Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8

Thời gian đúng đến gần tối, Lisa xuất hiện, bước vào quán. Đồ uống cô gọi vẫn như thường ngày, một cốc cafe cùng một chiếc bánh ngọt. Lisa ngồi về phía vị trí hay ngồi, chờ đồ được đem lên. Jisoo có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi Lisa, lần này đem đồ ra, cố ý ngồi lại để nói chuyện với cô.

"Xin chào! Tôi là Jisoo, nhân viên quán."

Lisa có chút bất ngờ, cũng cúi đầu chào lại. "Xin chào! Tôi là Lisa, ừm... khách hàng của quán?"

Jisoo xua tay, đẩy đồ uống về phía Lisa. "Cô không cần ngượng ngùng, cứ dùng tự nhiên. Tôi chỉ muốn hỏi cô vài điều." Jisoo nói nhỏ với Lisa, vừa lén lút nhìn về phía phòng bếp, sợ Jennie nhìn thấy mình với Lisa ngồi chung, tâm trạng sẽ không vui. Jennie không thích Jisoo nhiều chuyện với Lisa, vì nàng vẫn luôn đề phòng người này.

"Cô có gì muốn hỏi tôi?"

"Sao ngày nào cô cũng rảnh rỗi tới đây vậy? Không bạn bè, không bàn chuyện công việc. Chỉ ngồi một chỗ, ăn bánh, uống nước. Chút nữa cô có về ăn cơm không? Ăn như vậy có ăn được nhiều không?"

Lisa nhăn mặt. Cứ nghĩ quán này chỉ có Chaeyoung mới đặt những câu hỏi ngây thơ ấy cho mình, ai ngờ nhân viên ở đây cũng vậy. Nhưng lời này phát ra từ Jisoo, Lisa lại cảm thấy câu hỏi thật kỳ lạ!

"Tôi có ăn cơm. Cảm ơn cô đã quan tâm." Lisa mỉm cười, khóe miệng có chút mất tự nhiên. "Tôi có bạn. Không phải có Chaeyoung thường ra đây nói chuyện với tôi sao? Tôi không thấy em ấy ở đây. Em ấy đâu rồi?"

Lisa bắt đầu nhìn về phía phòng của Chaeyoung. Không có lý nào Chaeyoung không biết Lisa ở đây. Chẳng lẽ hôm nay Chaeyoung không tới?

"Chaeyoung tạm thời không có ở đây. Cô sao có thể thân được với em ấy? Phải nói là rất thân!"

"Cái này tôi không rõ. Có thể là do chúng tôi hợp nhau?" 

"Cô cũng là người tự kỷ?" Jisoo lấy tay che miệng mở rộng, đôi mắt không giấu nổi nét ngạc nhiên. 

Lisa bật cười, vội vàng lắc đầu. "Tôi bình thường. Sao cô lại hỏi thế?"

"Tôi muốn thân với em ấy. Nhưng 2 năm qua em ấy đều cự tuyệt, rất khó để hiểu những suy nghĩ của em ấy."

Lisa uống một ngụm cafe, sau đó mới điềm tĩnh trả lời Jisoo. "Thay vì cố gắng hiểu em ấy nói gì, cô có thể thử nghĩ theo cách của em ấy. Điều này khá khó lúc đầu, nhưng khi quen rồi lại cảm thấy vô cùng tự nhiên."

"Làm cách nào?"

Jisoo mau chóng lôi quyển sổ ghi chú nhỏ của mình, chăm chú nghe Lisa chỉ giáo. Lisa ngồi thẳng dậy, gạt đĩa bánh sang một bên, nghiêm túc nói chuyện với Jisoo.

"Em ấy thích vẽ, lại rất thích vẽ cảnh thiên nhiên, đặc biệt là cây cối. Tôi có lên mạng đọc qua những bài báo, nói người tự kỷ một lúc có thể suy nghĩ rất nhiều thứ cùng một lúc. Ví dụ như chúng ta nói về chuyện cái bánh dâu tây này rất ngon, nhưng em ấy sẽ nói rằng, dâu tây là loại quả đặc biệt, có hạt nằm bên ngoài... vân vân và mây mây. Nhưng trong những lời em ấy nói, tất cả đều muốn ám chỉ cái bánh này rất ngon, là vì hương vị của quả dâu tây! Cô hiểu không?"

Lisa cảm thấy Jisoo đang bất động, đôi mắt lấp lánh của Jisoo không giống như Chaeyoung đang háo hức tiếp nhận những kiến thức mới, nó giống như đang ngơ ngác không hiểu bản thân đang tiếp nhận tinh hoa gì của nhân loại.

"Jisoo ssi?"

"Hớ..? À... Có thể lấy ví dụ dễ hiểu hơn được không?"

"Vậy thì... Giờ xem tranh của Chaeyoung đi."

Lisa lục thư viện ảnh, đem ra rất nhiều hình. Trong đó toàn là tranh của Chaeyoung được chụp sắc nét.

"Cô lấy cái này ở đâu vậy?"

"Ở phòng tranh J, ở buổi triển lãm lần trước tôi có tới xem, tiện mua vài bức về treo."

"Gì cơ?"

Jisoo lại há to miệng, tưởng chừng như hàm dưới sắp chạm đất. "Vài bức là bao nhiêu?"

"Bốn!"

Jisoo vội vàng đem điện thoại, mở máy tính, miệng lẩm nhẩm. "Một bức của Chaeyoung loại trung bình là 50 triệu won. Bốn bức là..." 

Chiếc điện thoại rơi mạnh xuống bàn. Jisoo thất thần, toàn thân dựa vào phần tựa sau lưng, miệng ấp úng không nói nên lời.

"Lisa... Cô... Làm gì... Mà... Giàu vậy?"

Lisa cầm điện thoại của Jisoo lên, xóa đi hai số 0. "Nó chỉ như vậy thôi. Đó toàn là những bức tranh cũ của Chaeyoung. Lúc này định hình nghệ thuật của em ấy không rõ, bố cục còn lộn xộn. Nhưng tôi thích những nét vẽ đầu tiên của em ấy. Ngây ngô, chân thật."

Lisa vừa nói, khóe miệng vừa nâng lên. Đôi mắt nói cô không nói dối. Lisa đối tốt với Chaeyoung, là thật lòng. 

"Lisa. Sao cô lại đối xử tốt với Chaeyoung như vậy?"

"Có lẽ vì nói chuyện hợp. Em ấy so với những gì định kiến vốn có, lại hiểu chuyện rất nhiều. Tôi muốn có người bạn như em ấy."

"Không phải kiểu cảm xúc hứng thú nhất thời, sau đó sẽ chán nản rồi bỏ rơi em ấy chứ?"

Ngày đầu của Hana, cũng là ngày đầu của Jisoo. Cô đã nhìn thấy nàng tới cạnh Hana, lén lút đưa cho Hana một miếng bánh nhỏ, đôi mắt long lanh đọng nước, như lo lắng muốn khóc. Chaeyoung biết, vì em mà rất nhiều người làm trước kia đều bỏ việc. Em cũng biết, Jennie vì như vậy, gánh nặng, áp lực đè lên vai. Chị mệt mỏi cả thể xác lẫn tâm hồn, mỗi sáng đều để mắt sưng đỏ thức dậy. 

Sợ Chaeyoung gắn bó với Lisa, rồi một ngày cô bỏ đi, đứa nhỏ này không biết sẽ đau đớn đến mức nào? Chị nàng, sẽ đau đớn đến mức nào?

"Tôi sao có thể đánh mất một người tuyệt vời như em ấy?"

"Như vậy được rồi..."

Jisoo đóng sổ ghi chú, cất gọn vào trong túi nhỏ ở tạp dề, đứng dậy rời đi. Cô không cần nghe thêm ý kiến từ Lisa. Từ trước đến nay, 2 năm qua không dài không ngắn, cô không hiểu Chaeyoung, cũng là vì cô thật sự chỉ nghĩ đến mục đích của bản thân. Jisoo muốn làm bạn với Chaeyoung, hiểu Chaeyoung, nhưng theo cách đầy toan tính.

Jisoo không xấu, nhưng cảm thấy bản thân hổ thẹn khi ngồi trước mặt Lisa, càng xấu hổ khi đến cạnh Chaeyoung mặt dày đòi nàng chỉ dạy.

Jisoo đi tới tiệm sách, chào hỏi qua loa bác Choi rồi đi thẳng tới chỗ Chaeyoung. Jisoo nhìn bức tranh Chaeyoung đang vẽ, quá dễ dàng để nhận ra nội dung trong bức tranh ấy. Chaeyoung không phải đang vẽ người hay sao?

"Chaeyoung! Em hôm nay sao lại thích vẽ chân dung?"

"Lisa!"

Chaeyoung chỉ cần nhắc đến Lisa, khóe miệng liền cười tươi, tay vẽ như thêm linh hồn, mềm mại uyển chuyển. 

"À. Lisa đang ở tiệm bánh. Em..."

Chưa cần nghe hết câu, Chaeyoung buông bút lông, không đeo túi vải lên, cứ như vậy nhanh chân đi về tiệm bánh. Jisoo chứng kiến lần thứ hai vẫn không khỏi ngỡ ngàng, sau đó bật cười. Cô đang nghĩ về tương lai, bản thân cũng thân thiết với Chaeyoung như vậy. Cảm giác này hơi lạ, nhưng cũng thật kích thích!

Jisoo đem đồ Chaeyoung cất gọn vào túi, chào bác Choi, rồi theo sau Chaeyoung vào tiệm bánh.

...

"Lisa! Chị đến rồi!"

Lisa nghe được tiếng Chaeyoung, vui vẻ ra mặt, đứng dậy xoa đầu nàng. "Em đi đâu vậy?"

Chaeyoung ngồi xuống đối diện với Lisa, lấy giấy ăn lau giọt nước vương ra bàn nơi đặt cốc cafe. "Em ở bên tiệm sách. Tầng hai hôm nay phải sửa. Phòng vệ sinh rất kinh khủng. Em không thể dọn nó!"

"Tầng hai?"

"Tầng hai! Em sẽ lên đó ở, tiệm bánh sẽ mở tới 10 giờ tối, em sẽ có không gian riêng của mình."

Chaeyoung hào hứng nói ra một hơi dài. Lisa muốn khoe cho Chaeyoung mấy bức tranh đã mua của nàng ở phòng tranh, Chaeyoung lại tiếp tục nói. "Em sẽ trang trí phòng, tự tay em trang trí. Phòng của em sẽ rộng nhất, sau đó là phòng của chị Jisoo và phòng của chị Hana. Em sẽ trồng cây, rất nhiều loại cây. Em sẽ trồng hoa hồng, để nó bám vào cửa sổ, leo ra ngoài, mùa xuân tới sẽ nở hoa rực rỡ. Em muốn chị lên đó chơi với em, bất kỳ lúc nào chị thích. Em không thích xuống tiệm bánh vào buổi tối. Em muốn chị lên chơi với em!"

Ánh mắt ấm áp của Lisa vẫn kiên nhẫn lắng nghe Chaeyoung. Cô nhanh chóng đồng ý nàng. "Chị sẽ lên với em. Như vậy có làm hỏng không gian riêng của em không?"

"Không! Em mời chị lên! Em muốn chị lên!"

"Vậy chị sẽ lên. Bao giờ chị có thể lên được?"

"Một tuần sau!"

"Vậy trong một tuần đó, em đều ở bên tiệm sách hả?"

"Không. Em sẽ ở trên đó trang trí."

"Muốn chị giúp không?"

"Không! Em tự làm được!"

"À..."

Jisoo cầm khăn mượn cớ lau bàn sau lưng Chaeyoung để nghe lén cuộc nói chuyện của hai người. Nghe được Lisa bị từ chối, không hiểu sao trong lòng vô cùng thỏa mãn, không giấu nổi khóe miệng nâng lên. 

Quả nhiên là Chaeyoung, thích thì thích thật, nhưng nhất quyết muốn làm theo ý của bản thân. Jisoo nghĩ, biết đâu Lisa lại thấy đây là điểm hấp dẫn của Chaeyoung? Rồi cô lại tự rùng mình!

"Chaeyoung, chị có cái này cho em xem."

Lisa đem mấy bức ảnh chụp khoe với Chaeyoung, hai mắt mong chờ phản ứng của nàng. Jisoo phía sau cũng im lặng chờ đợi. Nhưng Chaeyoung qua vài giây rồi vẫn chưa nói gì. Lisa ngồi trước mặt, không nhìn ra được biểu cảm gì từ đôi mắt nàng. 

Khuôn mặt nàng bỗng chốc nhăn nhó, đỏ lên, lông mày co lại. Lisa đoán không nhầm, nàng đang tức giận? Chaeyoung đập mạnh tay xuống bàn, đứng dậy nói lớn.

"Chị không thể có được những bức tranh này! Chị không thể!"

Jisoo ở phía sau giật mình, không phải Chaeyoung bị kích động rồi chứ? Cô vội vàng nắm tay Chaeyoung, dỗ dành nàng.

"Chaeyoung, bình tĩnh!"

Chaeyoung không thích bị động chạm, lạnh lùng gạt tay Jisoo, hai tay nắm chặt, giọng đầy phẫn nộ.

"Chị không thể có được những bức tranh này! Chị! Không! Thể! Có! Được! Những! Bức! Tranh! Này!"

Lisa lần đầu tiên nhìn thấy Chaeyoung trong bộ dạng này, không kiểm soát tốt nét mặt, hoảng hốt, sợ hãi đều hiện rõ, thậm chí theo phản xạ tự nhiên của cơ thể, Lisa đứng dậy lùi xa Chaeyoung.

"Chaeyoung, em sao vậy?"

Jennie trong bếp nghe được Chaeyoung lớn tiếng, vội vàng chạy đến. Nhìn được thái độ của Lisa, trong lòng vốn không thích, giờ lại ghét cô hơn. Jennie nắm lấy tay Chaeyoung, ôm em vào ngực, dịu dàng vuốt lưng.

"Chaeyoung, có chuyện gì nói chị nghe."

"Những bức tranh này, chị ấy không thể có nó!"

Jennie nhìn chiếc điện thoại bị Chaeyoung siết chặt đầy tức giận, nàng nhẹ nhàng lấy nó ra, kiểm tra những bức hình trong đó. Tất cả là tranh của Chaeyoung ngày đầu tiên vẽ, không khó để Jennie nhận ra nó.

"Sao cô lại có?"

Jennie quay sang hỏi Lisa. Lisa hít sâu, sau đó mới nói cho Jennie nghe. "Tôi mua nó ở phòng tranh."

Jennie nhận ra điều gì đó, chầm chậm vỗ lưng Chaeyoung. "Chị biết rồi. Chuyện này để chị giải quyết. Em có muốn ăn món mới chị làm không?"

Nụ cười trên môi của Jennie là thuốc an thần của em. Chaeyoung theo Jisoo đi vào trong bếp. Bên ngoài chỉ còn Lisa và Jennie. Jennie nhìn Lisa một lượt, lạnh lùng buông một câu rồi cũng rời đi.

"Cô nên rời đi, trước khi sự giả dối của cô làm tổn thương em ấy một lần nữa!"

-----------

Xịt thơm miệng ở đầu trang!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro