Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

10.1

Đã hơn 4h sáng thế nhưng phòng tập ở tòa nhà YG vẫn còn lấp lóe ánh đèn, Park Chaeyoung cẩn thận đặt chiếc đàn guitar yêu quý của mình vào túi da chuẩn bị ra về. Mặc dù đã muộn thế này nhưng ở những phòng khác vẫn còn các thực tập sinh ở lại luyện tập, họ làm em nhớ lại khoảng thời gian thực tập trước kia, tuy vô cùng khó khăn nhưng lại cực kì vui vẻ. Còn bây giờ ai cũng có lịch trình của riêng mình và chỉ cùng nhau luyện tập khi chuẩn bị comeback hay những buổi trước lúc concert diễn ra thôi.

Em đeo chiếc đàn lên vai rồi rời khỏi tòa nhà để trở về kí túc xá. Tiết trời đã vào thu nên không khí ban đêm có hơi se lạnh, em cố bước đi thật nhanh để tránh đi cái lạnh đáng ghét này. Em chọn đi cổng sau của khu chung cư vì phía trước bọn nhà báo đã chờ đầy rồi. Cổng sau là lối ra vào bí mật của tòa nhà, nếu muốn tránh mặt nhà báo thì con đường này là lựa chọn an toàn nhất. Hai tay em cho vào túi áo khoác, chiếc mũi nhỏ đã ửng đỏ vì trời quá lạnh, cả cơ thể em như đông cứng lại "cố lên Chaeyoung, chỉ vài bước nữa thôi mình sẽ được lăn trên chăn ấm rồi" em tự nhủ với bản thân mình như vậy. Thế nhưng cảnh tượng trước mắt làm em không thể nào bình thường bước tiếp được, Jennie và bạn trai chị ấy đang hôn nhau. Em như chôn chân tại chỗ, em không muốn chứng kiến cảnh tượng này nhưng sao đôi chân của em lại chẳng chịu bước tiếp. Nhận ra có ai đó đang nhìn, Jennie liền dứt ra khỏi nụ hôn rồi khó chịu nhìn về hướng người nọ, nhưng người ấy lại là Chaeyoung khiến Jennie có hơi lo lắng. Hướng ánh mắt vô cảm nhìn về hai người họ, không một lời chào mà bước thẳng vào trong. Em bước vào thang máy theo sau đó là Jennie, nàng giương ánh mắt khó chịu về phía em

" Em có biết hành động vừa rồi của em là không lễ phép không Chaeyoung?"

" Em vốn như vậy mà"

" Để lại một lời chào với anh ấy khó lắm sao, dù gì người ta cũng là tiền bối của em, không ai dạy em cách cư xử à?"

" Đúng rồi, em là người thô lỗ như thế đấy, em không còn là đứa trẻ ngoan ngoãn ngày xưa của chị đâu. Thế nên làm ơn, đừng dạy em phải làm như thế này như thế kia với anh ta nữa"

Cánh cửa thang máy dừng ở tầng của bọn họ, em ôm cây đàn toang bước ra ngoài, Kim Jennie nổi giận đùng đùng bước đi sau em, Chaeyoung ngày càng quá quắt, nàng nghĩ mình đã chịu đựng đủ rồi

" Chúng ta cần nói chuyện Chaeyoung, em không thể giữ thái độ đó suốt ngày được"

" Thế thì đừng để ý đến em nữa, như lúc nãy ấy"

Nói rồi em bước vào phòng đóng sầm cửa lại, em quá mệt mỏi khi phải đối diện với Kim Jennie, nàng có thể nào đừng xuất hiện trước mặt em nữa không, trái tim khô cằn của em chẳng thể nào rung động thêm lần nào vì ai nữa vì nó bị nàng tàn nhẫn giày xéo từng phút từng giây.

Một đứa trẻ chỉ mới 15 tuổi đã phải xa nhà đến một nơi xa lạ thực hiện giấc mơ của mình, những khó khăn có thể dễ dàng quật ngã em, em chưa thể hát đúng nốt, chưa thể nhảy và cả tiếng Hàn cũng chẳng thể nói được. Em chả dám khóc và cũng chẳng dám than vãn với ai cả, chiếc giường nhỏ cũ kĩ ở ktx là nơi em có thể buông bỏ những gánh nặng sau một ngày dài. Và thật may, người cùng phòng em là Kim Jennie, nàng chỉ dạy em mọi thứ, nàng bất chấp luật lệ của công ty để nói tiếng anh cùng em. Và cũng từ đó trái tim của em chỉ hướng về một mình nàng.

Có thể dễ dàng nhìn thấy một Park Chaeyoung dính lấy Kim Jennie thuở thực tập sinh, vì ngày đó em chỉ là một cô gái nhỏ, những cử chỉ quan tâm nhỏ nhặt đến từ Jennie đã làm trái tim thiếu nữ của em rung động. Cho đến một ngày em chợt nhận ra Jennie đối xử tốt với tất cả mọi người, chứ không chỉ riêng em... Em có buồn một chút, nhưng dần dần nàng chỉ mải miết rong đuổi theo những thứ gọi là tình yêu, nàng cảm thấy em rất phiền, nàng cáu gắt với em khi em hỏi điều gì đó có liên quan đến bạn trai mình... Từ đó cả hai trở nên xa cách, nàng dường như quên đi cô gái nhỏ chờ nàng hàng đêm ở ktx và bỏ mặc em trong những ngày mưa bão đó, những ngày tháng khó khăn nhất cuộc đời em...

Em khóa cửa phòng, không muốn ai làm phiền mình cả, từng tế bào thần kinh của em đang căng thẳng cực độ, mở ngăn tủ dưới cùng lấy ra một ít thuốc, có lẽ chúng sẽ giúp em quên đi mọi thứ, hay chỉ một chút thôi cũng được...

Ting... ting... từng hồi chuông báo tin nhắn kéo đến nhưng em chả còn sức để đọc nó, thứ thuốc này đang khống chế cơ thể đang dần trở nên kiệt quệ của em. Chaeyoung tựa người vào thành giường ngắm bầu trời sao qua ô cửa sổ,
liệu sau này khi chết đi em sẽ trở thành một trong số chúng chứ, hay em sẽ chết trong cô độc và không có một ai bên cạnh.

Chất kích thích ấy đưa em chìm vào giấc ngủ, giúp em thư giãn một chút sau một ngày làm việc mệt mỏi và quên đi những vết thương trong trái tim mình.

Tiếng gõ cửa bên ngoài ngày càng lớn và gấp rút, là tiếng của Jisoo đang gọi mọi người thức dậy để chuẩn bị cho lịch trình tiếp theo. Chaeyoung mơ màng tỉnh dậy, em cần phải chuẩn bị thật nhanh để không làm ảnh hưởng đến mọi người. Lại một ngày mới đầy mệt mỏi đến với em, hàng tá chương trình đang chờ em và cả nhóm, nhưng dù gì em cũng phải hoàn thành nó thôi, đây không phải là cuộc sống em mong muốn sao?

Em cố gắng vệ sinh thật nhanh để có thể chọn ngồi cùng xe với Lisa hoặc Jisoo, em đang muốn tránh mặt Jennie. Nhưng không hiểu sao xe em chọn lại có một Kim Jennie ngồi bên trong chờ sẵn

" Em muốn tránh mặt chị à?"

" Em không có"

" Thế thì mau vào đi"

Lịch trình hôm nay dày đặt đến nỗi người có sức khỏe tốt như Lisa còn phải kiệt sức. Đã 11h khuya cả nhóm còn phải đến phòng thu để chuẩn bị cho bài hát mới. Hôm nay sẽ là một buổi họp quan trọng giữa nhóm và các nhà sản xuất khác. Jennie có hơi mệt mỏi nhưng nàng còn có thể cầm cự được, nhưng thành viên khiến mọi người lo lắng nhất là Park Chaeyoung, cả cơ thể em tựa hẳn vào vai Lisa, khuôn mặt chẳng còn chút sức sống.

" Em có cần vào nghỉ ngơi một chút không Chaeyoung?"

Teddy, người quyền lực nhất trên bàn họp đã lên tiếng thay tất cả mọi người, đối với anh Chaeyoung luôn là cô bé lễ phép, biết nghe lời, Teddy đã có thiện cảm với em ngay từ những buổi đầu làm việc chung, thế nên bây giờ có hơi xót xa vì khuôn mặt trắng bệch kia.

" Em vào vào nhà vệ sinh rửa mặt sẽ tỉnh táo lên ngay thôi, xin lỗi mọi người"

Em cố bước ra khỏi phòng họp trước những ánh mắt lo lắng của mọi người, làn nước lạnh chạm vào mặt khiến em có chút tỉnh táo hơn. Không được làm mọi người lo lắng, Chaeyoung tự nhủ trong lòng như thế.

Định quay trở lại bên trong thật nhanh nhưng bên ngoài đang có một người chờ sẵn. Người đó đưa em một lọ nước mà em nghĩ đó cũng là thứ mình đang cần ngay lúc này

" Mau uống đi, trong túi anh còn thừa một lọ nên cho em đấy"

" Em cảm ơn"

Chaeyoung có thể thấy trên trán anh ấy còn đọng lại những giọt mồ hôi, và nhịp thở có hơi gấp gáp, em biết anh ấy đã phải chạy rất xa để mua nó cho mình. Nhưng em không muốn vạch trần lời nói dối ấy...

" Em vẫn dùng loại thuốc đó sao?"

" Chỉ là em có hơi căng thẳng và có chút khó ngủ, em nghĩ dùng nó sẽ tốt hơn"

" Em không thấy nó đang rút cạn sức lực của em sao! Nghe lời anh một lần thôi, đến chỗ bác sĩ đi Rosie"

" Khi có thời gian em sẽ đi ngay, anh đừng nổi giận mà"

Chaeyoung bám lấy cánh tay của người kia đung đưa lấy lòng, bộ dạng đáng yêu ấy khiến người con trai ấy siêu lòng, đưa tay sờ đầu em như đang ra dáng một người anh lớn

" Và sau cuộc họp này, anh muốn em sẽ cùng mọi người về nghỉ ngơi sớm, và chúng ta sẽ chẳng có buổi tập đàn nào vào hôm nay cả"

" Vâng em biết rồi"

Tất cả những gì xảy ra đã được Jennie nhìn thấy tất cả. Loren? Con trai duy nhất của chủ tịch tập đoàn Naver, có rất nhiều tin đồn về cậu ta nhưng phần lớn là những tin không mấy tốt đẹp của bọn công tử nhà giàu. Điều Jennie quan tâm nhất bây giờ là mối quan hệ thân mật giữa Chaeyoung và cậu công tử nhà giàu đó, nàng cảm thấy khó chịu khi nhìn thấy em kết thân với những người như vậy.

" Anh đã đặt lịch rồi, ngày mai anh sẽ đón em sớm..."

Đó là những gì nàng nghe được sau khi cả nhóm được đưa về dorm, tiếng anh quản lí dặn dò Chaeyoung, nàng quá mệt mỏi để quan tâm mọi chuyện xung quanh, Jennie bước nhanh vào bên trong và nàng cần chiếc giường ấm áp của mình ngay bây giờ.

Jennie trông có vẻ tỉnh táo đang ngồi chờ mọi người ở sofa phòng khách, hôm nay cả nhóm sẽ bàn về những chi tiết sẽ có trong MV mới.

" Đi thôi"

" Ơ, còn Chaeyoung"

Jennie ngạc nhiên khi chị cả Jisoo rời đi khi chỉ có ba người

" Em ấy đã rời đi lúc sớm rồi"

Khi cả ba đến công ty, Chaeyoung đã ngồi chờ sẵn ở phòng họp rồi, trông em hôm nay tươi tắn hơn ngày hôm qua rất nhiều. Jisoo có vẻ nghiêm túc tiến đến trước mặt Chaeyoung, tay áp vào trán em như kiểm tra nhiệt độ rồi nhận lấy hồ sơ gì đó từ quản lý.

" Bác sĩ bảo không được lạm dụng thuốc khi không có sự cho phép từ ông ấy"

" Em đã nghe rõ chưa"

Chưa bao giờ nàng nhìn thấy một Kim Jisoo nghiêm túc đến thế, chị ấy nhìn chăm chăm em ấy chờ đợi câu trả lời

" Vâng, em xin lỗi"

Vốn định hỏi Jisoo về chuyện đó nhưng công việc nhiều vô số đã làm nàng quên mất đi.

To be continued...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro