Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 43

Xung quanh một màu đen kịt. Không khí mang đậm mùi tanh mặn nồng. Cảm giác da thịt không tốt, gió mang hơi nước làm da có chút dính. Trước mặt là thứ gì đó, lập lòe phát sáng.

Từng bước chân chậm rãi, mò mẫn giữa không gian tối tăm, tiến về phía ánh sáng nhỏ ấy. Chân đột ngột chạm phải nước, rất nhiều nước, một lúc lại quấn lấy bàn chân, vô cùng lạnh.

Cô nghe được tiếng sóng đánh. Nơi này là biển?

Bất giác nhìn lên trời, để ý kỹ cũng sẽ thấy một hai vì sao sáng.

Sao cô lại ở nơi này?

Một thoáng mất tập trung, nguồn sáng giờ lại nằm trên tay cô. Là một chiếc điện thoại đang bật flash.

Cô soi ra phía xung quanh. Nguồn sáng quá yếu để có thể nhìn thấy mọi vật.

Phía trước hình như có ai đó đang gọi tên cô. Không rõ ràng. Tiếng kêu quen thuộc, nhưng nghĩ mãi cũng không ra.

Cô lại trở về bãi cát. Đường quá tối. Một cái vấp chân. Cả cơ thể liền ngã xuống, nằm trên mặt nước sấp.

Cảm giác ướt át lan khắp người. Cô nằm ngửa ra, cố vùng vẫy để đứng dậy, nhưng có gì đó ghì chặt cô xuống, người như lún sâu xuống cát.

Vị mặn chảy vào trong khoang miệng. Vị mặn này mang cả mùi tanh của máu. Cô cảm thấy khó thở. Từ đầu đến chân đều đồng loạt co lại, đau nhức không thể tả.

Lisa choàng tỉnh giấc. Ánh nắng bên ngoài chiếu vào, cô liền quay mặt đi. Tiếng động gì đó bên ngoài phòng khách bệnh viện.

Lisa ngồi dậy, xỏ dép mở cửa phòng ngủ ra ngoài. Bóng lưng đang loay hoay sắp xếp đồ ăn để trên bàn, không khó để Lisa biết người đó là ai.

Vừa trải qua cơn mê man, khó để Lisa tỉnh táo, đầu vẫn còn choáng váng, tay không bị treo đưa lên ôm trán, dựa người vào cửa, giọng mệt nhọc.

"Cô lại đến làm gì? Vẫn chưa đủ sao?"

Chaeyoung nghe tiếng Lisa, có chút giật mình quay người lại. Thấy cô ôm đầu, sắc mặt không tốt, vội vàng chạy đến bên cạnh đỡ lấy.

"Chị sao vậy? Không khỏe ở đâu? Em gọi bác sĩ nhé?"

Lisa đẩy nàng ra, lạnh nhạt bỏ về giường ngủ.

"Đừng bám đuôi tôi nữa. Tôi không quen cô."

Chaeyoung mặc kệ Lisa có quan tâm nàng hay không, cô có ương ngạnh xấu tính như nào, người nàng yêu vẫn chỉ có một.

Không phải nàng hứa với cô, sẽ tìm hiểu nhau thật chậm rãi hay sao? Chính là thời điểm bây giờ, khi Lisa không còn bị nhiệm vụ làm cảm xúc phân tán, cô yêu nàng, sẽ là lời khẳng định chân thật nhất.

"Em không đòi chị yêu em. Cũng không ép chị phải xem em là người chị yêu. Nhưng chuyện chúng ta đang tốt đẹp, không thể chỉ vì chị mất trí nhớ liền có thể kết thúc!"

Chaeyoung chỉ tay về phía bên cạnh Lisa, nơi giường bị lộ một khoảng trống lớn.

"Nơi này, chỉ 1 tuần trước, chị vẫn còn ôm em ngủ. Giờ chị nói chia tay em, chị là em chị chấp nhận nổi không?"

Lisa muốn cãi lại. Cô không thể nào là nàng, nàng cũng đâu phải là cô. Nếu nàng là cô, nàng có chấp nhận nổi tình huống hiện tại không?

Nhưng Lisa không phải loại người vô lý đến mức vậy. Nếu những lời nàng nói là thật, hai người đang trong giai đoạn hạnh phúc, việc cô đuổi nàng đi như vậy, thật tàn nhẫn.

"Vậy thì sao?"

Lisa chịu hạ giọng. Một chút suy nghĩ không đứng đắn trong lòng, ôm người đẹp ngủ trong lòng sẽ có cảm giác như nào?

"Em muốn ở cạnh, chăm sóc chị. Không phải vì em xem chị tàn phế, là vì em yêu chị, em muốn như vậy."

Lisa nghe Chaeyoung nhắc đến câu mình nói hôm qua. Thế nào khi nghe câu này từ miệng nàng, lại cảm thấy vô cùng phẫn nộ. Xem ra hôm qua cô làm nàng tổn thương cũng không ít.

Vậy mà giờ Park Chaeyoung sáng sớm vẫn muốn đến đây nhìn mặt đáng ghét này của cô?

"Tôi cảm thấy phiền!"

Lisa đã quen với cuộc sống một mình suốt 23 năm nay...

"Chúng ta có thể làm bạn."

Chaeyoung xuống nước. Làm bạn với người mình yêu, là cảm giác như nào?

"Tôi..."

Làm bạn cũng không phải thứ gì đó to lớn. Nàng cố chấp, Lisa nhìn ra nàng sẽ không bỏ cuộc. Cô từ chối mãi, chỉ càng biến bản thân tệ đi. Lisa cảm thấy, mối quan hệ nào mới cũng được, chỉ cần không phải là tình cảm cần thiết gắn bó. Lisa hiện tại chưa sẵn sàng cho bất kỳ một mối quan hệ nào như vậy.

Chaeyoung đưa đôi mắt long lanh nhìn cô, môi dưới của nàng hơi nhô ra, biểu cảm vô cùng đáng thương. Lòng dạ Lisa không phải sắt đá, lại bị nàng làm cho mềm lòng, miễn cưỡng đồng ý.

"Được rồi. Tôi sẽ làm bạn với em. Nhưng đừng quá giới hạn!"

Chaeyoung vui mừng đến mức muốn nhảy lên vỗ tay. Lisa không nghĩ, nàng vui đến vậy. Tình yêu của nàng, chỉ cần vậy sao?

Cô lại thấy Chaeyoung vào phòng vệ sinh, đem ra chậu nước rửa mặt. Lisa không như hôm qua, từ chối nàng. Cô phát hiện, thật ra mất một tay, tay còn lại đột nhiên cũng trở nên lóng ngóng.

Chaeyoung lau xong mặt cho Lisa, tiến sát gương mặt cô, nhìn kỹ vết thương trên trán.

"Như này, nó sẽ thành sẹo mất. Nó đáng ra sẽ lành lại, nếu chị không chạy vào chỗ nguy hiểm đó."

Lisa nghe lời nàng nói, cảm thấy tai nạn của bản thân không hề đơn giản.

"Em nói tôi vì sao lại đi vào nơi nguy hiểm đó?"

Đến giờ Lisa vẫn không biết được nơi nguy hiểm đó là nơi nào. Từ bác sĩ cho tới Jieun đều trả lời qua loa. Lisa không biết Chaeyoung cũng biết cô xảy ra chuyện gì. Vậy có nghĩa, Chaeyoung sẽ biết nhiều hơn vậy.

"Chị muốn. Nếu em biết sớm hơn, chắc chắn sẽ ngăn chị lại. Chị lại sợ em đau lòng, cứ vậy bỏ đi."

Đầu mũi Chaeyoung có chút cay, khóe mắt hồng lên. Ấm ức trong lòng trào dâng, nghẹn ngào trong lời nói.

"Chị ngày hôm ấy còn nói với cảnh sát Choi, rằng chị muốn về sớm với em. Cuối cùng thì đến em là ai, chị cũng quên luôn rồi!"

Nàng quay lưng với cô, ôm mặt khóc. Vai nàng run lên, tâm nàng bị bóp nghẹt. Lisa đối với việc này, không biết phải làm sao.

Cô không nhớ những gì xảy ra, cũng không thể nói không phải do bản thân gây nên. Lisa ngập ngừng đưa tay ra, chạm vào lưng nàng, vỗ vỗ hai cái.

Nàng lau nước mắt, chạm phải ánh mắt đầy khó xử của Lisa, biết bản thân lại khiến cô khó chịu, vội điều chỉnh cảm xúc.

"Không phải mọi chuyện đều ổn rồi sao?"

"Ừm... Chaeyoung... Tôi đói rồi."

------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro