
Chương 2
Vạn vật xung quanh tối đen, đáng sợ hơn bao giờ hết. Gương mặt xinh đẹp thoáng hiện dưới ánh chớp tạo nên cảm giác lạnh lẽo cô độc.
Có rất nhiều lời đồn thổi xung quanh ngôi nhà lớn trong rừng sâu.
Không có bất kỳ một con đường nào tới đây, nhưng thật kỳ lạ, như có một lực hút từ phía cánh rừng sâu thẳm, dẫn lối đôi chân con người bước tới.
Có người nói nơi này bị ma quỷ ám. Có người nói nơi này là nơi Thần linh trú ngụ. Họ chỉ nhớ khoảnh khắc bản thân bước tới nơi này, những chuyện xảy ra sau đó đều bị lãng quên, và những người từng tới nơi đây sau một thời gian ngắn đều phát điên vì một hình bóng xinh đẹp không rõ khuôn mặt đã từng gặp!
Hình bóng xinh đẹp ấy đang đứng trước mặt một đứa trẻ. Một tâm hồn trong sáng tựa viên ngọc quý, ngây thơ, không chứa bất kì một ý nghĩ vẩn đục. Sắc đẹp trong mắt em chính là sắc đẹp hay được ca ngợi trong những câu chuyện cổ tích.
"Sợ... Yêu tinh ơi! Em sợ mưa..!"
Tâm dao động. Không thể nhìn được biểu cảm của đứa nhỏ, nhưng qua chất giọng e dè đầy sợ hãi nàng cũng có thể tưởng tượng ra, đôi mắt long lanh ấy đang ngấn lệ.
Con người và nàng từ trước tới giờ luôn là hai phía đối nghịch. Chịu đựng những tiếng bịa đặt về nàng cả nghìn năm, cướp đi người mà nàng thân nhất. Chỉ cần khi đôi mắt nàng lấy lại được ánh sáng, nàng thề sẽ tìm hậu duệ của những kẻ đã giết Bạch hổ, đem chúng bỏ vào lửa địa ngục, miệng ngậm than đỏ, hành hạ chúng sống không bằng chết, linh hồn tiêu tán, thân xác hủy hoại!
Nhưng một lời thích đã khiến tâm nàng lung lay!
Sẽ có người thích nàng? Sau khi nghe được hết những lời xấu về nàng?
Đứa trẻ được đưa vào nhà. Cửa gỗ đóng lại. Nàng chống một nhịp gậy xuống đất tạo âm thanh vang lên trong không gian tĩnh lặng. Hai bên đường, dọc lối đi vào nhà được thắp sáng bởi hàng nến trắng lung linh, ánh sáng dịu nhẹ phát ra, từng ngọn lửa nhỏ nhảy múa theo cơn gió lạ. Sáp nến từ từ tan chảy, tạo thành những dòng chảy nhỏ giọt xuống thân nến, rồi đọng lại thành những vệt sáp mỏng và mềm mại. Các giọt sáp đông đặc dần, tạo nên những đường gân chằng chịt chạy dọc theo thân nến, như thể thời gian đang khắc dấu ấn của mình lên từng ngọn lửa.
Trong mắt đứa trẻ, căn nhà sáng bừng, lung linh, huyền ảo. Từng đồ vật trong nhà cũng đang phát quang, thứ ánh sáng mà con người chưa bao giờ được nhìn thấy.
"Nhà của yêu tinh đẹp quá!"
Đứa trẻ thích thú chạy khắp nơi, chạm tay vào mọi thứ mà nó nhìn thấy trên đường đi. Chiếc bình cổ màu xanh ngọc được khắc hoa văn rồng trên đó đang phát ra thứ ánh sáng mờ ảo đầy mê hoặc. Bên tai như có tiếng thì thầm gọi mời của những vật tâm linh, đứa trẻ chạm vào bề mặt mát lạnh, tay như chạm vào một thứ thần thánh, một nguồn sức mạnh thần bí lan tỏa khắp cơ thể như em vừa đánh thức một thực thể siêu nhiên nào đó bên trong chiếc bình cổ.
"Con người này không sợ hãi. Thật kỳ lạ!"
Nàng nâng miệng cười. Nàng quơ gậy, tìm về phía phòng khách, ngồi xuống ghế. Phất tay, một ấm trà hoa nhài đã được pha, rót đầy một chén nhỏ, đặt vào lòng bàn tay nàng. Nàng ưu nhã nâng chén thưởng trà. Đứa trẻ vẫn chìm đắm trong thế giới tưởng chừng chỉ có ở trong tranh vẽ.
"Yêu tinh, chiếc bình này là gì vậy?"
Nàng khẽ cau mày, lặng tai nghe tiếng nói phát ra từ phía thư phòng. Linh cảm mách bảo có chuyện, một cơn gió nhẹ qua, nàng đã chống gậy xuất hiện trước mặt đứa nhỏ.
Đứa nhỏ không còn ngạc nhiên, đôi mắt bị chiếc bình thu hút, tay muốn chạm vào nó. Chiếc bình cổ vô cùng đặc biệt. Dáng cao thon gọn, màu hổ phách, trên thân có nhiều hoạ tiết khắc chìm chồng lên nhau nhìn không rõ. Bên trong bình đang chứa một cành hoa râm bụt nở rộ, tỏa hương thơm ngào ngạt. Chiếc bình cổ đẹp đến như vậy, chỉ có điều tại sao lại nhiều vết nứt đến thế?
Nàng nắm tay đứa nhỏ lại, đôi lông mày co trên khuôn mặt xinh đẹp, tức giận lớn tiếng.
"Ngươi làm gì ở đây?"
"Yêu tinh, cho con chiếc bình đó được không? Con thích nó!"
"Tới lúc ngươi phải đi rồi!"
Nàng chống gậy. Đứa trẻ như bao người khác, biến mất khỏi căn nhà đầy bảo vật, xuất hiện giữa đường lớn. Đám mây đen bao quanh ngôi nhà nhanh chóng tan ra. Mưa ngừng rơi. Ánh trăng dần lộ ra, chiếu sáng ngôi nhà trong rừng sâu.
Nàng chạm lên chiếc bình, nâng niu nó như nâng niu tính mạng của bản thân. Chiếc bình này, tuyệt đối không thể rơi vào tay con người!
Bông hoa râm bụt được nàng chạm vào, càng thêm rực rỡ!
Nàng nghe thấy tiếng động lạ , chớp mắt, nàng xoay người lạnh lùng bóp cổ một người đàn ông, ép lên tường. Nến xung quanh bị gió làm tắt, uốn lượn bốc từng ngọn khói nhỏ lên không.
"Ngươi định làm gì?" Giọng nàng trầm lắng, không quá khó để nàng nhận ra người này.
"Nhiều năm như vậy, ngươi vẫn không chịu dịu dàng với ta sao hả Yêu tinh!" Người đàn ông đó nhăn mặt, khó khăn phát ra từng tiếng nghẹn ở cổ.
"Đến đây làm gì?"
Nàng thả tay. Người kia liền chống một tay tay xuống đùi, một tay ôm cổ bị bóp đỏ hằn lên dấu tay, vội vàng hít thở, ho khan vào tiếng . Nàng quay người đi, cầm gậy quơ phía trước, tìm về chén trà còn đang uống dở.
Anh theo sau, tay cầm một chiếc quạt tỏ vẻ thư sinh, đập đập phía sau lưng, đi một vòng nhìn những gì đã diễn ra trong căn nhà vốn chưa có người nào được bước vào.
"Xem ra ở đây vừa có sự thay đổi. Ai có thể mạnh mẽ đến mức không bị ngươi dọa?"
Chén trà nguội đặt trong tay nàng một chút đã nóng trở lại, tỏa ra hơi khói phả vào không gian u tối. Nàng điềm tĩnh thưởng thức trà ngon.
"Đứa trẻ này, xem như gan lớn. Để ngươi ăn thì sẽ như nào, Hồ ly?"
Anh hơi ngửa cổ, cười lớn: "Ta nếu ăn gan người, không phải sẽ bị đầy xuống địa ngục hay sao? Ngươi cũng thật ác với ta!"
"Đến bây giờ vai ta vẫn còn đau nhức..."
Nàng chưa nói hết câu, anh đã vội vàng chạy tới, bóp vai lấy lòng nàng.
"Là lỗi của ta. Năm đó ta đúng không nên trêu hoa ghẹo nguyệt. Ta đâu nghĩ, chỉ là một con bướm nhỏ lại xinh đẹp đến như vậy. Ta nhìn thấy ngươi đậu trên bông hoa râm bụt, một khung cảnh khiến ta rung động, không thể ngăn được bản năng bản thân!"
"Tính chuyện với ngươi, ta hẳn đã già thêm vài tuổi!"
"Tuyệt đối không phải! Người như ngươi sắc đẹp không thể phai tàn. Tóc trắng mềm như nước. Da đẹp như tuyết. Ta thật nhớ đôi mắt sáng như ánh trăng rằm của ngươi!"
Nhắc đến nỗi đau của nàng, Hồ ly vẫn luôn là Hồ ly, thích đâm chọc nàng!
Nàng gạt tay anh ra, chống gậy đứng lên đi ra ngoài. Anh theo nàng đứng dưới sân trống, nhắm mắt hấp thụ năng lượng của ánh trăng.
"Một thời gian nữa thôi, mắt ngươi sẽ sáng lại. Ta không biết trên kia sẽ phạt ngươi cái gì tiếp theo để ngăn mối hận thù trong lòng ngươi!"
Nàng chắp hai tay ra sau, dáng người đầy cao ngạo trước gió đêm. Tóc nàng khẽ lay động, tỏa ra mùi hương dịu nhẹ của loài hoa nào đó. Hồ ly sống bao năm bên cạnh nàng, nhìn dáng vẻ này của nàng vẫn không thể kìm nén rung động!
"Pháp lực của ta bây giờ đã tăng lên rất nhiều. Muốn làm gì ta, hiện giờ không thể nữa rồi!"
Hồ ly mỉm cười, tĩnh lặng cùng nàng thưởng trăng.
Bà nội tìm ra đứa trẻ đi lạc, bật khóc ôm nó vào lòng.
"Bà nội đừng lo cho con. Con không sao!"
"Con đi đâu vậy hả?"
Đứa trẻ chỉ tay về phía rừng.
"Con đi tới nhà của Yêu tinh! Nhưng... Yêu tinh không thích con rồi!"
"Con còn nhớ?"
"Con không được nhớ hả bà nội?"
Tất cả chỉ là vô tình. Những thứ vô tình trước kia cuối cùng cũng tạo thành định mệnh. Thần không phải là người nối sợi dây định mệnh ấy. Chuyện gì sẽ xảy ra, có lẽ, Thần cũng không thể biết trước!
-------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro