Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17

Tiếng khóa cửa vang lên hai tiếng cảnh báo rồi im lặng. Đèn được bật lên, ánh vàng khiến cho căn phòng cả ngày dài không người trở nên ấm áp. Đưa ngón tay chỉnh nhiệt độ lên, sau đó mới treo áo khoác lên giá. Bừa bộn ném túi xách lên ghế, cả người cũng nằm dài trên đó, thở một hơi nhẹ nhõm. Khóe miệng không ngừng nâng lên, xem chừng đến giờ, chưa từng biết mỏi. 

Đối diện sofa Lisa đang nằm, nơi đáng ra sẽ đặt một chiếc tivi hoặc màn hình giải trí, treo hết bốn bức tranh của Chaeyoung hợp thành một bức tranh lớn. Lý do ngày đó Chaeyoung nhìn bức tranh này rồi nổi giận, Lisa đến giờ vẫn chưa được biết. Tại sao nàng nói không thể bán bốn bức này?

Lisa ngồi dậy, tiến đến gần để nhìn rõ, tay khoanh trước ngực, mắt lia từng chút, từng chút một của bức tranh. Mỗi bức tranh là một cành hoa, ghép lại thành hình bốn bông hoa đưa ra tứ phía. Hoa trong này là gì cô lên mạng tìm không có, chính giám đốc Jung cũng không biết nó là loại gì. Bề ngoài có vẻ giống hoa tuy-lip, nhưng thân lại có gai giống hoa hồng, lá lại mỏng manh nhỏ nhắn. Dự đoán của Lisa là Chaeyoung đã ghép những cây này vào thành một, vậy nên nó mới không có tên.

Nhưng loài hoa này có gì đặc biệt, đến mức Chaeyoung không muốn bán nó? Hay bức tranh này, còn có một câu chuyện khó xử phía sau?

Tranh của Chaeyoung không vô nghĩa, mà ý nghĩa cũng không hiện hữu trên vẻ bề ngoài dễ dàng. Lisa vì lý này, vô cùng thích tìm hiểu suy nghĩ của Chaeyoung, như tự mình tìm được cả bầu trời mới dưới lời nói ngây thơ chân thật của đứa trẻ không bao giờ lớn. Cảm giác vô cùng hào hứng, phấn khích. Chắc có lẽ vì thế mà không kể thời gian quý báu của bản thân, đem dành nó cho nàng.

"Ngày mai hỏi, liệu em có nổi giận không?"

Lisa lắc đầu, vẫn nên để một thời gian nữa. Cô không muốn khoảng cách hai người mới kéo gần lại một chút, rồi lại thêm xa. 

Lisa nằm trên giường ngủ, nhớ lại mấy lời Jisoo nói trước khi đường ai nấy đi.

"Cô có thể đối xử tốt với em ấy được không?"

"Tôi luôn muốn đối xử tốt với em ấy."

"Không phải kiểu đối xử với người khuyết tật. Ý tôi là đối xử tốt với em ấy là một người bình thường."

"Tôi không xem việc em ấy tự kỷ là một khuyết điểm. Tôi nghĩ, đó là ưu điểm mà chỉ riêng em ấy có được. Tôi không phải đang tỏ ra thảo mai, mà tôi đôi lúc thực sự xem nó là như vậy. Em ấy có thể nhớ mọi thứ mà em ấy muốn, khả năng tiếp thu vô cùng nhanh. Loại tự kỷ mà em ấy có, khác hoàn toàn với những người tự kỷ khác. Quả thật là thiên tài."

"Người không biết, lại tưởng cô đang mỉa mai em ấy!"

"Sao cô nghĩ vậy? Đây là suy nghĩ thật lòng của tôi!"

"Được rồi. Chaeyoung đối với việc đến và đi của một người đã quá quen thuộc, nhưng đó là người bình thường. Cô thì khác. Cô làm bạn với em ấy, kết nối với em ấy. Tôi không biết phải dùng từ gì, nhưng đối với em ấy, cô là người đặc biệt. Nếu có thể, đừng rời bỏ em ấy mà không có lý do. Như vậy có ích kỷ với cô không?"

"Không. Tôi làm bạn với em ấy, đến khi nào em ấy không cần nữa!"

"Ừ. Nhớ đấy! Tôi về!"

Jisoo bỏ đi với nụ cười trên môi. Lisa không biết lúc đó là Jisoo cười hài lòng, hay đang mỉa mai lời nói của bản thân đang dối trá. Dù sao trên đời, làm gì có gì chắc chắn. Lời hứa nói ra, chỉ để người kia yên tâm vào mình lúc đó là thật lòng.

Nhưng tại sao Jisoo lại nói với Lisa những điều đó? Hơn một tháng qua Chaeyoung đã trải qua chuyện gì? Lisa không nhìn thấy sự thay đổi, thay đổi lớn nhất là ánh mắt của Chaeyoung ngày đó nhìn cô với bây giờ. Đôi mắt tràn ngập niềm vui từ tận trái tim giờ lại toàn lo lắng cùng quyết tâm từ bỏ cô tận tâm can. 

Lisa tự hỏi, khi Chaeyoung làm vậy, trái tim nàng có nhức như chính cô lúc đó cảm nhận?

...

Bầu trời đêm đen tỏa ra mùi hương hoa anh đào dịu ngọt. Những đoạn ký ức ngắn cùng tiếng ồn ào không ngừng lặp đi lặp lại, biến mùi hương dịu ngọt ấy trở thành khói độc bóp nghẹt tâm trí. Cái đầu đau như búa bổ, càng vỗ lấy càng đau. 

Tại sao giữa trời đông giá rét, chỉ duy nhất cây anh đào ở sân là nở rộ cánh hoa?

Đáng ra không nên treo đèn nhiều đến vậy!

Đáng ra nên để nó phát triển giống như những loài cây khác, nở vào tháng 3 thay vì tháng 1 lạnh giá!

Đáng ra, thời gian không nên dai dẳng làm ta cứ quên rồi lại nhớ!

Jennie bừng tỉnh giấc. Chị ôm đầu ngồi dậy, cố gắng hít thở thật sâu, nhưng càng làm vậy càng thấy khó thở, cái đầu thì đau nhức như muốn bổ làm đôi.

"Chị tỉnh rồi!"

Jennie quay đầu về hướng tiếng nói quen thuộc. Chaeyoung ngồi xếp bằng dưới sàn gỗ, hai tay đan lại để dưới chân, đôi mắt to tròn phát sáng nhìn chị, khóe miệng mỉm cười.

"Chaeyoung?"

Jennie lúc này mới phát hiện, mình đang ngủ trên tầng hai, trên một cái sofa nhỏ màu đỏ thẫm. 

"Sao em lại ngồi ở đây? Không thấy lạnh hả?"

Jennie kéo Chaeyoung lên ghế ngồi, tay sờ khắp người em, sợ em bị lạnh.

"Jisoo nói, em phải chú ý tới chị. Chị ngủ có vẻ không tốt, cau mày rất nhiều lần. Chị còn nói mơ nữa. Chị nắm chặt tay em, rồi lại buông ra. Chị lại gặp ác mộng sao?"

Hàng mi em chớp vài lần chờ đợi, Jennie im lặng. Chị không biết phải nói ra sao, thừa nhận hay phủ nhận. Câu hỏi của Chaeyoung đưa Jennie từ ngỡ ngàng tới chết lặng. Jennie không nghĩ, sẽ nhận được một lời quan tâm của Chaeyoung về vấn đề này. 

Chị trước đây luôn mong ngóng một câu hỏi quan tâm từ em. Như là càng mong càng thất vọng, rồi đột ngột một ngày em thể hiện quan tâm, gánh nặng kia trở về, bản thân lại không thể nói ra vì sợ rất nhiều thứ.

Sợ em nghe rồi sẽ lo lắng, rồi làm nhiều điều khiến chị phiền lòng rồi đau lòng.

Sợ em nghe rồi lại để đó, chị thêm mong chờ rồi lại đau lòng.

Sợ nói ra... sẽ kéo theo ký ức đau thương kia ùa về, em không vui vẻ, còn chị mãi chìm đắm vào vũng lầy không thể thoát thân.

 Chị để bản thân ở đó, mắc kẹt gần mười năm qua, sợ nói ra sẽ không còn tìm được đường giải thoát.

"Chaeyoung, em cả đêm không ngủ sao?"

Em nhìn chị lại cau mày, cái cau mày đầy quan tâm. Nhưng liệu tất cả những cái cau mày đều giống nhau. Như cảm giác nửa chơi vơi sợ hãi, nửa bóp nghẹn bức bối của chị lúc ngủ, cùng cảm giác trách nhiệm dồn gánh nặng của chị lúc tỉnh. Tất cả cái cau mày, đều là tại em?

"Quan tâm một người, là từ chính bản thân mình muốn. Em luôn muốn quan tâm chị. Em đang quan tâm chị!"

"Bằng cách cả đêm ngồi đó không ngủ?"

Jennie biết tính Chaeyoung, khi đã quyết định làm gì, sẽ làm cho tới cùng không phân biệt tốt xấu đúng sai, ai nói cũng không nghe. Em ngồi cả đêm dưới đất, có lẽ chỉ đôi mắt là hoạt động, toàn thân giữ nguyên trạng thái! Như vậy tới thần thánh còn biết đau biết mỏi, nói sao người bình thường lại không?

"Em phải chú ý đến chị!"

Jennie tức mình, đánh nhẹ lên người Chaeyoung hai cái. "Em cố ý chọc tức chị đúng không? Chị nói sao? Không được ngồi im như này nữa, lưng sẽ đau, ảnh hưởng đến sức khỏe!"

"Không được ngồi im như này nữa, lưng sẽ đau, ảnh hưởng đến sức khỏe!"

Em lại mỉm cười. Lưng em đau, em cảm nhận rõ. Từ lúc đứng lên ngồi xuống ghế, thời gian chỉ một hai giây, hoa mắt chóng mặt chân run. Nhưng em thích cảm giác này, cảm giác quan tâm chị như kéo những ngày bình yên trước kia trở về, khi còn có bố và mẹ, cả nhà cùng ngồi một chỗ vui vẻ cười nói.

Cả đêm dài ngồi nghĩ, em thèm muốn cảm giác xưa kia, khi chị ngồi học, em ngồi học, chị ngồi chơi, em ngồi vẽ, chị làm bánh, em ngồi xem. Cả hai làm mọi thứ cùng nhau, vui vẻ cười đùa. Sắc mặt chị lúc đó vô cùng tốt, nụ cười trên môi chân thành. 

Em nên nhận ra điều này sớm hơn, sắc mặt chị bây giờ, khác hoàn toàn lúc ấy, vẫn vui vẻ cười đùa, nhưng nụ cười trên môi đã thêm nhiều phần gượng ép.

"Em biết như vậy mà vẫn ngồi hả?"

Chị giận là vì chị quan tâm em. Nhưng tất cả những lần em giận, đều là vì em không vui, là vì em không đạt được điều em muốn. Đều là em bướng bỉnh, vô tâm, "tàn nhẫn" với chị!

"Em muốn nhìn thấy chị cười. Chị cười lên rất đẹp! Mỗi ngày em đều muốn chị cười với em. Chân thành vui vẻ!"

Đây là cách em quan tâm chị sao? Giống hệt như cái cách em quan tâm Lisa, là cách em đem quan tâm của người khác, sao chép lên chị, không thành tâm?

Đây là cách em quan tâm chị! Không giống bất kỳ ai, của riêng em quan tâm chị, của riêng ký ức em và chị!

----------

Sóng gió gia tộc còn hay hơn sóng gió tình iu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro