Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9

"Cảnh sát đây. Yêu cầu mọi người đứng nguyên tại vị trí. Ông Smith, ông đã bị bắt vì vi phạm đạo luật tham nhũng và tàng trữ ma túy trái phép. Ông có quyền im lặng, được mời luật sư nhưng tất cả những gì ông nói từ bây giờ sẽ làm bằng chứng chống lại ông trước tòa. Mời ông theo chúng tôi về sở."

Một đoàn cảnh sát mặc cảnh phục cầm súng ập vào. Người đứng đầu là của tổ chức cảnh sát thế giới, tay cầm theo lệnh giơ lên trước mặt bị cáo. Ông Smith là một tên người Đức, bị bắt khi đang đứng đấu giá một bức tranh của một họa sĩ không tên tuổi nào đó với giá 50 triệu đô. Khám nhà đã phát hiện ra ông ta tàng trữ 1 thùng hàng gồm 20 bánh heroin chất lượng loại 1. Ký hiệu in trên vỏ bánh trùng khớp với ký hiệu tổ chức mà cảnh sát Hàn Quốc đang điều tra.

Jieun đứng từ trên nhìn xuống, phía góc trái sân khấu có một kẻ đang lén lút gọi điện thoại. Nếu không nhầm, tin chắc đã được truyền tới tai chủ tịch Park.

Ở trên ngọn đồi nhỏ kia, Lisa và Chaeyoung vẫn đang nói với nhau hàng thứ chuyện trên trời dưới biển. Lisa phát hiện ra, Chaeyoung không có bạn, cô là người đầu tiên mà nàng nói chuyện nhiều đến vậy.

Nàng nói, nói chuyện với cô đem lại cảm giác thoải mái, lời nói tự nhiên cứ tuôn ra. Có lẽ vì tâm hồn hai người đồng điệu, hoặc chỉ trong ba lần gặp ngắn ngủi, Lisa đã khiến cho nàng có cảm giác tin tưởng.

"Vậy em đã bao giờ ngắm tiểu hành tinh chưa? Ở Hàn, trong căn hộ của tôi có một chiếc kính thiên văn, lúc đầu tôi không biết dùng, chỉ nhìn thấy mấy thứ mờ mờ trên trời. Tôi đã định gọi điện mắng nhà sản xuất bán hàng rởm cho tôi đấy!"

Chaeyoung cười một cách rạng rỡ, tông giọng hào hứng nâng lên một phần. "Sau đó thì sao? Làm thế nào cô sử dụng được nó?"

"Tôi vẫn gọi cho nhà sản xuất, nhưng là nhờ vả họ dạy lại tôi lần nữa."

"Thật á?"

"Ừ. Lúc mua, họ dạy tôi một lần. Sau đó tôi về nhà vẫn không biết sử dụng. Lúc đó em không biết tôi xấu hổ đến mức nào đâu."

"Nếu vậy tôi cũng muốn mua một cái. Sau đó sẽ nhờ cô dạy tôi dùng."

Lisa tựa đầu lên đầu gối, nhìn nàng say mê. Cả hai không biết đã bị cuốn vào những câu chuyện đời thường từ khi nào. Càng nói chuyện, càng nhận ra đối phương có rất nhiều điều mới mẻ.

"Em cũng ngại hả?"

Chaeyoung bẽn lẽn gật đầu. "Thật xấu hổ khi bắt họ dạy nhiều lần. Tôi không có năng khiếu về những thứ đó!"

"Em không xấu hổ với tôi sao?"

"Ôi! Không phải cô cũng giống tôi sao?"

Cả hai cùng cười lớn. Hyun Suk nói nhỏ với Sukie.

"Hai người đó nói chuyện mãi tới giờ cũng được 2 tiếng rồi. Thật sự không cảm thấy buồn chán?"

"Tôi cũng không thấy buồn chán."

Sukie đối với những câu chuyện của Lisa, càng nghe càng cảm thấy thu hút. Cách dẫn chuyện của Lisa vô cùng mượt, không một chút gượng ép, câu chuyện được kể ra tự nhiên như đó chính là của cô vậy.

Chỉ có điều, bọn họ không biết, những câu chuyện này mỗi năm đều được Lisa viết ra, dùng đi dùng lại tới mức đôi lúc chính cô cũng nhầm lẫn với hiện thực.

Điện thoại của Chaeyoung rung lên. Màn hình máy tính Jieun hiện chấm đỏ. Khuôn miệng cô khẽ nâng lên. Jieun bật tai nghe, nói với Lisa.

"Khách hàng có cuộc gọi từ chủ tịch Park. Xem ra chúng ta bắt được sợi dây lớn rồi."

Sukie mang điện thoại tới cho Chaeyoung, nói nhỏ vào tai nàng.

"Tiểu thư Park, chủ tịch gọi."

"Tôi biết rồi." Sau đó nàng nói với Lisa. "Tôi nghe điện thoại một chút."

Lisa gật đầu, thản nhiên nằm xuống, gác tay dựa đầu, bên tai nghe tiếng gió thổi, trong tai nghe giọng nàng e dè trả lời tội phạm.

"Khách hàng của chúng ta sẽ nói gì với chủ tịch Park đây!"

"Con nghe."

"Chaeyoung. Con đã đi đâu?"

"Con thấy ngột ngạt, nên đã đi ra ngoài hóng gió."

"Ta nói con không được rời khỏi cho tới khi thay ta đấu giá bức tranh đó, sao con không nghe lời?"

"Không phải đã có người của chủ tịch làm rồi hay sao? Con ở đó hay không cũng đâu sai lệch nhiều?"

"Ông ta đã bị bắt vì trước đó có hành vi phạm tội. Bức tranh đó không được bán nữa."

"Nhưng con không hiểu những bức tranh đó có gì đặc biệt, tại sao chủ tịch lại trả giá cao đến vậy?"

"Đó không phải là việc con nên tò mò. Ta muốn con ngoan một chút. Sắp xếp trở về Hàn gặp ta!"

Cuộc trò chuyện ngắn khiến đầu Lisa nảy thêm nhiều dự tính. Cô nói nhỏ vào tai nghe.

"Kế hoạch lần này, tôi sẽ thay đổi. Đây là kế hoạch đặc biệt!"

"Kế hoạch đặc biệt?" Hyun Suk đưa ánh nhìn khó hiểu về phía Lisa.

Jieun bên kia tiếp tục giải thích. "Đôi khi đặc vụ khi làm nhiệm vụ phát hiện bất thường sẽ tự triển khai kế hoạch đặc biệt không được nêu ra trước, tránh bị lộ hoặc bị tội phạm phát hiện. Mọi người chỉ cần làm như bình thường là được."

"Ý cô ấy nói, trong chúng ta có gián điệp?" Hyun Suk cố ý nói nhỏ hai chữ gián điệp, chỉ sợ Chaeyoung có thể nghe thấy anh đang lén lút giao tiếp.

"Có lẽ Lisa đã phát hiện ra điều gì đó khác lạ. Tôi tin hai người mà!"

"Chúng ta nên nhớ, chủ tịch Park ranh ma hơn bất kỳ tên tội phạm chuyên nghiệp nào!"

Lisa quay trở lại làm cô gái có tâm hồn nghệ thuật, vui vẻ bên ngoài, tâm tư chất đầy bên trong, tiến lại gần nàng, đặt tay lên vai nàng, để nàng cảm nhận được sự ấm áp toát ra từ bên trong cô.

"Em có chuyện gì sao?"

Chaeyoung nhìn Lisa thật lâu, mặt không có nhiều biểu cảm, một thoáng buồn, một thoáng thất vọng, cô không rõ đó là gì. Chỉ biết đống tâm sự trong lòng nàng cho tới giờ vẫn chưa thể vơi bớt phần nào, vừa rồi hình như đã bị đẩy lên cao.

"Lisa... Ngày mai... Chúng ta đi chơi cùng nhau nhé?"

-----------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro