tóc vàng óng của em, em nở một nụ cười với nàng giữa trời tuyết lạnh lẽo, trái tim nàng thổn thức, sau tất cả những gì nàng cố gắng cũng không chống cự lại nổi một nụ cười của em
" Hôm nay tuyết rơi đẹp lắm, chị có muốn ngắm cùng em không?"
Trong lúc Jennie còn đang vật lộn với mớ cảm xúc của mình, bàn tay đã bị em nắm lấy rồi kéo xuống ngồi cạnh mình. Em ấy nắm lấy tay nàng mãi, nàng cũng không kéo tay lại mà yên lặng cùng em ngắm tuyết rơi.
Cả nhóm có một lịch trình phải nó khá là tuyệt vời sau khi Chaeyoung xuất viện, đến đảo Hawaii chụp một vài shoot hình và phần quan trọng hơn đó là nghỉ dưỡng trong 1 tuần tại đây.
" Để hai người họ ở cùng có ổn không chị? Hay là em vẫn ở cùng Chaeyoung?"
" Em ở đây cùng chị, hai con người ấy phải giải quyết mọi chuyện với nhau, đây là một dịp tốt"
Lisa có hơi lo lắng khi mà Jisoo quyết định để Jennie và Chaeyoung ở cùng phòng với nhau, mối quan hệ giữa hai người lúc nào cũng là vấn đề lớn nhất của nhóm, Jisoo là người rõ nhất tình hình hiện tại, chị muốn cả hai phải rõ ràng với nhau.
Mối quan hệ giữa cả hai dường như đã tốt hơn rất nhiều, trong buổi chụp hình Jennie cứ quấn lấy Chaeyoung suốt, ở pose ảnh cuối nàng được đứng cạnh em, nàng muốn nắm tay em nhưng dường như em ấy không muốn.
Kết thúc lịch trình chụp của buổi chụp ảnh đầu tiên, mọi việc quá nhẹ nhàng không chút mệt mỏi. Cả nhóm cùng ăn tối ở một nhà hàng ven biển, Chaeyoung vốn muốn rủ Lisa cùng đi dạo với mình sau bữa tối, nhưng không may là cậu ấy đã uống cùng với Jennie một ly whisky, cả nhóm chẳng ai có tửu lượng tốt cả, và thế là Chaeyoung quyết định sẽ đi dạo một mình.
Gió biển ban đêm dịu nhẹ thổi bay mái tóc vàng óng, Chaeyoung chậm rãi bước đi, chân chạm vào làn nước mát lạnh, em rất thích cảm giác này, đã rất lâu rồi em mới cảm thấy thoải mái như vậy.
Phía sau có tiếng bước chân, có lẽ ai đó cũng thích đi dạo vào ban đêm, tò mò quay đầu lại, người đó không ai khác chính là Jennie, người vừa mới uống say cùng với Lisa trên bàn ăn.
Jennie mang nụ cười nhẹ bước lên sánh vai cùng em, mặt chị ấy có hơi đỏ do rượu
" Chị không về phòng nghỉ ngơi à"
" Chị cũng muốn đi dạo"
Chỉ cần nghe giọng nói Chaeyoung cũng nhận ra nàng say rồi. Em nắm lấy tay nàng, để nàng cùng đi với mình.
" Chúng ta ngắm biển đi em, chị nghe mọi người nói biển ban đêm cũng rất đẹp"
Cả hai cùng nhau ngồi trên một tảng đá nhìn ra biển, Jennie rùng mình khi một cơn gió thổi qua, Chaeyoung ôm nàng vào lòng đợi đến khi gió ngừng.
" Chúng ta quay về đi, chị sẽ bị cảm lạnh đó"
" Không, chẳng phải Chaeyoung đang ôm chị sao, chị không cảm thấy lạnh chút nào cả"
Jennie ngước khuôn mặt ửng hồng cùng đôi mắt mơ màng lên nhìn em, rồi lại tựa vào lòng em
" Chị vui lắm"
" Tại sao?"
" Vì em không tỏ ra lạnh lùng với chị nữa, em có biết chị rất ghét khuôn mặt lạnh lùng của em không? Tại sao luôn tươi cười với mọi người còn chị thì không?"
" Sao em không trả lời?"
Jennie đưa tay nhéo một bên má Chaeyoung, nhưng chiếc má ấy không còn mũm mĩm như ngày nữa, em ấy gầy đi nhiều quá. Bàn tay Jennie từ lúc nào đã chuyển sang vuốt ve khuôn mặt hoàn mĩ của em. Chaeyoung không để nàng vuốt ve quá lâu liền xoay mặt né đi
" Em đưa chị về nghỉ ngơi nhé"
" Một chút nữa thôi, để chị ở cạnh em một chút nữa, nhỡ đâu ngày mai em sẽ lại lạnh lùng với chị"
Thật ra, Jennie không định đi dạo nhưng khi nhìn thấy bóng lưng cô độc của em bước đi trong màn đêm nàng lại không nỡ để em một mình, và men rượu đã cho nàng can đảm để bước về phía em đêm nay.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro