Chương 46
Chuông báo thức kêu lên. Lisa với tay ra tắt nó đi. Cô bắt đầu một ngày mới với năng lượng vô cùng tích cực. Lisa vào phòng vệ sinh, tắm qua người. Bước vào phòng thay đồ, quần áo được treo gọn gàng theo từng loại. Lisa chọn chiếc áo sơ mi trắng cách điệu có dải dây dài trên cổ, vắt nó qua một bên. Quần bó sát ôm trọn đôi chân dài. Giày là một đôi boots da đen bóng. Khoác ngoài một chiếc blazer đen.
Thời tiết ngoài trời có lạnh không? Không quan trọng.
Lisa nhìn ngắm lại mình trong gương, trán phải dán băng dán cá nhân làm sắc đẹp giảm đi một nửa. Cô lặng lẽ thở dài. Lướt qua tủ đựng kính, chọn lấy một chiếc kính che đi đôi mắt ngây thơ. Lisa không thể để lộ ra bản thân bên trong chỉ là một đứa ngờ nghệch mới ra trường.
Lisa xuống nhà. Chaeyoung sáng sớm đã không thấy đâu. Trên bàn đã để sẵn đồ ăn sáng nàng mới mua. Lisa không nghĩ nhiều, cầm chiếc bánh mỳ kẹp bọc bên ngoài với giấy của hãng S lên, lái xe tới công ty.
Không khác với trí nhớ của Lisa 5 năm về trước, công ty luật J&J nằm trong một tòa nhà lớn nhất thành phố. Công ty nằm ở tầng 16. Lisa quẹt thẻ, bước vào. Nhân viên nơi này nhìn thấy Lisa, như nhìn thấy đồng nghiệp cũ, vui mừng chào hỏi.
Jieun từ đâu bước tới, vỗ vai Lisa.
"Ngày đi làm đầu tiên, chị thấy sao?"
"Phòng chị đâu?"
"Dưới này."
Phòng Lisa được đặt riêng ở một góc với hai bên tường đều là kính. Tầm nhìn vô cùng đẹp mắt. Bảng hiệu đặt trên bàn được làm bằng kính, chữ khắc trên đó nổi màu vàng, Luật sư Lisa. Lisa phải đưa tay lên che mắt, chói lóa.
"Xem ra mối quan hệ của chị với đồng nghiệp rất tốt. Mọi người nhìn thấy chị đều rất vui mừng."
"Đúng vậy. Chị rất tốt với mọi người. À. Đây là vụ mới dành cho chị. Chị mới đi làm lại nên em chọn cho chị một vụ đơn giản thôi. Liên quan đến dân sự. Thân chủ là cô Lim Jin Hee tố cáo anh Hwang Jung Hoon thường xuyên trêu ghẹo mình và có những lời khiếm nhã. Có thể xem là quấy rối tình dục nhẹ. Trong đó có ghi qua sơ yếu lý lịch của hai người. Chị đọc có gì không ổn thì gọi em nhé."
Lisa gật đầu. Jieun ra ngoài, nói vào tai nghe. "Khách hàng trạng thái bình thường, hiện tại vẫn chưa có gì xảy ra."
"Rất tốt."
Lisa đọc qua đơn tố cáo của Lim Jin Hee, hai người này sống trong cùng một khu với nhau, trai đơn gái chiếc. Jung Hoon hơn Jin Hee 5 tuổi, hiện đã sang tuổi 34. Jung Hoon có việc làm ổn định tại một văn phòng quảng bá của một công ty nhỏ. Jin Hee hiện tại là một nhà văn bán thời gian, chưa ký hợp đồng với bất kỳ công ty nào, hiện vẫn trong giai đoạn tìm.
Bình thường hai người có đi chung thang máy, chào hỏi nhau vài lần. Jin Hee không có cảm giác làm thân với Jung Hoon, nhưng người này có vẻ nghĩ rằng cô ấy muốn tán tỉnh anh ta, nên dạo này thường xuyên có những lời đùa cợt khiếm nhã. Có một lần đã gạ gẫm cô Jin Hee về nhà của anh ta "uống nước nói chuyện" nhưng không thành công nên quay ra tức giận, mắng chửi Jin Hee. Jin Hee sau đó mấy ngày, tinh thần bị khủng hoảng, sợ hãi không dám bước chân ra khỏi nhà.
Đăng lên mạng tìm người trợ giúp, cuối cùng Jin Hee quyết định viết đơn tố cáo anh ta.
Lisa muốn biết Hwang Jung Hoon đã nói gì cụ thể với Jin Hee, bấm nút gọi Jieun. Đầu dây bên kia nghe máy.
"Jieun à. Đặt cho chị lịch hẹn với cô Lim Jin Hee nhé. Còn nữa, đưa cho chị CCTV thang máy nơi hai người đó ở, có CCTV xung quanh càng tốt. Chị cần một số tài liệu về những vụ án tương tự."
"Dạ."
Lisa cảm giác bản thân làm luật sư vô cùng suôn sẻ, không một chút vướng mắt. Xem ra, dù cô không nhớ gì nhưng cơ thể vẫn ghi nhớ. Công việc cô làm trong 5 năm qua, làm sao có thể quên dễ dàng thế được,
Tin nhắn hiện lên trong điện thoại. Là của Chaeyoung nhắn.
Chị đã ăn sáng chưa?
Lisa nhìn chiếc bánh mỳ kẹp còn để trên bàn, nhấc lên cắn một miếng, nhắn lại với nàng.
Đang.
Sau đó tắt máy đi. Lisa lên mạng đọc lại luật về quấy rối tình dục, đe dọa, xúc phạm danh dự và nhân phẩm. Nhưng mấy thứ này càng đọc, càng cảm thấy nhức đầu. Giống như cô bị bắt ép trở lại trường luật một lần nữa, lại vào đúng kỳ thi cuối kỳ vậy!
Một lúc sau, Jieun đem vào cho Lisa tài liệu chất đầy như núi. Những vụ như này ở Hàn Quốc nhiều vô kể. Jieun tìm cho Lisa những vụ thắng kiện và của thua kiện. Tất cả đều có yếu tố giống ở đây, chỉ khác là từ nạn nhân bị người bên kia cãi thành đồng phạm, ngầm đồng ý tiếp tay cho hành vi bỉ ổi đó.
Cứ như vậy, ngày đầu tiên đi làm của Lisa ngập trong đống giấy tờ. Đau lưng, mỏi mắt. Sao cô có thể làm việc này trong suốt 5 năm?
----------
Jieun gõ cửa phòng. Lisa đang vùi đầu đọc tài liệu, ngước lên nhìn mơ hồ người ngoài cửa. Cô dụi mắt vài cái, nhìn ra được Jieun, tâm trạng lại thấy buồn bực.
"Đừng mang thêm thứ gì vào nữa!"
Jieun giơ hai tay trống ra cho Lisa nhìn, chỉ tay vào đồng hồ đeo trên cổ tay. "Hết giờ làm rồi. Chúng ta nên về thôi."
Lisa nhìn giờ hiển thị dưới góc màn hình máy tính, 6 giờ 1 phút tối. Lisa có cảm giác, trước đây bản thân không thường tan ca vào giờ này. Hoặc Lisa nghĩ, bản thân sẽ giống như trong phim, tăng ca đến tối muộn, sáng sớm mới được chợp mắt một chút. Lisa chợt nhận ra, bản thân từ lúc mất trí nhớ đến giờ, hoài nghi rất nhiều thứ, không dễ dàng chấp nhận cuộc sống hiện tại.
Jieun vẫn chờ trước cửa, Lisa nhấc túi xách ra về, tài liệu không muốn đem về nhà làm, cứ để lại trên bàn. Lisa đi qua các phòng khác, mọi người trong đó vẫn chăm chỉ làm việc, người lười biếng ở đây lại là Lisa.
Lisa nói nhỏ vài tai Jieun. "Sao mọi người chưa về? Chị về như này..."
Jieun bấm nút thang máy, điềm tĩnh trả lời. "Trước đây chị thích điều tra bên ngoài hơn ngồi làm tại văn phòng. Hiện giờ chỉ là một đơn tố cáo đơn giản, chị có thể về sớm."
Lisa nghe xong trong lòng an tâm, lại tiếp tục hỏi Jieun. "Chị trước kia là người như nào?"
Jieun vừa nói, vừa nhớ lại những năm tháng đã qua. Lisa trong mắt cô, hoàn hảo không thể nói hết. "Làm việc chuyên nghiệp, cẩn thận, tỷ lệ chiến thắng cao. Chị thường xuyên đứng đầu danh sách nhân viên xuất sắc nhất năm."
"Ngoài đời thì sao?"
"Một người biết tận hưởng sự cô đơn!"
Lisa nghe không hiểu lời Jieun nói. Cô thích tận hưởng sự cô đơn? Có ai lại thích cảm giác trống vắng trong lòng? Lisa của hiện tại, hay Lisa của 5 năm trước đều thấy sự cô đơn là thứ gì đó đầy ám ảnh, không thể dứt, đeo bám gần như cả tuổi thơ, đáng sợ nhưng luôn phải đối mặt.
Năm năm qua cô đã thay đổi nhiều đến vậy sao?
Lisa miên man trong suy nghĩ dài, bước ra khỏi thang máy, chợt một hình bóng quen thuộc lọt vào trong mắt. Người ấy đang đứng trước mặt cô, mặc một bộ váy màu be thật đẹp, mỉm cười dịu dàng với cô. Người ấy đang tiến lại gần. Lisa có thể nghe được tiếng giày cao gót đệm xuống sàn, sáng bóng đến mức có thể nhìn được hình bóng nàng nơi đó.
Một chút ký ức ngang qua, một buổi chiều nắng vương nhẹ trên vai. Hương thơm của đồ mới trộn với không khí hơi hanh. Cảm giác không giống ở Hàn Quốc. Giọng nói cô vang lên.
"Mau thử đi, Chaeyoung. Hay nó chật khiến chân em đau hả? Tôi không nghĩ chân em to hơn cỡ đó.."
Hình ảnh nàng trong một bộ váy nào đó xuất hiện, đi ngược ánh mặt trời, tiến từng bước về phía Lisa. Một chút nổi loạn của cảm xúc, Lisa đưa tay chạm lên ngực trái, nơi này tại sao lại đập nhanh đến vậy?
Mảnh ghép kia xuất hiện, không đau nhức, không khó thở, là một mảng bình yên, ngọt ngào đến lạ.
Jieun nhìn thấy Chaeyoung, nghiêng đầu chào nàng. Cô nói với Lisa. "Người yêu chị tới đón. Em không phiền hai người."
Jieun đem buông bỏ rời đi. Đời này, chuyện của cô và Lisa chỉ nên dừng ở mối quan hệ chị em. Lisa không có cảm xúc đó với cô, cố gắng thể hiện ra bao nhiêu cũng chưa từng lưu lại dấu ấn nhỏ trong lòng Lisa.
"Chị tan rồi hả? Chúng ta về thôi."
Mối quan hệ bạn bè này thật kỳ lạ. Lisa không ngăn nổi bản thân, nắm lấy tay nàng. Cảm giác thân thuộc lan tỏa toàn thân. Đồng tử mở rộng. Lisa quá hồi hộp, vội vàng buông tay nàng ra. Cô đi thật nhanh về phía trước, sợ nàng nhìn thấy gương mặt đang nóng bừng lên. Chaeyoung nhìn hành động của Lisa, cô lén lút cầm tay nàng sau đó bỏ chạy, như vậy là có ý gì?
---------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro