Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8

"Tôi không nghĩ sẽ gặp cô ở đây, Lisa."

"Tôi cũng không nghĩ sẽ gặp em ở đây, Chaeyoung."

Chaeyoung đã bao giờ hứng thú với những việc trùng hợp như này trước kia? Lisa mặc kệ trước kia nàng có gặp đến bao nhiêu lần trùng hợp, chỉ cần là con người, đối với những việc "như thiên ý" xảy ra thì đều cảm thấy hứng thú.

Chaeyoung lần đầu tiên chủ động mời Lisa ra một nơi vắng để trò chuyện. Lisa đoán chắc trong đầu nàng có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi cô. Ví dụ như...

"Tôi nghĩ chúng ta có cùng sở thích giống nhau. Cô thích họa sĩ nào?"

Lisa không cần suy nghĩ nhiều, duy nhất một cái tên hiện lên trong đầu cô lúc này là họa sĩ người Pháp ấy.

"Pierre. Em biết Pierre không?"

Chaeyoung có chút trầm ngâm, môi hơi mím lại. Nàng có vẻ đang suy nghĩ đến một người nào đó. Hành động của nàng khiến Lisa hơi lúng túng. Nói về một chủ đề không thuộc tầm hiểu biết của cô, dù có bảng chữ chạy dài trong mắt cũng khó lòng nói như một kẻ chuyên sâu.

"Pierre Bonnard? Hay Pierre  Auguste Renoir?"

Hai cái tên. Chaeyoung nói ra hai cái tên. Phải nói cái tên nào mới đúng người nàng quan tâm, hoặc nàng sẽ không quan tâm đến người nào. 

"Tranh chị mua lần trước là của Pierre Auguste Renoir..."

"Là Pierre Auguste Renoir!"

"Nhưng trong nhà tiểu thư Park treo tranh của Pierre Bonnard! Chị sao lại vội vàng như vậy!"

Sự lúng túng trong người đã khiến Lisa mất điềm tĩnh. Cô cảm giác lần này không ổn, bản thân chưa từng rơi vào trạng thái mất kiểm soát đến vội vàng như này. 

Là vì đôi mắt trong veo, tỏa sáng của nàng đang nhìn cô hay sao? 

Nhìn sâu vào mắt nàng, lần đầu tiên có người nhìn cô với ánh nhìn khao khát ngưỡng mộ, hình như nó muốn tìm lấy sự đồng điệu vào tới tâm hồn. Một thoáng rung động bên ngực trái. Người này nếu không phải là tội phạm, cô cũng muốn thử làm bạn với nàng.

"Ồ..."

Lisa biết nàng có chút thất vọng. Vậy Pierre Bonnard là ai? Một trang web hiện ra trong kính áp tròng, nhanh chóng đọc lướt qua, Lisa nắm được ý chính, nâng ly rượu lên uống cạn, sau đó điềm tĩnh nói chuyện với nàng.

"Pierre Bonnard, tôi cảm nhận những bức tranh của ông ấy mang vẻ bề ngoài đầy sự tươi sáng, vui tươi và hạnh phúc. Nhưng sâu trong đó lại có gì đó mong manh, không bền lâu và một chút tan vỡ."

Gương mặt nàng liền tươi tỉnh trở lại.

"Đúng vậy. Tôi thích những bức tranh của ông ấy, bên ngoài tươi sáng trong trẻo, bên trong là nội tâm sâu sắc đổ vỡ. Giống như hai mặt đối lập của hiện thực vậy. Pierre Bonnard chọn sống với vẻ tự do phóng đạt bên ngoài, và che giấu những bất ổn vào bên trong."

Lisa tiến gần nàng một bước, chống một tay lên bàn, nghiêng đầu nhìn nàn với đôi mắt ngà ngà say đầy mê hoặc.

"Vậy em chọn sống với con người như nào?"

Thâm tâm Chaeyoung hoảng sợ, nghe được câu hỏi như nhìn thấu tâm can liền rụt rè muốn bỏ chạy. Nàng lùi lại một bước, bị tay Lisa nắm lấy, kéo gần lại. Sukie đứng phía sau, nhìn thấy gương mặt nàng chuyển đỏ, bản thân không biết sao, bất giác ngại ngùng. Khung cảnh như này, hai người con gái đẹp cũng khiến anh phải rung động vì lãng mạn.

Jieun lúc này lại nói vào tai nghe, tay bấm nút trên máy tính.

"Đã tìm ra một túi. Thùng hàng tiếp theo! A... Chị Lisa say rồi sao? Hỏng rồi!"

 "Là sao? Tôi phải làm gì đây?" Hyun Suk ở bên ngoài chỉ nhìn thấy bóng lưng Lisa mờ ảo trên CCTV. Sukie đứng đó lại không thể báo lại tình hình khiến Hyun Suk bối rối.

"Không sao đâu. Hôm nay hai người phải thức khuya rồi."

"Chaeyoung. Em có muốn đi ngắm sao không? Tôi biết một nơi có bầu trời đẹp hơn bức họa của Van Gogh. Nói nhỏ cho em nghe..." Lisa đứng thẳng người dậy, ghé vào tai nàng nói nhỏ. "... Là nơi bí mật của tôi ở đây đấy." Sau đó, cô nở một nụ cười thật dịu dàng. 

Chaeyoung nhìn ra xung quanh, nơi này vẫn luôn ồn ào như vậy, hoàn toàn không phù hợp với nàng. Nàng tìm ra được lý do để rời đi, liền gật đầu chấp thuận.

Lisa vui vẻ, nắm lấy tay nàng ra ngoài. 

Lee Suk lái chiếc xe mui trần đời cũ màu đen của một hãng xe lâu đời, để gió cuối ngày thổi vào làn da hai người, toàn thân như được giải thoát khỏi hơi nóng của rượu. 

Hyun Suk đi theo sau, vẫn cảm thấy cuộc sống đầy bất công với bản thân. 

Chaeyoung vẫn vậy, ngồi trên xe không nói gì, trầm lặng nhìn con đường trước mặt rộng lớn, hình ảnh hai bên trôi về phía sau, như những ký ức tua ngược của nàng về những ngày xa xưa ấy. Nàng không nhìn rõ trong đó có gì, chỉ cảm thấy những thứ ấy có thể nhìn nhưng không thể chạm, cũng không thể cảm nhận được gì thêm.

Lisa cứ để không khí yên tĩnh bao trùm, chăm chú nhìn khuôn mặt nàng. Lông mày nàng hơi co lại, có phải nàng đang khó chịu điều gì? Môi nàng hồng nhạt, căng mọng mấp máy, có phải nàng đang ngân nga lời bài hát nào đó trong cổ họng?

Lisa đưa người gần lại, ghé sát tai lắng nghe. Chaeyoung bị ép về một phía, không còn đường lui, một tay chạm lên vai Lisa như bước phòng vệ cuối cùng.

"Em đang hát bài gì thế?"

Nàng mở to đôi mắt ngạc nhiên. "Cô nghe thấy sao?"

Lisa lắc đầu, hai mắt híp lại. Có vẻ như rượu đỏ đã ngấm vào trái tim cô. "Không. Tôi đoán thế." 

Chaeyoung vì nụ cười ngây ngô của Lisa cũng bật cười theo. Sukie nhìn Chaeyoung cười, chút nữa muốn lệch tay lái. Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy nàng cười, một cách an nhiên, tự do tự tại, nàng cười một cách thật xinh đẹp!

Nơi Lisa dẫn Chaeyoung tới là một ngọn đồi nhỏ phía ngoại ô vùng Lyon, xung quanh không có nhà cao tầng, chỉ có những ngôi nhà nhỏ cách nhau một khoảng khá xa. Sukie đứng cùng Hyun Suk phía sau canh chừng. Lisa lấy áo khoác để trên xe, trải xuống cỏ cho nàng ngồi. 

"Lyon như thành phố thứ hai trong tim tôi, sau Seoul. Trước đây tôi cùng gia đình đã có khoảng thời gian tươi đẹp ở đây. Ngày tôi còn bé, chỉ là một cô nhóc 7, 8 tuổi, tối đêm không chịu ngủ, trốn bố mẹ chạy đến nơi này ngắm sao."

Lisa co gối, ngước lên nhìn bầu trời đen được những ngôi sao phủ kín sáng lấp lánh. 

"Em thấy đẹp không? Tôi đã từng ngủ quên ở đây rất nhiều lần. Dù sáng dậy bị muỗi đốt sưng mặt, nhưng vẫn không thể từ bỏ."

Câu chuyện Lisa kể vô cùng yên bình, pha thêm một chút hài hước. Không khó để Lisa nghĩ ra một câu chuyện giống như tư tưởng của Pierre Bonnard. Cô cần thêm một chút gia vị vào trong đó.

"Sau này, trở về Seoul, bố mẹ tôi qua đời vì tai nạn giao thông, tâm hồn tôi khô khốc, lại không thể tìm được nơi đẹp như Lyon. Mỗi năm, tôi đều dành khoảng thời gian này để trở về nơi đây... Cảnh vẫn đẹp như vậy, nhưng cô đơn trong tôi lại không thể vơi..."

Lisa rơi nước mắt.

Chaeyoung động lòng, một tay ôm cô vào ngực, dịu dàng an ủi. 

Ba năm trước, tai nạn giao thông cũng cướp đi người nàng yêu nhất. Nụ cười mỗi ngày của nàng, chỉ để che giấu đi nỗi cô đơn đang nhân lên. 

Hyun Suk lẫn Sukie đều tin câu chuyện Lisa kể là thật. Jieun ngồi ở một nơi xa, nén một hơi thở dài. Chuyện Lisa kể, phần nào là thật, phần nào là giả? Là nội dung hay cảm xúc trong đó?

Sẽ có người đứng ra đấu giá thay Park Chaeyoung. Interpol đã có đủ chứng cứ. Bắt đầu hành động. - From Lisa

Màn hình Jieun sáng đèn. Trong mắt Lisa, Chaeyoung chỉ là một tên tội phạm không hơn, không kém.

---------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro